"Meow meow!" A Phì thê thảm kêu, giống như tố cáo đã nhiều ngày không có người chăm sóc nó, thức ăn đều là đồ ăn hoang dã bên ngoài.
"Nó là con mèo của muội?” Tiêu Lang nhàn nhạt cười.
"A Phì, mau xuống đây! Cái con mèo ngu xuẩn này gan bắt đầu lớn rồi.” Băng Nhi nhịn không được nhíu mày răng dạy.
"Không sao." Tiêu Lang ẵm con mèo từ dưới người lên, lấy ra một cái đùi gà từ trong ngực.
Ánh mắt A Phì nhất thời trợn tròn, kích động bổ nhào qua, không hề dè dặt gặm cắn một mạch.
Tiêu Lang ngồi chồm hỗm trước bàn, giơ tay nhấc chân cũng mang theo vẻ nhã nhặn không nói nên lời, thản nhiên nói: “Nếu như muội đến thế ngoại đào viên liền mang con mèo này theo, ta sẽ an bày người chăm sóc cho nó.”
Băng Nhi dừng một chút, cảm thấy nam tử trước mắt không có việc gì mà ân cần không phải gian trá tức trộm cắp, liền bất động thanh sắc đi pha trà cho hắn. Sau đó phát hiện trong phòng thế mà không có ấm nước, đáy lòng đã có chút lo lắng “Cái đó, phòng ở đơn sơ…. Ca ta hình như đã đi ra ngoài mấy ngày rồi.”
"Không sao, mấy ngày trước ta đã gặp qua hắn.” Tiêu Lang lấy ra một bức thư từ trong ngực, chậm rãi để lên bàn, nói: “Đây là thư đại ca muội để lại cho muội.”
Băng Nhi bán tín bán nghi nhìn hắn một cái. Nhìn bộ dáng thong dong lạnh nhạt cầm chun trà của nam tử, thầm nghĩ khi nào thì đại ca nàng trở thành bằng hữu hợp ý của vị Tiêu Tam tiên sinh này?
Mở thư ra đọc một lần, nàng nhíu nhíu mày. Không ngờ Lạc Ngọc Ly lại nói bản thân c´ chuyện quan trọng phải đi xa.
Khuôn mặt Băng Nhi đầy ấm ức nhìn trời, cảm thấy vô cùng quỷ dị. Nhưng mà, chữ viết đích thực là bút tích của Lạc Ngọc Ly. Hơn nữa lời lẽ trong thư đều dặn nàng nghe theo an bày của Tiêu Lang, đối đãi hắn cung kính giống như đối đãi với đại ca, không được ngỗ nghịch nửa phần. Hơn nữa Tiêu Lang là muội phu tương lai hắn cực kỳ xem trọng, làm cho Băng Nhi trong lúc nhất thời giống như có loại cảm giác bị bán.
Nhưng thấy Tiêu Lang cười như không cười, không chút để ý nói: “Yên tâm, Lạc Ngọc Ly sẽ thường đến thế ngoại đào viên thăm muội.”
Đã hiểu rõ ý đồ của Lạc Ngọc Ly, Băng Nhi nhịn không được trợn trừng mắt, “Huynh là vị hôn phu của ta?”
"Ừ." Tiêu Lang khẽ mỉm cười.
"Huynh có thể chăm sóc ta?"
"Đương nhiên."
Băng Nhi nhíu mày, nhưng nàng cũng không có rối rắm vấn đề này, đứng dậy nói: “Vậy huynh tự tiện, ta đi nhìn phụ thân ta một chút.”
"Đợi chút, tóc muội búi thật sự không thích hợp đi gặp khách.” Đôi mắt đen như mực băng lãnh liếc nhìn nàng.
Băng Nhi sờ sờ đầu tóc, không quan tâm nói: “Chỉ là vài ba sợi tóc mà thôi, để ý nhiều làm gì.”
Nhưng mà, Tiêu Lang đã đứng phía sau lưng nàng. Bóng lưng đứng thẳng như trúc, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng đồng nhất, luồng vào mái tóc như tơ lụa của nàng. Nhất thời Băng Nhi cảm thấy sau đầu sít chặt không ít. Sau một lúc, nàng sờ sờ phía sau, một búi tóc tinh xảo đã hoàn chỉnh, lộ ra cái cổ dài nhỏ mỹ lệ, bên trên dùng một cây trâm cài cố định. Bươm bướm trên cây trâm nhẹ nhàng vẫy động giống như đang bay lượn. Không nghĩ tới Tiêu Lang lại dùng cây trâm của mẫu thân nàng.
"Đợi chút, cây trâm này. . . . . . Không được. . . . . ."
"Vì sao không được? Cây trâm này chẳng lẽ không phải của muội?"
"Đương nhiên rồi."
"Nếu là của muội, muội liền cài đi.”
Con ngươi thiếu nữa xoay tròn, có chút không hiểu. Đây là muốn làm cho nàng bại lộ chuyện xấu bản thân đã làm hay sao?
Soi gương, không ngờ búi tóc nhìn tùy ý lại thanh lệ thoát tục, càng không ngờ Tiêu Tam tiên sinh thế gian xưng là quân tử thoát tục, lại vì nữ nhân búi tóc, làm cho Băng Nhi cảm thấy thật ngoai ý muốn. Nhưng mà hai năm trước tóc của nàng đôi khi cũng là do Lạc Ngọc Ly chải vuốt, cảm thấy cũng không có gì, chỉ là đại ca sẽ không búi cho nàng búi tóc xinh đẹp như vậy.
"Tới đây, ngồi đối diện ta!” Giọng nói ấm áp của nam tử có một loại ma lực khó có thể kháng cự.
Tiếp theo, Tiêu Lang vươn bàn tay thon dài nâng cằm của Băng Nhi lên. Hô hấp giống như lông chim phất qua cái trán của nàng, mi dài cong lên một độ cong tao nhã. Hắn lấy ra một vài đồ vật trang điểm, chậm rãi thay nàng vẽ lông mày, đánh một chút phấn trang điểm, tân trang lại khuôn mặt.
Băng Nhi trừng mắt nhìn, sau kinh ngạc lại cảm thấy quỷ dị. Mấy thứ như bút vẽ lông mày, phấn trang điểm không phải đều là đồ vật trong khuê phòng? Nam tử này giống như lại có chút am hiểu.
Vì thế, Băng Nhi cố ý châm chọc nói: “Tiêu Tam tiên sinh, thủ pháp của huynh nhìn rất thuần thục. Ta nói huynh bất kể là vẻ ngoài, hay tài năng, nam nhân nhìn qua càng giống một chính nhân quân tử, thật ra cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.”
Tiêu Lang nhếch môi, bên môi mang theo ý cười như có như không “Có phải Liễu Hạ Huệ hay không, chúng ta không phải là đã thử qua rồi hay sao? Đương nhiên, ta sẽ không để ý lại thử một lần.”
Trong lòng Băng Nhi thoáng chốc rộn ràng như nổi trống, môi khẽ nhếch. Tình cảnh lúc đó lại tái hiện trong đầu, nhất thời nàng có chút miệng đắng lưỡi khô.
Tiêu Lang lại giống như không có việc gì, vẫn như cũ ung dung nói: “Nhớ mang y phục vừa người nhất của muội mặc vào.”
Băng Nhi lập tức đứng dậy, lấy ra bộ váy thủy lam trong tủ.
Tiêu Lang không xa không gần nhàn nhạt cười “Còn có…. Đêm nay muội không cần thiết tạm nhân nhượng người khác vì lợi ích chung. Nhớ kỹ, muội cũng là tiểu thư Lạc gia. Nếu như bọn hắn vô lễ, muội cũng không cần khách khí. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Hơn nữa, đêm nay ta liền mang muội đi, muội không cần lo lắng bọn họ trả thù.”
Băng Nhi nhướng mày, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn “Huynh là để ta bộc lộ chính mình hay sao?”
Bên môi Tiêu Lang mang theo nụ cười ôn nhu, giống như ánh trăng sáng rõ nói: "Ừ."
. . . . . .
Đại sảnh Lạc gia.
Một trung niên man tử mặc cẩm y màu tím ngồi trên ghế dựa gỗ tử đàn trên thượng vị, giữa trán uy nghiêm. Người này chính là gia chủ Lạc phủ, Bạch Lộc Hầu. Vài vị phu nhân của Bạch Lạc Hầu ngồi hai bên cạnh hắn.
Trong bức màn che sơn thủy gỗ tử đàn, Dung phu nhân cùng ba nam tử trẻ tuổi theo thứ tự mà ngồi, người của Sở gia cũng ngồi ở một bên. Đa số đều là nam tử trẻ tuổi.
Còn có một bên khác là nam tử Lạc gia, cùng với vài thân thích có thân phận đều đang ở trong phòng tiếp đãi khách nhân.
Dung phu nhân cử chỉ ung dung cao nhã, cười nhẹ hỏi: “Nha đầu Băng Nhi sao còn chưa thấy đến?”
Bạch Lộc Hầu cười nói: “Nha đầu kia là thứ nữ, không có người quản giáo. Dung đại thiếu gia tuấn tú lịch sự, ta thấy chỉ có dòng chính nữ mới có thể xứng đôi.”
Trong lòng Dung phu nhân lộp bộp một cái, âm thầm trách cứ Dung lão gia tùy ý cùng người làm thân gia, trên mặt lại cười nói: “Đúng vậy.”
Lạc phu nhân phân phó hạ nhân dọn rượu và thức ăn, mở miệng nói: “Thật ra nếu nói nhân duyên nữ tử, chú ý môn đăng hộ đối, nữ nhi của ta thật sự là rất thích hợp. Cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, bây giờ đã ở vị trí thứ mười trên Kim Lân Bảng.”
Trong lòng Dung phu nhân vừa động “Tại sao không gọi đến để chúng ta nhìn xem một chút?”
"Quản gia, đi gọi Lạc đại tiểu thư cùng Lạc Băng Nhi cùng nhau đến!” Lạc phu nhân phe phẩy cây quạt che miệng, bộ dạng phục tùng mỉm cười. Thầm nghĩ không có núi cao sẽ nhìn không ra bình địa, không để Lạc Mẫn cùng nữ nhân khác đối lập một chút, làm sao biết trưởng nữ Lạc gia xuất sắc đến đâu?
Dì Thập Tam cười lạnh, xem ra hôm nay Băng Nhi sẽ bị từ hôn, có thể tìm một lão nhân sáu mươi tuổi, an bày nàng làm thiếp thất.
Sau một hồi, Lạc Mẫn đến. Eo nhỏ như được gọt dũa, dáng người yểu điệu, trên người là bộ váy thủy lam giá trị hai trăm lượng. Chỗ bị cắt hỏng đã mang cho người ta thêu một đóa cúc vạn thọ, nhìn qua vô cùng sống động, như thi như họa.
Nam nhân vĩnh viễn đều thích mỹ nhân. Nữ tử quý tộc đều am hiểu sâu sắc đạo lý này, cho nên Lạc Mẫn càng tỉ mỉ trang điểm bản thân.
Bất luận là người của Dung gia, hay là của Sở gia, hay là những nam nữ quý tộc khác, ánh mắt đều mang theo vẻ thưởng thứ nhìn nàng.
"Tốt lắm, Mẫn nhi, còn không chào hỏi mọi người.” Lạc phu nhân cũng cười đến đường làm quan rộng mở.
"Chư vị phu nhân hữu lễ, chư vị công tử hữu lễ.” Lạc Mẫn e lệ liếc mắt nhìn yêu nghiệt một cái, cũng không nhìn thấy dấu hôn trên cổ hắn.
"Chích nhi, con cảm thấy Lạc Mẫn tiểu thư như thế nào?” Dung phu nhân có chút hảo cảm đối với Lạc Mẫn.
Ánh mắt Dung Chích sáng quắc ngồi ở một bên, cũng lộ ra một tia kinh diễm.
"Nó là con mèo của muội?” Tiêu Lang nhàn nhạt cười.
"A Phì, mau xuống đây! Cái con mèo ngu xuẩn này gan bắt đầu lớn rồi.” Băng Nhi nhịn không được nhíu mày răng dạy.
"Không sao." Tiêu Lang ẵm con mèo từ dưới người lên, lấy ra một cái đùi gà từ trong ngực.
Ánh mắt A Phì nhất thời trợn tròn, kích động bổ nhào qua, không hề dè dặt gặm cắn một mạch.
Tiêu Lang ngồi chồm hỗm trước bàn, giơ tay nhấc chân cũng mang theo vẻ nhã nhặn không nói nên lời, thản nhiên nói: “Nếu như muội đến thế ngoại đào viên liền mang con mèo này theo, ta sẽ an bày người chăm sóc cho nó.”
Băng Nhi dừng một chút, cảm thấy nam tử trước mắt không có việc gì mà ân cần không phải gian trá tức trộm cắp, liền bất động thanh sắc đi pha trà cho hắn. Sau đó phát hiện trong phòng thế mà không có ấm nước, đáy lòng đã có chút lo lắng “Cái đó, phòng ở đơn sơ…. Ca ta hình như đã đi ra ngoài mấy ngày rồi.”
"Không sao, mấy ngày trước ta đã gặp qua hắn.” Tiêu Lang lấy ra một bức thư từ trong ngực, chậm rãi để lên bàn, nói: “Đây là thư đại ca muội để lại cho muội.”
Băng Nhi bán tín bán nghi nhìn hắn một cái. Nhìn bộ dáng thong dong lạnh nhạt cầm chun trà của nam tử, thầm nghĩ khi nào thì đại ca nàng trở thành bằng hữu hợp ý của vị Tiêu Tam tiên sinh này?
Mở thư ra đọc một lần, nàng nhíu nhíu mày. Không ngờ Lạc Ngọc Ly lại nói bản thân c´ chuyện quan trọng phải đi xa.
Khuôn mặt Băng Nhi đầy ấm ức nhìn trời, cảm thấy vô cùng quỷ dị. Nhưng mà, chữ viết đích thực là bút tích của Lạc Ngọc Ly. Hơn nữa lời lẽ trong thư đều dặn nàng nghe theo an bày của Tiêu Lang, đối đãi hắn cung kính giống như đối đãi với đại ca, không được ngỗ nghịch nửa phần. Hơn nữa Tiêu Lang là muội phu tương lai hắn cực kỳ xem trọng, làm cho Băng Nhi trong lúc nhất thời giống như có loại cảm giác bị bán.
Nhưng thấy Tiêu Lang cười như không cười, không chút để ý nói: “Yên tâm, Lạc Ngọc Ly sẽ thường đến thế ngoại đào viên thăm muội.”
Đã hiểu rõ ý đồ của Lạc Ngọc Ly, Băng Nhi nhịn không được trợn trừng mắt, “Huynh là vị hôn phu của ta?”
"Ừ." Tiêu Lang khẽ mỉm cười.
"Huynh có thể chăm sóc ta?"
"Đương nhiên."
Băng Nhi nhíu mày, nhưng nàng cũng không có rối rắm vấn đề này, đứng dậy nói: “Vậy huynh tự tiện, ta đi nhìn phụ thân ta một chút.”
"Đợi chút, tóc muội búi thật sự không thích hợp đi gặp khách.” Đôi mắt đen như mực băng lãnh liếc nhìn nàng.
Băng Nhi sờ sờ đầu tóc, không quan tâm nói: “Chỉ là vài ba sợi tóc mà thôi, để ý nhiều làm gì.”
Nhưng mà, Tiêu Lang đã đứng phía sau lưng nàng. Bóng lưng đứng thẳng như trúc, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng đồng nhất, luồng vào mái tóc như tơ lụa của nàng. Nhất thời Băng Nhi cảm thấy sau đầu sít chặt không ít. Sau một lúc, nàng sờ sờ phía sau, một búi tóc tinh xảo đã hoàn chỉnh, lộ ra cái cổ dài nhỏ mỹ lệ, bên trên dùng một cây trâm cài cố định. Bươm bướm trên cây trâm nhẹ nhàng vẫy động giống như đang bay lượn. Không nghĩ tới Tiêu Lang lại dùng cây trâm của mẫu thân nàng.
"Đợi chút, cây trâm này. . . . . . Không được. . . . . ."
"Vì sao không được? Cây trâm này chẳng lẽ không phải của muội?"
"Đương nhiên rồi."
"Nếu là của muội, muội liền cài đi.”
Con ngươi thiếu nữa xoay tròn, có chút không hiểu. Đây là muốn làm cho nàng bại lộ chuyện xấu bản thân đã làm hay sao?
Soi gương, không ngờ búi tóc nhìn tùy ý lại thanh lệ thoát tục, càng không ngờ Tiêu Tam tiên sinh thế gian xưng là quân tử thoát tục, lại vì nữ nhân búi tóc, làm cho Băng Nhi cảm thấy thật ngoai ý muốn. Nhưng mà hai năm trước tóc của nàng đôi khi cũng là do Lạc Ngọc Ly chải vuốt, cảm thấy cũng không có gì, chỉ là đại ca sẽ không búi cho nàng búi tóc xinh đẹp như vậy.
"Tới đây, ngồi đối diện ta!” Giọng nói ấm áp của nam tử có một loại ma lực khó có thể kháng cự.
Tiếp theo, Tiêu Lang vươn bàn tay thon dài nâng cằm của Băng Nhi lên. Hô hấp giống như lông chim phất qua cái trán của nàng, mi dài cong lên một độ cong tao nhã. Hắn lấy ra một vài đồ vật trang điểm, chậm rãi thay nàng vẽ lông mày, đánh một chút phấn trang điểm, tân trang lại khuôn mặt.
Băng Nhi trừng mắt nhìn, sau kinh ngạc lại cảm thấy quỷ dị. Mấy thứ như bút vẽ lông mày, phấn trang điểm không phải đều là đồ vật trong khuê phòng? Nam tử này giống như lại có chút am hiểu.
Vì thế, Băng Nhi cố ý châm chọc nói: “Tiêu Tam tiên sinh, thủ pháp của huynh nhìn rất thuần thục. Ta nói huynh bất kể là vẻ ngoài, hay tài năng, nam nhân nhìn qua càng giống một chính nhân quân tử, thật ra cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.”
Tiêu Lang nhếch môi, bên môi mang theo ý cười như có như không “Có phải Liễu Hạ Huệ hay không, chúng ta không phải là đã thử qua rồi hay sao? Đương nhiên, ta sẽ không để ý lại thử một lần.”
Trong lòng Băng Nhi thoáng chốc rộn ràng như nổi trống, môi khẽ nhếch. Tình cảnh lúc đó lại tái hiện trong đầu, nhất thời nàng có chút miệng đắng lưỡi khô.
Tiêu Lang lại giống như không có việc gì, vẫn như cũ ung dung nói: “Nhớ mang y phục vừa người nhất của muội mặc vào.”
Băng Nhi lập tức đứng dậy, lấy ra bộ váy thủy lam trong tủ.
Tiêu Lang không xa không gần nhàn nhạt cười “Còn có…. Đêm nay muội không cần thiết tạm nhân nhượng người khác vì lợi ích chung. Nhớ kỹ, muội cũng là tiểu thư Lạc gia. Nếu như bọn hắn vô lễ, muội cũng không cần khách khí. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Hơn nữa, đêm nay ta liền mang muội đi, muội không cần lo lắng bọn họ trả thù.”
Băng Nhi nhướng mày, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn “Huynh là để ta bộc lộ chính mình hay sao?”
Bên môi Tiêu Lang mang theo nụ cười ôn nhu, giống như ánh trăng sáng rõ nói: "Ừ."
. . . . . .
Đại sảnh Lạc gia.
Một trung niên man tử mặc cẩm y màu tím ngồi trên ghế dựa gỗ tử đàn trên thượng vị, giữa trán uy nghiêm. Người này chính là gia chủ Lạc phủ, Bạch Lộc Hầu. Vài vị phu nhân của Bạch Lạc Hầu ngồi hai bên cạnh hắn.
Trong bức màn che sơn thủy gỗ tử đàn, Dung phu nhân cùng ba nam tử trẻ tuổi theo thứ tự mà ngồi, người của Sở gia cũng ngồi ở một bên. Đa số đều là nam tử trẻ tuổi.
Còn có một bên khác là nam tử Lạc gia, cùng với vài thân thích có thân phận đều đang ở trong phòng tiếp đãi khách nhân.
Dung phu nhân cử chỉ ung dung cao nhã, cười nhẹ hỏi: “Nha đầu Băng Nhi sao còn chưa thấy đến?”
Bạch Lộc Hầu cười nói: “Nha đầu kia là thứ nữ, không có người quản giáo. Dung đại thiếu gia tuấn tú lịch sự, ta thấy chỉ có dòng chính nữ mới có thể xứng đôi.”
Trong lòng Dung phu nhân lộp bộp một cái, âm thầm trách cứ Dung lão gia tùy ý cùng người làm thân gia, trên mặt lại cười nói: “Đúng vậy.”
Lạc phu nhân phân phó hạ nhân dọn rượu và thức ăn, mở miệng nói: “Thật ra nếu nói nhân duyên nữ tử, chú ý môn đăng hộ đối, nữ nhi của ta thật sự là rất thích hợp. Cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, bây giờ đã ở vị trí thứ mười trên Kim Lân Bảng.”
Trong lòng Dung phu nhân vừa động “Tại sao không gọi đến để chúng ta nhìn xem một chút?”
"Quản gia, đi gọi Lạc đại tiểu thư cùng Lạc Băng Nhi cùng nhau đến!” Lạc phu nhân phe phẩy cây quạt che miệng, bộ dạng phục tùng mỉm cười. Thầm nghĩ không có núi cao sẽ nhìn không ra bình địa, không để Lạc Mẫn cùng nữ nhân khác đối lập một chút, làm sao biết trưởng nữ Lạc gia xuất sắc đến đâu?
Dì Thập Tam cười lạnh, xem ra hôm nay Băng Nhi sẽ bị từ hôn, có thể tìm một lão nhân sáu mươi tuổi, an bày nàng làm thiếp thất.
Sau một hồi, Lạc Mẫn đến. Eo nhỏ như được gọt dũa, dáng người yểu điệu, trên người là bộ váy thủy lam giá trị hai trăm lượng. Chỗ bị cắt hỏng đã mang cho người ta thêu một đóa cúc vạn thọ, nhìn qua vô cùng sống động, như thi như họa.
Nam nhân vĩnh viễn đều thích mỹ nhân. Nữ tử quý tộc đều am hiểu sâu sắc đạo lý này, cho nên Lạc Mẫn càng tỉ mỉ trang điểm bản thân.
Bất luận là người của Dung gia, hay là của Sở gia, hay là những nam nữ quý tộc khác, ánh mắt đều mang theo vẻ thưởng thứ nhìn nàng.
"Tốt lắm, Mẫn nhi, còn không chào hỏi mọi người.” Lạc phu nhân cũng cười đến đường làm quan rộng mở.
"Chư vị phu nhân hữu lễ, chư vị công tử hữu lễ.” Lạc Mẫn e lệ liếc mắt nhìn yêu nghiệt một cái, cũng không nhìn thấy dấu hôn trên cổ hắn.
"Chích nhi, con cảm thấy Lạc Mẫn tiểu thư như thế nào?” Dung phu nhân có chút hảo cảm đối với Lạc Mẫn.
Ánh mắt Dung Chích sáng quắc ngồi ở một bên, cũng lộ ra một tia kinh diễm.