Yêu nghiệt ra lệnh một tiếng, một nữ tử xinh đẹp chưa kịp nói lời nào đã bị người ném ra ngoài.
Dung phủ trải qua một hồi náo loạn, sau đó nhanh chóng phục hồi không khí ban đầu.
Cùng lúc đó, thông qua một phen miệng đắng lưỡi khô giải thích của tên thị vệ, Băng Nhi rốt cuộc biết được Dung gia này chính là đại thương nhân tiếng tăm lừng lẫy ở Yên Kinh, đời đời đều làm buôn bán. Hiện tại là nhà lớn nghiệp lớn, buôn bán rất rộng. Hơn nữa nữ nhi Dung gia đều gả cho con trai trưởng quý tộc, cho nên quyền thế của Dung gia cũng không kém, chỉ tiếc, Dung gia nam đinh đơn bạc.
Vì vậy, rất nhiều nữ nhân đều coi trọng tiền tài của Dung gia, đều muốn gả cho con trai trưởng duy nhất, lại nghe nói nam nhân này vốn là một tên phong lưu đa tình.
Nghe nói, chỉ cần có thể bò lên giường nam nhân này, dù cho chỉ là một thông phòng nho nhỏ, cũng đã có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Vừa vặn, gần đây trong Dung phủ hình như có chút chuyện không yên, thường xuyên tìm một số hòa thượng, đạo sĩ đến làm pháp sự.
Cho nên cũng xuất hiện rất nhiều nữ đạo sĩ ra vẻ đạo mạo, chỉ vì muốn hấp dẫn ánh nhìn của nam nhân yêu nghiệt này. Vì thế mới có một màn kia.
Giờ phút này, Băng Nhi đứng bất động, vẻ mặt có vẻ đăm chiêu, trâm cài trong tay áo cũng không có gì dị thường. Nàng không có cảm giác nơi này xuất hiện thứ hung ác không lành gì.
Ánh mắt Băng Nhi thoáng nhìn qua, bỗng nhiên phát hiện có một ánh mắt khác thường đang nhìn nàng. Nàng quay đầu lại, phát hiện đúng là nam nhân yêu nghiệt kia.
Nam nhân yêu nghiệt cầm ống điếu hút một ngụm, thấy Băng Nhi quay đầu lại, bên môi gợi lên một nụ cười tà mị cổ quái.
Giờ phút này, tên thị vệ trưởng công chúa phái đến bước lên phía trước nói: “Dung công tử, vị này…… Tiểu công tử là do trưởng công tử giới thiệu tới, có thể dàn xếp một chút trước hay không?”
Yêu nghiệt hồng y ngẩng cằm, phun một ngụm khói màu trắng về phía tên thị vệ, lười nhác dựa ở bên tường, trường bào bên dưới lộ ra một đoạn cẳng chân trơn bóng, nhẹ nhàng “xuy” một tiếng nói: “Nhập gia tùy tục, khách tùy chủ tiện, nếu như đã đến Dung phủ, nhất định phải theo quy củ của bản công tử, qua một bên ngốc đi!”
Tên thị vệ biết Dung thiếu gia này có tiếng là người muốn làm gì thì làm. Khi vui vẻ có thể nâng người đến trên trời, lúc mất hứng sẽ hung hăn cho người ta mấy đạp. Thị vệ xoa xoa mồ hôi trán, buồn rầu lui về nhìn Băng Nhi, nói: “Trong việc buôn bán trưởng công chúa cùng Dung lão gia có chút giao tình, hơn nữa trưởng công chúa cực kỳ xem trọng thực lực của người, vô luận như thế nào cũng nhờ người giúp chuyện này, chỉ là lần này người phải chịu ủy khuất một chút.”
Băng Nhi khoanh tay đứng, nhẹ cười, khẽ nói: “Không sao.”
Tên thị vệ lập tức nhẹ nhàng thở ra. Vị cô nương này thật sự là rất tốt, bằng không khi trở về hắn thật không dễ dàng báo cáo kết quả công tác.
"Đại công tử, những người này nên an bài thế nào?” Tổng quản Dung gia dè dặt cẩn trọng hỏi.
Ánh mắt nam nhân yêu nghiệt quét qua mọi người, nhẹ nhàng chuyển động đầu ống điếu trên ngón tay, nói: “Nếu muốn tới nhà ta trừ tà, nữ nhân xinh đẹp đương nhiên trực tiếp được qua ải, nam nhân, già, xấu, trước tiên giữ lại, còn lại toàn bộ chờ đợt trước qua xong lại nói.”
Yêu nghiệt chợt ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, giọng nói tràn đầy từ tính mang theo nét phong tình nói: “Chúng mỹ nhân, cùng ta đến hậu viện dùng trà bánh nào!”
"Dung công tử, người thật sự là quá tốt!" Mười mấy đạo cô xinh đẹp được tuyển ra vui mừng nhảy nhót, lại lôi ra Kính Bát Quái sửa sang lại dung nhan một chút, sau đó trực tiếp theo vào hậu viện. Chỉ để lại một đám hòa thượng, đạo sĩ, vu bà, thầy cúng, bao gồm Băng Nhi mặc nam trang.
Lúc bộ dáng nam nhân yêu nghiệt tiêu sái kéo bước chân đi ngang qua Băng Nhi “độp độp” một tiếng, bỗng nhiên guốc gỗ dưới chân hắn giẫm mạnh lên mặt đất một chút, ánh mắt yêu dị nhìn Băng Nhi liếc mắt một cái, bên môi gợi lên một nụ cười tà mị “Hy vọng hôm nay ngươi may mắn.”
Nói ra một câu mạc danh kỳ diệu, sau đó liền lưu lại Băng Nhi không hiểu gì, đoàn người đã đi vào nội viện.
Băng Nhi lại loáng thoáng nghe được lời nói khinh thường của nam nhân yêu nghiệt “Nữ nhân xấu xí cùng mặt trắng nhỏ cái gì, bản công tử ghét nhất loại đó…..”
. . . . . .
Chỗ cao nhất trong Dung phủ có một lầu các tinh xảo sâu xa, loáng thoáng lộ ra một cái màn trướng đỏ thẩm, hương khí mù mịt.
Dưới bóng cây, ánh trăng sáng tỏ loang lổ mê ly, chiếu rọi xuống căn phòng mờ mờ ảo ảo.
Nam nhân yêu nghiệt nửa nằm nửa ngồi trên giường, miệng ngậm ống điếu thật dài, vẻ mặt thập phần nhàn nhã.
Một mỹ nhân tuyệt sắc cầm cây quạt, cúi người ngồi xuống bên người hắn, ánh mắt mênh mông, nói: “Chuyện hôm nay ta phải cảm tạ ngươi rồi.”
Nam nhân yêu nghiệt cười khẽ một tiếng, trong mắt thoáng bao hàm chân thành, thâm tình nói: “Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì.”
Nữ tử hé miệng cười nói: “Công tử thật sự là có thể nói, chỉ là không nghĩ ngay cả trưởng công chúa công tử cũng lợi dụng, làm cho nàng ta cho rằng Dung gia cần một người tài ba dị sĩ có thể trừ ta, thậm chí đặc biệt mang người đến, đưa dê vào miệng cọp.”
Yêu nghiệt dùng đầu ngón tay nâng cằm nữ tử, không khỏi thâm tình trêu đùa “Tốt, tốt, nếu ngươi cần bản công tử hiến thân, ta cũng sẽ cởi sạch y phục ngoan ngoãn nằm trước mặt ngươi, Tuyết Oanh cô nương.”
"Ta chỉ là một nữ tử thanh lâu mà thôi, ta có tài đức gì?” Tuyết Oanh hé miệng cười khẽ.
"Tuyết Oanh cô nương thật là tự coi nhẹ mình.” Yêu nghiệt nói, lười biếng ghé vào bên cạnh Tuyết Oanh, thấp giọng nói: “Thật ra, ngươi không phải phải một nữ tử thanh lâu bình thường, ngươi từng là một nữ tử thế gia.”
Nam nhân yêu nghiệt ngậm lấy ống điếu, vểnh hai chân lên, làm cho guốc gỗ lung lay sắp đổ, môi đỏ mọng diêm dúa lòe loẹt cùng ống điếu đen tản ra làn khói trắng, giống như vô tâm nói: “Huống chi ta còn nghe nói, nữ nhân trong gia tộc của ngươi cực kỳ ghen tỵ. Nếu phu quân nhìn nữ tử khác nhiều thêm một chút, đều ra tay phá hủy dung nhan của nàng kia. Nghe nói, hai năm trước, có một vị gia chủ mê luyến một nam nhân họ Tiêu, muốn tàn sát toàn bộ nữ tử xinh đẹp trong gia tộc không còn một mảnh. Nhưng kẻ nghịch lửa tất tự thêu, gia tộc này đã triệt để diệt vong, Tuyết Oanh tiểu thư là người duy nhất còn sống sót.”
"Không ngờ Dung công tử lại hiểu rõ ta như vậy?” Tuyết Oanh nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh, giống như chỉ là một cái thoáng qua.
"Bổn công tử đương nhiên phải tìm hiểu Tuyết Oanh cô nương rồi. Thích một người sẽ muốn biết về người đó. Tâm tư của ta đối với cô nương nhật nguyệt chứng giám.”
"A? Công tử thật sự hiểu rõ ta sao?" Tuyết Oanh lẩm bẩm hỏi.
"Dĩ nhiên. . . . . . Hiểu rõ không nhiều lắm, Tuyết Oanh cô nương ở trong lòng ta tựa như một câu đố mỹ lệ.” Yêu nghiệt chớp chớp mắt, cố ý giả ngu hỏi: “Nhưng theo ta được biết thái tử cũng có hứng thú với cô nương, sao cô nương lại chọn ta?”
Tuyết Oanh quyến rũ cười nói: “Cùng với thái tử thật sự có rất nhiều trói buộc, ai thích cùng với người trong cung đúng không? Giống như công tử vừa sắc sảo vừa nhiều tiền tài, không câu nệ tiểu tiết, lại là nam nhân tiêu sái không kềm chế được, thế gian hiếm gặp. Ta đương nhiên càng thích công tử rồi.”
Yêu nghiệt vỗ về ngực, giọng điệu bất cần đời lại nghiêm cẩn nói: “Nghe Tuyết Oanh cô nương nói như vậy, bản công tử thật sự là thụ sủng nhược kinh. Đương nhiên, tiểu tử Lạc gia kia ta sẽ trừng trị thật tốt thay cô nương.”
Nói xong, hắn đứng dậy đến phía trước thanh chắn cửa sổ. Nơi đây là chỗ quan sát của Sơn Trang, mà trong tay hắn đùa nghịch một đồ vật màu đen kỳ quái, để vật đó trước mắt có thể nhìn thấy sự vật ở rất xa, cho dù là đêm tối, cũng có thể nhìn hấy rõ ràng.
Lúc này Tuyết Oanh mềm mại hỏi: “Công tử đang xem cái gì?"
Yêu nghiệt dùng giọng nói tràn ngập từ tính nói: “Có đôi khi, nhìn xem người gian hồ tự giết lẫn nhau cũng là một chuyện thú vị. Ta còn nghe nói giang hồ bại hoại thích nhất là đen ăn đen, không biết cái mặt trắng nhỏ kêu Băng Nhi kia có thể chơi tốt được hay không? Ta nói…. Tuyết Oanh cô nương, lúc này ta là giúp bạn không tiếc cả mạng sống, vượt lửa qua sông, không tiếc đó!”
Vào giờ khắc này, Tuyết Oanh thướt tha đứng phía sau nam nhân yêu nghiệt, khuôn mặt mỹ lệ toát ra một tia âm trầm, ánh mắt lạnh như quỷ dữ.
Người nam nhân trước mắt này, nàng chỉ lợi dụng hắn thôi. Đương nhiên, hắn cũng cam tâm tình nguyện bị nàng lợi dụng. Huống chi, nàng cũng không nói cho hắn biết đối phương chính là một nữ nhân. Dù sao, Dung gia công tử có tiếng trong giới quý tộc là thương hoa tiếc ngọc. Huống chi nữ nhân gọi Băng Nhi kia là một thiếu nữ có chút tư sắc, tuy rằng còn xa lắm mới bằng bản thân, nhưng đợi một thời gian nữa, nhìn sơ cũng là một mỹ nhân tuyệt mỹ.
Tuy nói nàng cùng Băng Nhi cũng không có thâm cừu đại hận gì, nhưng nàng có trực giác trời sinh của nữ nhân, cảm thấy ánh mắt Tử Hi nhìn Băng Nhi mang theo một loại nhàn nhạt cưng chiều. Là loại ánh mắt bình thường nàng không bao giờ được thấy. Hắn thế mà lại tỏ ra thân thiết đối với nữ nhân bân ngoài như thế, làm cho nàng cảm thấy vô cùng đố kị. Nhưng mà Băng Nhi chẳng qua chỉ là con gái riêng của Lạc gia mà thôi. Chỉ là một nữ nhi của một thầy pháp, nàng ta có tài đức gì chứ?
Vì vậy, trong lòng Tuyết Oanh nói thầm: Tử Hi, tuy rằng không biết vị hôn thê của huynh là ai, nhưng Lạc Băng Nhi này, ta tuyệt đối không cho nàng ta sống yên tĩnh!
Dĩ nhiên, sự tình tiến triển không hề giống như Dung công tử tưởng tượng đơn giản như vậy. Cái gọi là “mượn đao giết người”, ai có thể đoán rằng mọi chuyện bắt đầu từ một nữ tử thanh lâu chứ?
. . . . . .
Dung phủ trải qua một hồi náo loạn, sau đó nhanh chóng phục hồi không khí ban đầu.
Cùng lúc đó, thông qua một phen miệng đắng lưỡi khô giải thích của tên thị vệ, Băng Nhi rốt cuộc biết được Dung gia này chính là đại thương nhân tiếng tăm lừng lẫy ở Yên Kinh, đời đời đều làm buôn bán. Hiện tại là nhà lớn nghiệp lớn, buôn bán rất rộng. Hơn nữa nữ nhi Dung gia đều gả cho con trai trưởng quý tộc, cho nên quyền thế của Dung gia cũng không kém, chỉ tiếc, Dung gia nam đinh đơn bạc.
Vì vậy, rất nhiều nữ nhân đều coi trọng tiền tài của Dung gia, đều muốn gả cho con trai trưởng duy nhất, lại nghe nói nam nhân này vốn là một tên phong lưu đa tình.
Nghe nói, chỉ cần có thể bò lên giường nam nhân này, dù cho chỉ là một thông phòng nho nhỏ, cũng đã có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Vừa vặn, gần đây trong Dung phủ hình như có chút chuyện không yên, thường xuyên tìm một số hòa thượng, đạo sĩ đến làm pháp sự.
Cho nên cũng xuất hiện rất nhiều nữ đạo sĩ ra vẻ đạo mạo, chỉ vì muốn hấp dẫn ánh nhìn của nam nhân yêu nghiệt này. Vì thế mới có một màn kia.
Giờ phút này, Băng Nhi đứng bất động, vẻ mặt có vẻ đăm chiêu, trâm cài trong tay áo cũng không có gì dị thường. Nàng không có cảm giác nơi này xuất hiện thứ hung ác không lành gì.
Ánh mắt Băng Nhi thoáng nhìn qua, bỗng nhiên phát hiện có một ánh mắt khác thường đang nhìn nàng. Nàng quay đầu lại, phát hiện đúng là nam nhân yêu nghiệt kia.
Nam nhân yêu nghiệt cầm ống điếu hút một ngụm, thấy Băng Nhi quay đầu lại, bên môi gợi lên một nụ cười tà mị cổ quái.
Giờ phút này, tên thị vệ trưởng công chúa phái đến bước lên phía trước nói: “Dung công tử, vị này…… Tiểu công tử là do trưởng công tử giới thiệu tới, có thể dàn xếp một chút trước hay không?”
Yêu nghiệt hồng y ngẩng cằm, phun một ngụm khói màu trắng về phía tên thị vệ, lười nhác dựa ở bên tường, trường bào bên dưới lộ ra một đoạn cẳng chân trơn bóng, nhẹ nhàng “xuy” một tiếng nói: “Nhập gia tùy tục, khách tùy chủ tiện, nếu như đã đến Dung phủ, nhất định phải theo quy củ của bản công tử, qua một bên ngốc đi!”
Tên thị vệ biết Dung thiếu gia này có tiếng là người muốn làm gì thì làm. Khi vui vẻ có thể nâng người đến trên trời, lúc mất hứng sẽ hung hăn cho người ta mấy đạp. Thị vệ xoa xoa mồ hôi trán, buồn rầu lui về nhìn Băng Nhi, nói: “Trong việc buôn bán trưởng công chúa cùng Dung lão gia có chút giao tình, hơn nữa trưởng công chúa cực kỳ xem trọng thực lực của người, vô luận như thế nào cũng nhờ người giúp chuyện này, chỉ là lần này người phải chịu ủy khuất một chút.”
Băng Nhi khoanh tay đứng, nhẹ cười, khẽ nói: “Không sao.”
Tên thị vệ lập tức nhẹ nhàng thở ra. Vị cô nương này thật sự là rất tốt, bằng không khi trở về hắn thật không dễ dàng báo cáo kết quả công tác.
"Đại công tử, những người này nên an bài thế nào?” Tổng quản Dung gia dè dặt cẩn trọng hỏi.
Ánh mắt nam nhân yêu nghiệt quét qua mọi người, nhẹ nhàng chuyển động đầu ống điếu trên ngón tay, nói: “Nếu muốn tới nhà ta trừ tà, nữ nhân xinh đẹp đương nhiên trực tiếp được qua ải, nam nhân, già, xấu, trước tiên giữ lại, còn lại toàn bộ chờ đợt trước qua xong lại nói.”
Yêu nghiệt chợt ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, giọng nói tràn đầy từ tính mang theo nét phong tình nói: “Chúng mỹ nhân, cùng ta đến hậu viện dùng trà bánh nào!”
"Dung công tử, người thật sự là quá tốt!" Mười mấy đạo cô xinh đẹp được tuyển ra vui mừng nhảy nhót, lại lôi ra Kính Bát Quái sửa sang lại dung nhan một chút, sau đó trực tiếp theo vào hậu viện. Chỉ để lại một đám hòa thượng, đạo sĩ, vu bà, thầy cúng, bao gồm Băng Nhi mặc nam trang.
Lúc bộ dáng nam nhân yêu nghiệt tiêu sái kéo bước chân đi ngang qua Băng Nhi “độp độp” một tiếng, bỗng nhiên guốc gỗ dưới chân hắn giẫm mạnh lên mặt đất một chút, ánh mắt yêu dị nhìn Băng Nhi liếc mắt một cái, bên môi gợi lên một nụ cười tà mị “Hy vọng hôm nay ngươi may mắn.”
Nói ra một câu mạc danh kỳ diệu, sau đó liền lưu lại Băng Nhi không hiểu gì, đoàn người đã đi vào nội viện.
Băng Nhi lại loáng thoáng nghe được lời nói khinh thường của nam nhân yêu nghiệt “Nữ nhân xấu xí cùng mặt trắng nhỏ cái gì, bản công tử ghét nhất loại đó…..”
. . . . . .
Chỗ cao nhất trong Dung phủ có một lầu các tinh xảo sâu xa, loáng thoáng lộ ra một cái màn trướng đỏ thẩm, hương khí mù mịt.
Dưới bóng cây, ánh trăng sáng tỏ loang lổ mê ly, chiếu rọi xuống căn phòng mờ mờ ảo ảo.
Nam nhân yêu nghiệt nửa nằm nửa ngồi trên giường, miệng ngậm ống điếu thật dài, vẻ mặt thập phần nhàn nhã.
Một mỹ nhân tuyệt sắc cầm cây quạt, cúi người ngồi xuống bên người hắn, ánh mắt mênh mông, nói: “Chuyện hôm nay ta phải cảm tạ ngươi rồi.”
Nam nhân yêu nghiệt cười khẽ một tiếng, trong mắt thoáng bao hàm chân thành, thâm tình nói: “Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì.”
Nữ tử hé miệng cười nói: “Công tử thật sự là có thể nói, chỉ là không nghĩ ngay cả trưởng công chúa công tử cũng lợi dụng, làm cho nàng ta cho rằng Dung gia cần một người tài ba dị sĩ có thể trừ ta, thậm chí đặc biệt mang người đến, đưa dê vào miệng cọp.”
Yêu nghiệt dùng đầu ngón tay nâng cằm nữ tử, không khỏi thâm tình trêu đùa “Tốt, tốt, nếu ngươi cần bản công tử hiến thân, ta cũng sẽ cởi sạch y phục ngoan ngoãn nằm trước mặt ngươi, Tuyết Oanh cô nương.”
"Ta chỉ là một nữ tử thanh lâu mà thôi, ta có tài đức gì?” Tuyết Oanh hé miệng cười khẽ.
"Tuyết Oanh cô nương thật là tự coi nhẹ mình.” Yêu nghiệt nói, lười biếng ghé vào bên cạnh Tuyết Oanh, thấp giọng nói: “Thật ra, ngươi không phải phải một nữ tử thanh lâu bình thường, ngươi từng là một nữ tử thế gia.”
Nam nhân yêu nghiệt ngậm lấy ống điếu, vểnh hai chân lên, làm cho guốc gỗ lung lay sắp đổ, môi đỏ mọng diêm dúa lòe loẹt cùng ống điếu đen tản ra làn khói trắng, giống như vô tâm nói: “Huống chi ta còn nghe nói, nữ nhân trong gia tộc của ngươi cực kỳ ghen tỵ. Nếu phu quân nhìn nữ tử khác nhiều thêm một chút, đều ra tay phá hủy dung nhan của nàng kia. Nghe nói, hai năm trước, có một vị gia chủ mê luyến một nam nhân họ Tiêu, muốn tàn sát toàn bộ nữ tử xinh đẹp trong gia tộc không còn một mảnh. Nhưng kẻ nghịch lửa tất tự thêu, gia tộc này đã triệt để diệt vong, Tuyết Oanh tiểu thư là người duy nhất còn sống sót.”
"Không ngờ Dung công tử lại hiểu rõ ta như vậy?” Tuyết Oanh nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh, giống như chỉ là một cái thoáng qua.
"Bổn công tử đương nhiên phải tìm hiểu Tuyết Oanh cô nương rồi. Thích một người sẽ muốn biết về người đó. Tâm tư của ta đối với cô nương nhật nguyệt chứng giám.”
"A? Công tử thật sự hiểu rõ ta sao?" Tuyết Oanh lẩm bẩm hỏi.
"Dĩ nhiên. . . . . . Hiểu rõ không nhiều lắm, Tuyết Oanh cô nương ở trong lòng ta tựa như một câu đố mỹ lệ.” Yêu nghiệt chớp chớp mắt, cố ý giả ngu hỏi: “Nhưng theo ta được biết thái tử cũng có hứng thú với cô nương, sao cô nương lại chọn ta?”
Tuyết Oanh quyến rũ cười nói: “Cùng với thái tử thật sự có rất nhiều trói buộc, ai thích cùng với người trong cung đúng không? Giống như công tử vừa sắc sảo vừa nhiều tiền tài, không câu nệ tiểu tiết, lại là nam nhân tiêu sái không kềm chế được, thế gian hiếm gặp. Ta đương nhiên càng thích công tử rồi.”
Yêu nghiệt vỗ về ngực, giọng điệu bất cần đời lại nghiêm cẩn nói: “Nghe Tuyết Oanh cô nương nói như vậy, bản công tử thật sự là thụ sủng nhược kinh. Đương nhiên, tiểu tử Lạc gia kia ta sẽ trừng trị thật tốt thay cô nương.”
Nói xong, hắn đứng dậy đến phía trước thanh chắn cửa sổ. Nơi đây là chỗ quan sát của Sơn Trang, mà trong tay hắn đùa nghịch một đồ vật màu đen kỳ quái, để vật đó trước mắt có thể nhìn thấy sự vật ở rất xa, cho dù là đêm tối, cũng có thể nhìn hấy rõ ràng.
Lúc này Tuyết Oanh mềm mại hỏi: “Công tử đang xem cái gì?"
Yêu nghiệt dùng giọng nói tràn ngập từ tính nói: “Có đôi khi, nhìn xem người gian hồ tự giết lẫn nhau cũng là một chuyện thú vị. Ta còn nghe nói giang hồ bại hoại thích nhất là đen ăn đen, không biết cái mặt trắng nhỏ kêu Băng Nhi kia có thể chơi tốt được hay không? Ta nói…. Tuyết Oanh cô nương, lúc này ta là giúp bạn không tiếc cả mạng sống, vượt lửa qua sông, không tiếc đó!”
Vào giờ khắc này, Tuyết Oanh thướt tha đứng phía sau nam nhân yêu nghiệt, khuôn mặt mỹ lệ toát ra một tia âm trầm, ánh mắt lạnh như quỷ dữ.
Người nam nhân trước mắt này, nàng chỉ lợi dụng hắn thôi. Đương nhiên, hắn cũng cam tâm tình nguyện bị nàng lợi dụng. Huống chi, nàng cũng không nói cho hắn biết đối phương chính là một nữ nhân. Dù sao, Dung gia công tử có tiếng trong giới quý tộc là thương hoa tiếc ngọc. Huống chi nữ nhân gọi Băng Nhi kia là một thiếu nữ có chút tư sắc, tuy rằng còn xa lắm mới bằng bản thân, nhưng đợi một thời gian nữa, nhìn sơ cũng là một mỹ nhân tuyệt mỹ.
Tuy nói nàng cùng Băng Nhi cũng không có thâm cừu đại hận gì, nhưng nàng có trực giác trời sinh của nữ nhân, cảm thấy ánh mắt Tử Hi nhìn Băng Nhi mang theo một loại nhàn nhạt cưng chiều. Là loại ánh mắt bình thường nàng không bao giờ được thấy. Hắn thế mà lại tỏ ra thân thiết đối với nữ nhân bân ngoài như thế, làm cho nàng cảm thấy vô cùng đố kị. Nhưng mà Băng Nhi chẳng qua chỉ là con gái riêng của Lạc gia mà thôi. Chỉ là một nữ nhi của một thầy pháp, nàng ta có tài đức gì chứ?
Vì vậy, trong lòng Tuyết Oanh nói thầm: Tử Hi, tuy rằng không biết vị hôn thê của huynh là ai, nhưng Lạc Băng Nhi này, ta tuyệt đối không cho nàng ta sống yên tĩnh!
Dĩ nhiên, sự tình tiến triển không hề giống như Dung công tử tưởng tượng đơn giản như vậy. Cái gọi là “mượn đao giết người”, ai có thể đoán rằng mọi chuyện bắt đầu từ một nữ tử thanh lâu chứ?
. . . . . .