Tiểu Thất hầm hừ trở về phòng, túm lấy ống quần kéo cao, để lộ cả bắp chân, nhấc chân muốn đá cái ghế dài, nhưng ghế lại quá cao, một cước của Tiểu Thất rơi vào khoảng không, khiến cả người nghiêng ngả, chờ đến lúc đứng vững, hừ một tiếng, vỗ bàn nói: “Được, hảo cho Tống tri huyện ngươi, dám bao che kẻ xấu lấy mất trâm cài đầu của Tiền Tiểu Thất ta.”
“Gâu!” Ha Da bị nhốt ngoài cửa cả đêm, vừa chạy vào phòng đã kêu lên thê lương.
Trái tim Tiểu Thất đau đớn, khóe miệng co rút lại, vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói: “Tán tận lương tâm, làm xằng làm bậy, tham quan phóng đãng, đồ sắc quan, thối quan, quan huyện tép riu, quan hồ đồ! Làm quan nhưng lại không làm chủ cho dân, còn không bằng về nhà bán khoai lang. Đồ xấu xa!”
Tiểu Thất không còn biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cơn phẫn nộ trong mình, học theo tiên sinh kể chuyện, chỉ tay về phía trước hồi lâu, bỗng chốc nhận ra có điều không đúng, cuối cùng đành đập mạnh xuống bàn để biểu đạt sự ai oán của mình.
Lục Liễu vừa bưng chén cháo tổ yến vào đã bị một âm thanh vang lên cả kinh, suýt nữa thì trượt chân, đánh đổ cả mâm đựng thức ăn. Lục Liễu thấy vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi của Tiểu Thất, cười nói: “Lần này tiểu thư dậy sớm thế? Ngủ đủ giấc rồi sao? Hay là tiểu thư ngủ tiếp đi, nếu không lại có thể bị ngất đấy!”
Có lẽ là thế! Tiểu Thất cảm giác đầu óc của mình ngây ngất, vô lực buông chân ngồi xuống cái bàn bên cạnh, đá đá Ha Da đang ngồi bên một cái, bĩu môi nói: “Lục Liễu, oa oa, bảo bối của ta, trâm cài đầu của ta, tiểu tâm can của ta, mất rồi, ôi, mất rồi!”
“Hả? Mất cái gì?”
“Trâm cài đầu!” Tiểu Thất chỉ chỉ vào mái tóc rối loạn của mình.
Lục Liễu hít vào một hơi, vội vàng mở cái rương ở góc tường, lục lọi một phen, vội la lên: “Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Có phải là trộm không? Ừ, nhanh báo nha môn thôi, vật nào cũng là trân phẩm cả!”
Tiểu Thất kêu hai tiếng, cả giận: “Ôn Nhược Thủy, Ôn Nhược Thủy, nàng, nàng nàng nàng ôm tất cả đi rồi!”
“A?” Lục Liễu sửng sốt, vội chạy lại truy vấn: “Tại sao chứ? Sao nàng lại mở rương của tiểu thư?”
“Oa oa, ta cho nàng chọn vài món nàng thích để làm kỷ niệm, vậy mà nàng,” Tiểu Thất ôm vòng hai tay, miệng cứng đờ nói: “Cứ thế mà mang tất cả đi.”
Lục Liễu thở dài nói: “Tiểu thư cũng đừng tức giận, tiểu thư cũng chưa nói là bao nhiêu món, nếu món nào nàng cũng thích, cũng có thể mang đi toàn bộ nha!”
“Càng đáng hận hơn là, Tống tri huyện kia..... Ưm ưm!” Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi nói được một nửa thì đã bị Lục Liễu che miệng lại.
Ha Da vội đứng lên, ánh mắt khó hiểu nhìn TIểu Thất và Lục Liễu, không biết nên cứu Tiểu Thất hay là giúp Lục Liễu.
“Tiểu thư đừng mắng cô gia như vậy, đừng nói cô gia nghe thấy sẽ tức giận, Lục Liễu nghe cũng đã tức giận rồi.”
Tiểu Thất xoa khóe miệng đã bị Lục Liễu đè mạnh, khụ hai tiếng rồi nói: “Hắn để cho Ôn Nhược Thủy ôm bảo bối của ta đi, lại còn, lại còn đuổi ta trở về!”
Lục Liễu nhìn Tiểu Thất một cái, lắc đầu nói: “Như vậy xuất môn thật sự là không ổn, lúc trước ở trong phủ, trong ngoài đều là nha hoàn, tiểu thư có thể chân trần chạy loạn, nhưng nơi này của cô gia lại có đại thúc giúp việc, cái gì cũng có, đừng nói là gặp khách nhân, thật sự là không ổn.”
Tiểu Thất trừng hai mắt nhìn chằm chằm Lục Liễu, tức giận gân gân cổ nói: “Ngươi giúp người ngoài dỗ ta!”
“Ừ! Lục Liễu làm tất cả vì muốn tốt cho tiểu thư thôi.” Lục Liễu bưng chén cháo tổ yến qua, dịu dàng nói: “Tiểu thư mau uống đi, Lục Liễu đã để thêm quả trám mà tiểu thư thích.”
Tiểu Thất liếc mắt nhìn, hừ một tiếng nhìn ra ngoài, hung hăng nắm chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Tống tri huyện, khi dễ Tiền Tiểu Thất ta thì phải trả giá lớn!”
Lục Liễu trợn trắng mắt, đem bát đặt lên tay Tiểu Thất, Tiểu Thất múc một muỗng rồi nuốt xuống, hừ nói: “Ăn cho họ Tống ngươi nghèo luôn!”
Lục Liễu cau mũi, phụ họa nói: “Quả thật là trả giá lớn, tiểu thư ăn thêm đi!”
Tiểu Thất trắng mắt nhìn Lục Liễu, thở ra rồi uống tổ yến, chạy đến bên cái rương cẩn thận kiểm tra lại một lần, nhắc đi nhắc lại, “Không nghĩ nữa, Ôn Nhược Thủy ăn nhiều mập mạp, biến thành lão cô nương a lão cô nương.” Đợi cho đến khi hết đau lòng mới đứng dậy để Lục Liễu giúp mình rửa mặt.
Tiểu Thất mang mũ lụa trắng ngồi câu cá bên hồ nước, hồi tưởng lại chuyện lúc sáng, rút ra được hai kết luận. Thứ nhất, Tiểu Thất rất thiện lương, không nên mang đồ vật đi ra như vậy. Thứ hai, Tiểu Thất đúng là quá tốt, khiến cho người ta vừa thấy đã sinh ra tham lam.
Hồ nước bùm một tiếng bọt nước tung tóe khắp nơi, Tiểu Thất dựa vào mép hồ nhìn mấy con cá chép lớn đều tránh cho mấy con cá nhỏ tung tăng bơi, lắc lắc ngón trỏ nói: “Không thể ỷ mình nhỏ mà khi dễ những con cá lớn hơn, biết không? Tiểu bất điểm(*) tốt thì nghe lời, nên hòa thuận ở chung với hàng xóm.”
(*)Tiểu bất điểm: con vật nhỏ
Tiểu Thất nhìn ảo ảnh của mình trong nước, cau mày nói: “Tiểu bất điểm, ngươi nói, ta sao lại sợ Tống tri huyện? Hắn “Hử hừ?” một tiếng là đã làm chân ta run cả rồi.”
Tiểu Thất chép chép miệng, lắc lắc đầu nói: “Đúng là như vậy, không có cách nào cho người ta sống. Ta lại không nợ gì hắn, hắn mới là người nợ ta!”
Tiểu Thất nhìn tiểu bất điểm trong hồ cứ thổi khí, vỗ trán chợt hiểu nói: “A, có nợ chính là chủ! Thảo nào!”
Ha Da thấy Tiểu Thất ngồi bên hồ nói chuyện mà không thèm ôm nó, rên rỉ hai tiếng rồi chạy đi vào phòng bếp. Ha Da ngày càng giống một con chó bình thường, bất cứ ngóc ngách nào trong viện cũng bị nó đào bới, chỗ ngủ cũng nhiều hơn, bất quá Ha Da cũng thích thú với chuyện này, nó tìm thấy nhiều đồ chơi hơn, ngay cả đầu bếp cũng hay sờ sờ, thưởng thịt cho nó ăn. Ha Da đột nhiên cảm giác được, không mặc quần tốt hơn nhiều, để thân thể trần sẽ chạy trốn nhanh hơn, người thích nó cũng nhiều hơn, lúc mới về, nó sạch sẽ trắng trẻo, trong viện không ai muốn chạm vào nó trừ Tiểu Thất và Lục Liễu.
Ha Da tìm ra cách thân thiết với mọi người nên cũng không bám dính lấy Tiểu Thất nữa. Tiểu Thất gặp nhiều chuyện phiền não, cũng không nhớ kỹ phải tắm cho nó mỗi ngày, chỉ cần biết nó được ăn no ngủ ngon là được, thỉnh thoảng mẫu tính nổi lên thì tắm cho nó rồi ôm về chơi hồi lâu.
Mặc dù Tiểu Thất nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn mang khí thế hung hăng chờ Tống Lương Trác trở về thảo phạt một phen. Tiểu Thất duy trì khí thế cường đại cả ngày cho tới lúc mặt trời lặn, thắt lưng cũng bắt đầu đau nhức, vẫn chưa thấy bóng dáng Tống Lương Trác trở về.
Tiểu Thất rầu rĩ ăn cơm tối, Lục Liễu dọn dẹp giúp nàng xong, chờ nàng nằm xuống giường mới để đèn lại rồi đi sang phòng bên.
Có lẽ do tối qua ngủ thật ngon, bây giờ vẫn còn tỉnh táo, Tiểu Thất không ngủ được, ngồi ở đầu giường. Trên đường mơ hồ truyền đến tiếng phu canh gõ mõ cầm canh Tiểu Thất duỗi duỗi thắt lưng xuống giường, ngồi trên tiểu tháp của Tống Lương Trác ở ngoại gian, nhìn ra cửa.
“Đã qua canh một, Tống tri huyện, có phải ngươi đã bỏ trốn cùng Nhược Thủy tỷ tỷ rồi?” Tiểu Thất chớp mắt, ngực có chút đau.
“Ngươi chưa đền tiền cái trâm cài đầu cho ta, cũng đừng rời nhà đi chứ, cũng không có ai đi tìm, nếu bị người hại thì làm sao bây giờ?”
“A a phi, miệng thối!” Tiểu Thất vỗ vỗ miệng của mình, lẩm bẩm nói: “Ngươi cũng đừng có chết, ngươi còn thiếu ta một dấu mộc trên thư hòa cách nữa!”
Tiểu Thất rút cái đệm cửa ra, ngồi xuống khung cửa, lầm bầm nói: “Ngươi không trở lại là ta về nhà đấy, chính ngươi cùng người khác bỏ trốn, ta một mình đi nha môn tìm con dấu.”
Tiểu Thất nhìn chằm chằm ra sân tối đen, đáy lòng cảm thấy có chút vắng vẻ khó hiểu. Thật đúng là không có tiền đồ, Tiểu Thất khẽ nhăn nhăn mũi. Chẳng lẽ lúc nào cũng bị hắn áp chế mới thư thản? Thật sự là đáng khinh mà!
Trước cửa có nhiều muỗi, Tiểu Thất đi vào lấy quạt ra, cau mày dựa vào cửa, phe phẩy quạt trái quạt phải đuổi muỗi.
Tống Lương Trác hai chân đầy bùn tiến vào liền thấy một thân ảnh đang ngồi quạt bên cửa.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, cầm lấy đèn lồng từ tay gia nhân rồi khoát tay cho hắn ra ngoài. Tiểu Thất thấy ánh đèn lồng ở cửa sân, đáy lòng như được buông lỏng ra, cũng không hề nhúc nhích, vẫn ngồi tựa vào cửa mà quạt.
Tống Lương Trác vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khóe miệng mỉm cười nói lên tâm tình của hắn thật tốt. Tống Lương Trác đi tới cửa, tắt đèn lồng, để sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Thất, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Tiểu Thất liếc mắt thấy có vệt đen trên ống quần của hắn, cau mày nói: “Bạch y của ngươi sao lại thành đen rồi?”
“Đi ao đầu thôn.”
Tên kỳ quái! Tiểu Thất bĩu môi.
Tống Lương Trác quay sang nhìn Tiểu Thất, than nhẹ nói: “Nước lên rồi, quả là sớm hơn bình thường.”
“Ngươi đi đắp đê?”
“Chỉ có mình ta thì cũng không thể, nhưng,” Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất, dịu dàng nói: “Sợ là sau này không có thời gian mang nàng ra ngoài chơi, nếu nàng buồn chán quá thì cứ về phủ ở đi, nhưng đừng một mình đi trên phố nữa.”
Nham hiểm, lòng lang dạ sói! Cũng không cần ngươi dẫn ta ra ngoài chơi! Tiểu Thất hừ một tiếng trong lòng, không được tự nhiên đứng bật dậy vào phòng.
Tống Lương Trác trực tiếp cởi giầy vứt ngoài cửa, đi chân trần vào. Lục Liễu ở gian bên cạnh đã nhanh chóng đi lại, đem nước sạch cho Tống Lương Trác rửa mặt, lại đem nước nóng đi vào.
Tống Lương Trác cho Lục Liễu lui xuống, ngồi bên tiểu tháp rửa sạch chân, lại thay đổi quần áo sạch sẽ, thấy muỗi trong phòng quá nhiều, suy nghĩ rồi đi vào nội gian.
Tiểu Thất đã nằm xuống giường, thấy Tống Lương Trác tiến đến trước giường, trong chốc lát liền bật dậy.
“Ngươi làm chi?” Tiểu Thất ôm ngực nói.
Tống Lương Trác liếc mắt một cái, dựa vào mép giường ngoài nằm xuống, thuận tay kéo màn ngay ngắn lại.
“Hỏi ngươi đấy!” Tiểu Thất đá đá vào Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác mệt mỏi nhướn mắt một cái rồi lại hạ xuống, cau mày nói: “Nàng để nhiều muỗi vào phòng như vậy, làm sao tối nay có thể ngủ?”
“Ta mặc kệ!” Tiểu Thất đá Tống Lương Trác ra ngoài, cả giận: “Ngươi cái gì cũng giành với ta, cả giường cũng đoạt lấy!”
Tống Lương Trác cả người đau nhức, buổi chiều đã khiêng bao cát đến nỗi nơi nào cũng đau, thấy Tiểu Thất không thông cảm, buồn bực nắm lấy vai của Tiểu Thất đẩy xuống, trầm giọng nói: “Đừng nháo, giờ là lúc nào rồi!”
Tiểu Thất hét lên một tiếng, nhưng Tống Lương Trác chỉ nhíu nhíu mày mà đầu đã có chút mơ hồ. Tiểu Thất nâng tay đẩy hắn, lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn đang nhăn lại, đẩy đẩy vài cái vào ngực hắn cũng không dám dùng lực mạnh.
Tiểu Thất tự nói với chính mình, ta không chấp nhặt với hắn, Tiền Tiểu Thất ta dịu dàng hiểu lễ; Tiểu Thất lại tự nói với mình, không phải ta không muốn đẩy, chỉ sợ ngày mai Tống tri huyện sẽ đánh ta; Tiểu Thất lại nói tiếp, Tống tri huyện là một quan tốt của huyện Thông Hứa, cứ cho hắn làm thế một hồi đi, nếu đẩy hắn xuống giường, hắn tàn phế thì làm thế nào, ta chưa muốn bị dân chúng huyện Thông Hứa giẫm lên đâu!
Tiểu Thất trái nghĩ phải nghĩ, nghĩ đến mí mắt muốn đánh nhau rồi cũng chưa tìm được lý do nào để đẩy Tống Lương Trác xuống. Tiểu Thất ngáp một cái, nâng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Tống Lương Trác, thì thầm nói không rõ: “Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ưm, còn có... Thư đây!”
Khóe miệng Tống Lương Trác khẽ nhếch, dùng chân nhấc chăn đắp lên cả hai rồi cũng thiếp đi.
Tiểu Thất hầm hừ trở về phòng, túm lấy ống quần kéo cao, để lộ cả bắp chân, nhấc chân muốn đá cái ghế dài, nhưng ghế lại quá cao, một cước của Tiểu Thất rơi vào khoảng không, khiến cả người nghiêng ngả, chờ đến lúc đứng vững, hừ một tiếng, vỗ bàn nói: “Được, hảo cho Tống tri huyện ngươi, dám bao che kẻ xấu lấy mất trâm cài đầu của Tiền Tiểu Thất ta.”
“Gâu!” Ha Da bị nhốt ngoài cửa cả đêm, vừa chạy vào phòng đã kêu lên thê lương.
Trái tim Tiểu Thất đau đớn, khóe miệng co rút lại, vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói: “Tán tận lương tâm, làm xằng làm bậy, tham quan phóng đãng, đồ sắc quan, thối quan, quan huyện tép riu, quan hồ đồ! Làm quan nhưng lại không làm chủ cho dân, còn không bằng về nhà bán khoai lang. Đồ xấu xa!”
Tiểu Thất không còn biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cơn phẫn nộ trong mình, học theo tiên sinh kể chuyện, chỉ tay về phía trước hồi lâu, bỗng chốc nhận ra có điều không đúng, cuối cùng đành đập mạnh xuống bàn để biểu đạt sự ai oán của mình.
Lục Liễu vừa bưng chén cháo tổ yến vào đã bị một âm thanh vang lên cả kinh, suýt nữa thì trượt chân, đánh đổ cả mâm đựng thức ăn. Lục Liễu thấy vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi của Tiểu Thất, cười nói: “Lần này tiểu thư dậy sớm thế? Ngủ đủ giấc rồi sao? Hay là tiểu thư ngủ tiếp đi, nếu không lại có thể bị ngất đấy!”
Có lẽ là thế! Tiểu Thất cảm giác đầu óc của mình ngây ngất, vô lực buông chân ngồi xuống cái bàn bên cạnh, đá đá Ha Da đang ngồi bên một cái, bĩu môi nói: “Lục Liễu, oa oa, bảo bối của ta, trâm cài đầu của ta, tiểu tâm can của ta, mất rồi, ôi, mất rồi!”
“Hả? Mất cái gì?”
“Trâm cài đầu!” Tiểu Thất chỉ chỉ vào mái tóc rối loạn của mình.
Lục Liễu hít vào một hơi, vội vàng mở cái rương ở góc tường, lục lọi một phen, vội la lên: “Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Có phải là trộm không? Ừ, nhanh báo nha môn thôi, vật nào cũng là trân phẩm cả!”
Tiểu Thất kêu hai tiếng, cả giận: “Ôn Nhược Thủy, Ôn Nhược Thủy, nàng, nàng nàng nàng ôm tất cả đi rồi!”
“A?” Lục Liễu sửng sốt, vội chạy lại truy vấn: “Tại sao chứ? Sao nàng lại mở rương của tiểu thư?”
“Oa oa, ta cho nàng chọn vài món nàng thích để làm kỷ niệm, vậy mà nàng,” Tiểu Thất ôm vòng hai tay, miệng cứng đờ nói: “Cứ thế mà mang tất cả đi.”
Lục Liễu thở dài nói: “Tiểu thư cũng đừng tức giận, tiểu thư cũng chưa nói là bao nhiêu món, nếu món nào nàng cũng thích, cũng có thể mang đi toàn bộ nha!”
“Càng đáng hận hơn là, Tống tri huyện kia..... Ưm ưm!” Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi nói được một nửa thì đã bị Lục Liễu che miệng lại.
Ha Da vội đứng lên, ánh mắt khó hiểu nhìn TIểu Thất và Lục Liễu, không biết nên cứu Tiểu Thất hay là giúp Lục Liễu.
“Tiểu thư đừng mắng cô gia như vậy, đừng nói cô gia nghe thấy sẽ tức giận, Lục Liễu nghe cũng đã tức giận rồi.”
Tiểu Thất xoa khóe miệng đã bị Lục Liễu đè mạnh, khụ hai tiếng rồi nói: “Hắn để cho Ôn Nhược Thủy ôm bảo bối của ta đi, lại còn, lại còn đuổi ta trở về!”
Lục Liễu nhìn Tiểu Thất một cái, lắc đầu nói: “Như vậy xuất môn thật sự là không ổn, lúc trước ở trong phủ, trong ngoài đều là nha hoàn, tiểu thư có thể chân trần chạy loạn, nhưng nơi này của cô gia lại có đại thúc giúp việc, cái gì cũng có, đừng nói là gặp khách nhân, thật sự là không ổn.”
Tiểu Thất trừng hai mắt nhìn chằm chằm Lục Liễu, tức giận gân gân cổ nói: “Ngươi giúp người ngoài dỗ ta!”
“Ừ! Lục Liễu làm tất cả vì muốn tốt cho tiểu thư thôi.” Lục Liễu bưng chén cháo tổ yến qua, dịu dàng nói: “Tiểu thư mau uống đi, Lục Liễu đã để thêm quả trám mà tiểu thư thích.”
Tiểu Thất liếc mắt nhìn, hừ một tiếng nhìn ra ngoài, hung hăng nắm chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Tống tri huyện, khi dễ Tiền Tiểu Thất ta thì phải trả giá lớn!”
Lục Liễu trợn trắng mắt, đem bát đặt lên tay Tiểu Thất, Tiểu Thất múc một muỗng rồi nuốt xuống, hừ nói: “Ăn cho họ Tống ngươi nghèo luôn!”
Lục Liễu cau mũi, phụ họa nói: “Quả thật là trả giá lớn, tiểu thư ăn thêm đi!”
Tiểu Thất trắng mắt nhìn Lục Liễu, thở ra rồi uống tổ yến, chạy đến bên cái rương cẩn thận kiểm tra lại một lần, nhắc đi nhắc lại, “Không nghĩ nữa, Ôn Nhược Thủy ăn nhiều mập mạp, biến thành lão cô nương a lão cô nương.” Đợi cho đến khi hết đau lòng mới đứng dậy để Lục Liễu giúp mình rửa mặt.
Tiểu Thất mang mũ lụa trắng ngồi câu cá bên hồ nước, hồi tưởng lại chuyện lúc sáng, rút ra được hai kết luận. Thứ nhất, Tiểu Thất rất thiện lương, không nên mang đồ vật đi ra như vậy. Thứ hai, Tiểu Thất đúng là quá tốt, khiến cho người ta vừa thấy đã sinh ra tham lam.
Hồ nước bùm một tiếng bọt nước tung tóe khắp nơi, Tiểu Thất dựa vào mép hồ nhìn mấy con cá chép lớn đều tránh cho mấy con cá nhỏ tung tăng bơi, lắc lắc ngón trỏ nói: “Không thể ỷ mình nhỏ mà khi dễ những con cá lớn hơn, biết không? Tiểu bất điểm() tốt thì nghe lời, nên hòa thuận ở chung với hàng xóm.”
()Tiểu bất điểm: con vật nhỏ
Tiểu Thất nhìn ảo ảnh của mình trong nước, cau mày nói: “Tiểu bất điểm, ngươi nói, ta sao lại sợ Tống tri huyện? Hắn “Hử hừ?” một tiếng là đã làm chân ta run cả rồi.”
Tiểu Thất chép chép miệng, lắc lắc đầu nói: “Đúng là như vậy, không có cách nào cho người ta sống. Ta lại không nợ gì hắn, hắn mới là người nợ ta!”
Tiểu Thất nhìn tiểu bất điểm trong hồ cứ thổi khí, vỗ trán chợt hiểu nói: “A, có nợ chính là chủ! Thảo nào!”
Ha Da thấy Tiểu Thất ngồi bên hồ nói chuyện mà không thèm ôm nó, rên rỉ hai tiếng rồi chạy đi vào phòng bếp. Ha Da ngày càng giống một con chó bình thường, bất cứ ngóc ngách nào trong viện cũng bị nó đào bới, chỗ ngủ cũng nhiều hơn, bất quá Ha Da cũng thích thú với chuyện này, nó tìm thấy nhiều đồ chơi hơn, ngay cả đầu bếp cũng hay sờ sờ, thưởng thịt cho nó ăn. Ha Da đột nhiên cảm giác được, không mặc quần tốt hơn nhiều, để thân thể trần sẽ chạy trốn nhanh hơn, người thích nó cũng nhiều hơn, lúc mới về, nó sạch sẽ trắng trẻo, trong viện không ai muốn chạm vào nó trừ Tiểu Thất và Lục Liễu.
Ha Da tìm ra cách thân thiết với mọi người nên cũng không bám dính lấy Tiểu Thất nữa. Tiểu Thất gặp nhiều chuyện phiền não, cũng không nhớ kỹ phải tắm cho nó mỗi ngày, chỉ cần biết nó được ăn no ngủ ngon là được, thỉnh thoảng mẫu tính nổi lên thì tắm cho nó rồi ôm về chơi hồi lâu.
Mặc dù Tiểu Thất nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn mang khí thế hung hăng chờ Tống Lương Trác trở về thảo phạt một phen. Tiểu Thất duy trì khí thế cường đại cả ngày cho tới lúc mặt trời lặn, thắt lưng cũng bắt đầu đau nhức, vẫn chưa thấy bóng dáng Tống Lương Trác trở về.
Tiểu Thất rầu rĩ ăn cơm tối, Lục Liễu dọn dẹp giúp nàng xong, chờ nàng nằm xuống giường mới để đèn lại rồi đi sang phòng bên.
Có lẽ do tối qua ngủ thật ngon, bây giờ vẫn còn tỉnh táo, Tiểu Thất không ngủ được, ngồi ở đầu giường. Trên đường mơ hồ truyền đến tiếng phu canh gõ mõ cầm canh Tiểu Thất duỗi duỗi thắt lưng xuống giường, ngồi trên tiểu tháp của Tống Lương Trác ở ngoại gian, nhìn ra cửa.
“Đã qua canh một, Tống tri huyện, có phải ngươi đã bỏ trốn cùng Nhược Thủy tỷ tỷ rồi?” Tiểu Thất chớp mắt, ngực có chút đau.
“Ngươi chưa đền tiền cái trâm cài đầu cho ta, cũng đừng rời nhà đi chứ, cũng không có ai đi tìm, nếu bị người hại thì làm sao bây giờ?”
“A a phi, miệng thối!” Tiểu Thất vỗ vỗ miệng của mình, lẩm bẩm nói: “Ngươi cũng đừng có chết, ngươi còn thiếu ta một dấu mộc trên thư hòa cách nữa!”
Tiểu Thất rút cái đệm cửa ra, ngồi xuống khung cửa, lầm bầm nói: “Ngươi không trở lại là ta về nhà đấy, chính ngươi cùng người khác bỏ trốn, ta một mình đi nha môn tìm con dấu.”
Tiểu Thất nhìn chằm chằm ra sân tối đen, đáy lòng cảm thấy có chút vắng vẻ khó hiểu. Thật đúng là không có tiền đồ, Tiểu Thất khẽ nhăn nhăn mũi. Chẳng lẽ lúc nào cũng bị hắn áp chế mới thư thản? Thật sự là đáng khinh mà!
Trước cửa có nhiều muỗi, Tiểu Thất đi vào lấy quạt ra, cau mày dựa vào cửa, phe phẩy quạt trái quạt phải đuổi muỗi.
Tống Lương Trác hai chân đầy bùn tiến vào liền thấy một thân ảnh đang ngồi quạt bên cửa.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, cầm lấy đèn lồng từ tay gia nhân rồi khoát tay cho hắn ra ngoài. Tiểu Thất thấy ánh đèn lồng ở cửa sân, đáy lòng như được buông lỏng ra, cũng không hề nhúc nhích, vẫn ngồi tựa vào cửa mà quạt.
Tống Lương Trác vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khóe miệng mỉm cười nói lên tâm tình của hắn thật tốt. Tống Lương Trác đi tới cửa, tắt đèn lồng, để sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Thất, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Tiểu Thất liếc mắt thấy có vệt đen trên ống quần của hắn, cau mày nói: “Bạch y của ngươi sao lại thành đen rồi?”
“Đi ao đầu thôn.”
Tên kỳ quái! Tiểu Thất bĩu môi.
Tống Lương Trác quay sang nhìn Tiểu Thất, than nhẹ nói: “Nước lên rồi, quả là sớm hơn bình thường.”
“Ngươi đi đắp đê?”
“Chỉ có mình ta thì cũng không thể, nhưng,” Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất, dịu dàng nói: “Sợ là sau này không có thời gian mang nàng ra ngoài chơi, nếu nàng buồn chán quá thì cứ về phủ ở đi, nhưng đừng một mình đi trên phố nữa.”
Nham hiểm, lòng lang dạ sói! Cũng không cần ngươi dẫn ta ra ngoài chơi! Tiểu Thất hừ một tiếng trong lòng, không được tự nhiên đứng bật dậy vào phòng.
Tống Lương Trác trực tiếp cởi giầy vứt ngoài cửa, đi chân trần vào. Lục Liễu ở gian bên cạnh đã nhanh chóng đi lại, đem nước sạch cho Tống Lương Trác rửa mặt, lại đem nước nóng đi vào.
Tống Lương Trác cho Lục Liễu lui xuống, ngồi bên tiểu tháp rửa sạch chân, lại thay đổi quần áo sạch sẽ, thấy muỗi trong phòng quá nhiều, suy nghĩ rồi đi vào nội gian.
Tiểu Thất đã nằm xuống giường, thấy Tống Lương Trác tiến đến trước giường, trong chốc lát liền bật dậy.
“Ngươi làm chi?” Tiểu Thất ôm ngực nói.
Tống Lương Trác liếc mắt một cái, dựa vào mép giường ngoài nằm xuống, thuận tay kéo màn ngay ngắn lại.
“Hỏi ngươi đấy!” Tiểu Thất đá đá vào Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác mệt mỏi nhướn mắt một cái rồi lại hạ xuống, cau mày nói: “Nàng để nhiều muỗi vào phòng như vậy, làm sao tối nay có thể ngủ?”
“Ta mặc kệ!” Tiểu Thất đá Tống Lương Trác ra ngoài, cả giận: “Ngươi cái gì cũng giành với ta, cả giường cũng đoạt lấy!”
Tống Lương Trác cả người đau nhức, buổi chiều đã khiêng bao cát đến nỗi nơi nào cũng đau, thấy Tiểu Thất không thông cảm, buồn bực nắm lấy vai của Tiểu Thất đẩy xuống, trầm giọng nói: “Đừng nháo, giờ là lúc nào rồi!”
Tiểu Thất hét lên một tiếng, nhưng Tống Lương Trác chỉ nhíu nhíu mày mà đầu đã có chút mơ hồ. Tiểu Thất nâng tay đẩy hắn, lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn đang nhăn lại, đẩy đẩy vài cái vào ngực hắn cũng không dám dùng lực mạnh.
Tiểu Thất tự nói với chính mình, ta không chấp nhặt với hắn, Tiền Tiểu Thất ta dịu dàng hiểu lễ; Tiểu Thất lại tự nói với mình, không phải ta không muốn đẩy, chỉ sợ ngày mai Tống tri huyện sẽ đánh ta; Tiểu Thất lại nói tiếp, Tống tri huyện là một quan tốt của huyện Thông Hứa, cứ cho hắn làm thế một hồi đi, nếu đẩy hắn xuống giường, hắn tàn phế thì làm thế nào, ta chưa muốn bị dân chúng huyện Thông Hứa giẫm lên đâu!
Tiểu Thất trái nghĩ phải nghĩ, nghĩ đến mí mắt muốn đánh nhau rồi cũng chưa tìm được lý do nào để đẩy Tống Lương Trác xuống. Tiểu Thất ngáp một cái, nâng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Tống Lương Trác, thì thầm nói không rõ: “Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ưm, còn có... Thư đây!”
Khóe miệng Tống Lương Trác khẽ nhếch, dùng chân nhấc chăn đắp lên cả hai rồi cũng thiếp đi.