Mặc dù Băng Nhi biết lời của hắn nói không sai, nhưng lại bị bộ dáng thảnh thơi thoải mái chọc cho tức giận, trong lòng bốc hỏa, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Trong lòng thập phần hối hận lúc nảy đã nói cho hắn cái phương pháp kia. Trong mũi khẽ hừ một tiếng, đang muốn chạy về phía trước......
Bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi đến, mây đen dầy đặc, cả bầu trời trong phút chốc thay đổi.
Quạ! quạ! quạ! Hai con quạ đen tuyền từ xa bay tới, thoải mái đậu trên mái hiên, vuốt vuốt cánh.
Lại tới! Lần này Băng Nhi âm thầm đau đầu.
Mỗi tháng thiên lôi đến một lần, so với nguyệt sự của nữ nhân còn muốn chuẩn hơn.
Nếu muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, việc này rất dài đòng, thuận tiện theo thật lâu thật lâu trước kia mà kể vậy.
Lúc đó, tại Miêu Cương, nương nàng là một đại phu đi chân trần, mỹ mạo tuyệt thế. Một ngày nọ, ở bên ngoài cứu được một vị tướng quân trẻ tuổi bị thương, không biết như thế nào, hai người lại lâu ngày sinh tình, về sau sinh hạ nàng, một đứa con riêng danh bất chánh ngôn bất thuận.
Đợi đến khi nương được rước vào tướng phủ, lại phát hiện phụ thân nàng đã sớm có ba thê tử, hơn mười phòng thị thiếp, trong nhà còn có mấy chục huynh đệ tỷ muội. Chỉ tiếc đám tỷ muội kia không những không đối xử ôn hòa với nàng, còn hùa nhau kêu nàng là tiểu tiện nhân.
Cố tình nương cùng nàng ở bên ngoài tự do tự tại đã quen, tính tình ngay thẳng, đắc tội không ít người.
Về sau nàng không biết gì bị đám tỷ muội kia đẩy vào trong nước, lúc được người cứu lên đã không còn hơi thở.
Đang lúc này, một đạo sấm sét trên trời giáng xuống, nàng lại đột nhiên xác chết vùng dậy, ách, không đúng, là khởi tử hồi sinh.
Lại nói sống lại thì sống lại, vì sao lôi điện kia về sau giống như trời ban, mỗi tháng nhất định phải tới một lần, giống như âm hồn không tan.
Tính tính ngày một chút, âm lịch, đúng là hôm nay!
Giờ phút này Băng Nhi nhìn hồng y cương thi trước mắt, lại nâng mắt nhìn bầu trời, giống như nhận mệnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nào biết nháy mắt một cái, thân thể nàng bỗng nhiên di động, giống như mỹ nhân ngư linh hoạt nhảy lên cao. Một đạo sấm sét liền đánh trúng vị trí vừa rồi của nàng.
Điện quang chợt lóe, rọi thẳng vào mắt. Mặc dù nhắm mắt nhưng trước mắt vẫn như cũ xẹt qua một mảnh sáng bạc.
Ngay sau đó lại là một tiếng sấm vang, chấn động lỗ tai phát ra tiếng ong ong.
Nam tử trợn to đôi mắt, hai tay phát run, ly trà trong tay rơi xuống đất vỡ vụn. Thật sự là rất đáng sợ!
Nếu như...... cô nương kia sẽ bị đốt trọi hay là bị sét đánh thành hai nửa? Vì sao không có động tĩnh gì? Còn hồng y cương thi kia phải làm thế nào bây giờ?
Sấm sét biến mất, hắn mở to đôi mắt, vừa nhìn liền thấy hồng y cương thi kia đã bị cháy đen, hai con ngươi đáng sợ từ khe hở ở hốc mắt phát ra hàn quang, vẻ mặt vô cùng thống khổ, dần dần quỳ xuống trước mặt hắn, hóa thành tro bụi, chỉ còn lại mảnh vải vụn màu đỏ bay bay trong gió. Cho tới bây giờ, tân lang cũng không thể tin những gì hắn chứng kiến trước mắt.
Băng Nhi không khỏi lại ra vẻ du côn mà cười. Một bên ngồi trên bàn, một tay chỉ lên trời “Lần này lại đến hai đạo sấm sét, nghĩ ta dễ khi dễ lắm à? Nhưng mà cô nương ta đây lại dễ dàng tránh thoát, từ khi ra bò ra từ trong quan tài, mỗi lẫn đều đánh ta không chết, như thế nào?”
Nghe vậy, nam tử kia bụm miệng tựa vào tường, lại sợ tới mức lạnh run, môi trắng bệch.
Hắn nhớ rõ quê hắn có một truyền thuyết, truyền thuyết kia là..... Người chết rồi sống lại là điềm hung, ắt sẽ gặp thiên khiển.*
*Thiên khiển: trời phạt, cho thiên lôi đánh.
Nữ tử trước mắt này thế mà lại bò ra từ trong quan tài, khó trách nàng ta lớn gan như vậy, khó trách dẫn thiên lôi tới, chỉ sợ là so với cương thi kia còn đáng sợ hơn!
Vừa rồi nàng ở đây...... không phải là muốn gây rối gì với hắn chứ?
Giờ phút này, Băng Nhi cười một hồi liền dừng. Nàng quay đầu lại nhìn về phía tân lang thì thấy bộ dáng hoảng sợ của hắn, không khỏi sờ sờ cái mũi cười nói: “Đại nam nhân như ngươi lá gan cũng quá nhỏ rồi, có thời gian sợ hãi không bằng thừa dịp chủ nhân nơi đây còn chưa quay lại, thu thập châu báo rời khỏi nơi này đi! Thật ra ngươi thật là đáng thương, dù là người nào cưới một người chết, trong lòng đều rất đau khổ.”
Lời này đá động đến đáy lòng của hắn. Sau sự việc vừa rồi, lá gan nam tử giống như lớn hơn rất nhiều. Hắn tinh tế đánh giá nữ tử trước mặt. Bộ dáng nàng yểu điệu được ánh trăng vòng quanh đường cong mỹ lệ, chiếc cằm giống như khối ngọc sáng óng ánh. Nhất thời hắn cảm thấy nữ tử trước mắt cực kỳ đáng yêu động lòng người, cho dù là yêu tinh cũng là một con hồ ly đáng yêu.
Vì vậy, hắn cúi người lạy, nói: “Vừa rồi đa tạ tiên tử cô nương cứu giúp.”
Băng Nhi “xuy” một tiếng bật cười, lung tung khoát tay áo nói: “Ngươi thật là thú vị! Trên đời này làm gì có tiên tử, ngay cả cương thi cũng sợ cả đời khó gặp. Lần này vận khí hai chúng ta tốt, vừa rồi có phải là cực kỳ kích thích có ý nghĩa phải không?”
Có ý nghĩa? Vận khí tốt? Rõ ràng là hắn xui xẻo tận cùng!
Tân lang nhướng mày, bị nữ tử trước mắt nói đến ngoài khét trong sống.
Băng Nhi mím môi cười một tiếng, thập phần vui mừng. Nàng chợt mở to đôi mắt, hô to một tiếng: “Trời ạ! Ta đã quên mất chuyện kia.”
"Chuyện gì?" Tân lang bị bộ dáng của nàng làm hoảng sợ, cho rằng lại có chuyện tình đáng sợ gì phát sinh.
". . . . . . Không kịp rồi, ta phải đến Xuân Phong Lâu!"
Nghe vậy, tân lang nghẹn họng nhìn trân trối, cặp mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất. Xuân Phong Lâu? Có lẽ nam nhân trên đời không ai không biết. Đó chính là kỹ viện tiếng tăm lừng lẫy ở Yên kinh, chỉ là một nữ tử thanh bạch vì sao phải đến loại địa phương ong bướm đàng điếm đó? Làm cho nam tử khó hiểu, còn chưa phục hồi tinh thần liền nhìn thấy Băng Nhi hấp tấp xông ra ngoài, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng xinh đẹp.
Nam tử vội vàng lớn tiếng hô:"Nữ hiệp! Ta tên là Quách Địch, về sau ta sẽ báo đáp ngươi."
Nơi xa lập tức truyền đến giọng nói như hoàng oanh xuất cốc của nữ tử, "Tốt, chúng ta hữu duyên gặp lại."
. . . . . .
Rừng xuân hoa nhiều quyến rũ
Chim xuân nhiều ý bi thương
Gió xuân trở lại đa tình
Thổi bung áo tơ người đó
Mưa vừa tạnh, trong gió xuân tràn ngập ẩm ướt, Xuân Phong Lâu giống như một tấm cổ họa vừa được tô vẽ ra.
Vậy mà không hợp thời, bên trong khung cảnh như họa kia lại truyền ra tiếng nghiến răng nghiến lợi của một lão họa sư “Tiểu tử thối, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trễ như vậy mới tới?”
Hiện giờ lão họa sư này rất có tiếng tại Xuân Phong Lâu. Nếu không phải mắt ông bị mờ sẽ không cần đến những họa sư mới này đến hỗ trợ. Nếu không phải tài họa của thiếu niên này bất phàm đã sớm bị ông đá một cước ra ngoài.
Trước mặt ông là một thiếu niên mặt bộ bố y xanh lam tầm thường. Y phục kia có lẽ là bị tẩy nhiều lần, tuy sạch sẽ nhưng lại ngã sang màu xanh cũ nát.
Thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, lộ dung mạo cực kỳ thanh tú, thanh thuần đáng yêu, có vài phần trẻ con. Mi giống như tân nguyệt, cặp mắt đen nhánh như hắc trân châu, thập phần xinh đẹp.
Nếu vị tân lang kia nhìn thấy dung mạo này nhất định sẽ chấn động, vì vị thiếu niên này chính là Băng Nhi.
Lúc này, Băng Nhi cười khan hai tiếng, gãi gãi đầu, lão họa sư thấy vậy càng nổi trận lôi đình.
"Ngươi đơ ra đó làm gì? Còn đứng lỳ ở đó? Chỗ Tuyết Oanh cô nương đã sắp tiếp tân khách, làm lỡ đại sự sẽ khấu trừ tiền công của ngươi.”
Lão họa sư biết nơi nào là xương sườn mềm của nàng, khấu trừ tiền công chính là hung hăng đâm một đao vào tim nàng.
Băng Nhi lập tức vuốt vuốt lỗi tai, trong lòng trợn trừng mắt, lại nhanh chóng chạy vào nội viện.
Nội viện——
Một mỹ nữ đang nằm trong đình. Gáy ngọc trắng tinh, bên dưới lộ ra bộ ngực sữa trắng tuyết, eo nhỏ như liễu, phong tư yểu điệu, dưới quần lụa mỏng là cặp đùi ngọc như ẩn như hiện, mê hoặc lòng người. Nhưng chỗ mê người nhất trên người nàng cũng không phải là dung mạo kia, cũng không phải là đường cong lung linh, mà là bộ dáng thướt tha thành thục như mật đào động lòng người của nàng.
Nữ tử này chính là hoa khôi của Xuân Phong Lâu, Tuyết Oanh cô nương.
Nghe nói rất nhiều công tử vì nàng mà vung tiền như rác, khuynh gia bại sản.
Nghe nói rất nhiều công tử vì nàng mà bỏ mặc kiều thê mỹ thiếp, hằng đêm nịnh bợ bên người nàng.
Nghe nói mỗi nam tử muốn gặp nàng đều phải hẹn trước 3 tháng. Nếu như tâm tình nàng không tốt, ngay cả một ngón tay cũng không thấy được.
Nếu một họa sư có thể họa một bức họa tuyệt sắc gia nhân như vậy, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Lúc này, đôi môi đỏ mọng của Tuyết Oanh cô nương khẽ mở, giọng nói như hoàng oanh xuất cốc “Tiểu ca, họa xong chưa?”
"Đã tốt lắm!" Băng Nhi thổi khô bức họa trước mặt, cười tít mắt đặt trước mặt Tuyết Oanh.
"Ừ, rất đẹp!" Tuyết Oanh lười biếng than thở, ánh mắt như nước, "Họa thực không tồi, so với họa sư trước kia xuất sắc hơn rất nhiều.”
"Quá khen quá khen, bộ dáng tỷ tỷ tuyệt sắc khuynh thành, ta thật sự là khó vẻ ra dáng vẻ tuyệt sắc của tỷ tỷ.” Vẻ mặt Băng Nhi nịnh nọt, mặt dạn mày dày vuốt mông ngựa.
"Tiểu ca thật sự là khéo ăn nói. Người tới! Khen thưởng!” Tuyết Oanh mím môi cười, phân phó hạ nhân thêm tiền thưởng.
Tiền! Tiền! Rốt cuộc nàng lại có một khoản tiền thu vào rồi! Hai mắt Băng nhi lập tức biến thành hai quả đào. Việc nàng thích nhất chính là ôm thật nhiều tiền vào lòng, dáng vẻ tham lam vuốt ve tiền giống như mấy gã lưu manh vuốt ve đôi môi mỹ nhân.
Trong lòng thập phần hối hận lúc nảy đã nói cho hắn cái phương pháp kia. Trong mũi khẽ hừ một tiếng, đang muốn chạy về phía trước......
Bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi đến, mây đen dầy đặc, cả bầu trời trong phút chốc thay đổi.
Quạ! quạ! quạ! Hai con quạ đen tuyền từ xa bay tới, thoải mái đậu trên mái hiên, vuốt vuốt cánh.
Lại tới! Lần này Băng Nhi âm thầm đau đầu.
Mỗi tháng thiên lôi đến một lần, so với nguyệt sự của nữ nhân còn muốn chuẩn hơn.
Nếu muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, việc này rất dài đòng, thuận tiện theo thật lâu thật lâu trước kia mà kể vậy.
Lúc đó, tại Miêu Cương, nương nàng là một đại phu đi chân trần, mỹ mạo tuyệt thế. Một ngày nọ, ở bên ngoài cứu được một vị tướng quân trẻ tuổi bị thương, không biết như thế nào, hai người lại lâu ngày sinh tình, về sau sinh hạ nàng, một đứa con riêng danh bất chánh ngôn bất thuận.
Đợi đến khi nương được rước vào tướng phủ, lại phát hiện phụ thân nàng đã sớm có ba thê tử, hơn mười phòng thị thiếp, trong nhà còn có mấy chục huynh đệ tỷ muội. Chỉ tiếc đám tỷ muội kia không những không đối xử ôn hòa với nàng, còn hùa nhau kêu nàng là tiểu tiện nhân.
Cố tình nương cùng nàng ở bên ngoài tự do tự tại đã quen, tính tình ngay thẳng, đắc tội không ít người.
Về sau nàng không biết gì bị đám tỷ muội kia đẩy vào trong nước, lúc được người cứu lên đã không còn hơi thở.
Đang lúc này, một đạo sấm sét trên trời giáng xuống, nàng lại đột nhiên xác chết vùng dậy, ách, không đúng, là khởi tử hồi sinh.
Lại nói sống lại thì sống lại, vì sao lôi điện kia về sau giống như trời ban, mỗi tháng nhất định phải tới một lần, giống như âm hồn không tan.
Tính tính ngày một chút, âm lịch, đúng là hôm nay!
Giờ phút này Băng Nhi nhìn hồng y cương thi trước mắt, lại nâng mắt nhìn bầu trời, giống như nhận mệnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nào biết nháy mắt một cái, thân thể nàng bỗng nhiên di động, giống như mỹ nhân ngư linh hoạt nhảy lên cao. Một đạo sấm sét liền đánh trúng vị trí vừa rồi của nàng.
Điện quang chợt lóe, rọi thẳng vào mắt. Mặc dù nhắm mắt nhưng trước mắt vẫn như cũ xẹt qua một mảnh sáng bạc.
Ngay sau đó lại là một tiếng sấm vang, chấn động lỗ tai phát ra tiếng ong ong.
Nam tử trợn to đôi mắt, hai tay phát run, ly trà trong tay rơi xuống đất vỡ vụn. Thật sự là rất đáng sợ!
Nếu như...... cô nương kia sẽ bị đốt trọi hay là bị sét đánh thành hai nửa? Vì sao không có động tĩnh gì? Còn hồng y cương thi kia phải làm thế nào bây giờ?
Sấm sét biến mất, hắn mở to đôi mắt, vừa nhìn liền thấy hồng y cương thi kia đã bị cháy đen, hai con ngươi đáng sợ từ khe hở ở hốc mắt phát ra hàn quang, vẻ mặt vô cùng thống khổ, dần dần quỳ xuống trước mặt hắn, hóa thành tro bụi, chỉ còn lại mảnh vải vụn màu đỏ bay bay trong gió. Cho tới bây giờ, tân lang cũng không thể tin những gì hắn chứng kiến trước mắt.
Băng Nhi không khỏi lại ra vẻ du côn mà cười. Một bên ngồi trên bàn, một tay chỉ lên trời “Lần này lại đến hai đạo sấm sét, nghĩ ta dễ khi dễ lắm à? Nhưng mà cô nương ta đây lại dễ dàng tránh thoát, từ khi ra bò ra từ trong quan tài, mỗi lẫn đều đánh ta không chết, như thế nào?”
Nghe vậy, nam tử kia bụm miệng tựa vào tường, lại sợ tới mức lạnh run, môi trắng bệch.
Hắn nhớ rõ quê hắn có một truyền thuyết, truyền thuyết kia là..... Người chết rồi sống lại là điềm hung, ắt sẽ gặp thiên khiển.*
*Thiên khiển: trời phạt, cho thiên lôi đánh.
Nữ tử trước mắt này thế mà lại bò ra từ trong quan tài, khó trách nàng ta lớn gan như vậy, khó trách dẫn thiên lôi tới, chỉ sợ là so với cương thi kia còn đáng sợ hơn!
Vừa rồi nàng ở đây...... không phải là muốn gây rối gì với hắn chứ?
Giờ phút này, Băng Nhi cười một hồi liền dừng. Nàng quay đầu lại nhìn về phía tân lang thì thấy bộ dáng hoảng sợ của hắn, không khỏi sờ sờ cái mũi cười nói: “Đại nam nhân như ngươi lá gan cũng quá nhỏ rồi, có thời gian sợ hãi không bằng thừa dịp chủ nhân nơi đây còn chưa quay lại, thu thập châu báo rời khỏi nơi này đi! Thật ra ngươi thật là đáng thương, dù là người nào cưới một người chết, trong lòng đều rất đau khổ.”
Lời này đá động đến đáy lòng của hắn. Sau sự việc vừa rồi, lá gan nam tử giống như lớn hơn rất nhiều. Hắn tinh tế đánh giá nữ tử trước mặt. Bộ dáng nàng yểu điệu được ánh trăng vòng quanh đường cong mỹ lệ, chiếc cằm giống như khối ngọc sáng óng ánh. Nhất thời hắn cảm thấy nữ tử trước mắt cực kỳ đáng yêu động lòng người, cho dù là yêu tinh cũng là một con hồ ly đáng yêu.
Vì vậy, hắn cúi người lạy, nói: “Vừa rồi đa tạ tiên tử cô nương cứu giúp.”
Băng Nhi “xuy” một tiếng bật cười, lung tung khoát tay áo nói: “Ngươi thật là thú vị! Trên đời này làm gì có tiên tử, ngay cả cương thi cũng sợ cả đời khó gặp. Lần này vận khí hai chúng ta tốt, vừa rồi có phải là cực kỳ kích thích có ý nghĩa phải không?”
Có ý nghĩa? Vận khí tốt? Rõ ràng là hắn xui xẻo tận cùng!
Tân lang nhướng mày, bị nữ tử trước mắt nói đến ngoài khét trong sống.
Băng Nhi mím môi cười một tiếng, thập phần vui mừng. Nàng chợt mở to đôi mắt, hô to một tiếng: “Trời ạ! Ta đã quên mất chuyện kia.”
"Chuyện gì?" Tân lang bị bộ dáng của nàng làm hoảng sợ, cho rằng lại có chuyện tình đáng sợ gì phát sinh.
". . . . . . Không kịp rồi, ta phải đến Xuân Phong Lâu!"
Nghe vậy, tân lang nghẹn họng nhìn trân trối, cặp mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất. Xuân Phong Lâu? Có lẽ nam nhân trên đời không ai không biết. Đó chính là kỹ viện tiếng tăm lừng lẫy ở Yên kinh, chỉ là một nữ tử thanh bạch vì sao phải đến loại địa phương ong bướm đàng điếm đó? Làm cho nam tử khó hiểu, còn chưa phục hồi tinh thần liền nhìn thấy Băng Nhi hấp tấp xông ra ngoài, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng xinh đẹp.
Nam tử vội vàng lớn tiếng hô:"Nữ hiệp! Ta tên là Quách Địch, về sau ta sẽ báo đáp ngươi."
Nơi xa lập tức truyền đến giọng nói như hoàng oanh xuất cốc của nữ tử, "Tốt, chúng ta hữu duyên gặp lại."
. . . . . .
Rừng xuân hoa nhiều quyến rũ
Chim xuân nhiều ý bi thương
Gió xuân trở lại đa tình
Thổi bung áo tơ người đó
Mưa vừa tạnh, trong gió xuân tràn ngập ẩm ướt, Xuân Phong Lâu giống như một tấm cổ họa vừa được tô vẽ ra.
Vậy mà không hợp thời, bên trong khung cảnh như họa kia lại truyền ra tiếng nghiến răng nghiến lợi của một lão họa sư “Tiểu tử thối, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trễ như vậy mới tới?”
Hiện giờ lão họa sư này rất có tiếng tại Xuân Phong Lâu. Nếu không phải mắt ông bị mờ sẽ không cần đến những họa sư mới này đến hỗ trợ. Nếu không phải tài họa của thiếu niên này bất phàm đã sớm bị ông đá một cước ra ngoài.
Trước mặt ông là một thiếu niên mặt bộ bố y xanh lam tầm thường. Y phục kia có lẽ là bị tẩy nhiều lần, tuy sạch sẽ nhưng lại ngã sang màu xanh cũ nát.
Thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, lộ dung mạo cực kỳ thanh tú, thanh thuần đáng yêu, có vài phần trẻ con. Mi giống như tân nguyệt, cặp mắt đen nhánh như hắc trân châu, thập phần xinh đẹp.
Nếu vị tân lang kia nhìn thấy dung mạo này nhất định sẽ chấn động, vì vị thiếu niên này chính là Băng Nhi.
Lúc này, Băng Nhi cười khan hai tiếng, gãi gãi đầu, lão họa sư thấy vậy càng nổi trận lôi đình.
"Ngươi đơ ra đó làm gì? Còn đứng lỳ ở đó? Chỗ Tuyết Oanh cô nương đã sắp tiếp tân khách, làm lỡ đại sự sẽ khấu trừ tiền công của ngươi.”
Lão họa sư biết nơi nào là xương sườn mềm của nàng, khấu trừ tiền công chính là hung hăng đâm một đao vào tim nàng.
Băng Nhi lập tức vuốt vuốt lỗi tai, trong lòng trợn trừng mắt, lại nhanh chóng chạy vào nội viện.
Nội viện——
Một mỹ nữ đang nằm trong đình. Gáy ngọc trắng tinh, bên dưới lộ ra bộ ngực sữa trắng tuyết, eo nhỏ như liễu, phong tư yểu điệu, dưới quần lụa mỏng là cặp đùi ngọc như ẩn như hiện, mê hoặc lòng người. Nhưng chỗ mê người nhất trên người nàng cũng không phải là dung mạo kia, cũng không phải là đường cong lung linh, mà là bộ dáng thướt tha thành thục như mật đào động lòng người của nàng.
Nữ tử này chính là hoa khôi của Xuân Phong Lâu, Tuyết Oanh cô nương.
Nghe nói rất nhiều công tử vì nàng mà vung tiền như rác, khuynh gia bại sản.
Nghe nói rất nhiều công tử vì nàng mà bỏ mặc kiều thê mỹ thiếp, hằng đêm nịnh bợ bên người nàng.
Nghe nói mỗi nam tử muốn gặp nàng đều phải hẹn trước 3 tháng. Nếu như tâm tình nàng không tốt, ngay cả một ngón tay cũng không thấy được.
Nếu một họa sư có thể họa một bức họa tuyệt sắc gia nhân như vậy, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Lúc này, đôi môi đỏ mọng của Tuyết Oanh cô nương khẽ mở, giọng nói như hoàng oanh xuất cốc “Tiểu ca, họa xong chưa?”
"Đã tốt lắm!" Băng Nhi thổi khô bức họa trước mặt, cười tít mắt đặt trước mặt Tuyết Oanh.
"Ừ, rất đẹp!" Tuyết Oanh lười biếng than thở, ánh mắt như nước, "Họa thực không tồi, so với họa sư trước kia xuất sắc hơn rất nhiều.”
"Quá khen quá khen, bộ dáng tỷ tỷ tuyệt sắc khuynh thành, ta thật sự là khó vẻ ra dáng vẻ tuyệt sắc của tỷ tỷ.” Vẻ mặt Băng Nhi nịnh nọt, mặt dạn mày dày vuốt mông ngựa.
"Tiểu ca thật sự là khéo ăn nói. Người tới! Khen thưởng!” Tuyết Oanh mím môi cười, phân phó hạ nhân thêm tiền thưởng.
Tiền! Tiền! Rốt cuộc nàng lại có một khoản tiền thu vào rồi! Hai mắt Băng nhi lập tức biến thành hai quả đào. Việc nàng thích nhất chính là ôm thật nhiều tiền vào lòng, dáng vẻ tham lam vuốt ve tiền giống như mấy gã lưu manh vuốt ve đôi môi mỹ nhân.