Bảo Tiểu Vân đi nghỉ ngơi xong, Cung Tuyết Thiến đứng ở trong viện một mình, để cơn gió đêm se lạnh kia thổi lên người mình, nàng muốn cảm nhận sự thê lương của đêm nay.
Thì ra tình yêu thật sự khiến người ta tổn thương, liều mạng muốn thoát khỏi hắn, nhưng đến lúc thật sự ròi đi thì trái tim lại không tự chủ nhớ đến hắn. Dựa vào thân cây, trước mắt lại hiện lên từng cảnh tượng của quá khứ, khuôn mặt của hắn không ngừng xuất hiện trước mắt nàng, khiến nàng bi thương, khiến nàng đau lòng.
“Lần đó ta đã từng yêu chàng thật lòng.” Một khúc tình ca ưu thương chậm rãi vang lên từ miệng nàng, lệ trong khóe mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, làm ướt một mảng trước ngực của chiếc váy ngủ màu trắng.
“Bảo bối, có phải đang nhớ đến ta hay không?” Giọng nói yêu nghiệt của Cơ Tinh Hồn đột nhiên vang lên bên tai, thân thể nàng cũng rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
“Nhớ ngươi.” Cung Tuyết Thiến thật ngoan ngoãn ngả đầu tựa vào trước ngực hắn, muốn tìm được chút ấm áp từ trên người hắn.
“Bảo bối, nếu nhớ ta thì đi cùng ta, ta không ngại lấy nàng.” Cơ Tinh Hồn nhẹ nhàng ôm nàng, sự thê lương bất lực của nàng khiến hắn đau lòng. Hắn vốn đến Vương phủ tìm nàng nhưng đến Vương phủ rồi mới biết nàng không ở đó, lại nghe thấy mấy nô tỳ vụng trộm bàn luận, nói nàng bị hưu.
“Ta ngại gả cho ngươi.” Cung Tuyết Thiến tức giận ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, hắn luôn không đứng đắn như vậy, nhưng tâm tình nàng lại được thả lỏng.
“Bảo bối, ta nói thật lòng đấy. Nàng có thể suy nghĩ đến việc gả cho ta, nam tử có dáng vẻ như Phan An, anh tuấn tiêu sái, khiến nữ nhân vừa nhìn thấy liền thất hồn lạc phách.” Giọng điệu của Cơ Tinh Hồn có vẻ đùa giỡn nhưng trong mắt lại mang theo sự nghiêm túc.
“Cơ Tinh Hồn, da mặt của ngươi cũng thật dày, còn có người khen ngợi chính mình như ngươi sao. Hơn nữa, ngươi anh tuấn tiêu sái sao? Ta lại không thấy như vậy.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy khỏi lồng ngực hắn, nhìn hắn làm ra vẻ không biết.
“Bây giờ nhìn không ra cũng không sao, ta sẽ nhanh chóng để bảo bối nhìn ra.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nháy đôi mắt quyến rũ.
Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, không muốn để ý đến hắn nữa. Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền nhìn hắn hỏi: “Cơ Tinh Hồn, ngươi làm nghề gì vậy? Có cần người giúp đỡ hay không?”
“Bảo bối, nàng hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn giúp ta?” Cơ Tinh Hồn nhếch mày nhìn nàng.
“Không phải ta muốn giúp ngươi, mà là ta muốn tìm việc làm để nuôi sống bản thân.” Cung Tuyết Thiến liếc hắn một cái, nàng mới không nhàm chán như vậy đâu.
“Là việc này sao, yên tâm, bảo bối, sau này ta sẽ nuôi nàng.” Cơ Tinh Hồn lại yêu nghiệt ôm lấy eo nàng.
“Ta cũng không phải tình nhân của ngươi, ngươi dựa vào gì mà nuôi ta? Huống chi, ta chỉ muốn tự nuôi sống mình.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ta không ngại để nàng làm tình nhân của ta, hơn nữa, việc ta làm chính là giết người sống, thứ nhất nàng không biết võ công, hai là nàng không biết giết người, sao giúp ta được.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi, có phải nàng đã nghĩ quá đơn giản về chốn giang hồ rồi không?
“Ta không biết võ công, cũng không biết giết người, nhưng mà ai nói giết người nhất định phải dùng võ công. Ta có thể dùng mỹ nhân kế.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền nhìn hắn bằng ánh mắt yêu mị
Trong mắt Cơ Tinh Hồn hiện lên ánh sáng đặc thù, nghiêm trang nói: “Nàng nói ta mới nhớ, có người cho ta một vạn lượng vàng để giúp hắn hoàn thành một việc, vậy cứ để cho nàng đi thực hiện mỹ nhân kế này đi.”
Ơ…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, không phải chứ, thật sự có sao. Chẳng qua nàng chỉ nói đùa thôi, đột nhiên nghĩ lại, nhất định là hắn đang đùa nàng, xem nàng có nói thật hay không. Nghĩ vậy nàng liền nhìn hắn nói: “Được, ta đồng ý.”
“Đây là nàng nói đấy nhé, không được nuốt lời. Được rồi, từ giờ trở đi, thỏa thuận có hiệu lực.” Cơ Tinh Hồn không để cho nàng có cơ hội đổi ý.
“Ta đã nói rồi, sẽ không nuốt lời. Ngươi nói đi, hắn là ai?” Cung Tuyết Thiến cũng không tin hắn nói thật.
“Hắn chính là môn chủ Câu hồn môn, đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, Cơ Tinh Hồn.” Cơ Tinh Hồn từng chữ từng chữ một nói ra danh hiệu của mình.
A….Cung Tuyết Thiến sửng sốt rồi bật cười, sau đó đấm lên ngực hắn một đấm, nói: “Ngươi đi chết đi.”
“Ta nghiêm túc đấy, nàng đã tiếp nhận thỏa thuận này rồi thì nhất định phải hoàn thành.” Cơ Tinh Hồn nắm chặt tay nàng lại.
“Ta tiếp nhận lúc nào chứ, chứng cớ đâu?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn, hắn cũng thật biết tính kế.
“Nàng muốn chơi xấu.” Ánh mắt yêu mị của Cơ Tinh Hồn híp lại.
“Ta chơi xấu thế nào? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi sao? Huống chi, ngươi căn bản không có chứng cớ chứng minh ta chơi xấu.” Cung Tuyết Thiến hơi đắc ý nhìn hắn.
“Ta, Cơ Tinh Hồn làm việc từ trước tới nay không cần chứng cớ, bảo bối, chơi xấu hay không không quan trọng, chỉ cần nàng bồi thường cho ta một vạn lượng vàng.” Cơ Tinh Hồn vươn tay ra.
“Không có.” Cung Tuyết Thiến đáp dứt khoát.
Cơ Tinh Hồn lộ ra một nụ cười tỏ vẻ thực hiện được âm mưu, vui mừng ôm lấy nàng bay lên nóc nhà nói: “Bảo bối, ta chỉ chờ những lời này của nàng thôi. Không có thì ta sẽ dùng người để gán nợ.”
“Cơ Tinh Hồn, ngươi thật âm hiểm, thả ta xuống.” Cung Tuyết Thiến giờ mới hiểu được, thì ra hắn đang chờ nàng sập bẫy.
“Được, thả nàng xuống.” Hắn lập tức buông tay.
“A….” Thân mình Cung Tuyết Thiến liền rơi thẳng xuống, nàng sợ hãi nhắm mặt lại hét ầm lên.
“Sợ sao?” Ngay tại tích tắc nàng rơi xuống mặt đất, Cơ Tinh Hồn lấy tay đỡ được nàng.
“Ngươi muốn chết sao? Hù chết người không cần phải đền mạng có phải không?” Cung Tuyết Thiến thở phì phì hét lớn.
“Hù chết nàng thì ta sẽ đền mạng.” Cơ Tinh Hồn buông nàng ra, thật ra hắn chỉ muốn giúp nàng phát tiết những cảm xúc trong lòng mà thôi.
“Nhàm chán, ngươi đi đi, ta muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái rồi không thèm nhìn hắn, xoay ngươi đi về phía phòng mình.
“Bảo bối, nhớ kỹ, nàng nợ ta một mỹ nhân kế.” Cơ Tinh Hồn nói xong, người liền biến mất.
Bảo Tiểu Vân đi nghỉ ngơi xong, Cung Tuyết Thiến đứng ở trong viện một mình, để cơn gió đêm se lạnh kia thổi lên người mình, nàng muốn cảm nhận sự thê lương của đêm nay.
Thì ra tình yêu thật sự khiến người ta tổn thương, liều mạng muốn thoát khỏi hắn, nhưng đến lúc thật sự ròi đi thì trái tim lại không tự chủ nhớ đến hắn. Dựa vào thân cây, trước mắt lại hiện lên từng cảnh tượng của quá khứ, khuôn mặt của hắn không ngừng xuất hiện trước mắt nàng, khiến nàng bi thương, khiến nàng đau lòng.
“Lần đó ta đã từng yêu chàng thật lòng.” Một khúc tình ca ưu thương chậm rãi vang lên từ miệng nàng, lệ trong khóe mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, làm ướt một mảng trước ngực của chiếc váy ngủ màu trắng.
“Bảo bối, có phải đang nhớ đến ta hay không?” Giọng nói yêu nghiệt của Cơ Tinh Hồn đột nhiên vang lên bên tai, thân thể nàng cũng rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
“Nhớ ngươi.” Cung Tuyết Thiến thật ngoan ngoãn ngả đầu tựa vào trước ngực hắn, muốn tìm được chút ấm áp từ trên người hắn.
“Bảo bối, nếu nhớ ta thì đi cùng ta, ta không ngại lấy nàng.” Cơ Tinh Hồn nhẹ nhàng ôm nàng, sự thê lương bất lực của nàng khiến hắn đau lòng. Hắn vốn đến Vương phủ tìm nàng nhưng đến Vương phủ rồi mới biết nàng không ở đó, lại nghe thấy mấy nô tỳ vụng trộm bàn luận, nói nàng bị hưu.
“Ta ngại gả cho ngươi.” Cung Tuyết Thiến tức giận ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, hắn luôn không đứng đắn như vậy, nhưng tâm tình nàng lại được thả lỏng.
“Bảo bối, ta nói thật lòng đấy. Nàng có thể suy nghĩ đến việc gả cho ta, nam tử có dáng vẻ như Phan An, anh tuấn tiêu sái, khiến nữ nhân vừa nhìn thấy liền thất hồn lạc phách.” Giọng điệu của Cơ Tinh Hồn có vẻ đùa giỡn nhưng trong mắt lại mang theo sự nghiêm túc.
“Cơ Tinh Hồn, da mặt của ngươi cũng thật dày, còn có người khen ngợi chính mình như ngươi sao. Hơn nữa, ngươi anh tuấn tiêu sái sao? Ta lại không thấy như vậy.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy khỏi lồng ngực hắn, nhìn hắn làm ra vẻ không biết.
“Bây giờ nhìn không ra cũng không sao, ta sẽ nhanh chóng để bảo bối nhìn ra.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nháy đôi mắt quyến rũ.
Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, không muốn để ý đến hắn nữa. Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền nhìn hắn hỏi: “Cơ Tinh Hồn, ngươi làm nghề gì vậy? Có cần người giúp đỡ hay không?”
“Bảo bối, nàng hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn giúp ta?” Cơ Tinh Hồn nhếch mày nhìn nàng.
“Không phải ta muốn giúp ngươi, mà là ta muốn tìm việc làm để nuôi sống bản thân.” Cung Tuyết Thiến liếc hắn một cái, nàng mới không nhàm chán như vậy đâu.
“Là việc này sao, yên tâm, bảo bối, sau này ta sẽ nuôi nàng.” Cơ Tinh Hồn lại yêu nghiệt ôm lấy eo nàng.
“Ta cũng không phải tình nhân của ngươi, ngươi dựa vào gì mà nuôi ta? Huống chi, ta chỉ muốn tự nuôi sống mình.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ta không ngại để nàng làm tình nhân của ta, hơn nữa, việc ta làm chính là giết người sống, thứ nhất nàng không biết võ công, hai là nàng không biết giết người, sao giúp ta được.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi, có phải nàng đã nghĩ quá đơn giản về chốn giang hồ rồi không?
“Ta không biết võ công, cũng không biết giết người, nhưng mà ai nói giết người nhất định phải dùng võ công. Ta có thể dùng mỹ nhân kế.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền nhìn hắn bằng ánh mắt yêu mị
Trong mắt Cơ Tinh Hồn hiện lên ánh sáng đặc thù, nghiêm trang nói: “Nàng nói ta mới nhớ, có người cho ta một vạn lượng vàng để giúp hắn hoàn thành một việc, vậy cứ để cho nàng đi thực hiện mỹ nhân kế này đi.”
Ơ…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, không phải chứ, thật sự có sao. Chẳng qua nàng chỉ nói đùa thôi, đột nhiên nghĩ lại, nhất định là hắn đang đùa nàng, xem nàng có nói thật hay không. Nghĩ vậy nàng liền nhìn hắn nói: “Được, ta đồng ý.”
“Đây là nàng nói đấy nhé, không được nuốt lời. Được rồi, từ giờ trở đi, thỏa thuận có hiệu lực.” Cơ Tinh Hồn không để cho nàng có cơ hội đổi ý.
“Ta đã nói rồi, sẽ không nuốt lời. Ngươi nói đi, hắn là ai?” Cung Tuyết Thiến cũng không tin hắn nói thật.
“Hắn chính là môn chủ Câu hồn môn, đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, Cơ Tinh Hồn.” Cơ Tinh Hồn từng chữ từng chữ một nói ra danh hiệu của mình.
A….Cung Tuyết Thiến sửng sốt rồi bật cười, sau đó đấm lên ngực hắn một đấm, nói: “Ngươi đi chết đi.”
“Ta nghiêm túc đấy, nàng đã tiếp nhận thỏa thuận này rồi thì nhất định phải hoàn thành.” Cơ Tinh Hồn nắm chặt tay nàng lại.
“Ta tiếp nhận lúc nào chứ, chứng cớ đâu?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn, hắn cũng thật biết tính kế.
“Nàng muốn chơi xấu.” Ánh mắt yêu mị của Cơ Tinh Hồn híp lại.
“Ta chơi xấu thế nào? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi sao? Huống chi, ngươi căn bản không có chứng cớ chứng minh ta chơi xấu.” Cung Tuyết Thiến hơi đắc ý nhìn hắn.
“Ta, Cơ Tinh Hồn làm việc từ trước tới nay không cần chứng cớ, bảo bối, chơi xấu hay không không quan trọng, chỉ cần nàng bồi thường cho ta một vạn lượng vàng.” Cơ Tinh Hồn vươn tay ra.
“Không có.” Cung Tuyết Thiến đáp dứt khoát.
Cơ Tinh Hồn lộ ra một nụ cười tỏ vẻ thực hiện được âm mưu, vui mừng ôm lấy nàng bay lên nóc nhà nói: “Bảo bối, ta chỉ chờ những lời này của nàng thôi. Không có thì ta sẽ dùng người để gán nợ.”
“Cơ Tinh Hồn, ngươi thật âm hiểm, thả ta xuống.” Cung Tuyết Thiến giờ mới hiểu được, thì ra hắn đang chờ nàng sập bẫy.
“Được, thả nàng xuống.” Hắn lập tức buông tay.
“A….” Thân mình Cung Tuyết Thiến liền rơi thẳng xuống, nàng sợ hãi nhắm mặt lại hét ầm lên.
“Sợ sao?” Ngay tại tích tắc nàng rơi xuống mặt đất, Cơ Tinh Hồn lấy tay đỡ được nàng.
“Ngươi muốn chết sao? Hù chết người không cần phải đền mạng có phải không?” Cung Tuyết Thiến thở phì phì hét lớn.
“Hù chết nàng thì ta sẽ đền mạng.” Cơ Tinh Hồn buông nàng ra, thật ra hắn chỉ muốn giúp nàng phát tiết những cảm xúc trong lòng mà thôi.
“Nhàm chán, ngươi đi đi, ta muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái rồi không thèm nhìn hắn, xoay ngươi đi về phía phòng mình.
“Bảo bối, nhớ kỹ, nàng nợ ta một mỹ nhân kế.” Cơ Tinh Hồn nói xong, người liền biến mất.