Từ trên nóc nhà chiếu rọi xuống ánh trăng u ám, một mớ tóc hỗn độn, một đầu bê bết mồ hôi, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch thê thảm té xỉu ở đó, khiến cho người khác nhìn mà không đành lòng.
Trong bóng đêm, Tiểu Vân mở to mắt, lập tức đứng dậy, liền thấy Cung Tuyết Thiến đang té xỉu, bước qua, loạng choạng đỡ nàng. “Tiểu thư, người sao rồi? Người mau tỉnh lại đi.”
“A, đau quá.” Đang trong cơn hôn mê, Cung Tuyết Thiến thống khổ nhíu mày, cảm giác đau đớn này khiến cho ký ức trở lại, nàng mở mắt, nhìn thấy Tiểu Vân mới yên lòng. Nàng chỉ biết là mình bị mama kia nhéo đến chết đi sống lại, sau đó nàng không biết gì nữa.
“Tiểu thư, người thế nào? Còn đau không?” Tiểu Vân đỡ nàng ngồi dậy, trong mắt đau lòng chứa lệ.
“Tiểu Vân, ta rất muốn về nhà.” Cung Tuyết Thiến ôm nàng khóc rống, nàng thật ủy khuất, không hiểu sao phải chịu nhiều trừng phạt oan uổng như vậy, nhớ lại lúc còn ở thời hiện đại, được cha mẹ yêu thương, hoàn toàn không có ai động đến một ngón tay của mình, nhưng bây giờ, người khác muốn đánh là đánh, muốn mắng cứ mắng, nàng thật sự muốn trở về.
“Tiểu thư, cố nhẫn nhịn vài năm, rất nhanh chúng ta có thể trở về rồi.” Tiểu Vân ôm lấy nàng, chỉ có thể an ủi như vậy, thật ra trong lòng đã sớm thở dài, tất cả mọi việc hôm nay đều là tự tiểu thư lựa chọn, còn có thể trách ai? Nhưng bây giờ nàng không thể nói như vậy.
“Tiểu Vân, ngươi có biết vì sao mà ma ma kia lại hận ta như vậy không?” Cung Tuyết Thiến lau nước mắt, nhìn nàng hỏi, sau khi khóc xong, tâm tình đã tốt lên nhiều, có điều vẫn thật đau nhức.
Tiểu Vân do dự nhìn nàng, không biết mở miệng thế nào.
“Có gì cứ nói thẳng, Tiểu Vân, ngươi cũng hy vọng ta thay đổi, không phải sao? Ta nhất định phải biết rõ ta đã phạm những sai lầm nào mới có thể sửa được.” Cung Tuyết Thiến thật lòng nói, nàng muốn biết thật ra Mạnh Tâm Nghi là loại người thế nào?
“Tiểu thư, mama sở dĩ hận người như vậy, là vì người trêu đùa bà ta quá đáng, khiến cho bà ta mất mặt trước mọi người, trước kia tiểu thư không phải người xấu, nhưng có chút kiêu căng vô lễ, thái độ ngạo mạn, không xem bất kỳ kẻ nào ở trong mắt, cho nên mọi người mới không thích người.” Lúc này Tiểu Vân mới dám nói thật.
Cung Tuyết Thiến hiểu được một chút, hóa ra tiểu thư Mạnh gia là thiên kim tiểu thư hư hỏng, cho nên mới gây thù hằn khắp nơi, trách không được bị trừng phạt như vậy., ngẩng đầu hỏi nàng: “Ta trêu chọc bà ta như thế nào?” Nàng thật muốn biết đứa bé mười tuổi trêu chọc người thế nào?
“Ai…” Nói đến chuyện này, Tiểu Vân thở dài, “Thật ra là tiểu thư bị chủ tử khác trong Vương phủ lợi dụng. Mama là vú nuôi của Vương gia, cho nên ở trong Vương phủ cũng có địa vị nhất định, bình thường cũng thực hung ác, thường xuyên mắng chửi người, mọi người đều sợ bà ta, cho dù là chủ tử cũng đền kiêng nể ba phần, nhưng trong lòng họ không phục, cho nên cố ý nói nếu ai làm cho bà ta quỳ xuống trước người đó, mới thực có bản lĩnh. Kỳ thật các nàng cố ý sắp xếp tiểu thư, biết tiểu thư tâm cao khí ngạo, tranh cường háo thắng, nhất định sẽ làm, kết quả tiểu thư dùng dây thừng làm một vòng tròn, chờ mama đi qua bị vấp vào dây thừng, bị quỳ gối trước mặt người, ai biết được chủ tử kia nấp chỗ tối đi ra, mama thẹn quá hóa giận, liền kết oán với tiểu thư.”
Nghe được mọi việc, Cung Tuyết Thiến thật sự không biết nên nói Mạnh tiểu thư này là thông minh hay là ngốc nữa. Nhưng ngẫm lại nàng mới có mười tuổi, sao có thể đấu lại với bọn hạ nhân bỉ ổi, chẳng qua kết quả lại khiến mình phải gánh vác hậu quả do nàng để lại.
Từ trên nóc nhà chiếu rọi xuống ánh trăng u ám, một mớ tóc hỗn độn, một đầu bê bết mồ hôi, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch thê thảm té xỉu ở đó, khiến cho người khác nhìn mà không đành lòng.
Trong bóng đêm, Tiểu Vân mở to mắt, lập tức đứng dậy, liền thấy Cung Tuyết Thiến đang té xỉu, bước qua, loạng choạng đỡ nàng. “Tiểu thư, người sao rồi? Người mau tỉnh lại đi.”
“A, đau quá.” Đang trong cơn hôn mê, Cung Tuyết Thiến thống khổ nhíu mày, cảm giác đau đớn này khiến cho ký ức trở lại, nàng mở mắt, nhìn thấy Tiểu Vân mới yên lòng. Nàng chỉ biết là mình bị mama kia nhéo đến chết đi sống lại, sau đó nàng không biết gì nữa.
“Tiểu thư, người thế nào? Còn đau không?” Tiểu Vân đỡ nàng ngồi dậy, trong mắt đau lòng chứa lệ.
“Tiểu Vân, ta rất muốn về nhà.” Cung Tuyết Thiến ôm nàng khóc rống, nàng thật ủy khuất, không hiểu sao phải chịu nhiều trừng phạt oan uổng như vậy, nhớ lại lúc còn ở thời hiện đại, được cha mẹ yêu thương, hoàn toàn không có ai động đến một ngón tay của mình, nhưng bây giờ, người khác muốn đánh là đánh, muốn mắng cứ mắng, nàng thật sự muốn trở về.
“Tiểu thư, cố nhẫn nhịn vài năm, rất nhanh chúng ta có thể trở về rồi.” Tiểu Vân ôm lấy nàng, chỉ có thể an ủi như vậy, thật ra trong lòng đã sớm thở dài, tất cả mọi việc hôm nay đều là tự tiểu thư lựa chọn, còn có thể trách ai? Nhưng bây giờ nàng không thể nói như vậy.
“Tiểu Vân, ngươi có biết vì sao mà ma ma kia lại hận ta như vậy không?” Cung Tuyết Thiến lau nước mắt, nhìn nàng hỏi, sau khi khóc xong, tâm tình đã tốt lên nhiều, có điều vẫn thật đau nhức.
Tiểu Vân do dự nhìn nàng, không biết mở miệng thế nào.
“Có gì cứ nói thẳng, Tiểu Vân, ngươi cũng hy vọng ta thay đổi, không phải sao? Ta nhất định phải biết rõ ta đã phạm những sai lầm nào mới có thể sửa được.” Cung Tuyết Thiến thật lòng nói, nàng muốn biết thật ra Mạnh Tâm Nghi là loại người thế nào?
“Tiểu thư, mama sở dĩ hận người như vậy, là vì người trêu đùa bà ta quá đáng, khiến cho bà ta mất mặt trước mọi người, trước kia tiểu thư không phải người xấu, nhưng có chút kiêu căng vô lễ, thái độ ngạo mạn, không xem bất kỳ kẻ nào ở trong mắt, cho nên mọi người mới không thích người.” Lúc này Tiểu Vân mới dám nói thật.
Cung Tuyết Thiến hiểu được một chút, hóa ra tiểu thư Mạnh gia là thiên kim tiểu thư hư hỏng, cho nên mới gây thù hằn khắp nơi, trách không được bị trừng phạt như vậy., ngẩng đầu hỏi nàng: “Ta trêu chọc bà ta như thế nào?” Nàng thật muốn biết đứa bé mười tuổi trêu chọc người thế nào?
“Ai…” Nói đến chuyện này, Tiểu Vân thở dài, “Thật ra là tiểu thư bị chủ tử khác trong Vương phủ lợi dụng. Mama là vú nuôi của Vương gia, cho nên ở trong Vương phủ cũng có địa vị nhất định, bình thường cũng thực hung ác, thường xuyên mắng chửi người, mọi người đều sợ bà ta, cho dù là chủ tử cũng đền kiêng nể ba phần, nhưng trong lòng họ không phục, cho nên cố ý nói nếu ai làm cho bà ta quỳ xuống trước người đó, mới thực có bản lĩnh. Kỳ thật các nàng cố ý sắp xếp tiểu thư, biết tiểu thư tâm cao khí ngạo, tranh cường háo thắng, nhất định sẽ làm, kết quả tiểu thư dùng dây thừng làm một vòng tròn, chờ mama đi qua bị vấp vào dây thừng, bị quỳ gối trước mặt người, ai biết được chủ tử kia nấp chỗ tối đi ra, mama thẹn quá hóa giận, liền kết oán với tiểu thư.”
Nghe được mọi việc, Cung Tuyết Thiến thật sự không biết nên nói Mạnh tiểu thư này là thông minh hay là ngốc nữa. Nhưng ngẫm lại nàng mới có mười tuổi, sao có thể đấu lại với bọn hạ nhân bỉ ổi, chẳng qua kết quả lại khiến mình phải gánh vác hậu quả do nàng để lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ trên nóc nhà chiếu rọi xuống ánh trăng u ám, một mớ tóc hỗn độn, một đầu bê bết mồ hôi, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch thê thảm té xỉu ở đó, khiến cho người khác nhìn mà không đành lòng.
Trong bóng đêm, Tiểu Vân mở to mắt, lập tức đứng dậy, liền thấy Cung Tuyết Thiến đang té xỉu, bước qua, loạng choạng đỡ nàng. “Tiểu thư, người sao rồi? Người mau tỉnh lại đi.”
“A, đau quá.” Đang trong cơn hôn mê, Cung Tuyết Thiến thống khổ nhíu mày, cảm giác đau đớn này khiến cho ký ức trở lại, nàng mở mắt, nhìn thấy Tiểu Vân mới yên lòng. Nàng chỉ biết là mình bị mama kia nhéo đến chết đi sống lại, sau đó nàng không biết gì nữa.
“Tiểu thư, người thế nào? Còn đau không?” Tiểu Vân đỡ nàng ngồi dậy, trong mắt đau lòng chứa lệ.
“Tiểu Vân, ta rất muốn về nhà.” Cung Tuyết Thiến ôm nàng khóc rống, nàng thật ủy khuất, không hiểu sao phải chịu nhiều trừng phạt oan uổng như vậy, nhớ lại lúc còn ở thời hiện đại, được cha mẹ yêu thương, hoàn toàn không có ai động đến một ngón tay của mình, nhưng bây giờ, người khác muốn đánh là đánh, muốn mắng cứ mắng, nàng thật sự muốn trở về.
“Tiểu thư, cố nhẫn nhịn vài năm, rất nhanh chúng ta có thể trở về rồi.” Tiểu Vân ôm lấy nàng, chỉ có thể an ủi như vậy, thật ra trong lòng đã sớm thở dài, tất cả mọi việc hôm nay đều là tự tiểu thư lựa chọn, còn có thể trách ai? Nhưng bây giờ nàng không thể nói như vậy.
“Tiểu Vân, ngươi có biết vì sao mà ma ma kia lại hận ta như vậy không?” Cung Tuyết Thiến lau nước mắt, nhìn nàng hỏi, sau khi khóc xong, tâm tình đã tốt lên nhiều, có điều vẫn thật đau nhức.
Tiểu Vân do dự nhìn nàng, không biết mở miệng thế nào.
“Có gì cứ nói thẳng, Tiểu Vân, ngươi cũng hy vọng ta thay đổi, không phải sao? Ta nhất định phải biết rõ ta đã phạm những sai lầm nào mới có thể sửa được.” Cung Tuyết Thiến thật lòng nói, nàng muốn biết thật ra Mạnh Tâm Nghi là loại người thế nào?
“Tiểu thư, mama sở dĩ hận người như vậy, là vì người trêu đùa bà ta quá đáng, khiến cho bà ta mất mặt trước mọi người, trước kia tiểu thư không phải người xấu, nhưng có chút kiêu căng vô lễ, thái độ ngạo mạn, không xem bất kỳ kẻ nào ở trong mắt, cho nên mọi người mới không thích người.” Lúc này Tiểu Vân mới dám nói thật.
Cung Tuyết Thiến hiểu được một chút, hóa ra tiểu thư Mạnh gia là thiên kim tiểu thư hư hỏng, cho nên mới gây thù hằn khắp nơi, trách không được bị trừng phạt như vậy., ngẩng đầu hỏi nàng: “Ta trêu chọc bà ta như thế nào?” Nàng thật muốn biết đứa bé mười tuổi trêu chọc người thế nào?
“Ai…” Nói đến chuyện này, Tiểu Vân thở dài, “Thật ra là tiểu thư bị chủ tử khác trong Vương phủ lợi dụng. Mama là vú nuôi của Vương gia, cho nên ở trong Vương phủ cũng có địa vị nhất định, bình thường cũng thực hung ác, thường xuyên mắng chửi người, mọi người đều sợ bà ta, cho dù là chủ tử cũng đền kiêng nể ba phần, nhưng trong lòng họ không phục, cho nên cố ý nói nếu ai làm cho bà ta quỳ xuống trước người đó, mới thực có bản lĩnh. Kỳ thật các nàng cố ý sắp xếp tiểu thư, biết tiểu thư tâm cao khí ngạo, tranh cường háo thắng, nhất định sẽ làm, kết quả tiểu thư dùng dây thừng làm một vòng tròn, chờ mama đi qua bị vấp vào dây thừng, bị quỳ gối trước mặt người, ai biết được chủ tử kia nấp chỗ tối đi ra, mama thẹn quá hóa giận, liền kết oán với tiểu thư.”
Nghe được mọi việc, Cung Tuyết Thiến thật sự không biết nên nói Mạnh tiểu thư này là thông minh hay là ngốc nữa. Nhưng ngẫm lại nàng mới có mười tuổi, sao có thể đấu lại với bọn hạ nhân bỉ ổi, chẳng qua kết quả lại khiến mình phải gánh vác hậu quả do nàng để lại.