Mười ngày sau, Băng Nhi mặc nam trang đi Đa Bảo Các ở phía Đông, cũng là tiệm tạp hóa nổi tiếng nhất Yên Kinh.
Trong ngày thường, những vật phẩm trong Đa Bảo Các Băng Nhi nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, tự nhiên cũng không có qua lại với nơi này.
Chỉ là sau khi trải qua một đêm kia, vô luận như thế nào nàng cũng phải đi tuyển chọn cho bản thân một vũ khí thích hợp.
Nghe nói, bên trong Đa Bảo Các có một sư phụ giám bảo đứng đầu, cũng có các loại vũ khí phòng ngự trân bảo, đầy đủ mọi thứ.
Băng Nhi quét mắt nhìn một vòng ở tầng một, cũng không nhìn trúng cái gì. Tiếp theo đi đến lầu hai, người hầu ở lầu hai liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng ăn mặc tầm thường, cũng không để ý đáp lại.
Băng Nhi nhìn trúng một bộ cung tiễn ở lầu hai của Đa Bảo Các, thợ thủ công rất khéo, dài ngắn thích hợp, hỏi: “Bao nhiêu bạc?”
Lúc này, người hầu mặt không biểu cảm báo giá: "Năm trăm lượng."
"Lấy ra, tính tiền." Băng Nhi lấy ra một tờ ngân phiếu.
Người hầu lập tức không thể tin trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "A….. Được…. Được.”
Hắn nhận lấy ngân phiếu, vô luận như thế nào cũng không ngờ “thiếu niên” trước mắt lại ra tay hào phóng như vậy, dù cho quý tộc bình thường cũng không lấy ra được nhiều bạc như vậy.
Thầm nghĩ “thiếu niên” y phục khó coi này rốt cuộc là có lai lịch gì? Thật đúng là người không thể xem bề ngoài!
Đương nhiên nếu là trước kia Băng Nhi tuyệt đối sẽ không mua những thứ đắt tiền như vầy. Chỉ là trước mắt nàng đã nhập vốn vào Bách Thảo Đường ở Yên Kinh, mỗi tháng có thể lấy ra hai trăm lượng bạc, hơn nữa đã đạt thành hiệp nghị với Nghê Thường Lâu, phàm là bán được một bộ phục sức nàng vẽ, có thể được chia một phần lợi nhuận. Mỗi tháng ít nhất có thể có đến ba trăm lượng bạc. Hơn nữa Dung phủ đến mua dược liệu, bên cạnh đã có tám trăm lượng bạc, tuy nói không phải là gia tài bạc vạn, nhưng trên người đã cực kỳ dư dả.
Huống chi, yêu cầu của nàng đối với phục sức có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng mà yêu cầu đối với vũ khí lại không thấp. Dù sao cũng liên quan đến tánh mạng.
Giờ phút này thái độ của người hầu đã thay đổi, ân cần mà nói: “Tiểu công tử có thể chờ một chút hay không? Tên còn cần phải mài một chút, một lát sẽ mang đến cho tiểu công tử.”
Băng Nhi mỉm cười gật đầu, bộ dáng không để ý lắm, vẻ mặt nhàn nhạt, loại khí độ này cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Trong lúc chờ đợi, nàng dứt khoát đi dạo ở khắp nơi. Nghe được phía trước có người thì thầm nói chuyện “Khách quan, ngài có muốn xem loại cung kia hay không? Nơi này của chúng ta có gân tiểu báo, cũng có thiên tàm ti, chất liệu gỗ trầm hương, gỗ cây hòe, cũng có gỗ tử đàn thượng hạng….”
Trong lúc Băng Nhi vô tình ngoái đầu nhìn lại, phát hiện tầng một đã tràn đầy người, đều là tiểu thư thiếu gia quý tộc có chút gia thế.
Nhưng mà, nơi này có rất nhiều người nàng đều đã gặp qua, thậm chí có thể nói là người quen.
Chỉ thấy mười mấy nữ tử xinh đẹp đang đứng giữa đại sảnh, một bên khác là mười mấy nam tử hoa phục, đang hứng thú đánh giá các loại kiểu dáng vũ khí trong tiệm.
Trong đó có một nữ tử, ánh mắt dừng trên một bộ cung tiễn hoa lệ. Bên người nàng là một nam tử cao lớn hoa phục, hắn ngửi thấy mùi hương trên người nàng, kìm lòng không đậu nói: “Dung Dung, có phải nàng muốn mua một bộ cung tiễn tốt hay không?”
Đồng thời, Băng Nhi đã nhận ra nữ tử kia chính là thứ nữ Lạc gia, Lạc Dung.
Nàng nhíu mày, không ngờ, thật là oan gia ngõ hẹp.
Chỉ thấy người hầu cười nói: “Tiểu thư thật có mắt nhìn, cung tiễn này bổn điếm chế tác cực kỳ hoàn mỹ, cực kỳ thích hợp cho nữ nhân sử dụng, rất nhiều thiên kim quý tộc đều chọn.”
Lạc Dung nghe nói có chút động tâm, nam tử liền lập tức quyết định mua dỗ nàng vui vẻ, vội nói: “Báo một con số đi!”
Người hầu đưa ra ba ngón tay "Một giá một, ba trăm lượng!"
Ba trăm lượng! Đây không phải là đi cướp sao? Ba trăm lượng có thể cưới đến ba phòng tiểu thiếp, đúng là giá trên trời mà. Nam tử lập tức hít một ngụm lãnh khí, lắp bắp nói: “Có thể bớt….. bớt chút hay không?”
Người hầu lắc đầu, ánh mắt cổ quái nhìn hắn. Đa Bảo Các từ trước đến nay là cửa hàng tốt nhất Yên Kinh, chỉ một giác chắc.
Sắc mặt nam tử có chút khó chịu, con ngươi loạn chuyển, bỗng nhiên lớn tiếng ồn ào nói: “Ta nói….. cung tiễn Đa Bảo Các của các ngươi cũng không hơn gì cái này, thợ khéo cũng quá kém, mang trên người thật sự có chút khó coi. Thôi thôi, đổi một cái rẻ hơn cho bản thiếu gia nhìn một cái.”
Người hầu ghé mắt nhìn bộ dáng hồ ngôn loạn ngữ của nam tử, ánh mắt càng thêm cổ quái.
Lúc này một người hầu khác cúi người nói bên tai người hầu này “Ngươi nên nhìn rõ ràng, những người này đều là thứ tử thứ nữ. Đừng nhìn bề ngoài ngăn nắp, thật ra căn bản không có tiền bạc gì đâu.”
Người hầu chợt giật mình, lập tức để cho người ta thay đổi một bộ cung tiễn khác, ôn hòa mà nói: “Bên ngoài bán cung tiễn đều là cho nhóm người đi săn nghèo dùng, ta nghĩ vị công tử này cũng sẽ không thể mua chứ? Cái trường cung này đã là cái rẻ nhất, chỉ cần năm mươi lượng bạc. Tầng này của chúng ta đều là bán đồ bình thường giá rẻ, nếu muốn đồ tốt hơn liền mời lên trên lầu.”
"Trên lầu? Như thế nào?” Nam tử không ngờ trên lầu còn có thứ tốt, trong lòng nhất thời cực kỳ tò mò.
"Đồ trên lầu giá ít nhất là năm trăm lượng bạc.” Người hầu cười lạnh nói.
Nam tử “a” một tiếng, hắn quay đầu nhìn ánh mắt thất vọng của Lạc Dung, vội vã vỗ bàn một cái, nói: “Năm mươi lượng, ta mua bộ cung tiễn này.”
"Oa! Lý công tử quả nhiên là đại tài khí thô.”
"Năm mươi lượng mà cả ánh mắt đều không chớp một cái liền mua, thật là lợi hại!"
Chung quanh là ánh mắt tràn đầy hâm mộ của đám thứ tử thứ nữ nhìn Lý công tử. Tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ cũng chỉ có một lượng bạc, Lý công tử vừa ra tay liền là năm mươi lượng bạc, quả thật là rất hào phóng. Ánh mắt Lạc Dung lập tức như sao nhìn hắn. Lý công tử không khỏi ưỡng cao ngực, vì lấy lòng mỹ nhân, hắn còn không sá gì năm mươi lượng bạc.
Đang lúc này, bỗng nhiên có người phá hư phong cảnh mà kêu một tiếng, "Lạc Băng, sao ngươi lại ở đây?”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía sau, chỉ thấy một bóng dáng thon dài mỹ lệ.
"Chư vị đồng học, đã lâu không gặp!" Khóe miệng Băng Nhi chứa nụ cười nhạt, vẫy tay về phía đám người.
"Băng Nhi, thật sự là rất lâu không nhìn thấy ngươi rồi! Lại cao thêm rồi!" Có mấy thiếu niên cũng vẫy tay với Băng Nhi, trong đó có một gã chính là Khanh Tuấn.
"Hừ!" Lúc này, trong mũi Lạc Dung phát ra âm thanh khinh thường, tâm tình trở nên thật tệ. Không nghĩ tới thế mà lại đụng tớ đứa con riêng đáng giận này.
Ánh mắt Băng Nhi đảo một vòng qua đám người, phát hiện đám người cùng nàng cùng nhau đọc sách gần như đều ở trong này.
Nàng cười nói: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Khanh tuấn nhiệt tình đáp: "Chúng ta nghe nói thế ngoại đào nguyên muốn bắt đầu chiêu mộ học sinh, cho nên chúng ta ở chỗ này làm chút chuẩn bị."
Thì ra là thế ngoại đào nguyên bắt đầu chiêu mộ người. Đó là môn phái tiếng tăm lừng lẫy, cực kỳ xuất chúng trong giang hồ. Nghe nói chỉ văn đệ tử trong thế ngoại đào viên có thể an bang, vũ đệ tử có thể định quốc, đều là nơi mời chào nhân tài. Trong lòng Băng Nhi không lý do động, tương đối có hứng thú nói: “Thật khó mọi người có thể hội tụ chung một chỗ, hay là mọi người cùng chuẩn bị đi thi?”
Một người khác tiến lên phía trước nói: "Đúng vậy, chúng ta đã hẹn cùng nhau tham gia cuộc thi. Nhưng mà hôm nay là sinh thần của Diệp thiếu gia, hắn mời tất cả mọi người chúng ta cùng nhau đi Thiên Hương Lâu uống rượu, ngươi cùng đi không?”
"Đúng vậy, mời nhau không bằng ngẫu nhiên gặp. Chúng ta đã rất lâu không gặp mặt rồi.”
Mặc dù Diệp công tử không có quan hệ thân thiết gì với Băng Nhi, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Khanh Tuấn, bây giờ cũng không tệ. Một người nếu thấy bản thân sống rất tốt, sẽ biểu hiện ra một mặt khẳng khái của bản thân “Chỉ là nhiều thêm một đôi đũa mà thôi, ta đã bao một nhã gian đối diện tửu lâu, nếu không đến chính là không nể mặt.”
"Vậy được rồi, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh." Băng Nhi khẽ mỉm cười.
Lạc Dung bĩu môi, trong lòng rất là khinh thường. Lý công tử cũng cố ý trợn trừng mắt.
Thiên Hương Lâu ở Yên Kinh cũng là một tửu lâu lâu đời. Nằm ở khu hoàng kim, chung quanh phồn hoa, hơn nữa lại đối diện ngay tại Đa Bảo Các.
Tửu lâu xây gần hồ, ven hồ sương trắng mông lung, đình đài lầu các che khuất ở giữa khu cổ xưa xanh ngắt, ý cảnh sâu thẳm.
Ngày trước, đám người cùng nhau đọc sách. Hiện tại đều bắt đầu tự lập. Băng Nhi cùng bọn họ đã hai năm không gặp nhau rồi. Mỗi người hầu như đều thay đổi rất lớn, đáng tiếc đám người đều là thứ tử, không có tư cách thừa hưởng tài sản gia tộc, không thể không bắt đầu tự thân phấn đấu. Chỉ có Diệp công tử là phát ra tiểu tài, bao trọng nhã gian lầu hai của tửu lâu.
"Tiểu Kiều, nghe nói vị hôn phu của ngươi đối với ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi thi ở thế ngoại đào viên sao?” Bất tri bất giác, vài thứ nữ có tư sắc đã bắt đầu đàm luận đến vị hôn phu của đối phương.
"Vị hôn phu của ta là một thứ tử, nếu ta vào thế ngoại đào nguyên, trở thành đệ tử ngoại ôn, tương lai sau này chúng ta có thể trải qua tốt một chút.”
"Không sai, chỉ cần vào được thế ngoại đào viên, gia tộc sẽ phải càng coi trọng chúng ta."
"Dao Tuyết, nghe nói vị hôn phu của ngươi cũng muốn hạ sính lễ, vì sao ngươi phải thi vào thế ngoại đào nguyên?”
"Hừ, đừng nhắc tới hắn. Hắn ta vừa hoa tâm vừa keo kiệt. Nếu ta thi vào thế ngoại đào viên, nhất định có thể tìm được một người còn tốt hơn hắn.”
"Không sai, người tìm chỗ cao mà đi, nước tìm chỗ trũng mà chảy. Chúng ta nhất định phải thi vào thế ngoại đào viên.”
Đại khái vì uống nhiều rượu, lời trong lòng mọi người chậm rãi tuông ra. Có người hận phụ thân của mình vô cùng hà khắc, luôn đối xử cực kỳ tốt với trưởng tử và chính nữ. Có người nói bản thân muốn làm buôn bán, lại không có tiền vốn, tiền tiêu vặt hàng tháng còn không đủ sống. Cũng có người nói muốn quang tông diệu tổ. Dù sao trong cuộc sống hiện thực, con người ta đều toan tính thiệt hơn, tiền tài, quyền lợi, hư vinh, một chút đều không thể tránh né.
Băng Nhi lẳng lặng lắng nghe, cười mà không nói, cúi mắt thưởng thức trà, trong lòng cũng làm ra quyết định của chính mình.
Xem ra thế ngoại đào nguyên thật sự là lựa chọn không tồi. Tự tạo cho mình một hậu thuẫn cường đại, cũng là nơi tốt nhất nàng nên đến.
Chỉ là từ trước đến nay Băng Nhi đều cho rằng cầu người không bằng cầu mình. Tuy rằng nàng biết Nhan Nhị tiên sinh cùng Tiêu Tam tiên sinh ở thế ngoại đào viên, nhưng nàng muốn dùng chính thực lực của bản thân đi thi. Nàng tin tưởng bản thân có thực lực này.
Trong ngày thường, những vật phẩm trong Đa Bảo Các Băng Nhi nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, tự nhiên cũng không có qua lại với nơi này.
Chỉ là sau khi trải qua một đêm kia, vô luận như thế nào nàng cũng phải đi tuyển chọn cho bản thân một vũ khí thích hợp.
Nghe nói, bên trong Đa Bảo Các có một sư phụ giám bảo đứng đầu, cũng có các loại vũ khí phòng ngự trân bảo, đầy đủ mọi thứ.
Băng Nhi quét mắt nhìn một vòng ở tầng một, cũng không nhìn trúng cái gì. Tiếp theo đi đến lầu hai, người hầu ở lầu hai liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng ăn mặc tầm thường, cũng không để ý đáp lại.
Băng Nhi nhìn trúng một bộ cung tiễn ở lầu hai của Đa Bảo Các, thợ thủ công rất khéo, dài ngắn thích hợp, hỏi: “Bao nhiêu bạc?”
Lúc này, người hầu mặt không biểu cảm báo giá: "Năm trăm lượng."
"Lấy ra, tính tiền." Băng Nhi lấy ra một tờ ngân phiếu.
Người hầu lập tức không thể tin trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "A….. Được…. Được.”
Hắn nhận lấy ngân phiếu, vô luận như thế nào cũng không ngờ “thiếu niên” trước mắt lại ra tay hào phóng như vậy, dù cho quý tộc bình thường cũng không lấy ra được nhiều bạc như vậy.
Thầm nghĩ “thiếu niên” y phục khó coi này rốt cuộc là có lai lịch gì? Thật đúng là người không thể xem bề ngoài!
Đương nhiên nếu là trước kia Băng Nhi tuyệt đối sẽ không mua những thứ đắt tiền như vầy. Chỉ là trước mắt nàng đã nhập vốn vào Bách Thảo Đường ở Yên Kinh, mỗi tháng có thể lấy ra hai trăm lượng bạc, hơn nữa đã đạt thành hiệp nghị với Nghê Thường Lâu, phàm là bán được một bộ phục sức nàng vẽ, có thể được chia một phần lợi nhuận. Mỗi tháng ít nhất có thể có đến ba trăm lượng bạc. Hơn nữa Dung phủ đến mua dược liệu, bên cạnh đã có tám trăm lượng bạc, tuy nói không phải là gia tài bạc vạn, nhưng trên người đã cực kỳ dư dả.
Huống chi, yêu cầu của nàng đối với phục sức có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng mà yêu cầu đối với vũ khí lại không thấp. Dù sao cũng liên quan đến tánh mạng.
Giờ phút này thái độ của người hầu đã thay đổi, ân cần mà nói: “Tiểu công tử có thể chờ một chút hay không? Tên còn cần phải mài một chút, một lát sẽ mang đến cho tiểu công tử.”
Băng Nhi mỉm cười gật đầu, bộ dáng không để ý lắm, vẻ mặt nhàn nhạt, loại khí độ này cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Trong lúc chờ đợi, nàng dứt khoát đi dạo ở khắp nơi. Nghe được phía trước có người thì thầm nói chuyện “Khách quan, ngài có muốn xem loại cung kia hay không? Nơi này của chúng ta có gân tiểu báo, cũng có thiên tàm ti, chất liệu gỗ trầm hương, gỗ cây hòe, cũng có gỗ tử đàn thượng hạng….”
Trong lúc Băng Nhi vô tình ngoái đầu nhìn lại, phát hiện tầng một đã tràn đầy người, đều là tiểu thư thiếu gia quý tộc có chút gia thế.
Nhưng mà, nơi này có rất nhiều người nàng đều đã gặp qua, thậm chí có thể nói là người quen.
Chỉ thấy mười mấy nữ tử xinh đẹp đang đứng giữa đại sảnh, một bên khác là mười mấy nam tử hoa phục, đang hứng thú đánh giá các loại kiểu dáng vũ khí trong tiệm.
Trong đó có một nữ tử, ánh mắt dừng trên một bộ cung tiễn hoa lệ. Bên người nàng là một nam tử cao lớn hoa phục, hắn ngửi thấy mùi hương trên người nàng, kìm lòng không đậu nói: “Dung Dung, có phải nàng muốn mua một bộ cung tiễn tốt hay không?”
Đồng thời, Băng Nhi đã nhận ra nữ tử kia chính là thứ nữ Lạc gia, Lạc Dung.
Nàng nhíu mày, không ngờ, thật là oan gia ngõ hẹp.
Chỉ thấy người hầu cười nói: “Tiểu thư thật có mắt nhìn, cung tiễn này bổn điếm chế tác cực kỳ hoàn mỹ, cực kỳ thích hợp cho nữ nhân sử dụng, rất nhiều thiên kim quý tộc đều chọn.”
Lạc Dung nghe nói có chút động tâm, nam tử liền lập tức quyết định mua dỗ nàng vui vẻ, vội nói: “Báo một con số đi!”
Người hầu đưa ra ba ngón tay "Một giá một, ba trăm lượng!"
Ba trăm lượng! Đây không phải là đi cướp sao? Ba trăm lượng có thể cưới đến ba phòng tiểu thiếp, đúng là giá trên trời mà. Nam tử lập tức hít một ngụm lãnh khí, lắp bắp nói: “Có thể bớt….. bớt chút hay không?”
Người hầu lắc đầu, ánh mắt cổ quái nhìn hắn. Đa Bảo Các từ trước đến nay là cửa hàng tốt nhất Yên Kinh, chỉ một giác chắc.
Sắc mặt nam tử có chút khó chịu, con ngươi loạn chuyển, bỗng nhiên lớn tiếng ồn ào nói: “Ta nói….. cung tiễn Đa Bảo Các của các ngươi cũng không hơn gì cái này, thợ khéo cũng quá kém, mang trên người thật sự có chút khó coi. Thôi thôi, đổi một cái rẻ hơn cho bản thiếu gia nhìn một cái.”
Người hầu ghé mắt nhìn bộ dáng hồ ngôn loạn ngữ của nam tử, ánh mắt càng thêm cổ quái.
Lúc này một người hầu khác cúi người nói bên tai người hầu này “Ngươi nên nhìn rõ ràng, những người này đều là thứ tử thứ nữ. Đừng nhìn bề ngoài ngăn nắp, thật ra căn bản không có tiền bạc gì đâu.”
Người hầu chợt giật mình, lập tức để cho người ta thay đổi một bộ cung tiễn khác, ôn hòa mà nói: “Bên ngoài bán cung tiễn đều là cho nhóm người đi săn nghèo dùng, ta nghĩ vị công tử này cũng sẽ không thể mua chứ? Cái trường cung này đã là cái rẻ nhất, chỉ cần năm mươi lượng bạc. Tầng này của chúng ta đều là bán đồ bình thường giá rẻ, nếu muốn đồ tốt hơn liền mời lên trên lầu.”
"Trên lầu? Như thế nào?” Nam tử không ngờ trên lầu còn có thứ tốt, trong lòng nhất thời cực kỳ tò mò.
"Đồ trên lầu giá ít nhất là năm trăm lượng bạc.” Người hầu cười lạnh nói.
Nam tử “a” một tiếng, hắn quay đầu nhìn ánh mắt thất vọng của Lạc Dung, vội vã vỗ bàn một cái, nói: “Năm mươi lượng, ta mua bộ cung tiễn này.”
"Oa! Lý công tử quả nhiên là đại tài khí thô.”
"Năm mươi lượng mà cả ánh mắt đều không chớp một cái liền mua, thật là lợi hại!"
Chung quanh là ánh mắt tràn đầy hâm mộ của đám thứ tử thứ nữ nhìn Lý công tử. Tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ cũng chỉ có một lượng bạc, Lý công tử vừa ra tay liền là năm mươi lượng bạc, quả thật là rất hào phóng. Ánh mắt Lạc Dung lập tức như sao nhìn hắn. Lý công tử không khỏi ưỡng cao ngực, vì lấy lòng mỹ nhân, hắn còn không sá gì năm mươi lượng bạc.
Đang lúc này, bỗng nhiên có người phá hư phong cảnh mà kêu một tiếng, "Lạc Băng, sao ngươi lại ở đây?”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía sau, chỉ thấy một bóng dáng thon dài mỹ lệ.
"Chư vị đồng học, đã lâu không gặp!" Khóe miệng Băng Nhi chứa nụ cười nhạt, vẫy tay về phía đám người.
"Băng Nhi, thật sự là rất lâu không nhìn thấy ngươi rồi! Lại cao thêm rồi!" Có mấy thiếu niên cũng vẫy tay với Băng Nhi, trong đó có một gã chính là Khanh Tuấn.
"Hừ!" Lúc này, trong mũi Lạc Dung phát ra âm thanh khinh thường, tâm tình trở nên thật tệ. Không nghĩ tới thế mà lại đụng tớ đứa con riêng đáng giận này.
Ánh mắt Băng Nhi đảo một vòng qua đám người, phát hiện đám người cùng nàng cùng nhau đọc sách gần như đều ở trong này.
Nàng cười nói: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Khanh tuấn nhiệt tình đáp: "Chúng ta nghe nói thế ngoại đào nguyên muốn bắt đầu chiêu mộ học sinh, cho nên chúng ta ở chỗ này làm chút chuẩn bị."
Thì ra là thế ngoại đào nguyên bắt đầu chiêu mộ người. Đó là môn phái tiếng tăm lừng lẫy, cực kỳ xuất chúng trong giang hồ. Nghe nói chỉ văn đệ tử trong thế ngoại đào viên có thể an bang, vũ đệ tử có thể định quốc, đều là nơi mời chào nhân tài. Trong lòng Băng Nhi không lý do động, tương đối có hứng thú nói: “Thật khó mọi người có thể hội tụ chung một chỗ, hay là mọi người cùng chuẩn bị đi thi?”
Một người khác tiến lên phía trước nói: "Đúng vậy, chúng ta đã hẹn cùng nhau tham gia cuộc thi. Nhưng mà hôm nay là sinh thần của Diệp thiếu gia, hắn mời tất cả mọi người chúng ta cùng nhau đi Thiên Hương Lâu uống rượu, ngươi cùng đi không?”
"Đúng vậy, mời nhau không bằng ngẫu nhiên gặp. Chúng ta đã rất lâu không gặp mặt rồi.”
Mặc dù Diệp công tử không có quan hệ thân thiết gì với Băng Nhi, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Khanh Tuấn, bây giờ cũng không tệ. Một người nếu thấy bản thân sống rất tốt, sẽ biểu hiện ra một mặt khẳng khái của bản thân “Chỉ là nhiều thêm một đôi đũa mà thôi, ta đã bao một nhã gian đối diện tửu lâu, nếu không đến chính là không nể mặt.”
"Vậy được rồi, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh." Băng Nhi khẽ mỉm cười.
Lạc Dung bĩu môi, trong lòng rất là khinh thường. Lý công tử cũng cố ý trợn trừng mắt.
Thiên Hương Lâu ở Yên Kinh cũng là một tửu lâu lâu đời. Nằm ở khu hoàng kim, chung quanh phồn hoa, hơn nữa lại đối diện ngay tại Đa Bảo Các.
Tửu lâu xây gần hồ, ven hồ sương trắng mông lung, đình đài lầu các che khuất ở giữa khu cổ xưa xanh ngắt, ý cảnh sâu thẳm.
Ngày trước, đám người cùng nhau đọc sách. Hiện tại đều bắt đầu tự lập. Băng Nhi cùng bọn họ đã hai năm không gặp nhau rồi. Mỗi người hầu như đều thay đổi rất lớn, đáng tiếc đám người đều là thứ tử, không có tư cách thừa hưởng tài sản gia tộc, không thể không bắt đầu tự thân phấn đấu. Chỉ có Diệp công tử là phát ra tiểu tài, bao trọng nhã gian lầu hai của tửu lâu.
"Tiểu Kiều, nghe nói vị hôn phu của ngươi đối với ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi thi ở thế ngoại đào viên sao?” Bất tri bất giác, vài thứ nữ có tư sắc đã bắt đầu đàm luận đến vị hôn phu của đối phương.
"Vị hôn phu của ta là một thứ tử, nếu ta vào thế ngoại đào nguyên, trở thành đệ tử ngoại ôn, tương lai sau này chúng ta có thể trải qua tốt một chút.”
"Không sai, chỉ cần vào được thế ngoại đào viên, gia tộc sẽ phải càng coi trọng chúng ta."
"Dao Tuyết, nghe nói vị hôn phu của ngươi cũng muốn hạ sính lễ, vì sao ngươi phải thi vào thế ngoại đào nguyên?”
"Hừ, đừng nhắc tới hắn. Hắn ta vừa hoa tâm vừa keo kiệt. Nếu ta thi vào thế ngoại đào viên, nhất định có thể tìm được một người còn tốt hơn hắn.”
"Không sai, người tìm chỗ cao mà đi, nước tìm chỗ trũng mà chảy. Chúng ta nhất định phải thi vào thế ngoại đào viên.”
Đại khái vì uống nhiều rượu, lời trong lòng mọi người chậm rãi tuông ra. Có người hận phụ thân của mình vô cùng hà khắc, luôn đối xử cực kỳ tốt với trưởng tử và chính nữ. Có người nói bản thân muốn làm buôn bán, lại không có tiền vốn, tiền tiêu vặt hàng tháng còn không đủ sống. Cũng có người nói muốn quang tông diệu tổ. Dù sao trong cuộc sống hiện thực, con người ta đều toan tính thiệt hơn, tiền tài, quyền lợi, hư vinh, một chút đều không thể tránh né.
Băng Nhi lẳng lặng lắng nghe, cười mà không nói, cúi mắt thưởng thức trà, trong lòng cũng làm ra quyết định của chính mình.
Xem ra thế ngoại đào nguyên thật sự là lựa chọn không tồi. Tự tạo cho mình một hậu thuẫn cường đại, cũng là nơi tốt nhất nàng nên đến.
Chỉ là từ trước đến nay Băng Nhi đều cho rằng cầu người không bằng cầu mình. Tuy rằng nàng biết Nhan Nhị tiên sinh cùng Tiêu Tam tiên sinh ở thế ngoại đào viên, nhưng nàng muốn dùng chính thực lực của bản thân đi thi. Nàng tin tưởng bản thân có thực lực này.