“Quận chúa, đừng nên miễn cưỡng bản thân nói lời bằng lòng, rõ ràng ánh mắt của người đã nói cho ta biết, người không muốn.” Cung Tuyết Thiến liếc mắt một cái liền vạch trần nàng. Vì sao nữ nhân lại luôn sẵn lòng để chính mình chịu uất ức?
“Sao ngươi lại có thể khẳng định chắc chắn rằng ta không muốn? Đừng quên ánh mắt cũng biết gạt người.” Liễu Nhu có vẻ không cam lòng bị nàng liếc mắt một cái liền nhìn rõ tâm tư nên hỏi ngược lại.
“Đúng là ánh mắt biết gạt người nhưng trái tim sẽ không. Đừng quên, ta cũng là nữ nhân, không có bất cứ nữ nhân nào lại rộng lượng để nam nhân của mình tiếp nhận một nữ nhân khác, trừ phi là bị bất đắc dĩ.” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng nói.
Lần này Liễu Nhu chỉ nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi đã thông minh như vậy, vậy ngươi cũng nhất định đã nghĩ đến, ta sẽ không chống lại quyết định của chàng, ta sẽ tôn trọng chàng, cho dù ta cũng sẽ đau lòng.”
“Rõ ràng người có thể ngăn cản, nhưng vì sao lại phải chịu ủy khuất mà đồng ý?” Cung Tuyết Thiến nghi hoặc nhìn Liễu Nhu, thật sự là nàng nghĩ mãi mà không rõ.
“Ta có thể ngăn cản, nhưng vì sao ta phải ngăn cản? Ủy khuất? Thử hỏi trong thiên hạ này có nữ nhân nào không phải chịu ủy khuất?” Liễu Nhu cũng hỏi lại Cung Tuyết Thiến. Nàng không ngăn cản hắn đương nhiên là có lý do của nàng, đối với nam nhân, thứ không chiếm được mới vĩnh viễn là tốt nhất, nàng sẽ không ngốc đến nối để hắn như vậy.
“Thì ra người cũng giống như những nữ nhân khác phó mặc cho số phận, ta vốn tưởng rằng người không giống người thường cho nên mới khiến hắn yêu người nhiều năm như vậy. Nhưng hóa ra người cũng tầm thường giống bọn họ.” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, cố ý thất vọng nói, hi vọng có thể chọc giận nàng.
“Cái ta không giống người thường chính là sẽ không ép buộc Trần làm bất cứ điều gì chàng không muốn làm cả. Huống chi, là người thì đều tầm thường, đều không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố, yêu hận tình cừu, ta cần gì phải tự cho là thanh cao.” Liễu Nhu nhìn nàng, quả thực nàng rất thông minh, muốn chọc giân mình nhưng mà nàng có phần quá xem thường mình rồi.
“Vậy sao? Vậy nếu ta ở lại Vương phủ tranh sủng với người, người cũng không thèm để ý sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, thật không ngờ nàng lại thông minh cơ trí như vậy.
“Để ý, ta đương nhiên sẽ để ý, nhưng mà, ta sẽ nghĩ cách đoạt lấy trái tim của chàng mà không phải đuổi ngươi đi, biện pháp ngu xuẩn như vậy, ta sẽ không làm.” Liễu Nhu nói, nữ nhân thông minh là người biết thay đổi chính bản thân mình chứ không phải là thay đổi người khác.
“Người nói rất đúng, nhưng mà nếu người thật sự thông mình thì sẽ không giữ ta ở lại Vương phủ, cho dù thế nào đi nữa thì rốt cuộc ta vẫn là một nỗi uy hiếp với người, không phải sao? Không bằng thế này, chúng ta hãy thực hiện một giao dịch, khiến Vương gia hưu ta, đuổi ta ra khỏi Vương phủ.” Cung Tuyết Thiến nhìn Liễu Nhu, đột nhiên đề nghị, nàng tin tưởng Liễu Nhu sẽ hợp tác với nàng.
“Vì sao ngươi cứ nhất định phải rời khỏi Vương phủ? Đừng nói với ta là ngươi không thích chàng? Bởi vì trên đời này, bất cứ nữ nhân nào đã từng tiếp xúc với chàng sẽ không ai không thích chàng.” Liễu Nhu đột nhiên nhìn nàng chằm chằm, hỏi.
“Thích.” Cung Tuyết Thiến rất thản nhiên thừa nhận, nàng nói như vậy cũng là vì muốn khiến Liễu Nhu cảm giác được nguy cơ, sau đó lại nói: “Nhưng mà….ta biết hắn không thích ta, hắn thích người cho nên ta hiểu rất rõ thứ ta muốn là gì? Nếu đã không chiếm được vậy ta sẽ buông tay, rời khỏi nơi này. Cho nên ta cần người giúp ta, cũng là đang giúp chính bản thân người, không phải sao?”
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi quả nhiên rất đặc biệt.” Liễu Nhu nhìn nàng nói, chẳng thể trách, Vương gia tình nguyện giam cầm nàng ở Vương phủ, cũng không cho nàng rời đi. Giữ lại một người đặc biệt, thông minh như vậy cũng khiến bản thân mình luôn luôn cảm thấy bất an.
“Thế nào? Muốn hợp tác hay không?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, biết nàng đã hơi dao động.
“Được, ta thích hợp tác với người thông minh, ngươi nói đi, phải hợp tác như thế nào?” Lần này Liễu Nhu đáp ứng rất thoải mái, loại chuyện lợi người lợi mình như thế này, nàng đương nhiên sẽ đồng ý.
“Rất đơn giản, để người chịu ủy khuất, để cho ta biến thành kẻ đáng ghét, hắn yêu người như vậy, nhất định sẽ rất tức giận, đến lúc đó ta có thể bị hưu, rời đi.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Ha ha….” Đột nhiên Liễu Nhu bật cười, nhìn nàng nói: “Ngươi không sợ mang tiếng ác sao?”
“Thanh danh của ta đã như vậy rồi, ta còn cần để ý gì nữa chứ.?” Cung Tuyết Thiến không thèm quan tâm nói.
“Mạnh Tâm Nghi, ta thật sự rất muốn kết làm bằng hữu với ngươi.” Liễu Nhu còn nói thêm, thật ra nàng rất thích tính cách này của Mạnh Tâm Nghi.
“Đừng nghĩ đến chuyện đó, nữ nhân cùng yêu một nam nhân vĩnh viễn đều khó có khả năng làm bằng hữu, chỉ có thể là tình địch.” Cung Tuyết Thiến cười khẽ nói.
“Nhưng mà làm tình địch với ngươi, ta rất vinh hạnh.” Liễu Nhu nhìn nàng nói, nếu không phải ở Vương phủ, có lẽ bọn họ thật sự có thể trở thành bằng hữu. “Được rồi, ta phải đi, tạm biệt.”
“Được, ta tiễn người. Nhưng mà vì kế hoạch chung của chúng ta, người nhất định phải thường xuyên đến Vương phủ, cho ta có cơ hội “ức hiếp” người.” Cung Tuyết Thiến cố ý nhấn mạnh từ “ức hiếp.”
“Được, ta cũng rất mong đợi xem người sẽ ức hiếp ta như thế nào.” Liễu Nhu xoay đầu đi về phía ngoài cửa, nhưng lại đối diện ngay với Mộ Dung Trần đang đi về phía này.
“Trần, sao chàng lại đến đây?”
“Nhu Nhi, nàng đến đây làm gì?” Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi khó coi, hắn vốn không muốn để các nàng gặp mặt nhau nhưng lại không ngờ rằng nàng nhân lúc hắn rời khỏi Vương phủ mà đến đây.
“Trần, thiếp đến thăm Tâm Nghi muội muội, không ngờ muội ấy lại đáng yêu, xinh đẹp như vậy.” Liễu Nhu dịu dàng cười nói.
“Nàng thích nàng ấy?” Không biết vì sao khi nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng Mộ Dung Trần lại cảm thấy vui mừng, vươn tay ôm nàng vào trong ngực.
“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Liễu Nhu khẽ gật đầu, trong lòng hiện lên một tia đau đớn, nàng đã nhìn thấy nỗi vui mừng ẩn chứa trong mắt hắn, xem ra hôm nay thực hiện giao dịch này là rất chính xác.
Cung Tuyết Thiến mắt lạnh nhìn hắn dịu dàng ôm Liễu Nhu, mặc dù trái tim đang chảy máu nhưng trên mặt lại vẫn lãnh đạm như cũ, giọng nói lạnh lùng: “Nếu như hai người muốn thân mật thì làm phiền đổi chỗ khác, chỗ này của ta không chào đón hai người.
“Quận chúa, đừng nên miễn cưỡng bản thân nói lời bằng lòng, rõ ràng ánh mắt của người đã nói cho ta biết, người không muốn.” Cung Tuyết Thiến liếc mắt một cái liền vạch trần nàng. Vì sao nữ nhân lại luôn sẵn lòng để chính mình chịu uất ức?
“Sao ngươi lại có thể khẳng định chắc chắn rằng ta không muốn? Đừng quên ánh mắt cũng biết gạt người.” Liễu Nhu có vẻ không cam lòng bị nàng liếc mắt một cái liền nhìn rõ tâm tư nên hỏi ngược lại.
“Đúng là ánh mắt biết gạt người nhưng trái tim sẽ không. Đừng quên, ta cũng là nữ nhân, không có bất cứ nữ nhân nào lại rộng lượng để nam nhân của mình tiếp nhận một nữ nhân khác, trừ phi là bị bất đắc dĩ.” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng nói.
Lần này Liễu Nhu chỉ nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi đã thông minh như vậy, vậy ngươi cũng nhất định đã nghĩ đến, ta sẽ không chống lại quyết định của chàng, ta sẽ tôn trọng chàng, cho dù ta cũng sẽ đau lòng.”
“Rõ ràng người có thể ngăn cản, nhưng vì sao lại phải chịu ủy khuất mà đồng ý?” Cung Tuyết Thiến nghi hoặc nhìn Liễu Nhu, thật sự là nàng nghĩ mãi mà không rõ.
“Ta có thể ngăn cản, nhưng vì sao ta phải ngăn cản? Ủy khuất? Thử hỏi trong thiên hạ này có nữ nhân nào không phải chịu ủy khuất?” Liễu Nhu cũng hỏi lại Cung Tuyết Thiến. Nàng không ngăn cản hắn đương nhiên là có lý do của nàng, đối với nam nhân, thứ không chiếm được mới vĩnh viễn là tốt nhất, nàng sẽ không ngốc đến nối để hắn như vậy.
“Thì ra người cũng giống như những nữ nhân khác phó mặc cho số phận, ta vốn tưởng rằng người không giống người thường cho nên mới khiến hắn yêu người nhiều năm như vậy. Nhưng hóa ra người cũng tầm thường giống bọn họ.” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, cố ý thất vọng nói, hi vọng có thể chọc giận nàng.
“Cái ta không giống người thường chính là sẽ không ép buộc Trần làm bất cứ điều gì chàng không muốn làm cả. Huống chi, là người thì đều tầm thường, đều không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố, yêu hận tình cừu, ta cần gì phải tự cho là thanh cao.” Liễu Nhu nhìn nàng, quả thực nàng rất thông minh, muốn chọc giân mình nhưng mà nàng có phần quá xem thường mình rồi.
“Vậy sao? Vậy nếu ta ở lại Vương phủ tranh sủng với người, người cũng không thèm để ý sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, thật không ngờ nàng lại thông minh cơ trí như vậy.
“Để ý, ta đương nhiên sẽ để ý, nhưng mà, ta sẽ nghĩ cách đoạt lấy trái tim của chàng mà không phải đuổi ngươi đi, biện pháp ngu xuẩn như vậy, ta sẽ không làm.” Liễu Nhu nói, nữ nhân thông minh là người biết thay đổi chính bản thân mình chứ không phải là thay đổi người khác.
“Người nói rất đúng, nhưng mà nếu người thật sự thông mình thì sẽ không giữ ta ở lại Vương phủ, cho dù thế nào đi nữa thì rốt cuộc ta vẫn là một nỗi uy hiếp với người, không phải sao? Không bằng thế này, chúng ta hãy thực hiện một giao dịch, khiến Vương gia hưu ta, đuổi ta ra khỏi Vương phủ.” Cung Tuyết Thiến nhìn Liễu Nhu, đột nhiên đề nghị, nàng tin tưởng Liễu Nhu sẽ hợp tác với nàng.
“Vì sao ngươi cứ nhất định phải rời khỏi Vương phủ? Đừng nói với ta là ngươi không thích chàng? Bởi vì trên đời này, bất cứ nữ nhân nào đã từng tiếp xúc với chàng sẽ không ai không thích chàng.” Liễu Nhu đột nhiên nhìn nàng chằm chằm, hỏi.
“Thích.” Cung Tuyết Thiến rất thản nhiên thừa nhận, nàng nói như vậy cũng là vì muốn khiến Liễu Nhu cảm giác được nguy cơ, sau đó lại nói: “Nhưng mà….ta biết hắn không thích ta, hắn thích người cho nên ta hiểu rất rõ thứ ta muốn là gì? Nếu đã không chiếm được vậy ta sẽ buông tay, rời khỏi nơi này. Cho nên ta cần người giúp ta, cũng là đang giúp chính bản thân người, không phải sao?”
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi quả nhiên rất đặc biệt.” Liễu Nhu nhìn nàng nói, chẳng thể trách, Vương gia tình nguyện giam cầm nàng ở Vương phủ, cũng không cho nàng rời đi. Giữ lại một người đặc biệt, thông minh như vậy cũng khiến bản thân mình luôn luôn cảm thấy bất an.
“Thế nào? Muốn hợp tác hay không?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, biết nàng đã hơi dao động.
“Được, ta thích hợp tác với người thông minh, ngươi nói đi, phải hợp tác như thế nào?” Lần này Liễu Nhu đáp ứng rất thoải mái, loại chuyện lợi người lợi mình như thế này, nàng đương nhiên sẽ đồng ý.
“Rất đơn giản, để người chịu ủy khuất, để cho ta biến thành kẻ đáng ghét, hắn yêu người như vậy, nhất định sẽ rất tức giận, đến lúc đó ta có thể bị hưu, rời đi.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Ha ha….” Đột nhiên Liễu Nhu bật cười, nhìn nàng nói: “Ngươi không sợ mang tiếng ác sao?”
“Thanh danh của ta đã như vậy rồi, ta còn cần để ý gì nữa chứ.?” Cung Tuyết Thiến không thèm quan tâm nói.
“Mạnh Tâm Nghi, ta thật sự rất muốn kết làm bằng hữu với ngươi.” Liễu Nhu còn nói thêm, thật ra nàng rất thích tính cách này của Mạnh Tâm Nghi.
“Đừng nghĩ đến chuyện đó, nữ nhân cùng yêu một nam nhân vĩnh viễn đều khó có khả năng làm bằng hữu, chỉ có thể là tình địch.” Cung Tuyết Thiến cười khẽ nói.
“Nhưng mà làm tình địch với ngươi, ta rất vinh hạnh.” Liễu Nhu nhìn nàng nói, nếu không phải ở Vương phủ, có lẽ bọn họ thật sự có thể trở thành bằng hữu. “Được rồi, ta phải đi, tạm biệt.”
“Được, ta tiễn người. Nhưng mà vì kế hoạch chung của chúng ta, người nhất định phải thường xuyên đến Vương phủ, cho ta có cơ hội “ức hiếp” người.” Cung Tuyết Thiến cố ý nhấn mạnh từ “ức hiếp.”
“Được, ta cũng rất mong đợi xem người sẽ ức hiếp ta như thế nào.” Liễu Nhu xoay đầu đi về phía ngoài cửa, nhưng lại đối diện ngay với Mộ Dung Trần đang đi về phía này.
“Trần, sao chàng lại đến đây?”
“Nhu Nhi, nàng đến đây làm gì?” Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi khó coi, hắn vốn không muốn để các nàng gặp mặt nhau nhưng lại không ngờ rằng nàng nhân lúc hắn rời khỏi Vương phủ mà đến đây.
“Trần, thiếp đến thăm Tâm Nghi muội muội, không ngờ muội ấy lại đáng yêu, xinh đẹp như vậy.” Liễu Nhu dịu dàng cười nói.
“Nàng thích nàng ấy?” Không biết vì sao khi nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng Mộ Dung Trần lại cảm thấy vui mừng, vươn tay ôm nàng vào trong ngực.
“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Liễu Nhu khẽ gật đầu, trong lòng hiện lên một tia đau đớn, nàng đã nhìn thấy nỗi vui mừng ẩn chứa trong mắt hắn, xem ra hôm nay thực hiện giao dịch này là rất chính xác.
Cung Tuyết Thiến mắt lạnh nhìn hắn dịu dàng ôm Liễu Nhu, mặc dù trái tim đang chảy máu nhưng trên mặt lại vẫn lãnh đạm như cũ, giọng nói lạnh lùng: “Nếu như hai người muốn thân mật thì làm phiền đổi chỗ khác, chỗ này của ta không chào đón hai người.