Non sông tươi đẹp, cảnh sắc hợp lòng người. Giờ phút này, mười thiếu niên thiếu nữ có loại ảo giác ngẩn ngơ, không phải đến đây bắt rắn mà là đến du sơn ngoạn thủy.
Diệp công tử thuê một chiếc thuyền cỡ trung nhỏ, đứng đằng trước thuyền khoa tay múa chân, tiếng cười bất chợt truyền đến.
Dưới nước rất sâu, mọi người miễn cưỡng lặn xuống mười mấy trượng, cũng không không nhìn thấy bóng dáng con rắn nước nào.
"Kỳ quái, có phải chúng ta nhầm lẫn gì rồi hay không?” Khanh Tuấn nổi lên mặt nước, mờ mịt hỏi.
"Hay là chúng ta vụng trộm mua một ít rắn nước, xem như báo cáo kết quả công tác được không?” Một người dùng sức kéo kéo rong rêu trên đỉnh đầu.
"Ta nói, các ngươi cho là thế ngoại đào nguyên là có thể tùy tiện lừa gạt hay sao?” Đôi mắt Băng Nhi lưu chuyển sóng nước vô hạn quyến rũ. Trước khi đến nàng đã bói một quẻ, tuy rằng nàng không thể nói bản thân giỏi bói toán, nhưng đôi khi tính toán rất chuẩn xác. Giống như quẻ tượng sáng nay biểu thị trong hồ có rắn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy gì, không khỏi cảm thấy có chút quái dị.
"Đợi chút, các ngươi mau nhìn ——" Giọng nói giật mình của Diệp công tử hét lên.
"Thế nào? Nhìn thấy rắn nước rồi sao?” Một bên, mấy thiếu niên liền vội vàng hỏi.
"Người nào nói với các ngươi trong hồ có rắn? Ngươi xem trên chiếc thuyền lớn kia có không ít hiệp khách kìa!”
"Hiệp khách đều là dạng giang hồ, có cái gì đẹp mắt mà nhìn?” Một thiếu niên bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng.
"Ngươi không hiểu. Nơi này là chỗ du hồ của quý tộc, nhiều hiệp khách như vậy chạy tới, thật sự là rất kỳ quái.”
Bỗng nhiên, trên thuyền kia truyền đến một tiếng hét đầy nội lực “Dung Chích, cái tên giấu đầu lòi đuôi kia, mau cút ra đây cho ta ——"
Giữa không gian yên tĩnh, bỗng nhiên truyền ra tiếng hét của một nữ tử, thật sự là cực kỳ đột ngột.
Từ trước đến giờ Băng Nhi rất thích yên tĩnh, có một số việc có thể tránh đi liền tránh đi, nhiều một việc không bằng bớt một việc.
Vì vậy, nàng một mình trở lại trên thuyền nghỉ ngơi, nhưng trong lòng có cảm giác bất an kỳ lạ, càng dần dần trầm trọng, vẻ mặt như có điều đăm chiêu. Đột nhiên nàng phát hiện cái thùng trên thuyền giống như có chút khác thường, con ngươi sáng rọi chợt lóe sáng.
Băng Nhi rón rén tiến lên, đột nhiên mở nắp thùng ra, liền nhìn thấy một hồng y nam tử ẩn thân bên trong.
"Ha, bị ngươi phát hiện rồi!" Nam tử một chân nằm ngang, một chân gấp khúc, cánh tay khoát lên trên đùi cái chân gấp khúc, ánh mắt liếc xéo Băng Nhi, nhếch khóe miệng, hoàn toàn là một bộ dáng lười ngác tùy tiện phóng đãng.
Băng Nhi ngẩn ra, không nghĩ tới ở trong này lại gặp được đại thiếu gia Dung gia, lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Ngươi trốn ở trong này làm cái gì?”
"Bản công tử trốn ở chỗ này là phút khí của ngươi.” Yêu nghiệt chậm rãi đứng dậy nửa ngồi ở trước mặt nàng “Ngươi không được nói ra.”
“A? Ngươi lại làm chuyện xấu gì rồi?” Băng Nhi khẽ mở môi son, ánh mắt mê người, khinh thường liếc hắn một cái.
Yêu nghiệt tà mị cười một tiếng, ngón tay xẹt qua sợi tóc tên trán nói: “Tiểu tử, ta nào có không chịu nổi như ngươi tưởng vậy.”
Băng Nhi cũng khẽ mỉm cười, mang theo một loại khí chất ôn nhu yên tĩnh, ngoắc ngón tay với hắn.
Yêu nghiệt mới vừa tiến lên trước nghe nàng nói cái gì, lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, đang cảm thấy kinh ngạc, đáng tiếc cái mũi gần đây không được tốt cho lắm, hắn vừa mới vươn tay sờ mũi, cũng không nghĩ bị nàng kéo từ trong khoang thuyền ra ngoài.
"Tiểu tử, ngươi lợi hại, ngươi chờ!” Chỉ thấy yêu nghiệt nhíu mày cười khẽ đúng kiểu khiêu khích, ánh mắt híp lại hút người làm cho người ta điên cuồng.
"Dung Chích, tên khốn kiếp, cuối cùng cũng tìm được ngươi.” Xa Xa, nữ tử lập tức lớn tiếng kêu.
"Ai! Thật sự là phiền toái, lại bị nữ nhân này theo dõi." Yêu nghiệt gãi gãi đầu, đứng dậy đứng ở trên boong thuyền, gương mặt khổ não.
"Dung Chích, cuối cùng nữ nhân ngươi thích là người nào?” Trong thuyền, mặt nữ tử như ẩn như hiện, Băng Nhi cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thấy yêu nghiệt chợt kéo tay áo Băng Nhi, một cánh tay nhẹ nhàng khoát lên bờ vai nàng, chậm rãi nói: “Nguyệt Nguyệt, con người nàng cái gì cũng tốt, chỉ là suy nghĩ có chút ngây thơ. Ta làm sao có thể yêu mến nữ nhân chứ?”
"Lấy tay ngươi ra!” Băng Nhi dùng sức giãy ra, lại phát hiện sức tay nam nhân này rất lớn.
"Nói như vậy, ngươi là bị oan?” Giọng nói nữ tử có vài phần thoải mái, lại có vài phần chờ đợi.
"Oan uổng! Thật là oan uổng!" Đôi mắt đen lóe ra tia sáng âm u, giữa lông mày mang theo nét tà mị khôn kể, yêu nghiệt nhếch môi cười, cười cực kỳ thâm trầm “Bản công tử làm sao lại thích nữ nhân? Thật ra ta thích nam nhân, nhất là loại thiếu niên thanh tú như người bên cạnh này.”
Khóe miệng Băng Nhi lập tức co rút, nhấc chân giẫm lên, hung hăng dẫm nát bàn chân tên yêu nghiệt kia. Động tác này nhìn trong mắt người khác lại mang ý nghĩa không giống nhau.
Yêu nghiệt hét lên một tiếng, "Cục cưng, ngươi làm sao có thể mưu sát trượng phu mình?"
"Cực cưng cái đầu ngươi, muốn chết!” Băng Nhi hung hăng giẫm hắn.
"Xuống địa ngục đi đồ gian phu, đi chết đi!” Nữ tử không phân biệt tốt xấu, tay áo vung lên, từ bên trong bay ra hai đạo màu đen mãnh liệt.
Con ngươi Băng Nhi lập tức đông lại, phát hiện hai đạo màu đen mãnh liệt kia thế mà lại là hai con quái điểu. Trên người bọn nó cũng không có lông chim, hai cánh là do cọc gỗ chế thành, trên thân thể khắc chi chít phù chú màu đen, tốc độ bay cực kỳ nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.
Cùng lúc đó, Hồng y yêu nghiệt cũng buông tay, lùi ra phía sau nửa bước, bên môi gợi lên nụ cười mê hoặc, giống như chuyện trước mắt không liên quan tới hắn.
Nhưng mà, khi hai con chim gỗ đi đến trước thuyền, cũng không có phát động công kích, chỉ là vung cánh đập loạn. Trong đó có một con kịch liệt đụng vào sườn thuyền, nhưng có va chạm thế nào cũng không phá hủy, lông tóc cũng không có tổn hao gì, lại bay lên không rồi bắt đầu va chạm.
"Cơ quan điểu, nữ nhân này thế nhưng dùng cơ quan điểu đâm vào thuyền của chúng ta.” Diệp công tử hoảng sợ hét.
"Không phải đâu! Thậm chí có vật cổ quái như vậy?”
Nhưng thấy thuyền đung đưa lắc lư, tại giữa hồ xoay một vòng, sắc mặt đám người chung quanh nhất thời cũng không tốt.
"Chiến trên không trọng phòng thủ, hình như đây là cơ quan chính tông của Mặc gia.” Nhan Nhị tiên sinh đứng trên lầu các chậm rãi nói.
"Nhưng cũng không nên xem thường chúng nó. Hai con chim đen này rất có khả năng đụng ngã chiếc thuyền.” Sắc mặt Tiêu Lang trầm xuống nói.
"Yên tâm, đệ tử Mặc gia trạch tâm nhân hậu, muội muội của đệ sẽ không có việc gì.” Nhan Nhị tiên sinh ôn nhu cười. “Đệ tử Mặc gia đều lấy việc “làm lợi cho thiên hạ, trừ hại cho thiên hạ” làm mục đích. Mặc gia biến mất sau Tây Hán, nhưng có một chi thủy chung vẫn tồn tại, hơn nữa còn âm thầm lớn mạnh, không ngờ lại gặp được ở đây. Hai con chim gỗ này dù rất rắn chắc, nhưng lại không có lực sát thương gì.”
"Lòng người khó dò, Mặc gia ngàn năm sau không đảm bảo cỏn giống Mặc Gia ban đầu.” Tiêu Lang nhàn nhạt nói, ánh mắt thủy chung chưa từng rời khỏi hai con chim gỗ.
"Tử Hi, từ trước đến nay Mặc gia cùng Nho gia ý kiến bất hòa, chúng ta cũng không tiện ra mặt giải quyết, trước tiên cứ yên lặng quan sát.”
Lúc này, chỉ thấy hai con chim gỗ một trước một sau vòng quanh thuyền nhỏ, thật lâu không rời đi, Băng Nhi không khỏi hơi nhíu mày.
Tóc đen nàng nhẹ bay, ngón tay giơ trên không trung vẽ bùa, đột nhiên kết ấn, hai con chim thế mà lại bị trói chặt.
Chân Băng Nhi đạp ở trên ván thuyền một cái, một cây gậy trúc từ trên sàn thuyền bắn lên, vươn tay nắm lấy cây gậy trúc, vung trái vung phải. Tay áo mênh mông giãn ra đổ xuống, lại đánh cho hai con chim gỗ rơi vào trong nước.
Nữ tử oán hận cắn chặt răng, ánh mắt lãnh liệt, tràn đầy lửa giận “Tên gian phu này, ta thật muốn nhìn ngươi thật kỹ.”
"Ta nói vị cô nương này, ngươi có phải nên suy nghĩ cẩn thận việc động thủ lần nữa hay không…..” Băng Nhi muốn chất vấn hai câu với nữ tử kia, lại phát hiện nàng ta căn bản không để ý tới nàng, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, trái lại tự đắm chìm trong phẫn nộ, quả thật chính là một bông hoa kỳ lạ.
Nữ tử mở cái rương gỗ phía sau ra, bên trong thế mà lại có một cọt gỗ tròn cực kỳ lớn, không có góc cạnh gì. Nàng vươn tay ấn cơ quan trên mặt, bên trong phát ra tiếng “đôm đốp đôm đốp”, cọt gỗ vậy mà cực kỳ kỳ lạ phân chia mở ra, phía trước vươn ra một cái đầu cao chót vót, hai bên lòi ra cẳng tay cùng móng vuốt, giống như tay mảnh thú, cực kỳ giống một con thú không nhỏ không lớn, giống như còn chưa hoàn chỉnh.
"Đây là?" Đám người chung quanh nhìn thấy thứ đồ kỳ lạ này, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Nữ tử xoay người ngồi lên phía trên, ấn vào cơ quan trên gáy, thao túng con thú gỗ từ trên thuyền nhảy lên.
Con thú gỗ nhảy được cực kỳ cao, thả người dừng lại trên một chiếc thuyền. Trên thuyền lập tức truyền đến tiếng thét chói tai của một phụ nhân. Con thú gỗ nhảy vài bước trên thuyền, chiếc thuyền lung lay kinh động không chịu được sức ép, dần dần mất đi cân bằng chìm vào trong nước, liên tiếp “phốc phốc, phốc phốc” vài tiếng, chiếc thuyền của phụ nhân liền chật vật lật trong hồ.
Nữ tử lần nữa thao túng con thú gỗ nhảy lên, hướng về một chiếc thuyền quý tộc cách đó không xa.
"Khốn kiếp, ngươi là chuyện gì xảy ra?" Trên thuyền đều là một đám nam nữ quần áo hoa lệ, ánh mắt như đao.
"Ngươi là nha đầu không có giáo dưỡng nhà ai? Người tới, bắt nàng lại!”
Nữ tử mắt điếc tai ngơ, con thú gỗ cùng rơi xuống, lại nhảy lên, ở trên thuyền như giẫm trên đất bằng.
Chiếc thuyền kia xoay trái xoay phải, rốt cuộc cũng không chịu nổi sức nặng, lại lật thêm một chiếc thuyền.
Sóng nước dập dờn, nổi lên gợn sóng, trong hồ không ngừng có người rơi xuống nước, tiếng chửi tục không ngừng truyền đến, không dứt bên tai.
Khi nữ tử lần nữa thao túng con thú gỗ nhảy đến trên thuyền Băng Nhi, tay Băng Nhi cầm cây gậy trúc, lập tức thay đổi đầu thuyền. Con thú gỗ chỉ kém một chút là đáp xuống đầu thuyền, cũng là sai một li đi một dặm. Chỉ thấy Băng Nhi nhẹ nhàng vung cây gậy trúc trong tay, nữ tử lập tức cúi đầu né tránh qua đỉnh đầu, nhưng tay không kịp phản ứng, cây gậy trúc đập mạnh vào mu bàn tay nàng, con thú gỗ lập tức mất đi không chế.
"A ——" Nữ tử không khỏi sợ hãi kêu một tiếng, hoa dung thất sắc, cả người lẫn thú đều cùng nhau rơi xuống nước.
Đến lúc này, Hồng y yêu nghiệt thở dài một tiếng, nhìn Băng Nhi quái thanh quái khí mà nói: “Ngươi thế mà lại đánh rớt nàng vào trong nước, ngươi có biết đại ca nàng là người phương nào không? Ngươi thật sự là gặp chuyện không hay ho rồi.”
Vừa dứt lời, bạch quang chợt lóe, đầu gậy trúc run lên đánh xuống trước ngực yêu nghiệt. Hắn lập tức bị “thiếu niên” thoạt nhìn thanh tú đánh một gậy rơi vào trong nước.
"Tiểu tử chết tiệt, ngươi làm cái gì?” Hồng y yêu nghiệt uống một ngụm nước, lần này mới cảm thấy đau, lớn tiếng ho khan, quát.
"Hai người các ngươi thật xứng đôi, không bằng cùng nhau xuống nước thanh tỉnh một chút.” Băng Nhi khinh thường cười lạnh một tiếng.
Giờ phút này, Nhan Nhị tiên sinh không khỏi cười ra tiếng, ngoái đầu nhìn nam tử bên cạnh, nói: “Không ngờ….. muội muội của đệ thật là dũng mãnh.”
Tiêu Lang cũng nâng trán, thở dài “Chỉ sợ nàng đã gặp phải một pho tượng ôn thần."
Diệp công tử thuê một chiếc thuyền cỡ trung nhỏ, đứng đằng trước thuyền khoa tay múa chân, tiếng cười bất chợt truyền đến.
Dưới nước rất sâu, mọi người miễn cưỡng lặn xuống mười mấy trượng, cũng không không nhìn thấy bóng dáng con rắn nước nào.
"Kỳ quái, có phải chúng ta nhầm lẫn gì rồi hay không?” Khanh Tuấn nổi lên mặt nước, mờ mịt hỏi.
"Hay là chúng ta vụng trộm mua một ít rắn nước, xem như báo cáo kết quả công tác được không?” Một người dùng sức kéo kéo rong rêu trên đỉnh đầu.
"Ta nói, các ngươi cho là thế ngoại đào nguyên là có thể tùy tiện lừa gạt hay sao?” Đôi mắt Băng Nhi lưu chuyển sóng nước vô hạn quyến rũ. Trước khi đến nàng đã bói một quẻ, tuy rằng nàng không thể nói bản thân giỏi bói toán, nhưng đôi khi tính toán rất chuẩn xác. Giống như quẻ tượng sáng nay biểu thị trong hồ có rắn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy gì, không khỏi cảm thấy có chút quái dị.
"Đợi chút, các ngươi mau nhìn ——" Giọng nói giật mình của Diệp công tử hét lên.
"Thế nào? Nhìn thấy rắn nước rồi sao?” Một bên, mấy thiếu niên liền vội vàng hỏi.
"Người nào nói với các ngươi trong hồ có rắn? Ngươi xem trên chiếc thuyền lớn kia có không ít hiệp khách kìa!”
"Hiệp khách đều là dạng giang hồ, có cái gì đẹp mắt mà nhìn?” Một thiếu niên bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng.
"Ngươi không hiểu. Nơi này là chỗ du hồ của quý tộc, nhiều hiệp khách như vậy chạy tới, thật sự là rất kỳ quái.”
Bỗng nhiên, trên thuyền kia truyền đến một tiếng hét đầy nội lực “Dung Chích, cái tên giấu đầu lòi đuôi kia, mau cút ra đây cho ta ——"
Giữa không gian yên tĩnh, bỗng nhiên truyền ra tiếng hét của một nữ tử, thật sự là cực kỳ đột ngột.
Từ trước đến giờ Băng Nhi rất thích yên tĩnh, có một số việc có thể tránh đi liền tránh đi, nhiều một việc không bằng bớt một việc.
Vì vậy, nàng một mình trở lại trên thuyền nghỉ ngơi, nhưng trong lòng có cảm giác bất an kỳ lạ, càng dần dần trầm trọng, vẻ mặt như có điều đăm chiêu. Đột nhiên nàng phát hiện cái thùng trên thuyền giống như có chút khác thường, con ngươi sáng rọi chợt lóe sáng.
Băng Nhi rón rén tiến lên, đột nhiên mở nắp thùng ra, liền nhìn thấy một hồng y nam tử ẩn thân bên trong.
"Ha, bị ngươi phát hiện rồi!" Nam tử một chân nằm ngang, một chân gấp khúc, cánh tay khoát lên trên đùi cái chân gấp khúc, ánh mắt liếc xéo Băng Nhi, nhếch khóe miệng, hoàn toàn là một bộ dáng lười ngác tùy tiện phóng đãng.
Băng Nhi ngẩn ra, không nghĩ tới ở trong này lại gặp được đại thiếu gia Dung gia, lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Ngươi trốn ở trong này làm cái gì?”
"Bản công tử trốn ở chỗ này là phút khí của ngươi.” Yêu nghiệt chậm rãi đứng dậy nửa ngồi ở trước mặt nàng “Ngươi không được nói ra.”
“A? Ngươi lại làm chuyện xấu gì rồi?” Băng Nhi khẽ mở môi son, ánh mắt mê người, khinh thường liếc hắn một cái.
Yêu nghiệt tà mị cười một tiếng, ngón tay xẹt qua sợi tóc tên trán nói: “Tiểu tử, ta nào có không chịu nổi như ngươi tưởng vậy.”
Băng Nhi cũng khẽ mỉm cười, mang theo một loại khí chất ôn nhu yên tĩnh, ngoắc ngón tay với hắn.
Yêu nghiệt mới vừa tiến lên trước nghe nàng nói cái gì, lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, đang cảm thấy kinh ngạc, đáng tiếc cái mũi gần đây không được tốt cho lắm, hắn vừa mới vươn tay sờ mũi, cũng không nghĩ bị nàng kéo từ trong khoang thuyền ra ngoài.
"Tiểu tử, ngươi lợi hại, ngươi chờ!” Chỉ thấy yêu nghiệt nhíu mày cười khẽ đúng kiểu khiêu khích, ánh mắt híp lại hút người làm cho người ta điên cuồng.
"Dung Chích, tên khốn kiếp, cuối cùng cũng tìm được ngươi.” Xa Xa, nữ tử lập tức lớn tiếng kêu.
"Ai! Thật sự là phiền toái, lại bị nữ nhân này theo dõi." Yêu nghiệt gãi gãi đầu, đứng dậy đứng ở trên boong thuyền, gương mặt khổ não.
"Dung Chích, cuối cùng nữ nhân ngươi thích là người nào?” Trong thuyền, mặt nữ tử như ẩn như hiện, Băng Nhi cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thấy yêu nghiệt chợt kéo tay áo Băng Nhi, một cánh tay nhẹ nhàng khoát lên bờ vai nàng, chậm rãi nói: “Nguyệt Nguyệt, con người nàng cái gì cũng tốt, chỉ là suy nghĩ có chút ngây thơ. Ta làm sao có thể yêu mến nữ nhân chứ?”
"Lấy tay ngươi ra!” Băng Nhi dùng sức giãy ra, lại phát hiện sức tay nam nhân này rất lớn.
"Nói như vậy, ngươi là bị oan?” Giọng nói nữ tử có vài phần thoải mái, lại có vài phần chờ đợi.
"Oan uổng! Thật là oan uổng!" Đôi mắt đen lóe ra tia sáng âm u, giữa lông mày mang theo nét tà mị khôn kể, yêu nghiệt nhếch môi cười, cười cực kỳ thâm trầm “Bản công tử làm sao lại thích nữ nhân? Thật ra ta thích nam nhân, nhất là loại thiếu niên thanh tú như người bên cạnh này.”
Khóe miệng Băng Nhi lập tức co rút, nhấc chân giẫm lên, hung hăng dẫm nát bàn chân tên yêu nghiệt kia. Động tác này nhìn trong mắt người khác lại mang ý nghĩa không giống nhau.
Yêu nghiệt hét lên một tiếng, "Cục cưng, ngươi làm sao có thể mưu sát trượng phu mình?"
"Cực cưng cái đầu ngươi, muốn chết!” Băng Nhi hung hăng giẫm hắn.
"Xuống địa ngục đi đồ gian phu, đi chết đi!” Nữ tử không phân biệt tốt xấu, tay áo vung lên, từ bên trong bay ra hai đạo màu đen mãnh liệt.
Con ngươi Băng Nhi lập tức đông lại, phát hiện hai đạo màu đen mãnh liệt kia thế mà lại là hai con quái điểu. Trên người bọn nó cũng không có lông chim, hai cánh là do cọc gỗ chế thành, trên thân thể khắc chi chít phù chú màu đen, tốc độ bay cực kỳ nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.
Cùng lúc đó, Hồng y yêu nghiệt cũng buông tay, lùi ra phía sau nửa bước, bên môi gợi lên nụ cười mê hoặc, giống như chuyện trước mắt không liên quan tới hắn.
Nhưng mà, khi hai con chim gỗ đi đến trước thuyền, cũng không có phát động công kích, chỉ là vung cánh đập loạn. Trong đó có một con kịch liệt đụng vào sườn thuyền, nhưng có va chạm thế nào cũng không phá hủy, lông tóc cũng không có tổn hao gì, lại bay lên không rồi bắt đầu va chạm.
"Cơ quan điểu, nữ nhân này thế nhưng dùng cơ quan điểu đâm vào thuyền của chúng ta.” Diệp công tử hoảng sợ hét.
"Không phải đâu! Thậm chí có vật cổ quái như vậy?”
Nhưng thấy thuyền đung đưa lắc lư, tại giữa hồ xoay một vòng, sắc mặt đám người chung quanh nhất thời cũng không tốt.
"Chiến trên không trọng phòng thủ, hình như đây là cơ quan chính tông của Mặc gia.” Nhan Nhị tiên sinh đứng trên lầu các chậm rãi nói.
"Nhưng cũng không nên xem thường chúng nó. Hai con chim đen này rất có khả năng đụng ngã chiếc thuyền.” Sắc mặt Tiêu Lang trầm xuống nói.
"Yên tâm, đệ tử Mặc gia trạch tâm nhân hậu, muội muội của đệ sẽ không có việc gì.” Nhan Nhị tiên sinh ôn nhu cười. “Đệ tử Mặc gia đều lấy việc “làm lợi cho thiên hạ, trừ hại cho thiên hạ” làm mục đích. Mặc gia biến mất sau Tây Hán, nhưng có một chi thủy chung vẫn tồn tại, hơn nữa còn âm thầm lớn mạnh, không ngờ lại gặp được ở đây. Hai con chim gỗ này dù rất rắn chắc, nhưng lại không có lực sát thương gì.”
"Lòng người khó dò, Mặc gia ngàn năm sau không đảm bảo cỏn giống Mặc Gia ban đầu.” Tiêu Lang nhàn nhạt nói, ánh mắt thủy chung chưa từng rời khỏi hai con chim gỗ.
"Tử Hi, từ trước đến nay Mặc gia cùng Nho gia ý kiến bất hòa, chúng ta cũng không tiện ra mặt giải quyết, trước tiên cứ yên lặng quan sát.”
Lúc này, chỉ thấy hai con chim gỗ một trước một sau vòng quanh thuyền nhỏ, thật lâu không rời đi, Băng Nhi không khỏi hơi nhíu mày.
Tóc đen nàng nhẹ bay, ngón tay giơ trên không trung vẽ bùa, đột nhiên kết ấn, hai con chim thế mà lại bị trói chặt.
Chân Băng Nhi đạp ở trên ván thuyền một cái, một cây gậy trúc từ trên sàn thuyền bắn lên, vươn tay nắm lấy cây gậy trúc, vung trái vung phải. Tay áo mênh mông giãn ra đổ xuống, lại đánh cho hai con chim gỗ rơi vào trong nước.
Nữ tử oán hận cắn chặt răng, ánh mắt lãnh liệt, tràn đầy lửa giận “Tên gian phu này, ta thật muốn nhìn ngươi thật kỹ.”
"Ta nói vị cô nương này, ngươi có phải nên suy nghĩ cẩn thận việc động thủ lần nữa hay không…..” Băng Nhi muốn chất vấn hai câu với nữ tử kia, lại phát hiện nàng ta căn bản không để ý tới nàng, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, trái lại tự đắm chìm trong phẫn nộ, quả thật chính là một bông hoa kỳ lạ.
Nữ tử mở cái rương gỗ phía sau ra, bên trong thế mà lại có một cọt gỗ tròn cực kỳ lớn, không có góc cạnh gì. Nàng vươn tay ấn cơ quan trên mặt, bên trong phát ra tiếng “đôm đốp đôm đốp”, cọt gỗ vậy mà cực kỳ kỳ lạ phân chia mở ra, phía trước vươn ra một cái đầu cao chót vót, hai bên lòi ra cẳng tay cùng móng vuốt, giống như tay mảnh thú, cực kỳ giống một con thú không nhỏ không lớn, giống như còn chưa hoàn chỉnh.
"Đây là?" Đám người chung quanh nhìn thấy thứ đồ kỳ lạ này, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Nữ tử xoay người ngồi lên phía trên, ấn vào cơ quan trên gáy, thao túng con thú gỗ từ trên thuyền nhảy lên.
Con thú gỗ nhảy được cực kỳ cao, thả người dừng lại trên một chiếc thuyền. Trên thuyền lập tức truyền đến tiếng thét chói tai của một phụ nhân. Con thú gỗ nhảy vài bước trên thuyền, chiếc thuyền lung lay kinh động không chịu được sức ép, dần dần mất đi cân bằng chìm vào trong nước, liên tiếp “phốc phốc, phốc phốc” vài tiếng, chiếc thuyền của phụ nhân liền chật vật lật trong hồ.
Nữ tử lần nữa thao túng con thú gỗ nhảy lên, hướng về một chiếc thuyền quý tộc cách đó không xa.
"Khốn kiếp, ngươi là chuyện gì xảy ra?" Trên thuyền đều là một đám nam nữ quần áo hoa lệ, ánh mắt như đao.
"Ngươi là nha đầu không có giáo dưỡng nhà ai? Người tới, bắt nàng lại!”
Nữ tử mắt điếc tai ngơ, con thú gỗ cùng rơi xuống, lại nhảy lên, ở trên thuyền như giẫm trên đất bằng.
Chiếc thuyền kia xoay trái xoay phải, rốt cuộc cũng không chịu nổi sức nặng, lại lật thêm một chiếc thuyền.
Sóng nước dập dờn, nổi lên gợn sóng, trong hồ không ngừng có người rơi xuống nước, tiếng chửi tục không ngừng truyền đến, không dứt bên tai.
Khi nữ tử lần nữa thao túng con thú gỗ nhảy đến trên thuyền Băng Nhi, tay Băng Nhi cầm cây gậy trúc, lập tức thay đổi đầu thuyền. Con thú gỗ chỉ kém một chút là đáp xuống đầu thuyền, cũng là sai một li đi một dặm. Chỉ thấy Băng Nhi nhẹ nhàng vung cây gậy trúc trong tay, nữ tử lập tức cúi đầu né tránh qua đỉnh đầu, nhưng tay không kịp phản ứng, cây gậy trúc đập mạnh vào mu bàn tay nàng, con thú gỗ lập tức mất đi không chế.
"A ——" Nữ tử không khỏi sợ hãi kêu một tiếng, hoa dung thất sắc, cả người lẫn thú đều cùng nhau rơi xuống nước.
Đến lúc này, Hồng y yêu nghiệt thở dài một tiếng, nhìn Băng Nhi quái thanh quái khí mà nói: “Ngươi thế mà lại đánh rớt nàng vào trong nước, ngươi có biết đại ca nàng là người phương nào không? Ngươi thật sự là gặp chuyện không hay ho rồi.”
Vừa dứt lời, bạch quang chợt lóe, đầu gậy trúc run lên đánh xuống trước ngực yêu nghiệt. Hắn lập tức bị “thiếu niên” thoạt nhìn thanh tú đánh một gậy rơi vào trong nước.
"Tiểu tử chết tiệt, ngươi làm cái gì?” Hồng y yêu nghiệt uống một ngụm nước, lần này mới cảm thấy đau, lớn tiếng ho khan, quát.
"Hai người các ngươi thật xứng đôi, không bằng cùng nhau xuống nước thanh tỉnh một chút.” Băng Nhi khinh thường cười lạnh một tiếng.
Giờ phút này, Nhan Nhị tiên sinh không khỏi cười ra tiếng, ngoái đầu nhìn nam tử bên cạnh, nói: “Không ngờ….. muội muội của đệ thật là dũng mãnh.”
Tiêu Lang cũng nâng trán, thở dài “Chỉ sợ nàng đã gặp phải một pho tượng ôn thần."