Mộ Dung Trần vừa bước đến cửa Tuyết Uyển, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Cung Tuyết Thiến và Tiểu Vân ở bên trong.
“Tiểu Vân, ngươi thu dọn ít đồ đạc đi, đợi lát nữa Vương gia phái người đưa hưu thư tới, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.” Cung Tuyết Thiến dặn dò Tiểu Vân.
Nhưng Tiểu Vân lại không hề động đậy, cứ muốn nói lại thôi, ánh mắt tràn ngập đau thương nhìn nàng.
“Sao vậy Tiểu Vân? Chẳng lẽ ngươi không đành lòng rời khỏi Vương phủ? Vậy ta sẽ nói với Vương gia giữ ngươi lại, có được không?” Cung Tuyết Thiến cố ý đùa Tiểu Vân.
“Tiểu thư, lúc này mà người còn có tâm tư nói đùa sao. Nô tỳ là đang lo lắng cho người.” Tiểu Vân bất mãn nhìn tiểu thư, thật ra nàng biết rằng tiểu thư đang giả vờ vui vẻ.
“Ta còn không lo lắng nữa là…ngươi thay ta lo lắng gì chứ?” Cung Tuyết Thiến cười nhạt nhìn Tiểu Vân, thật ra nàng biết rằng Tiểu Vân quan tâm đến mình.
“Tiểu thư, người thật sự không lo lắng sao? Nếu bị Vương gia hưu khỏi Vương phủ thì sau này người phải làm thế nào?” Tiểu Vẫn vẫn lo lắng nhìn nàng.
“Chuyện sau này cứ để sau này rồi tính, ngươi xem tiểu thư nhà ngươi xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, nói không chừng còn được người ta săn đón ấy chứ.” Cung Tuyết Thiến cố ý nói đùa, nhưng thật ra trong lòng đang rơi lệ.
“Tiểu thư, người đừng nói đùa nữa.” Tiểu Vân không được lạc quan như tiểu thư, huống chi không phải là nàng không biết, bị hưu rồi, cho dù là được săn đón đi nữa thì người ta cũng sẽ không cần tiểu thư, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Tiểu thư, thật ra Vương gia rất thích người, vì sao người không cầu xin Vương gia, có lẽ Vương gia sẽ không đưa hưu thư cho người.”
Mộ Dung Trần đang đứng ngoài cửa, trái tim hơi động. Nếu nàng cầu xin hắn đừng hưu nàng thì hắn sẽ làm sao? Đột nhiên hắn lại cảm thấy hơi do dự. Phải, hắn không phủ nhận hắn yêu Nhu Nhi, nhưng dường như một giọng nói khác vang lên trong lòng lại không muốn buông nàng ra.
“Tiểu Vân, vì sao ta phải cầu xin Vương gia? Bị hưu không tốt sao? Biết rõ trong lòng Vương gia đã yêu người khác thì vì sao cứ nhất định phải ở lại Vương phủ? Chẳng lẽ ở lại Vương phủ chính là hạnh phúc sao? Không có tình yêu, không có tự do…ta tình nguyện bị hưu.” Cung Tuyết Thiến lại hỏi.
“Tiểu thư, nhưng mà người đã từng nghĩ đến cuộc sống sau này chưa?” Tiểu Vân chỉ sợ nàng nhất thời bốc đồng.
“Tiểu Vân, thì ra là ngươi đang lo lắng cho cuộc sống sau này của ta. Nếu vậy ngươi có thể yên tâm rồi, tiểu thư nhà ngươi nhất định có thể sống phong sinh thủy khởi (gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc), nói không chừng còn có thể mê hoặc một đám người nha.” Cung Tuyết Thiến còn nói thêm, nàng vẫn còn chút tự tin ấy, nàng sẽ không chán nản, nàng sẽ tích cực đối mặt với cuộc sống.
Mê hoặc một đám người? Vẻ mặt Mộ Dung Trần cứng ngắc, hóa ra nàng còn có chủ ý này, chẳng trách nàng không hề oán hận lấy một câu.
“Xem ra tiểu thư đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì nô tỳ còn có thể nói gì được nữa chứ.” Tiểu Vân đi về phía tủ thu xếp quần áo, đột nhiên xoay người lại nói:
“Đúng rồi, tiểu thư, người nói xem, nếu như người bị hưu thì Cơ Tinh Hồn kia có thể lấy người hay không?”
Cơ Tinh Hồn? Vẻ mặt Mộ Dung Trần liền ngẩn ra. Sao hắn lại có thể quên mất Cơ Tinh Hồn chứ? Nàng sẽ gả cho hắn ta sao? Trong lòng hắn liền dâng lên một loại cảm giác không thoải mái.
“Ngươi có hi vọng hắn lấy ta hay không?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại Tiểu Vân, không biết tại sao Tiểu Vân lại đột nhiên nhớ tới Cơ Tinh Hồn.
“Đương nhiên là nô tỳ hi vọng rồi.” Tiểu Vân nói mà không hề nghĩ ngợi.
“Tiểu Vân, có phải ngươi đang nghĩ, chỉ cần có người cần tiểu thư nhà ngươi thì ngươi liền cảm tạ trời đất.” Cung Tuyết Thiến cười khẽ.
“Tiểu thư….” Tiểu Vân xấu hổ, cười khẽ, quả thật là nàng đang nghĩ như vậy. “Thật ra thập tứ Vương gia cũng rất tốt, nhưng mà người là Vương gia, không thể ở cùng với tiểu thư được. Cho nên Cơ Tinh Hồn vẫn thích hợp hơn.” Tiểu Vân suy nghĩ rồi lại nói thêm.
“Được rồi Tiểu Vân, ngươi nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu phân phó, Tiểu Vân nghĩ nhiều quá rồi, sao Mộ Dung Vũ có thể lấy nàng được chứ?
“Dạ.” Tiểu Vân đáp rồi lại tiếp tục thu dọn quần áo.
Lúc này Mộ Dung Trần mới mang theo vẻ mặt âm trầm đi vào phòng.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân thấy hắn liền vội vàng hành lễ.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng lui ra, đóng cửa thật kỹ.
“Chàng đến rồi.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn hắn nói. Nàng cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà chua xót.
“Ừ.” Mộ Dung Trần đáp, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, liền nhìn thấy hai gói đồ đã được gói ghém kỹ càng.
“Đưa cho ta đi.” Cung Tuyết Thiến đưa tay đến trước mặt hắn, thay vì đợi hắn đưa thì chi bằng tự mình hỏi trước.
“Cái gì?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, biết rõ còn cố hỏi, sắc mặt hơi âm trầm, người khác đều là khóc lóc cầu xin hắn đừng bắt bọn họ rời đi, còn nàng vẫn rất ổn, vô cùng bình tĩnh, vội vã muốn được rời khỏi. Hay là nàng thật sự muốn gả cho Cơ Tinh Hồn.
“Hưu thư.” Cung Tuyết Thiến thấy hắn cố tình giả vờ hồ đồ liền nhìn hắn nói thẳng.
“Bổn Vương có nói sẽ đưa hưu thư cho nàng sao?” Sắc mặt Mộ Dung Trần vô cùng âm trầm.
Ơ…chuyện này…Cung Tuyết Thiến ngây ngẩn cả người, “Nếu chàng không đến để đưa hưu thư cho ta thì đến để làm gì?”
“Bổn Vương đến làm gì? Đừng quên bây giờ thân phận của nàng vẫn là tiểu thiếp của bổn Vương.” Mộ Dung Trần thoáng cái đã ôm nàng vào trong ngực.
Nước mắt trong mắt Cung Tuyết Thiến thiếu chút nữa đã rơi xuống nhưng nàng cố nén lại, mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong. Hắn có ý gì chứ? Liễu Nhu cũng đã đến đây rồi, hắn còn cần phải làm thế này sao? Nàng liền nhìn hắn nói: “Sắp không phải nữa rồi.”
“Có phải hay không là do bổn Vương định đoạt, ít nhất bây giờ nàng vẫn phải.” Mộ Dung Trần nói xong liền hung hăng hôn lên môi nàng giống như muốn phát tiết tức giận trong lòng.
Cung Tuyết Thiến muốn thoát khỏi hắn, nhưng cánh tay giữ lấy nàng của hắn vẫn không nhúc nhích. Trong lòng nàng liền dâng lên một trận chán ghét. Hắn đã sắp hưu nàng rồi, sao lại có thể làm như vậy. Không hề nghĩ ngợi, nàng liền bất ngờ cong chân lên, hung hắn đá vào hạ thân của hắn.
“A….” Mộ Dung Trần không ngờ rằng nàng sẽ đột nhiên đá mình. Hắn bị đau nên lập tức buông nàng ra, lấy tay che hạ thân, sắc mặt cực kỳ âm trầm phẫn nộ, trừng mắt nhìn nàng, “Mạnh Tâm Nghi, nàng dám đá bổn Vương?”
“Là chàng tự chuốc lấy, là do chàng không buông ta ra.” Cung Tuyết Thiến cảm nhận được sự phẫn nộ toát ra từ người hắn, nàng liền lùi về phía sau từng bước một, vừa đến cạnh cửa liền xoay người bỏ chạy.
Mộ Dung Trần vừa bước đến cửa Tuyết Uyển, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Cung Tuyết Thiến và Tiểu Vân ở bên trong.
“Tiểu Vân, ngươi thu dọn ít đồ đạc đi, đợi lát nữa Vương gia phái người đưa hưu thư tới, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.” Cung Tuyết Thiến dặn dò Tiểu Vân.
Nhưng Tiểu Vân lại không hề động đậy, cứ muốn nói lại thôi, ánh mắt tràn ngập đau thương nhìn nàng.
“Sao vậy Tiểu Vân? Chẳng lẽ ngươi không đành lòng rời khỏi Vương phủ? Vậy ta sẽ nói với Vương gia giữ ngươi lại, có được không?” Cung Tuyết Thiến cố ý đùa Tiểu Vân.
“Tiểu thư, lúc này mà người còn có tâm tư nói đùa sao. Nô tỳ là đang lo lắng cho người.” Tiểu Vân bất mãn nhìn tiểu thư, thật ra nàng biết rằng tiểu thư đang giả vờ vui vẻ.
“Ta còn không lo lắng nữa là…ngươi thay ta lo lắng gì chứ?” Cung Tuyết Thiến cười nhạt nhìn Tiểu Vân, thật ra nàng biết rằng Tiểu Vân quan tâm đến mình.
“Tiểu thư, người thật sự không lo lắng sao? Nếu bị Vương gia hưu khỏi Vương phủ thì sau này người phải làm thế nào?” Tiểu Vẫn vẫn lo lắng nhìn nàng.
“Chuyện sau này cứ để sau này rồi tính, ngươi xem tiểu thư nhà ngươi xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, nói không chừng còn được người ta săn đón ấy chứ.” Cung Tuyết Thiến cố ý nói đùa, nhưng thật ra trong lòng đang rơi lệ.
“Tiểu thư, người đừng nói đùa nữa.” Tiểu Vân không được lạc quan như tiểu thư, huống chi không phải là nàng không biết, bị hưu rồi, cho dù là được săn đón đi nữa thì người ta cũng sẽ không cần tiểu thư, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Tiểu thư, thật ra Vương gia rất thích người, vì sao người không cầu xin Vương gia, có lẽ Vương gia sẽ không đưa hưu thư cho người.”
Mộ Dung Trần đang đứng ngoài cửa, trái tim hơi động. Nếu nàng cầu xin hắn đừng hưu nàng thì hắn sẽ làm sao? Đột nhiên hắn lại cảm thấy hơi do dự. Phải, hắn không phủ nhận hắn yêu Nhu Nhi, nhưng dường như một giọng nói khác vang lên trong lòng lại không muốn buông nàng ra.
“Tiểu Vân, vì sao ta phải cầu xin Vương gia? Bị hưu không tốt sao? Biết rõ trong lòng Vương gia đã yêu người khác thì vì sao cứ nhất định phải ở lại Vương phủ? Chẳng lẽ ở lại Vương phủ chính là hạnh phúc sao? Không có tình yêu, không có tự do…ta tình nguyện bị hưu.” Cung Tuyết Thiến lại hỏi.
“Tiểu thư, nhưng mà người đã từng nghĩ đến cuộc sống sau này chưa?” Tiểu Vân chỉ sợ nàng nhất thời bốc đồng.
“Tiểu Vân, thì ra là ngươi đang lo lắng cho cuộc sống sau này của ta. Nếu vậy ngươi có thể yên tâm rồi, tiểu thư nhà ngươi nhất định có thể sống phong sinh thủy khởi (gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc), nói không chừng còn có thể mê hoặc một đám người nha.” Cung Tuyết Thiến còn nói thêm, nàng vẫn còn chút tự tin ấy, nàng sẽ không chán nản, nàng sẽ tích cực đối mặt với cuộc sống.
Mê hoặc một đám người? Vẻ mặt Mộ Dung Trần cứng ngắc, hóa ra nàng còn có chủ ý này, chẳng trách nàng không hề oán hận lấy một câu.
“Xem ra tiểu thư đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì nô tỳ còn có thể nói gì được nữa chứ.” Tiểu Vân đi về phía tủ thu xếp quần áo, đột nhiên xoay người lại nói:
“Đúng rồi, tiểu thư, người nói xem, nếu như người bị hưu thì Cơ Tinh Hồn kia có thể lấy người hay không?”
Cơ Tinh Hồn? Vẻ mặt Mộ Dung Trần liền ngẩn ra. Sao hắn lại có thể quên mất Cơ Tinh Hồn chứ? Nàng sẽ gả cho hắn ta sao? Trong lòng hắn liền dâng lên một loại cảm giác không thoải mái.
“Ngươi có hi vọng hắn lấy ta hay không?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại Tiểu Vân, không biết tại sao Tiểu Vân lại đột nhiên nhớ tới Cơ Tinh Hồn.
“Đương nhiên là nô tỳ hi vọng rồi.” Tiểu Vân nói mà không hề nghĩ ngợi.
“Tiểu Vân, có phải ngươi đang nghĩ, chỉ cần có người cần tiểu thư nhà ngươi thì ngươi liền cảm tạ trời đất.” Cung Tuyết Thiến cười khẽ.
“Tiểu thư….” Tiểu Vân xấu hổ, cười khẽ, quả thật là nàng đang nghĩ như vậy. “Thật ra thập tứ Vương gia cũng rất tốt, nhưng mà người là Vương gia, không thể ở cùng với tiểu thư được. Cho nên Cơ Tinh Hồn vẫn thích hợp hơn.” Tiểu Vân suy nghĩ rồi lại nói thêm.
“Được rồi Tiểu Vân, ngươi nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu phân phó, Tiểu Vân nghĩ nhiều quá rồi, sao Mộ Dung Vũ có thể lấy nàng được chứ?
“Dạ.” Tiểu Vân đáp rồi lại tiếp tục thu dọn quần áo.
Lúc này Mộ Dung Trần mới mang theo vẻ mặt âm trầm đi vào phòng.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân thấy hắn liền vội vàng hành lễ.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng lui ra, đóng cửa thật kỹ.
“Chàng đến rồi.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn hắn nói. Nàng cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà chua xót.
“Ừ.” Mộ Dung Trần đáp, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, liền nhìn thấy hai gói đồ đã được gói ghém kỹ càng.
“Đưa cho ta đi.” Cung Tuyết Thiến đưa tay đến trước mặt hắn, thay vì đợi hắn đưa thì chi bằng tự mình hỏi trước.
“Cái gì?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, biết rõ còn cố hỏi, sắc mặt hơi âm trầm, người khác đều là khóc lóc cầu xin hắn đừng bắt bọn họ rời đi, còn nàng vẫn rất ổn, vô cùng bình tĩnh, vội vã muốn được rời khỏi. Hay là nàng thật sự muốn gả cho Cơ Tinh Hồn.
“Hưu thư.” Cung Tuyết Thiến thấy hắn cố tình giả vờ hồ đồ liền nhìn hắn nói thẳng.
“Bổn Vương có nói sẽ đưa hưu thư cho nàng sao?” Sắc mặt Mộ Dung Trần vô cùng âm trầm.
Ơ…chuyện này…Cung Tuyết Thiến ngây ngẩn cả người, “Nếu chàng không đến để đưa hưu thư cho ta thì đến để làm gì?”
“Bổn Vương đến làm gì? Đừng quên bây giờ thân phận của nàng vẫn là tiểu thiếp của bổn Vương.” Mộ Dung Trần thoáng cái đã ôm nàng vào trong ngực.
Nước mắt trong mắt Cung Tuyết Thiến thiếu chút nữa đã rơi xuống nhưng nàng cố nén lại, mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong. Hắn có ý gì chứ? Liễu Nhu cũng đã đến đây rồi, hắn còn cần phải làm thế này sao? Nàng liền nhìn hắn nói: “Sắp không phải nữa rồi.”
“Có phải hay không là do bổn Vương định đoạt, ít nhất bây giờ nàng vẫn phải.” Mộ Dung Trần nói xong liền hung hăng hôn lên môi nàng giống như muốn phát tiết tức giận trong lòng.
Cung Tuyết Thiến muốn thoát khỏi hắn, nhưng cánh tay giữ lấy nàng của hắn vẫn không nhúc nhích. Trong lòng nàng liền dâng lên một trận chán ghét. Hắn đã sắp hưu nàng rồi, sao lại có thể làm như vậy. Không hề nghĩ ngợi, nàng liền bất ngờ cong chân lên, hung hắn đá vào hạ thân của hắn.
“A….” Mộ Dung Trần không ngờ rằng nàng sẽ đột nhiên đá mình. Hắn bị đau nên lập tức buông nàng ra, lấy tay che hạ thân, sắc mặt cực kỳ âm trầm phẫn nộ, trừng mắt nhìn nàng, “Mạnh Tâm Nghi, nàng dám đá bổn Vương?”
“Là chàng tự chuốc lấy, là do chàng không buông ta ra.” Cung Tuyết Thiến cảm nhận được sự phẫn nộ toát ra từ người hắn, nàng liền lùi về phía sau từng bước một, vừa đến cạnh cửa liền xoay người bỏ chạy.