Một tiếng rống giận dữ vang lên khiến Mộ Dung Vũ lập tức buông Cung Tuyết Thiến ra. Bọn họ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Dung Trần cả mặt xanh mét, đôi mắt chứa đầy sự tức giận đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ chằm chằm.
“Hoàng huynh, đệ….” Mộ Dung Vũ lúng túng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ sợ càng giải thích, hoàng huynh lại càng nghi ngờ.
“Không có gì? Là do ta bị té ngã nên thập tứ Vương gia mới đỡ ta, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.” Nhưng Cung Tuyết Thiến lại thản nhiên giải thích, thậm chí có vẻ hơi gượng ép, nhưng mà nàng tin rằng hắn sẽ không để ý. Thấy được thì sao chứ? Hắn còn để ý sao? Nỗi đau đớn trong lòng chỉ có nàng mới hiểu.
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên mở miệng chất vấn: “Vì sao không trở về Vương phủ?” Không tiếp tục dây dưa đề tài lúc nãy nữa, có lẽ là nàng cố ý làm vậy.
“Chàng còn để ý đến việc ta có trở về Vương phủ hay không sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, yếu ớt hỏi ngược lại, nói xong một hơi mới phát hiện ra trong lời nói của mình có chứa sự ghen tỵ, mang theo vị chua. Đây không phải là nàng, nàng không thể để hắn xem thường mình được nên vội vàng giải thích: “Ta uống say.”
“Hoàng huynh, nàng uống say, đệ sợ đêm hôm khuya khoắt mà đưa nàng trở về Vương phủ của huynh sẽ không tốt cho nên mới đưa nàng đến Vương phủ của đệ.” Mộ Dung Vũ cũng vội vàng giải thích.
“Thập tứ đệ, bất luận lúc nào đi nữa thì đệ cũng nên nhớ kỹ thân phận của đệ và nàng ấy.” Mộ Dung Trần nhìn hắn, trong lời nói mang theo sự cảnh cáo, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở Vương phủ của hắn không tốt? Vậy chẳng lễ xuất hiện ở Vương phủ của thập tứ đệ thì tốt sao?
“Đệ vẫn luôn nhớ rõ.” Sắc mặt Mộ Dung Vũ ảm đạm, hoàng huynh đang không ngừng nhắc nhở hắn, rằng nàng là nữ nhân của hoàng huynh.
“Hồi phủ cùng bổn Vương.” Mộ Dung Trần liền giữ chặt tay nàng rồi đi về phía ngoài phủ.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến dừng bước, nhìn hắn hỏi: “Vương gia, chàng xác định muốn ta hồi phủ sao?” Nhu Nhi của hắn đã trở lại rồi, hắn còn cần nàng sao?
“Nàng có ý gì? Không trở về Vương phủ, vậy nàng muốn trở về đâu?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, trong đầu luôn nghĩ đến nụ hôn vừa rồi của nàng và thập tứ đệ, khiến trong lòng hắn tức giận không thôi.
“Vương gia, chàng hà tất phải lừa mình dối người, Nhu Nhi của chàng đã trở lại, chàng còn muốn ta quay về Vương phủ sao?” Cung Tuyết Thiến cười ảm đạm, dứt khoát phải nói cho rõ ràng, nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy chi bằng nói rõ ràng ngay từ bây giờ.
Thân mình Mộ Dung Trần cứng đờ, vẫn không buông tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Nhu Nhi là Nhu Nhi, còn nàng là nàng. Cho dù bổn Vương muốn bỏ nàng thì trước tiên nàng cũng phải quay về Vương phủ cùng bổn Vương.”
Cung Tuyết Thiến lập tức cảm thấy lạnh lẽo đến tận đáy lòng, nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất hắn đồng ý hưu nàng. Nàng đờ đẫn tùy hắn lôi mình lên xe ngựa.
Ngồi ở trên xe ngựa lại không nói một lời, ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần chỉ nhìn nàng chằm chằm, nhưng nàng lại coi như không nhìn thấy, nhắm mắt lại dựa vào thành xe.
Đã không có sự ấm áp cùng nhu tình của trước kia, đã không còn sự thân mật của những ngày qua, một trước một sau xuống xe ngựa đi vào Vương phủ.
Cung Tuyết Thiến yên lặng đi về phía Tuyết Uyển, nàng biết hắn sẽ không trở về phòng cùng nàng nữa. Nhưng đột nhiên xoay người lại lại nhìn hắn, nàng kiên cường nở một nụ cười nói: “Vương gia, ta vẫn chưa chúc mừng chàng, chúc mừng chàng được gặp lại Nhu Nhi.” Nàng thật lòng chúc mừng, mặc dù trong tim rất đau.
Mộ Dung Trần vẫn không nói gì cả, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm vào nụ cười khó coi của nàng.
“Đúng rồi, nếu như chàng viết hưu thư cho ta thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đến Tuyết Uyển, ta sẽ thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị sẵn sàng.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền xoay người định đi.
“Đứng lại, Mạnh Tâm Nghi, nàng vội vã muốn rời khỏi đây như vậy là muốn đi đâu? Đến chỗ của Cơ Tinh Hồn hay là Thập tứ đệ?” Mộ Dung Trần nhanh chóng giữ chặt cánh tay nàng, phẫn nộ chất vấn.
“Không phải là ta vội vã muốn rời khỏi mà hẳn là chàng vội vã muốn ta rời khỏi mới đúng. Đừng quên, Nhu Nhi mà chàng yêu thương đã trở lại. Còn về việc ta muốn đi đâu là việc của ta, không nhọc chàng lo lắng.” Cung Tuyết Thiến cũng nhìn hắn chằm chằm, giọng nói cũng lạnh như băng. Không phải hắn nên vui mừng sao? Vì sao lại tức giận như vậy?
“Mạnh Tâm Nghi, vậy bổn Vương cũng nói cho nàng biết, bổn Vương sẽ không hưu nàng, nàng đừng hòng rời khỏi Vương phủ.” Mộ Dung Trần nói xong liền giận dữ xoay người rời đi.
Cung Tuyết Thiến nhìn theo bóng lưng của hắn, cố nén nước mắt muốn tuôn rơi, khóe môi nặn ra một nụ cười chua xót. Hưu hay không hưu còn do hắn quyết định sao? Hắn sẽ để Nhu Nhi yêu thương của hắn chịu ủy khuất sao?
“Tiểu thư, người đi đâu vậy?” Nàng vừa mới bước vào Tuyết Uyển thì Tiểu Vân liền hỏi ngay.
“Tiểu Vân, ta không sao, ngươi xem, không phải ta vẫn rất tốt sao?” Cung Tuyết Thiến gượng cười.
“Tiểu thư, người mệt không? Nô tỳ đỡ người đi nghỉ ngơi.” Tiểu Vân nhận ra sắc mặt của tiểu thư không tốt, cũng biết chuyện hòa thân của quận chúa nên nghĩ thầm nhất định là tiểu thư không vui, nàng cũng không hỏi nhiều.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nàng rất mệt, trái tim rất mệt.
Trong Vương phủ.
Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ tụ tập lại một chỗ, sắc mặt mỗi người một khác, trong vui mừng còn ẩn chứa lo lắng.
“Nghe nói tối qua Vương gia cùng quận chúa “nhất kiến chung tình” (vừa gặp đã yêu), các ngươi nói tối hôm qua có phải Vương gia ở cùng nàng ta không?” Tình Cơ không xác định nói.
“Chuyện này thì ta không biết, nhưng mà khẳng định ngày hôm qua Vương gia không ở cùng ả tiện nhân Mạnh Tâm Nghi kia. Nếu không sẽ không có chuyện mới sáng sớm đã đi tìm nàng ta.” Lan Cơ khẳng định.
“Xem ra chúng ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, vốn muốn lợi dụng quận chúa đuổi nàng ta đi, nhưng thật không ngờ Vương gia lại thích quận chúa. Nhưng mà không biết quận chúa kia rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến Vương gia nhất kiến chung tình?” Vẻ mặt Mai Cơ lo lắng, nghi hoặc nói.
“Vậy sau này chúng ta nên làm gì đây?” Vẻ mặt Tình Cơ tỏ rõ sự lúng túng.
“Chờ xem đi, xem rốt cuộc quận chúa là hạng người gì rồi chúng ta mới tính toán tiếp.” Mai Cơ nói.
“Chủ tử, chủ tử, quận chúa Minh Nguyệt quốc đến.” Một nha hoàn vội vàng chạy vào bẩm báo.
“Cái gì?” Bọn họ cùng đứng dậy, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi không hẹn mà nói: “Đi, chúng ta đi gặp quận chúa kia.”
Một tiếng rống giận dữ vang lên khiến Mộ Dung Vũ lập tức buông Cung Tuyết Thiến ra. Bọn họ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Dung Trần cả mặt xanh mét, đôi mắt chứa đầy sự tức giận đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ chằm chằm.
“Hoàng huynh, đệ….” Mộ Dung Vũ lúng túng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ sợ càng giải thích, hoàng huynh lại càng nghi ngờ.
“Không có gì? Là do ta bị té ngã nên thập tứ Vương gia mới đỡ ta, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.” Nhưng Cung Tuyết Thiến lại thản nhiên giải thích, thậm chí có vẻ hơi gượng ép, nhưng mà nàng tin rằng hắn sẽ không để ý. Thấy được thì sao chứ? Hắn còn để ý sao? Nỗi đau đớn trong lòng chỉ có nàng mới hiểu.
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên mở miệng chất vấn: “Vì sao không trở về Vương phủ?” Không tiếp tục dây dưa đề tài lúc nãy nữa, có lẽ là nàng cố ý làm vậy.
“Chàng còn để ý đến việc ta có trở về Vương phủ hay không sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, yếu ớt hỏi ngược lại, nói xong một hơi mới phát hiện ra trong lời nói của mình có chứa sự ghen tỵ, mang theo vị chua. Đây không phải là nàng, nàng không thể để hắn xem thường mình được nên vội vàng giải thích: “Ta uống say.”
“Hoàng huynh, nàng uống say, đệ sợ đêm hôm khuya khoắt mà đưa nàng trở về Vương phủ của huynh sẽ không tốt cho nên mới đưa nàng đến Vương phủ của đệ.” Mộ Dung Vũ cũng vội vàng giải thích.
“Thập tứ đệ, bất luận lúc nào đi nữa thì đệ cũng nên nhớ kỹ thân phận của đệ và nàng ấy.” Mộ Dung Trần nhìn hắn, trong lời nói mang theo sự cảnh cáo, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở Vương phủ của hắn không tốt? Vậy chẳng lễ xuất hiện ở Vương phủ của thập tứ đệ thì tốt sao?
“Đệ vẫn luôn nhớ rõ.” Sắc mặt Mộ Dung Vũ ảm đạm, hoàng huynh đang không ngừng nhắc nhở hắn, rằng nàng là nữ nhân của hoàng huynh.
“Hồi phủ cùng bổn Vương.” Mộ Dung Trần liền giữ chặt tay nàng rồi đi về phía ngoài phủ.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến dừng bước, nhìn hắn hỏi: “Vương gia, chàng xác định muốn ta hồi phủ sao?” Nhu Nhi của hắn đã trở lại rồi, hắn còn cần nàng sao?
“Nàng có ý gì? Không trở về Vương phủ, vậy nàng muốn trở về đâu?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, trong đầu luôn nghĩ đến nụ hôn vừa rồi của nàng và thập tứ đệ, khiến trong lòng hắn tức giận không thôi.
“Vương gia, chàng hà tất phải lừa mình dối người, Nhu Nhi của chàng đã trở lại, chàng còn muốn ta quay về Vương phủ sao?” Cung Tuyết Thiến cười ảm đạm, dứt khoát phải nói cho rõ ràng, nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy chi bằng nói rõ ràng ngay từ bây giờ.
Thân mình Mộ Dung Trần cứng đờ, vẫn không buông tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Nhu Nhi là Nhu Nhi, còn nàng là nàng. Cho dù bổn Vương muốn bỏ nàng thì trước tiên nàng cũng phải quay về Vương phủ cùng bổn Vương.”
Cung Tuyết Thiến lập tức cảm thấy lạnh lẽo đến tận đáy lòng, nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất hắn đồng ý hưu nàng. Nàng đờ đẫn tùy hắn lôi mình lên xe ngựa.
Ngồi ở trên xe ngựa lại không nói một lời, ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần chỉ nhìn nàng chằm chằm, nhưng nàng lại coi như không nhìn thấy, nhắm mắt lại dựa vào thành xe.
Đã không có sự ấm áp cùng nhu tình của trước kia, đã không còn sự thân mật của những ngày qua, một trước một sau xuống xe ngựa đi vào Vương phủ.
Cung Tuyết Thiến yên lặng đi về phía Tuyết Uyển, nàng biết hắn sẽ không trở về phòng cùng nàng nữa. Nhưng đột nhiên xoay người lại lại nhìn hắn, nàng kiên cường nở một nụ cười nói: “Vương gia, ta vẫn chưa chúc mừng chàng, chúc mừng chàng được gặp lại Nhu Nhi.” Nàng thật lòng chúc mừng, mặc dù trong tim rất đau.
Mộ Dung Trần vẫn không nói gì cả, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm vào nụ cười khó coi của nàng.
“Đúng rồi, nếu như chàng viết hưu thư cho ta thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đến Tuyết Uyển, ta sẽ thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị sẵn sàng.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền xoay người định đi.
“Đứng lại, Mạnh Tâm Nghi, nàng vội vã muốn rời khỏi đây như vậy là muốn đi đâu? Đến chỗ của Cơ Tinh Hồn hay là Thập tứ đệ?” Mộ Dung Trần nhanh chóng giữ chặt cánh tay nàng, phẫn nộ chất vấn.
“Không phải là ta vội vã muốn rời khỏi mà hẳn là chàng vội vã muốn ta rời khỏi mới đúng. Đừng quên, Nhu Nhi mà chàng yêu thương đã trở lại. Còn về việc ta muốn đi đâu là việc của ta, không nhọc chàng lo lắng.” Cung Tuyết Thiến cũng nhìn hắn chằm chằm, giọng nói cũng lạnh như băng. Không phải hắn nên vui mừng sao? Vì sao lại tức giận như vậy?
“Mạnh Tâm Nghi, vậy bổn Vương cũng nói cho nàng biết, bổn Vương sẽ không hưu nàng, nàng đừng hòng rời khỏi Vương phủ.” Mộ Dung Trần nói xong liền giận dữ xoay người rời đi.
Cung Tuyết Thiến nhìn theo bóng lưng của hắn, cố nén nước mắt muốn tuôn rơi, khóe môi nặn ra một nụ cười chua xót. Hưu hay không hưu còn do hắn quyết định sao? Hắn sẽ để Nhu Nhi yêu thương của hắn chịu ủy khuất sao?
“Tiểu thư, người đi đâu vậy?” Nàng vừa mới bước vào Tuyết Uyển thì Tiểu Vân liền hỏi ngay.
“Tiểu Vân, ta không sao, ngươi xem, không phải ta vẫn rất tốt sao?” Cung Tuyết Thiến gượng cười.
“Tiểu thư, người mệt không? Nô tỳ đỡ người đi nghỉ ngơi.” Tiểu Vân nhận ra sắc mặt của tiểu thư không tốt, cũng biết chuyện hòa thân của quận chúa nên nghĩ thầm nhất định là tiểu thư không vui, nàng cũng không hỏi nhiều.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nàng rất mệt, trái tim rất mệt.
Trong Vương phủ.
Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ tụ tập lại một chỗ, sắc mặt mỗi người một khác, trong vui mừng còn ẩn chứa lo lắng.
“Nghe nói tối qua Vương gia cùng quận chúa “nhất kiến chung tình” (vừa gặp đã yêu), các ngươi nói tối hôm qua có phải Vương gia ở cùng nàng ta không?” Tình Cơ không xác định nói.
“Chuyện này thì ta không biết, nhưng mà khẳng định ngày hôm qua Vương gia không ở cùng ả tiện nhân Mạnh Tâm Nghi kia. Nếu không sẽ không có chuyện mới sáng sớm đã đi tìm nàng ta.” Lan Cơ khẳng định.
“Xem ra chúng ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, vốn muốn lợi dụng quận chúa đuổi nàng ta đi, nhưng thật không ngờ Vương gia lại thích quận chúa. Nhưng mà không biết quận chúa kia rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến Vương gia nhất kiến chung tình?” Vẻ mặt Mai Cơ lo lắng, nghi hoặc nói.
“Vậy sau này chúng ta nên làm gì đây?” Vẻ mặt Tình Cơ tỏ rõ sự lúng túng.
“Chờ xem đi, xem rốt cuộc quận chúa là hạng người gì rồi chúng ta mới tính toán tiếp.” Mai Cơ nói.
“Chủ tử, chủ tử, quận chúa Minh Nguyệt quốc đến.” Một nha hoàn vội vàng chạy vào bẩm báo.
“Cái gì?” Bọn họ cùng đứng dậy, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi không hẹn mà nói: “Đi, chúng ta đi gặp quận chúa kia.”