Băng Nhi đã bày Thất Sát trận, vì thế Lạc gia thật không tốt, cực kỳ không tốt.
Mấy ngày sau, đầu bếp Lạc gia không biết trong phòng bếp đã xảy ra chuyện gì, vừa nổi lửa, toàn bộ phòng bếp đều bị thiêu hủy. Tất cả mọi người lớn nhỏ trong Lạc phủ đều phải ra ngoài mua thức ăn, chi tiêu một ngày bằng chi tiêu một tháng.
Hôm sau, đứa nhỏ trong Lạc gia đốt pháo, lại đốt nhầm thùng dầu, kho lương thực cùng hâu viện đều bị thiêu hủy.
Vì vậy, trên dưới Lạc phủ lại tiếp tục mua thức ăn bên ngoài, đồng thời tốn một số tiền lớn sửa chữa hậu viện.
Sau, Dung Chích làm như chướng mắt Lạc gia. Dung gia đưa qua một lượng lớn gấm tuyết giá trị xa xỉ, tỏ vẻ không muốn cùng Lạc gia kết thân.
Nhưng mà gấm tuyết đám nữ tử dòng chính nữ mơ ước đều bị Lạc phu nhân chiếm đoạt. Mà những nữ tử dòng chính nữ khác càng mượn cớ này chậm chọc Lạc Mẫn vài câu.
Đang trong lúc tâm tình Lạc Mẫn cực kỳ không tốt, đồng thời lại biết Kim Lân Bảng quần phương lại đề cử mấy trăm người. Hơn nữa thực lựa người người bất phàm, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Kim Lân Bảng vốn hạn chế độ tuổi từ mười lăm đến hai mươi. Lúc trước mười vị trí đứng đầu có chút thư thả, lần này nàng gặp vận cứt chó mới đạt đến vị trí thứ mười, vốn định nhân cơ hội này gả cho một kim quy tế, cố tình Dung gia lại chướng mắt nàng. Chỉ sợ nửa năm sau, khả năng nàng bị rơi xuống vị trí thứ ba mươi cũng không biết chừng. Cảnh nàng nở mày nở mặt cũng chỉ có vài ngày, quả thật là mệnh phượng hoàng rơi xuống đất.
Ngày thứ ba trời bắt đầu đổ mưa tí tách, mọi người trong Lạc gia an tâm rất nhiều, sau khi mua thức ăn về ăn xong, người người an ổn ngủ, sao biết nửa đêm một đạo sấm sét đánh trúng viện trước của Lạc phủ.
Nóc nhà viện trước bị đục thủng một lỗ, trong phòng để đồ cưới của Lạc phu nhân, cùng gấm tuyết xa xỉ của Dung gia đưa tới. Gấm tuyết cùng tơ lụa đều bị ẩm ngâm nước, trên vạn lượng vạn liền như vậy biến mất.
Ngày thứ tư, bởi vì nha hoàn quên thổi tắt nến, vô ý làm cháy cả căn phòng.
Sân viện của Bạch Mị Nhi cùng dì Thập Tam toàn bộ bị thiêu hủy, tài vật đều bị đốt sạch sẽ. May mắn còn có thể dựa vào cây đại thụ Lạc gia này, hai người mới không phải lưu lạc đầu đường, lại cùng bọn hạ nhân chen chúc ở trong một căn phòng.
Gần đây chuyện nhà của Lạc phủ không được thuận lợi. Bạch Lộc Hầu cùng Lạc phu nhân phiền lòng không thôi. Trong lòng hai người cực kỳ hoài nghi, cuối cùng mời người am hiểu thuật âm dương phá giải cục Thất Sát Hỏa. Có điều những người am hiểu thuật âm dương kia nào có dễ dàng mời đến như vậy, vì thế lại tốn thêm một số lớn bạc.
Sau đó bọn họ liền muốn tìm Băng Nhi gây phiền phức, nhưng vô luận như thế nào cũng không tìm được nha đầu kia, cho dù thỉnh đến tổ chức tìm người trên giang hồ cũng không tìm thấy. Chỉ biết sau khi nàng nhảy vào trong hồ, vì trời tối không thấy rõ lắm, liền mạc danh kỳ diệu biến mất.
Chỉ là Bạch Lộc Hầu không ngừng gặp xui xẻo, mấy đêm liền đều ngủ không ngon, nhìn qua không hiểu nguyên nhân mà già đi hơn mười tuổi.
. . . . . .
"Lái thuyền ——" Người chèo thuyền hô to một tiếng, chúng thuyền viên lập tức hợp lực kéo buồm, lại có mấy người dùng tay lay động mái chèo, thuyền lớn liền nhanh chóng hướng xa xa di chuyển.
Phong cảnh phía xa cực kỳ xinh đẹp, hai mặt núi vây quanh, vượn hót không ngừng, cảnh tượng vô hạn tốt đẹp.
Thuyền thật là nhanh! Băng Nhi nhìn không chớp mắt một màn này, trong lòng lên xuống.
Ánh mắt Băng Nhi đang nhìn phong cảnh ven bờ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, lập tức ngoái đầu nhìn lại, chính là vị sư thúc trong miệng Tiêu Lang.
Lão giả này nhìn qua tính tình cổ quái, không thích nói chuyện cùng người khác. Người chung quanh đối với ông cũng là kính nhi viễn chi, nhìn qua càng thêm cao ngạo.
Trên mặt người này tràn đầy vết nhăn, ấn đường tỏa sáng, nếp nhăn đều lộ ra. Theo tướng mạo xem chẳng phải là người mệnh cách cô độc, mà là mệnh cực kỳ tốt, cho nên Băng Nhi đối với ông cũng không có ấn tượng xấu.
Bỗng nhiên một mùi cá bay tới, không nói đến mùi có thơm hay không, ngửi thấy liền ngán. Bất tri bất giác mà đã đến thời gian ăn bữa trưa. Đầu bếp trên thuyền giống như “không bột đố gột nên hồ”, một ngày ba bữa đều là cá: cá trắng chần nước sôi, đầu cá sốt chua ngọt, cá kho tàu, cá lát dấm……
A Phì ở dưới váy Băng Nhi lôi kéo, nịnh nọt cọ cọ chân của nàng kháng nghị……
"Ách. . . . . . Nhan Nhị tiên sinh, có thể cho ta mượn phòng luyện đan của huynh dùng hay không? Ta nghĩ muốn làm hai món ăn.” Con ngươi Băng Nhi chuyển động, chần chờ một chút hỏi.
Nhan Ngọc khẽ ngước mắt nói: "Có thể, nhớ phải cẩn thận một chút."
Băng Nhi hưng trí bừng bừng đi đến phòng luyện đan của Nhan Ngọc, không khỏi mở mang tầm mắt, không nghĩ tới bên trong các gia cụ, gia vị so với nhà bếp còn muốn đầy đủ hơn.
Sau đó Băng Nhi lấy cung tiễn của bản thân bắn vài con chim, sau khi dốc lòng xử lý, lấy các loại gia vị điều phối, đồng thời phối hợp tốt ngũ hành, dè dặt cẩn thận điều chỉnh lửa, sau đó bắt đầu chiên xào đồ ăn…..
Bỏ viên thịt đã bao qua bột mì vào nồi, liền ánh lên lớp vỏ vàng óng….
Đợi khi Băng Nhi bưng bốn món ăn ra, phát hiện không chỉ A Phì, mà ngay cả lão giả cùng Nhan Ngọc cũng nhịn không được đưa ánh mắt nhìn về phía nàng.
Lão giả vừa mừng vừa sợ dùng sức hít hít cái mũi, mỹ vị! Thật sự là mỹ vị!
Trong không khí thoáng qua một mùi hơi thở đặc biệt chậm rãi phiêu tán. Mọi người vốn mặt không cảm xúc, chết lặng mà ăn cá chần nước sôi, bỗng nhiên dừng đũa, nhao nhao dùng mũi hít hít, mùi hương thơm quá! Trên thuyền vậy mà xuất hiện đồ ăn thơm như vậy, không khỏi bị mùi này dẫn đến nước miếng chảy ròng ròng, ngón trỏ dựng thẳng.
Con ngươi trầm tĩnh của Tiêu Lang ánh ra vẻ thanh nhã, cởi áo khoác, bộ dáng phong lưu, vô cùng tao nhã mời lão giả cùng Nhan Ngọc nếm thử. Nghiễm nhiên một bộ nam chủ nhân, làm cho Băng Nhi tương đối có chút buồn bực.
Lão giả cũng không chút khách khí, sau khi nếm thử một miếng, khuôn mặt càng hiện lên thích ý, trong mắt thoáng qua một tia tán thưởng, trong đó lại có một chút ý tứ hàm xúc nói không rõ.
"Sư thúc, người cảm thấy mùi vị như thế nào?" Giọng nói Tiêu Lang vô cùng tự nhiên, giống như đang hỏi tay nghề nương tử nhà mình thế nào.
"Mỹ vị." Lão giả hài lòng thở dài một tiếng, lại uống một ngụm rượu, run run áo bào đơn giản trên người.
Tay nghề nha đầu này quả thật rất đáng khen, nhưng ông lại nếm ra một ít “hương vị” đặc biệt, làm cho ông cảm thấy hứng thú.
"Nha đầu, theo ta đánh ván cờ." Sau đó, lão giả thấy mọi người tản đi, bắt lấy Băng Nhi cùng ông đánh cờ.
Băng Nhi kinh ngạc nhìn ông, con mắt chớp chớp. Thật ra trên thuyền này đại khái chỉ có Băng Nhi có thể làm người giải nghiện cờ cho ông. Ít nhất sẽ không giống như Nhan Ngọc thủ nghiêm chi đạo, cố ý nhường ông. Cũng sẽ không giống như Tiêu Lang thi triển mưu lược binh pháp, hiển lộ quỷ đạo rõ ràng, ám tiễn đả thương người, làm cho nội tâm của lão nhân có xúc động điên cuồng muốn nôn máu.
Thường ngày Băng Nhi cũng có xem qua sách dạy đánh cờ của Lạc Ngọc Ly, cũng không phải rất tinh thông, nhưng ngồi ở chỗ này, trong đầu giống như hiện lên nước cờ rõ ràng.
Lão giả bí hiểm cười cười, bỗng nhiên thay đổi cách đi. Băng Nhi nhìn kỹ, ồ lên một tiếng, ánh mắt lộ ra tia ngạc nhiên.
Cách đánh cờ của lão giả giống như trận Cửu Cung, lực lượng Tinh Túc dẫn lên trời ẩn vào bên trong đó, không cố định. Nàng cũng cùng thay đổi cách đánh. Huyền thuật bên trong nhất hoa nhất thảo cũng có ý nghĩa của bọn nó. Huyền thuật huyền diệu, có thể xông qua tầng tầng trận pháp, cho dù là đánh cờ cũng có thể dẫn vào trận pháp, làm cho ván cờ trở nên thú vị.
Lão giả toát ra nụ cười thực hiện được ý đồ, bắt đầu tàn sát bừa bãi trên đường, chính là thế công trận pháp Thanh Long.
Băng Nhi lại dùng trận Huyền Vũ phòng thủ. Trải qua một hồi đánh cờ, Băng Nhi phát hiện lão giả này chẳng những là kỳ tài đánh cờ mà còn có thể nói là đệ nhất. Cực kỳ tinh thông huyền học, bí hiểm, thích cùng người khác đối chiến huyền thuật trên bàn cờ, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ khâm phục.
Lão giả vuốt vuốt râu, nhìn ra được thiếu nữ trước mắt là một kỳ tài huyền thuật. Bất luận là trù nghệ hay tài đánh cờ, ều có thể thấy được trình độ thâm ảo của huyền thuật, hơn nữa là nhân tài quý hiếm, trăm năm khó gặp để đào tạo.
Một bên khác, Tiêu Lang mỉm cười nhìn một già một trẻ đánh cờ, trong mắt lóe ra tia sáng sâu thẳm.
"Tử Hi, đệ thỉnh sư thúc xuống núi, chỉ sợ mục đích cũng không phải đơn thuần như vậy?” Nhan Ngọc nhỏ giọng hỏi.
"A? Nhị sư huynh đã nhìn ra!" Tròng mắt Tiêu Lang thâm thúy như thường.
"Đệ muốn cho sư thúc thu nàng làm đồ đệ đúng hay không? Như vậy bối phận giữa các đệ liền ngang hàng rồi.” Nhan Ngọc thưởng thức một ngụm trà.
"Ừ, Nhị sư huynh nói rất đúng.” Tiêu Lang cũng không giấu diếm, chậm rãi nói: “Ta đã nghĩ đến hai phương pháp. Thứ nhất là để cho nàng gia nhập Lâm Lang Các, sau đó tích góp từng chút danh tiếng trên Kim Lân Bảng, rồi sau đó rời khỏi Lâm Lang Các liền gả cho ta. Thứ hai là để cho sư thúc thu nàng làm đồ đệ, giữa ta và nàng liền không còn ngăn cách bối phận. Nàng cũng có thể học nhiều thứ hơn, phía sau còn có một hậu thuẫn cường đại. Đương nhiên cách sau đối với nàng có lợi hơn một chút.”
"Đệ thật sự thay nàng nghĩ rất nhiều. Đúng là một ngày làm huynh, suốt đời làm phụ.” Nhan Ngọc ôn nhu cười, thở dài một tiếng.
"Cũng không phải. Phải là: “Một đời làm huynh, suốt đời làm phu” mới đúng.” Tiêu Lang chỉ ra chỗ sai.
. . . . . .
Cùng lão giả đánh cờ bốn canh giờ, Băng Nhi cảm thấy thể lực cạn kiệt, vô cùng mệt mỏi. Đối với việc lão giả tinh thần không biết uể oải, cực kỳ khâm phục. Nằm trên giường con mắt dần dần đã không mở ra được, chẳng biết lúc nào đầu vừa lệch liền lâm vào trong mộng.
Chẳng biết lúc nào, Băng Nhi mơ mơ màng màng tỉnh, lại cảm giác đầu choáng váng.
Nàng lười biếng vùi mặt trong chăn mềm mại, dùng mặt cọ xát, ngửi được mùi trầm hương như có như không, tâm tình cực kỳ thả lỏng.
Nào biết mới chốc lát, thân thể của nàng liền lay động, đôi mắt Băng Nhi nhất thời trợn lên, hoàn toàn triệt để thanh tỉnh.
Mới vừa rồi một hồi lay động đến tột cùng là thế nào? Đúng rồi, nàng hình như là ở trên thuyền.
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu lóe lên tia sáng nhàn nhạt, Băng Nhi lại nhìn áo khoác màu trắng nhạt trên người. Áo khoác tơ lụa, trắng muốt như tuyết, chất liệu cực tốt. Nàng giật mình, vuốt ve hoa văn trên tay áo, nhớ lại đây là áo khoác của Tiêu Lang.
"Tỉnh?" Một bên khác bỗng nhiên truyền đến giọng nói nam tử quen thuộc.
Băng Nhi lập tức xoay người lại, nhìn thấy một bạch y nam tử tuấn mỹ vô trù nằm bên cạnh, hai gò má không khỏi nổi lên một chút ửng đỏ.
Nàng bất tri bất giác nhớ lại một đêm kiều diễm triền miên kia, đỏ mặt, cắn môi nói: “Sao huynh lại ở trong này?”
"Ta là vị hôn phu của muội, đương nhiên là ở cùng muội.” Tiêu Lang cười nhẹ, ánh mắt thản nhiên nói: “Về sau, ta sẽ thường xuyên cùng muội……. Ngủ”
Mấy ngày sau, đầu bếp Lạc gia không biết trong phòng bếp đã xảy ra chuyện gì, vừa nổi lửa, toàn bộ phòng bếp đều bị thiêu hủy. Tất cả mọi người lớn nhỏ trong Lạc phủ đều phải ra ngoài mua thức ăn, chi tiêu một ngày bằng chi tiêu một tháng.
Hôm sau, đứa nhỏ trong Lạc gia đốt pháo, lại đốt nhầm thùng dầu, kho lương thực cùng hâu viện đều bị thiêu hủy.
Vì vậy, trên dưới Lạc phủ lại tiếp tục mua thức ăn bên ngoài, đồng thời tốn một số tiền lớn sửa chữa hậu viện.
Sau, Dung Chích làm như chướng mắt Lạc gia. Dung gia đưa qua một lượng lớn gấm tuyết giá trị xa xỉ, tỏ vẻ không muốn cùng Lạc gia kết thân.
Nhưng mà gấm tuyết đám nữ tử dòng chính nữ mơ ước đều bị Lạc phu nhân chiếm đoạt. Mà những nữ tử dòng chính nữ khác càng mượn cớ này chậm chọc Lạc Mẫn vài câu.
Đang trong lúc tâm tình Lạc Mẫn cực kỳ không tốt, đồng thời lại biết Kim Lân Bảng quần phương lại đề cử mấy trăm người. Hơn nữa thực lựa người người bất phàm, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Kim Lân Bảng vốn hạn chế độ tuổi từ mười lăm đến hai mươi. Lúc trước mười vị trí đứng đầu có chút thư thả, lần này nàng gặp vận cứt chó mới đạt đến vị trí thứ mười, vốn định nhân cơ hội này gả cho một kim quy tế, cố tình Dung gia lại chướng mắt nàng. Chỉ sợ nửa năm sau, khả năng nàng bị rơi xuống vị trí thứ ba mươi cũng không biết chừng. Cảnh nàng nở mày nở mặt cũng chỉ có vài ngày, quả thật là mệnh phượng hoàng rơi xuống đất.
Ngày thứ ba trời bắt đầu đổ mưa tí tách, mọi người trong Lạc gia an tâm rất nhiều, sau khi mua thức ăn về ăn xong, người người an ổn ngủ, sao biết nửa đêm một đạo sấm sét đánh trúng viện trước của Lạc phủ.
Nóc nhà viện trước bị đục thủng một lỗ, trong phòng để đồ cưới của Lạc phu nhân, cùng gấm tuyết xa xỉ của Dung gia đưa tới. Gấm tuyết cùng tơ lụa đều bị ẩm ngâm nước, trên vạn lượng vạn liền như vậy biến mất.
Ngày thứ tư, bởi vì nha hoàn quên thổi tắt nến, vô ý làm cháy cả căn phòng.
Sân viện của Bạch Mị Nhi cùng dì Thập Tam toàn bộ bị thiêu hủy, tài vật đều bị đốt sạch sẽ. May mắn còn có thể dựa vào cây đại thụ Lạc gia này, hai người mới không phải lưu lạc đầu đường, lại cùng bọn hạ nhân chen chúc ở trong một căn phòng.
Gần đây chuyện nhà của Lạc phủ không được thuận lợi. Bạch Lộc Hầu cùng Lạc phu nhân phiền lòng không thôi. Trong lòng hai người cực kỳ hoài nghi, cuối cùng mời người am hiểu thuật âm dương phá giải cục Thất Sát Hỏa. Có điều những người am hiểu thuật âm dương kia nào có dễ dàng mời đến như vậy, vì thế lại tốn thêm một số lớn bạc.
Sau đó bọn họ liền muốn tìm Băng Nhi gây phiền phức, nhưng vô luận như thế nào cũng không tìm được nha đầu kia, cho dù thỉnh đến tổ chức tìm người trên giang hồ cũng không tìm thấy. Chỉ biết sau khi nàng nhảy vào trong hồ, vì trời tối không thấy rõ lắm, liền mạc danh kỳ diệu biến mất.
Chỉ là Bạch Lộc Hầu không ngừng gặp xui xẻo, mấy đêm liền đều ngủ không ngon, nhìn qua không hiểu nguyên nhân mà già đi hơn mười tuổi.
. . . . . .
"Lái thuyền ——" Người chèo thuyền hô to một tiếng, chúng thuyền viên lập tức hợp lực kéo buồm, lại có mấy người dùng tay lay động mái chèo, thuyền lớn liền nhanh chóng hướng xa xa di chuyển.
Phong cảnh phía xa cực kỳ xinh đẹp, hai mặt núi vây quanh, vượn hót không ngừng, cảnh tượng vô hạn tốt đẹp.
Thuyền thật là nhanh! Băng Nhi nhìn không chớp mắt một màn này, trong lòng lên xuống.
Ánh mắt Băng Nhi đang nhìn phong cảnh ven bờ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, lập tức ngoái đầu nhìn lại, chính là vị sư thúc trong miệng Tiêu Lang.
Lão giả này nhìn qua tính tình cổ quái, không thích nói chuyện cùng người khác. Người chung quanh đối với ông cũng là kính nhi viễn chi, nhìn qua càng thêm cao ngạo.
Trên mặt người này tràn đầy vết nhăn, ấn đường tỏa sáng, nếp nhăn đều lộ ra. Theo tướng mạo xem chẳng phải là người mệnh cách cô độc, mà là mệnh cực kỳ tốt, cho nên Băng Nhi đối với ông cũng không có ấn tượng xấu.
Bỗng nhiên một mùi cá bay tới, không nói đến mùi có thơm hay không, ngửi thấy liền ngán. Bất tri bất giác mà đã đến thời gian ăn bữa trưa. Đầu bếp trên thuyền giống như “không bột đố gột nên hồ”, một ngày ba bữa đều là cá: cá trắng chần nước sôi, đầu cá sốt chua ngọt, cá kho tàu, cá lát dấm……
A Phì ở dưới váy Băng Nhi lôi kéo, nịnh nọt cọ cọ chân của nàng kháng nghị……
"Ách. . . . . . Nhan Nhị tiên sinh, có thể cho ta mượn phòng luyện đan của huynh dùng hay không? Ta nghĩ muốn làm hai món ăn.” Con ngươi Băng Nhi chuyển động, chần chờ một chút hỏi.
Nhan Ngọc khẽ ngước mắt nói: "Có thể, nhớ phải cẩn thận một chút."
Băng Nhi hưng trí bừng bừng đi đến phòng luyện đan của Nhan Ngọc, không khỏi mở mang tầm mắt, không nghĩ tới bên trong các gia cụ, gia vị so với nhà bếp còn muốn đầy đủ hơn.
Sau đó Băng Nhi lấy cung tiễn của bản thân bắn vài con chim, sau khi dốc lòng xử lý, lấy các loại gia vị điều phối, đồng thời phối hợp tốt ngũ hành, dè dặt cẩn thận điều chỉnh lửa, sau đó bắt đầu chiên xào đồ ăn…..
Bỏ viên thịt đã bao qua bột mì vào nồi, liền ánh lên lớp vỏ vàng óng….
Đợi khi Băng Nhi bưng bốn món ăn ra, phát hiện không chỉ A Phì, mà ngay cả lão giả cùng Nhan Ngọc cũng nhịn không được đưa ánh mắt nhìn về phía nàng.
Lão giả vừa mừng vừa sợ dùng sức hít hít cái mũi, mỹ vị! Thật sự là mỹ vị!
Trong không khí thoáng qua một mùi hơi thở đặc biệt chậm rãi phiêu tán. Mọi người vốn mặt không cảm xúc, chết lặng mà ăn cá chần nước sôi, bỗng nhiên dừng đũa, nhao nhao dùng mũi hít hít, mùi hương thơm quá! Trên thuyền vậy mà xuất hiện đồ ăn thơm như vậy, không khỏi bị mùi này dẫn đến nước miếng chảy ròng ròng, ngón trỏ dựng thẳng.
Con ngươi trầm tĩnh của Tiêu Lang ánh ra vẻ thanh nhã, cởi áo khoác, bộ dáng phong lưu, vô cùng tao nhã mời lão giả cùng Nhan Ngọc nếm thử. Nghiễm nhiên một bộ nam chủ nhân, làm cho Băng Nhi tương đối có chút buồn bực.
Lão giả cũng không chút khách khí, sau khi nếm thử một miếng, khuôn mặt càng hiện lên thích ý, trong mắt thoáng qua một tia tán thưởng, trong đó lại có một chút ý tứ hàm xúc nói không rõ.
"Sư thúc, người cảm thấy mùi vị như thế nào?" Giọng nói Tiêu Lang vô cùng tự nhiên, giống như đang hỏi tay nghề nương tử nhà mình thế nào.
"Mỹ vị." Lão giả hài lòng thở dài một tiếng, lại uống một ngụm rượu, run run áo bào đơn giản trên người.
Tay nghề nha đầu này quả thật rất đáng khen, nhưng ông lại nếm ra một ít “hương vị” đặc biệt, làm cho ông cảm thấy hứng thú.
"Nha đầu, theo ta đánh ván cờ." Sau đó, lão giả thấy mọi người tản đi, bắt lấy Băng Nhi cùng ông đánh cờ.
Băng Nhi kinh ngạc nhìn ông, con mắt chớp chớp. Thật ra trên thuyền này đại khái chỉ có Băng Nhi có thể làm người giải nghiện cờ cho ông. Ít nhất sẽ không giống như Nhan Ngọc thủ nghiêm chi đạo, cố ý nhường ông. Cũng sẽ không giống như Tiêu Lang thi triển mưu lược binh pháp, hiển lộ quỷ đạo rõ ràng, ám tiễn đả thương người, làm cho nội tâm của lão nhân có xúc động điên cuồng muốn nôn máu.
Thường ngày Băng Nhi cũng có xem qua sách dạy đánh cờ của Lạc Ngọc Ly, cũng không phải rất tinh thông, nhưng ngồi ở chỗ này, trong đầu giống như hiện lên nước cờ rõ ràng.
Lão giả bí hiểm cười cười, bỗng nhiên thay đổi cách đi. Băng Nhi nhìn kỹ, ồ lên một tiếng, ánh mắt lộ ra tia ngạc nhiên.
Cách đánh cờ của lão giả giống như trận Cửu Cung, lực lượng Tinh Túc dẫn lên trời ẩn vào bên trong đó, không cố định. Nàng cũng cùng thay đổi cách đánh. Huyền thuật bên trong nhất hoa nhất thảo cũng có ý nghĩa của bọn nó. Huyền thuật huyền diệu, có thể xông qua tầng tầng trận pháp, cho dù là đánh cờ cũng có thể dẫn vào trận pháp, làm cho ván cờ trở nên thú vị.
Lão giả toát ra nụ cười thực hiện được ý đồ, bắt đầu tàn sát bừa bãi trên đường, chính là thế công trận pháp Thanh Long.
Băng Nhi lại dùng trận Huyền Vũ phòng thủ. Trải qua một hồi đánh cờ, Băng Nhi phát hiện lão giả này chẳng những là kỳ tài đánh cờ mà còn có thể nói là đệ nhất. Cực kỳ tinh thông huyền học, bí hiểm, thích cùng người khác đối chiến huyền thuật trên bàn cờ, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ khâm phục.
Lão giả vuốt vuốt râu, nhìn ra được thiếu nữ trước mắt là một kỳ tài huyền thuật. Bất luận là trù nghệ hay tài đánh cờ, ều có thể thấy được trình độ thâm ảo của huyền thuật, hơn nữa là nhân tài quý hiếm, trăm năm khó gặp để đào tạo.
Một bên khác, Tiêu Lang mỉm cười nhìn một già một trẻ đánh cờ, trong mắt lóe ra tia sáng sâu thẳm.
"Tử Hi, đệ thỉnh sư thúc xuống núi, chỉ sợ mục đích cũng không phải đơn thuần như vậy?” Nhan Ngọc nhỏ giọng hỏi.
"A? Nhị sư huynh đã nhìn ra!" Tròng mắt Tiêu Lang thâm thúy như thường.
"Đệ muốn cho sư thúc thu nàng làm đồ đệ đúng hay không? Như vậy bối phận giữa các đệ liền ngang hàng rồi.” Nhan Ngọc thưởng thức một ngụm trà.
"Ừ, Nhị sư huynh nói rất đúng.” Tiêu Lang cũng không giấu diếm, chậm rãi nói: “Ta đã nghĩ đến hai phương pháp. Thứ nhất là để cho nàng gia nhập Lâm Lang Các, sau đó tích góp từng chút danh tiếng trên Kim Lân Bảng, rồi sau đó rời khỏi Lâm Lang Các liền gả cho ta. Thứ hai là để cho sư thúc thu nàng làm đồ đệ, giữa ta và nàng liền không còn ngăn cách bối phận. Nàng cũng có thể học nhiều thứ hơn, phía sau còn có một hậu thuẫn cường đại. Đương nhiên cách sau đối với nàng có lợi hơn một chút.”
"Đệ thật sự thay nàng nghĩ rất nhiều. Đúng là một ngày làm huynh, suốt đời làm phụ.” Nhan Ngọc ôn nhu cười, thở dài một tiếng.
"Cũng không phải. Phải là: “Một đời làm huynh, suốt đời làm phu” mới đúng.” Tiêu Lang chỉ ra chỗ sai.
. . . . . .
Cùng lão giả đánh cờ bốn canh giờ, Băng Nhi cảm thấy thể lực cạn kiệt, vô cùng mệt mỏi. Đối với việc lão giả tinh thần không biết uể oải, cực kỳ khâm phục. Nằm trên giường con mắt dần dần đã không mở ra được, chẳng biết lúc nào đầu vừa lệch liền lâm vào trong mộng.
Chẳng biết lúc nào, Băng Nhi mơ mơ màng màng tỉnh, lại cảm giác đầu choáng váng.
Nàng lười biếng vùi mặt trong chăn mềm mại, dùng mặt cọ xát, ngửi được mùi trầm hương như có như không, tâm tình cực kỳ thả lỏng.
Nào biết mới chốc lát, thân thể của nàng liền lay động, đôi mắt Băng Nhi nhất thời trợn lên, hoàn toàn triệt để thanh tỉnh.
Mới vừa rồi một hồi lay động đến tột cùng là thế nào? Đúng rồi, nàng hình như là ở trên thuyền.
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu lóe lên tia sáng nhàn nhạt, Băng Nhi lại nhìn áo khoác màu trắng nhạt trên người. Áo khoác tơ lụa, trắng muốt như tuyết, chất liệu cực tốt. Nàng giật mình, vuốt ve hoa văn trên tay áo, nhớ lại đây là áo khoác của Tiêu Lang.
"Tỉnh?" Một bên khác bỗng nhiên truyền đến giọng nói nam tử quen thuộc.
Băng Nhi lập tức xoay người lại, nhìn thấy một bạch y nam tử tuấn mỹ vô trù nằm bên cạnh, hai gò má không khỏi nổi lên một chút ửng đỏ.
Nàng bất tri bất giác nhớ lại một đêm kiều diễm triền miên kia, đỏ mặt, cắn môi nói: “Sao huynh lại ở trong này?”
"Ta là vị hôn phu của muội, đương nhiên là ở cùng muội.” Tiêu Lang cười nhẹ, ánh mắt thản nhiên nói: “Về sau, ta sẽ thường xuyên cùng muội……. Ngủ”