Tống tri huyện trông thật mệt mỏi, chỉ mới một ngày không gặp, Tiểu Thất liền cảm thấy hắn tiều tụy đi rất nhiều. Tiểu Thất nhìn xe ngựa ngừng ngoài cửa thành tự dưng cảm thấy có chút sợ hãi.
Lục Liễu thấy Tiểu Thất thì rất kích động, vừa chạy đến vừa hét lớn: “Tiểu thư, làm sao người biết Lục Liễu quay trở lại?”
Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác cùng Mạnh Vân Phi, nuốt nuốt nước miếng mới nói: “Bên ngoài làm sao vậy?”
Nụ cười trên mặt Lục Liễu liền biến mất ngay lập tức, bĩu môi không hé răng.
Tiểu Thất nhìn Mạnh Vân Phi, lấy bùa bình an đưa qua nói: “Nhị tỷ làm, nhờ muội đưa cho tỷ phu.”
Mạnh Vân Phi cầm lấy, hướng Tống Lương Trác gật gật đầu, dẫn Tiểu Sơn Tử trực tiếp quay trở về Tiền phủ.
Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, thấy hắn cau mày nhìn mình, khẩn trương nắm chặt nắm tay. Tiểu Thất cắn cắn môi, kéo hắn đi đến một bên, cúi đầu nói: “Ngươi, sao bây giờ mới trở về? Ta chờ ngươi đã một ngày đây.”
Tống Lương Trác xoa xoa tai Tiểu Thất, ôn thanh nói: “Đã nhiều ngày không thể về cùng nàng, nếu rảnh rỗi quá thì trở về phủ xem Ha Da thế nào, đừng để nó chạy loạn.”
Tiểu Thất nhớ đến Ha Da bị mình ôm tới Tống phủ nhưng lại không thể quản, nhăn mặt nhăn mày cười nói: “Thiếu chút nữa thì đã quên mất nó rồi.”
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, nhíu mày nói: “Ngươi còn chưa trở lại sao?”
Tống Lương Trác chưa nói trở về hay không, dường như rất có hứng thú với lỗ tai thật mềm của Tiểu Thất mà nhẹ nhàng xoa thật lâu. Tiểu Thất rụt cổ lại, Tống Lương Trác mới hoàn hồn, ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Chờ ta trở lại, chúng ta sẽ thành thân được không?”
“Không phải đã…” Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, đỏ mặt ngập ngừng.
Tiểu Thất mơ hồ nghe thấy tiếng Tống Lương Trác khẽ thở dài, đáy lòng căng thẳng liền ôm lấy cánh tay hắn đặt lên mặt mà cọ cọ.
Tiểu Thất ngẩng đầu cười hì hì, “Ta mang cho ngươi thứ này.”
Tiểu Thất kéo Tống Lương Trác đến bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Ta tìm thảo dược, nếu còn cần thêm thứ gì khác thì bảo người đem thư cho ta, ta giúp ngươi tìm a. Còn nữa, ta sẽ không chạy loạn, ngươi đừng lo lắng.”
Bóng đêm dần dần buông xuống, cửa thành đã hoàn toàn không còn người qua lại. Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ôn nhu nói: “Tiểu Thất trở về đi.”
“Ngươi thì sao?”
Tống Lương Trác cúi đầu nhìn Tiểu Thất, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy đôi mắt đen thẫm lộ ra nồng đậm lo lắng cùng ỷ lại làm cho hắn cảm thấy ấm áp khác thường.
Tống Lương Trác nghĩ, lúc trước Tiểu Thất giận hắn, cũng không phải là quá giận đi, chỉ là trong lòng khó chịu thì nổi giận như tiểu hài tử. Không biết sao nhưng Tống Lương Trác lại nghĩ đến một đôi mắt khác. Ánh mắt kia cũng từng nhìn chính mình như vậy, chứa đầy tình cảm. Đã bao lâu hắn không nhớ tới ánh mắt kia? Ngay cả bản thân hắn cũng không tin được, lúc trước được xem là tình yêu đến chết cũng không đổi, cũng có thể bị thời gian làm phai nhạt đi.
Trái tim của hắn đã sớm bị tiểu cô nương ngây ngốc này không biết nói chuyện với hắn như thế nào, lại kiên trì mỗi ngày đưa điểm tâm cho hắn chiếm mất rồi. Nàng như là một hạt mầm nho nhỏ, không chút khí lực, lại có thể từng bước từng bước chen vào trói chặt lấy tâm can của hắn.
Tống Lương Trác lại nghĩ tới mấy trăm nạn dân ngoài thành kia, trên mặt không tự giác mà hiện lên vẻ mệt mỏi cùng lo lắng.
Tiểu Thất nâng bàn tay nhỏ bé lên xoa xoa hai má của hắn, nhẹ giọng nói: “Tống tri huyện làm sao vậy? Tống tri huyện đừng lo lắng, Tiểu Thất sẽ giúp ngươi.”
Tống Lương Trác nhướng mày cười, gật gật đầu, xoa xoa lỗ tai Tiểu Thất.
Tiểu Thất nhìn hắn chăm chú, thấp giọng nói: “Không lẽ không thể trở về nhà một đêm hay sao?”
“Ta phải trở về.”
“Có phải hay không thật sự…”
Tống Lương Trác đưa tay che miệng Tiểu Thất, lắc đầu thấp giọng nói: “Không có, không thể nói lung tung.”
Tiểu Thất cúi đầu, đá nhẹ lên mặt đất, thật lâu sau gật đầu nói: “Ngươi về đi, phải ngủ ngon, ngủ ngon thì thân thể mới tốt. Ngươi, có thể mỗi ngày đều đến gặp ta hay không? Ta chờ ngươi ở nơi này.”
“Được.”
Tiểu Thất kinh ngạc ngẩng đầu, nhếch miệng cười ôm lấy thắt lưng của hắn, lắc qua lắc lại một lát mới chậm rãi rời ra.
“Ta sẽ mang cơm đến đây cho ngươi, ngươi thích ăn cái gì? Oh, cũng không thể ăn nhiều mỡ, trở về ta sẽ suy ngẫm lại cho tốt.”
Tiểu Thất nhìn xe ngựa, cười nói: “Bảo hắn đem thảo dược qua đi?”
“Không cần.”
Tống Lương Trác lại vuốt vuốt tai Tiểu Thất, đi qua cầm lấy dây cương nói: “Ngươi đem chủ tử ngươi trở về, trên đường nhớ cẩn thận.”
Lục Liễu kéo kéo tay Tiểu Thất, cười nói: “Tiểu thư đừng lo lắng, em sẽ giúp tiểu thư chăm sóc cho cô gia.”
“Ngươi cũng không về sao?” Tiểu Thất kinh ngạc.
Lục Liễu gật gật đầu, “Em đi hỗ trợ, có chuyện gì thì sẽ nhờ người đưa thư cho tiểu thư mà.”
Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác không có ý phản đối, nghĩ là Lục Liễu đã nói qua với hắn, Tiểu Thất đứng nơi đó cảm thấy rất hâm mộ Lục Liễu.
Lục Liễu nhảy lên xe ngựa khoát khoát tay với Tiểu Thất, Tiểu Thất đuổi theo vài bước, lo lắng căn dặn: “Lục Liễu, ngươi đừng lại quá gần, nhớ chiếu cố bản thân mình tốt.”
“Em biết, em khẳng định sẽ tránh ở phía ngoài, tiểu thư mau về phủ đi.”
Tiểu Thất lại nhìn Tống Lương Trác, suy nghĩ rồi nói: “Nếu mệt quá thì cũng đừng đến đây, ta, ta cũng không có việc gì gấp.”
Tống Lương Trác gật đầu, nhìn Tiểu Thất đứng yên.
Tiểu Thất chớp mắt, nở nụ cười rồi nói: “Ta đi đây!”
Tiểu Thất khoát tay với Tống Lương Trác, trong chớp mắt đã xoay người rời đi. Tống Lương Trác đứng đó nhìn cho đến khi bóng dáng đã chìm hẳn vào bóng đêm, không còn thấy được nữa mới dẫn ngựa rời khỏi cửa thành.
Cửa thành bị phong tỏa.
Ngày hôm sau, Tiểu Thất nhân dịp giá cả còn chưa tăng lại vơ vét một vòng thảo dược, thấy cửa thành đóng chặt đột nhiên có chút sợ hãi.
Tiểu Thất đi lên tường thành, nhìn thấy những trà điếm bên ngoài thành đang đóng cửa, sợ run lên, thật lâu sau mới đi xuống, vào trong xe lấy ra mũ lụa rồi lại đi lên tường thành.
Tiểu Thất đợi hơn nửa ngày, một bên là Trần Tử Cung không biết đến từ lúc nào.
Tiếng ồn ào ở cửa thành càng lúc càng lớn, Tiểu Thất có chút thương tâm chu miệng. Nàng đoán là Tống Lương Trác đã hạ lệnh đóng tất cả cửa thành lại vì tình hình bệnh dịch bên ngoài rất nặng, hắn sẽ không vô cớ mà gây trở ngại đến cuộc sống của bọn họ, như vậy cũng là vì lo lắng cho dân chúng trong thành, nhưng xem ra là mọi người không hề cảm kích đây!
“Này, đạo lý gì thế hả? Nói không cho ra khỏi thành thì sẽ không ra khỏi thành hay sao? Dù sao cũng phải giải thích rõ ràng chứ!”
“Đúng vậy, ta còn phải nhanh ra ngoài bán hàng hóa nữa!”
“Tống tri huyện đi đâu rồi? Mới vừa nghe người ta nói, không ở nha môn đây!”
“Ai biết được? Gần đây cũng không gặp qua…”
“Có phải nạn dân ở ngoài thành có chuyện gì hay không? Thật là, mặc kệ dân chúng chúng ta trong thành, chạy ra ngoài quản chuyện của người ở ngoài.”
“Hừ, lời này ngươi nói, lúc đó ngươi chẳng phải nạn dân sao? Nếu không phải trước đó Tống tri huyện đưa nhóm các ngươi phân đến nhờ các gia đình, hiện tại người ở bên ngoài là các ngươi.”
“Không cho vào cũng không cho ra, rốt cuộc là ý tứ gì?”
“Không có thông cáo của tri huyện đại nhân, cửa thành này không thể mở.”
“Hắc, đánh hạ cửa thành…”
Tiểu Thất thấy người tụ tập ở cửa thành càng lúc càng nhiều, chỉ là không biết có phải là người ở chỗ tập trung của nạn dân chạy đến hay không.
Tiếng ồn ở tường thành càng lúc càng tăng, Tiểu Thất nhìn chằm chằm những người ngoài cửa thành, muốn nhìn xem có người ở chỗ của nạn dân hay không. Bỗng nhiên thấy một nam tử trung niên cả người mềm nhũn liền ngã xuống. Thậm chí Tiểu Thất có thể nhìn thấy cả người nam tử kia đang phát run.
Người ngoài cửa thành tựa hồ cũng bị kinh hách, trong nháy mắt liền tránh khỏi người ngã xuống kia, tựa hồ như đang nói gì đó, có mấy người còn cầm những thanh gỗ lớn bắt đầu đánh lên cửa thành, Tiểu Thất hoảng hốt kêu lớn: “Các ngươi đang làm cái gì? Mau trở về đi, ở đó có dược liệu?”
Mười mấy người kia giống như là không nghe thấy càng đánh mạnh lên cửa thành. Tiểu Thất quát: “Không phải là các ngươi trộm chạy đến chứ? Tống tri huyện đâu? Các ngươi mau trở về đi, ở đó có dược liệu, sẽ không thiếu thức ăn cho các ngươi, sẽ không chậm trễ mà chữa bệnh cho các ngươi! Các ngươi phá cửa thành là phải vào nhà lao!”
Thanh âm của Tiểu Thất bị một trận bối rối la hét ầm ĩ át đi mất. Tiểu Thất nóng nảy chạy xuống chân thành, đi đến cửa thành thì cao giọng quát: “Các ngươi đừng ầm ĩ, ngoài thành có ôn dịch, đi ra ngoài là sẽ nhiễm bệnh ngay thôi!”
Lời Tiểu Thất vừa nói ra, một đám người đều xanh mặt mà lui ra ngoài hai bước. Tiểu Thất lau mồ hôi nhíu mày nói: “Tống tri huyện đóng cửa thành khẳng định là do bất đắc dĩ, các ngươi…”
“A, con của ta a ~~~~”
Câu nói của Tiểu Thất còn chưa dứt đã bị một tiếng kêu dài át đi mất, một lão phụ nhân hoảng hốt chen chân đi qua, đưa tay muốn đẩy cửa thành đã bị chuyển dịch, bị thủ vệ nhanh tay lẹ mắt kéo ra.
Dường như là có vài người nhà ở ngoài thành, lão phụ nhân cứ vừa đi vừa khóc như vậy, vài người cũng vọt lên, dù không nên ra khỏi thành cũng không thể nữa. Tiểu Thất liền đưa hai tay chắn trước cửa thành, cấp bách đến nước mắt chảy dài.
Tiểu Thất khóc nói: “Các ngươi đi ra ngoài chính là càng thêm phiền Tống tri huyện, ta cũng lo lắng cho hắn đây, ta vẫn phải nghe lời không đi ra ngoài. Nếu các ngươi lo lắng thì nên tìm thảo dược tìm quần áo cho những người bên ngoài đi, các ngươi như vậy, nếu làm cho ôn dịch truyền nhiễm đến trong thành, làm cho nhiều người nhiễm bệnh như vậy thì làm sao bây giờ đây!”
Trần Tử Cung đứng ở bên ngoài, nhìn Tiểu Thất đội mũ lụa, khóc đến nỗi nước mũi đều chảy ra, mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Tiểu Thất lau nước mắt đi, nói: “Tiên sinh kể chuyện đều nói, nếu có ôn dịch, nhất định phải ly khai ngay, các ngươi muốn đi ra ngoài cũng có thể, nhưng không hứa là các ngươi sẽ quay lại được a.”
“Nhưng là các ngươi nghĩ thử xem, nếu các ngươi ở lại trong thành, còn có thể cấp thảo dược cùng quần áo cho thân nhân, nếu đi ra ngoài, việc gì cũng không thể giúp. Tống tri huyện cũng ở bên ngoài đấy, còn có Lục sư gia cùng Lục Liễu, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp thu xếp ổn thỏa cho bọn họ, các ngươi, oa, các ngươi, các ngươi khi dễ người!”
Tiểu Thất che miệng òa khóc nức nở, ngược lại những người vội vã muốn ra khỏi thành đều trở nên yên tĩnh hẳn.
“Đây là cô nương nhà ai đây?” Một thanh âm già nua hỏi.
“Tam tiểu thư Tiền gia, lúc trước lão thấy nàng luôn đứng trước cửa nha môn.”
“A? Vậy không phải tri huyện phu nhân sao?”
Mọi người than thở không thôi, thấy Tiểu Thất khóc thật thương tâm, có người đi lên khuyên bảo nói: “Phu nhân đừng khóc, tri huyện đại nhân phúc lớn mạng lớn, khẳng định sẽ không có việc gì!”
Tiểu Thất nghẹn ngào gật đầu, lại lắc đầu nói: “Hắn mới không có việc gì! Các ngươi, ức, các ngươi đừng đi ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách đưa thức ăn cùng đồ dùng cho bên ngoài. Còn có, bọn họ mới là không có việc gì, khẳng định đều tốt cả.”
Những người ngoài cửa thành kia hẳn là những người trong thành mới trở về, người bị bệnh ngã xuống khó mà nói. Tiểu Thất bảo thủ thành mở một cửa sổ nhà, vừa muốn cất tiếng nói đã bị một đầu gỗ đâm vào dọa đến lùi hẳn hai bước.
Hai mắt Tiểu Thất đỏ cả lên nhìn những người đứng bên cửa thành, hấp hấp mũi nói: “Không thể để bọn họ vào, ngoài đó có người ngã bệnh.”
Có nam tử tiến lên, dùng sức đẩy đầu cây gậy ra ngoài. Nam tử đóng cửa sổ lại xoay người nói: “Mọi người đều nghe tri huyện phu nhân nói! Tri huyện đại nhân vì dân chúng Thông Hứa cũng phải chịu không ít khổ, vài năm nay vì mọi người mà giảm thuế, lại không có áp bức nặng nề, đây không phải là công lao của tri huyện đại nhân hay sao? Tri huyện đại nhân làm cái gì cũng đều vì lợi ích của mọi người.”
Có nha dịch nhanh chóng chạy tới, không kịp thở đã dán cáo thị lên tường thành.
Nha dịch thở hổn hển nói: “Nửa đêm đại nhân đã đưa tới, vừa, vừa chép lại xong. Đã khiến cho dân chúng lo lắng. Mọi người yên tâm, tri huyện đại nhân nói, tình hình bệnh dịch cũng không phải không có cách khống chế, mọi người an tâm thả lỏng, hết thảy đều có đại nhân lo. Nơi này chúng ta hơn trăm năm qua cũng chưa từng có việc gì xảy ra, hiện tại có đại nhân chống đỡ, mọi người chỉ cần an tâm chờ tình hình bệnh dịch đi qua là được.”
Bố cáo viết đơn giản nhưng lại chân tình thực lòng, đại khái nói qua về tình huống của nạn dân ngoài kia, lại nói đến tình trạng của bệnh dịch, chủ yếu là vừa trấn an vừa kỳ vọng dân chúng.
Người vội vã ra khỏi thành lúc trước nay đã biết chuyện ôn dịch cũng bắt đầu hiểu rõ, mọi người đều biết tính nguy hiểm của việc không cẩn thận mà phát tán ôn dịch, những người có người thân bên ngoài ngược lại, lại không dám la hét ầm ĩ nữa.
Cân nhắc đi lại, lại còn theo Tiểu Thất lên tường thành, bắt đầu khuyên giải những người bên ngoài cửa.
Tiểu Thất lau nước mắt nằm sấp nửa người trên tường thành, nhìn con đường phía xa xa lại nhịn không được mà rơi lệ. Trần Tử Cung đi theo Tiểu Thất lên tường thành, trong mắt lại mơ hồ hiện lên cái gì đó ngoài ý muốn.
Tống tri huyện trông thật mệt mỏi, chỉ mới một ngày không gặp, Tiểu Thất liền cảm thấy hắn tiều tụy đi rất nhiều. Tiểu Thất nhìn xe ngựa ngừng ngoài cửa thành tự dưng cảm thấy có chút sợ hãi.
Lục Liễu thấy Tiểu Thất thì rất kích động, vừa chạy đến vừa hét lớn: “Tiểu thư, làm sao người biết Lục Liễu quay trở lại?”
Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác cùng Mạnh Vân Phi, nuốt nuốt nước miếng mới nói: “Bên ngoài làm sao vậy?”
Nụ cười trên mặt Lục Liễu liền biến mất ngay lập tức, bĩu môi không hé răng.
Tiểu Thất nhìn Mạnh Vân Phi, lấy bùa bình an đưa qua nói: “Nhị tỷ làm, nhờ muội đưa cho tỷ phu.”
Mạnh Vân Phi cầm lấy, hướng Tống Lương Trác gật gật đầu, dẫn Tiểu Sơn Tử trực tiếp quay trở về Tiền phủ.
Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, thấy hắn cau mày nhìn mình, khẩn trương nắm chặt nắm tay. Tiểu Thất cắn cắn môi, kéo hắn đi đến một bên, cúi đầu nói: “Ngươi, sao bây giờ mới trở về? Ta chờ ngươi đã một ngày đây.”
Tống Lương Trác xoa xoa tai Tiểu Thất, ôn thanh nói: “Đã nhiều ngày không thể về cùng nàng, nếu rảnh rỗi quá thì trở về phủ xem Ha Da thế nào, đừng để nó chạy loạn.”
Tiểu Thất nhớ đến Ha Da bị mình ôm tới Tống phủ nhưng lại không thể quản, nhăn mặt nhăn mày cười nói: “Thiếu chút nữa thì đã quên mất nó rồi.”
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, nhíu mày nói: “Ngươi còn chưa trở lại sao?”
Tống Lương Trác chưa nói trở về hay không, dường như rất có hứng thú với lỗ tai thật mềm của Tiểu Thất mà nhẹ nhàng xoa thật lâu. Tiểu Thất rụt cổ lại, Tống Lương Trác mới hoàn hồn, ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Chờ ta trở lại, chúng ta sẽ thành thân được không?”
“Không phải đã…” Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, đỏ mặt ngập ngừng.
Tiểu Thất mơ hồ nghe thấy tiếng Tống Lương Trác khẽ thở dài, đáy lòng căng thẳng liền ôm lấy cánh tay hắn đặt lên mặt mà cọ cọ.
Tiểu Thất ngẩng đầu cười hì hì, “Ta mang cho ngươi thứ này.”
Tiểu Thất kéo Tống Lương Trác đến bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Ta tìm thảo dược, nếu còn cần thêm thứ gì khác thì bảo người đem thư cho ta, ta giúp ngươi tìm a. Còn nữa, ta sẽ không chạy loạn, ngươi đừng lo lắng.”
Bóng đêm dần dần buông xuống, cửa thành đã hoàn toàn không còn người qua lại. Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ôn nhu nói: “Tiểu Thất trở về đi.”
“Ngươi thì sao?”
Tống Lương Trác cúi đầu nhìn Tiểu Thất, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy đôi mắt đen thẫm lộ ra nồng đậm lo lắng cùng ỷ lại làm cho hắn cảm thấy ấm áp khác thường.
Tống Lương Trác nghĩ, lúc trước Tiểu Thất giận hắn, cũng không phải là quá giận đi, chỉ là trong lòng khó chịu thì nổi giận như tiểu hài tử. Không biết sao nhưng Tống Lương Trác lại nghĩ đến một đôi mắt khác. Ánh mắt kia cũng từng nhìn chính mình như vậy, chứa đầy tình cảm. Đã bao lâu hắn không nhớ tới ánh mắt kia? Ngay cả bản thân hắn cũng không tin được, lúc trước được xem là tình yêu đến chết cũng không đổi, cũng có thể bị thời gian làm phai nhạt đi.
Trái tim của hắn đã sớm bị tiểu cô nương ngây ngốc này không biết nói chuyện với hắn như thế nào, lại kiên trì mỗi ngày đưa điểm tâm cho hắn chiếm mất rồi. Nàng như là một hạt mầm nho nhỏ, không chút khí lực, lại có thể từng bước từng bước chen vào trói chặt lấy tâm can của hắn.
Tống Lương Trác lại nghĩ tới mấy trăm nạn dân ngoài thành kia, trên mặt không tự giác mà hiện lên vẻ mệt mỏi cùng lo lắng.
Tiểu Thất nâng bàn tay nhỏ bé lên xoa xoa hai má của hắn, nhẹ giọng nói: “Tống tri huyện làm sao vậy? Tống tri huyện đừng lo lắng, Tiểu Thất sẽ giúp ngươi.”
Tống Lương Trác nhướng mày cười, gật gật đầu, xoa xoa lỗ tai Tiểu Thất.
Tiểu Thất nhìn hắn chăm chú, thấp giọng nói: “Không lẽ không thể trở về nhà một đêm hay sao?”
“Ta phải trở về.”
“Có phải hay không thật sự…”
Tống Lương Trác đưa tay che miệng Tiểu Thất, lắc đầu thấp giọng nói: “Không có, không thể nói lung tung.”
Tiểu Thất cúi đầu, đá nhẹ lên mặt đất, thật lâu sau gật đầu nói: “Ngươi về đi, phải ngủ ngon, ngủ ngon thì thân thể mới tốt. Ngươi, có thể mỗi ngày đều đến gặp ta hay không? Ta chờ ngươi ở nơi này.”
“Được.”
Tiểu Thất kinh ngạc ngẩng đầu, nhếch miệng cười ôm lấy thắt lưng của hắn, lắc qua lắc lại một lát mới chậm rãi rời ra.
“Ta sẽ mang cơm đến đây cho ngươi, ngươi thích ăn cái gì? Oh, cũng không thể ăn nhiều mỡ, trở về ta sẽ suy ngẫm lại cho tốt.”
Tiểu Thất nhìn xe ngựa, cười nói: “Bảo hắn đem thảo dược qua đi?”
“Không cần.”
Tống Lương Trác lại vuốt vuốt tai Tiểu Thất, đi qua cầm lấy dây cương nói: “Ngươi đem chủ tử ngươi trở về, trên đường nhớ cẩn thận.”
Lục Liễu kéo kéo tay Tiểu Thất, cười nói: “Tiểu thư đừng lo lắng, em sẽ giúp tiểu thư chăm sóc cho cô gia.”
“Ngươi cũng không về sao?” Tiểu Thất kinh ngạc.
Lục Liễu gật gật đầu, “Em đi hỗ trợ, có chuyện gì thì sẽ nhờ người đưa thư cho tiểu thư mà.”
Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác không có ý phản đối, nghĩ là Lục Liễu đã nói qua với hắn, Tiểu Thất đứng nơi đó cảm thấy rất hâm mộ Lục Liễu.
Lục Liễu nhảy lên xe ngựa khoát khoát tay với Tiểu Thất, Tiểu Thất đuổi theo vài bước, lo lắng căn dặn: “Lục Liễu, ngươi đừng lại quá gần, nhớ chiếu cố bản thân mình tốt.”
“Em biết, em khẳng định sẽ tránh ở phía ngoài, tiểu thư mau về phủ đi.”
Tiểu Thất lại nhìn Tống Lương Trác, suy nghĩ rồi nói: “Nếu mệt quá thì cũng đừng đến đây, ta, ta cũng không có việc gì gấp.”
Tống Lương Trác gật đầu, nhìn Tiểu Thất đứng yên.
Tiểu Thất chớp mắt, nở nụ cười rồi nói: “Ta đi đây!”
Tiểu Thất khoát tay với Tống Lương Trác, trong chớp mắt đã xoay người rời đi. Tống Lương Trác đứng đó nhìn cho đến khi bóng dáng đã chìm hẳn vào bóng đêm, không còn thấy được nữa mới dẫn ngựa rời khỏi cửa thành.
Cửa thành bị phong tỏa.
Ngày hôm sau, Tiểu Thất nhân dịp giá cả còn chưa tăng lại vơ vét một vòng thảo dược, thấy cửa thành đóng chặt đột nhiên có chút sợ hãi.
Tiểu Thất đi lên tường thành, nhìn thấy những trà điếm bên ngoài thành đang đóng cửa, sợ run lên, thật lâu sau mới đi xuống, vào trong xe lấy ra mũ lụa rồi lại đi lên tường thành.
Tiểu Thất đợi hơn nửa ngày, một bên là Trần Tử Cung không biết đến từ lúc nào.
Tiếng ồn ào ở cửa thành càng lúc càng lớn, Tiểu Thất có chút thương tâm chu miệng. Nàng đoán là Tống Lương Trác đã hạ lệnh đóng tất cả cửa thành lại vì tình hình bệnh dịch bên ngoài rất nặng, hắn sẽ không vô cớ mà gây trở ngại đến cuộc sống của bọn họ, như vậy cũng là vì lo lắng cho dân chúng trong thành, nhưng xem ra là mọi người không hề cảm kích đây!
“Này, đạo lý gì thế hả? Nói không cho ra khỏi thành thì sẽ không ra khỏi thành hay sao? Dù sao cũng phải giải thích rõ ràng chứ!”
“Đúng vậy, ta còn phải nhanh ra ngoài bán hàng hóa nữa!”
“Tống tri huyện đi đâu rồi? Mới vừa nghe người ta nói, không ở nha môn đây!”
“Ai biết được? Gần đây cũng không gặp qua…”
“Có phải nạn dân ở ngoài thành có chuyện gì hay không? Thật là, mặc kệ dân chúng chúng ta trong thành, chạy ra ngoài quản chuyện của người ở ngoài.”
“Hừ, lời này ngươi nói, lúc đó ngươi chẳng phải nạn dân sao? Nếu không phải trước đó Tống tri huyện đưa nhóm các ngươi phân đến nhờ các gia đình, hiện tại người ở bên ngoài là các ngươi.”
“Không cho vào cũng không cho ra, rốt cuộc là ý tứ gì?”
“Không có thông cáo của tri huyện đại nhân, cửa thành này không thể mở.”
“Hắc, đánh hạ cửa thành…”
Tiểu Thất thấy người tụ tập ở cửa thành càng lúc càng nhiều, chỉ là không biết có phải là người ở chỗ tập trung của nạn dân chạy đến hay không.
Tiếng ồn ở tường thành càng lúc càng tăng, Tiểu Thất nhìn chằm chằm những người ngoài cửa thành, muốn nhìn xem có người ở chỗ của nạn dân hay không. Bỗng nhiên thấy một nam tử trung niên cả người mềm nhũn liền ngã xuống. Thậm chí Tiểu Thất có thể nhìn thấy cả người nam tử kia đang phát run.
Người ngoài cửa thành tựa hồ cũng bị kinh hách, trong nháy mắt liền tránh khỏi người ngã xuống kia, tựa hồ như đang nói gì đó, có mấy người còn cầm những thanh gỗ lớn bắt đầu đánh lên cửa thành, Tiểu Thất hoảng hốt kêu lớn: “Các ngươi đang làm cái gì? Mau trở về đi, ở đó có dược liệu?”
Mười mấy người kia giống như là không nghe thấy càng đánh mạnh lên cửa thành. Tiểu Thất quát: “Không phải là các ngươi trộm chạy đến chứ? Tống tri huyện đâu? Các ngươi mau trở về đi, ở đó có dược liệu, sẽ không thiếu thức ăn cho các ngươi, sẽ không chậm trễ mà chữa bệnh cho các ngươi! Các ngươi phá cửa thành là phải vào nhà lao!”
Thanh âm của Tiểu Thất bị một trận bối rối la hét ầm ĩ át đi mất. Tiểu Thất nóng nảy chạy xuống chân thành, đi đến cửa thành thì cao giọng quát: “Các ngươi đừng ầm ĩ, ngoài thành có ôn dịch, đi ra ngoài là sẽ nhiễm bệnh ngay thôi!”
Lời Tiểu Thất vừa nói ra, một đám người đều xanh mặt mà lui ra ngoài hai bước. Tiểu Thất lau mồ hôi nhíu mày nói: “Tống tri huyện đóng cửa thành khẳng định là do bất đắc dĩ, các ngươi…”
“A, con của ta a ~~~~”
Câu nói của Tiểu Thất còn chưa dứt đã bị một tiếng kêu dài át đi mất, một lão phụ nhân hoảng hốt chen chân đi qua, đưa tay muốn đẩy cửa thành đã bị chuyển dịch, bị thủ vệ nhanh tay lẹ mắt kéo ra.
Dường như là có vài người nhà ở ngoài thành, lão phụ nhân cứ vừa đi vừa khóc như vậy, vài người cũng vọt lên, dù không nên ra khỏi thành cũng không thể nữa. Tiểu Thất liền đưa hai tay chắn trước cửa thành, cấp bách đến nước mắt chảy dài.
Tiểu Thất khóc nói: “Các ngươi đi ra ngoài chính là càng thêm phiền Tống tri huyện, ta cũng lo lắng cho hắn đây, ta vẫn phải nghe lời không đi ra ngoài. Nếu các ngươi lo lắng thì nên tìm thảo dược tìm quần áo cho những người bên ngoài đi, các ngươi như vậy, nếu làm cho ôn dịch truyền nhiễm đến trong thành, làm cho nhiều người nhiễm bệnh như vậy thì làm sao bây giờ đây!”
Trần Tử Cung đứng ở bên ngoài, nhìn Tiểu Thất đội mũ lụa, khóc đến nỗi nước mũi đều chảy ra, mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Tiểu Thất lau nước mắt đi, nói: “Tiên sinh kể chuyện đều nói, nếu có ôn dịch, nhất định phải ly khai ngay, các ngươi muốn đi ra ngoài cũng có thể, nhưng không hứa là các ngươi sẽ quay lại được a.”
“Nhưng là các ngươi nghĩ thử xem, nếu các ngươi ở lại trong thành, còn có thể cấp thảo dược cùng quần áo cho thân nhân, nếu đi ra ngoài, việc gì cũng không thể giúp. Tống tri huyện cũng ở bên ngoài đấy, còn có Lục sư gia cùng Lục Liễu, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp thu xếp ổn thỏa cho bọn họ, các ngươi, oa, các ngươi, các ngươi khi dễ người!”
Tiểu Thất che miệng òa khóc nức nở, ngược lại những người vội vã muốn ra khỏi thành đều trở nên yên tĩnh hẳn.
“Đây là cô nương nhà ai đây?” Một thanh âm già nua hỏi.
“Tam tiểu thư Tiền gia, lúc trước lão thấy nàng luôn đứng trước cửa nha môn.”
“A? Vậy không phải tri huyện phu nhân sao?”
Mọi người than thở không thôi, thấy Tiểu Thất khóc thật thương tâm, có người đi lên khuyên bảo nói: “Phu nhân đừng khóc, tri huyện đại nhân phúc lớn mạng lớn, khẳng định sẽ không có việc gì!”
Tiểu Thất nghẹn ngào gật đầu, lại lắc đầu nói: “Hắn mới không có việc gì! Các ngươi, ức, các ngươi đừng đi ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách đưa thức ăn cùng đồ dùng cho bên ngoài. Còn có, bọn họ mới là không có việc gì, khẳng định đều tốt cả.”
Những người ngoài cửa thành kia hẳn là những người trong thành mới trở về, người bị bệnh ngã xuống khó mà nói. Tiểu Thất bảo thủ thành mở một cửa sổ nhà, vừa muốn cất tiếng nói đã bị một đầu gỗ đâm vào dọa đến lùi hẳn hai bước.
Hai mắt Tiểu Thất đỏ cả lên nhìn những người đứng bên cửa thành, hấp hấp mũi nói: “Không thể để bọn họ vào, ngoài đó có người ngã bệnh.”
Có nam tử tiến lên, dùng sức đẩy đầu cây gậy ra ngoài. Nam tử đóng cửa sổ lại xoay người nói: “Mọi người đều nghe tri huyện phu nhân nói! Tri huyện đại nhân vì dân chúng Thông Hứa cũng phải chịu không ít khổ, vài năm nay vì mọi người mà giảm thuế, lại không có áp bức nặng nề, đây không phải là công lao của tri huyện đại nhân hay sao? Tri huyện đại nhân làm cái gì cũng đều vì lợi ích của mọi người.”
Có nha dịch nhanh chóng chạy tới, không kịp thở đã dán cáo thị lên tường thành.
Nha dịch thở hổn hển nói: “Nửa đêm đại nhân đã đưa tới, vừa, vừa chép lại xong. Đã khiến cho dân chúng lo lắng. Mọi người yên tâm, tri huyện đại nhân nói, tình hình bệnh dịch cũng không phải không có cách khống chế, mọi người an tâm thả lỏng, hết thảy đều có đại nhân lo. Nơi này chúng ta hơn trăm năm qua cũng chưa từng có việc gì xảy ra, hiện tại có đại nhân chống đỡ, mọi người chỉ cần an tâm chờ tình hình bệnh dịch đi qua là được.”
Bố cáo viết đơn giản nhưng lại chân tình thực lòng, đại khái nói qua về tình huống của nạn dân ngoài kia, lại nói đến tình trạng của bệnh dịch, chủ yếu là vừa trấn an vừa kỳ vọng dân chúng.
Người vội vã ra khỏi thành lúc trước nay đã biết chuyện ôn dịch cũng bắt đầu hiểu rõ, mọi người đều biết tính nguy hiểm của việc không cẩn thận mà phát tán ôn dịch, những người có người thân bên ngoài ngược lại, lại không dám la hét ầm ĩ nữa.
Cân nhắc đi lại, lại còn theo Tiểu Thất lên tường thành, bắt đầu khuyên giải những người bên ngoài cửa.
Tiểu Thất lau nước mắt nằm sấp nửa người trên tường thành, nhìn con đường phía xa xa lại nhịn không được mà rơi lệ. Trần Tử Cung đi theo Tiểu Thất lên tường thành, trong mắt lại mơ hồ hiện lên cái gì đó ngoài ý muốn.