Sắc mặt Mộ Dung Trần cứng ngắc, nhưng hắn vẫn nói: “Đó là bởi vì trong lòng ta có nàng.”
Tuy lời nói của hắn rất xúc động nhưng Liễu Nhu đã không bỏ lỡ khoảnh khắc ngẩn ra của hắn, nụ cười lập tức cứng lại ở trên mặt, trái tim hơi lặng đi. Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt. Dựa vào trực giác của phụ nữ, nàng biết, hắn thích Mạnh Tâm Nghi, ít nhất là có quan tâm đến nàng ta. Không…không thể, trong lòng nàng liền hoảng sợ, nàng đã trải qua trăm cay nghìn đắng trở về, không thể để cho người khác phá hỏng tất cả chuyện này.
Nghĩ vậy, trên mặt liền nở một nụ cười dịu dàng e ấp, dựa vào trước ngực hắn nói: “Trần, thiếp thật hạnh phúc, thiếp nghĩ trên đời này không có nữ nhân nào hạnh phúc như thiếp cả.”
“Nhu Nhi, có một việc ta muốn nói với nàng.” Cuối cùng Mộ Dung Trần cũng mở miệng.
“Chuyện gì vậy?” Liễu Nhu nhìn hắn, trong lòng hơi hốt hoảng, nàng cũng không biết vì sao, những cứ cảm thấy chuyện hắn muốn nói nhất định không phải là chuyện nàng muốn nghe.
“Nhu Nhi, nàng cũng nghe những lời đồn đại vô căn cứ rồi đấy, bất kể là có người cố ý tung lời đồn hay không nhưng vì Thập tứ đệ, cũng vì tiêu trừ lời đồn đại, ta đã quyết định giam cầm nàng ta ở trong Vương phủ.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, nghiêm túc nói.
“Giam cầm ở Vương phủ?” Sắc mặt Liễu Nhu hơi ngẩn ra, ý tứ của hắn chính là sẽ không hưu nàng ta sao?
“Nhu Nhi, nàng yên tâm, ta chỉ giam cầm nàng ta ở trong Vương phủ thôi, người ta yêu là nàng.” Mộ Dung Trần ôm lấy nàng, hắn nhận ra sự nghi hoặc trên mặt nàng.
“Trần, nếu là như vậy thì tại sao chàng lại không giam nàng ta ở trong biệt viện?” Liễu Nhu nhìn hắn hỏi, giam cầm ở Vương phủ khiến nàng cảm thấy một loại nguy cơ không hiểu được.
“Giam cầm ở biệt viện chẳng phải sẽ khiến người ta có cơ hội tin rằng lời đồn đại là sự thật sao.” Mộ Dung Trần nói.
“Vậy chàng có thể để nàng ta đi, để nàng ta rời khỏi kinh thành, như vậy không phải rất tốt sao?” Liễu Nhu còn nói thêm, để nàng ta ở lại Vương phủ khiến nàng cứ cảm thấy không yên tâm.
“Nàng ta có thể rời đi thì đương nhiên cũng có thể trở về.” Mộ Dung Trần cũng nói thêm.
Vậy chàng giết nàng ta đi. Liễu Nhu cắn môi nhìn hắn, thiếu chút nữa đã nói ra những lời này, nhưng nàng vẫn nhịn được, bởi vì nàng biết, hắn đang tìm lý do để giữ lại nàng ta. Nàng có thể không đồng ý sao?
“Sao vậy? Nhu Nhi, tại sao không nói chuyện?” Mộ Dung Trần nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Không có gì. Trần, chàng quyết định là được rồi.” Liễu Nhu miễn cưỡng cười, nàng biết mình không thể cự tuyệt, nhưng chí ít trong lòng cũng được an ủi đôi chút, dù sao thì hắn vẫn bằng lòng tự mình nói với nàng, thương lượng cùng nàng.
“Nhu Nhi, ta đã biết là nàng sẽ đồng ý mà.” Khóe môi Mộ Dung Trần nở một nụ cười hài lòng.
Nhưng Liễu Nhu lại giữ lại nụ cười chua xót ở trong lòng, sao nàng có thể không đồng ý được chứ? Nàng không thể không đồng ý, chỉ bởi vì đây là quyết định của hắn, nàng không thể làm trái. Nàng ngẩng đầu lên nói: “Trần, thiếp phải về.”
“Được, ta đưa nàng về.” Mộ Dung Trần nắm tay nàng, đi về phía ngoài Vương phủ.
****************************
Cung Tuyết Thiến đã ngồi ở trong phòng suốt hai ngày, nàng biết rằng Mộ Dung Trần không có ý định buông tha nàng. Bây giờ chỉ có một người có thể thuyết phục hắn thả nàng, nàng không tiếp tục do dự nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa lại nhìn thấy người đang đi tới từ phía đối diện, nàng liền sững sờ đứng yên.
“Ngươi là Mạnh Tâm Nghi?” Trên mặt Liễu Nhu mang theo nụ cười nhợt nhạt, nhìn nàng hỏi.
“Liễu Nhu, à không, quận chúa.” Cung Tuyết Thiến lập tức sửa miệng nói, đây thật là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới.
“Cứ gọi ta là Nhu Nhi đi.” Nụ cười của Liễu Nhu khẽ tắt, lại nhìn nàng hỏi: “Ngươi muốn đi ra ngoài sao?”
“Phải, nhưng mà bây giờ không cần đi nữa, người ta muốn tìm đã ở trước mặt rồi.” Cung Tuyết Thiến cũng khẽ mỉm cười nói, cảm giác của nàng đối với Liễu Nhu cư nhiên lại vô cùng tốt.
“Ngươi muốn tìm ta?” Liễu Nhu nhìn nàng với vẻ kinh ngạc rồi đột nhiên lại cười nhẹ nói: “Vậy chúng ta thật là tâm linh tương thông rồi, nếu đã như vậy thì hãy mời ta vào trong ngồi rồi hẵng nói.”
“Được, mời quận chúa.” Cung Tuyết Thiến đưa tay làm động tác mời.
Hai người ngồi xuống rồi mới bắt đầu nhìn kỹ đối phương.
“Quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng thể trách bên ngoài lại có những lời đồn đại như vậy, nói Thập tứ Vương gia và Cơ Tinh Hồn đều khuynh đảo vì ngươi, ta cũng thiếu chút nữa đã mê đắm ngươi.” Liễu Nhu khen ngợi, làn da mềm mại mịn màng, đôi mắt trong suốt xinh đẹp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đó khiến cho người ta vừa nhìn lướt qua liền không thể dời mắt đi được, cũng khó trách hắn lại luyến tiếc.
“Quận chúa chê cười rồi, những lời đồn đại kia là do có kẻ cố ý phỏng đoán rồi tung ra mà thôi, quận chúa mới là hoa mẫu đơn, bằng không cũng sẽ không khiến Vương gia nhớ nhung nhiều năm như vậy.” Cung Tuyết Thiến cũng khen ngợi, nhưng trong lòng lại hơi chua xót, không nghĩ tới người thật sờ sờ trước mắt còn đẹp hơn người trong tranh gấp trăm ngàn lần, chẳng thể trách Mộ Dung Trần lại yêu nàng ta nhiều năm như vậy. Vì không muốn nói ra những lời giả dối nên nàng lập tức nói sang chuyện khác: “Không biết quận chúa tìm ta có việc gì?”
“Trần đã nói với ta rằng muốn giữ ngươi ở lại Vương phủ, ta đồng ý rồi. Ta nghĩ nếu như sau này chúng ta cùng hầu hạ Vương gia thì ta cũng nên đến làm quen với ngươi một chút, hiểu rõ lẫn nhau để sau này ở chung hòa thuận.” Liễu Nhu dịu dàng nói, thật ra nàng đến là vì muốn thăm dò xem Mạnh Tâm Nghi rốt cuộc là hạng người gì? Nàng ta có ý gì để sau này nghĩ đối sách thật tốt nên lập tức hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Quận chúa, người thật sự bằng lòng để ta ở lại Vương phủ sao? Thật ra ta muốn xin người thuyết phục Vương gia thả ta ra khỏi Vương phủ.” Cung Tuyết Thiến không hề giấu diếm nói.
“Thả ngươi ra khỏi vương phủ?” Liễu Nhu sửng sốt: “Ngươi không muốn sống ở Vương phủ sao? Ngươi không muốn hầu hạ Vương gia sao?” Nhưng mà phát hiện này lại khiến trong lòng nàng mừng rỡ.
“Quận chúa, người bằng lòng để ta sống ở Vương phủ sao? Người bằng lòng để ta hầu hạ Vương gia sao?” Cung Tuyết Thiến lại nhìn nàng hỏi.
“Ta….” Liễu Nhu ngẩn ra, nàng đương nhiên không muốn, nhưng nàng có lựa chọn nào khác sao? Nàng có thể kiên quyết phản đối sao? Nàng không muốn Trần chán ghét mình. “Chỉ cần là quyết định của Trần thì…ta bằng lòng.” Ba chữ cuối cùng cũng được nói ra nhưng lại nhẹ đến nỗi chỉ một cơn gió thổi qua liền tan biến.
Sắc mặt Mộ Dung Trần cứng ngắc, nhưng hắn vẫn nói: “Đó là bởi vì trong lòng ta có nàng.”
Tuy lời nói của hắn rất xúc động nhưng Liễu Nhu đã không bỏ lỡ khoảnh khắc ngẩn ra của hắn, nụ cười lập tức cứng lại ở trên mặt, trái tim hơi lặng đi. Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt. Dựa vào trực giác của phụ nữ, nàng biết, hắn thích Mạnh Tâm Nghi, ít nhất là có quan tâm đến nàng ta. Không…không thể, trong lòng nàng liền hoảng sợ, nàng đã trải qua trăm cay nghìn đắng trở về, không thể để cho người khác phá hỏng tất cả chuyện này.
Nghĩ vậy, trên mặt liền nở một nụ cười dịu dàng e ấp, dựa vào trước ngực hắn nói: “Trần, thiếp thật hạnh phúc, thiếp nghĩ trên đời này không có nữ nhân nào hạnh phúc như thiếp cả.”
“Nhu Nhi, có một việc ta muốn nói với nàng.” Cuối cùng Mộ Dung Trần cũng mở miệng.
“Chuyện gì vậy?” Liễu Nhu nhìn hắn, trong lòng hơi hốt hoảng, nàng cũng không biết vì sao, những cứ cảm thấy chuyện hắn muốn nói nhất định không phải là chuyện nàng muốn nghe.
“Nhu Nhi, nàng cũng nghe những lời đồn đại vô căn cứ rồi đấy, bất kể là có người cố ý tung lời đồn hay không nhưng vì Thập tứ đệ, cũng vì tiêu trừ lời đồn đại, ta đã quyết định giam cầm nàng ta ở trong Vương phủ.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, nghiêm túc nói.
“Giam cầm ở Vương phủ?” Sắc mặt Liễu Nhu hơi ngẩn ra, ý tứ của hắn chính là sẽ không hưu nàng ta sao?
“Nhu Nhi, nàng yên tâm, ta chỉ giam cầm nàng ta ở trong Vương phủ thôi, người ta yêu là nàng.” Mộ Dung Trần ôm lấy nàng, hắn nhận ra sự nghi hoặc trên mặt nàng.
“Trần, nếu là như vậy thì tại sao chàng lại không giam nàng ta ở trong biệt viện?” Liễu Nhu nhìn hắn hỏi, giam cầm ở Vương phủ khiến nàng cảm thấy một loại nguy cơ không hiểu được.
“Giam cầm ở biệt viện chẳng phải sẽ khiến người ta có cơ hội tin rằng lời đồn đại là sự thật sao.” Mộ Dung Trần nói.
“Vậy chàng có thể để nàng ta đi, để nàng ta rời khỏi kinh thành, như vậy không phải rất tốt sao?” Liễu Nhu còn nói thêm, để nàng ta ở lại Vương phủ khiến nàng cứ cảm thấy không yên tâm.
“Nàng ta có thể rời đi thì đương nhiên cũng có thể trở về.” Mộ Dung Trần cũng nói thêm.
Vậy chàng giết nàng ta đi. Liễu Nhu cắn môi nhìn hắn, thiếu chút nữa đã nói ra những lời này, nhưng nàng vẫn nhịn được, bởi vì nàng biết, hắn đang tìm lý do để giữ lại nàng ta. Nàng có thể không đồng ý sao?
“Sao vậy? Nhu Nhi, tại sao không nói chuyện?” Mộ Dung Trần nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Không có gì. Trần, chàng quyết định là được rồi.” Liễu Nhu miễn cưỡng cười, nàng biết mình không thể cự tuyệt, nhưng chí ít trong lòng cũng được an ủi đôi chút, dù sao thì hắn vẫn bằng lòng tự mình nói với nàng, thương lượng cùng nàng.
“Nhu Nhi, ta đã biết là nàng sẽ đồng ý mà.” Khóe môi Mộ Dung Trần nở một nụ cười hài lòng.
Nhưng Liễu Nhu lại giữ lại nụ cười chua xót ở trong lòng, sao nàng có thể không đồng ý được chứ? Nàng không thể không đồng ý, chỉ bởi vì đây là quyết định của hắn, nàng không thể làm trái. Nàng ngẩng đầu lên nói: “Trần, thiếp phải về.”
“Được, ta đưa nàng về.” Mộ Dung Trần nắm tay nàng, đi về phía ngoài Vương phủ.
Cung Tuyết Thiến đã ngồi ở trong phòng suốt hai ngày, nàng biết rằng Mộ Dung Trần không có ý định buông tha nàng. Bây giờ chỉ có một người có thể thuyết phục hắn thả nàng, nàng không tiếp tục do dự nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa lại nhìn thấy người đang đi tới từ phía đối diện, nàng liền sững sờ đứng yên.
“Ngươi là Mạnh Tâm Nghi?” Trên mặt Liễu Nhu mang theo nụ cười nhợt nhạt, nhìn nàng hỏi.
“Liễu Nhu, à không, quận chúa.” Cung Tuyết Thiến lập tức sửa miệng nói, đây thật là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới.
“Cứ gọi ta là Nhu Nhi đi.” Nụ cười của Liễu Nhu khẽ tắt, lại nhìn nàng hỏi: “Ngươi muốn đi ra ngoài sao?”
“Phải, nhưng mà bây giờ không cần đi nữa, người ta muốn tìm đã ở trước mặt rồi.” Cung Tuyết Thiến cũng khẽ mỉm cười nói, cảm giác của nàng đối với Liễu Nhu cư nhiên lại vô cùng tốt.
“Ngươi muốn tìm ta?” Liễu Nhu nhìn nàng với vẻ kinh ngạc rồi đột nhiên lại cười nhẹ nói: “Vậy chúng ta thật là tâm linh tương thông rồi, nếu đã như vậy thì hãy mời ta vào trong ngồi rồi hẵng nói.”
“Được, mời quận chúa.” Cung Tuyết Thiến đưa tay làm động tác mời.
Hai người ngồi xuống rồi mới bắt đầu nhìn kỹ đối phương.
“Quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng thể trách bên ngoài lại có những lời đồn đại như vậy, nói Thập tứ Vương gia và Cơ Tinh Hồn đều khuynh đảo vì ngươi, ta cũng thiếu chút nữa đã mê đắm ngươi.” Liễu Nhu khen ngợi, làn da mềm mại mịn màng, đôi mắt trong suốt xinh đẹp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đó khiến cho người ta vừa nhìn lướt qua liền không thể dời mắt đi được, cũng khó trách hắn lại luyến tiếc.
“Quận chúa chê cười rồi, những lời đồn đại kia là do có kẻ cố ý phỏng đoán rồi tung ra mà thôi, quận chúa mới là hoa mẫu đơn, bằng không cũng sẽ không khiến Vương gia nhớ nhung nhiều năm như vậy.” Cung Tuyết Thiến cũng khen ngợi, nhưng trong lòng lại hơi chua xót, không nghĩ tới người thật sờ sờ trước mắt còn đẹp hơn người trong tranh gấp trăm ngàn lần, chẳng thể trách Mộ Dung Trần lại yêu nàng ta nhiều năm như vậy. Vì không muốn nói ra những lời giả dối nên nàng lập tức nói sang chuyện khác: “Không biết quận chúa tìm ta có việc gì?”
“Trần đã nói với ta rằng muốn giữ ngươi ở lại Vương phủ, ta đồng ý rồi. Ta nghĩ nếu như sau này chúng ta cùng hầu hạ Vương gia thì ta cũng nên đến làm quen với ngươi một chút, hiểu rõ lẫn nhau để sau này ở chung hòa thuận.” Liễu Nhu dịu dàng nói, thật ra nàng đến là vì muốn thăm dò xem Mạnh Tâm Nghi rốt cuộc là hạng người gì? Nàng ta có ý gì để sau này nghĩ đối sách thật tốt nên lập tức hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Quận chúa, người thật sự bằng lòng để ta ở lại Vương phủ sao? Thật ra ta muốn xin người thuyết phục Vương gia thả ta ra khỏi Vương phủ.” Cung Tuyết Thiến không hề giấu diếm nói.
“Thả ngươi ra khỏi vương phủ?” Liễu Nhu sửng sốt: “Ngươi không muốn sống ở Vương phủ sao? Ngươi không muốn hầu hạ Vương gia sao?” Nhưng mà phát hiện này lại khiến trong lòng nàng mừng rỡ.
“Quận chúa, người bằng lòng để ta sống ở Vương phủ sao? Người bằng lòng để ta hầu hạ Vương gia sao?” Cung Tuyết Thiến lại nhìn nàng hỏi.
“Ta….” Liễu Nhu ngẩn ra, nàng đương nhiên không muốn, nhưng nàng có lựa chọn nào khác sao? Nàng có thể kiên quyết phản đối sao? Nàng không muốn Trần chán ghét mình. “Chỉ cần là quyết định của Trần thì…ta bằng lòng.” Ba chữ cuối cùng cũng được nói ra nhưng lại nhẹ đến nỗi chỉ một cơn gió thổi qua liền tan biến.