Sáng sớm hôm sau, rất sớm Băng Nhi đã ra khỏi cửa, thảnh thơi đi đến một cái ngoại viện quen thuộc của Lạc phủ.
Nói đến, nếu nàng muốn tham gia hội thưởng hoa đương nhiên không thể ăn mặc tùy tiện. Mặc dù không phải là cẩm y hoa phục cũng phải ăn mặc cho thỏa đáng.
Ngày thường Băng Nhi lười biếng tùy ý, căn bản là không hiểu nữ công châm tuyến, hơn nữa trong nhà cũng không có nữ quyến thay nàng chuẩn bị bộ y phục nào mặc trong yến tiệc. Hiện tại đi ra ngoài cửa hàng đặt may đã không kịp, vì thế nàng phải đi đến chỗ sân đã có sẵn này.
Thời điểm Băng Nhi đứng trước cửa lớn tinh tế đánh giá, vẻ mặt không khỏi cảm khái.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không nghĩ tới khoảng sân ngày xưa thuộc về mẫu thân và nàng, hiện tại đã triệt để biến thành phòng của người khác.
Sau lần đó, nàng tùy tiện gõ cửa liền có một gã sai vặt mở cửa, tiến vào trong phòng liền nhìn thấy hai nha hoàn đang hầu hạ một vị phụ nhân trang điểm diễm lệ đang ở trong phòng ăn điểm tâm sáng.
"Thập Tam di nương!" Băng Nhi nghiêng đầu cười, xem nghi là hành lễ.
"Thế nào Băng Nhi lại tới đây? Còn chưa có ăn sáng phải không? Ngồi xuống ăn đi!” Phụ nhân chậm rãi ngước mặt, lộ ra tươi cười.
Con ngươi Băng Nhi cố tình tinh quái xoay chuyển, cảm giác được một tia kinh ngạc. Từ sau khi mẫu thân qua đời, nữ nhân này đối với nàng ôn hòa, không mặn không nhạt. Bây giờ lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng mời nàng ăn cơm, thật sự là rất kỳ quái.
Băng Nhi dứt khoát không khách khí ngồi xuống, bưng chén sữa nóng hổi lên uống. Uống xong, lấy tay lau miệng, thở ra một hơi, nói: "Uống rất ngon!"
"Sữa tươi đương nhiên uống ngon.” Phụ nhân nhìn cử chỉ không chút tao nhã nào cũng nàng, ánh mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Phụ nhân nhìn gần da thịt trơn bóng nõn nà, tóc đen bóng mượt, nhìn qua nhiều lắm là ba mươi tuổi, tương đối có vài phần tư sắc.
Phụ nhân này chính là Thập Tam di nương trên danh nghĩa chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày cho Băng Nhi. Cái gọi là Thập Tam di nương chính là danh vị thị thiếp thứ mười ba. Nhưng mà thân phận của phụ nhân này đối với Băng Nhi mà nói không đơn giản chỉ là một di nương như vậy.
Nữ nhân này vốn là dì ruột của Băng Nhi, cũng là tỷ tỷ của mẫu thân của nàng.
Chỉ là, vì sao từ dì ruột lại biến thành Thập Tam di nương của Lạc phủ? Lại ở lại trong nội viện của Băng Nhi, tu hú chiếm tổ chim khách?
Chuyện này nói ra rất dài dòng, ở đây nhắc tới một chút đi.
Nhớ lại, năm đó lúc mẫu thân Băng Nhi nhận thức Bạch Lộc Hầu, Thập Tam di nương vô cùng hâm mộ.
Bạch Lộc Hầu từng là đệ nhất mỹ nam tử Yên Kinh. Năm đó, thời điểm ở Miêu Cương dưỡng bệnh, khí chất cũng đã rất bất phàm. Nam tử này cùng với các hán tử ở Miêu Cương hoàn toàn không giống nhau, chẳng những có vẻ ngoài tuấn lãng, cử chỉ ôn nhã, còn có khí chất quý tộc bất phàm, lập tức làm cho trong lòng nữ tử Miêu Cương nhộn nhạo. Mà Thập Tam di nương cũng bị nam tử này quyến rũ đến thần hồn điên đảo.
Nhưng nhìn thấy muội muội cùng nam nhân trong lòng ở cùng nhau, nhất thời đánh vỡ toàn bộ ảo mộng tốt đẹp của nàng ta.
Một ngày, nàng ta không kiềm nén được xuân tâm, thừa lúc mẫu thân Băng Nhi ra ngoài hái thuốc, nhân lúc Bạch Lộc Hầu say rượu mà tạo thành một đoạn nhân duyên.
Say rượu loạn tính là một chuyện hồ đồ, việc này Bạch Lộc Hầu luôn gạt đi không nhắc tới, nhưng sau khi mẫu thân Băng Nhi qua đời, Thập Tam di nương mượn danh nghĩa về chịu tang liền đến Lạc phủ nhắc lại chuyện này.
Nàng ta quấn quít làm phiền, rốt cuộc trở thành Thập Tam di nương. Tuy rằng cũng chỉ là một thị thiếp, nhưng lại công khai tiến dần từng bước, chiếm lấy tài sản của mẫu thân Băng Nhi, sau đó lại đẩy Băng Nhi đến tiểu viện.
Bây giờ, tiền tiêu vặt hàng tháng đều rơi vào trong tay Thập Tam di nương, Băng Nhi không lấy được một đồng.
Phóng tầm mắt nhìn lại, mấy bức tranh mai lan cúc trúc ngày xưa mẫu thân thích bây giờ đều không nhìn thấy nữa.
Thay vào đó là đồ dùng hiện rõ khí chất quý tộc. Bình hoa mạ vàng, khắp phòng ánh vàng rực rỡ trở nên không còn một chút thưởng thức đáng nói nào.
. . . . . .
Lúc này, Thập Tam di nương đeo vàng đội bạc từ từ uống một ngụm trà “Đúng rồi, mới sáng sớm đã đến, có chuyện gì sao?”
Phụ nhân mở miệng hỏi, Băng Nhi liền mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề “Thập Tam di nương từng nói sẽ thay ta bảo quản một số di vật của mẫu thân. Hiện tại ta đã cập kê, tự nhiên đã có năng lực tự làm chủ, ta nhớ trong phòng còn có một số đồ vật của mẫu thân, ta muốn đến dọn dẹp một chút.”
Nghe Băng Nhi nói muốn thu dọn này nọ, trong nhấy mắt sắc mặt Thập Tam di nương rất khó coi, nhưng rất nhanh liền làm ra vẻ dối trá, tươi cười nói: “Chuyện này ta đều đã quên, con muốn đi thu dọn di vật của mẫu thân con thì ta dẫn con đi.”
Không ngờ bà ta lại dễ nói chuyện như vậy. Băng Nhi ngáp một cái thật to, trong lòng vẫn lầu bầu.
Lúc Băng Nhi tiến vào lầu các, phát hiện phòng của mình đã hoàn toàn thay đổi, triệt để biến thành khuê phòng của một nữ tử khác.
Một thiếu nữ bộ dáng thướt tha ngồi trước bàn trang điểm, một thân váy màu lam thủy, mái tóc bóng dài rũ xuống, vẻ mặt kiêu ngạo.
Thiếu nữ này chính là biểu tỷ Bạch Mị Nhi của Băng Nhi, cũng không phải là con nối dòng thân sinh của Bạch Lạc Hầu.
Lúc trước, trước khi Thập Tam di nương gặp được Bạch Lộc Hầu từng có một đoạn nhân duyên, đáng tiếc nam nhân kia lại là một người đoản mệnh. Bà ta cứ thế bị ở hóa, chỉ để lại một nữ nhi. Sau khi Thập Tam di nương trở thành thị thiếp của Bạch Lạc Hầu, Bạch Mị Nhi cũng được Thập Tam di nương dẫn vào Lạc phủ. Tuy rằng chỉ là một đứa con riêng nhưng cuộc sống so với Băng Nhi còn dễ chịu hơn.
Lúc này, Bạch Mị Nhi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Băng Nhi, giống như là nhìn thấy không khí, khinh thường quay đầu đi, không thèm nói một câu.
Băng nhi cũng lười để ý tới, ánh mắt quét một vòng trong phòng, nhếch cặp lông mi dày cộm lên hỏi: “Thập Tam di nương, đồ của ta trước kia ở đâu?”
Thập Tam di nương lên tiếng đáp lại “Ta cũng không rõ lắm, lúc trước khi Mị Nhi tới cũng không thấy có đồ gì.”
"Nhưng mà một rương y phục của mẫu thân ta đi đâu rồi?”
"Toàn bộ đề đốt rồi. Người đã chết, y phục đương nhiên phải đốt cho muội ấy.”
"Còn nữa, mấy thước tơ lụa đâu?"
“Thật là đáng tiếc, mấy cái thước tơ lụa kia đều bị sâu đục, vứt hết rồi.”
"Như vậy, mấy món trang sức châu báu để trong hộp trước kia đâu rồi?”
"Con nói mấy món trang sức kia? Đã bị ta sài hết rồi.”
"Sài hết?” Mặt mày Băng Nhi lập tức như nước tràn ra một tia dao động, nhíu nhíu mày “Làm thế nào mà sài hết rồi?”
Thập Tam di nương như có thâm ý cười cười, mở cây quạt ra quạt, nói: “Con nghĩ lại đi, lúc trước con bị rơi vào trong nước, bị bênh nặng một trận, dược liệu cần dùng có cái nào không trân quý chứ? Cái nào không cần dùng tới một khoảng bạc lớn? Còn có, đại phu đến chuẩn bệnh cũng cần bạc. Ta cũng chỉ đành lấy trang sức ra trả phí trị bệnh cho con. Ta muốn chăm sóc con thật tốt đương nhiên không thể keo kiệt khoảng bạc này đúng không?”
Con ngươi Băng Nhi xoay chuyển, tràn đầy khinh thường. Nếu là người bình thường đại khái là bị lời nói qua loa tắc trách kia lừa cho qua. Nhưng sau khi nàng xem sách thuốc của mẫu thân để lại, biết được dược kiệu dùng ngày đó là loại bình thường nhất, không phải là dược liệu quý giá gì.
Nữ nhân này thật sự là vô sỉ dối trá tới cực điểm. Đoạt nam nhân của người khác, chiếm lấy phòng của người khác, lấy trang sức của người khác, đuổi nữ nhi của người khác đi. Loại nữ nhân này sao không bị Thiên Lôi đánh chết chứ? Băng Nhi nhịn không được căm giận nghĩ.
"Ngươi xong chưa? Ngươi đã xem qua rồi sao còn ở lì trong phòng ta không đi?” Lúc này, Bạch Mị Nhi không vui nhìn Băng Nhi.
Trong lòng Băng Nhi mặc dù căm tức, nhưng lại ôn nhu dịu dàng nói: “Đúng rồi Thập Tam di nương, ta còn có một việc cuối cùng.”
"Hừ? Bên môi Thập Tam di nương tao nhã cười, che giấu một tia dối trá.
Băng Nhi nghiêng đầu nói: “Hôm nay là ngày hội thưởng hoa. Sau khi ta cập kê liền không thể không tham gia, nhưng mà không có y phục thích hợp, không biết…… nơi này của người có y phục nào để ta mặc hay không?”
Nói đến, nếu nàng muốn tham gia hội thưởng hoa đương nhiên không thể ăn mặc tùy tiện. Mặc dù không phải là cẩm y hoa phục cũng phải ăn mặc cho thỏa đáng.
Ngày thường Băng Nhi lười biếng tùy ý, căn bản là không hiểu nữ công châm tuyến, hơn nữa trong nhà cũng không có nữ quyến thay nàng chuẩn bị bộ y phục nào mặc trong yến tiệc. Hiện tại đi ra ngoài cửa hàng đặt may đã không kịp, vì thế nàng phải đi đến chỗ sân đã có sẵn này.
Thời điểm Băng Nhi đứng trước cửa lớn tinh tế đánh giá, vẻ mặt không khỏi cảm khái.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không nghĩ tới khoảng sân ngày xưa thuộc về mẫu thân và nàng, hiện tại đã triệt để biến thành phòng của người khác.
Sau lần đó, nàng tùy tiện gõ cửa liền có một gã sai vặt mở cửa, tiến vào trong phòng liền nhìn thấy hai nha hoàn đang hầu hạ một vị phụ nhân trang điểm diễm lệ đang ở trong phòng ăn điểm tâm sáng.
"Thập Tam di nương!" Băng Nhi nghiêng đầu cười, xem nghi là hành lễ.
"Thế nào Băng Nhi lại tới đây? Còn chưa có ăn sáng phải không? Ngồi xuống ăn đi!” Phụ nhân chậm rãi ngước mặt, lộ ra tươi cười.
Con ngươi Băng Nhi cố tình tinh quái xoay chuyển, cảm giác được một tia kinh ngạc. Từ sau khi mẫu thân qua đời, nữ nhân này đối với nàng ôn hòa, không mặn không nhạt. Bây giờ lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng mời nàng ăn cơm, thật sự là rất kỳ quái.
Băng Nhi dứt khoát không khách khí ngồi xuống, bưng chén sữa nóng hổi lên uống. Uống xong, lấy tay lau miệng, thở ra một hơi, nói: "Uống rất ngon!"
"Sữa tươi đương nhiên uống ngon.” Phụ nhân nhìn cử chỉ không chút tao nhã nào cũng nàng, ánh mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Phụ nhân nhìn gần da thịt trơn bóng nõn nà, tóc đen bóng mượt, nhìn qua nhiều lắm là ba mươi tuổi, tương đối có vài phần tư sắc.
Phụ nhân này chính là Thập Tam di nương trên danh nghĩa chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày cho Băng Nhi. Cái gọi là Thập Tam di nương chính là danh vị thị thiếp thứ mười ba. Nhưng mà thân phận của phụ nhân này đối với Băng Nhi mà nói không đơn giản chỉ là một di nương như vậy.
Nữ nhân này vốn là dì ruột của Băng Nhi, cũng là tỷ tỷ của mẫu thân của nàng.
Chỉ là, vì sao từ dì ruột lại biến thành Thập Tam di nương của Lạc phủ? Lại ở lại trong nội viện của Băng Nhi, tu hú chiếm tổ chim khách?
Chuyện này nói ra rất dài dòng, ở đây nhắc tới một chút đi.
Nhớ lại, năm đó lúc mẫu thân Băng Nhi nhận thức Bạch Lộc Hầu, Thập Tam di nương vô cùng hâm mộ.
Bạch Lộc Hầu từng là đệ nhất mỹ nam tử Yên Kinh. Năm đó, thời điểm ở Miêu Cương dưỡng bệnh, khí chất cũng đã rất bất phàm. Nam tử này cùng với các hán tử ở Miêu Cương hoàn toàn không giống nhau, chẳng những có vẻ ngoài tuấn lãng, cử chỉ ôn nhã, còn có khí chất quý tộc bất phàm, lập tức làm cho trong lòng nữ tử Miêu Cương nhộn nhạo. Mà Thập Tam di nương cũng bị nam tử này quyến rũ đến thần hồn điên đảo.
Nhưng nhìn thấy muội muội cùng nam nhân trong lòng ở cùng nhau, nhất thời đánh vỡ toàn bộ ảo mộng tốt đẹp của nàng ta.
Một ngày, nàng ta không kiềm nén được xuân tâm, thừa lúc mẫu thân Băng Nhi ra ngoài hái thuốc, nhân lúc Bạch Lộc Hầu say rượu mà tạo thành một đoạn nhân duyên.
Say rượu loạn tính là một chuyện hồ đồ, việc này Bạch Lộc Hầu luôn gạt đi không nhắc tới, nhưng sau khi mẫu thân Băng Nhi qua đời, Thập Tam di nương mượn danh nghĩa về chịu tang liền đến Lạc phủ nhắc lại chuyện này.
Nàng ta quấn quít làm phiền, rốt cuộc trở thành Thập Tam di nương. Tuy rằng cũng chỉ là một thị thiếp, nhưng lại công khai tiến dần từng bước, chiếm lấy tài sản của mẫu thân Băng Nhi, sau đó lại đẩy Băng Nhi đến tiểu viện.
Bây giờ, tiền tiêu vặt hàng tháng đều rơi vào trong tay Thập Tam di nương, Băng Nhi không lấy được một đồng.
Phóng tầm mắt nhìn lại, mấy bức tranh mai lan cúc trúc ngày xưa mẫu thân thích bây giờ đều không nhìn thấy nữa.
Thay vào đó là đồ dùng hiện rõ khí chất quý tộc. Bình hoa mạ vàng, khắp phòng ánh vàng rực rỡ trở nên không còn một chút thưởng thức đáng nói nào.
. . . . . .
Lúc này, Thập Tam di nương đeo vàng đội bạc từ từ uống một ngụm trà “Đúng rồi, mới sáng sớm đã đến, có chuyện gì sao?”
Phụ nhân mở miệng hỏi, Băng Nhi liền mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề “Thập Tam di nương từng nói sẽ thay ta bảo quản một số di vật của mẫu thân. Hiện tại ta đã cập kê, tự nhiên đã có năng lực tự làm chủ, ta nhớ trong phòng còn có một số đồ vật của mẫu thân, ta muốn đến dọn dẹp một chút.”
Nghe Băng Nhi nói muốn thu dọn này nọ, trong nhấy mắt sắc mặt Thập Tam di nương rất khó coi, nhưng rất nhanh liền làm ra vẻ dối trá, tươi cười nói: “Chuyện này ta đều đã quên, con muốn đi thu dọn di vật của mẫu thân con thì ta dẫn con đi.”
Không ngờ bà ta lại dễ nói chuyện như vậy. Băng Nhi ngáp một cái thật to, trong lòng vẫn lầu bầu.
Lúc Băng Nhi tiến vào lầu các, phát hiện phòng của mình đã hoàn toàn thay đổi, triệt để biến thành khuê phòng của một nữ tử khác.
Một thiếu nữ bộ dáng thướt tha ngồi trước bàn trang điểm, một thân váy màu lam thủy, mái tóc bóng dài rũ xuống, vẻ mặt kiêu ngạo.
Thiếu nữ này chính là biểu tỷ Bạch Mị Nhi của Băng Nhi, cũng không phải là con nối dòng thân sinh của Bạch Lạc Hầu.
Lúc trước, trước khi Thập Tam di nương gặp được Bạch Lộc Hầu từng có một đoạn nhân duyên, đáng tiếc nam nhân kia lại là một người đoản mệnh. Bà ta cứ thế bị ở hóa, chỉ để lại một nữ nhi. Sau khi Thập Tam di nương trở thành thị thiếp của Bạch Lạc Hầu, Bạch Mị Nhi cũng được Thập Tam di nương dẫn vào Lạc phủ. Tuy rằng chỉ là một đứa con riêng nhưng cuộc sống so với Băng Nhi còn dễ chịu hơn.
Lúc này, Bạch Mị Nhi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Băng Nhi, giống như là nhìn thấy không khí, khinh thường quay đầu đi, không thèm nói một câu.
Băng nhi cũng lười để ý tới, ánh mắt quét một vòng trong phòng, nhếch cặp lông mi dày cộm lên hỏi: “Thập Tam di nương, đồ của ta trước kia ở đâu?”
Thập Tam di nương lên tiếng đáp lại “Ta cũng không rõ lắm, lúc trước khi Mị Nhi tới cũng không thấy có đồ gì.”
"Nhưng mà một rương y phục của mẫu thân ta đi đâu rồi?”
"Toàn bộ đề đốt rồi. Người đã chết, y phục đương nhiên phải đốt cho muội ấy.”
"Còn nữa, mấy thước tơ lụa đâu?"
“Thật là đáng tiếc, mấy cái thước tơ lụa kia đều bị sâu đục, vứt hết rồi.”
"Như vậy, mấy món trang sức châu báu để trong hộp trước kia đâu rồi?”
"Con nói mấy món trang sức kia? Đã bị ta sài hết rồi.”
"Sài hết?” Mặt mày Băng Nhi lập tức như nước tràn ra một tia dao động, nhíu nhíu mày “Làm thế nào mà sài hết rồi?”
Thập Tam di nương như có thâm ý cười cười, mở cây quạt ra quạt, nói: “Con nghĩ lại đi, lúc trước con bị rơi vào trong nước, bị bênh nặng một trận, dược liệu cần dùng có cái nào không trân quý chứ? Cái nào không cần dùng tới một khoảng bạc lớn? Còn có, đại phu đến chuẩn bệnh cũng cần bạc. Ta cũng chỉ đành lấy trang sức ra trả phí trị bệnh cho con. Ta muốn chăm sóc con thật tốt đương nhiên không thể keo kiệt khoảng bạc này đúng không?”
Con ngươi Băng Nhi xoay chuyển, tràn đầy khinh thường. Nếu là người bình thường đại khái là bị lời nói qua loa tắc trách kia lừa cho qua. Nhưng sau khi nàng xem sách thuốc của mẫu thân để lại, biết được dược kiệu dùng ngày đó là loại bình thường nhất, không phải là dược liệu quý giá gì.
Nữ nhân này thật sự là vô sỉ dối trá tới cực điểm. Đoạt nam nhân của người khác, chiếm lấy phòng của người khác, lấy trang sức của người khác, đuổi nữ nhi của người khác đi. Loại nữ nhân này sao không bị Thiên Lôi đánh chết chứ? Băng Nhi nhịn không được căm giận nghĩ.
"Ngươi xong chưa? Ngươi đã xem qua rồi sao còn ở lì trong phòng ta không đi?” Lúc này, Bạch Mị Nhi không vui nhìn Băng Nhi.
Trong lòng Băng Nhi mặc dù căm tức, nhưng lại ôn nhu dịu dàng nói: “Đúng rồi Thập Tam di nương, ta còn có một việc cuối cùng.”
"Hừ? Bên môi Thập Tam di nương tao nhã cười, che giấu một tia dối trá.
Băng Nhi nghiêng đầu nói: “Hôm nay là ngày hội thưởng hoa. Sau khi ta cập kê liền không thể không tham gia, nhưng mà không có y phục thích hợp, không biết…… nơi này của người có y phục nào để ta mặc hay không?”