Thật ra hắn không cần dặn dò thì người khác cũng sẽ không đi qua, bởi người nào cũng biết hắn đang giúp nàng chữa thương.
“Ngài ấy…ngài ấy….” Gia Lỗ Tề kinh ngạc nhìn hắn, sao hắn có thể?
“Gia Lỗ Tề Vương tử không cần giật mình, nàng ta vốn là tiểu thiếp của Tam Vương gia nên đệ ấy là người thích hợp nhất.” Thái tử đi tới vỗ vỗ vai hắn nói.
Cái gì? So với lúc nãy Gia Lỗ Tề càng thêm hoảng hốt, nhưng mà nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, cũng đã biết nàng bị người ta hưu. Thì ra là bị Vương gia hưu, chỉ là vì sao hắn lại quan tâm đến nữ nhân đã bị mình hưu?
“Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống dưới.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, nàng mới không muốn để hắn giúp nha, nàng tình nguyện tự mình rút.
“Nữ nhân, câm miệng, nếu còn tiếp tục ồn, bổn Vương liền muốn ngươi.” Mộ Dung Trần trừng mắt nhìn lại nàng, hung hăng uy hiếp.
Cung Tuyết Thiến thở hổn hển trừng hắn, cắn răng phun ra hai chữ: “Đê tiện.”
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ lạnh nhạt nhìn nàng một cái, tay nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, đưa tay muốn xé váy nàng ra.
“Không cần ngươi quan tâm, ta tự mình làm.” Cung Tuyết Thiến lập tức ngăn hắn lại, nàng không muốn để hắn giúp.
“Ngươi ồn ào khó chịu gì chứ, ngươi nghĩ rằng ta muốn nhìn sao? Hơn nữa chỗ nào trên người ngươi ta chưa nhìn qua, bây giờ còn che, ta nhắm mắt đều có thể nói ra.” Mộ Dung Trần lạnh lùng chế giễu nàng. Thật ra hắn rất muốn dịu dàng ôm nàng vào lòng nhưng có lẽ đây là cách bọn họ ở chung.
“Ngươi…ngươi đi chết đi.” Vẻ mặt Cung Tuyết Thiến rất tức giận, nàng đưa tay đánh về phía lồng ngực hắn.
“Có chết cũng muốn ngươi theo cùng.” Mộ Dung Trần không thèm để ý đến nàng nữa, trực tiếp lấy tay xé váy cùng tiết khố bên trong của nàng ra.
Đôi mắt Cung Tuyết Thiến ươn ướt nhìn hắn, đơn giản là vì một câu nói kia của hắn: “Có chết cũng muốn ngươi theo cùng.” Lúc sống không có cơ hội, chết đi liệu còn có thể có cơ hội không?
“Ngươi chịu đựng một lát.” Mộ Dung Trần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nước mắt lóng lánh của nàng, trong lòng đau xót, an ủi: “Sẽ không đau lắm đâu.”
A….Hắn cư nhiên nghĩ ràng nàng sợ đau, liền nhắm mắt lại nói: “Rút đi.”
Mộ Dung Trần nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng, khóe môi không tự giác hiện lên một nụ cười nhẹ, tay hơi dùng sức, bất ngờ rút mũi tên trên đùi nàng ra.
“A….” Cung Tuyết Thiến bị đau hét lên một tiếng, lúc này mới mở mắt ra, liền nhìn thấy miệng vết thương ở trên đùi đang không ngừng chảy máu. Nàng sợ hãi, nước mắt tuôn rơi.
Mộ Dung Trần rải thuốc trị thương lên vết thương, sau đó tự mình giúp nàng băng bó thật tốt, rồi mới lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt nàng, ôm nàng nói: “Được rồi, không sao rồi.”
Nhưng chính lời nói ôn nhu như vậy của hắn lại càng làm cho lòng nàng chua xót không thôi. Vòng ôm này đã từng thuộc về nàng, nhưng bây giờ không phải nữa rồi, liền đẩy hắn ra nói: “Cám ơn ngươi, chúng ta trở về thôi.”
“Nhất định phải khách sáo với ta như vậy sao? Nhất định phải đối xử với ta một cách xa lạ như vậy sao?” Mộ Dung Trần dùng tay nắm chặt bả vai nàng, ánh mắt cũng ẩn chứa thống khổ. Hắn nghĩ rằng mình không yêu nàng, nhưng sau khi nàng rời đi, mới biết hắn có yêu nàng.
“Vương gia, không cần tiếp tục lừa mình dối người. Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta tất phải trở thành người xa lạ, vì ngươi, cũng vì ta.” Cung Tuyết Thiến tàn nhẫn nói, nhất định hắn không biết nàng yêu hắn biết bao, muốn ôm lấy hắn biết bao.
“Vì ngươi? Vì ngươi gì chứ? Ngươi muốn thích ai? Một tên Cơ Tinh Hồn rồi Thập tứ đệ còn chưa đủ sao? Từ khi nào ngươi lại quyến rũ Gia Lỗ Tề. Mạnh Tâm Nghi, bây giờ bổn Vương mới biết được ngươi có bản lĩnh lớn như vậy.” Mộ Dung Trần phẫn nộ trào phúng nói.
Cung Tuyết Thiến cũng bị hắn chọc giận, liền gạt tay hắn ra, nói: “Ngươi nói đúng rồi đấy, ta quyến rũ ai, là bản lĩnh của ta. Hình như không có liên quan gì đến ngươi cả.”
“Ngươi….” Sắc mặt Mộ Dung Trần xanh mét, hắn lấy tay bóp chặt cằm nàng, giận dữ trừng nàng. Vì sao nàng cứ nhất định phải chọc giận hắn? “Không liên quan gì đến bổn Vương sao? Nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng là nữ nhân mà ta đã dùng qua.” Hắn lạnh lùng trào phúng nói.
“Ngươi…vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến hận nghiến răng nghiến lợi. Sao hắn lại có thể sỉ nhục nàng như vậy? Liền đưa tay tát lên mặt hắn.
Bốp….Một tiếng vang lên, trên mặt của hắn liền hằn lên một dấu tay, khiến cả hai đều ngây ngẩn cả người.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cả gan dám đánh bổn Vương, chán sống rồi phải không?” Trong ánh mắt của Mộ Dung Trần bừng bừng lửa giận, nhìn nàng chằm chằm. Hắn không nghĩ tới nàng sẽ ra tay đánh mình.
Nhìn thấy dấu tay in trên mặt hắn, Cung Tuyết Thiến cũng hoảng sợ. Nàng không ngờ mình lại ra tay đánh hắn, nhưng đánh cũng đánh rồi, nàng cũng không thể chùn bước, liền ngước đầu lên nhìn hắn, bất chấp nói: “Ta cứ đánh đấy, sao nào?”
“Sao nào?” Một bàn tay của Mộ Dung Trần hung hăng bóp chặt mặt nàng, còn tay kia giơ lên.
“Đánh ta sao? Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến dứt khoát nhắm mắt, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt không sợ chết.
Trong nháy mắt tay của Mộ Dung Trần sắp rơi xuống mặt nàng, chợt dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ phờ phạc gầy yếu nhưng vẫn quật cường khiến hắn không thể xuống tay được, thậm chí muốn ôm lấy nàng.
Hồi lâu không thấy hắn có động tĩnh gì, lúc này Cung Tuyết Thiến mới mở mắt ra, liền nhìn thấy trong ánh mắt hắn ẩn chứa một tia ôn nhu đang nhìn mình chăm chú. Nhưng vừa thấy nàng mở mắt, sự ôn nhu đó lại lập tức bị vẻ lạnh như băng thay thế.
“Bổn Vương quyết định rồi, bổn Vương phải đổi cách khác để trừng phạt ngươi.” Mộ Dung Trần đột nhiên cười tà ác nói.
“Cách gì?” Cung Tuyết Thiến lập tức có cảm giác lông tóc dựng đứng cả lên.
Lúc này Mộ Dung Trần mới dùng tay nâng cằm nàng lên, ngón tay mờ ám xoa nắn trên môi nàng nói: “Bổn Vương muốn ngươi phụng bồi ta, tùy thời tùy chỗ, chỉ cần bổn Vương muốn ngươi, ngươi phải phục tùng.”
“Ta không….” Cung Tuyết Thiến vừa muốn phản kháng thì đã bị hắn ôm chặt trước ngực, dùng môi ngăn câu nói tiếp theo của nàng lại.
Mắt trừng lên nhìn hắn, nàng há mồm lại muốn cắn đầu lưỡi hắn, thế nhưng hắn lại lập tức tránh được, cười tà ác, nói: “Ngươi cho là bổn Vương còn có thể bị ngươi cắn lần nữa sao? Còn nữa, nhớ kỹ, ngươi không có quyền nói không.”
“Ta….” Cung Tuyết Thiến vừa muốn phản bác tiếp thì môi lại bị hắn phủ lên lần nữa. Nàng rất tức giận nhưng chỉ có thể giận dữ trừng hắn, không có cách gì khác.
0.000000 0.000000
Thật ra hắn không cần dặn dò thì người khác cũng sẽ không đi qua, bởi người nào cũng biết hắn đang giúp nàng chữa thương.
“Ngài ấy…ngài ấy….” Gia Lỗ Tề kinh ngạc nhìn hắn, sao hắn có thể?
“Gia Lỗ Tề Vương tử không cần giật mình, nàng ta vốn là tiểu thiếp của Tam Vương gia nên đệ ấy là người thích hợp nhất.” Thái tử đi tới vỗ vỗ vai hắn nói.
Cái gì? So với lúc nãy Gia Lỗ Tề càng thêm hoảng hốt, nhưng mà nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, cũng đã biết nàng bị người ta hưu. Thì ra là bị Vương gia hưu, chỉ là vì sao hắn lại quan tâm đến nữ nhân đã bị mình hưu?
“Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống dưới.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, nàng mới không muốn để hắn giúp nha, nàng tình nguyện tự mình rút.
“Nữ nhân, câm miệng, nếu còn tiếp tục ồn, bổn Vương liền muốn ngươi.” Mộ Dung Trần trừng mắt nhìn lại nàng, hung hăng uy hiếp.
Cung Tuyết Thiến thở hổn hển trừng hắn, cắn răng phun ra hai chữ: “Đê tiện.”
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ lạnh nhạt nhìn nàng một cái, tay nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, đưa tay muốn xé váy nàng ra.
“Không cần ngươi quan tâm, ta tự mình làm.” Cung Tuyết Thiến lập tức ngăn hắn lại, nàng không muốn để hắn giúp.
“Ngươi ồn ào khó chịu gì chứ, ngươi nghĩ rằng ta muốn nhìn sao? Hơn nữa chỗ nào trên người ngươi ta chưa nhìn qua, bây giờ còn che, ta nhắm mắt đều có thể nói ra.” Mộ Dung Trần lạnh lùng chế giễu nàng. Thật ra hắn rất muốn dịu dàng ôm nàng vào lòng nhưng có lẽ đây là cách bọn họ ở chung.
“Ngươi…ngươi đi chết đi.” Vẻ mặt Cung Tuyết Thiến rất tức giận, nàng đưa tay đánh về phía lồng ngực hắn.
“Có chết cũng muốn ngươi theo cùng.” Mộ Dung Trần không thèm để ý đến nàng nữa, trực tiếp lấy tay xé váy cùng tiết khố bên trong của nàng ra.
Đôi mắt Cung Tuyết Thiến ươn ướt nhìn hắn, đơn giản là vì một câu nói kia của hắn: “Có chết cũng muốn ngươi theo cùng.” Lúc sống không có cơ hội, chết đi liệu còn có thể có cơ hội không?
“Ngươi chịu đựng một lát.” Mộ Dung Trần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nước mắt lóng lánh của nàng, trong lòng đau xót, an ủi: “Sẽ không đau lắm đâu.”
A….Hắn cư nhiên nghĩ ràng nàng sợ đau, liền nhắm mắt lại nói: “Rút đi.”
Mộ Dung Trần nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng, khóe môi không tự giác hiện lên một nụ cười nhẹ, tay hơi dùng sức, bất ngờ rút mũi tên trên đùi nàng ra.
“A….” Cung Tuyết Thiến bị đau hét lên một tiếng, lúc này mới mở mắt ra, liền nhìn thấy miệng vết thương ở trên đùi đang không ngừng chảy máu. Nàng sợ hãi, nước mắt tuôn rơi.
Mộ Dung Trần rải thuốc trị thương lên vết thương, sau đó tự mình giúp nàng băng bó thật tốt, rồi mới lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt nàng, ôm nàng nói: “Được rồi, không sao rồi.”
Nhưng chính lời nói ôn nhu như vậy của hắn lại càng làm cho lòng nàng chua xót không thôi. Vòng ôm này đã từng thuộc về nàng, nhưng bây giờ không phải nữa rồi, liền đẩy hắn ra nói: “Cám ơn ngươi, chúng ta trở về thôi.”
“Nhất định phải khách sáo với ta như vậy sao? Nhất định phải đối xử với ta một cách xa lạ như vậy sao?” Mộ Dung Trần dùng tay nắm chặt bả vai nàng, ánh mắt cũng ẩn chứa thống khổ. Hắn nghĩ rằng mình không yêu nàng, nhưng sau khi nàng rời đi, mới biết hắn có yêu nàng.
“Vương gia, không cần tiếp tục lừa mình dối người. Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta tất phải trở thành người xa lạ, vì ngươi, cũng vì ta.” Cung Tuyết Thiến tàn nhẫn nói, nhất định hắn không biết nàng yêu hắn biết bao, muốn ôm lấy hắn biết bao.
“Vì ngươi? Vì ngươi gì chứ? Ngươi muốn thích ai? Một tên Cơ Tinh Hồn rồi Thập tứ đệ còn chưa đủ sao? Từ khi nào ngươi lại quyến rũ Gia Lỗ Tề. Mạnh Tâm Nghi, bây giờ bổn Vương mới biết được ngươi có bản lĩnh lớn như vậy.” Mộ Dung Trần phẫn nộ trào phúng nói.
Cung Tuyết Thiến cũng bị hắn chọc giận, liền gạt tay hắn ra, nói: “Ngươi nói đúng rồi đấy, ta quyến rũ ai, là bản lĩnh của ta. Hình như không có liên quan gì đến ngươi cả.”
“Ngươi….” Sắc mặt Mộ Dung Trần xanh mét, hắn lấy tay bóp chặt cằm nàng, giận dữ trừng nàng. Vì sao nàng cứ nhất định phải chọc giận hắn? “Không liên quan gì đến bổn Vương sao? Nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng là nữ nhân mà ta đã dùng qua.” Hắn lạnh lùng trào phúng nói.
“Ngươi…vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến hận nghiến răng nghiến lợi. Sao hắn lại có thể sỉ nhục nàng như vậy? Liền đưa tay tát lên mặt hắn.
Bốp….Một tiếng vang lên, trên mặt của hắn liền hằn lên một dấu tay, khiến cả hai đều ngây ngẩn cả người.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cả gan dám đánh bổn Vương, chán sống rồi phải không?” Trong ánh mắt của Mộ Dung Trần bừng bừng lửa giận, nhìn nàng chằm chằm. Hắn không nghĩ tới nàng sẽ ra tay đánh mình.
Nhìn thấy dấu tay in trên mặt hắn, Cung Tuyết Thiến cũng hoảng sợ. Nàng không ngờ mình lại ra tay đánh hắn, nhưng đánh cũng đánh rồi, nàng cũng không thể chùn bước, liền ngước đầu lên nhìn hắn, bất chấp nói: “Ta cứ đánh đấy, sao nào?”
“Sao nào?” Một bàn tay của Mộ Dung Trần hung hăng bóp chặt mặt nàng, còn tay kia giơ lên.
“Đánh ta sao? Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến dứt khoát nhắm mắt, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt không sợ chết.
Trong nháy mắt tay của Mộ Dung Trần sắp rơi xuống mặt nàng, chợt dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ phờ phạc gầy yếu nhưng vẫn quật cường khiến hắn không thể xuống tay được, thậm chí muốn ôm lấy nàng.
Hồi lâu không thấy hắn có động tĩnh gì, lúc này Cung Tuyết Thiến mới mở mắt ra, liền nhìn thấy trong ánh mắt hắn ẩn chứa một tia ôn nhu đang nhìn mình chăm chú. Nhưng vừa thấy nàng mở mắt, sự ôn nhu đó lại lập tức bị vẻ lạnh như băng thay thế.
“Bổn Vương quyết định rồi, bổn Vương phải đổi cách khác để trừng phạt ngươi.” Mộ Dung Trần đột nhiên cười tà ác nói.
“Cách gì?” Cung Tuyết Thiến lập tức có cảm giác lông tóc dựng đứng cả lên.
Lúc này Mộ Dung Trần mới dùng tay nâng cằm nàng lên, ngón tay mờ ám xoa nắn trên môi nàng nói: “Bổn Vương muốn ngươi phụng bồi ta, tùy thời tùy chỗ, chỉ cần bổn Vương muốn ngươi, ngươi phải phục tùng.”
“Ta không….” Cung Tuyết Thiến vừa muốn phản kháng thì đã bị hắn ôm chặt trước ngực, dùng môi ngăn câu nói tiếp theo của nàng lại.
Mắt trừng lên nhìn hắn, nàng há mồm lại muốn cắn đầu lưỡi hắn, thế nhưng hắn lại lập tức tránh được, cười tà ác, nói: “Ngươi cho là bổn Vương còn có thể bị ngươi cắn lần nữa sao? Còn nữa, nhớ kỹ, ngươi không có quyền nói không.”
“Ta….” Cung Tuyết Thiến vừa muốn phản bác tiếp thì môi lại bị hắn phủ lên lần nữa. Nàng rất tức giận nhưng chỉ có thể giận dữ trừng hắn, không có cách gì khác.
. .