“Thiếp là yêu hồ tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc…” Lúc này Cung Tuyết Thiến đang vừa hát một ca khúc ưu thương vừa nhẹ nhàng nhảy múa.
Nàng dùng vũ đạo biểu diễn hình dáng của bạch hồ (hồ ly trắng), lạnh lùng mà mỹ lệ, tình yêu là toàn bộ của nàng nhưng nàng lại không thể nói ra được, chỉ có thể khắc ghi trong đáy lòng ngàn năm. Sau trăm kiếp luân hồi, kiếp này nàng lại hóa thành nữ nhân hoa, lấy dáng vẻ ung dung dâng tặng người đời, dùng ánh mắt từ ái lại ưu thương, nhìn xuống thế giới của chúng ta từ phía xa, tình yêu vẫn là tất cả của nàng. Kiếp này nàng sinh ra có khả năng ca hát, nàng muốn ca hát vì tình yêu của mình.
Tửu lâu vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều buông đũa cùng rượu trong tay xuống, lặng lẽ nhìn nàng, lắng nghe.
Trong một gian phòng trang nhã trên lầu hai, một nam tử đi ra, nhìn nàng chăm chú, không rời mắt.
“Chàng nhìn tay áo tung bay, tay áo tung bay, thề non hẹn biển…tất cả chỉ là mây khói.” Đến đây, nàng chợt ngừng hát cùng nhảy múa.
Mọi người dường như đều đắm chìm trong câu chuyện mỹ lệ mà bi thương của nàng, chưa kịp lấy lại tinh thần.
“Hay….” Một tiếng nói vang dội không gian vang lên, sau đó là tiếng vỗ tay.
Cung Tuyết Thiến không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, liền nhìn thấy một nam nhân đứng trên hành lang lầu hai đang nhìn nàng chằm chằm. Lông mi dày đậm, ánh mắt hữu thần sáng ngời, sống mũi cao cao, đôi môi có độ dày vừa phải, hơn nữa dáng người cũng rất cao lớn, tựa như một pho tượng hoàn mỹ. Lại nhìn thấy trên người hắn đang mặc một chiếc áo khoác da lông, trong đầu nàng lập tức hiện lên hai chữ: Khiết Đan.
Nàng mỉm cười với hắn nói: “Đa tạ công tử đã khen ngợi, tiểu nữ tử xấu hổ không dám nhận.”
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, trên mặt nam tử trung niên tai to mặt lớn lúc trước mang theo sự kích động, dùng tay giữ chặt nàng: “Tiểu mỹ nhân, hôm nay gia muốn nàng, không phải chỉ có một vạn lượng sao, chỉ cần sau này nàng đi theo gia, gia nhất định sẽ cho nàng ăn ngon mặc đẹp.”
“Buông ra.” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nhìn hắn quát lớn rồi gạt tay hắn ra.
“Tiểu nương môn (con quỷ nhỏ), giữ thể diện cho ngươi mà còn không muốn sao, gia nhìn trúng ngươi chính là phúc khí của ngươi.” Nam nhân trung niên thẹn quá hóa giận, bàn tay liền giơ lên.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân ở bên cạnh chạy lên ngăn cản.
“Ai da…” Tay của nam tử trung niên lại đột nhiên bị ám khí không rõ từ đâu phóng tới bắn trúng. Hắn bị đau ôm tay kêu lên, hung hăng trừng mắt nhìn bốn phía quát: “Ai? Ai đánh? Con mẹ nó, đứng ra đây cho gia.”
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, bởi vì mọi người đều biết hắn chính là thân thích của Thái tử phi nên không ai dám đắc tội.
“Ta.” Nam tử trên lầu phun ra một chữ, sau đó đi xuống, phía sau hắn còn có một thị vệ râu ria đầy cằm, trên mặt không có một tia biểu cảm, lưng hùm vai gấu, tay ôm kiếm đi theo.
“Ngươi… con mẹ nó.” Nam tử trung niên chửi ầm lên, vẫn còn chưa nói xong thì một thanh kiếm đã kề lên cổ, hắn sợ hãi đến mức biến sắc, thân mình hơi run rẩy, liền chắp tay cầu xin tha thứ: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng.”
Nhưng người thị vệ lại giống như không nghe thấy, vẫn kề kiếm trong tay lên cổ hắn.
“Ba Cách, thả hắn ra.” Nam tử nhìn thị vệ phân phó.
“Dạ.” Thị vệ tên Ba Cách cung kính đáp rồi lập tức thu kiếm về.
“Cút.” Nam tử lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên.
“Ngươi cứ chờ đấy.” Người đàn ông trung niên hung tợn nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi tửu lâu.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn hắn nói: “Đạ tạ công tử đã giải vây.”
“Không cần như vậy, tiểu thư, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chính là để dùng vào những trường hợp này. Đây là ngân phiếu một vạn lượng, tiểu thư cầm lấy trả tiền đi.” Nam tử mỉm cười, lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực đặt vào tay nàng.
Cung Tuyết Thiến nhìn thấy nụ cười của hắn liền hơi sững sờ. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có nam nhân cười động lòng người như vậy.
“Tiểu thư….” Tiểu Vân ở bên cạnh lặng lẽ kéo kéo nàng.
Lúc này nàng mới kịp phản ứng, ngượng ngùng cười nói: “Công tử, vậy ta không khách khí, nhưng mà ta sẽ không lấy không bạc, ta sẽ trả lại cho công tử.”
“Không cần phải trả lại đâu, nếu như tiểu thư không để ý, có thể cho ta vinh hạnh nói chuyện cùng nàng không?” Nam nhân mời.
“Đương nhiên có thể.” Cung Tuyết Thiến đáp ứng rất sảng khoái.
Ơ…chuyện này khiến nam tử hơi sững sờ, hắn nghe nói nữ tử Trung nguyên đều là xinh đẹp ngượng ngùng, sẽ không kết giao với nam tử xa lạ. Sao nàng lại có thể hào sảng như vậy?
“Tiểu Vân, ngươi đem số ngân phiếu này đưa cho chưởng quầy đi.” Cung Tuyết Thiến đưa ngân phiếu cho Tiểu Vân, phân phó.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân nhận ngân phiếu rồi xoay người rời đi.
“Tiểu thư, mời.” Nam tử rất lễ độ đưa tay ra.
“Được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, đi lên lầu.
Mãi cho đến khi vào trong gian phòng trang nhã, ngồi xuống ghế rồi nàng mới nhớ tới hỏi: “Công tử, ta vẫn chưa biết tên của người, nếu như tiện, xin nói cho ta biết tên họ, hôm khác ta sẽ trả lại ngân lượng cho người.”
“Tiểu thư, tại hạ là Gia Lỗ Tề.” Nam tử chắp tay giới thiệu.
Gia Lỗ Tề? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, quả nhiên là tên của dân tộc thiểu số. Nàng cũng lễ phép đáp lại: “Ta là Mạnh Tâm Nghi.” Nàng vốn định nói là Cung Tuyết Thiến, nhưng nghĩ đến ở đây vẫn còn người biết mình nên cũng không muốn phiền phức như vậy.
“Mạnh Tâm Nghi.” Gia Lỗ Tề lại càng ngẩn ra, nàng cư nhiên chủ động nói tên của mình cho hắn biết, thật là một nữ tử đặc biêt.
“Sao vậy? Có gì không ổn sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn hỏi.
“Không có gì, chỉ là ta từng nghe nói nữ tử người Hán đều rất kín đáo nhưng tiểu thư lại ngược lại, rất ngay thẳng.” Gia Lỗ Tề nói thật.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hiểu được hắn đang nói gì, liền chớp chớp mắt nói: “Lời của người cũng rất kín đáo, cái gì ngay thẳng chứ, người muốn nói ta không biết xấu hổ chứ gì?”
“Thiếp là yêu hồ tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc…” Lúc này Cung Tuyết Thiến đang vừa hát một ca khúc ưu thương vừa nhẹ nhàng nhảy múa.
Nàng dùng vũ đạo biểu diễn hình dáng của bạch hồ (hồ ly trắng), lạnh lùng mà mỹ lệ, tình yêu là toàn bộ của nàng nhưng nàng lại không thể nói ra được, chỉ có thể khắc ghi trong đáy lòng ngàn năm. Sau trăm kiếp luân hồi, kiếp này nàng lại hóa thành nữ nhân hoa, lấy dáng vẻ ung dung dâng tặng người đời, dùng ánh mắt từ ái lại ưu thương, nhìn xuống thế giới của chúng ta từ phía xa, tình yêu vẫn là tất cả của nàng. Kiếp này nàng sinh ra có khả năng ca hát, nàng muốn ca hát vì tình yêu của mình.
Tửu lâu vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều buông đũa cùng rượu trong tay xuống, lặng lẽ nhìn nàng, lắng nghe.
Trong một gian phòng trang nhã trên lầu hai, một nam tử đi ra, nhìn nàng chăm chú, không rời mắt.
“Chàng nhìn tay áo tung bay, tay áo tung bay, thề non hẹn biển…tất cả chỉ là mây khói.” Đến đây, nàng chợt ngừng hát cùng nhảy múa.
Mọi người dường như đều đắm chìm trong câu chuyện mỹ lệ mà bi thương của nàng, chưa kịp lấy lại tinh thần.
“Hay….” Một tiếng nói vang dội không gian vang lên, sau đó là tiếng vỗ tay.
Cung Tuyết Thiến không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, liền nhìn thấy một nam nhân đứng trên hành lang lầu hai đang nhìn nàng chằm chằm. Lông mi dày đậm, ánh mắt hữu thần sáng ngời, sống mũi cao cao, đôi môi có độ dày vừa phải, hơn nữa dáng người cũng rất cao lớn, tựa như một pho tượng hoàn mỹ. Lại nhìn thấy trên người hắn đang mặc một chiếc áo khoác da lông, trong đầu nàng lập tức hiện lên hai chữ: Khiết Đan.
Nàng mỉm cười với hắn nói: “Đa tạ công tử đã khen ngợi, tiểu nữ tử xấu hổ không dám nhận.”
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, trên mặt nam tử trung niên tai to mặt lớn lúc trước mang theo sự kích động, dùng tay giữ chặt nàng: “Tiểu mỹ nhân, hôm nay gia muốn nàng, không phải chỉ có một vạn lượng sao, chỉ cần sau này nàng đi theo gia, gia nhất định sẽ cho nàng ăn ngon mặc đẹp.”
“Buông ra.” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nhìn hắn quát lớn rồi gạt tay hắn ra.
“Tiểu nương môn (con quỷ nhỏ), giữ thể diện cho ngươi mà còn không muốn sao, gia nhìn trúng ngươi chính là phúc khí của ngươi.” Nam nhân trung niên thẹn quá hóa giận, bàn tay liền giơ lên.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân ở bên cạnh chạy lên ngăn cản.
“Ai da…” Tay của nam tử trung niên lại đột nhiên bị ám khí không rõ từ đâu phóng tới bắn trúng. Hắn bị đau ôm tay kêu lên, hung hăng trừng mắt nhìn bốn phía quát: “Ai? Ai đánh? Con mẹ nó, đứng ra đây cho gia.”
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, bởi vì mọi người đều biết hắn chính là thân thích của Thái tử phi nên không ai dám đắc tội.
“Ta.” Nam tử trên lầu phun ra một chữ, sau đó đi xuống, phía sau hắn còn có một thị vệ râu ria đầy cằm, trên mặt không có một tia biểu cảm, lưng hùm vai gấu, tay ôm kiếm đi theo.
“Ngươi… con mẹ nó.” Nam tử trung niên chửi ầm lên, vẫn còn chưa nói xong thì một thanh kiếm đã kề lên cổ, hắn sợ hãi đến mức biến sắc, thân mình hơi run rẩy, liền chắp tay cầu xin tha thứ: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng.”
Nhưng người thị vệ lại giống như không nghe thấy, vẫn kề kiếm trong tay lên cổ hắn.
“Ba Cách, thả hắn ra.” Nam tử nhìn thị vệ phân phó.
“Dạ.” Thị vệ tên Ba Cách cung kính đáp rồi lập tức thu kiếm về.
“Cút.” Nam tử lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên.
“Ngươi cứ chờ đấy.” Người đàn ông trung niên hung tợn nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi tửu lâu.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn hắn nói: “Đạ tạ công tử đã giải vây.”
“Không cần như vậy, tiểu thư, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chính là để dùng vào những trường hợp này. Đây là ngân phiếu một vạn lượng, tiểu thư cầm lấy trả tiền đi.” Nam tử mỉm cười, lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực đặt vào tay nàng.
Cung Tuyết Thiến nhìn thấy nụ cười của hắn liền hơi sững sờ. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có nam nhân cười động lòng người như vậy.
“Tiểu thư….” Tiểu Vân ở bên cạnh lặng lẽ kéo kéo nàng.
Lúc này nàng mới kịp phản ứng, ngượng ngùng cười nói: “Công tử, vậy ta không khách khí, nhưng mà ta sẽ không lấy không bạc, ta sẽ trả lại cho công tử.”
“Không cần phải trả lại đâu, nếu như tiểu thư không để ý, có thể cho ta vinh hạnh nói chuyện cùng nàng không?” Nam nhân mời.
“Đương nhiên có thể.” Cung Tuyết Thiến đáp ứng rất sảng khoái.
Ơ…chuyện này khiến nam tử hơi sững sờ, hắn nghe nói nữ tử Trung nguyên đều là xinh đẹp ngượng ngùng, sẽ không kết giao với nam tử xa lạ. Sao nàng lại có thể hào sảng như vậy?
“Tiểu Vân, ngươi đem số ngân phiếu này đưa cho chưởng quầy đi.” Cung Tuyết Thiến đưa ngân phiếu cho Tiểu Vân, phân phó.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân nhận ngân phiếu rồi xoay người rời đi.
“Tiểu thư, mời.” Nam tử rất lễ độ đưa tay ra.
“Được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, đi lên lầu.
Mãi cho đến khi vào trong gian phòng trang nhã, ngồi xuống ghế rồi nàng mới nhớ tới hỏi: “Công tử, ta vẫn chưa biết tên của người, nếu như tiện, xin nói cho ta biết tên họ, hôm khác ta sẽ trả lại ngân lượng cho người.”
“Tiểu thư, tại hạ là Gia Lỗ Tề.” Nam tử chắp tay giới thiệu.
Gia Lỗ Tề? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, quả nhiên là tên của dân tộc thiểu số. Nàng cũng lễ phép đáp lại: “Ta là Mạnh Tâm Nghi.” Nàng vốn định nói là Cung Tuyết Thiến, nhưng nghĩ đến ở đây vẫn còn người biết mình nên cũng không muốn phiền phức như vậy.
“Mạnh Tâm Nghi.” Gia Lỗ Tề lại càng ngẩn ra, nàng cư nhiên chủ động nói tên của mình cho hắn biết, thật là một nữ tử đặc biêt.
“Sao vậy? Có gì không ổn sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn hỏi.
“Không có gì, chỉ là ta từng nghe nói nữ tử người Hán đều rất kín đáo nhưng tiểu thư lại ngược lại, rất ngay thẳng.” Gia Lỗ Tề nói thật.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hiểu được hắn đang nói gì, liền chớp chớp mắt nói: “Lời của người cũng rất kín đáo, cái gì ngay thẳng chứ, người muốn nói ta không biết xấu hổ chứ gì?”