"Huynh…. Huynh nói cái gì?” Giọng nói của Băng Nhi mang theo kinh ngạc, nghe vào trong tai Tiêu Lang lại chan chứa hấp dẫn.
"Đừng quên đây là phòng của ta, là muội tự mình nửa đêm trèo lên giường ta.” Tiêu Lang cười như không cười nói.
Nghe lời của Tiêu Lang, suy nghĩ của Băng Nhi ngừng lại một chút, nhịn không được run rẩy.
Giờ phút này, nàng phát hiện bản thân thế mà lại vào nhầm phòng, nhưng cuối cùng như thế nào, nàng đã không nhớ rõ nữa.
"Cái kia, hình như…. Ta đi nhà xí….. Đi nhầm phòng…..”Băng Nhi ngẩng đầu đối diện với con ngươi đen nhánh của nam tử, nhìn nụ cười trêu tức của hắn, hai tai đều ửng hồng, lập tức như con thỏ nhỏ chạy ra ngoài.
Chạy về phòng, mới biết được phòng của bản thân cùng Tiêu Lang chỉ cách một bức tường.
Gần đây Băng Nhi ngủ rất ít. Nếu như đã tỉnh, nàng dứt khoát thắp nến lên, lật xem sách của Tiêu Lang. Không thể không nói, sách nơi này rất phong phú, thể loại phức tạp.
Khi nàng lật tới một bức họa, lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, đây đúng là《 Tiêu Dao Vũ 》nàng vẽ.
Hít một hơi thật sâu, tiếp tục mở một cuộn tranh khác ra, cũng là một bức họa của người khác vẽ, kỹ thuật vẽ cũng không kém nàng. Bên trên mỗi bức họa đều vẽ mỹ nhân tuyệt sắc, mỗi một bức đều có tạo hình khác nhau, nếu như người bình thường nhìn thì chỉ thấy là một tuyển tập mỹ nhân đồ thôi, nhưng Băng Nhi lại không thấy thế.
Trong thoáng chốc, nàng giống như ngửi thấy được một mùi thơm ngát, như ẩn như hiện, hít hít mũi lại lần nữa thì cái gì cũng không nghe thấy. Nhưng lúc lơ đãng mùi hương thanh nhã kia lại lượn lờ chung quanh “Muội có thể nhìn ra chỗ bất thường trong đó sao?” Bỗng nhiên, giọng nói của Tiêu Lang từ phía sau cúi đầu truyền đến.
Băng Nhi giật mình, sắc mặt có chút khó coi, ngoái đầu trừng mắt nhìn lại hắn nói: “Huynh vào đây bằng cách nào?”
"Trong phòng có cơ quan, hai gian phòng vốn liên thông.” Mặt mày Tiêu Lang lưu chuyển sáng rọi như bức tranh lửa đỏ, cười trả lời.
"Vậy cũng nên nói cho ta biết một tiếng, như vậy sẽ hù chết người.”
"Ừ, ta thấy muội đang tập trung xem, không đành lòng quấy rầy, nhưng mà muội nhìn ra manh mối gì sao?”
"Bức họa này giống như là vẽ một người, nhưng nhìn lại cũng không phải là một người.” Vẻ mặt Băn Nhi có chút đăm chiêu.
"Muội nói không sai. Đây là bức họa liên quan đến Thuật Dịch Dung.” Tiêu Lang đứng sau lưng Băng Nhi, cúi đầu nhìn bức họa, chậm rãi thở khí trên lỗ tai nàng, thân thể dựa vào cũng có chút gần.
"Đây là Thuật Dịch Dung?” Nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương, mất tự nhiên di chuyển về phía trước nửa bước.
"Thuật Dịch Dung có thể thay đổi khí chất của một người. Thuật Dịch Dung cao nhất có thể không cần thiết phải đeo mặt nạ, nhìn qua lại tựa như có một nàng khuôn mặt. Có muốn học hay không?”
"Dĩ nhiên muốn học." Ánh mắ Băng Nhi lập tức sáng quắc, đồng tử tỏa sáng.
"Đã vào Lâm Lang Các, cần phải học đương nhiên không chỉ có Thuật Dịch Dung, đương nhiên những thứ này có thể từ từ học, cũng không phải một lần là xong.” Hơi thở ấm áp của Tiêu Lang lại tiến sát đến, trái tim Băng Nhi không chịu khống chế cuồng loạn nhảy lên, tim đập cực kỳ nhanh. Không phải hưng phấn, mà là hoảng hốt.
"Cái đó. . . . . . Ta mệt rồi. . . . . . muốn đi ngủ." Băng Nhi hạ lệnh đuổi khách.
"Muộn là đang chủ động mời ta sao?” Tay phải Tiêu Lang đặt trên giá sách, cúi người nhìn nàng.
"Tiêu Tam tiên sinh, đùa giỡn một thiếu nữ yếu đuối tuyệt đối không phải là hành vi quân tử.” Băng Nhi đột nhiên xoay người, nhíu mày nhìn vào đôi mắt của nam tử.
"Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm." Khóe mắt Tiêu Lang hơi cong thưởng thức bộ dáng nhíu mày của thiếu nữ. Nháy mắt tiếp theo, hắn đã bế nàng dậy.
"Huynhmuốn làm gì?" Trong nháy mắt, thân thể Băng Nhi cứng ngắt.
Vẻ mặt nam tử bình tĩnh ôm nàng vào phòng, lại thật bình tĩnh đặt nàng ở trên giường. Bỗng nhiên vươn ty điểm huyệt của nàng, tiếp theo thay nàng cởi áo, bỏ dây lưng, tự tay cởi bỏ miếng vải gắt gao bó ngực nàng. Trước ngực truyền đến cảm giác lạnh, Băng Nhi lập tức xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu lang nhẹ giọng nói chậm, giọng nói thanh nhã truyền trong phòng lại uyển chuyển quay về “Nữ hài tử, ngày thường không cần quấn thứ này.”
Thấy hắn không chút nào bỉ ổi làm chuyện bỉ ổi, Băng Nhi thật sự chỉ muốn ngất đi. Tiếp theo, Tiêu Lang lạnh nhạt cởi y phục của bản thân cùng Băng Nhi, nằm xuống bên người nàng. Lần này từ phía trước ôm lấy nàng, hai tay siết chặt nàng, cực kỳ tự nhiên ung dung vuốt ve, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng nàng.
"Nhớ kỹ, muội là người của ta.” Khóe môi Tiêu Lang nhếch lên nụ cười yếu ớt như có như không, ánh mắt nhu hòa thoáng qua một tia ham muốn chiếm hữu.
Cái gì? Không phải là hắn thú tính đại phát chứ? Trong lòng Băng Nhi vô cùng oán niệm, bất an không yên.
Đầu ngón tay của hắn phất qua lông mi của nàng. Băng Nhi run rẩy nhắm mắt lại, có chút không vui nhíu nhíu mày. Tóc dài như gấm đen làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc, lông mi giống như hoa lê vươn sương sớm, thanh khiết vô song, mỹ lệ xinh đẹp. Lúc Lang Tiêu đang muốn phủ lên môi nàng, Băng Nhi đột nhiên mở mắt, hé miệng muốn cắn ngón tay hắn….
Tiêu Lang cười khẽ một tiếng, lập tức tránh ra. Vật nhỏ đáng yêu mê người, răng nanh thế nhưng vô cùng sắc bén.
Mắt phượng nửa hí, hắn đột nhiên cúi đầu mút lấy đôi môi nàng, gặm cắn cánh môi mềm mại, ngậm vào miệng mút nhẹ.
Băng Nhi lại bị hôn đến thất điên bát đảo, chỉ cảm thấy suy nghĩ của bản thân giống như đang sôi trào hừng hực, trong lòng nói không nên lời đây là loại tư vị gì, xuân ý triền miên, tốt đẹp khác thường.
Không thể, không thể, nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng bản năng lại muốn càng nhiều, trong đầu giống như biến thành một đống tương hồ.
Hôn môi cùng hắn, thì ra tư vị lại tuyệt vời như vậy, như đường như mật, vui vẻ chịu đựng.
Hô hấp đan xen, nhiệt độ hòa vào nhau, gò má đỏ sắp sôi trào, hôn cho đến khi trái tim hai người đều không cách nào kiềm chế nhịp tim đang ngày càng gia tốc.
Sau một hồi hôn môi, Tiêu Lang vuốt ve làn tóc tơ tằm của nàng, nhìn lồng ngực nàng phập phồng, bộ dáng cực kỳ mê người, nhịn không được cười khẽ một tiếng, nói khẽ bên tai nàng: “Nhớ kỹ! Về tư, muội là vị hôn thê Lạc Ngọc Ly phó thác cho ta. Ta có tư cách quản muội.”
"Về công, muội là đệ tử của thế ngoại đào nguyên, ta là trưởng bối của muội. Ta càng có tư cách quản muội.”
Băng Nhi ngước mắt lên trừng hắn, nam tử lập tức cười nói: “Được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ….”
. . . . . .
Trong lúc mơ hồ, thuyền lớn tiến đến một dãy núi yên tĩnh.
Dãy núi hùng vĩ kéo dài, quanh năm sương mù không tiêu tan, ánh nắng mặt trời cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Lúc thuyền đi đến một đoạn, chỉ cảm thấy tầm mắt sáng ngời, toàn bộ non sông tươi đẹp chung quanh đều ập vào tầm mắt. Nhưng mà rất nhanh, Băng Nhi liền vui sướng.
Trong phạm vi trăm dặm, ngọn núi kéo dài liên tục, dãy núi phập phồng, nguy nga tráng lệ, cao lớn hùng vĩ. Một số đá trong núi lởm chởm, có thanh nhã tú lệ, có hình như hàng dài, có hình ngồi giống như hổ. Linh khí thiên địa hội tụ nồng đậm tại nơi đây, lượn lờ trên đỉnh cao, mang một loại ý tứ hàm xúc giống như tiên cảnh nhân gian.
Thế ngoại đào nguyên danh xứng với thực, làm cho trong lòng người mê mẩn.
"Kỳ quái, nơi này hình như rất an tĩnh!" Ánh mắt Băng Nhi nhìn xung quanh, tò mò nói.
"Nơi này rất an tĩnh, là bởi vì đệ tử nội môn của thế ngoại đào viên không ở trong này, lại chưa bắt đầu tuyển đệ tử mới. Nơi này là vị trí cực kỳ xa.” Nhan Ngọc ôn nhu cười nói.
"Nhị sư công, Tam sư công." Mấy đệ tử đi tới từ xa, cung kính hành lễ.
Mấy người đệ tử này nhìn qua tuổi lớn hơn so với nàng một chút. Môi Băng Nhi hơi hé mở, không ngờ bối phận của bọn người Tiêu Lang cũng cao quá.
Nàng không khỏi ngoái đầu nhìn thoáng qua Tiêu Lang. Nam tử mang theo chút ý cười lơ đãng, ống tay áo như mây bay, vẫn là bộ dáng quân tử nhanh nhẹn. Từ khi đến thế ngoại đào viên liền đối xử với nàng giống như đệ tử bình thường. Dọc theo đường đi ánh mắt trong suốt, vẻ mặt ung dung.
Người người đều nói Tiêu Lang là quân tử nhẹ nhàng, nhưng Băng Nhi lại thấy lời nói này không hoàn toàn là thật.
Băng Nhi mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, lập tức kéo ra vài bước với Tiêu Lang, thủy chung duy trì khoảng cách.
Ánh mắt Tiêu Lang mang theo tia sáng ý tứ hàm xúc không rõ, hạ mi mắt che khuất con ngươi trầm tĩnh, bên môi lại gợi lên nụ cười thản nhiên.
Lúc này, Nhan Ngọc quay đầu lại nói: “Tử Hi, ta đến chỗ Đại sư huynh nói một tiếng, đệ đi an bày cho Băng Nhi trước đi.”
Băng Nhi vội vàng thở dài một cái với Nhan Ngọc. Tiêu Lang ngoái đầu nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu nói: “Chúng ta đi!”
Trường y của nam tử bay trong gió, trong lòng Băng Nhi bi ai đi theo hắn, xuyên qua cửa lớn cao lớn, đi qua hẻm nhỏ trong rừng liễu, đi ngang cây cầu nhỏ có nước chảy, cuối cùng đi đến một sân viện thanh tịnh, trong viện có hai lầu các hai tầng nhỏ.
Băng Nhi nhìn quanh bốn phía. Trong viện cực kỳ đơn giản, chỉ thấy một mảng tràn ngập mùa xuân, cũng không có núi giả, hồ nước xanh biếc như ngọc, ảnh ngược bóng cây liễu già. Trong viện, trăm hoa đua nở, sắc thái xinh đẹp, thu hút ánh nhìn. Tại giữa hồ có một cái đình bát giác, cây cầu dài trong hồ thế nhưng được chế từ thúy trúc. Hồ nước như mặt gương, cây lá xanh biếc. Trang trí thập phần lịch sự tao nhã, cực kỳ thanh tịnh sảng khoái.
Quen thuộc! Băng Nhi có một cảm giác cực kỳ quen thuộc. Giống như sân viện năm đó trong Lạc phủ, nhưng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
"Nơi này chính là ám bộ của Lâm Lang Các, ngày thường sẽ không có người đến.” Tiêu Lang chậm rãi nói.
"Ta có thể tuỳ ý đi lại ở chỗ này không?” Băng Nhi nhìn đến lâm viên quen thuộc này, suy nghĩ trong lòng không khỏi cuồng cuộn, giống như bị mèo cào.
"Phía trên lầu các đang khóa, trước mắt muội chỉ có thể ra vào ở tầng một.”
"Vậy ta ở nơi nào?" Băng Nhi quan tâm nhất là vấn đề này.
"Tầng một không có phòng ở, nếu như muội có thời gian, có thể đi nhìn thư phòng một chút.”
Vì vậy, Băng Nhi cô nương liền chính thức vào ở trong này. Mà nơi này thế nhưng chỉ có một mình nàng và Tiêu Lang, chỉ là một người một phòng.
Băng Nhi giật giật khóe miệng, trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc chống đối lắm. Điều này làm cho nàng nhớ lại những ngày ở cùng với Lạc Ngọc Ly. Ngày ấy một đi không trở lại, trong lòng có loại chua xót không kể.
Chỉ là, hoàn cảnh nơi này tốt không biết bao nhiêu lần? Phong thủy cũng là nhất, nhưng đối với nàng mà nói tất cả đều xa lạ.
Hôm sau, trong sân có thêm hai hạ nhân, một người nấu cơm kiêm việc nặng; một người khác thì quét rác trong sân. Mọi việc không cần Băng Nhi tự mình động thủ, tuy rằng cảm thấy không quen, nhưng thời gian của nàng lại có thêm rất nhiều.
Nhất thời Băng Nhi cảm thấy không có việc gì, ánh mắt đảo qua mảnh sân trống rỗng, tay nâng một quyển sách, lại nửa chữ không không xem vào. Nhớ lại trong quá khứ bản thân luôn cô độc một mình tự chơi đùa trong sân viện, cho đến khi đại ca xuất hiện, làm cho nội tâm trống rỗng của nàng được lấp đầy. Đáng tiếc nơi này cũng không có đại ca, ánh mắt nàng bỗng nhiên có chút tiêu điều lạnh lẽo.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của nàng lại trở nên kiên định.
. . . . . .
"Đừng quên đây là phòng của ta, là muội tự mình nửa đêm trèo lên giường ta.” Tiêu Lang cười như không cười nói.
Nghe lời của Tiêu Lang, suy nghĩ của Băng Nhi ngừng lại một chút, nhịn không được run rẩy.
Giờ phút này, nàng phát hiện bản thân thế mà lại vào nhầm phòng, nhưng cuối cùng như thế nào, nàng đã không nhớ rõ nữa.
"Cái kia, hình như…. Ta đi nhà xí….. Đi nhầm phòng…..”Băng Nhi ngẩng đầu đối diện với con ngươi đen nhánh của nam tử, nhìn nụ cười trêu tức của hắn, hai tai đều ửng hồng, lập tức như con thỏ nhỏ chạy ra ngoài.
Chạy về phòng, mới biết được phòng của bản thân cùng Tiêu Lang chỉ cách một bức tường.
Gần đây Băng Nhi ngủ rất ít. Nếu như đã tỉnh, nàng dứt khoát thắp nến lên, lật xem sách của Tiêu Lang. Không thể không nói, sách nơi này rất phong phú, thể loại phức tạp.
Khi nàng lật tới một bức họa, lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, đây đúng là《 Tiêu Dao Vũ 》nàng vẽ.
Hít một hơi thật sâu, tiếp tục mở một cuộn tranh khác ra, cũng là một bức họa của người khác vẽ, kỹ thuật vẽ cũng không kém nàng. Bên trên mỗi bức họa đều vẽ mỹ nhân tuyệt sắc, mỗi một bức đều có tạo hình khác nhau, nếu như người bình thường nhìn thì chỉ thấy là một tuyển tập mỹ nhân đồ thôi, nhưng Băng Nhi lại không thấy thế.
Trong thoáng chốc, nàng giống như ngửi thấy được một mùi thơm ngát, như ẩn như hiện, hít hít mũi lại lần nữa thì cái gì cũng không nghe thấy. Nhưng lúc lơ đãng mùi hương thanh nhã kia lại lượn lờ chung quanh “Muội có thể nhìn ra chỗ bất thường trong đó sao?” Bỗng nhiên, giọng nói của Tiêu Lang từ phía sau cúi đầu truyền đến.
Băng Nhi giật mình, sắc mặt có chút khó coi, ngoái đầu trừng mắt nhìn lại hắn nói: “Huynh vào đây bằng cách nào?”
"Trong phòng có cơ quan, hai gian phòng vốn liên thông.” Mặt mày Tiêu Lang lưu chuyển sáng rọi như bức tranh lửa đỏ, cười trả lời.
"Vậy cũng nên nói cho ta biết một tiếng, như vậy sẽ hù chết người.”
"Ừ, ta thấy muội đang tập trung xem, không đành lòng quấy rầy, nhưng mà muội nhìn ra manh mối gì sao?”
"Bức họa này giống như là vẽ một người, nhưng nhìn lại cũng không phải là một người.” Vẻ mặt Băn Nhi có chút đăm chiêu.
"Muội nói không sai. Đây là bức họa liên quan đến Thuật Dịch Dung.” Tiêu Lang đứng sau lưng Băng Nhi, cúi đầu nhìn bức họa, chậm rãi thở khí trên lỗ tai nàng, thân thể dựa vào cũng có chút gần.
"Đây là Thuật Dịch Dung?” Nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương, mất tự nhiên di chuyển về phía trước nửa bước.
"Thuật Dịch Dung có thể thay đổi khí chất của một người. Thuật Dịch Dung cao nhất có thể không cần thiết phải đeo mặt nạ, nhìn qua lại tựa như có một nàng khuôn mặt. Có muốn học hay không?”
"Dĩ nhiên muốn học." Ánh mắ Băng Nhi lập tức sáng quắc, đồng tử tỏa sáng.
"Đã vào Lâm Lang Các, cần phải học đương nhiên không chỉ có Thuật Dịch Dung, đương nhiên những thứ này có thể từ từ học, cũng không phải một lần là xong.” Hơi thở ấm áp của Tiêu Lang lại tiến sát đến, trái tim Băng Nhi không chịu khống chế cuồng loạn nhảy lên, tim đập cực kỳ nhanh. Không phải hưng phấn, mà là hoảng hốt.
"Cái đó. . . . . . Ta mệt rồi. . . . . . muốn đi ngủ." Băng Nhi hạ lệnh đuổi khách.
"Muộn là đang chủ động mời ta sao?” Tay phải Tiêu Lang đặt trên giá sách, cúi người nhìn nàng.
"Tiêu Tam tiên sinh, đùa giỡn một thiếu nữ yếu đuối tuyệt đối không phải là hành vi quân tử.” Băng Nhi đột nhiên xoay người, nhíu mày nhìn vào đôi mắt của nam tử.
"Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm." Khóe mắt Tiêu Lang hơi cong thưởng thức bộ dáng nhíu mày của thiếu nữ. Nháy mắt tiếp theo, hắn đã bế nàng dậy.
"Huynhmuốn làm gì?" Trong nháy mắt, thân thể Băng Nhi cứng ngắt.
Vẻ mặt nam tử bình tĩnh ôm nàng vào phòng, lại thật bình tĩnh đặt nàng ở trên giường. Bỗng nhiên vươn ty điểm huyệt của nàng, tiếp theo thay nàng cởi áo, bỏ dây lưng, tự tay cởi bỏ miếng vải gắt gao bó ngực nàng. Trước ngực truyền đến cảm giác lạnh, Băng Nhi lập tức xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu lang nhẹ giọng nói chậm, giọng nói thanh nhã truyền trong phòng lại uyển chuyển quay về “Nữ hài tử, ngày thường không cần quấn thứ này.”
Thấy hắn không chút nào bỉ ổi làm chuyện bỉ ổi, Băng Nhi thật sự chỉ muốn ngất đi. Tiếp theo, Tiêu Lang lạnh nhạt cởi y phục của bản thân cùng Băng Nhi, nằm xuống bên người nàng. Lần này từ phía trước ôm lấy nàng, hai tay siết chặt nàng, cực kỳ tự nhiên ung dung vuốt ve, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng nàng.
"Nhớ kỹ, muội là người của ta.” Khóe môi Tiêu Lang nhếch lên nụ cười yếu ớt như có như không, ánh mắt nhu hòa thoáng qua một tia ham muốn chiếm hữu.
Cái gì? Không phải là hắn thú tính đại phát chứ? Trong lòng Băng Nhi vô cùng oán niệm, bất an không yên.
Đầu ngón tay của hắn phất qua lông mi của nàng. Băng Nhi run rẩy nhắm mắt lại, có chút không vui nhíu nhíu mày. Tóc dài như gấm đen làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc, lông mi giống như hoa lê vươn sương sớm, thanh khiết vô song, mỹ lệ xinh đẹp. Lúc Lang Tiêu đang muốn phủ lên môi nàng, Băng Nhi đột nhiên mở mắt, hé miệng muốn cắn ngón tay hắn….
Tiêu Lang cười khẽ một tiếng, lập tức tránh ra. Vật nhỏ đáng yêu mê người, răng nanh thế nhưng vô cùng sắc bén.
Mắt phượng nửa hí, hắn đột nhiên cúi đầu mút lấy đôi môi nàng, gặm cắn cánh môi mềm mại, ngậm vào miệng mút nhẹ.
Băng Nhi lại bị hôn đến thất điên bát đảo, chỉ cảm thấy suy nghĩ của bản thân giống như đang sôi trào hừng hực, trong lòng nói không nên lời đây là loại tư vị gì, xuân ý triền miên, tốt đẹp khác thường.
Không thể, không thể, nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng bản năng lại muốn càng nhiều, trong đầu giống như biến thành một đống tương hồ.
Hôn môi cùng hắn, thì ra tư vị lại tuyệt vời như vậy, như đường như mật, vui vẻ chịu đựng.
Hô hấp đan xen, nhiệt độ hòa vào nhau, gò má đỏ sắp sôi trào, hôn cho đến khi trái tim hai người đều không cách nào kiềm chế nhịp tim đang ngày càng gia tốc.
Sau một hồi hôn môi, Tiêu Lang vuốt ve làn tóc tơ tằm của nàng, nhìn lồng ngực nàng phập phồng, bộ dáng cực kỳ mê người, nhịn không được cười khẽ một tiếng, nói khẽ bên tai nàng: “Nhớ kỹ! Về tư, muội là vị hôn thê Lạc Ngọc Ly phó thác cho ta. Ta có tư cách quản muội.”
"Về công, muội là đệ tử của thế ngoại đào nguyên, ta là trưởng bối của muội. Ta càng có tư cách quản muội.”
Băng Nhi ngước mắt lên trừng hắn, nam tử lập tức cười nói: “Được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ….”
. . . . . .
Trong lúc mơ hồ, thuyền lớn tiến đến một dãy núi yên tĩnh.
Dãy núi hùng vĩ kéo dài, quanh năm sương mù không tiêu tan, ánh nắng mặt trời cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Lúc thuyền đi đến một đoạn, chỉ cảm thấy tầm mắt sáng ngời, toàn bộ non sông tươi đẹp chung quanh đều ập vào tầm mắt. Nhưng mà rất nhanh, Băng Nhi liền vui sướng.
Trong phạm vi trăm dặm, ngọn núi kéo dài liên tục, dãy núi phập phồng, nguy nga tráng lệ, cao lớn hùng vĩ. Một số đá trong núi lởm chởm, có thanh nhã tú lệ, có hình như hàng dài, có hình ngồi giống như hổ. Linh khí thiên địa hội tụ nồng đậm tại nơi đây, lượn lờ trên đỉnh cao, mang một loại ý tứ hàm xúc giống như tiên cảnh nhân gian.
Thế ngoại đào nguyên danh xứng với thực, làm cho trong lòng người mê mẩn.
"Kỳ quái, nơi này hình như rất an tĩnh!" Ánh mắt Băng Nhi nhìn xung quanh, tò mò nói.
"Nơi này rất an tĩnh, là bởi vì đệ tử nội môn của thế ngoại đào viên không ở trong này, lại chưa bắt đầu tuyển đệ tử mới. Nơi này là vị trí cực kỳ xa.” Nhan Ngọc ôn nhu cười nói.
"Nhị sư công, Tam sư công." Mấy đệ tử đi tới từ xa, cung kính hành lễ.
Mấy người đệ tử này nhìn qua tuổi lớn hơn so với nàng một chút. Môi Băng Nhi hơi hé mở, không ngờ bối phận của bọn người Tiêu Lang cũng cao quá.
Nàng không khỏi ngoái đầu nhìn thoáng qua Tiêu Lang. Nam tử mang theo chút ý cười lơ đãng, ống tay áo như mây bay, vẫn là bộ dáng quân tử nhanh nhẹn. Từ khi đến thế ngoại đào viên liền đối xử với nàng giống như đệ tử bình thường. Dọc theo đường đi ánh mắt trong suốt, vẻ mặt ung dung.
Người người đều nói Tiêu Lang là quân tử nhẹ nhàng, nhưng Băng Nhi lại thấy lời nói này không hoàn toàn là thật.
Băng Nhi mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, lập tức kéo ra vài bước với Tiêu Lang, thủy chung duy trì khoảng cách.
Ánh mắt Tiêu Lang mang theo tia sáng ý tứ hàm xúc không rõ, hạ mi mắt che khuất con ngươi trầm tĩnh, bên môi lại gợi lên nụ cười thản nhiên.
Lúc này, Nhan Ngọc quay đầu lại nói: “Tử Hi, ta đến chỗ Đại sư huynh nói một tiếng, đệ đi an bày cho Băng Nhi trước đi.”
Băng Nhi vội vàng thở dài một cái với Nhan Ngọc. Tiêu Lang ngoái đầu nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu nói: “Chúng ta đi!”
Trường y của nam tử bay trong gió, trong lòng Băng Nhi bi ai đi theo hắn, xuyên qua cửa lớn cao lớn, đi qua hẻm nhỏ trong rừng liễu, đi ngang cây cầu nhỏ có nước chảy, cuối cùng đi đến một sân viện thanh tịnh, trong viện có hai lầu các hai tầng nhỏ.
Băng Nhi nhìn quanh bốn phía. Trong viện cực kỳ đơn giản, chỉ thấy một mảng tràn ngập mùa xuân, cũng không có núi giả, hồ nước xanh biếc như ngọc, ảnh ngược bóng cây liễu già. Trong viện, trăm hoa đua nở, sắc thái xinh đẹp, thu hút ánh nhìn. Tại giữa hồ có một cái đình bát giác, cây cầu dài trong hồ thế nhưng được chế từ thúy trúc. Hồ nước như mặt gương, cây lá xanh biếc. Trang trí thập phần lịch sự tao nhã, cực kỳ thanh tịnh sảng khoái.
Quen thuộc! Băng Nhi có một cảm giác cực kỳ quen thuộc. Giống như sân viện năm đó trong Lạc phủ, nhưng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
"Nơi này chính là ám bộ của Lâm Lang Các, ngày thường sẽ không có người đến.” Tiêu Lang chậm rãi nói.
"Ta có thể tuỳ ý đi lại ở chỗ này không?” Băng Nhi nhìn đến lâm viên quen thuộc này, suy nghĩ trong lòng không khỏi cuồng cuộn, giống như bị mèo cào.
"Phía trên lầu các đang khóa, trước mắt muội chỉ có thể ra vào ở tầng một.”
"Vậy ta ở nơi nào?" Băng Nhi quan tâm nhất là vấn đề này.
"Tầng một không có phòng ở, nếu như muội có thời gian, có thể đi nhìn thư phòng một chút.”
Vì vậy, Băng Nhi cô nương liền chính thức vào ở trong này. Mà nơi này thế nhưng chỉ có một mình nàng và Tiêu Lang, chỉ là một người một phòng.
Băng Nhi giật giật khóe miệng, trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc chống đối lắm. Điều này làm cho nàng nhớ lại những ngày ở cùng với Lạc Ngọc Ly. Ngày ấy một đi không trở lại, trong lòng có loại chua xót không kể.
Chỉ là, hoàn cảnh nơi này tốt không biết bao nhiêu lần? Phong thủy cũng là nhất, nhưng đối với nàng mà nói tất cả đều xa lạ.
Hôm sau, trong sân có thêm hai hạ nhân, một người nấu cơm kiêm việc nặng; một người khác thì quét rác trong sân. Mọi việc không cần Băng Nhi tự mình động thủ, tuy rằng cảm thấy không quen, nhưng thời gian của nàng lại có thêm rất nhiều.
Nhất thời Băng Nhi cảm thấy không có việc gì, ánh mắt đảo qua mảnh sân trống rỗng, tay nâng một quyển sách, lại nửa chữ không không xem vào. Nhớ lại trong quá khứ bản thân luôn cô độc một mình tự chơi đùa trong sân viện, cho đến khi đại ca xuất hiện, làm cho nội tâm trống rỗng của nàng được lấp đầy. Đáng tiếc nơi này cũng không có đại ca, ánh mắt nàng bỗng nhiên có chút tiêu điều lạnh lẽo.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của nàng lại trở nên kiên định.
. . . . . .