“Ta muốn hỏi con, vì sao lại hưu nàng?” Quý phi nương nương hỏi.
“Đó là chuyện của ta, không cần bà hỏi đến, còn nữa, sau này bà cũng ít hỏi chuyện của ta thôi.” Giọng điệu Mộ Dung Trần vẫn lạnh băng như trước.
“Con….” Quý phi nương nương bị hắn chọc tức, tay run lên, nhịn không được quát: “Được, con đi đi, sau này ta cũng không quản con nữa.”
Mộ Dung Trần nhìn thấy bà tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch thì thân mình hơn chần chừ, trong mắt hiện lên một tia áy náy. Nhưng nghĩ đến những hành động trước kia của bà nên vẫn vô tình xoay người rời đi.
Quý phi nương nương lập tức ngồi lên trên ghế, tay nắm chặt run run, sao hắn lại có thể không biết điều như vậy? Không thể hiểu được lòng bà?
“Nương nương, người không sao chứ?” Công công đi tới, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng giúp bà.
“Tiểu Minh tử, sáng mai, ngươi đi tuyên quận chúa tới gặp ta.” Quý phi nương nương phân phó, đã đến lúc gặp mặt nàng ta rồi, năm năm sau mới xuất hiện, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
“Dạ, nô tài tuân mệnh.” Tiểu Minh tử vội vàng đáp.
Ngày hôm sau, Liễu Nhu được công công dẫn đến cung của Quý phi.
“Ngọc Minh bái kiến Quý phi nương nương.” Giọng điệu Liễu Nhu ôn hòa, trên mặt không có một tia biểu tình, vấn an. Rốt cuộc bà ta cũng nhịn không được đến tìm nàng.
“Đứng lên đi.” Quý phi nương nương cũng lạnh lùng nói rồi đưa mắt ra hiệu, những người xung quanh liền hơi hành lễ rồi lui xuống.
Lúc này Quý phi nương nương mới dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng: “Liễu Nhu, năm năm không gặp, ngươi vẫn giống như lúc trước. Nói đi, lần này trở về mục đích của ngươi là gì?”
“Nương nương đang nói gì vậy? Sao ta lại không hiểu gì cả, ta là quận chúa, lần này đến đương nhiên là để hòa thân rồi, tất cả mọi người đều biết, nương nương không biết sao?” Liễu Nhu giả vờ ngây ngốc nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia hận ý.
“Hòa thân? Liễu Nhu, ngươi không cần giả vờ, ở đây không có người khác, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi trở về chỉ đơn giản là vì hòa thân thôi sao? Chẳng lẽ ngươi không hận ta?” Ánh mắt sắc bén của Quý phi nương nương bắn thẳng về phía nàng. Dù sao năm năm trước chính bà đã gài bẫy ép nàng rời đi.
“Hừ.” Liễu Nhu đột nhiên cười lạnh, cũng không giả vờ nữa, lập tức đi đến bên cạnh, ngồi xuống, cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi mới nhìn bà nói: “Nương nương, tốt nhất bà nên khách sáo một chút khi nói chuyện với ta, ta không còn là quả phụ Liễu Nhu không chỗ nương tựa trong miệng bà nữa đâu, bây giờ ta là quận chúa Minh Nguyệt quốc, hiện tại ta có thân phận, có quyền thế, bà nghĩ rằng ta còn sợ bà sao? Ta đương nhiên hận bà, nhưng mà, ta cũng nói cho bà biết, ta thật sự đến để hòa thân, bởi vì ta yêu Trần, nhưng mà ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà như vậy đâu, ta sẽ khiến bà phải trả giá thật nhiều.”
“Vậy ngươi muốn như thế nào? Giết ta? Đừng quên, dù sao nó cũng là con ta, ngươi giết ta, nó còn có thể tha thứ cho ngươi sao?” Quý phi nương nương nhìn nàng, có thách nàng cũng không có gan cùng bản lĩnh đó đâu.
“Nương nương, bà yên tâm, ta cũng không ngu ngốc như vậy đâu, dù thế nào thì bà cũng là mẫu phi của Trần, cho nên ta sẽ không để bà chết đâu, ta sẽ khiến bà…sống không bằng chết.” Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Liễu Nhu chợt trở nên âm lãnh đáng sợ.
“Liễu Nhu, ngươi quay trở về là để báo thù đúng không? Ta thừa nhận năm năm trước, có lẽ đã đối xử không công bằng với ngươi. Nhưng ngươi nên hiểu tình cảnh của ta lúc đó. Vì Trần, ta không thể không làm như vậy.” Quý phi nương nương nhìn nàng chằm chằm, nói.
“Vì Trần? Bà là vì quyền lợi của mình thì đúng hơn. Không sai, ta tới là để trả thù, ta vĩnh viễn cũng không thể quên được việc trước kia bà đã bức bách ta, còn có những khổ cực mà năm năm này ta đã phải chịu. May mắn là ông trời có mắt, cho ta sống lại lần nữa, nhưng mà ta vĩnh viễn đều không quên được những sỉ nhục bà đã dành cho ta.” Nghĩ đến năm năm trước, Liễu Nhu liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Liễu Nhu, ngươi có thể hận ta, có thể oán ta, có thể trả thù ta, nhưng ta hi vọng ngươi đừng thương tổn Trần Nhi. Nó thật sự yêu ngươi, vì ngươi, nó đã hận ta suốt năm năm.” Trong mắt Quý phi nương nương ẩn chứa nỗi đau xót, bà muốn ổn định Liễu Nhu trước rồi sau này sẽ tìm cơ hội đối phó nàng.
“Rò ràng là bà vẫn luôn thương tổn chàng, bà còn có tư cách gì mà yêu cầu ta?” Liễu Nhu mắt lạnh nhìn lên bà, nhưng trong lòng lại có một tia ấm áp bởi vì câu nói kia của bà. Trần vì nàng mà hận bà ta năm năm.
“Nhu Nhi, sao nàng lại ở đây?” Mộ Dung Trần đột nhiên xông vào, giọng điệu căn thẳng mang theo sự quan tâm nhìn nàng hỏi.
“Trần, không có việc gì, là thiếp muốn đến thăm nương nương.” Liễu Nhu ôn nhu cười nói, cất dấu vẻ lạnh băng trên khuôn mặt đi.
“Sau này không có việc gì thì ít vào cung thôi.” Mộ Dung Trần nói xong, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý phi nương nương đang ngồi ở trước mặt một cái rồi kéo tay nàng đi.
Nhìn thấy con mình rời đi tuyệt tình như vậy, Quý phi nương nương tức giận đến nỗi nước mắt tuôn trào. Đến lúc nào nó mới hiểu rõ, bà làm tất cả cũng bởi vì suy nghĩ cho nó.
“Nương nương, đừng đau lòng, một ngày nào đó Vương gia sẽ rõ thôi.” Tiểu Minh tử an ủi, nhanh chóng đưa đến một chiếc khăn lụa.
“Ta chỉ sợ, lần này Liễu Nhu trở lại không đơn giản như vậy. Hiện tại ta thật hối hận trước kia không nghe lời ngươi, diệt cỏ diệt tận gốc.” Quý phi nương nương ân hận lúc đầu đã sai lầm.
“Nương nương cứ yên tâm, nô tài nhận ra, nàng ta thích Vương gia cho nên sẽ không làm gì Vương gia đâu. Mà cho dù nàng ta muốn làm gì đi nữa thì chúng ta cũng có thể ra tay trước để dành lợi thế.” Tiểu Minh tử ở bên cạnh nói.
Quý phi nương nương khẽ gật đầu nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi, hi vọng nàng ta thật lòng với Trần Nhi.”
“Nương nương, không cần suy nghĩ nhiều quá, hiện tại thân phận của nàng ta là quận chúa Minh Nguyệt quốc, cưới nàng ta đối với Vương gia mà nói là trăm lợi mà không hề có hại. Nếu nàng ta thật sự có lòng khác, chúng ta ra tay cũng không muộn.” Tiểu Minh tử đỡ bà dậy nói.
“Ừ, Tiểu Minh tử, ngươi phái người theo dõi nàng ta cùng động tĩnh của Vương phủ thật chặt.” Quý phi nương nương phân phó.
“Dạ, nương nương, nô tài sẽ làm thật tốt.” Tiểu Minh tử lĩnh mệnh nói.
“Ta muốn hỏi con, vì sao lại hưu nàng?” Quý phi nương nương hỏi.
“Đó là chuyện của ta, không cần bà hỏi đến, còn nữa, sau này bà cũng ít hỏi chuyện của ta thôi.” Giọng điệu Mộ Dung Trần vẫn lạnh băng như trước.
“Con….” Quý phi nương nương bị hắn chọc tức, tay run lên, nhịn không được quát: “Được, con đi đi, sau này ta cũng không quản con nữa.”
Mộ Dung Trần nhìn thấy bà tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch thì thân mình hơn chần chừ, trong mắt hiện lên một tia áy náy. Nhưng nghĩ đến những hành động trước kia của bà nên vẫn vô tình xoay người rời đi.
Quý phi nương nương lập tức ngồi lên trên ghế, tay nắm chặt run run, sao hắn lại có thể không biết điều như vậy? Không thể hiểu được lòng bà?
“Nương nương, người không sao chứ?” Công công đi tới, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng giúp bà.
“Tiểu Minh tử, sáng mai, ngươi đi tuyên quận chúa tới gặp ta.” Quý phi nương nương phân phó, đã đến lúc gặp mặt nàng ta rồi, năm năm sau mới xuất hiện, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
“Dạ, nô tài tuân mệnh.” Tiểu Minh tử vội vàng đáp.
Ngày hôm sau, Liễu Nhu được công công dẫn đến cung của Quý phi.
“Ngọc Minh bái kiến Quý phi nương nương.” Giọng điệu Liễu Nhu ôn hòa, trên mặt không có một tia biểu tình, vấn an. Rốt cuộc bà ta cũng nhịn không được đến tìm nàng.
“Đứng lên đi.” Quý phi nương nương cũng lạnh lùng nói rồi đưa mắt ra hiệu, những người xung quanh liền hơi hành lễ rồi lui xuống.
Lúc này Quý phi nương nương mới dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng: “Liễu Nhu, năm năm không gặp, ngươi vẫn giống như lúc trước. Nói đi, lần này trở về mục đích của ngươi là gì?”
“Nương nương đang nói gì vậy? Sao ta lại không hiểu gì cả, ta là quận chúa, lần này đến đương nhiên là để hòa thân rồi, tất cả mọi người đều biết, nương nương không biết sao?” Liễu Nhu giả vờ ngây ngốc nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia hận ý.
“Hòa thân? Liễu Nhu, ngươi không cần giả vờ, ở đây không có người khác, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi trở về chỉ đơn giản là vì hòa thân thôi sao? Chẳng lẽ ngươi không hận ta?” Ánh mắt sắc bén của Quý phi nương nương bắn thẳng về phía nàng. Dù sao năm năm trước chính bà đã gài bẫy ép nàng rời đi.
“Hừ.” Liễu Nhu đột nhiên cười lạnh, cũng không giả vờ nữa, lập tức đi đến bên cạnh, ngồi xuống, cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi mới nhìn bà nói: “Nương nương, tốt nhất bà nên khách sáo một chút khi nói chuyện với ta, ta không còn là quả phụ Liễu Nhu không chỗ nương tựa trong miệng bà nữa đâu, bây giờ ta là quận chúa Minh Nguyệt quốc, hiện tại ta có thân phận, có quyền thế, bà nghĩ rằng ta còn sợ bà sao? Ta đương nhiên hận bà, nhưng mà, ta cũng nói cho bà biết, ta thật sự đến để hòa thân, bởi vì ta yêu Trần, nhưng mà ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà như vậy đâu, ta sẽ khiến bà phải trả giá thật nhiều.”
“Vậy ngươi muốn như thế nào? Giết ta? Đừng quên, dù sao nó cũng là con ta, ngươi giết ta, nó còn có thể tha thứ cho ngươi sao?” Quý phi nương nương nhìn nàng, có thách nàng cũng không có gan cùng bản lĩnh đó đâu.
“Nương nương, bà yên tâm, ta cũng không ngu ngốc như vậy đâu, dù thế nào thì bà cũng là mẫu phi của Trần, cho nên ta sẽ không để bà chết đâu, ta sẽ khiến bà…sống không bằng chết.” Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Liễu Nhu chợt trở nên âm lãnh đáng sợ.
“Liễu Nhu, ngươi quay trở về là để báo thù đúng không? Ta thừa nhận năm năm trước, có lẽ đã đối xử không công bằng với ngươi. Nhưng ngươi nên hiểu tình cảnh của ta lúc đó. Vì Trần, ta không thể không làm như vậy.” Quý phi nương nương nhìn nàng chằm chằm, nói.
“Vì Trần? Bà là vì quyền lợi của mình thì đúng hơn. Không sai, ta tới là để trả thù, ta vĩnh viễn cũng không thể quên được việc trước kia bà đã bức bách ta, còn có những khổ cực mà năm năm này ta đã phải chịu. May mắn là ông trời có mắt, cho ta sống lại lần nữa, nhưng mà ta vĩnh viễn đều không quên được những sỉ nhục bà đã dành cho ta.” Nghĩ đến năm năm trước, Liễu Nhu liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Liễu Nhu, ngươi có thể hận ta, có thể oán ta, có thể trả thù ta, nhưng ta hi vọng ngươi đừng thương tổn Trần Nhi. Nó thật sự yêu ngươi, vì ngươi, nó đã hận ta suốt năm năm.” Trong mắt Quý phi nương nương ẩn chứa nỗi đau xót, bà muốn ổn định Liễu Nhu trước rồi sau này sẽ tìm cơ hội đối phó nàng.
“Rò ràng là bà vẫn luôn thương tổn chàng, bà còn có tư cách gì mà yêu cầu ta?” Liễu Nhu mắt lạnh nhìn lên bà, nhưng trong lòng lại có một tia ấm áp bởi vì câu nói kia của bà. Trần vì nàng mà hận bà ta năm năm.
“Nhu Nhi, sao nàng lại ở đây?” Mộ Dung Trần đột nhiên xông vào, giọng điệu căn thẳng mang theo sự quan tâm nhìn nàng hỏi.
“Trần, không có việc gì, là thiếp muốn đến thăm nương nương.” Liễu Nhu ôn nhu cười nói, cất dấu vẻ lạnh băng trên khuôn mặt đi.
“Sau này không có việc gì thì ít vào cung thôi.” Mộ Dung Trần nói xong, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý phi nương nương đang ngồi ở trước mặt một cái rồi kéo tay nàng đi.
Nhìn thấy con mình rời đi tuyệt tình như vậy, Quý phi nương nương tức giận đến nỗi nước mắt tuôn trào. Đến lúc nào nó mới hiểu rõ, bà làm tất cả cũng bởi vì suy nghĩ cho nó.
“Nương nương, đừng đau lòng, một ngày nào đó Vương gia sẽ rõ thôi.” Tiểu Minh tử an ủi, nhanh chóng đưa đến một chiếc khăn lụa.
“Ta chỉ sợ, lần này Liễu Nhu trở lại không đơn giản như vậy. Hiện tại ta thật hối hận trước kia không nghe lời ngươi, diệt cỏ diệt tận gốc.” Quý phi nương nương ân hận lúc đầu đã sai lầm.
“Nương nương cứ yên tâm, nô tài nhận ra, nàng ta thích Vương gia cho nên sẽ không làm gì Vương gia đâu. Mà cho dù nàng ta muốn làm gì đi nữa thì chúng ta cũng có thể ra tay trước để dành lợi thế.” Tiểu Minh tử ở bên cạnh nói.
Quý phi nương nương khẽ gật đầu nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi, hi vọng nàng ta thật lòng với Trần Nhi.”
“Nương nương, không cần suy nghĩ nhiều quá, hiện tại thân phận của nàng ta là quận chúa Minh Nguyệt quốc, cưới nàng ta đối với Vương gia mà nói là trăm lợi mà không hề có hại. Nếu nàng ta thật sự có lòng khác, chúng ta ra tay cũng không muộn.” Tiểu Minh tử đỡ bà dậy nói.
“Ừ, Tiểu Minh tử, ngươi phái người theo dõi nàng ta cùng động tĩnh của Vương phủ thật chặt.” Quý phi nương nương phân phó.
“Dạ, nương nương, nô tài sẽ làm thật tốt.” Tiểu Minh tử lĩnh mệnh nói.