“Mạnh Tâm Nghi, nếu người dám làm chuyện bất lợi với Nhu Nhu, bổn Vương nhất định sẽ giết ngươi.” Mộ Dung Trần hung tợn uy hiếp.
“Ngươi nỡ giết sao? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại luyến tiếc.” Cung Tuyết Thiến cố ý yêu mị nói, dùng ngón tay xoa nhẹ lên môi hắn, học cái tốt không dễ dàng chút nào nhưng học cái xấu lại rất dễ.
“Có nỡ hay không ngươi cứ thử xem sẽ biết.” Mộ Dung Trần bóp chặt cằm nàng, ngón tay hơi dùng lực, nàng liền bị đau đến mức nhăn mặt nhíu mày. Nhưng rồi hắn lại buông nàng ra nói: “Nhưng mà, ta cũng rất chờ mong, xem ngươi muốn quyến rũ bổn Vương như thế nào.”
“Vậy ngươi cứ đợi đi.” Cung Tuyết Thiến lấy tay xoa xoa chiếc cằm bị hắn bóp đau của mình.
“Bổn Vương sẽ chờ.” Mộ Dung Trần nhìn thấy cổ nàng bị mình bóp đến đỏ lên, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia đau lòng, hắn buồn bực không yên xoay người rời đi. Thật ra chính hắn cũng không biết rốt cuộc cảm giác của hắn đối với nàng là gì?
Bóng dáng của hắn vừa biến mất ở cửa, tất cả vẻ cố chấp giả bộ trên khuôn mặt Cung Tuyết Thiến đều được gỡ xuống hết. Nàng cũng không hiểu, rõ ràng chỉ đơn giản là rời đi mà thôi, vì sao đối với nàng lại khó khăn như vậy? Nếu hắn yêu Nhu Nhi thì vì sao lại không buông nàng ra?
Hai ngày sau.
“Tiểu thư, quận chúa đến rồi, đang ở sảnh trước với Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng đi vào bẩm báo. Tuy rằng nàng không biết vì sao tiểu thư lại bảo mình chú ý đến Vương gia và quận chúa, nhưng mà tiểu thư đã phân phó thì nàng nhất định sẽ làm theo.
“Ừ, ta biết rồi. Tiểu Vân, giúp ta thay y phục.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, phân phó.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân đáp rồi lấy ra một bộ y phục màu hồng nhạt từ trong tủ đựng quần áo, giúp nàng mặc vào.
“Đi thôi, đến sảnh trước.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền đi ra ngoài.
Trong đại sảnh.
Liễu Nhu và Vương gia đang uống trà, thân mật trò chuyện thì liền nhìn thấy nàng một thân y phục hồng nhạt, thanh xuân xinh đẹp thướt tha đi đến khiến cho người ta sáng mắt.
“Vương gia, ta đang tìm chàng nha.” Cung Tuyết Thiến thật tự nhiên ngồi vào trong lòng hắn, ngay giữa hắn và Liễu Nhu.
Sắc mặt Liễu Nhu cứng đờ, rồi trong nháy mắt liền trở nên khó coi.
“Bước ra.” Khuôn mặt Mộ Dung Trần trở nên lạnh lùng, phân phó. Hắn biết nàng đang cố ý khiêu khích.
“Được rồi mà.” Cung Tuyết Thiến rất nghe lời đứng dậy rời khỏi ngực hắn, nhưng lại đột nhiên hôn lên mặt hắn một cái rồi nói: “Vương gia, bộ dáng hiện tại của chàng thật anh tuấn, người ta rất thích chàng nha.”
“Mạnh Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần giận dữ hét lên, nhưng trong lòng lại không có bất kỳ cảm giác chán ghét nào.
“Vương gia, ta ở đây, chàng đừng lớn tiếng như vậy mà, nếu nhớ ta thì chúng ta hãy trở về phòng đi. Đừng quên, quận chúa còn đang ở đây, đừng khiến nàng sợ hãi.” Cung Tuyết Thiến xinh đẹp, quyến rũ nói. Vẫn đứng giữa hắn và Liễu Nhu như trước.
“Trần…” Trong mắt Liễu Nhu ẩn chứa vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
“Quận chúa, người làm sao vậy? Sao lại có vẻ ủy khuất như vậy? Ai ức hiếp người sao?” Cung Tuyết Thiến giả vờ không hiểu nhìn nàng, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lại lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Ta thật hồ đồ, người sắp gả cho Vương gia rồi, là đang giận ta sao? Vậy ta phải nói trước với quận chúa, trong Vương phủ này có rất nhiều nữ nhân, sau này từ từ rồi người sẽ quen. Đừng tưởng rằng người là quận chúa thì có thể độc sủng Vương gia, đây là việc không thể xảy ra. Ngược lại, sau này mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh của mình.”
“Mạnh Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần dùng sức đẩy nàng ra, đưa tay giữ chặt vai Liễu Nhu nói: “Nhu Nhi, không cần để ý đến nàng ta.”
“Sao lại không cần để ý đến ta chứ? Quận chúa, người cho là người trở lại rồi, Vương gia vẫn sẽ yêu người như trước sao? Đừng quên, năm năm rồi, từ lâu đã không còn là người cũ cảnh xưa nữa. Bây giờ Vương gia yêu ta. Không tin, người hỏi Vương gia xem, chàng muốn hưu tất cả nữ nhân trong Vương phủ, chỉ riêng ta là không.” Cung Tuyết Thiến cố ý nói, nàng thật muốn nhìn xem, hắn sẽ giải thích như thế nào.
“Trần.” Liễu Nhu không hỏi hắn, lại chỉ nhìn hắn, sắc mặt ảm đạm rõ ràng. Đương nhiên nàng sẽ phối hợp với Mạnh Tâm Nghi diễn kịch.
“Nhu Nhi, ta chỉ giam cầm nàng ta ở trong Vương phủ thôi, chuyện này ta đã nói với nàng rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần hung hăng trừng Cung Tuyết Thiến, giọng nói lại dịu dàng, nói với Liễu Nhu.
“Hừ…” Cung Tuyết Thiến hừ lạnh vài tiếng: “Quận chúa, đừng ngốc nữa, nam nhân giam cầm một nữ nhân thì còn có thể làm gì được nữa? Dùng đầu óc suy nghĩ liền biết. Huống chi, ta vốn là nữ nhân của hắn.”
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi sống đủ rồi có phải không?” Mộ Dung Trần dùng một tay bắt lấy cổ tay nàng, ánh mắt âm tàn.
“Đợi một lát, Trần.” Liễu Nhu lại đột nhiên gọi hắn, sau đó đi đến trước mặt Cung Tuyết Thiến nói: “Tâm Nghi muội muội, nếu mọi chuyện giống như muội nói, vậy thì, ta sẽ tiếp nhận, không cần chàng lấy cớ là giam cầm. Ta yêu chàng, cho nên thứ chàng thích ta cũng phải yêu, cũng bao gồm cả muội. Tuy rằng ta sẽ đau lòng, nhưng mà ta sẽ cố gắng để bản thân thích ứng, bởi vì ta không thể không yêu chàng.”
Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, quả nhiên nàng rất thông minh, nàng càng nói như vậy, Mộ Dung Trần sẽ càng áy náy.
“Nhu Nhi.” Quả nhiên, Mộ Dung Trần cảm động kéo tay nàng, “Ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất đâu, quyệt đối không.”
“Quả nhiên nói nghe còn hay hơn hát, có thể là do người cảm thấy bản thân đã nhiều tuổi, không còn đẹp nữa, không giữ được trái tim Vương gia cho nên mới không thể không làm như vậy. Vậy cũng đừng có bày ra bộ dạng rộng lượng đó, còn gì mà Tâm Nghi muội muội? Sau này đừng kêu như vậy nữa khiến người ta nghe xong liền cảm thấy ghê tởm.” Cung Tuyết Thiến cố ý ác độc nói.
“Muội….” Thân thể mềm mại của Liễu Nhu run rẩy, trong nháy mắt nước mắt liền đong đầy, lập tức ngã vào ngực của hắn, ủy khuất rơi nước mắt.
Nước mắt tới cũng thật nhanh, Cung Tuyết Thiến nhìn thấy mà sửng sốt. Liễu Nhu thật là có khiếu diễn kịch trời ban.
“Bốp….” Một cái tát mạnh mẽ rơi xuống trên mặt Cung Tuyết Thiến, Mộ Dung Trần phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng: “Nếu ngươi dám tiếp tục nói về Nhu Nhi một chữ nữa thì bổn Vương nhất định sẽ đập nát miệng của ngươi.”
Máu tươi trên khóe môi rơi xuống trên y phục màu hồng nhạt, trong miệng đều là vị tanh ngọt. Máu tươi ngoài miệng vĩnh viễn không khiến nàng đau đớn bằng máu chảy trong tim. Như vậy cũng tốt, một cái tát đánh rơi luôn toàn bộ tình yêu của nàng dành cho hắn.
“Mạnh Tâm Nghi, nếu người dám làm chuyện bất lợi với Nhu Nhu, bổn Vương nhất định sẽ giết ngươi.” Mộ Dung Trần hung tợn uy hiếp.
“Ngươi nỡ giết sao? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại luyến tiếc.” Cung Tuyết Thiến cố ý yêu mị nói, dùng ngón tay xoa nhẹ lên môi hắn, học cái tốt không dễ dàng chút nào nhưng học cái xấu lại rất dễ.
“Có nỡ hay không ngươi cứ thử xem sẽ biết.” Mộ Dung Trần bóp chặt cằm nàng, ngón tay hơi dùng lực, nàng liền bị đau đến mức nhăn mặt nhíu mày. Nhưng rồi hắn lại buông nàng ra nói: “Nhưng mà, ta cũng rất chờ mong, xem ngươi muốn quyến rũ bổn Vương như thế nào.”
“Vậy ngươi cứ đợi đi.” Cung Tuyết Thiến lấy tay xoa xoa chiếc cằm bị hắn bóp đau của mình.
“Bổn Vương sẽ chờ.” Mộ Dung Trần nhìn thấy cổ nàng bị mình bóp đến đỏ lên, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia đau lòng, hắn buồn bực không yên xoay người rời đi. Thật ra chính hắn cũng không biết rốt cuộc cảm giác của hắn đối với nàng là gì?
Bóng dáng của hắn vừa biến mất ở cửa, tất cả vẻ cố chấp giả bộ trên khuôn mặt Cung Tuyết Thiến đều được gỡ xuống hết. Nàng cũng không hiểu, rõ ràng chỉ đơn giản là rời đi mà thôi, vì sao đối với nàng lại khó khăn như vậy? Nếu hắn yêu Nhu Nhi thì vì sao lại không buông nàng ra?
Hai ngày sau.
“Tiểu thư, quận chúa đến rồi, đang ở sảnh trước với Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng đi vào bẩm báo. Tuy rằng nàng không biết vì sao tiểu thư lại bảo mình chú ý đến Vương gia và quận chúa, nhưng mà tiểu thư đã phân phó thì nàng nhất định sẽ làm theo.
“Ừ, ta biết rồi. Tiểu Vân, giúp ta thay y phục.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, phân phó.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân đáp rồi lấy ra một bộ y phục màu hồng nhạt từ trong tủ đựng quần áo, giúp nàng mặc vào.
“Đi thôi, đến sảnh trước.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền đi ra ngoài.
Trong đại sảnh.
Liễu Nhu và Vương gia đang uống trà, thân mật trò chuyện thì liền nhìn thấy nàng một thân y phục hồng nhạt, thanh xuân xinh đẹp thướt tha đi đến khiến cho người ta sáng mắt.
“Vương gia, ta đang tìm chàng nha.” Cung Tuyết Thiến thật tự nhiên ngồi vào trong lòng hắn, ngay giữa hắn và Liễu Nhu.
Sắc mặt Liễu Nhu cứng đờ, rồi trong nháy mắt liền trở nên khó coi.
“Bước ra.” Khuôn mặt Mộ Dung Trần trở nên lạnh lùng, phân phó. Hắn biết nàng đang cố ý khiêu khích.
“Được rồi mà.” Cung Tuyết Thiến rất nghe lời đứng dậy rời khỏi ngực hắn, nhưng lại đột nhiên hôn lên mặt hắn một cái rồi nói: “Vương gia, bộ dáng hiện tại của chàng thật anh tuấn, người ta rất thích chàng nha.”
“Mạnh Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần giận dữ hét lên, nhưng trong lòng lại không có bất kỳ cảm giác chán ghét nào.
“Vương gia, ta ở đây, chàng đừng lớn tiếng như vậy mà, nếu nhớ ta thì chúng ta hãy trở về phòng đi. Đừng quên, quận chúa còn đang ở đây, đừng khiến nàng sợ hãi.” Cung Tuyết Thiến xinh đẹp, quyến rũ nói. Vẫn đứng giữa hắn và Liễu Nhu như trước.
“Trần…” Trong mắt Liễu Nhu ẩn chứa vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
“Quận chúa, người làm sao vậy? Sao lại có vẻ ủy khuất như vậy? Ai ức hiếp người sao?” Cung Tuyết Thiến giả vờ không hiểu nhìn nàng, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lại lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Ta thật hồ đồ, người sắp gả cho Vương gia rồi, là đang giận ta sao? Vậy ta phải nói trước với quận chúa, trong Vương phủ này có rất nhiều nữ nhân, sau này từ từ rồi người sẽ quen. Đừng tưởng rằng người là quận chúa thì có thể độc sủng Vương gia, đây là việc không thể xảy ra. Ngược lại, sau này mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh của mình.”
“Mạnh Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần dùng sức đẩy nàng ra, đưa tay giữ chặt vai Liễu Nhu nói: “Nhu Nhi, không cần để ý đến nàng ta.”
“Sao lại không cần để ý đến ta chứ? Quận chúa, người cho là người trở lại rồi, Vương gia vẫn sẽ yêu người như trước sao? Đừng quên, năm năm rồi, từ lâu đã không còn là người cũ cảnh xưa nữa. Bây giờ Vương gia yêu ta. Không tin, người hỏi Vương gia xem, chàng muốn hưu tất cả nữ nhân trong Vương phủ, chỉ riêng ta là không.” Cung Tuyết Thiến cố ý nói, nàng thật muốn nhìn xem, hắn sẽ giải thích như thế nào.
“Trần.” Liễu Nhu không hỏi hắn, lại chỉ nhìn hắn, sắc mặt ảm đạm rõ ràng. Đương nhiên nàng sẽ phối hợp với Mạnh Tâm Nghi diễn kịch.
“Nhu Nhi, ta chỉ giam cầm nàng ta ở trong Vương phủ thôi, chuyện này ta đã nói với nàng rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần hung hăng trừng Cung Tuyết Thiến, giọng nói lại dịu dàng, nói với Liễu Nhu.
“Hừ…” Cung Tuyết Thiến hừ lạnh vài tiếng: “Quận chúa, đừng ngốc nữa, nam nhân giam cầm một nữ nhân thì còn có thể làm gì được nữa? Dùng đầu óc suy nghĩ liền biết. Huống chi, ta vốn là nữ nhân của hắn.”
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi sống đủ rồi có phải không?” Mộ Dung Trần dùng một tay bắt lấy cổ tay nàng, ánh mắt âm tàn.
“Đợi một lát, Trần.” Liễu Nhu lại đột nhiên gọi hắn, sau đó đi đến trước mặt Cung Tuyết Thiến nói: “Tâm Nghi muội muội, nếu mọi chuyện giống như muội nói, vậy thì, ta sẽ tiếp nhận, không cần chàng lấy cớ là giam cầm. Ta yêu chàng, cho nên thứ chàng thích ta cũng phải yêu, cũng bao gồm cả muội. Tuy rằng ta sẽ đau lòng, nhưng mà ta sẽ cố gắng để bản thân thích ứng, bởi vì ta không thể không yêu chàng.”
Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, quả nhiên nàng rất thông minh, nàng càng nói như vậy, Mộ Dung Trần sẽ càng áy náy.
“Nhu Nhi.” Quả nhiên, Mộ Dung Trần cảm động kéo tay nàng, “Ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất đâu, quyệt đối không.”
“Quả nhiên nói nghe còn hay hơn hát, có thể là do người cảm thấy bản thân đã nhiều tuổi, không còn đẹp nữa, không giữ được trái tim Vương gia cho nên mới không thể không làm như vậy. Vậy cũng đừng có bày ra bộ dạng rộng lượng đó, còn gì mà Tâm Nghi muội muội? Sau này đừng kêu như vậy nữa khiến người ta nghe xong liền cảm thấy ghê tởm.” Cung Tuyết Thiến cố ý ác độc nói.
“Muội….” Thân thể mềm mại của Liễu Nhu run rẩy, trong nháy mắt nước mắt liền đong đầy, lập tức ngã vào ngực của hắn, ủy khuất rơi nước mắt.
Nước mắt tới cũng thật nhanh, Cung Tuyết Thiến nhìn thấy mà sửng sốt. Liễu Nhu thật là có khiếu diễn kịch trời ban.
“Bốp….” Một cái tát mạnh mẽ rơi xuống trên mặt Cung Tuyết Thiến, Mộ Dung Trần phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng: “Nếu ngươi dám tiếp tục nói về Nhu Nhi một chữ nữa thì bổn Vương nhất định sẽ đập nát miệng của ngươi.”
Máu tươi trên khóe môi rơi xuống trên y phục màu hồng nhạt, trong miệng đều là vị tanh ngọt. Máu tươi ngoài miệng vĩnh viễn không khiến nàng đau đớn bằng máu chảy trong tim. Như vậy cũng tốt, một cái tát đánh rơi luôn toàn bộ tình yêu của nàng dành cho hắn.