Từng tiếng vó ngựa lao nhanh rồi dừng lại ở ngoài cổng thành.
“Thế nào? Có phát hiện gì không?” Mộ Dung Trần nói với sắc mặt âm trầm, xem dáng vẻ của bọn họ, cũng không ôm hi vọng gì cả.
“Hồi bẩm Vương gia, ti chức đuổi theo vài chục dặm cũng không phát hiện ra.” Bốn thị vệ chắp tay trả lời.
“Bổn Vương biết rồi, các ngươi về trước đi.” Mộ Dung Trần phân phó, căn cứ tốc độ của nàng, nàng chỉ có thể đi được hai mươi dặm, mà bọn họ đã đuổi theo đến vài chục dặm, sao vẫn không phát hiện được bóng người? Trừ phi các nàng đã nán lại ở nơi nào đó. Hắn nhất định phải trở về Vương phủ, âm thầm tập hợp nhân mã, sáng sớm mai lại ra ngoài tìm tiếp.
Sắc trời đã tối, trong gian nhà cỏ thắp một ngọn đèn mờ mờ.
“Mẹ, cha và thúc thúc về rồi.” Giọng nói của Bảo Nhi vang lên ở ngoài cửa.
“Mẹ Bảo Nhi, bọn ta đói bụng rồi, bà mau lấy đồ ăn ra đi.” Một nam tử râu ria đầy mặt đẩy cửa bước vào, theo sau là Bảo Nhi cùng một nam tử có dáng người gầy yếu, khoảng hai mươi mấy tuổi. Vừa nhìn thấy các nàng, trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đã sớm chuẩn bị xong rồi, nhanh ăn đi.” Mẹ của Bảo Nhi lại đưa ra một bát khoai lang luộc cùng một tô canh nhạt.
“Cha, thúc thúc, bọn họ chính là đại tỷ tỷ con đã nói với hai người đây.” Bảo Nhi vui mừng giới thiệu.
“Chào đại thúc.” Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân chào hỏi.
“Chào.” Lúc này, cha cùng thúc thúc của Bảo Nhi mới hồi phục lại tinh thần, nhưng ánh mắt của nam tử trẻ tuổi kia vẫn không rời khỏi người nàng, khiến cả người Cung Tuyết Thiến không được tự nhiên.
“Cha Bảo Nhi, cô nương đây là bị người bức hôn nên trốn đi, ta để các nàng ở lại đây một đêm, sáng sớm mai, khi nào ông cùng thúc thúc của Bảo Nhi ra ngoài, tiện thể đưa các nàng ra ngoài luôn.” Đại nương ở bên cạnh nói.
“Ừ, được.” Nam nhân vừa ăn khoai lang vừa đáp.
Còn nam tử trẻ tuổi kia lại vừa ăn vừa trộm nhìn Cung Tuyết Thiến.
Cuối cùng bọn họ cũng ăn xong, đại nương thu dọn qua loa rồi mới lên tiếng: “Cô nương, hai người ngủ đi.” Nói xong, bọn họ liền rời đi.
Chờ bọn họ rời khỏi rồi, Tiểu Vân mới lên tiếng: “Tiểu thư, người có thấy không, nam nhân kia cứ nhìn người chằm chằm, thật đáng ghét.”
“Tiểu Vân, đừng nói nữa, nhanh ngủ đi, đợi ngày mai trời vừa sáng, chúng ta liền đi.” Cung Tuyết Thiến nói, Tiểu Vân không nói thì chính nàng cũng cảm giác được, trong lòng vẫn cảm thấy nao nao bất an. Đợi trời hửng sáng, các nàng sẽ rời đi ngay, không cần bọn họ đưa đi.
“Dạ.” Tiểu Vân cũng nghĩ như vậy. Nhưng các nàng lại không hề biết, đợi trời sáng rồi, còn đi kịp sao?
Trong một gian nhà cỏ khác.
“Cha Bảo Nhi, đây là của hai vị cô nương kia cho ta, ông xem xem.” Đại nương thật cẩn thận lấy tờ ngân phiếu kia ra.
Nam nhân lập tức giật lấy, tay run run: “Một trăm lượng, một trăm lượng.”
“Ca, đúng là một trăm lượng.” Trong mắt nam tử trẻ tuổi cũng lóe sáng.
Lúc này đại nương mới nói thêm: “Hai cô nương kia hẳn là người giàu sang, nghe nàng nói, cha và mẹ của nàng đã mất, lại bị ác bá bức hôn cho nên mới trốn đi.”
Cha mẹ đều mất? Hai nam tử liếc nhìn nhau một cái.
“Ngủ đi.” Lúc này nam nhân mới lên tiếng.
“Dạ.” Đại nương không hề nghi ngờ gì cả, bế Bảo Nhi nằm xuống một chiếc giường, rồi ngủ ngay.
Lúc nửa đêm.
“Đại ca, huynh nói xem, nàng ta vừa vung tay liền cho đại tẩu một trăm lượng, nói không chừng trên người nàng còn rất nhiều ngân lượng.” Nam tử trẻ tuổi nhỏ giọng nói.
“Ta cũng nghĩ vậy cho nên đến bây giờ vẫn chưa ngủ.” Nam nhân nói.
“Đại ca, nếu cha mẹ của nàng đều đã mất, lại còn đào hôn đến đây, không bằng đệ lấy nàng, vậy bạc trên người nàng không phải là của chúng ta sao?” Nam tử trẻ tuổi nhớ tới dung mạo xinh đẹp của nàng, trong đêm đen ánh mắt vẫn tỏa ra hào quang.
Nam nhân trầm từ suy nghĩ, trong đầu nghĩ tới ngân phiếu liền gật đầu nói: “Được, nhưng mà nếu nàng không đồng ý thì phải làm sao?”
“Đại ca, việc này không phải rất đơn giản sao? Chúng ta làm như vậy…..” Nam tử trẻ tuổi nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn.
“Vậy việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta phải đi, nhỏ giọng một chút, đừng làm đại tẩu của ngươi tỉnh giấc.” Nam nhân nhỏ giọng dặn dò, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy.
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân đã mệt mỏi một ngày, vừa ngã xuống giường liền chìm vào giấc ngủ, trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người sờ vào mặt mình.
“Ai?” Nàng bừng tỉnh, mở to mắt, liền nhìn thấy hai nam nhân đang cười hung ác ở trước mắt, trong tay cầm dây thừng.
“Các ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến lập tức ngồi dậy.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Tiểu Vân cũng tỉnh lại, nhìn thấy bọn họ liền hoảng sợ.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại ngươi, cô nương, nếu như ngươi đã không có nhà để về, vậy ngươi xem đệ đệ của ta, người cũng không tệ, ngươi gả cho hắn, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Nam nhân nói.
Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hiểu được rằng bọn họ có chủ ý này. Muốn nàng gả cho nam nhân gầy yếu, tướng mạo bình thường này sao? Thật là buồn cười, nàng không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Ta không gả.”
“Các ngươi quả thật đúng là kẻ cướp.” Tiểu Vân cũng tức giận bất bình mắng.
“Đại ca, không cần nói với các nàng nữa, các nàng sẽ không đồng ý đâu.” Nam tử trẻ tuổi có vẻ không kiên nhẫn.
“Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Nam nhân nói xong liền dùng dây thừng trong tay trói lên người Tiểu Vân.
Nam tử trẻ tổi cũng lấy dây thừng trói lên người Cung Tuyết Thiến.
“Các ngươi thật hèn hạ, thật vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực của hai người kia quá lớn, vẫn trói được các nàng lại rồi mạnh mẽ ném lên giường.
Lúc này nam nhân mới vội vàng lấy tay nải của các nàng đến rồi lập tức mở ra, nhìn thấy ngân phiếu và châu báu ở bên trong, quả thật không thể tin được hai mắt của mình.
Một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, hai nam nhân vui mừng hô: “Phát tài rồi, phát tài rồi.”
“Những thứ đó đều cho các ngươi, các ngươi thả chúng ta ra.” Cung Tuyết Thiến ở bên cạnh nói, nàng thật sự hối hận đã ngủ lại đây.
“Những thứ này vốn là của chúng ta, nhưng mà nàng cũng là của ta.” Nam tử trẻ tuổi nhìn nàng, ánh mắt lóe sáng.
“Cha Bảo Nhi, hai người đang làm gì vậy?” Đại nương dẫn theo Bảo Nhi đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Từng tiếng vó ngựa lao nhanh rồi dừng lại ở ngoài cổng thành.
“Thế nào? Có phát hiện gì không?” Mộ Dung Trần nói với sắc mặt âm trầm, xem dáng vẻ của bọn họ, cũng không ôm hi vọng gì cả.
“Hồi bẩm Vương gia, ti chức đuổi theo vài chục dặm cũng không phát hiện ra.” Bốn thị vệ chắp tay trả lời.
“Bổn Vương biết rồi, các ngươi về trước đi.” Mộ Dung Trần phân phó, căn cứ tốc độ của nàng, nàng chỉ có thể đi được hai mươi dặm, mà bọn họ đã đuổi theo đến vài chục dặm, sao vẫn không phát hiện được bóng người? Trừ phi các nàng đã nán lại ở nơi nào đó. Hắn nhất định phải trở về Vương phủ, âm thầm tập hợp nhân mã, sáng sớm mai lại ra ngoài tìm tiếp.
Sắc trời đã tối, trong gian nhà cỏ thắp một ngọn đèn mờ mờ.
“Mẹ, cha và thúc thúc về rồi.” Giọng nói của Bảo Nhi vang lên ở ngoài cửa.
“Mẹ Bảo Nhi, bọn ta đói bụng rồi, bà mau lấy đồ ăn ra đi.” Một nam tử râu ria đầy mặt đẩy cửa bước vào, theo sau là Bảo Nhi cùng một nam tử có dáng người gầy yếu, khoảng hai mươi mấy tuổi. Vừa nhìn thấy các nàng, trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đã sớm chuẩn bị xong rồi, nhanh ăn đi.” Mẹ của Bảo Nhi lại đưa ra một bát khoai lang luộc cùng một tô canh nhạt.
“Cha, thúc thúc, bọn họ chính là đại tỷ tỷ con đã nói với hai người đây.” Bảo Nhi vui mừng giới thiệu.
“Chào đại thúc.” Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân chào hỏi.
“Chào.” Lúc này, cha cùng thúc thúc của Bảo Nhi mới hồi phục lại tinh thần, nhưng ánh mắt của nam tử trẻ tuổi kia vẫn không rời khỏi người nàng, khiến cả người Cung Tuyết Thiến không được tự nhiên.
“Cha Bảo Nhi, cô nương đây là bị người bức hôn nên trốn đi, ta để các nàng ở lại đây một đêm, sáng sớm mai, khi nào ông cùng thúc thúc của Bảo Nhi ra ngoài, tiện thể đưa các nàng ra ngoài luôn.” Đại nương ở bên cạnh nói.
“Ừ, được.” Nam nhân vừa ăn khoai lang vừa đáp.
Còn nam tử trẻ tuổi kia lại vừa ăn vừa trộm nhìn Cung Tuyết Thiến.
Cuối cùng bọn họ cũng ăn xong, đại nương thu dọn qua loa rồi mới lên tiếng: “Cô nương, hai người ngủ đi.” Nói xong, bọn họ liền rời đi.
Chờ bọn họ rời khỏi rồi, Tiểu Vân mới lên tiếng: “Tiểu thư, người có thấy không, nam nhân kia cứ nhìn người chằm chằm, thật đáng ghét.”
“Tiểu Vân, đừng nói nữa, nhanh ngủ đi, đợi ngày mai trời vừa sáng, chúng ta liền đi.” Cung Tuyết Thiến nói, Tiểu Vân không nói thì chính nàng cũng cảm giác được, trong lòng vẫn cảm thấy nao nao bất an. Đợi trời hửng sáng, các nàng sẽ rời đi ngay, không cần bọn họ đưa đi.
“Dạ.” Tiểu Vân cũng nghĩ như vậy. Nhưng các nàng lại không hề biết, đợi trời sáng rồi, còn đi kịp sao?
Trong một gian nhà cỏ khác.
“Cha Bảo Nhi, đây là của hai vị cô nương kia cho ta, ông xem xem.” Đại nương thật cẩn thận lấy tờ ngân phiếu kia ra.
Nam nhân lập tức giật lấy, tay run run: “Một trăm lượng, một trăm lượng.”
“Ca, đúng là một trăm lượng.” Trong mắt nam tử trẻ tuổi cũng lóe sáng.
Lúc này đại nương mới nói thêm: “Hai cô nương kia hẳn là người giàu sang, nghe nàng nói, cha và mẹ của nàng đã mất, lại bị ác bá bức hôn cho nên mới trốn đi.”
Cha mẹ đều mất? Hai nam tử liếc nhìn nhau một cái.
“Ngủ đi.” Lúc này nam nhân mới lên tiếng.
“Dạ.” Đại nương không hề nghi ngờ gì cả, bế Bảo Nhi nằm xuống một chiếc giường, rồi ngủ ngay.
Lúc nửa đêm.
“Đại ca, huynh nói xem, nàng ta vừa vung tay liền cho đại tẩu một trăm lượng, nói không chừng trên người nàng còn rất nhiều ngân lượng.” Nam tử trẻ tuổi nhỏ giọng nói.
“Ta cũng nghĩ vậy cho nên đến bây giờ vẫn chưa ngủ.” Nam nhân nói.
“Đại ca, nếu cha mẹ của nàng đều đã mất, lại còn đào hôn đến đây, không bằng đệ lấy nàng, vậy bạc trên người nàng không phải là của chúng ta sao?” Nam tử trẻ tuổi nhớ tới dung mạo xinh đẹp của nàng, trong đêm đen ánh mắt vẫn tỏa ra hào quang.
Nam nhân trầm từ suy nghĩ, trong đầu nghĩ tới ngân phiếu liền gật đầu nói: “Được, nhưng mà nếu nàng không đồng ý thì phải làm sao?”
“Đại ca, việc này không phải rất đơn giản sao? Chúng ta làm như vậy…..” Nam tử trẻ tuổi nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn.
“Vậy việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta phải đi, nhỏ giọng một chút, đừng làm đại tẩu của ngươi tỉnh giấc.” Nam nhân nhỏ giọng dặn dò, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy.
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân đã mệt mỏi một ngày, vừa ngã xuống giường liền chìm vào giấc ngủ, trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người sờ vào mặt mình.
“Ai?” Nàng bừng tỉnh, mở to mắt, liền nhìn thấy hai nam nhân đang cười hung ác ở trước mắt, trong tay cầm dây thừng.
“Các ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến lập tức ngồi dậy.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Tiểu Vân cũng tỉnh lại, nhìn thấy bọn họ liền hoảng sợ.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại ngươi, cô nương, nếu như ngươi đã không có nhà để về, vậy ngươi xem đệ đệ của ta, người cũng không tệ, ngươi gả cho hắn, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Nam nhân nói.
Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hiểu được rằng bọn họ có chủ ý này. Muốn nàng gả cho nam nhân gầy yếu, tướng mạo bình thường này sao? Thật là buồn cười, nàng không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Ta không gả.”
“Các ngươi quả thật đúng là kẻ cướp.” Tiểu Vân cũng tức giận bất bình mắng.
“Đại ca, không cần nói với các nàng nữa, các nàng sẽ không đồng ý đâu.” Nam tử trẻ tuổi có vẻ không kiên nhẫn.
“Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Nam nhân nói xong liền dùng dây thừng trong tay trói lên người Tiểu Vân.
Nam tử trẻ tổi cũng lấy dây thừng trói lên người Cung Tuyết Thiến.
“Các ngươi thật hèn hạ, thật vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực của hai người kia quá lớn, vẫn trói được các nàng lại rồi mạnh mẽ ném lên giường.
Lúc này nam nhân mới vội vàng lấy tay nải của các nàng đến rồi lập tức mở ra, nhìn thấy ngân phiếu và châu báu ở bên trong, quả thật không thể tin được hai mắt của mình.
Một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, hai nam nhân vui mừng hô: “Phát tài rồi, phát tài rồi.”
“Những thứ đó đều cho các ngươi, các ngươi thả chúng ta ra.” Cung Tuyết Thiến ở bên cạnh nói, nàng thật sự hối hận đã ngủ lại đây.
“Những thứ này vốn là của chúng ta, nhưng mà nàng cũng là của ta.” Nam tử trẻ tuổi nhìn nàng, ánh mắt lóe sáng.
“Cha Bảo Nhi, hai người đang làm gì vậy?” Đại nương dẫn theo Bảo Nhi đột nhiên đẩy cửa bước vào.