Bất tri bất giác, Băng Nhi chớp chớp mắt nhớ lại kiếp trước. Nàng đã từng xa xa gặp mặt nam tử này. Nữ tử ái mộ danh tiếng của hắn mà đến đứng ba vòng trong ba vòng ngoài, vô số quan lại quyền quý đều khát vọng cùng hắn kết thân. Không thể không nói nam nhân này có tiềm chất làm cho nữ nhân mê muội, nhưng tất cả đều bị hắn từ chối, làm cho vô số nữ nhân ban đêm thương tâm rơi lệ bên nến đỏ.
Nàng vốn tưởng rằng loại nam nhân này không có khả năng động tâm với nữ nhân, bởi vì hắn không phải là người vì tình mà cảm động.
Mười ba tuổi được thành danh thủ quốc gia, thất quốc không người nào có thể địch. Mà hắn luôn có lối suy nghĩ kín đáo, bình tĩnh, nắm trong tay đại cục trong đàm tiếu nhân gian.
Nam nhâ lý trí như vậy, làm sao có thể tim đập thình thịch vì một nữ nhân?
Tính toán một chút, hắn mười bốn tuổi thành danh, so với nàng muốn lớn hơn hai tuổi. Nhưng mà khối thân thể này so với hắn lại nhỏ hơn bảy tuổi, mà cố tình hắn lại tình ý triền miên đối với bản thân hiện tại, chẳng lẽ Tiêu Lang yêu thích gặm cỏ non?
Suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm giác gò má chợt lạnh, trên không lại rơi xuống một giọt nước, Băng Nhi nâng mắt lên.
Mưa bụi lát đát rơi xuống, ở trong ao nổi lên gợn sóng.
"Được rồi, ông trời cũng nhìn không được, muội thật sự nên nghỉ ngơi rồi.” Tiêu Lang khẽ cười một tiếng, lôi kéo nàng đến bên dưới mái hiên.
Bàn tay hai người nắm cùng một chỗ, tình cảm nàng chưa động nhưng trong lòng lại khẽ nhúc nhích. Nam nhân này vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy?
Vì sao hắn sẽ thay nàng suy nghĩ mọi chuyện? Vì sao lại có ánh mắt thâm trầm như vậy? Kết quả mọi chuyện là vì sao?
Giờ phút này, nam tử khẽ liếc mắt, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Nghe nói muội mở Thiên Nhãn, thật sự là rất đáng mừng.”
"Xác thực thật đáng mừng." Nàng nhẹ nhàng nâng mắt, đối diện hai tròng mắt của nam tử, trong đôi mắt của hắn giống như mang theo ma lực có thể hút hồn người.
"Hơn nữa ta có thể không cần thanh tâm quả dục, cũng có thể tiếp tục cùng muội cùng chung giường gối, thật sự là làm cho người ta vui mừng.”
Nghe vậy, Băng Nhi lập tức biến sắc. Mới vừa rồi nàng còn cảm thấy hắn thật tốt, ai biết sau một lát nguyên hình liền lộ. Chân phải của nàng lập tức hướng phía eo hắn đá qua, lại bị Tiêu Lang bắt lấy nắm trong tay, vuốt ve chân ngọc của nàng.
"Không được chạm vào chân của ta.” Ở Triệu quốc, chân nữ nhân chỉ có nam nhân thân mật của mình có thể nhìn thấy.
"Chân của muội rất đẹp, ta không để ý, muốn vuốt ve.”
"Ta để ý. Chỉ sợ là hoa đào bên cạnh huynh nhiều lắm, chuẩn bị coi ta như tấm gỗ chắn của huynh có phải hay không?” Băng Nhi khép hờ con ngươi, sắc môi mê người.
"Ha!" Tiêu Lang khẽ cười một tiếng, "Muội thật sự là suy nghĩ nhiều."
Khóe môi hắn mang theo ý cười, lấy xuống khăn trên đầu nàng. Một đầu tóc đen như thác nước của Băng Nhi đổ xuống dưới. Một động tác rất nhỏ, trêu chọc tiếng lòng kiều diễm trong nội tâm nàng. Trong ánh mắt Tiêu Lang, nàng cảm nhận được một loại tình cảm chân thành, dần dần ở sâu trong nội tâm mọc rễ nảy mầm.
"Chân của muội chạy không ít đường núi, hẳn là rất đau.” Sau đó nam tử chậm rãi hướng đến mắt cá chân bóng loáng của nàng sờ soạng, bỏ đi vớ lưới của nàng, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên chân của nàng.
Trong chớp nhoáng này, Băng Nhi chợt có chút hoảng hốt, trong nháy mắt mê mang.
Hành động của hắn thật giống như cơn mưa bụi triền triền miên miên bên ngoài, làm nội tâm nàng dễ chịu.
Tiêu Lang từ từ bế Băng Nhi lên, mang trở về phòng, đặt nàng xuống giường, tự mình thay nước rửa chân cho nàng.
Tay của hắn từ từ xoa nắn, bàn tay kia thon dài mà hoàn mỹ, đụng chạm ngón chân mượt mà mềm mại của nàng.
Ngón tay nam tử xoa rất nhẹ, khi vuốt ve bọt khí dưới lòng bàn chân nàng không khỏi khẽ nhíu mày, lập tức dùng đầu ngón tay móc thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cho nàng. Băng Nhi cảm nhận được một cỗ mát rượi vẽ loạn trên chân nàng, lòng bàn chân đau nhức nháy mắt biến mất. Sau đó ngón tay Tiêu Lang ôn nhu nắm chặt mắt cá chân của nàng, đầu ngón tay xanh ngọc nhẹ nhàng vuốt ve chân ngọc, giống như đối đãi với bảo bối quý giá nhất trên đời.
Tay của Tiêu Lang chậm rãi hướng lên trên, phất qua hai chân, đến cái bụng trơn nhẵn, sờ đến gáy của nàng, thay nàng mát xa. Băng Nhi cũng không có cảm giác phản cảm, thậm chí có loại khát vọng muốn được vuốt ve. Da thịt giống như mỹ ngọc lặng lẽ hiện lên một tầng ửng hồng ái muội, cảm giác được thân thể bản thân thế mà lại nóng lên. Loại cảm giác quỷ dị đòi mạng này, chẳng lẽ nàng cũng giống như một số nữ nhân sau khi bị nam nhân phản bội, trong cơ thể thiếu yêu say sao? Ngẫm lại liền thấy không thể tin.
"Băng Nhi" Một tiếng thở dài như có như không vang lên bên tai nàng, thiếu nữ lập tức phục hồi tinh thần lại, tâm thần có chút chấn động.
"Muội giống như trở nên có chút không giống với trước đây.” Giờ phút này, nam tử nâng mắt, tóc mai mi dài, con ngươi như hồ sâu, sâu thẩm tối đen.
Ánh mắt Băng Nhi lóng lánh. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì dị thường? Nhưng làm sao có thể? Trừ phi là Lạc Ngọc Ly.
Nghĩ đến Lạc Ngọc Ly, trong lòng nàng không khỏi mềm nhũn. Nam nhân này mới là nam tử tốt nhất kiếp này nàng gặp được. Mà trong nháy mắt vừa rồi, nàng giống như xem Tiêu Lang là Lạc Ngọc Ly, bóng dáng hai người có chút tương tự.
Không thể không nói, Băng Nhi đối với Tiêu Lang dễ dàng tha thứ, một phần rất lớn là bởi vì Lạc Ngọc Ly.
Nhưng mà, người nam nhân này cũng là một quý nhân xuất hiện trong mệnh của nàng. Tuy nhiên có một số việc nàng nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng lại không thể cự tuyệt.
Mỗi lần vừa hôn, nàng liền run rẩy. Đây có thể cho là cái giá lớn phải trả sau khi nàng trọng sinh. Băng Nhi nhịn không được rùng mình một cái. Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện đã xảy ra phát sinh lần nữa.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Tiếp theo Tiêu Lang chậm rãi đặt nàng trên giường, thay nàng đắp chăn, lại nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, ánh mắt thủy chung nhìn nàng, khóe mắt đã có một tia hương vị tươi đẹp tự nhiên.
"Huynh đi ra ngoài! Huynh nhìn ta như vậy ta ngủ không được.” Băng Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Lang kháng nghị.
Trong nháy mắt Tiêu Lang vung tay lên, ngọn nến trước cửa sổ liền tắt, hắn cúi đầu nói: “Như vậy muội liền không nhìn thấy ta, hẳn là có thể ngủ rất nhanh.”
"Huynh tính là cái gì? Bịt tay trộm chuông?"
"Phải là thầy bói xem voi." Tiêu Lang từ từ đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào da thịt của nàng.
"Buông ta ra." Băng Nhi cảm thấy lòng bàn tay của Tiêu Lang chạm vào da thịt nàng, cố tình cổ thân thể này mẫn cảm đến đòi mạng. Nàng tức giận “ưm” một tiếng.
"Tức giận? Tại hạ chạm vào chỗ nào không nên chạm rồi hả?” Nam tử khẽ cười một tiếng, cúi đầu hỏi. Lời nói này quả thật là lời khiêu khích vô sỉ.
"Huynh là cái tên háo sắc, không biết liêm sỉ.” Trái tim nàng đập bịch bịch, giọng nói tức giận nghe vào trong tai người nào đó lại thập phần mị hoặc.
"Tức giận có c´ai gì tốt. Một đêm kia, muội đối với ta là không thiếu gần gũi, không thiếu sờ soạng. Thiếu của ta nhiều như vậy, nên bồi thường chứ.” Tiêu Lang cúi đầu khẽ hôn bên tai Băng Nhi, bỗng nhiên bắt lấy thân mình nàng, dựa vào sau lưng nàng. Tiêu Lang ở phía sau nắm lấy eo nhỏ của nàng, hai người một trước một sau dựa sát cùng một chỗ.
Lần này, hoàn toàn chọc giận Băng Nhi. Bây giờ nàng cũng không phải là tiểu cô nương để mặc người khi dễ. Lông mày Băng Nhi dựng thẳng, xoay người cầm lấy cái gối đầu giường ném về phía Tiêu Lang, tiếp theo nhấc chân đá vào nơi yếu hại của hắn.
"Nếu như muội đá ta, muội sẽ hối hận.” Tiêu Lang nhíu mày, bắt lấy mắt cá chân của Băng Nhi.
Băng Nhi lập tức thi triển Tiêu Dao Vũ, cơ thể mềm mại không xương thoát khỏi bàn tay của Tiêu Lang, đá về phía bắp đùi trong của hắn. Tiêu Lang lập tức lui về phía suu tránh né, cũng trong nháy mắt chế trụ thắt lưng của Băng Nhi. Băng Nhi nâng cao hai chân, thân thể xoay thành một đường cong tuyệt đẹp, hai chân thon dài biến chuyển nhảy lên, mũi chân lập tức xảo quyệt quấn lấy cổ nam tử, vòng eo ở trước người hắn xoay một vòng, dừng lại ở phía sau hắn.
Gần đây nàng luyện tập Tiêu Dao Vũ cũng rất thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn xen lẫn vào công phu khác. Tiêu Lang không khỏi ồ lên một tiếng, đối với thân thủ của nàng tỏ ra kin ngạc.
"Nên hối hận là huynh, không phải ta.” Con ngươi Băng Nhi liếc xéo Tiêu Lang, chân ở giữa đùi cách nơi yếu hại của hắn chỉ có ba tấc.
"Nha đầu, phải nhớ lo lắng cho cuộc sống tính phúc sau này của muội.” Ánh mắt Tiêu Lang chớp động, vươn vương tấm lưng thon dài mỏi mệt, cười mà không nói.
"Huynh đừng tự cho mình là đúng.” Ánh mắt Băng Nhi thâm trầm.
"Muội nguyện ý mưu sát phu quân, ta cũng không còn cách nào.” Giọng nói của Tiêu Lang khi nói chuyện có một loại du dương không rõ làm cho người ta nghe xong có cảm giác rất thoải mái, lại thì thầm: “Một, hai, ba….”
Vì sao hắn lại đếm? Băng Nhi thấy kinh ngạc. Bỗng nhiên cảm giác thân thể vô cùng mệt mỏi, trong đầu một trận mê man.
Trong nháy mắt Băng Nhi nằm xuống, nhớ lại trong phòng đốt chính là hương an thần có thể khôi phục thể lực. Đối với loại tiêu hao thể lực quá độ như Băng Nhi thật sự có hiệu quả.
Đáng chết, nam nhân đáng giận này, cư nhiên tính toán nàng. Giờ phút này, mặc dù nàng không thể động, nhưng lại như cũ nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Lang từ từ đứng dậy, chậm rãi ôm lấy Băng Nhi đặt lên giường, thì thầm nói: “Ta không có ý tính kế muội, chỉ là muốn muội nghỉ ngơi cho tốt.”
Băng Nhi mở trừng hai mắt, bày tỏ không tin.
Tiêu Lang thở dài nói: "Băng Nhi, mặc kệ người khác đối với muội như thế nào, ta sẽ không không quan tâm muội. Muội tới thế ngoại đào nguyên tuy rằng sẽ chịu ủy khuất, nhưng ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cùng muội.”
Băng Nhi lại mở trừng hai mắt, bày tỏ không hiểu.
Tiêu Lang ngồi bên cạnh nàng một lát, giọng nói thật thấp, tự giễu mà nói: “Ta biết nhất thời muội rất khó chấp nhận thân phận vị hôn phu này của ta. Nhưng người không phải cỏ cây, ta và muội sẽ lâu ngày sinh tình. Nhưng ta không hy vọng giữa hai chúng ta có bất kỳ khoảng cách gì. Phải biết rằng ta rất quý trọng được ở cùng với muội, ta chỉ có thể tận lực vì muội mà làm tốt nhất.”
Dù là muôn vàn không tình vạn lần không muốn, Băng Nhi vẫn bị nam nhân trước mắt này ăn sạch. Nghe lời hắn nói, những lời này còn hơn tất cả những lời ngon ngọt trên đời này. Mà nàng đã tinh bì lực tẫn, ngủ thiếp đi trên giường. Đầu nàng khẽ dựa vào trên lồng ngực ấm áp của hắn, bị hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, không đầy một lát liền truyền đến tiếng hô hấp mềm nhẹ vững vàng của nàng. Tiêu Lang vừa muốn đứng dậy, lại phát hiện bàn tay Băng Nhi vẫn nắm chặt tay áo của hắn, không chịu buông tay, không khỏi than nhẹ một tiếng “Cái bộ dáng này của muội, thật sự là làm cho ta khó xử mà, thật sự là đang khảo nghiệm định lực của ta.”
Vì vậy, đêm hôm ấy, hai người gắt gao ôm lấy nhau, giống như một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết.
Đây là một đêm ngọt ngào yên ngủ của Băng Nhi sau khi trọng sinh.
. . . . . .
Buổi trưa, Quỷ Diện cùng Nguyệt Phù Dung quả nhiên giao phó nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ kia lại nằm ngoài dự kiến của Băng Nhi cùng mọi người.
"Quét dọn chuồng ngựa, tắm ngựa, cho ngựa ăn cỏ, chuẩn bị lương thảo, cái này ba ngày cũng làm không xong!"
"Rửa sạch nhà vệ sinh, chùi bồn cầu? Quét dọn tiền thính của thế ngoại đào viên, đây là cái nhiệm vụ gặp quỷ gì?”
"Sư cô, sư thúc, không phải chúng ta nói gì, chúng ta tốt xấu gì cũng là đệ tử đại sư công giới thiệu tới, trong ngày thường chúng ta còn có uy tính danh dự trước mặt chúng đệ tử khác, nếu bị những người khác nhìn thấy không phải thể diện gì cũng đều mất hết sao.” Một thiếu niên quý tộc không khỏi lớn tiếng kháng nghị.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Còn tưởng rằng chúng ta là đang chịu phạt."
Băng Nhi cũng nhíu mày, thời gian của nàng rất quý giá, không ngờ Nguyệt Phù Dung thế mà lại dùng biện pháp này để nàng biết khó mà lui, thật sự là quá coi thường Băng Nhi nàng.
Quỷ Diện cười lạnh một tiếng “Trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho con người, tất nhiên trước tiên phải toi luyện ý chí, lao động gân cốt. Các ngươi không muốn quét dọn vậy dùng cái gì quét ngang thiên hạ? Nếu như không muốn làm liên tự thân rời khỏi.”
Kết quả là, trong chín người thì có bốn đệ tử quý tộc không ngừng kêu khổ, đây là cái nhiệm vụ đáng chết gì.
Cứ như vậy sau nửa tháng tân tân khổ khổ, đệ tử bần hàn vẫn không có một câu oán giận, nhưng đám đệ tử quý tộc nghiễm nhiên đã muốn rút lui.
Cho đến một ngày, Quỷ Diện đi đến trước mặt chín người, lạnh lùng nói: “Hôm nay các ngươi không cần tiếp tục làm những việc nặng này. Hậu viện có một gian phòng không sạch sẽ, các ngươi đi đến đó quét dọn một chút.”
"Phòng không sạch sẽ? Có ý tứ gì?"
"Rèn luyện trong phòng tối, các ngươi không biết? Là hạng mục cần phải kiểm tra nhiều năm qua trong Lâm Lang Các.”
"Thật tốt quá, rốt cuộc không cần quét dọn chuồng ngựa rồi, thật là thúi chết ta." Mấy thiếu niên quý tộc thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Phù Dung lắc eo, tiến lên nói: "Chỉ lần này các ngươi có tổng cộng chín người, nhưng Lâm Lang Các chỉ cần bốn đệ tử, phải đào thải năm người ra ngoài.”
Sắc mặt mọi người thay đổi, sẽ không phải là hiện tại bắt đầu đào thải bọn họ chứ? Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt nói: “Chờ một chút, các người đột nhiên nói cho chúng ta biết phải thực hiện nhiệm vụ, hơn nữa còn nói đào thải liền đào thải, đây cũng là quá qua loa rồi.”
"Lâm Lang Các muốn chính là đánh bất ngờ, mấy người các ngươi phải chuẩn bị sẵn sang để huấn luyện, chỉ cần bị đào thải liền không còn cơ hội tiến vào Lâm Lang Các. Nếu một người cũng không thành công, như vậy năm nay một người đều không thể tiến vào.” Nguyệt Phù Dung dịu dàng cười, giọng điệu lại cực kỳ nghiêm khắc.
"Nghiêm khắc như vậy.” Thời khắc mấu chốt, bốn đệ tử quý tộc đều ngưng hẳn ầm ĩ, liếc mắt nhìn nhau một cái, liền đi theo Quỷ Diện đến hậu viện.
Cửa hông trong hậu viện nhỏ hẹp, chỉ qua được một người, mọi người nối đuôi nhau mà vào.
"Không biết quy tắc sàng chọn là gì? Nói cho mọi người biết một chút.” Gần tới thời điểm mọi người ngược lại không còn khẩn trương nữa.
"Vào trong căn phòng này, chỉ cần lông tóc không tổn hại đi ra là được. Nhưng mà cũng có điều kiện.”
Dưới ánh trăng, Nguyệt Phù Dung chỉ vào căn phòng đen như mực trước mặt, khóa cửa lỏng lẻo, cửa sổ bị tàn phá, cùng cảnh sắc trong thế ngoại đào viên không hề phù hợp. Chỉ nghe Nguyệt Phù Dung cao giọng nói: “Căn phòng này chính là phòng tối khảo nghiệm, là khố phòng lúc trước của thế ngoại đào viên, đại khái có khoảng chín mươi năm. Bên trong rất rộng lớn trống trải, giống như một khách điếm to lớn. Về phần có cái gì trong đó ta sẽ không nói với các ngươi. Có lẽ là cạm bẫy, có lẽ là địch nhân, có lẽ là mãnh thú. Chỉ cần các ngươi có thể quét dọn sạch sẽ bên trong, hơn nữa trước hết đào thải năm người, quét dọn không sạch sẽ cũng bị đào thải.”
Cách đó không xa, vài người mang theo mặt nạ đứng ở phía sau Quỷ Diện, đều là các lão nhân của Lâm Lang Các, cười nói: “Năm đó chúng ta xông qua căn phòng tối này, hàng năm bên trong đều sẽ có những thứ không giống nhau. Có đôi khi dùng tốc độ nhanh nhất đánh bay chúng ta ra, làm cho người ta khó lòng phòng bị.”
"Đúng vậy, nói không chừng có người bỏ vào mấy tổ ong vò vẽ, hoặc là bỏ chút rắn độc cổ trùng vào trong cũng không nhất định.”
"Ha ha ha ha ——" Mấy người cùng nhau cười to, nghĩ đến bộ dạng chật vật của bản thân năm đó, càng muốn xem náo nhiệt của đám người mới.
"Nếu không chúng ta đánh cuộc, xem ai có thể ra ngoài trước?” Vài người còn mở lên vui đùa.
Chín người được đề cử này trong ngày thường cũng không hợp nhau, nhưng giờ khắc này, lại có cùng loại ăn ý. Băng Nhi cùng bốn đệ tử bần hàn đứng cùng một chỗ. Mặt khác là bốn đệ tử quý tộc đứng cùng một chỗ.
Thời điểm tiến vào căn phòng trước mặt mọi người, rét lạnh nghiênh diện đánh tới. Nhất thời Băng Nhi rùng mình trong lòng, phát hiện nơi đây âm khí rất nặng.
Mấy người vội vàng đốt ngọn đèn dầu, ánh mắt nhìn về phía bốn phía, nhưng mà làm mọi người kinh ngạc là bên trong hình như cũng không đổ nát như tưởng tượng, ngược lạitrong phòng giống như có người định kỳ quét dọn, chỉ có đồ đạt bài trí trong phòng có chút cũ nát. Lúc lên cầu thang sẽ phát ra âm thanh “kẽo kẹt” giống như tùy thời sẽ sụp xuống.
Trước cầu thang treo một cái rèm, chung quanh trên tường còn có một cái giá bày biện. Bên trong phòng ở còn có một cái bàn trang điểm ba chân, trên bàn có một cái gương đồng cổ phản quang, soi không rõ lắm người chung quanh. Vách tường quét vôi màu trắng, mảng lớn sơn tường giống như đều bị bong ra thành từng mảng.
"Chúng ta chia làm hai tổ, các ngươi quét dọn phòng phía Đông, chúng ta quét dọn phòng phía Tây.” Một thiếu niên quý tộc ngẩng cao đầu nói.
"Tại sao các ngươi đi phòng phía Tây? Phòng ở bên kia sạch sẽ phải không?” Vài thiếu niên bần hàn không đồng ý.
"Được rồi, bây giờ không phải thời điểm tranh giành. Phòng ở phía Tây cho bọn hắn, lần này vào đây không phải là quét dọn, mà là kiên trì đến cùng. Cho nên mọi người cẩn thận một chút là được.” Băng Nhi híp mắt, khuyên bảo bốn đệ tử bàn hàn.
"Thôi, lần này mấy người chúng ta đoàn kết một chút, khiến cho đám quý tộc mắt mọc trên đầu biết được bản lãnh của đệ tử bần hàn chúng ta.” Một thiếu nữ bần hàn cũng đồng ý ý kiến Băng Nhi đưa ra.
"Mọi người, chúng ta đi xem.” Thiếu niên quý tộc cười lạnh một tiếng.
"Cứ chờ xem.” Đệ tử bần hàn cũng không cam lòng yếu thế, có người đã giơ ngón tay giữa lên.
Sau đó, đám người Băng Nhi đốt lên mấy đồ vật dễ cháy mang đến, tìm một gian phòng, lấy mấy cái ghế đã phủ kín tro bụi, lẳng lặng ngồi xuống.
"Các ngươi nói đến tột cùng trong này có cái gì? Chẳng lẽ thời điểm quét dọn sẽ gặp nguy hiểm?’
"Đúng vậy! Làm cho thần thần bí bí, ta cũng không biết mấy người này ở đây làm cái trò quỷ gì.”
"Nói không chừng sẽ mai phục một vài thích khách, trong lúc chúng ta không chú ý liền bắt đầu đối phó chúng ta.” Một thiếu niên phát huy đầy đủ trí tưởng tượng của bản thân.
"Đừng nói nữa, một lát năm người chúng ta cố gắng không cần tách ra, nếu như có người đi nhà xí, đến lúc đó chú ý một chút.” Băng Nhi tiếp tục nhắc nhở mọi người.
"Vậy làm sao bây giờ? Chỉ một mình ta là nữ tử." Thiếu nữ bần hàn biến sắc. Bọn họ đến nay còn không biết Băng Nhi là nữ tử.
"Ngươi liền cố nhịn đi.” Đám thiếu niên bần hàn liền trăm miệng một lời trêu chọc nói.
"Các ngươi những tên khốn kiếp này, hiện tại ta liền tự mình đi.” Nói xong, thiếu nữ tức giận xoay người ra ngoài, trên thắt lưng đeo một thanh chủy thủ.
Băng Nhi cũng không có thời gian để ý tới bọn họ. Đầu tiên tìm kiếm chung quanh xem có gì khác thường hay không, tiếp theo tìm vài cái chổi trong phòng.
Hai tay Băng Nhi kết ấn, bố trí trận pháp xung quanh, phòng ngừa có chuyện xảy ra.
Đột nhiên, mơ hồ nghe được bên ngoài phòng có tiếng vang khác thường. Ngay sau đó nghe thấy thiếu nữ kia vừa hét vừa chạy trở về, hoảng sợ cực độ mà nói: “Thật đáng sợ, nơi này thật sự quá đáng sợ!”
“Xảy ra chuyện gì?" Mọi người liền vội vàng hỏi.
"Lúc ta đi nhà xí, nhìn thấy một người không có đầu.”
Nàng vốn tưởng rằng loại nam nhân này không có khả năng động tâm với nữ nhân, bởi vì hắn không phải là người vì tình mà cảm động.
Mười ba tuổi được thành danh thủ quốc gia, thất quốc không người nào có thể địch. Mà hắn luôn có lối suy nghĩ kín đáo, bình tĩnh, nắm trong tay đại cục trong đàm tiếu nhân gian.
Nam nhâ lý trí như vậy, làm sao có thể tim đập thình thịch vì một nữ nhân?
Tính toán một chút, hắn mười bốn tuổi thành danh, so với nàng muốn lớn hơn hai tuổi. Nhưng mà khối thân thể này so với hắn lại nhỏ hơn bảy tuổi, mà cố tình hắn lại tình ý triền miên đối với bản thân hiện tại, chẳng lẽ Tiêu Lang yêu thích gặm cỏ non?
Suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm giác gò má chợt lạnh, trên không lại rơi xuống một giọt nước, Băng Nhi nâng mắt lên.
Mưa bụi lát đát rơi xuống, ở trong ao nổi lên gợn sóng.
"Được rồi, ông trời cũng nhìn không được, muội thật sự nên nghỉ ngơi rồi.” Tiêu Lang khẽ cười một tiếng, lôi kéo nàng đến bên dưới mái hiên.
Bàn tay hai người nắm cùng một chỗ, tình cảm nàng chưa động nhưng trong lòng lại khẽ nhúc nhích. Nam nhân này vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy?
Vì sao hắn sẽ thay nàng suy nghĩ mọi chuyện? Vì sao lại có ánh mắt thâm trầm như vậy? Kết quả mọi chuyện là vì sao?
Giờ phút này, nam tử khẽ liếc mắt, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Nghe nói muội mở Thiên Nhãn, thật sự là rất đáng mừng.”
"Xác thực thật đáng mừng." Nàng nhẹ nhàng nâng mắt, đối diện hai tròng mắt của nam tử, trong đôi mắt của hắn giống như mang theo ma lực có thể hút hồn người.
"Hơn nữa ta có thể không cần thanh tâm quả dục, cũng có thể tiếp tục cùng muội cùng chung giường gối, thật sự là làm cho người ta vui mừng.”
Nghe vậy, Băng Nhi lập tức biến sắc. Mới vừa rồi nàng còn cảm thấy hắn thật tốt, ai biết sau một lát nguyên hình liền lộ. Chân phải của nàng lập tức hướng phía eo hắn đá qua, lại bị Tiêu Lang bắt lấy nắm trong tay, vuốt ve chân ngọc của nàng.
"Không được chạm vào chân của ta.” Ở Triệu quốc, chân nữ nhân chỉ có nam nhân thân mật của mình có thể nhìn thấy.
"Chân của muội rất đẹp, ta không để ý, muốn vuốt ve.”
"Ta để ý. Chỉ sợ là hoa đào bên cạnh huynh nhiều lắm, chuẩn bị coi ta như tấm gỗ chắn của huynh có phải hay không?” Băng Nhi khép hờ con ngươi, sắc môi mê người.
"Ha!" Tiêu Lang khẽ cười một tiếng, "Muội thật sự là suy nghĩ nhiều."
Khóe môi hắn mang theo ý cười, lấy xuống khăn trên đầu nàng. Một đầu tóc đen như thác nước của Băng Nhi đổ xuống dưới. Một động tác rất nhỏ, trêu chọc tiếng lòng kiều diễm trong nội tâm nàng. Trong ánh mắt Tiêu Lang, nàng cảm nhận được một loại tình cảm chân thành, dần dần ở sâu trong nội tâm mọc rễ nảy mầm.
"Chân của muội chạy không ít đường núi, hẳn là rất đau.” Sau đó nam tử chậm rãi hướng đến mắt cá chân bóng loáng của nàng sờ soạng, bỏ đi vớ lưới của nàng, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên chân của nàng.
Trong chớp nhoáng này, Băng Nhi chợt có chút hoảng hốt, trong nháy mắt mê mang.
Hành động của hắn thật giống như cơn mưa bụi triền triền miên miên bên ngoài, làm nội tâm nàng dễ chịu.
Tiêu Lang từ từ bế Băng Nhi lên, mang trở về phòng, đặt nàng xuống giường, tự mình thay nước rửa chân cho nàng.
Tay của hắn từ từ xoa nắn, bàn tay kia thon dài mà hoàn mỹ, đụng chạm ngón chân mượt mà mềm mại của nàng.
Ngón tay nam tử xoa rất nhẹ, khi vuốt ve bọt khí dưới lòng bàn chân nàng không khỏi khẽ nhíu mày, lập tức dùng đầu ngón tay móc thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cho nàng. Băng Nhi cảm nhận được một cỗ mát rượi vẽ loạn trên chân nàng, lòng bàn chân đau nhức nháy mắt biến mất. Sau đó ngón tay Tiêu Lang ôn nhu nắm chặt mắt cá chân của nàng, đầu ngón tay xanh ngọc nhẹ nhàng vuốt ve chân ngọc, giống như đối đãi với bảo bối quý giá nhất trên đời.
Tay của Tiêu Lang chậm rãi hướng lên trên, phất qua hai chân, đến cái bụng trơn nhẵn, sờ đến gáy của nàng, thay nàng mát xa. Băng Nhi cũng không có cảm giác phản cảm, thậm chí có loại khát vọng muốn được vuốt ve. Da thịt giống như mỹ ngọc lặng lẽ hiện lên một tầng ửng hồng ái muội, cảm giác được thân thể bản thân thế mà lại nóng lên. Loại cảm giác quỷ dị đòi mạng này, chẳng lẽ nàng cũng giống như một số nữ nhân sau khi bị nam nhân phản bội, trong cơ thể thiếu yêu say sao? Ngẫm lại liền thấy không thể tin.
"Băng Nhi" Một tiếng thở dài như có như không vang lên bên tai nàng, thiếu nữ lập tức phục hồi tinh thần lại, tâm thần có chút chấn động.
"Muội giống như trở nên có chút không giống với trước đây.” Giờ phút này, nam tử nâng mắt, tóc mai mi dài, con ngươi như hồ sâu, sâu thẩm tối đen.
Ánh mắt Băng Nhi lóng lánh. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì dị thường? Nhưng làm sao có thể? Trừ phi là Lạc Ngọc Ly.
Nghĩ đến Lạc Ngọc Ly, trong lòng nàng không khỏi mềm nhũn. Nam nhân này mới là nam tử tốt nhất kiếp này nàng gặp được. Mà trong nháy mắt vừa rồi, nàng giống như xem Tiêu Lang là Lạc Ngọc Ly, bóng dáng hai người có chút tương tự.
Không thể không nói, Băng Nhi đối với Tiêu Lang dễ dàng tha thứ, một phần rất lớn là bởi vì Lạc Ngọc Ly.
Nhưng mà, người nam nhân này cũng là một quý nhân xuất hiện trong mệnh của nàng. Tuy nhiên có một số việc nàng nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng lại không thể cự tuyệt.
Mỗi lần vừa hôn, nàng liền run rẩy. Đây có thể cho là cái giá lớn phải trả sau khi nàng trọng sinh. Băng Nhi nhịn không được rùng mình một cái. Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện đã xảy ra phát sinh lần nữa.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Tiếp theo Tiêu Lang chậm rãi đặt nàng trên giường, thay nàng đắp chăn, lại nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, ánh mắt thủy chung nhìn nàng, khóe mắt đã có một tia hương vị tươi đẹp tự nhiên.
"Huynh đi ra ngoài! Huynh nhìn ta như vậy ta ngủ không được.” Băng Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Lang kháng nghị.
Trong nháy mắt Tiêu Lang vung tay lên, ngọn nến trước cửa sổ liền tắt, hắn cúi đầu nói: “Như vậy muội liền không nhìn thấy ta, hẳn là có thể ngủ rất nhanh.”
"Huynh tính là cái gì? Bịt tay trộm chuông?"
"Phải là thầy bói xem voi." Tiêu Lang từ từ đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào da thịt của nàng.
"Buông ta ra." Băng Nhi cảm thấy lòng bàn tay của Tiêu Lang chạm vào da thịt nàng, cố tình cổ thân thể này mẫn cảm đến đòi mạng. Nàng tức giận “ưm” một tiếng.
"Tức giận? Tại hạ chạm vào chỗ nào không nên chạm rồi hả?” Nam tử khẽ cười một tiếng, cúi đầu hỏi. Lời nói này quả thật là lời khiêu khích vô sỉ.
"Huynh là cái tên háo sắc, không biết liêm sỉ.” Trái tim nàng đập bịch bịch, giọng nói tức giận nghe vào trong tai người nào đó lại thập phần mị hoặc.
"Tức giận có c´ai gì tốt. Một đêm kia, muội đối với ta là không thiếu gần gũi, không thiếu sờ soạng. Thiếu của ta nhiều như vậy, nên bồi thường chứ.” Tiêu Lang cúi đầu khẽ hôn bên tai Băng Nhi, bỗng nhiên bắt lấy thân mình nàng, dựa vào sau lưng nàng. Tiêu Lang ở phía sau nắm lấy eo nhỏ của nàng, hai người một trước một sau dựa sát cùng một chỗ.
Lần này, hoàn toàn chọc giận Băng Nhi. Bây giờ nàng cũng không phải là tiểu cô nương để mặc người khi dễ. Lông mày Băng Nhi dựng thẳng, xoay người cầm lấy cái gối đầu giường ném về phía Tiêu Lang, tiếp theo nhấc chân đá vào nơi yếu hại của hắn.
"Nếu như muội đá ta, muội sẽ hối hận.” Tiêu Lang nhíu mày, bắt lấy mắt cá chân của Băng Nhi.
Băng Nhi lập tức thi triển Tiêu Dao Vũ, cơ thể mềm mại không xương thoát khỏi bàn tay của Tiêu Lang, đá về phía bắp đùi trong của hắn. Tiêu Lang lập tức lui về phía suu tránh né, cũng trong nháy mắt chế trụ thắt lưng của Băng Nhi. Băng Nhi nâng cao hai chân, thân thể xoay thành một đường cong tuyệt đẹp, hai chân thon dài biến chuyển nhảy lên, mũi chân lập tức xảo quyệt quấn lấy cổ nam tử, vòng eo ở trước người hắn xoay một vòng, dừng lại ở phía sau hắn.
Gần đây nàng luyện tập Tiêu Dao Vũ cũng rất thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn xen lẫn vào công phu khác. Tiêu Lang không khỏi ồ lên một tiếng, đối với thân thủ của nàng tỏ ra kin ngạc.
"Nên hối hận là huynh, không phải ta.” Con ngươi Băng Nhi liếc xéo Tiêu Lang, chân ở giữa đùi cách nơi yếu hại của hắn chỉ có ba tấc.
"Nha đầu, phải nhớ lo lắng cho cuộc sống tính phúc sau này của muội.” Ánh mắt Tiêu Lang chớp động, vươn vương tấm lưng thon dài mỏi mệt, cười mà không nói.
"Huynh đừng tự cho mình là đúng.” Ánh mắt Băng Nhi thâm trầm.
"Muội nguyện ý mưu sát phu quân, ta cũng không còn cách nào.” Giọng nói của Tiêu Lang khi nói chuyện có một loại du dương không rõ làm cho người ta nghe xong có cảm giác rất thoải mái, lại thì thầm: “Một, hai, ba….”
Vì sao hắn lại đếm? Băng Nhi thấy kinh ngạc. Bỗng nhiên cảm giác thân thể vô cùng mệt mỏi, trong đầu một trận mê man.
Trong nháy mắt Băng Nhi nằm xuống, nhớ lại trong phòng đốt chính là hương an thần có thể khôi phục thể lực. Đối với loại tiêu hao thể lực quá độ như Băng Nhi thật sự có hiệu quả.
Đáng chết, nam nhân đáng giận này, cư nhiên tính toán nàng. Giờ phút này, mặc dù nàng không thể động, nhưng lại như cũ nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Lang từ từ đứng dậy, chậm rãi ôm lấy Băng Nhi đặt lên giường, thì thầm nói: “Ta không có ý tính kế muội, chỉ là muốn muội nghỉ ngơi cho tốt.”
Băng Nhi mở trừng hai mắt, bày tỏ không tin.
Tiêu Lang thở dài nói: "Băng Nhi, mặc kệ người khác đối với muội như thế nào, ta sẽ không không quan tâm muội. Muội tới thế ngoại đào nguyên tuy rằng sẽ chịu ủy khuất, nhưng ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cùng muội.”
Băng Nhi lại mở trừng hai mắt, bày tỏ không hiểu.
Tiêu Lang ngồi bên cạnh nàng một lát, giọng nói thật thấp, tự giễu mà nói: “Ta biết nhất thời muội rất khó chấp nhận thân phận vị hôn phu này của ta. Nhưng người không phải cỏ cây, ta và muội sẽ lâu ngày sinh tình. Nhưng ta không hy vọng giữa hai chúng ta có bất kỳ khoảng cách gì. Phải biết rằng ta rất quý trọng được ở cùng với muội, ta chỉ có thể tận lực vì muội mà làm tốt nhất.”
Dù là muôn vàn không tình vạn lần không muốn, Băng Nhi vẫn bị nam nhân trước mắt này ăn sạch. Nghe lời hắn nói, những lời này còn hơn tất cả những lời ngon ngọt trên đời này. Mà nàng đã tinh bì lực tẫn, ngủ thiếp đi trên giường. Đầu nàng khẽ dựa vào trên lồng ngực ấm áp của hắn, bị hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, không đầy một lát liền truyền đến tiếng hô hấp mềm nhẹ vững vàng của nàng. Tiêu Lang vừa muốn đứng dậy, lại phát hiện bàn tay Băng Nhi vẫn nắm chặt tay áo của hắn, không chịu buông tay, không khỏi than nhẹ một tiếng “Cái bộ dáng này của muội, thật sự là làm cho ta khó xử mà, thật sự là đang khảo nghiệm định lực của ta.”
Vì vậy, đêm hôm ấy, hai người gắt gao ôm lấy nhau, giống như một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết.
Đây là một đêm ngọt ngào yên ngủ của Băng Nhi sau khi trọng sinh.
. . . . . .
Buổi trưa, Quỷ Diện cùng Nguyệt Phù Dung quả nhiên giao phó nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ kia lại nằm ngoài dự kiến của Băng Nhi cùng mọi người.
"Quét dọn chuồng ngựa, tắm ngựa, cho ngựa ăn cỏ, chuẩn bị lương thảo, cái này ba ngày cũng làm không xong!"
"Rửa sạch nhà vệ sinh, chùi bồn cầu? Quét dọn tiền thính của thế ngoại đào viên, đây là cái nhiệm vụ gặp quỷ gì?”
"Sư cô, sư thúc, không phải chúng ta nói gì, chúng ta tốt xấu gì cũng là đệ tử đại sư công giới thiệu tới, trong ngày thường chúng ta còn có uy tính danh dự trước mặt chúng đệ tử khác, nếu bị những người khác nhìn thấy không phải thể diện gì cũng đều mất hết sao.” Một thiếu niên quý tộc không khỏi lớn tiếng kháng nghị.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Còn tưởng rằng chúng ta là đang chịu phạt."
Băng Nhi cũng nhíu mày, thời gian của nàng rất quý giá, không ngờ Nguyệt Phù Dung thế mà lại dùng biện pháp này để nàng biết khó mà lui, thật sự là quá coi thường Băng Nhi nàng.
Quỷ Diện cười lạnh một tiếng “Trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho con người, tất nhiên trước tiên phải toi luyện ý chí, lao động gân cốt. Các ngươi không muốn quét dọn vậy dùng cái gì quét ngang thiên hạ? Nếu như không muốn làm liên tự thân rời khỏi.”
Kết quả là, trong chín người thì có bốn đệ tử quý tộc không ngừng kêu khổ, đây là cái nhiệm vụ đáng chết gì.
Cứ như vậy sau nửa tháng tân tân khổ khổ, đệ tử bần hàn vẫn không có một câu oán giận, nhưng đám đệ tử quý tộc nghiễm nhiên đã muốn rút lui.
Cho đến một ngày, Quỷ Diện đi đến trước mặt chín người, lạnh lùng nói: “Hôm nay các ngươi không cần tiếp tục làm những việc nặng này. Hậu viện có một gian phòng không sạch sẽ, các ngươi đi đến đó quét dọn một chút.”
"Phòng không sạch sẽ? Có ý tứ gì?"
"Rèn luyện trong phòng tối, các ngươi không biết? Là hạng mục cần phải kiểm tra nhiều năm qua trong Lâm Lang Các.”
"Thật tốt quá, rốt cuộc không cần quét dọn chuồng ngựa rồi, thật là thúi chết ta." Mấy thiếu niên quý tộc thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Phù Dung lắc eo, tiến lên nói: "Chỉ lần này các ngươi có tổng cộng chín người, nhưng Lâm Lang Các chỉ cần bốn đệ tử, phải đào thải năm người ra ngoài.”
Sắc mặt mọi người thay đổi, sẽ không phải là hiện tại bắt đầu đào thải bọn họ chứ? Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt nói: “Chờ một chút, các người đột nhiên nói cho chúng ta biết phải thực hiện nhiệm vụ, hơn nữa còn nói đào thải liền đào thải, đây cũng là quá qua loa rồi.”
"Lâm Lang Các muốn chính là đánh bất ngờ, mấy người các ngươi phải chuẩn bị sẵn sang để huấn luyện, chỉ cần bị đào thải liền không còn cơ hội tiến vào Lâm Lang Các. Nếu một người cũng không thành công, như vậy năm nay một người đều không thể tiến vào.” Nguyệt Phù Dung dịu dàng cười, giọng điệu lại cực kỳ nghiêm khắc.
"Nghiêm khắc như vậy.” Thời khắc mấu chốt, bốn đệ tử quý tộc đều ngưng hẳn ầm ĩ, liếc mắt nhìn nhau một cái, liền đi theo Quỷ Diện đến hậu viện.
Cửa hông trong hậu viện nhỏ hẹp, chỉ qua được một người, mọi người nối đuôi nhau mà vào.
"Không biết quy tắc sàng chọn là gì? Nói cho mọi người biết một chút.” Gần tới thời điểm mọi người ngược lại không còn khẩn trương nữa.
"Vào trong căn phòng này, chỉ cần lông tóc không tổn hại đi ra là được. Nhưng mà cũng có điều kiện.”
Dưới ánh trăng, Nguyệt Phù Dung chỉ vào căn phòng đen như mực trước mặt, khóa cửa lỏng lẻo, cửa sổ bị tàn phá, cùng cảnh sắc trong thế ngoại đào viên không hề phù hợp. Chỉ nghe Nguyệt Phù Dung cao giọng nói: “Căn phòng này chính là phòng tối khảo nghiệm, là khố phòng lúc trước của thế ngoại đào viên, đại khái có khoảng chín mươi năm. Bên trong rất rộng lớn trống trải, giống như một khách điếm to lớn. Về phần có cái gì trong đó ta sẽ không nói với các ngươi. Có lẽ là cạm bẫy, có lẽ là địch nhân, có lẽ là mãnh thú. Chỉ cần các ngươi có thể quét dọn sạch sẽ bên trong, hơn nữa trước hết đào thải năm người, quét dọn không sạch sẽ cũng bị đào thải.”
Cách đó không xa, vài người mang theo mặt nạ đứng ở phía sau Quỷ Diện, đều là các lão nhân của Lâm Lang Các, cười nói: “Năm đó chúng ta xông qua căn phòng tối này, hàng năm bên trong đều sẽ có những thứ không giống nhau. Có đôi khi dùng tốc độ nhanh nhất đánh bay chúng ta ra, làm cho người ta khó lòng phòng bị.”
"Đúng vậy, nói không chừng có người bỏ vào mấy tổ ong vò vẽ, hoặc là bỏ chút rắn độc cổ trùng vào trong cũng không nhất định.”
"Ha ha ha ha ——" Mấy người cùng nhau cười to, nghĩ đến bộ dạng chật vật của bản thân năm đó, càng muốn xem náo nhiệt của đám người mới.
"Nếu không chúng ta đánh cuộc, xem ai có thể ra ngoài trước?” Vài người còn mở lên vui đùa.
Chín người được đề cử này trong ngày thường cũng không hợp nhau, nhưng giờ khắc này, lại có cùng loại ăn ý. Băng Nhi cùng bốn đệ tử bần hàn đứng cùng một chỗ. Mặt khác là bốn đệ tử quý tộc đứng cùng một chỗ.
Thời điểm tiến vào căn phòng trước mặt mọi người, rét lạnh nghiênh diện đánh tới. Nhất thời Băng Nhi rùng mình trong lòng, phát hiện nơi đây âm khí rất nặng.
Mấy người vội vàng đốt ngọn đèn dầu, ánh mắt nhìn về phía bốn phía, nhưng mà làm mọi người kinh ngạc là bên trong hình như cũng không đổ nát như tưởng tượng, ngược lạitrong phòng giống như có người định kỳ quét dọn, chỉ có đồ đạt bài trí trong phòng có chút cũ nát. Lúc lên cầu thang sẽ phát ra âm thanh “kẽo kẹt” giống như tùy thời sẽ sụp xuống.
Trước cầu thang treo một cái rèm, chung quanh trên tường còn có một cái giá bày biện. Bên trong phòng ở còn có một cái bàn trang điểm ba chân, trên bàn có một cái gương đồng cổ phản quang, soi không rõ lắm người chung quanh. Vách tường quét vôi màu trắng, mảng lớn sơn tường giống như đều bị bong ra thành từng mảng.
"Chúng ta chia làm hai tổ, các ngươi quét dọn phòng phía Đông, chúng ta quét dọn phòng phía Tây.” Một thiếu niên quý tộc ngẩng cao đầu nói.
"Tại sao các ngươi đi phòng phía Tây? Phòng ở bên kia sạch sẽ phải không?” Vài thiếu niên bần hàn không đồng ý.
"Được rồi, bây giờ không phải thời điểm tranh giành. Phòng ở phía Tây cho bọn hắn, lần này vào đây không phải là quét dọn, mà là kiên trì đến cùng. Cho nên mọi người cẩn thận một chút là được.” Băng Nhi híp mắt, khuyên bảo bốn đệ tử bàn hàn.
"Thôi, lần này mấy người chúng ta đoàn kết một chút, khiến cho đám quý tộc mắt mọc trên đầu biết được bản lãnh của đệ tử bần hàn chúng ta.” Một thiếu nữ bần hàn cũng đồng ý ý kiến Băng Nhi đưa ra.
"Mọi người, chúng ta đi xem.” Thiếu niên quý tộc cười lạnh một tiếng.
"Cứ chờ xem.” Đệ tử bần hàn cũng không cam lòng yếu thế, có người đã giơ ngón tay giữa lên.
Sau đó, đám người Băng Nhi đốt lên mấy đồ vật dễ cháy mang đến, tìm một gian phòng, lấy mấy cái ghế đã phủ kín tro bụi, lẳng lặng ngồi xuống.
"Các ngươi nói đến tột cùng trong này có cái gì? Chẳng lẽ thời điểm quét dọn sẽ gặp nguy hiểm?’
"Đúng vậy! Làm cho thần thần bí bí, ta cũng không biết mấy người này ở đây làm cái trò quỷ gì.”
"Nói không chừng sẽ mai phục một vài thích khách, trong lúc chúng ta không chú ý liền bắt đầu đối phó chúng ta.” Một thiếu niên phát huy đầy đủ trí tưởng tượng của bản thân.
"Đừng nói nữa, một lát năm người chúng ta cố gắng không cần tách ra, nếu như có người đi nhà xí, đến lúc đó chú ý một chút.” Băng Nhi tiếp tục nhắc nhở mọi người.
"Vậy làm sao bây giờ? Chỉ một mình ta là nữ tử." Thiếu nữ bần hàn biến sắc. Bọn họ đến nay còn không biết Băng Nhi là nữ tử.
"Ngươi liền cố nhịn đi.” Đám thiếu niên bần hàn liền trăm miệng một lời trêu chọc nói.
"Các ngươi những tên khốn kiếp này, hiện tại ta liền tự mình đi.” Nói xong, thiếu nữ tức giận xoay người ra ngoài, trên thắt lưng đeo một thanh chủy thủ.
Băng Nhi cũng không có thời gian để ý tới bọn họ. Đầu tiên tìm kiếm chung quanh xem có gì khác thường hay không, tiếp theo tìm vài cái chổi trong phòng.
Hai tay Băng Nhi kết ấn, bố trí trận pháp xung quanh, phòng ngừa có chuyện xảy ra.
Đột nhiên, mơ hồ nghe được bên ngoài phòng có tiếng vang khác thường. Ngay sau đó nghe thấy thiếu nữ kia vừa hét vừa chạy trở về, hoảng sợ cực độ mà nói: “Thật đáng sợ, nơi này thật sự quá đáng sợ!”
“Xảy ra chuyện gì?" Mọi người liền vội vàng hỏi.
"Lúc ta đi nhà xí, nhìn thấy một người không có đầu.”