Đêm đó, Tô Điềm Noãn rốt cuộc cũng hiểu được “thổi tiêu” này không phải là thổi tiêu mà nàng biết. Nàng vốn ngây thơ gia giáo, đối với những tình thú trong khuê phòng đều lạ lẫm, mọi thứ đều do Hồng Hi đế dẫn dắt nàng, cảm giác như là tự tay dạy dỗ một đứa trẻ, khiến vạn tuế gia có một khoái cảm lạ thường. Dược tính làm cho người dần mất đi lý trí, liền cứ thế bất chấp tất cả mà sủng hạnh nàng. Đến khi dược tính tan đi phần nào, Hồng Hi đế trông thấy giọt nước mắt của nàng, mới sực tỉnh ra, hối hận không thôi, vội triệu Thái y đến.
Hôm ấy, Tô Điềm Noãn bị động thai khí, cũng may Hồng Hi đế lúc đó vẫn còn chút lý trí, không nỡ quá thô bạo, thế nên mẫu tử nàng vẫn bình an vô sự, chỉ là thân thể nàng vốn đã suy nhược, nay lại càng yếu. Suốt cả tuần sau đó, nàng không thể động đến bất cứ món mặn nào, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh, nàng lại nhớ đến tối hôm đó bị Hoàng thượng ép buộc nuốt vào những thứ kia, thế là lại không nén được buồn nôn, ói ra hết thảy thức ăn.
Hồng Hi đế nhìn nàng như vậy, vô cùng đau lòng, tự trách chính mình đã từng này tuổi vẫn không khống chế được bản thân, lại càng hận kẻ rắp tâm sắp xếp cái bẫy này.
Đầu tiên, Thục quý phi tất nhiên khó tránh khỏi tội. Thế nhưng, Thục quý phi luôn miệng kêu oan, thề rằng bản thân không làm trò hãm hại Ninh phi, trong canh sâm hoàn toàn không có xuân dược. Thái Y viện lập tức điều tra cặn của canh bổ kia, chứng thực trong canh quả thực không có thôi tình dược. Với gia thế của Thục quý phi, không có chứng cứ, Hồng Hi đế cũng không thể trách tội quá nặng, chỉ có thể giáng bà xuống phi vị.
Hoàng thượng không cam tâm để Noãn Nhi của mình chịu khổ oan uổng, vẫn sai người âm thầm điều tra. Có một vị thái y tinh ý, phát hiện ra trong canh có một mùi hương lạ, rất nhẹ đến mức khó nhận ra. Trải qua mấy ngày tra xét, rốt cuộc vị thái y đó mới tìm ra chân tướng sự việc. Ông đến gặp Hồng Hi đế, bẩm cáo:
“Bẩm bệ hạ, thần phát hiện trong canh có hương của Tình thảo, một loại cỏ thơm rất hiếm gặp. Tình thảo này nếu dùng riêng thì không hề có tác dụng gì, nhưng trùng hợp là hôm đó Hoàng quý phi dùng loại hương liệu làm từ hoa nhài khô, Tình thảo nếu gặp phải hương hoa nhài thì sẽ trở thành xuân dược cực mạnh khiến người ta ngửi thấy tức khắc động tình, không thể kiềm chế bản thân.”
“Trùng hợp?” Hồng Hi đế cười lạnh một tiếng, sai người ban thưởng cho vị thái y nọ, sau đó bảo Lý công công đi điều tra hôm đó trong khoảng thời gian Thục quý phi nấu canh sâm, có những ai đã ra vào trù phòng.
Lý công công đi một chuyến, quay về bẩm báo:
“Bẩm bệ hạ, nô tài đã điều tra cẩn thận, hôm ấy chỉ có một cung nhân của Hàm Phúc cung đến trù phòng của Cảnh Nhân cung mượn một loại nguyên liệu. Nô tài đi đến Hàm Phúc cung, dự định tra hỏi cung nhân kia, thì nhận được tin mấy ngày trước nàng ta đã bệnh chết.”
Chủ vị Hàm Phúc cung hiện tại là Hiền quý phi, thường ngày tuy quan hệ của hai vị quý phi ngoài mặt không tệ, nhưng bên trong ngấm ngầm bất hòa, hai năm nay chỉ vì đề phòng Ninh phi nên mới liên thủ với nhau, cũng không phải thân thiết gì lắm. Hàm Phúc cung ở Tây lục cung, Cảnh Nhân cung ở Đông lục cung, lý ra nếu có mượn nguyên liệu, cũng không đến mức phải đi một quãng xa như vậy để mượn. Một chiêu này của vị ở Hàm Phúc cung kia, quả là đủ âm hiểm, nếu có thể hại cả cái thai trong bụng Tô Điềm Noãn thì là nhất tiễn song điêu, nếu không thể, thì ít nhất cũng hạ được Thục quý phi.
Ánh mắt của Hồng Hi đế trở nên lạnh lẽo như băng, người nhấp một ngụm trà nóng, bảo Lý công công:
“Chuẩn bị giấy mực đi, trẫm muốn viết chiếu chỉ.”
………
Tháng bảy năm Hồng Hi thứ hai mươi bảy, Hồng Hi đế hạ chiếu chỉ lập Đại hoàng tử Triệu Thành Duệ làm Đông cung Hoàng thái tử. Triều đình chấn động, phe phái của Nhị hoàng tử hoang mang lo lắng. Tất cả làn tên mũi đạn bấy giờ đều nhắm về phía Hoàng thái tử mới lập, không còn nhiều người chú ý đến vị Hoàng quý phi kia nữa.
Ở hậu cung, Thục quý phi thấy bản thân bị giáng thành Thục phi, con trai của Hiền quý phi lại đăng ngôi Thái tử, cho dù không phải người thông minh cũng biết kẻ hãm hại mình là ai. Kể từ đó, bà dốc toàn sức lực đấu với Thục quý phi. Còn Hoàng quý phi kia? Nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, có thể sinh ra cái thai này hay không còn khó nói, cho dù sinh ra được cũng chưa chắc nuôi lớn được. So sánh với nhau, tất nhiên là vị Hoàng thái tử đã trưởng thành kia cần phải triệt tiêu trước.
Thái tử đã định, cái thai của Tô Điềm Noãn không còn bị nhiều người nhìn chằm chằm nữa, nhất thời nàng cũng được yên ổn hơn. Tuy nhiên, thân thể của nàng vẫn rất yếu, cái thai lại quá lớn, khiến Thái Y viện lo sợ toát mồ hôi, chỉ e không giữ được mẹ con nàng an toàn thì sẽ bay đầu.
Thái hậu đang đọc kinh ở Từ Ninh cung, nghe thấy tin ấy, thở dài một tiếng.
Lão ma ma hầu cận bà lấy làm khó hiểu, lẩm bẩm:
“Bệ hạ thật kỳ lạ, rõ ràng biết mẹ con vị ở Hàm Phúc cung đứng sau chuyện kia, lại vẫn…”
Thái hậu khẽ cười, bảo:
“Trên đời này, có một chiêu, gọi là phủng sát. []”
……….
Tháng mười hai năm ấy, cũng vào một ngày tuyết lớn, Tô Điềm Noãn rốt cuộc đã hạ sinh. Thái y đoán không sai, nàng quả thực hoài long phụng thai, nhưng thân thể nàng quá yếu, lăn qua lăn lại cả ngày vẫn chưa sinh được. Hồng Hi đế vừa nóng ruột vừa đau lòng, vẫn luôn túc trực bên giường sinh nắm chặt lấy tay nàng, không ngừng dỗ dành:
“Noãn Nhi ngoan, cố chịu một chút nữa, một chút nữa thôi. Có trẫm ở đây, mẫu tử nàng sẽ không sao cả.”
Sau một ngày dằn vặt đau đớn, cuối cùng Tô Điềm Noãn cũng sinh được.
Lão ma ma ôm hai đứa trẻ, vui mừng nói:
“Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng nương nương! Là một vị hoàng tử và một vị công chúa!”
Tô Điềm Noãn mừng đến rơi nước mắt, thều thào nói:
“Mang… mang con đến đây… cho ta xem…”
Hồng Hi đế vội vàng ôm hai đứa bé tới bên cạnh nàng. Hai đứa trẻ đang khóc oa oa, vừa ngửi thấy hơi mẹ liền nín khóc, mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng, sau đó nhoẻn miệng cười. Tô Điềm Noãn hai mắt ngấn lệ, cố hết sức vươn đầu ngón tay, nhè nhẹ chạm vào hai đứa con bé bỏng của mình.
Hồng Hi ôm mẹ con nàng vào lòng, âm thầm lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, nhưng trong phòng lại đầy ấm áp.
Tháng mười hai năm Hồng Hi thứ hai bảy, Hoàng quý phi Phùng thị sinh hạ Bát hoàng tử Triệu Thành An và Cửu công chúa Triệu Trường Bình. Hoàng đế vô cùng yêu thương cả hai con, tự tay dạy dỗ Bát hoàng tử từ đọc sách viết chữ đến bắn cung cưỡi ngựa, cũng cưng chiều Cửu công chúa như minh châu bảo bối. Bấy giờ, ở hậu cung, mẹ con Hoàng quý phi có được vinh hiển khó ai sánh bằng.
Đáng tiếc, sức khỏe Hoàng quý phi vẫn ngày một kém đi. Thái y nói rằng đó là do ưu sầu lâu ngày tích tụ lại thành bệnh, cộng thêm một lúc sinh hạ song thai, đã yếu càng thêm yếu, hiện tại chỉ có thể ngày ngày uống thuốc cầm cự, dùng dược liệu quý hiếm để chống đỡ thân thể đã mục ruỗng. Hồng Hi đế tức giận giáng tội Thái Y viện, đổi qua bao nhiêu lượt thái y, vẫn không có khởi sắc.
Tô Điềm Noãn từ lâu đã biết mình sống không thọ, cũng không quá bất ngờ. Bây giờ, nàng chỉ cố gắng sống để nhìn con mình trưởng thành, tìm cho Trường Bình một phò mã tốt, sau đó có nhắm mắt cũng an lòng. Mỗi một ngày, nàng đều rất quý trọng thời gian, tận lực ở bên cạnh các con càng nhiều càng tốt. Hồng Hi đế cũng bớt đi một ít thời gian làm việc để ở cạnh mẹ con nàng. Những lúc như thế, phảng phất như giữa cung cấm này, họ chỉ là một nhà bốn người áo vải thường dân, đầm ấm quây quần bên nhau.
Từ khi Bát hoàng tử và Cửu công chúa ra đời, Hồng Hi đế đại xá thiên hạ, miễn giảm tô thuế, khoan hồng tù nhân, hằng năm đều dành ra mấy ngày ăn chay cầu phúc. Năm ấy, cũng là lần đầu tiên người tổ chức ngày giỗ cho Hiền Hoàng quý phi và Tứ hoàng tử yểu mệnh của Thế Tổ hoàng đế, cũng chính là phụ hoàng của mình.
Vào ngày giỗ của Tứ hoàng tử, đêm đến, khi Hồng Hi đế đang ở Phụng Tiên điện thắp hương, Thái hậu đột nhiên cũng tới.
Bà lấy một nén hương, thắp lên bàn thờ. Giữa sương khói mông lung, giọng của bà vang lên, trầm trầm đều đều như tiếng tụng niệm.
“Hoàng thượng, người còn nhớ lúc hai mẫu tử chúng ta ở Cảnh Nhân cung không? Những ngày ấy, tiên đế luôn muốn tìm cách phế ngôi hậu của ai gia, phế đi ngôi Đông cung của người, để đưa mẫu tử Đổng thị thế chỗ. Lúc ấy, không ai ngờ được, Tam hoàng tử không được tiên đế sủng ái còn có thể đi đến ngày hôm nay, trở thành cửu ngũ chí tôn. Thời gian qua nhanh thật, chớp mắt một cái, tiên đế ra đi, ai gia đã già, Hoàng thượng cũng không còn trẻ nữa. Mấy ngày này, ai gia vẫn thường nhớ lại những chuyện trước đây, mới phát hiện ra, có nhiều thứ cũng không còn nhớ nổi nữa. Cả một đời tranh đấu, cuối cùng, tuy rằng ai gia đã chiến thắng, nhưng trượng phu đã không còn, đối thủ cũng không còn, tình địch cũng không còn. Đột nhiên cảm thấy, thật trống rỗng.”
Hồng Hi đế khẽ cười, nói:
“Mẫu hậu đã đọc quá nhiều kinh sách rồi. Thời gian không còn sớm, mẫu hậu nên hồi cung nghỉ ngơi, đêm khuya sương nhiều, đi đường rất dễ cảm lạnh.”
Thái hậu chầm chậm lần chuỗi phật châu, nói:
“Hoàng thượng đang sợ nhắc đến chuyện xưa ư?”
Hồng Hi đế lạnh nhạt đáp:
“Chuyện xưa không có gì để nhắc.”
Thái hậu bật cười, nói:
“Sao lại không có gì, nếu thật không có gì, cũng không khiến hoàng thượng lo sợ như vậy.”
Hồng Hi đế quay lưng bước đi, Thái hậu càng cười lớn tiếng, nói:
“Huyền Diệp, người đang sợ. Người đang sợ quả báo! Năm xưa Tứ hoàng tử tại sao lại hoăng, Tam hoàng huynh như người hẳn là biết rõ. Người hại chết ái tử và sủng phi của tiên đế, cho nên bây giờ luôn nơm nớp lo sợ có người ra tay với ái tử và sủng phi của mình, có đúng không?”
Hồng Hi đế khẽ nhắm lại hai mắt, lạnh lẽo bảo:
“Người đâu, đưa Thái hậu hồi cung.”
--- -----
Thời gian vẫn cứ trôi, chẳng mấy chốc mà mấy mùa xuân thu đã qua, tiền triều vẫn không ngừng phong ba, hậu cung vẫn chưa từng lặng sóng. Đến năm Hồng Hi thứ ba mươi ba, Hồng Hi đế du hành ở phía Bắc Trường Thành, bởi vì rất yêu thích Bát hoàng tử, người đã cho đứa con trai mới sáu tuổi này tùy giá.
Không ai ngờ đến, năm ba mươi ba ấy, sẽ xảy ra một đại bi kịch.
--- -----
Chú thích:
[] Phủng sát: nâng lên cao xong rồi giết chết.