Băng Nhi lập tức nói: "Tất cả mọi người, xếp các rương đồ thành một vòng, người cùng xe ngựa đều tránh phía trong hàng hóa.”
"Đợi chút, đợi chút." Quản sự trung niên lập tức kêu lên "Ngươi muốn làm gì?"
"Nơi đây có mã tặc, có kẻ xấu, còn không nhanh chóng chuẩn bị, bằng không sẽ không kịp.”
Quản sự trung niên lớn tiếng kháng nghị, “Nhưng mà hàng hóa của bọn ta không thể có một chút tổn hại, ngươi cư nhiên lấy hàng hóa làm lá chắn?”
Dung nhị gia chậm rãi nhướng mày nói: "Đợi chút, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?"
"Nếu ngươi tin tưởng ta, cứ dựa theo lời ta nói mà làm, rất nhanh sẽ có người đến tập kích nơi này.”
"Làm sao ngươi biết?"
"Ta là người Lâm Lang Các, đương nhiên là có biện pháp của Lâm Lang Các.” Băng Nhi cũng không lãng phí thời gian giải thích.
Tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng một “thiếu niên”, nhưng Dung nhị gia vẫn làm theo, bởi vì một phần tín nhiệm là ở Lâm Lang Các.
Một hộ vệ Dung gia nhĩ lực cực kỳ tốt, nằm sấp xuống nghe ngóng, ánh mắt rạng rỡ hữu thần, âm thanh mấy dặm bn ngoài đều không chạy khỏi lỗ tai hắn.
Nghe được tiếng bước chân không đúng, trước tiên liền mở miệng nhắc nhở: "Có người đến."
Vào giờ phút này, ba người áo đen chẳng biết lúc nào đã xé ra màn đêm, sát khí lẫm liệt đánh tới, trong tay mỗi người đều cầm một trường kiếm có tẩm độc giống nhau!
Một hắc y nam tử trong đó, thân hình cao lớn, kiếm pháp phá lệ sắc bén, thân pháp linh hoạt.
Hộ vệ Dung gia vung đao gỗ lên, hắc y nam tử vụt cái bay lên không trung, không hề mượn lực mà nhảy lên, như là chim nhạn trên không trung, bay nhanh qua tường vây hàng hóa của mọi người, hướng về phía Dung nhị gia, sắc bén lao tới.
Trong lòng Dung nhị gia kinh sợ, ba người này phối hợp rất ăn ý, hiển nhiên là đến lấy mạng của ông. Nhìn bọn họ tàn nhẫn như thế, chiêu số lại quỷ dị, hơn nữa binh khí trong tay lại có tẩm độc, tánh mạng bản thân bị uy hiếp. Giờ khắc này, tình huống thật sự không được lạc quan.
Trường kiếm của hắc y nam tử tiêu sái chém một nhát, cắt qua vạt áo Dung nhị gia. Hắn lại tiến lên một bước, kiếm quang chói lọi.
Đúng lúc này, một mũi tên gào thét mà đến, bắn vào nơi yếu hại của hắn. Môi hắn lập tức gợi lên một nụ cười lạnh, loại tài bắn cung này mà muốn đối phó với hắn thật sự là xem thường hắn.
Vậy mà mũi tên kia ngay tại sau một khắc liền thay đổi phương hướng, hắc y nam tử không khỏi chấn động. Chỉ một thoáng, mũi tên liền bắn trúng sườn trái của hắn.
Nam tử lập tức té trên mặt đất, tiêu sái tung người đứng dậy.
Mũi tên thứ hai của Băng Nhi lại đến, một mũi tên khác bắn trúng đầu vai của hắn, hung hăng dồn hắn vào trên tang cây. Hắc y nam tử lạnh lùng nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng qua một tia cổ quái, lẩm bẩm nói: “Tiễn pháp Ngọc gia.”
Chung quanh một vòng người đã ngăn ở trước mặt hắc y nam tử, bảo vệ hắn bên trong.
Băng Nhi không nghĩ tới người này thế nhưng chính là người dẫn đầu, hơn nữa trên người có loại hơi thở nàng quen thuộc, lại nhất thời không nghĩ ra là người phương nào?
Nàng cười lạnh nói: "Tên." Hộ vệ Dung gia lập tức đưa cho nàng túi đựng cung tên.
Mũi tên thứ ba, thứ tư, thứ năm, không trúng. Liên tục ba phát tên, chung quanh truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.
Băng Nhi bắn một mũi tên tiếp một mũi tên, tên như hư vô, tiễn pháp huyền diệu thần kỳ, có thể nói là không người nào tránh thoát.
"Tiễn pháp tốt lắm!” Hộ vệ Dung gia không nhịn được tán thưởng liên hồi.
Chỉ trong chốc lát thời gian, đã có hai mươi tám hắc y nhân máu me đầy người, hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
Trán Băng Nhi rịn ra mồ hôi, lúc trước mở Thiên Nhãn, đã hao tổn rất nhiều thể lực của nàng.
Hắc y nam tử che mặt cũng cười lạnh không thôi, ánh mắt quỷ dị nhìn Băng Nhi.
Nào biết, trong bóng đêm, ngựa càng ngày càng nhiều, người đến tập kích cũng càng ngày càng đông, căn bản không giống mã tặc tầm thường, số lượng người càng lúc càng dày đặc.
"Những người này có lẽ là thổ phỉ địa phương Chiêm Sơn Vi Vương, nhân số quá nhiều!"
"Trước kia nơi này căn bản sẽ không có người, bọn họ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Mọi người đối phó một đám người, địch nhân xuất hiện một đám. Hắc y nhân kia trong đêm quỷ mị giống như là con dơi. Mọi người gần như là tinh bì lực tẩn, Băng Nhi ngưng tụ con ngươi, đi đến bên cạnh đám thú gỗ cơ quan.
Nàng đột nhiên ấn mạnh cơ quan bên dưới, thú gỗ lập tức đi về phía trước, tiếp theo nàng châm tên lên, nhanh chóng bắn ra.
Sau khi dùng hỏa tiễn đốt thuốc nổ trong thú gỗ, lập tức nổ ầm mạnh mẽ.
Mặc dù phạm vi thuốc nổ của Mặc gia rất lớn, nhưng từ trước đến nay Mặc gia luôn không công chỉ thủ, cho nên lực công kích cũng không phải rất tốt.
Đám hắc y nhân chung quanh một vòng bị tạc ngã xuống đất, số người bị thương không ít. Nhưng mặc dù thú gỗ cơ quan có thể nổ mạnh, nhưng cũng có lúc dùng hết. Vẫn như cũ không đánh lại nhân số đối phương càng ngày càng đông.
Dung nhị gia hoảng sợ mà nói: “Lần sau phải hỏi Mặc gia lấy nhiều thuốc nổ hơn mới tốt.”
Băng Nhi nhíu mày “Thuốc nổ này nọ, dân chúng tầm thường nơi nào cần dùng tới, vạn nhất cất giữ nhiều quá, người ta không biết dùng hỏa công hay sao? Đến lúc đó người không hay ho không phải là ngươi sao?”
Dung nhị gia xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán “Vẫn là tiểu ca ngươi suy nghĩ chu đáo, nhưng tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Giờ phút này, chân Băng Nhi đạp lên núi đá, mặt đất là nham thạch cứng rắn mà bóng loáng, ánh mắt xa xa nhìn lại. Hang động phía trước cũng lớn, có thể dung nhập hai người cùng đồng thời chui vào, hơn nữa càng đến bên trong, sẽ càng rộng hơn. Giống như là xâm nhập vào bên trong núi, trở thành một cái cung điện trong núi.
Địa hình nơi này nàng đã từng quen thuộc. Năm đó, thời điểm nàng tránh né người giang hồ đuổi giết, từng ẩn thân trong sơn động này mấy đêm.
Vì vậy, Băng Nhi nói: "Các ngươi phân tán chạy, phía trước có sơn động, bên trong sơn động vô cùng hẹp, đối phương không thích hợp quần công. Ta sẽ dụ chủ lựa rời đi.”
Dung nhị gia lau mồ hôi lạnh nói: “Nhưng mà bên trong có nguy hiểm hay không?”
"Còn không mau đi, thật ra thì nguy hiểm nhất không phải bên ngoài, mà là bên trong người một nhà Dung gia.” Băng Nhi đã cầm cung tiễn chạy về phía xa xa.
"Tiểu ca ngươi là có ý gì?” Dung nhị gia không cam lòng hỏi.
"Các ngươi vẫn là suy nghĩ biện pháp trốn đi, Dung gia đã có người bán đứng các ngươi.”
"Ngươi nói cái gì?" Dung nhị gia cùng quản gia trung niên chấn động.
"Bây giờ nói gì cũng đã chậm, các ngươi sau này hãy tự suy nghĩ một chút đi. Dung gia bây giờ đã chia năm sẻ bảy rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Băng Nhi đứng mũi chịu xào chạy nhanh ra ngoài, thi triển Tiêu Dao Vũ, bộ pháp kỳ lạ, dưới sự công kích của đám hắc y nhân, khiêu khích một đám người tức giận. Cả đám người gần như toàn bộ bắt đầu truy đuổi nàng.
Nhưng mà, phía trước lại là vách đá, hơn nữa nơi này nàng cực kỳ quen thuộc.
Kiếp trước, nàng là Ngọc Khuynh Vũ Triệu quốc. Địa phương bọn họ đi đến đúng là ranh giới giao nhau giữa hai nước Yến Triệu, nơi đây chính là chỗ nàng bị giết chết.
Băng Nhi còn nhớ rõ một mũi tên vô tình của nam nhân kia bắn trúng nàng, chặt đứt tình nghĩa giữa hai người.
Băng Nhi chạy thật nhanh, trước mắt giống như xuất hiện hình ảnh bị người đuổi giết trên vách núi cheo leo, tình cảnh bây giờ thật sự rất giống.
Cơn gió kia vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, trong rừng đen tối vẫn đè nén như vậy, làm cho người ta có loại thống khổ hít thở không thông.
Lúc đó nàng đang chạy trốn, đó là khoảng thời gian dài nhất trong đời nàng.
Rừng đào vang lên tiếng lá xào xạc, giống như có người đang chăm chú nhìn quanh, bóng cây rậm rạp, mịt mù tăm tối, cũng giống như tối đen không thấy tận cùng.
Xa xa, một mũi tên phóng tới, cả người Băng Nhi đã không còn khí lực, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Đột nhiên tản đá sụp xuống, dưới chân không yên ổn, không khỏi rơi xuống dưới vách núi.
Vào thời khắc này, một bóng dáng bay nhanh xông tới, giữ lại tay áo nàng. Băng Nhi nhíu mắt, người nọ đúng là Lạc Ngọc Ly.
"Lúc ở bên ngoài làm nhiệm vụ còn do dự, không biết muội đang nghĩ cái gì? Muội cái dạng này chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết?” Lạc Ngọc Ly nghiến răng nghiến lợi nói, dưới tay lại không chút nào thả lỏng, gắt gao lôi kéo ống tay áo của nàng, sợ nàng bị rớt xuống.
Ánh mắt Băng Nhi vô cùng u ám tối đen, cùng bản thân nàng ngày thường hoàn toàn không giống nhau. Nàng nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nhìn.
Không hề bị hắn cự tuyệt lúc khổ sở cùng không hiểu, nàng an tĩnh có chút làm cho không người nào có thể hiểu.
Mà tay áo của nàng lại phối hợp không bền chắc “rắc rắc” một tiếng, thân mình nàng nhất thời rơi xuống dưới. Dòng nước phía dưới tuy rằng chảy siết, nhưng kỹ năng bơi lội của nàng hoàn toàn có thể ứng phó.
Cho nên, nàng cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, cũng không giữ chặt lấy tay hắn.
Sau khi rơi vào trong nước, Băng Nhi cảm nhận dòng nước trong mát lạnh như băng, chậm rãi chìm xuống, để bản thân toàn bộ đắm chìm trong dòng nước chảy xiết.
Kiếp trước, kiếp này, nàng giống như trở lại điểm liên kết kia.
Dòng nước chảy xiết bao quanh nàng, dáng người mỹ lệ của nàng vẫn không nhúc nhích. Ở trong nước cuộn thành một đoàn, đầu tóc dần dần tản ra trôi nổi trong nước.
Ở trong nước, nội tâm của nàng thế nhưng cực kỳ cảm thấy yên tĩnh cùng an bình, giống như thời gian quay ngược trở lại, giống như về lại thời điểm đã qua thật lâu trước kia. Bất luận là vị hôn phu kia, hay là Lạc Ngọc Ly, những người này cũng không có xuất hiện. Bản thân chính là thiếu nữ Ngọc gia không sầu không lo, một thiếu nữ như sao quanh trăng sáng. Cảm giác sau khi trùng sinh tất cả phiền não cùng không thoải mái đều cách nàng thật xa, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thật thoải mái.
Không cần thích người nào, không cần cự tuyệt ai, không có người cùng người lợi dụng, không có nịnh nọt, lừa dối, cũng không có cảm giác rối loạn bỏ không xong.
Nơi đó không có chuyện cũ nhớ mãi không quên, không có qua lại như nước.
Nàng đang trốn tránh. Trốn tránh việc không muốn đối mặt, chẳng sợ chỉ trong giây lát cũng làm nàng cảm thấy thật sung sướng.
Nếu như tất cả chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra, thậm chí kiếp này nàng cũng chưa từng trùng sinh, thật là tốt biết bao.
Tất cả trí nhớ của nàng không bằng cứ như vậy bị phong ấn, không có suy nghĩ gì, cũng không có nhiều hy vọng, cũng không có nản lòng thoái chí.
Sau đó, Băng Nhi thế nhưng nở nụ cười, ở trong nước giống như người cá lộ ra nụ cười mê người, ôm lấy bản thân chìm xuống phía dưới.
Nhưng mà, một khắc sau, khát vọng trước mắt nàng bị đánh vỡ, nam nhân làm cho nàng phiền não xuất hiện trước mắt nàng.
Lạc Ngọc Ly giữ chặt cánh tay Băng Nhi, đỡ eo của nàng, mang theo nàng hướng về phía thượng du.
Sau khi hắn túm nàng nổi lên mặt nước, khuôn mặt lạnh như băng của hắn khó nén nổi ánh mắt thịnh nộ.
"Đợi chút, đợi chút." Quản sự trung niên lập tức kêu lên "Ngươi muốn làm gì?"
"Nơi đây có mã tặc, có kẻ xấu, còn không nhanh chóng chuẩn bị, bằng không sẽ không kịp.”
Quản sự trung niên lớn tiếng kháng nghị, “Nhưng mà hàng hóa của bọn ta không thể có một chút tổn hại, ngươi cư nhiên lấy hàng hóa làm lá chắn?”
Dung nhị gia chậm rãi nhướng mày nói: "Đợi chút, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?"
"Nếu ngươi tin tưởng ta, cứ dựa theo lời ta nói mà làm, rất nhanh sẽ có người đến tập kích nơi này.”
"Làm sao ngươi biết?"
"Ta là người Lâm Lang Các, đương nhiên là có biện pháp của Lâm Lang Các.” Băng Nhi cũng không lãng phí thời gian giải thích.
Tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng một “thiếu niên”, nhưng Dung nhị gia vẫn làm theo, bởi vì một phần tín nhiệm là ở Lâm Lang Các.
Một hộ vệ Dung gia nhĩ lực cực kỳ tốt, nằm sấp xuống nghe ngóng, ánh mắt rạng rỡ hữu thần, âm thanh mấy dặm bn ngoài đều không chạy khỏi lỗ tai hắn.
Nghe được tiếng bước chân không đúng, trước tiên liền mở miệng nhắc nhở: "Có người đến."
Vào giờ phút này, ba người áo đen chẳng biết lúc nào đã xé ra màn đêm, sát khí lẫm liệt đánh tới, trong tay mỗi người đều cầm một trường kiếm có tẩm độc giống nhau!
Một hắc y nam tử trong đó, thân hình cao lớn, kiếm pháp phá lệ sắc bén, thân pháp linh hoạt.
Hộ vệ Dung gia vung đao gỗ lên, hắc y nam tử vụt cái bay lên không trung, không hề mượn lực mà nhảy lên, như là chim nhạn trên không trung, bay nhanh qua tường vây hàng hóa của mọi người, hướng về phía Dung nhị gia, sắc bén lao tới.
Trong lòng Dung nhị gia kinh sợ, ba người này phối hợp rất ăn ý, hiển nhiên là đến lấy mạng của ông. Nhìn bọn họ tàn nhẫn như thế, chiêu số lại quỷ dị, hơn nữa binh khí trong tay lại có tẩm độc, tánh mạng bản thân bị uy hiếp. Giờ khắc này, tình huống thật sự không được lạc quan.
Trường kiếm của hắc y nam tử tiêu sái chém một nhát, cắt qua vạt áo Dung nhị gia. Hắn lại tiến lên một bước, kiếm quang chói lọi.
Đúng lúc này, một mũi tên gào thét mà đến, bắn vào nơi yếu hại của hắn. Môi hắn lập tức gợi lên một nụ cười lạnh, loại tài bắn cung này mà muốn đối phó với hắn thật sự là xem thường hắn.
Vậy mà mũi tên kia ngay tại sau một khắc liền thay đổi phương hướng, hắc y nam tử không khỏi chấn động. Chỉ một thoáng, mũi tên liền bắn trúng sườn trái của hắn.
Nam tử lập tức té trên mặt đất, tiêu sái tung người đứng dậy.
Mũi tên thứ hai của Băng Nhi lại đến, một mũi tên khác bắn trúng đầu vai của hắn, hung hăng dồn hắn vào trên tang cây. Hắc y nam tử lạnh lùng nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng qua một tia cổ quái, lẩm bẩm nói: “Tiễn pháp Ngọc gia.”
Chung quanh một vòng người đã ngăn ở trước mặt hắc y nam tử, bảo vệ hắn bên trong.
Băng Nhi không nghĩ tới người này thế nhưng chính là người dẫn đầu, hơn nữa trên người có loại hơi thở nàng quen thuộc, lại nhất thời không nghĩ ra là người phương nào?
Nàng cười lạnh nói: "Tên." Hộ vệ Dung gia lập tức đưa cho nàng túi đựng cung tên.
Mũi tên thứ ba, thứ tư, thứ năm, không trúng. Liên tục ba phát tên, chung quanh truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.
Băng Nhi bắn một mũi tên tiếp một mũi tên, tên như hư vô, tiễn pháp huyền diệu thần kỳ, có thể nói là không người nào tránh thoát.
"Tiễn pháp tốt lắm!” Hộ vệ Dung gia không nhịn được tán thưởng liên hồi.
Chỉ trong chốc lát thời gian, đã có hai mươi tám hắc y nhân máu me đầy người, hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
Trán Băng Nhi rịn ra mồ hôi, lúc trước mở Thiên Nhãn, đã hao tổn rất nhiều thể lực của nàng.
Hắc y nam tử che mặt cũng cười lạnh không thôi, ánh mắt quỷ dị nhìn Băng Nhi.
Nào biết, trong bóng đêm, ngựa càng ngày càng nhiều, người đến tập kích cũng càng ngày càng đông, căn bản không giống mã tặc tầm thường, số lượng người càng lúc càng dày đặc.
"Những người này có lẽ là thổ phỉ địa phương Chiêm Sơn Vi Vương, nhân số quá nhiều!"
"Trước kia nơi này căn bản sẽ không có người, bọn họ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Mọi người đối phó một đám người, địch nhân xuất hiện một đám. Hắc y nhân kia trong đêm quỷ mị giống như là con dơi. Mọi người gần như là tinh bì lực tẩn, Băng Nhi ngưng tụ con ngươi, đi đến bên cạnh đám thú gỗ cơ quan.
Nàng đột nhiên ấn mạnh cơ quan bên dưới, thú gỗ lập tức đi về phía trước, tiếp theo nàng châm tên lên, nhanh chóng bắn ra.
Sau khi dùng hỏa tiễn đốt thuốc nổ trong thú gỗ, lập tức nổ ầm mạnh mẽ.
Mặc dù phạm vi thuốc nổ của Mặc gia rất lớn, nhưng từ trước đến nay Mặc gia luôn không công chỉ thủ, cho nên lực công kích cũng không phải rất tốt.
Đám hắc y nhân chung quanh một vòng bị tạc ngã xuống đất, số người bị thương không ít. Nhưng mặc dù thú gỗ cơ quan có thể nổ mạnh, nhưng cũng có lúc dùng hết. Vẫn như cũ không đánh lại nhân số đối phương càng ngày càng đông.
Dung nhị gia hoảng sợ mà nói: “Lần sau phải hỏi Mặc gia lấy nhiều thuốc nổ hơn mới tốt.”
Băng Nhi nhíu mày “Thuốc nổ này nọ, dân chúng tầm thường nơi nào cần dùng tới, vạn nhất cất giữ nhiều quá, người ta không biết dùng hỏa công hay sao? Đến lúc đó người không hay ho không phải là ngươi sao?”
Dung nhị gia xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán “Vẫn là tiểu ca ngươi suy nghĩ chu đáo, nhưng tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Giờ phút này, chân Băng Nhi đạp lên núi đá, mặt đất là nham thạch cứng rắn mà bóng loáng, ánh mắt xa xa nhìn lại. Hang động phía trước cũng lớn, có thể dung nhập hai người cùng đồng thời chui vào, hơn nữa càng đến bên trong, sẽ càng rộng hơn. Giống như là xâm nhập vào bên trong núi, trở thành một cái cung điện trong núi.
Địa hình nơi này nàng đã từng quen thuộc. Năm đó, thời điểm nàng tránh né người giang hồ đuổi giết, từng ẩn thân trong sơn động này mấy đêm.
Vì vậy, Băng Nhi nói: "Các ngươi phân tán chạy, phía trước có sơn động, bên trong sơn động vô cùng hẹp, đối phương không thích hợp quần công. Ta sẽ dụ chủ lựa rời đi.”
Dung nhị gia lau mồ hôi lạnh nói: “Nhưng mà bên trong có nguy hiểm hay không?”
"Còn không mau đi, thật ra thì nguy hiểm nhất không phải bên ngoài, mà là bên trong người một nhà Dung gia.” Băng Nhi đã cầm cung tiễn chạy về phía xa xa.
"Tiểu ca ngươi là có ý gì?” Dung nhị gia không cam lòng hỏi.
"Các ngươi vẫn là suy nghĩ biện pháp trốn đi, Dung gia đã có người bán đứng các ngươi.”
"Ngươi nói cái gì?" Dung nhị gia cùng quản gia trung niên chấn động.
"Bây giờ nói gì cũng đã chậm, các ngươi sau này hãy tự suy nghĩ một chút đi. Dung gia bây giờ đã chia năm sẻ bảy rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Băng Nhi đứng mũi chịu xào chạy nhanh ra ngoài, thi triển Tiêu Dao Vũ, bộ pháp kỳ lạ, dưới sự công kích của đám hắc y nhân, khiêu khích một đám người tức giận. Cả đám người gần như toàn bộ bắt đầu truy đuổi nàng.
Nhưng mà, phía trước lại là vách đá, hơn nữa nơi này nàng cực kỳ quen thuộc.
Kiếp trước, nàng là Ngọc Khuynh Vũ Triệu quốc. Địa phương bọn họ đi đến đúng là ranh giới giao nhau giữa hai nước Yến Triệu, nơi đây chính là chỗ nàng bị giết chết.
Băng Nhi còn nhớ rõ một mũi tên vô tình của nam nhân kia bắn trúng nàng, chặt đứt tình nghĩa giữa hai người.
Băng Nhi chạy thật nhanh, trước mắt giống như xuất hiện hình ảnh bị người đuổi giết trên vách núi cheo leo, tình cảnh bây giờ thật sự rất giống.
Cơn gió kia vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, trong rừng đen tối vẫn đè nén như vậy, làm cho người ta có loại thống khổ hít thở không thông.
Lúc đó nàng đang chạy trốn, đó là khoảng thời gian dài nhất trong đời nàng.
Rừng đào vang lên tiếng lá xào xạc, giống như có người đang chăm chú nhìn quanh, bóng cây rậm rạp, mịt mù tăm tối, cũng giống như tối đen không thấy tận cùng.
Xa xa, một mũi tên phóng tới, cả người Băng Nhi đã không còn khí lực, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Đột nhiên tản đá sụp xuống, dưới chân không yên ổn, không khỏi rơi xuống dưới vách núi.
Vào thời khắc này, một bóng dáng bay nhanh xông tới, giữ lại tay áo nàng. Băng Nhi nhíu mắt, người nọ đúng là Lạc Ngọc Ly.
"Lúc ở bên ngoài làm nhiệm vụ còn do dự, không biết muội đang nghĩ cái gì? Muội cái dạng này chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết?” Lạc Ngọc Ly nghiến răng nghiến lợi nói, dưới tay lại không chút nào thả lỏng, gắt gao lôi kéo ống tay áo của nàng, sợ nàng bị rớt xuống.
Ánh mắt Băng Nhi vô cùng u ám tối đen, cùng bản thân nàng ngày thường hoàn toàn không giống nhau. Nàng nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nhìn.
Không hề bị hắn cự tuyệt lúc khổ sở cùng không hiểu, nàng an tĩnh có chút làm cho không người nào có thể hiểu.
Mà tay áo của nàng lại phối hợp không bền chắc “rắc rắc” một tiếng, thân mình nàng nhất thời rơi xuống dưới. Dòng nước phía dưới tuy rằng chảy siết, nhưng kỹ năng bơi lội của nàng hoàn toàn có thể ứng phó.
Cho nên, nàng cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, cũng không giữ chặt lấy tay hắn.
Sau khi rơi vào trong nước, Băng Nhi cảm nhận dòng nước trong mát lạnh như băng, chậm rãi chìm xuống, để bản thân toàn bộ đắm chìm trong dòng nước chảy xiết.
Kiếp trước, kiếp này, nàng giống như trở lại điểm liên kết kia.
Dòng nước chảy xiết bao quanh nàng, dáng người mỹ lệ của nàng vẫn không nhúc nhích. Ở trong nước cuộn thành một đoàn, đầu tóc dần dần tản ra trôi nổi trong nước.
Ở trong nước, nội tâm của nàng thế nhưng cực kỳ cảm thấy yên tĩnh cùng an bình, giống như thời gian quay ngược trở lại, giống như về lại thời điểm đã qua thật lâu trước kia. Bất luận là vị hôn phu kia, hay là Lạc Ngọc Ly, những người này cũng không có xuất hiện. Bản thân chính là thiếu nữ Ngọc gia không sầu không lo, một thiếu nữ như sao quanh trăng sáng. Cảm giác sau khi trùng sinh tất cả phiền não cùng không thoải mái đều cách nàng thật xa, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thật thoải mái.
Không cần thích người nào, không cần cự tuyệt ai, không có người cùng người lợi dụng, không có nịnh nọt, lừa dối, cũng không có cảm giác rối loạn bỏ không xong.
Nơi đó không có chuyện cũ nhớ mãi không quên, không có qua lại như nước.
Nàng đang trốn tránh. Trốn tránh việc không muốn đối mặt, chẳng sợ chỉ trong giây lát cũng làm nàng cảm thấy thật sung sướng.
Nếu như tất cả chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra, thậm chí kiếp này nàng cũng chưa từng trùng sinh, thật là tốt biết bao.
Tất cả trí nhớ của nàng không bằng cứ như vậy bị phong ấn, không có suy nghĩ gì, cũng không có nhiều hy vọng, cũng không có nản lòng thoái chí.
Sau đó, Băng Nhi thế nhưng nở nụ cười, ở trong nước giống như người cá lộ ra nụ cười mê người, ôm lấy bản thân chìm xuống phía dưới.
Nhưng mà, một khắc sau, khát vọng trước mắt nàng bị đánh vỡ, nam nhân làm cho nàng phiền não xuất hiện trước mắt nàng.
Lạc Ngọc Ly giữ chặt cánh tay Băng Nhi, đỡ eo của nàng, mang theo nàng hướng về phía thượng du.
Sau khi hắn túm nàng nổi lên mặt nước, khuôn mặt lạnh như băng của hắn khó nén nổi ánh mắt thịnh nộ.