“Mộ Dung Trần, rốt cuộc chàng muốn thế nào thì mới tin.” Cung Tuyết Thiến mất đi nhẫn nại, gào lên, nói dối nói thật hắn đều không tin.
“Bổn Vương chỉ cần hắn chết.” Cả người Mộ Dung Trần đều tản ra hàn khí.
“Ai chết còn chưa chắc đâu.” Giọng nói của Cơ Tinh Hồn đột nhiên vang lên, mấy chiếc phi tiêu trong tay đồng loạt bắn ra về các hướng khác nhau trên người Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần vội vàng né tránh, dùng tay bắt được mấy chiếc phi tiêu. Vừa muốn xoay người thì Cơ Tinh Hồn lại bắn ra một loạt phi tiêu nữa. Hắn tránh không kịp, phi tiêu xượt qua cánh tay hắn rồi bắn tới trên lan can bằng gỗ bên cạnh.
“Vương gia, người sao rồi?” Thị vệ bên cạnh vội vàng kiểm tra. Nhìn thấy miệng vết thương đang chảy ra máu đen, liền quát to một tiếng: “Không ổn, có độc.”
Có độc? Trái tim Cung Tuyết Thiến quặn lại, hắn cư nhiên dùng độc dược.
“Cơ Tinh Hồn, giao thuốc giải ra đây.” Mấy thị vệ lập tức vây quanh hắn.
“Muốn giữ được tính mạng của Vương gia các ngươi thì phải khách khí với ta chút ít, tránh ra, thả chúng ta đi, nếu không cứ đợi mà nhặt xác Vương gia nhà các ngươi.” Cơ Tinh Hồn lạnh lùng nhìn bọn họ nói.
Mấy thị vệ lập tức do dự.
Mộ Dung Trần lại chỉ lấy tay điểm lên huyệt đạo ở trên cánh tay mình, lạnh lùng ra lệnh: “Không cần quan tâm đến bổn Vương, bắn tên.”
“Chàng điên rồi.” Cung Tuyết Thiến nhịn không được quát.
“Bổn Vương không điên, Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương đã từng nói, vĩnh viễn cũng sẽ không thả ngươi đi.” Mộ Dung Trần lạnh nhạt nhìn nàng.
“Chàng….” Cung Tuyết Thiến vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta không đi, thả Cơ Tinh Hồn đi, bảo hắn cho chàng thuốc giải.” Cho dù không thả nàng đi, nhưng chẳng lẽ đến mạng của mình mà hắn cũng không cần sao?
“Hôm nay ta nhất định phải đưa nàng đi, nếu không mọi người sẽ cùng đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết), ta cũng không quan tâm, có Vương gia theo cùng thì dù có chết cũng rất có thể diện.” Cơ Tinh Hồn cũng yêu nghiệt nói.
“Hai người….” Cung Tuyết Thiến không nghĩ tới sự việc sẽ đi đến nước này, liền bất chấp nói: “Được, vậy ta chết, ta chết rồi mọi việc sẽ được giải quyết.” Nói xong, nàng liền cầm lấy tên ở trên mặt đất đâm về phía cổ của mình.
“Nàng điên rồi.” Hai tiếng kinh hô đầy phẫn nộ vang lên, bọn họ cũng cùng lúc đá một hòn đá trên mặt đất về phía cổ tay nàng.
“A …” Cổ tay Cung Tuyết Thiến bị đau, tên liền rơi ở trên mặt đất. Lúc này nàng mới nhìn bọn họ nói: “Hai người đã không muốn ta chết thì ta cũng không muốn hai người chết. Vương gia, thả hắn, Cơ Tinh Hồn, đưa thuốc giải cho hắn.”
“Nếu hắn chịu thả chúng ta, ta đương nhiên sẽ cho hắn thuốc giải.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Không thể nào, Cơ Tinh Hồn, hôm nay bổn Vương nhất định sẽ giết ngươi.” Mộ Dung Trần cũng một mực cự tuyệt.
Cung Tuyết Thiến thật sự sắp bị bọn họ bức điên, nàng hít một hơi thật sâu, khiến tâm tình bình tĩnh một chút rồi mới nói: “Cơ Tinh Hồn, ta sẽ không đi cùng ngươi, cám ơn ngươi, ta quyết định thẳng thắn đối mặt với hắn. Lợi dụng ngươi, thật xin lỗi.”
Không đợi Cơ Tinh Hồn lên tiếng, nàng đã nói tiếp: “Vương gia, chuyện đã đến nước này, ta cũng không cần giấu diếm nữa, chàng có biết trước kia ta rời khỏi Vương phủ rồi vì sao lại trở về không?”
Đôi mắt Mộ Dung Trần khép hờ, nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
“Đó là bởi vì ta hận chàng, ta hận chàng cướp đi sự trong sạch của ta, cho nên ta muốn trả thù chàng, mà cách trả thù của ta chính là khiến chàng yêu ta, sau đó sẽ tàn nhẫn tổn thương chàng, bởi vì trên đời này không có chuyện gì có thể thương tổn người khác bằng chuyện này. Nhưng mà ta lại đánh giá bản thân quá cao, trong khoảng thời gian ở chung, chàng không yêu ta mà ta thì lại yêu chàng mất rồi, có phải rất buồn cười hay không? Lần đó trở về từ Hoàng cung, những lời của Quý phi nương nương đã khiến ta suy nghĩ rất nhiều, ta tin rằng ta không có cách nào chia sẻ người mình yêu với những nữ nhân khác. Đêm đó, khi miệng chàng gọi tên Nhu Nhi thì trái tim ta đã vỡ tan, việc này cũng càng khiến ta hiểu rõ rằng chàng không yêu ta, người chàng yêu chỉ có một, chính là Nhu Nhi của chàng. Biết được sự thật rồi, ta không thể thuyết phục mình tiếp tục thản nhiên đối mặt với chàng, cho nên ta quyết định rời đi. Mà chàng lại không cho phép ta rời đi, nên ta dùng một phương pháp ngu xuẩn nhất, mà cũng ngốc nhất khiến chàng đồng ý, nhưng lại không nghĩ rằng sự việc sẽ đi đến như hôm nay, còn liên lụy đến Cơ Tinh Hồn vô tội.” Cung Tuyết Thiến yếu ớt nói, trong mắt ẩn chứa sự ảm đạm đau xót, nhưng mà như vậy cũng tốt, nói ra hết rồi, trong lòng của nàng thoải mái hơn nhiều.
Nghe xong những lời của nàng, thân mình Mộ Dung Trần liền cứng đờ, hắn một mực nhìn nàng chằm chằm, trên người nàng tản mát ra hơi thở đau xót khiến trái tim hắn cũng đau. Nhưng những lời của nàng cũng khiến trong lòng hắn vui sướng. Nàng nói…nàng yêu hắn.
“Vương gia, thả hắn đi đi, hắn thật sự vô tội.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói thêm.
Mộ Dung Trần nhìn nàng một lúc rồi vung tay lên bảo thị vệ phía sau tránh ra.
“Nàng thật sự không đi cùng ta sao? Nàng quyết định sao?” Cơ Tinh Hồn nhìn thấy nàng chân thành như vậy, liền nghiêm túc hỏi.
“Ừ, ta quyết định, thật ra từ lúc vừa bắt đầu ta đã sai lầm rồi, ta sẽ đi, nhưng sẽ không dùng cách này để rời đi nữa.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, sau đó đưa tay ra nói: “Đưa ta thuốc giải.”
“Nàng rốt cuộc là thương hắn hay là hận hắn?” Cơ Tinh Hồn thở dài hỏi.
“Vừa yêu vừa hận, loại cảm giác này chính ta cũng không rõ.” Sắc mặt Cung Tuyết Thiến ảm đạm, chờ hắn đưa thuốc giải cho mình.
“Hoàng huynh, được rồi, bây giờ đã biết sự thật, không cần tiếp tục diễn nữa.” Cơ Tinh Hồn đột nhiên lột mặt nạ trên mặt mình xuống.
Cung Tuyết Thiến kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, là hắn, Ngũ Vương gia Mộ Dung Phong. Bọn họ đang làm gì vậy?
“Bây giờ đã không còn chuyện gì nữa, đệ đi trước.” Mộ Dung Phong nhìn thoáng qua nàng rồi xoay người rời đi, thị vệ phía sau cũng lui xuống.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kịp phản ứng, nàng bị bọn họ đùa giỡn, liền trừng mắt giận dữ nhìn Mộ Dung Trần, nghiến răng ken két.
Khóe môi Mộ Dung Trần lại mang theo nụ cười, lập tức ôm lấy nàng: “Đi, chúng ta trở về phòng.”
“Không cần, thả ta xuống dưới.” Cung Tuyết Thiến nổi giận đùng đùng giãy dụa.
“Ngoan, đừng ầm ĩ nữa, bổn Vương đưa nàng đến một chỗ.” Mộ Dung Trần không để nàng có cơ hội giãy dụa, vừa nói vừa bế nàng ra khỏi địa lao.
“Mộ Dung Trần, rốt cuộc chàng muốn thế nào thì mới tin.” Cung Tuyết Thiến mất đi nhẫn nại, gào lên, nói dối nói thật hắn đều không tin.
“Bổn Vương chỉ cần hắn chết.” Cả người Mộ Dung Trần đều tản ra hàn khí.
“Ai chết còn chưa chắc đâu.” Giọng nói của Cơ Tinh Hồn đột nhiên vang lên, mấy chiếc phi tiêu trong tay đồng loạt bắn ra về các hướng khác nhau trên người Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần vội vàng né tránh, dùng tay bắt được mấy chiếc phi tiêu. Vừa muốn xoay người thì Cơ Tinh Hồn lại bắn ra một loạt phi tiêu nữa. Hắn tránh không kịp, phi tiêu xượt qua cánh tay hắn rồi bắn tới trên lan can bằng gỗ bên cạnh.
“Vương gia, người sao rồi?” Thị vệ bên cạnh vội vàng kiểm tra. Nhìn thấy miệng vết thương đang chảy ra máu đen, liền quát to một tiếng: “Không ổn, có độc.”
Có độc? Trái tim Cung Tuyết Thiến quặn lại, hắn cư nhiên dùng độc dược.
“Cơ Tinh Hồn, giao thuốc giải ra đây.” Mấy thị vệ lập tức vây quanh hắn.
“Muốn giữ được tính mạng của Vương gia các ngươi thì phải khách khí với ta chút ít, tránh ra, thả chúng ta đi, nếu không cứ đợi mà nhặt xác Vương gia nhà các ngươi.” Cơ Tinh Hồn lạnh lùng nhìn bọn họ nói.
Mấy thị vệ lập tức do dự.
Mộ Dung Trần lại chỉ lấy tay điểm lên huyệt đạo ở trên cánh tay mình, lạnh lùng ra lệnh: “Không cần quan tâm đến bổn Vương, bắn tên.”
“Chàng điên rồi.” Cung Tuyết Thiến nhịn không được quát.
“Bổn Vương không điên, Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương đã từng nói, vĩnh viễn cũng sẽ không thả ngươi đi.” Mộ Dung Trần lạnh nhạt nhìn nàng.
“Chàng….” Cung Tuyết Thiến vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta không đi, thả Cơ Tinh Hồn đi, bảo hắn cho chàng thuốc giải.” Cho dù không thả nàng đi, nhưng chẳng lẽ đến mạng của mình mà hắn cũng không cần sao?
“Hôm nay ta nhất định phải đưa nàng đi, nếu không mọi người sẽ cùng đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết), ta cũng không quan tâm, có Vương gia theo cùng thì dù có chết cũng rất có thể diện.” Cơ Tinh Hồn cũng yêu nghiệt nói.
“Hai người….” Cung Tuyết Thiến không nghĩ tới sự việc sẽ đi đến nước này, liền bất chấp nói: “Được, vậy ta chết, ta chết rồi mọi việc sẽ được giải quyết.” Nói xong, nàng liền cầm lấy tên ở trên mặt đất đâm về phía cổ của mình.
“Nàng điên rồi.” Hai tiếng kinh hô đầy phẫn nộ vang lên, bọn họ cũng cùng lúc đá một hòn đá trên mặt đất về phía cổ tay nàng.
“A …” Cổ tay Cung Tuyết Thiến bị đau, tên liền rơi ở trên mặt đất. Lúc này nàng mới nhìn bọn họ nói: “Hai người đã không muốn ta chết thì ta cũng không muốn hai người chết. Vương gia, thả hắn, Cơ Tinh Hồn, đưa thuốc giải cho hắn.”
“Nếu hắn chịu thả chúng ta, ta đương nhiên sẽ cho hắn thuốc giải.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Không thể nào, Cơ Tinh Hồn, hôm nay bổn Vương nhất định sẽ giết ngươi.” Mộ Dung Trần cũng một mực cự tuyệt.
Cung Tuyết Thiến thật sự sắp bị bọn họ bức điên, nàng hít một hơi thật sâu, khiến tâm tình bình tĩnh một chút rồi mới nói: “Cơ Tinh Hồn, ta sẽ không đi cùng ngươi, cám ơn ngươi, ta quyết định thẳng thắn đối mặt với hắn. Lợi dụng ngươi, thật xin lỗi.”
Không đợi Cơ Tinh Hồn lên tiếng, nàng đã nói tiếp: “Vương gia, chuyện đã đến nước này, ta cũng không cần giấu diếm nữa, chàng có biết trước kia ta rời khỏi Vương phủ rồi vì sao lại trở về không?”
Đôi mắt Mộ Dung Trần khép hờ, nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
“Đó là bởi vì ta hận chàng, ta hận chàng cướp đi sự trong sạch của ta, cho nên ta muốn trả thù chàng, mà cách trả thù của ta chính là khiến chàng yêu ta, sau đó sẽ tàn nhẫn tổn thương chàng, bởi vì trên đời này không có chuyện gì có thể thương tổn người khác bằng chuyện này. Nhưng mà ta lại đánh giá bản thân quá cao, trong khoảng thời gian ở chung, chàng không yêu ta mà ta thì lại yêu chàng mất rồi, có phải rất buồn cười hay không? Lần đó trở về từ Hoàng cung, những lời của Quý phi nương nương đã khiến ta suy nghĩ rất nhiều, ta tin rằng ta không có cách nào chia sẻ người mình yêu với những nữ nhân khác. Đêm đó, khi miệng chàng gọi tên Nhu Nhi thì trái tim ta đã vỡ tan, việc này cũng càng khiến ta hiểu rõ rằng chàng không yêu ta, người chàng yêu chỉ có một, chính là Nhu Nhi của chàng. Biết được sự thật rồi, ta không thể thuyết phục mình tiếp tục thản nhiên đối mặt với chàng, cho nên ta quyết định rời đi. Mà chàng lại không cho phép ta rời đi, nên ta dùng một phương pháp ngu xuẩn nhất, mà cũng ngốc nhất khiến chàng đồng ý, nhưng lại không nghĩ rằng sự việc sẽ đi đến như hôm nay, còn liên lụy đến Cơ Tinh Hồn vô tội.” Cung Tuyết Thiến yếu ớt nói, trong mắt ẩn chứa sự ảm đạm đau xót, nhưng mà như vậy cũng tốt, nói ra hết rồi, trong lòng của nàng thoải mái hơn nhiều.
Nghe xong những lời của nàng, thân mình Mộ Dung Trần liền cứng đờ, hắn một mực nhìn nàng chằm chằm, trên người nàng tản mát ra hơi thở đau xót khiến trái tim hắn cũng đau. Nhưng những lời của nàng cũng khiến trong lòng hắn vui sướng. Nàng nói…nàng yêu hắn.
“Vương gia, thả hắn đi đi, hắn thật sự vô tội.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói thêm.
Mộ Dung Trần nhìn nàng một lúc rồi vung tay lên bảo thị vệ phía sau tránh ra.
“Nàng thật sự không đi cùng ta sao? Nàng quyết định sao?” Cơ Tinh Hồn nhìn thấy nàng chân thành như vậy, liền nghiêm túc hỏi.
“Ừ, ta quyết định, thật ra từ lúc vừa bắt đầu ta đã sai lầm rồi, ta sẽ đi, nhưng sẽ không dùng cách này để rời đi nữa.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, sau đó đưa tay ra nói: “Đưa ta thuốc giải.”
“Nàng rốt cuộc là thương hắn hay là hận hắn?” Cơ Tinh Hồn thở dài hỏi.
“Vừa yêu vừa hận, loại cảm giác này chính ta cũng không rõ.” Sắc mặt Cung Tuyết Thiến ảm đạm, chờ hắn đưa thuốc giải cho mình.
“Hoàng huynh, được rồi, bây giờ đã biết sự thật, không cần tiếp tục diễn nữa.” Cơ Tinh Hồn đột nhiên lột mặt nạ trên mặt mình xuống.
Cung Tuyết Thiến kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, là hắn, Ngũ Vương gia Mộ Dung Phong. Bọn họ đang làm gì vậy?
“Bây giờ đã không còn chuyện gì nữa, đệ đi trước.” Mộ Dung Phong nhìn thoáng qua nàng rồi xoay người rời đi, thị vệ phía sau cũng lui xuống.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kịp phản ứng, nàng bị bọn họ đùa giỡn, liền trừng mắt giận dữ nhìn Mộ Dung Trần, nghiến răng ken két.
Khóe môi Mộ Dung Trần lại mang theo nụ cười, lập tức ôm lấy nàng: “Đi, chúng ta trở về phòng.”
“Không cần, thả ta xuống dưới.” Cung Tuyết Thiến nổi giận đùng đùng giãy dụa.
“Ngoan, đừng ầm ĩ nữa, bổn Vương đưa nàng đến một chỗ.” Mộ Dung Trần không để nàng có cơ hội giãy dụa, vừa nói vừa bế nàng ra khỏi địa lao.