Chín ngày đã trôi qua, ngày mai quận chúa và thái tử Minh Nguyệt quốc sẽ tới, trong lòng Cung Tuyết Thiến càng ngày càng bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì vậy.
“Làm sao vậy?” Mộ Dung Trần ôm nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt liền quan tâm hỏi.
“Ngày mai quận chúa sẽ đến đây.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nhắc nhở.
“Là việc này sao?” Nụ cười nhẹ của Mộ Dung Trần hơi cứng lại, không đồng ý nói: “Yên tâm, bổn Vương sẽ khiến nàng ta chủ động thay đổi chủ ý.”
Nhưng Cung Tuyết Thiến lại không được lạc quan như hắn, nhìn hắn, thật nghiêm túc nói: “Nếu…ta nói là nếu…chàng thật sự muốn thành thân với quận chúa thì hãy đồng ý với ta, đến lúc đó thả ta đi, được không?”
“Không có nếu, bổn Vương sẽ không lấy quận chúa, nàng cũng đừng nói đến việc đi hay không đi gì nữa.” Mộ Dung Trần nghiêm mặt, lấy tay nắm lấy cằm nàng, giọng điệu mang theo mệnh lệnh.
“Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tựa vào trước ngực hắn, nàng thích sự bá đạo này của hắn, hi vọng là do nàng nghĩ nhiều.
*********************************
Trên đường lớn vốn đã rất phồn hoa, hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt, sáng sớm, mọi người đã tụ tập ở hai bên đường, đợi để được nhìn thấy phong thái của quận chúa và thái tử Minh Nguyệt quốc.
Rất nhanh, ca nữ hát múa tưng bừng vừa nhảy vừa đi về phía trước làm cho người ta cảm nhận được sự phong tình của đất nước khác. Phía sau, một nam nhân cưỡi trên con bạch mã to lớn, đầu đội mũ miện vàng, trên người mặc áo bào màu vàng, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, đặc biệt nhất chính là đôi mắt xanh biếc kia, làm cho người ta vừa xem liền không thể quên.
Trên xe ngựa ở phía sau, một nữ tử mang khăn che mặt đang ngồi sau tấm vải thưa trong suốt, nhưng chỉ nhìn thân hình của nàng đã biết nhất định là một mỹ nhân hiếm có.
Bọn họ vẫy tay không ngừng chào hỏi mọi người.
Lúc này trong hoàng cung cũng đang bận rộn không ngừng, vì nghênh đón những vị khách quan trọng ở phương xa nên mỗi vị Vương gia cùng đại thần đều đưa theo gia quyến tới tham dự thịnh yến.
Mộ Dung Trần cũng mang theo Cung Tuyết Thiến đến tham dự dạ tiệc, ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là khiến quận chúa nhìn thấy giai nhân bên cạnh hắn, biết khó mà lui.
“Mạnh tiểu thư, nương nương nhà nô tỳ mời người.” Một cung nữ đột nhiên đi tới hành lễ, nói.
“Nương nương nhà ngươi?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nàng không hề quen biết bất kỳ nương nương nào trong cung cả.
“Là Quý phi nương nương.” Cung nữ vội vàng giải thích.
“Quý phi nương nương?” Cung Tuyết Thiến lại sửng sốt, mẫu phi của Mộ Dung Trần? Theo bản năng, nàng nhìn quanh tìm hắn nhưng hắn căn bản không ở đây. Không thể từ chối nên nàng chỉ có thể đứng dậy nói: “Đi thôi.”
“Mời.” Cung nữ rất cung kính hành lễ.
Đi vào tẩm cung của Quý phi nương nương, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà vẫn ung dung lộng lẫy như trước ngồi ở đó uống trà, nàng vội vàng hành lễ: “Thiếp thân bái kiến nương nương, nương nương cát tường.”
“Tâm Nghi, đứng lên đi, ngồi xuống cạnh ta.” Quý phi nương nương mang vẻ mặt hòa nhã vẫy tay với nàng phân phó.
“Dạ, nương nương.” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, gọi thân thiết như vậy khiến nàng hơi không quen, nhưng vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh bà.
“Tâm Nghi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một cô nương khéo chiều lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Quý phi nương nương thân thiết kéo tay nàng nói.
“Nương nương quá khen, thiếp thân không tốt như nương nương nói đâu.” Cung Tuyết Thiến cũng khiêm nhường nói. Còn chưa nói gì mà đã khen ngợi trước như vậy chỉ sợ tiếp theo sau sẽ có chuyện.
Quả nhiên Quý phi nương nương còn nói thêm: “Lần này Trần Nhi thành thân với quận chúa Minh Nguyệt quốc, ta nhất định sẽ bảo nó cũng ban cho ngươi thân phận trắc phi.”
“Nương nương, thiếp thân tuyệt không có ý đó.” Trong lòng Cung Tuyết Thiến cười nhạt, những lời này cũng không phải khách khí. Nếu hắn thật sự lấy quận chúa, nàng nhất định sẽ rời đi.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn nên nhận lấy thân phận này đi. Ta biết Trần Nhi thích ngươi, nói thật, làm sườn phi thật sự uất ức cho ngươi, nhưng mà ngươi cũng biết, sinh ra trong hoàng thất có rất nhiều điều bất đắc dĩ, rất nhiều cuộc hôn nhân không phải thích là được, mà phải đặt ích lợi đất nước lên trên hết. Nếu Trần Nhi lấy quận chúa Minh Nguyệt quốc thì sau này nó sẽ có rất nhiều lợi ích. Ngươi là một cô nương thông minh, ta không nói thì ngươi cũng sẽ hiểu.” Lời nói của Quý phi nương nương ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Cung Tuyết Thiến lập tức hiểu được ý bà cho gọi nàng đến đây, liền gật gật đầu nói: “Thiếp thân hiểu.” Sao nàng lại không hiểu chứ? Thật ra nàng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Quý phi nương nương dành cho Mộ Dung Trần, đơn giản là để củng cố thế lực cho cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sau này mà thôi. Làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
“Biết là tốt rồi, yên tâm, ta sẽ không để cho Trần Nhi bạc đãi ngươi.” Quý phi nương nương rất hài lòng với thái độ của nàng, lấy tay vỗ vỗ tay nàng.
“Nàng làm gì ở đây?” Đột nhiên Mộ Dung Trần mang sắc mặt âm trầm đi tới, kéo tay nàng bước đi, không thèm liếc mắt đến mẫu phi một cái. Vừa nghe thấy mẫu phi tìm nàng, hắn lập tức chạy đến đây ngay.
Cung Tuyết Thiến quay đầu lại áy náy nhìn Quý phi nương nương, vẻ mặt bà đau xót, gật gật đầu ý bảo nàng cứ đi đi.
Mộ Dung Trần một mực kéo tay nàng ra cửa rồi mới nhìn nàng hỏi: “Bà ta tìm nàng làm gì? Đã nói gì?”
“Không có gì, người chỉ bảo ta chăm sóc chàng thật tốt, hỏi xem chàng có khỏe không thôi?” Cung Tuyết Thiến thuận miệng nói. Mặc dù nàng không thích nghe những lời nói lúc nãy của bà, nhưng nghĩ từ góc độ của nương nương thì bà cũng không sai. Đó là tình yêu cùng hi vọng của bà đối với con mình, có lẽ mỗi một người mẹ đều sẽ làm như vậy.
“Thật sự không nói gì sao?” Mộ Dung Trần đương nhiên không tin lời nàng, hoài nghi nhìn nàng.
“Không có, thật sự không có mà, đi thôi, không phải chàng rất bận sao? Đến lúc yến tiệc bắt đầu rồi.” Cung Tuyết Thiến không muốn hắn tiếp tục hỏi, khoác tay hắn nói.
“Tâm Nghi, bất kể bà ta nói gì đi nữa, nàng cũng đừng cho là thật, bà ta đã khiến Nhu Nhi rời khỏi bổn Vương rồi, bổn Vương sẽ không để cho nàng rời đi nữa đâu.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, thật sự nghiêm túc nói.
“Lời này đừng nói quá sớm, nói không chừng quận chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chàng vừa thấy nàng liền động lòng thì sao.” Cung Tuyết Thiến giả vờ thoải mái nói.
“Ở trong mắt bổn Vương thì nàng là đẹp nhất.” Mộ Dung Trần cố ý mờ ám lấy tay nâng mặt nàng lên.
“Đây là nơi đông người, chàng làm gì vậy, đi nhanh đi.” Cung Tuyết Thiến gạt tay hắn ra, trong lòng cũng cảm thấy rất ngọt ngào, có lẽ nàng thật sự nghĩ nhiều rồi.
Chín ngày đã trôi qua, ngày mai quận chúa và thái tử Minh Nguyệt quốc sẽ tới, trong lòng Cung Tuyết Thiến càng ngày càng bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì vậy.
“Làm sao vậy?” Mộ Dung Trần ôm nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt liền quan tâm hỏi.
“Ngày mai quận chúa sẽ đến đây.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nhắc nhở.
“Là việc này sao?” Nụ cười nhẹ của Mộ Dung Trần hơi cứng lại, không đồng ý nói: “Yên tâm, bổn Vương sẽ khiến nàng ta chủ động thay đổi chủ ý.”
Nhưng Cung Tuyết Thiến lại không được lạc quan như hắn, nhìn hắn, thật nghiêm túc nói: “Nếu…ta nói là nếu…chàng thật sự muốn thành thân với quận chúa thì hãy đồng ý với ta, đến lúc đó thả ta đi, được không?”
“Không có nếu, bổn Vương sẽ không lấy quận chúa, nàng cũng đừng nói đến việc đi hay không đi gì nữa.” Mộ Dung Trần nghiêm mặt, lấy tay nắm lấy cằm nàng, giọng điệu mang theo mệnh lệnh.
“Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tựa vào trước ngực hắn, nàng thích sự bá đạo này của hắn, hi vọng là do nàng nghĩ nhiều.
Trên đường lớn vốn đã rất phồn hoa, hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt, sáng sớm, mọi người đã tụ tập ở hai bên đường, đợi để được nhìn thấy phong thái của quận chúa và thái tử Minh Nguyệt quốc.
Rất nhanh, ca nữ hát múa tưng bừng vừa nhảy vừa đi về phía trước làm cho người ta cảm nhận được sự phong tình của đất nước khác. Phía sau, một nam nhân cưỡi trên con bạch mã to lớn, đầu đội mũ miện vàng, trên người mặc áo bào màu vàng, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, đặc biệt nhất chính là đôi mắt xanh biếc kia, làm cho người ta vừa xem liền không thể quên.
Trên xe ngựa ở phía sau, một nữ tử mang khăn che mặt đang ngồi sau tấm vải thưa trong suốt, nhưng chỉ nhìn thân hình của nàng đã biết nhất định là một mỹ nhân hiếm có.
Bọn họ vẫy tay không ngừng chào hỏi mọi người.
Lúc này trong hoàng cung cũng đang bận rộn không ngừng, vì nghênh đón những vị khách quan trọng ở phương xa nên mỗi vị Vương gia cùng đại thần đều đưa theo gia quyến tới tham dự thịnh yến.
Mộ Dung Trần cũng mang theo Cung Tuyết Thiến đến tham dự dạ tiệc, ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là khiến quận chúa nhìn thấy giai nhân bên cạnh hắn, biết khó mà lui.
“Mạnh tiểu thư, nương nương nhà nô tỳ mời người.” Một cung nữ đột nhiên đi tới hành lễ, nói.
“Nương nương nhà ngươi?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nàng không hề quen biết bất kỳ nương nương nào trong cung cả.
“Là Quý phi nương nương.” Cung nữ vội vàng giải thích.
“Quý phi nương nương?” Cung Tuyết Thiến lại sửng sốt, mẫu phi của Mộ Dung Trần? Theo bản năng, nàng nhìn quanh tìm hắn nhưng hắn căn bản không ở đây. Không thể từ chối nên nàng chỉ có thể đứng dậy nói: “Đi thôi.”
“Mời.” Cung nữ rất cung kính hành lễ.
Đi vào tẩm cung của Quý phi nương nương, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà vẫn ung dung lộng lẫy như trước ngồi ở đó uống trà, nàng vội vàng hành lễ: “Thiếp thân bái kiến nương nương, nương nương cát tường.”
“Tâm Nghi, đứng lên đi, ngồi xuống cạnh ta.” Quý phi nương nương mang vẻ mặt hòa nhã vẫy tay với nàng phân phó.
“Dạ, nương nương.” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, gọi thân thiết như vậy khiến nàng hơi không quen, nhưng vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh bà.
“Tâm Nghi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một cô nương khéo chiều lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Quý phi nương nương thân thiết kéo tay nàng nói.
“Nương nương quá khen, thiếp thân không tốt như nương nương nói đâu.” Cung Tuyết Thiến cũng khiêm nhường nói. Còn chưa nói gì mà đã khen ngợi trước như vậy chỉ sợ tiếp theo sau sẽ có chuyện.
Quả nhiên Quý phi nương nương còn nói thêm: “Lần này Trần Nhi thành thân với quận chúa Minh Nguyệt quốc, ta nhất định sẽ bảo nó cũng ban cho ngươi thân phận trắc phi.”
“Nương nương, thiếp thân tuyệt không có ý đó.” Trong lòng Cung Tuyết Thiến cười nhạt, những lời này cũng không phải khách khí. Nếu hắn thật sự lấy quận chúa, nàng nhất định sẽ rời đi.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn nên nhận lấy thân phận này đi. Ta biết Trần Nhi thích ngươi, nói thật, làm sườn phi thật sự uất ức cho ngươi, nhưng mà ngươi cũng biết, sinh ra trong hoàng thất có rất nhiều điều bất đắc dĩ, rất nhiều cuộc hôn nhân không phải thích là được, mà phải đặt ích lợi đất nước lên trên hết. Nếu Trần Nhi lấy quận chúa Minh Nguyệt quốc thì sau này nó sẽ có rất nhiều lợi ích. Ngươi là một cô nương thông minh, ta không nói thì ngươi cũng sẽ hiểu.” Lời nói của Quý phi nương nương ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Cung Tuyết Thiến lập tức hiểu được ý bà cho gọi nàng đến đây, liền gật gật đầu nói: “Thiếp thân hiểu.” Sao nàng lại không hiểu chứ? Thật ra nàng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Quý phi nương nương dành cho Mộ Dung Trần, đơn giản là để củng cố thế lực cho cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sau này mà thôi. Làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
“Biết là tốt rồi, yên tâm, ta sẽ không để cho Trần Nhi bạc đãi ngươi.” Quý phi nương nương rất hài lòng với thái độ của nàng, lấy tay vỗ vỗ tay nàng.
“Nàng làm gì ở đây?” Đột nhiên Mộ Dung Trần mang sắc mặt âm trầm đi tới, kéo tay nàng bước đi, không thèm liếc mắt đến mẫu phi một cái. Vừa nghe thấy mẫu phi tìm nàng, hắn lập tức chạy đến đây ngay.
Cung Tuyết Thiến quay đầu lại áy náy nhìn Quý phi nương nương, vẻ mặt bà đau xót, gật gật đầu ý bảo nàng cứ đi đi.
Mộ Dung Trần một mực kéo tay nàng ra cửa rồi mới nhìn nàng hỏi: “Bà ta tìm nàng làm gì? Đã nói gì?”
“Không có gì, người chỉ bảo ta chăm sóc chàng thật tốt, hỏi xem chàng có khỏe không thôi?” Cung Tuyết Thiến thuận miệng nói. Mặc dù nàng không thích nghe những lời nói lúc nãy của bà, nhưng nghĩ từ góc độ của nương nương thì bà cũng không sai. Đó là tình yêu cùng hi vọng của bà đối với con mình, có lẽ mỗi một người mẹ đều sẽ làm như vậy.
“Thật sự không nói gì sao?” Mộ Dung Trần đương nhiên không tin lời nàng, hoài nghi nhìn nàng.
“Không có, thật sự không có mà, đi thôi, không phải chàng rất bận sao? Đến lúc yến tiệc bắt đầu rồi.” Cung Tuyết Thiến không muốn hắn tiếp tục hỏi, khoác tay hắn nói.
“Tâm Nghi, bất kể bà ta nói gì đi nữa, nàng cũng đừng cho là thật, bà ta đã khiến Nhu Nhi rời khỏi bổn Vương rồi, bổn Vương sẽ không để cho nàng rời đi nữa đâu.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, thật sự nghiêm túc nói.
“Lời này đừng nói quá sớm, nói không chừng quận chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chàng vừa thấy nàng liền động lòng thì sao.” Cung Tuyết Thiến giả vờ thoải mái nói.
“Ở trong mắt bổn Vương thì nàng là đẹp nhất.” Mộ Dung Trần cố ý mờ ám lấy tay nâng mặt nàng lên.
“Đây là nơi đông người, chàng làm gì vậy, đi nhanh đi.” Cung Tuyết Thiến gạt tay hắn ra, trong lòng cũng cảm thấy rất ngọt ngào, có lẽ nàng thật sự nghĩ nhiều rồi.