Cửa viện vừa mở, tân lang mặc hỷ phục màu đỏ chạy ra đầu tiên.
Dưới chân hắn đứng không vững, thân thể thất tha thất thiểu suýt chút nữa ngã xuống bậc thang. Sắc mặt hắn trắng bệch, so với sắc mặt người chết cũng không sai biệt lắm.
Hắn không rõ ràng liếc mắt nhìn trong sân viện một cái, chỉ nhìn người còn lại trên bàn đang lang thôn hổ yết, người kia chính là Băng Nhi. Hắn không nói hai lời, lập tức chạy đến, vén áo bào lên, chui vào dưới bàn lớn kia.
Ánhh mắt tân khách lập tức rơi vào trên cái bàn kia, giống như đang chờ xem kịch vui.
Không cần chờ lâu, trong viện liền toát ra một bóng dáng hồng y nữ nhân, đội khăn voan đỏ, hóa trang kia có vài phần nhìn quen mắt.
Khách nhân thấy cách ăn mặc của nàng chính là cách ăn mặc của tân nương tử. Hiện tại tân nương tử đã hương tan ngọc nát, đang nằm trong quan tài, mà người trước mắt này.... ..... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chỉ thấy bộ dáng chạy của nàng ta cực kỳ quái dị, hai đầu gối giống như là muốn đánh cong, lại không cong xuống được, nện bước khập khiễng, thẳng hướng nhảy về phía này, giống như người bị thọt, nhất cử nhất động cực kỳ khó coi. Mà trên đầu tân nương tử là khăn voan che kín, giống như là một con ruồi không đầu, không ngừng va chạm qua lại giữa mấy cây cột. Tân khách nghĩ chủ nhà đang làm trò quái gở, vốn là cùng nhau nhìn, lại nhịn không được vỗ tay cười ha hả.
Ai ngờ nàng càng đụng càng lợi hại, cuối cùng đụng đến cây cột nát vụn. Mọi người ngẩn ra, tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Khăn voan cũng theo đó rơi xuống, tân nương tử ngẩng đầu lên, thấy nàng lộ ra hai cái nanh, sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt đen trắng điên đảo, đôi mắt gần như một mảnh đen tuyền. Bỗng nhiên nâng lên cánh tay, trong tay áo vươn ra hai bàn tay, dưới ánh trăng, mười móng tay lóe ra tia sáng lạnh, chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái là có thể trát một lỗ thủng trên người người khác.
Người phía dưới rốt cuộc bị kích động, hô to một tiếng “Cương thi!”
Cửa chính vừa mở, "Ầm ầm" một tiếng, một đám người như chim thú tán loạn, trong viện nhất thời không còn nửa phần nhân khí.
Đến lúc này, vị tân lang kia rốt cuộc nhịn không được, cũng từ dưới gầm bàn bò ra, chạy rối chết về phía cửa chính.
"Tân nương tử" chậm rãi ngẩng đầu, rống một tiếng với mặt trăng, lại tiếp tục đuổi theo.
Dưới ánh trăng quỷ dị, hai bóng người màu đỏ ngã nghiêng trên đường, một trước một sau chạy.
Tân lang là người ngoài thành, đối với thành Yên Kinh không hề quen thuộc, chạy mấy vòng tròn thế mà lại chạy về chỗ cũ. Đầu hắn đầy mồ hôi, thở hồng hộc, đành phải quay lại trong viện, giương mắt vừa thấy Băng Nhi vẫn như cũ ngồi ăn cơm.
Gặp phải loại chuyện này còn có thể trấn định như vậy, nếu không phải kẻ ngu ngốc tức là người có bản lĩnh.
Hắn còn không kịp thở, vội vàng chạy đến trước mặt Băng Nhi, thở hồng hộc như trâu “Vị......cô nương này, có thể giúp tại hạ hay không.....cứu ta!”
Băng Nhi vừa mới lấp đầy bao tử, liếm liếm môi, đang tính trở về chỗ cũ, đối với Trương Các Lão rất có hảo cảm. Đột nhiên nhìn thấy tân lang xuất hiện trước mặt mình, cũng không từ chối, cười tươi như ngọc: “Ngươi có chuyện gì?”
Tân lang thấy đến giờ phút này mà Băng Nhi còn có thể cười được, lại càng tin tưởng nàng có biện pháp. Sắc mặt hắn trắng bệch nói: “Cô......cô nương, không......nữ hiệp, con cương thi kia còn đang đuổi theo ta, nữ hiệp có diệu kế nào có thể đánh bại nó hay không?”
Băng Nhi thấy hắn kinh hoàng lo lắng, lại xưng hô nàng là nữ hiệp, nhịn không được cười hai tiếng. Không ngờ vị nam tử này thật là nhát gan không chịu nổi, người thành quỷ, quỷ thành người, có gì mà sợ? Nhưng mà cương thi này là một đặc biệt, trong truyền thuyết còn thích hút máu người, đến lúc đó cũng không hàn phục. Nhưng mà cương thi này xem ra lại không gây sự với nàng, tự nhiên không cần e ngại.
Tiếng cười kia nghe vào trong tai tân lang, giống như thập phần tự tin, không hề biết Băng Nhi không biết chút nào về đạo thuật.
Tân lang vừa thở ra một cái, nhìn lại, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng “Đến, cương thi.....đến rồi!”
Băng Nhi lập tức ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng “tân nương tử” kia đuổi đến. Hai chân thẳng tấp, nhảy rất cao, lúc trước bởi vì thân thể cương thi còn chưa hiện ra đầy đủ cho nên hành động mới trở nên quái dị.
Giờ phút này hai chân đã hoàn toàn khép lại, hai tay vươn về phía trước, đang từng bước từng bước một tới gần tân lang.....
Tân lang nấp sau lưng Băng Nhi, lúc tưrớc vẫn cố giả bộ trấn định, mắt thấy cương thi càng ngày càng gần, hơn nữa đôi mắt lạnh lẽo kia nhấm vào người, rốt cuộc hắn không nhịn được hét to một tiếng “Má ơi!” dọc theo chân tường mà chạy. “Tân nương tử” cũng từng bước ép sát, bám riết không tha.
Tân lang vừa chạy vừa kêu cứu: "Nữ hiệp. . . . . . Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Băng Nhi rót một ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm: "Ngươi không phải cần sợ! Phía trước có cây đại thụ, ngươi chạy vòng quanh cái cây, đừng nên dừng lại."
Tân lang hít một hơi khí lạnh, vội vàng chạy đến dưới gốc cây, chạy vòng quanh cái gốc cây to đến ba người ôm.
Lúc này tay chân "tân nương tử" cứng ngắc, lượn quanh mấy vòng tròn, hành động liền chậm lại.
Vừa lúc tân lang có thể thở dốc, hắn dựa vào thân cây, đứng thẳng người, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, hỏi một câu quan trọng nhất “Kế tiếp làm sao bây giờ?”
Băng Nhi nhún nhún vai, cười khan nói: "Không rõ ràng lắm."
"Cái gì?" Sắc mặt tân lang liền biến sắc, nhíu mày, giận dữ quát: “Vì sao.....vì sao, ngươi lại không sợ nữ quỷ này?”
Dưới ánh trăng, tân lang mi thanh mục tú, hai mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy phẫn nộ, tướng mạo tuy là văn nhược, nhưng khí chất lại tiêu sái, coi như cũng là ngọc thụ lâm phong.
Băng Nhi chớp chớp hai mắt, nghĩ thầm: Vẫn không muốn nói cho hắn biết, vì từ trước đến giờ lá gan của nàng cũng rất lớn. Trước kia ra ngoài hái thuốc, ra ra vào vào bãi tha ma vô số lần, người chết người sống gì mà chưa có gặp qua, huống chi là cương thi. Loại chuyện này trăm năm mới gặp một lần, vì sao nàng lại không ở lại xem náo nhiệt? Nhưng sự thật tàn khốc, bình thường nam nhân cũng không có kiên cường như bề ngoài, nói ra không khỏi đả kích đến vị tân lang này. Nàng nheo mắt, nghĩ nghĩ, nói: “Vì sao ngươi lại không cởi một thân hỷ phục này ra?”
Sắc mặt tân lang trầm xuống, cho rằng Băng Nhi đang đùa cợt với hắn, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”
Băng Nhi vốn là cợt nhã, giờ phút này lại thu lại nụ cười, nói: “Trong sách có ghi, cương thi trời sanh tính thị huyết, thích nhất là đuổi theo màu đỏ.”
Tân lang nhíu mày, môi giật giật, giống như đang mắng người. Hắn nhanh chóng cởi hỷ phục ra, vứt mạnh lên nóc nhà.
Lúc này, “tân nương tử” quả nhiên ngừng truy đuổi, nàng ta từ từ chuyển động cổ, xoay chỉnh cái đầu về phía sau lưng. Đôi mắt nàng ta mở to, thân thể xoay xoay, hướng về phía Băng Nhi mà đến.
Băng Nhi ngẩn ra, ly trà trong tay vô ý rơi xuống đất, vội vàng cúi đầu liền thấy, lúc này mới nhìn lại bản thân đang mặc quần màu đỏ, ai ngờ quần áo của nàng quá ngắn lại che không được bộ phận dưới đầu gối. Gần đây thời tiết thành Yên Kinh nóng bức, mà bên trong cái gì nàng cũng không có mặc.
Như vậy cũng thôi đi, đằng này bên cạnh nàng lại có một nam tử trưởng thành, làm sao nàng có thể cởi quần trước mặt người ta?
Hơn nữa tháng trước, nàng cũng đã cập kê rồi, nàng cũng biết nam nữ khác nhau, hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Lúc này, tân lang ngồi trước bàn đối diện, hắn chạy trốn đến miệng đắng lưỡi khô, rót một ly trà, miệng giống như đồng tình nói: “Cô nương có thể chạy vòng quanh gốc cây kia, ngàn vạn lần đừng nên dừng lại.”
Dưới chân hắn đứng không vững, thân thể thất tha thất thiểu suýt chút nữa ngã xuống bậc thang. Sắc mặt hắn trắng bệch, so với sắc mặt người chết cũng không sai biệt lắm.
Hắn không rõ ràng liếc mắt nhìn trong sân viện một cái, chỉ nhìn người còn lại trên bàn đang lang thôn hổ yết, người kia chính là Băng Nhi. Hắn không nói hai lời, lập tức chạy đến, vén áo bào lên, chui vào dưới bàn lớn kia.
Ánhh mắt tân khách lập tức rơi vào trên cái bàn kia, giống như đang chờ xem kịch vui.
Không cần chờ lâu, trong viện liền toát ra một bóng dáng hồng y nữ nhân, đội khăn voan đỏ, hóa trang kia có vài phần nhìn quen mắt.
Khách nhân thấy cách ăn mặc của nàng chính là cách ăn mặc của tân nương tử. Hiện tại tân nương tử đã hương tan ngọc nát, đang nằm trong quan tài, mà người trước mắt này.... ..... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chỉ thấy bộ dáng chạy của nàng ta cực kỳ quái dị, hai đầu gối giống như là muốn đánh cong, lại không cong xuống được, nện bước khập khiễng, thẳng hướng nhảy về phía này, giống như người bị thọt, nhất cử nhất động cực kỳ khó coi. Mà trên đầu tân nương tử là khăn voan che kín, giống như là một con ruồi không đầu, không ngừng va chạm qua lại giữa mấy cây cột. Tân khách nghĩ chủ nhà đang làm trò quái gở, vốn là cùng nhau nhìn, lại nhịn không được vỗ tay cười ha hả.
Ai ngờ nàng càng đụng càng lợi hại, cuối cùng đụng đến cây cột nát vụn. Mọi người ngẩn ra, tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Khăn voan cũng theo đó rơi xuống, tân nương tử ngẩng đầu lên, thấy nàng lộ ra hai cái nanh, sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt đen trắng điên đảo, đôi mắt gần như một mảnh đen tuyền. Bỗng nhiên nâng lên cánh tay, trong tay áo vươn ra hai bàn tay, dưới ánh trăng, mười móng tay lóe ra tia sáng lạnh, chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái là có thể trát một lỗ thủng trên người người khác.
Người phía dưới rốt cuộc bị kích động, hô to một tiếng “Cương thi!”
Cửa chính vừa mở, "Ầm ầm" một tiếng, một đám người như chim thú tán loạn, trong viện nhất thời không còn nửa phần nhân khí.
Đến lúc này, vị tân lang kia rốt cuộc nhịn không được, cũng từ dưới gầm bàn bò ra, chạy rối chết về phía cửa chính.
"Tân nương tử" chậm rãi ngẩng đầu, rống một tiếng với mặt trăng, lại tiếp tục đuổi theo.
Dưới ánh trăng quỷ dị, hai bóng người màu đỏ ngã nghiêng trên đường, một trước một sau chạy.
Tân lang là người ngoài thành, đối với thành Yên Kinh không hề quen thuộc, chạy mấy vòng tròn thế mà lại chạy về chỗ cũ. Đầu hắn đầy mồ hôi, thở hồng hộc, đành phải quay lại trong viện, giương mắt vừa thấy Băng Nhi vẫn như cũ ngồi ăn cơm.
Gặp phải loại chuyện này còn có thể trấn định như vậy, nếu không phải kẻ ngu ngốc tức là người có bản lĩnh.
Hắn còn không kịp thở, vội vàng chạy đến trước mặt Băng Nhi, thở hồng hộc như trâu “Vị......cô nương này, có thể giúp tại hạ hay không.....cứu ta!”
Băng Nhi vừa mới lấp đầy bao tử, liếm liếm môi, đang tính trở về chỗ cũ, đối với Trương Các Lão rất có hảo cảm. Đột nhiên nhìn thấy tân lang xuất hiện trước mặt mình, cũng không từ chối, cười tươi như ngọc: “Ngươi có chuyện gì?”
Tân lang thấy đến giờ phút này mà Băng Nhi còn có thể cười được, lại càng tin tưởng nàng có biện pháp. Sắc mặt hắn trắng bệch nói: “Cô......cô nương, không......nữ hiệp, con cương thi kia còn đang đuổi theo ta, nữ hiệp có diệu kế nào có thể đánh bại nó hay không?”
Băng Nhi thấy hắn kinh hoàng lo lắng, lại xưng hô nàng là nữ hiệp, nhịn không được cười hai tiếng. Không ngờ vị nam tử này thật là nhát gan không chịu nổi, người thành quỷ, quỷ thành người, có gì mà sợ? Nhưng mà cương thi này là một đặc biệt, trong truyền thuyết còn thích hút máu người, đến lúc đó cũng không hàn phục. Nhưng mà cương thi này xem ra lại không gây sự với nàng, tự nhiên không cần e ngại.
Tiếng cười kia nghe vào trong tai tân lang, giống như thập phần tự tin, không hề biết Băng Nhi không biết chút nào về đạo thuật.
Tân lang vừa thở ra một cái, nhìn lại, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng “Đến, cương thi.....đến rồi!”
Băng Nhi lập tức ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng “tân nương tử” kia đuổi đến. Hai chân thẳng tấp, nhảy rất cao, lúc trước bởi vì thân thể cương thi còn chưa hiện ra đầy đủ cho nên hành động mới trở nên quái dị.
Giờ phút này hai chân đã hoàn toàn khép lại, hai tay vươn về phía trước, đang từng bước từng bước một tới gần tân lang.....
Tân lang nấp sau lưng Băng Nhi, lúc tưrớc vẫn cố giả bộ trấn định, mắt thấy cương thi càng ngày càng gần, hơn nữa đôi mắt lạnh lẽo kia nhấm vào người, rốt cuộc hắn không nhịn được hét to một tiếng “Má ơi!” dọc theo chân tường mà chạy. “Tân nương tử” cũng từng bước ép sát, bám riết không tha.
Tân lang vừa chạy vừa kêu cứu: "Nữ hiệp. . . . . . Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Băng Nhi rót một ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm: "Ngươi không phải cần sợ! Phía trước có cây đại thụ, ngươi chạy vòng quanh cái cây, đừng nên dừng lại."
Tân lang hít một hơi khí lạnh, vội vàng chạy đến dưới gốc cây, chạy vòng quanh cái gốc cây to đến ba người ôm.
Lúc này tay chân "tân nương tử" cứng ngắc, lượn quanh mấy vòng tròn, hành động liền chậm lại.
Vừa lúc tân lang có thể thở dốc, hắn dựa vào thân cây, đứng thẳng người, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, hỏi một câu quan trọng nhất “Kế tiếp làm sao bây giờ?”
Băng Nhi nhún nhún vai, cười khan nói: "Không rõ ràng lắm."
"Cái gì?" Sắc mặt tân lang liền biến sắc, nhíu mày, giận dữ quát: “Vì sao.....vì sao, ngươi lại không sợ nữ quỷ này?”
Dưới ánh trăng, tân lang mi thanh mục tú, hai mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy phẫn nộ, tướng mạo tuy là văn nhược, nhưng khí chất lại tiêu sái, coi như cũng là ngọc thụ lâm phong.
Băng Nhi chớp chớp hai mắt, nghĩ thầm: Vẫn không muốn nói cho hắn biết, vì từ trước đến giờ lá gan của nàng cũng rất lớn. Trước kia ra ngoài hái thuốc, ra ra vào vào bãi tha ma vô số lần, người chết người sống gì mà chưa có gặp qua, huống chi là cương thi. Loại chuyện này trăm năm mới gặp một lần, vì sao nàng lại không ở lại xem náo nhiệt? Nhưng sự thật tàn khốc, bình thường nam nhân cũng không có kiên cường như bề ngoài, nói ra không khỏi đả kích đến vị tân lang này. Nàng nheo mắt, nghĩ nghĩ, nói: “Vì sao ngươi lại không cởi một thân hỷ phục này ra?”
Sắc mặt tân lang trầm xuống, cho rằng Băng Nhi đang đùa cợt với hắn, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”
Băng Nhi vốn là cợt nhã, giờ phút này lại thu lại nụ cười, nói: “Trong sách có ghi, cương thi trời sanh tính thị huyết, thích nhất là đuổi theo màu đỏ.”
Tân lang nhíu mày, môi giật giật, giống như đang mắng người. Hắn nhanh chóng cởi hỷ phục ra, vứt mạnh lên nóc nhà.
Lúc này, “tân nương tử” quả nhiên ngừng truy đuổi, nàng ta từ từ chuyển động cổ, xoay chỉnh cái đầu về phía sau lưng. Đôi mắt nàng ta mở to, thân thể xoay xoay, hướng về phía Băng Nhi mà đến.
Băng Nhi ngẩn ra, ly trà trong tay vô ý rơi xuống đất, vội vàng cúi đầu liền thấy, lúc này mới nhìn lại bản thân đang mặc quần màu đỏ, ai ngờ quần áo của nàng quá ngắn lại che không được bộ phận dưới đầu gối. Gần đây thời tiết thành Yên Kinh nóng bức, mà bên trong cái gì nàng cũng không có mặc.
Như vậy cũng thôi đi, đằng này bên cạnh nàng lại có một nam tử trưởng thành, làm sao nàng có thể cởi quần trước mặt người ta?
Hơn nữa tháng trước, nàng cũng đã cập kê rồi, nàng cũng biết nam nữ khác nhau, hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Lúc này, tân lang ngồi trước bàn đối diện, hắn chạy trốn đến miệng đắng lưỡi khô, rót một ly trà, miệng giống như đồng tình nói: “Cô nương có thể chạy vòng quanh gốc cây kia, ngàn vạn lần đừng nên dừng lại.”