Cung Tuyết Thiến xoa xoa thái dương đang đau nhức, từ từ mở mắt, vừa thấy căn phòng xa lạ trước mắt liền lập tức ngồi dậy. Sao nàng lại ở đây? Cung Tuyết Thiến theo bản năng kiếm tìm bóng dáng của Mộ Dung Trần.
Tất cả những chuyện tối hôm qua đột nhiên hiện ra trước mắt, Liễu Nhu đã trở lại, hắn kéo tay Liễu Nhu, không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái liền rời đi ngay trước mắt nàng, để lại một mình nàng.
Khóe môi liền nhếch lên một nụ cười thê thảm, từ khoảnh khắc Liễu Nhu xuất hiện thì nàng đã hiểu rõ tất cả rồi, người trong lòng hắn yêu vẫn luôn là nàng ta. Nhưng mà vì sao trái tim vẫn đau như vậy?
Cửa kêu “két” một tiếng rồi bị đẩy ra, Mộ Dung Vũ vừa bước vào liền nhìn thấy nàng đứng ở nơi đó, cả người toát lên sự đau xót cùng sắc mặt khó coi khiến hắn rất đau lòng, không muốn lại nhắc đến chuyện thương tâm nên cố ý cười nói: “Tâm Nghi, nàng tỉnh rồi?”
“Vũ?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nhìn hắn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Đây là đâu?”
“Còn có thể ở đâu được nữa? Đương nhiên là Vương phủ của ta rồi.” Mộ Dung Vũ cười nói.
“Vương phủ của ngươi? Tại sao ta lại ở đây?” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhớ lại rằng tối hôm qua nàng đã uống rượu, sắc mặt liền đỏ bừng, không xác định nhìn hắn hỏi: “Chuyện đó….tối qua ta không làm gì chứ?”
“Bây giờ mới nghĩ tới chuyện hỏi ta có phải đã quá muộn hay không? Có làm…mà cũng không làm. Chỉ là vẫn luôn kéo ta, không ngừng hát ca, nhưng mà bộ dáng của nàng lúc say cũng rất đáng yêu.” Mộ Dung Vũ nói đùa, đương nhiên là hắn cố ý nói như vậy, hắn cũng không thể nói cho nàng biết rằng nàng luôn nói không muốn quay về.
“Vậy sao? Vậy ta đã hát gì?” Cung Tuyết Thiến trừng to mắt, thì ra tửu lượng của nàng lại tệ như vậy, lần sau nhất định phải chú ý không uống rượu nữa.
“Hát rất nhiều nhưng ta quên hết rồi.” Mộ Dung Vũ lại nói đùa, rồi lập tức đổi đề tài: “Nàng có đói bụng không? Ta bảo người chuẩn bị bữa sáng rồi, cùng đi ăn đi.”
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tuy rằng nàng không muốn ăn gì cả nhưng lại không muốn phụ tấm lòng của hắn.
Nhìn thấy nàng thất thần ăn từng miếng từng miếng một mà không thèm để ý đến mùi vị, trong lòng Mộ Dung Vũ rất đau lòng cùng bất đắc dĩ.
“Tâm Nghi, không muốn ăn thì đừng ăn nữa, ta cùng nàng đến hoa viên đi dạo một lát, nhìn xem hoa viên của ta có đẹp hay không?” Hắn vẫn là nhịn không được giữ lấy bát đũa trong tay nàng lại rồi nói.
“Được.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, bây giờ tất cả đều rất tốt, chỉ cần không ép nàng quay về Vương phủ, chỉ cần không để nàng nhìn thấy người khiến nàng tan nát cõi lòng là được. Trong lòng nàng thầm cười khổ một tiếng, nàng đã đi một đêm không về, mà chỉ sợ hắn cũng đã trải qua một đêm triền miên khi gặp lại sau một thời gian dài xa cách. Nghĩ đến khả năng này, trái tim nàng liền đau đớn không thể kiềm chế được.
Nhìn thấy nàng không yên lòng đi theo mình tản bộ trong hoa viên, Mộ Dung Vũ liền cố ý tìm đề tài nói chuyện, thoải mái hỏi: “Tâm Nghi, nàng không thấy lạ là tại sao hoa viên của ta lại không có hồ nước sao?”
A…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới đưa mắt nhìn, thuận miệng nói: “Chẳng lẽ là do ngươi sợ bị rơi xuống nước?”
“Ha ha….” Mộ Dung Vũ cười khẽ rồi mới đáp: “Ta sợ ngã xuống rồi sẽ không có ai giống nàng cứu ta nữa.”
“Cứu ngươi? Theo phương pháp đó thì sợ rằng khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình ta thôi.” Cung Tuyết Thiến cũng miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nụ cười lại chứa vẻ u ám.
“Tâm Nghi, không bằng nàng dạy ta đi, ta cũng muốn học.” Mộ Dung Vũ muốn phân tán sự chú ý của nàng, không muốn để nàng tiếp tục nghĩ về chuyện của hoàng huynh nữa.
“Được thôi, ta dạy cho ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nàng cũng rất sợ rằng nếu không có chuyện gì làm thì sẽ nghĩ đến bọn họ.
Tam Vương phủ.
Mộ Dung Trần đưa Liễu Nhu về phủ đệ của nàng và thái tử rồi mới xoay người trở lại Vương phủ.
“Vương gia, người đã về rồi.” Vừa vào đến Vương phủ, quản gia liền hành lễ.
“Ừ.” Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi nặng nề, những nữ nhân khác hắn chỉ cần nói một câu là có thể đuổi đi, nhưng mà với nàng thì phải làm sao?
Bước chân không khỏi đi về phía Tuyết Uyển.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân thấy hắn liền vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi, tiểu thư nhà ngươi đâu?” Mộ Dung Trần hỏi.
“Tiểu thư?” Tiểu Vân sửng sốt “Không phải tiểu thư tiến cung cùng người sao?”
“Cái gì? Ngươi muốn nói là tiểu thư nhà ngươi chưa trở về?” Mộ Dung Trần biến sắc.
“Suốt cả đêm vẫn chưa về, chẳng lẽ tiểu thư không ở cùng một chỗ với Vương gia sao?” Tiểu Vân sững sờ hỏi.
Lời vẫn chưa dứt thì Mộ Dung Trần đã xoay người phẩy tay áo rời đi.
Lúc này sắc mặt Tiểu Vân mới hơi biến đổi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tiểu thư và Vương gia không ở cùng một chỗ.
Mộ Dung Trần rảo bước rời khỏi Vương phủ, dặn dò: “Chuẩn bị xe ngựa, đến Mạnh phủ.” Nhất định là nàng đã quay về Mạnh phủ.
“Dạ.” Người đánh xe ngựa lĩnh mệnh.
Hắn vội vàng đi đến Mạnh phủ nhưng lại phát hiện rằng nàng không trở về đây.
Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi âm trầm, nàng sẽ đi đâu? Hay là đã vội vã rời xa rồi?
“Vương gia, tối hôm qua lúc xe ngựa của nô tài dừng ở ngoài Hoàng cung, hình như nô tài có nhìn thấy Tuyết chủ tử ở trong xe ngựa của Thập tứ Vương gia, nhưng mà nô tài cũng không dám xác định.” Lúc này người đánh xe mới chắp tay nói.
Thập tứ đệ? Đôi mắt Mộ Dung Trần nheo lại, lập tức ra lệnh: “Đi, đến Vương phủ của Thập tứ Vương gia.”
“Dạ.” Xe ngựa chuyển hướng rồi chạy nhanh về phía Thập tứ Vương phủ.
Trong hoa viên.
“Vũ, nghe rõ đây, muốn cứu người chết đuối thì trước hết phải dùng tay đề chặt bụng, ép hết nước hắn đã uống vào bụng ra, sau đó cởi y phục của hắn, hít vào thật sâu rồi dùng miệng thổi khí vào miệng của hắn, sau đó lại hít vào, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không ngừng thổi hơi, hít thở, mãi cho đến khi thấy hô hấp của hắn bình phục là được.” Cung Tuyết Thiến vừa nói vừa lấy tay muốn làm mẫu, trong miệng không ngừng hít vào thổi ra.
Mộ Dung Vũ nhìn thấy đôi môi hồng hồng của nàng không ngừng mở ra rồi khép vào, nhớ tới lần đầu tiên nàng cứu hắn tỉnh lại, vẻ mặt liền hốt hoảng, vươn tay ra ôm lấy nàng, môi liền phủ lên môi nàng.
Ánh mắt Cung Tuyết Thiến trợn to kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đang làm gì vậy? Sao có thể? Vừa định lấy tay đẩy hắn ra thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ phía sau.
“Thập tứ đệ, Mạnh Tâm Nghi, hai người đang làm gì vậy?”
Cung Tuyết Thiến xoa xoa thái dương đang đau nhức, từ từ mở mắt, vừa thấy căn phòng xa lạ trước mắt liền lập tức ngồi dậy. Sao nàng lại ở đây? Cung Tuyết Thiến theo bản năng kiếm tìm bóng dáng của Mộ Dung Trần.
Tất cả những chuyện tối hôm qua đột nhiên hiện ra trước mắt, Liễu Nhu đã trở lại, hắn kéo tay Liễu Nhu, không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái liền rời đi ngay trước mắt nàng, để lại một mình nàng.
Khóe môi liền nhếch lên một nụ cười thê thảm, từ khoảnh khắc Liễu Nhu xuất hiện thì nàng đã hiểu rõ tất cả rồi, người trong lòng hắn yêu vẫn luôn là nàng ta. Nhưng mà vì sao trái tim vẫn đau như vậy?
Cửa kêu “két” một tiếng rồi bị đẩy ra, Mộ Dung Vũ vừa bước vào liền nhìn thấy nàng đứng ở nơi đó, cả người toát lên sự đau xót cùng sắc mặt khó coi khiến hắn rất đau lòng, không muốn lại nhắc đến chuyện thương tâm nên cố ý cười nói: “Tâm Nghi, nàng tỉnh rồi?”
“Vũ?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nhìn hắn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Đây là đâu?”
“Còn có thể ở đâu được nữa? Đương nhiên là Vương phủ của ta rồi.” Mộ Dung Vũ cười nói.
“Vương phủ của ngươi? Tại sao ta lại ở đây?” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhớ lại rằng tối hôm qua nàng đã uống rượu, sắc mặt liền đỏ bừng, không xác định nhìn hắn hỏi: “Chuyện đó….tối qua ta không làm gì chứ?”
“Bây giờ mới nghĩ tới chuyện hỏi ta có phải đã quá muộn hay không? Có làm…mà cũng không làm. Chỉ là vẫn luôn kéo ta, không ngừng hát ca, nhưng mà bộ dáng của nàng lúc say cũng rất đáng yêu.” Mộ Dung Vũ nói đùa, đương nhiên là hắn cố ý nói như vậy, hắn cũng không thể nói cho nàng biết rằng nàng luôn nói không muốn quay về.
“Vậy sao? Vậy ta đã hát gì?” Cung Tuyết Thiến trừng to mắt, thì ra tửu lượng của nàng lại tệ như vậy, lần sau nhất định phải chú ý không uống rượu nữa.
“Hát rất nhiều nhưng ta quên hết rồi.” Mộ Dung Vũ lại nói đùa, rồi lập tức đổi đề tài: “Nàng có đói bụng không? Ta bảo người chuẩn bị bữa sáng rồi, cùng đi ăn đi.”
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tuy rằng nàng không muốn ăn gì cả nhưng lại không muốn phụ tấm lòng của hắn.
Nhìn thấy nàng thất thần ăn từng miếng từng miếng một mà không thèm để ý đến mùi vị, trong lòng Mộ Dung Vũ rất đau lòng cùng bất đắc dĩ.
“Tâm Nghi, không muốn ăn thì đừng ăn nữa, ta cùng nàng đến hoa viên đi dạo một lát, nhìn xem hoa viên của ta có đẹp hay không?” Hắn vẫn là nhịn không được giữ lấy bát đũa trong tay nàng lại rồi nói.
“Được.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, bây giờ tất cả đều rất tốt, chỉ cần không ép nàng quay về Vương phủ, chỉ cần không để nàng nhìn thấy người khiến nàng tan nát cõi lòng là được. Trong lòng nàng thầm cười khổ một tiếng, nàng đã đi một đêm không về, mà chỉ sợ hắn cũng đã trải qua một đêm triền miên khi gặp lại sau một thời gian dài xa cách. Nghĩ đến khả năng này, trái tim nàng liền đau đớn không thể kiềm chế được.
Nhìn thấy nàng không yên lòng đi theo mình tản bộ trong hoa viên, Mộ Dung Vũ liền cố ý tìm đề tài nói chuyện, thoải mái hỏi: “Tâm Nghi, nàng không thấy lạ là tại sao hoa viên của ta lại không có hồ nước sao?”
A…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới đưa mắt nhìn, thuận miệng nói: “Chẳng lẽ là do ngươi sợ bị rơi xuống nước?”
“Ha ha….” Mộ Dung Vũ cười khẽ rồi mới đáp: “Ta sợ ngã xuống rồi sẽ không có ai giống nàng cứu ta nữa.”
“Cứu ngươi? Theo phương pháp đó thì sợ rằng khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình ta thôi.” Cung Tuyết Thiến cũng miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nụ cười lại chứa vẻ u ám.
“Tâm Nghi, không bằng nàng dạy ta đi, ta cũng muốn học.” Mộ Dung Vũ muốn phân tán sự chú ý của nàng, không muốn để nàng tiếp tục nghĩ về chuyện của hoàng huynh nữa.
“Được thôi, ta dạy cho ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nàng cũng rất sợ rằng nếu không có chuyện gì làm thì sẽ nghĩ đến bọn họ.
Tam Vương phủ.
Mộ Dung Trần đưa Liễu Nhu về phủ đệ của nàng và thái tử rồi mới xoay người trở lại Vương phủ.
“Vương gia, người đã về rồi.” Vừa vào đến Vương phủ, quản gia liền hành lễ.
“Ừ.” Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi nặng nề, những nữ nhân khác hắn chỉ cần nói một câu là có thể đuổi đi, nhưng mà với nàng thì phải làm sao?
Bước chân không khỏi đi về phía Tuyết Uyển.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân thấy hắn liền vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi, tiểu thư nhà ngươi đâu?” Mộ Dung Trần hỏi.
“Tiểu thư?” Tiểu Vân sửng sốt “Không phải tiểu thư tiến cung cùng người sao?”
“Cái gì? Ngươi muốn nói là tiểu thư nhà ngươi chưa trở về?” Mộ Dung Trần biến sắc.
“Suốt cả đêm vẫn chưa về, chẳng lẽ tiểu thư không ở cùng một chỗ với Vương gia sao?” Tiểu Vân sững sờ hỏi.
Lời vẫn chưa dứt thì Mộ Dung Trần đã xoay người phẩy tay áo rời đi.
Lúc này sắc mặt Tiểu Vân mới hơi biến đổi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tiểu thư và Vương gia không ở cùng một chỗ.
Mộ Dung Trần rảo bước rời khỏi Vương phủ, dặn dò: “Chuẩn bị xe ngựa, đến Mạnh phủ.” Nhất định là nàng đã quay về Mạnh phủ.
“Dạ.” Người đánh xe ngựa lĩnh mệnh.
Hắn vội vàng đi đến Mạnh phủ nhưng lại phát hiện rằng nàng không trở về đây.
Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi âm trầm, nàng sẽ đi đâu? Hay là đã vội vã rời xa rồi?
“Vương gia, tối hôm qua lúc xe ngựa của nô tài dừng ở ngoài Hoàng cung, hình như nô tài có nhìn thấy Tuyết chủ tử ở trong xe ngựa của Thập tứ Vương gia, nhưng mà nô tài cũng không dám xác định.” Lúc này người đánh xe mới chắp tay nói.
Thập tứ đệ? Đôi mắt Mộ Dung Trần nheo lại, lập tức ra lệnh: “Đi, đến Vương phủ của Thập tứ Vương gia.”
“Dạ.” Xe ngựa chuyển hướng rồi chạy nhanh về phía Thập tứ Vương phủ.
Trong hoa viên.
“Vũ, nghe rõ đây, muốn cứu người chết đuối thì trước hết phải dùng tay đề chặt bụng, ép hết nước hắn đã uống vào bụng ra, sau đó cởi y phục của hắn, hít vào thật sâu rồi dùng miệng thổi khí vào miệng của hắn, sau đó lại hít vào, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không ngừng thổi hơi, hít thở, mãi cho đến khi thấy hô hấp của hắn bình phục là được.” Cung Tuyết Thiến vừa nói vừa lấy tay muốn làm mẫu, trong miệng không ngừng hít vào thổi ra.
Mộ Dung Vũ nhìn thấy đôi môi hồng hồng của nàng không ngừng mở ra rồi khép vào, nhớ tới lần đầu tiên nàng cứu hắn tỉnh lại, vẻ mặt liền hốt hoảng, vươn tay ra ôm lấy nàng, môi liền phủ lên môi nàng.
Ánh mắt Cung Tuyết Thiến trợn to kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đang làm gì vậy? Sao có thể? Vừa định lấy tay đẩy hắn ra thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ phía sau.
“Thập tứ đệ, Mạnh Tâm Nghi, hai người đang làm gì vậy?”