“Vương gia tha mạng, là nàng ta cho tiểu dân số bạc này.” Nam nhân dập đầu nói, lúc này hắn hối hận muốn chết, không nên thấy hơi tiền mà nổi máu tham.
“Vậy sao?” Giọng nói của Mộ Dung Trần lạnh lùng, cho dù Mạnh Tâm Nghi có cho bọn họ ngân lượng thì cũng sẽ không cho bọn họ hết số châu báu cùng bạc đó. Chẳng lẽ nàng không cần nữa sao? Chỉ sợ bên trong có điều gì đó không muốn người khác biết. Hắn đột nhiên nghĩ đến, có phải là bọn họ đã thương tổn nàng hay không? Lập tức lớn tiếng quát: “Nói, nàng ở đâu?”
“Vương gia tha mạng, đó là sự thật, nàng ta thật sự đã đi rồi, tiểu dân không dám lừa người.” Nam nhân sợ hãi dập đầu nói, dù thế nào đi nữa thì những lời hắn đang nói là thật.
“Các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Sắc mặt Mộ Dung đã lạnh như băng, rất tức giận.
“Vương gia, tiểu dân không nói dối, thật sự không nói dối.” Nam nhân đã dập đầu đến nỗi chảy máu.
Mộ Dung Trần nhìn tiểu nam hài bên cạnh, ra hiệu một cái, thị vệ một bên liền kéo tiểu nam hài lên. Bảo Nhi khiếp đảm liếc hắn một cái, rồi lại cúi gằm xuống.
“Tiểu đệ đệ, đừng sợ, nói cho Vương gia biết, đệ thấy đại tỷ tỷ đi đâu?” Thị vệ nhẹ nhàng hỏi ở bên tai nó.
Nam nhân cùng nữ nhân bên cạnh lập tức căng thẳng, nhưng lại không biết làm thế nào.
“Không biết.” Bảo Nhi lắc đầu, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lời nói tiếp theo của Bảo Nhi lại khiến bọn họ như tiến vào địa ngục.
“Đệ chỉ nhìn thấy cha trói đại tỷ tỷ lại thôi.” Bảo Nhi khờ dại nói.
Câu nói đó khiến nam nhân cùng nữ nhân lập tức hoảng sợ, ngã ngồi trên mặt đất.
Trói các nàng lại? Mộ Dung Trần lập tức lộ ra sắc mặt âm trầm, trong mắt tản ra tức giận nói: “Các ngươi còn dám ngụy biện, nói, rốt cuộc các ngươi đã làm gì các nàng?”
“Vương gia, oan uổng.” Lúc này nữ nhân không thể không nói ra: “Nhưng sau đó dân phụ lại lén lút thả các nàng ra, các nàng thật sự đã đi rồi.”
“Ngươi nói thật sao?” Nghe thấy nữ nhân nói như vậy, Mộ Dung Trần hơi yên lòng, các nàng không sao là tốt rồi.
“Dân phụ có mười lá gan cũng không dám lừa Vương gia, hai người đã chạy trốn theo đường sau phòng.” Nữ nhân sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên đầu liên tục rơi xuống.
“Các ngươi đi xem thử có dấu vết có người đi qua không.” Mộ Dung Trần phân phó, nghĩ rằng bọn họ cũng không dám lừa dối hắn.
“Dạ, Vương gia.” Hai thị vệ liền đi về phía sau phòng, thấy có dấu vết rõ ràng chứng tỏ có người đi qua, còn có một mảnh y phục bị vướng lại trên nhánh cây, liền vội vàng lấy xuống.
“Vương gia, sau núi quả thật có dấu vết có người đi qua, còn có cái này nữa, Vương gia, người xem đi.” Thị vệ giao miếng vải rách cho hắn.
Mộ Dung Trần cầm lấy nhìn, chất liệu tơ lụa thượng đẳng như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà thôn dân ở nơi này có thể có được. Lúc này mới vung tay lên nói: “Các ngươi cùng bổn Vương đi tìm người, còn các ngươi áp giải bọn chúng đi, nếu không tìm thấy các nàng thì để bọn chúng chôn cùng.”
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lập tức áp giải cả nhà Bảo Nhi đi về phía trong thành.
Mộ Dung Trần mang theo thị vệ men theo dấu vết Cung Tuyết Thiến đã đi qua mà đuổi theo.
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân cả người chật vật không chịu nổi rốt cuộc cũng đến được cổng thành trước khi trời tối, đi theo đoàn người, các nàng liền vào được thành rất dễ dàng.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Tiểu Vân thở dài hỏi, vào thì vào được rồi nhưng có nhà mà lại không thể về, trên người lại không có tiền bạc.
“Tiểu Vân, trong thành có am ni cô nào không?” Cung Tuyết Thiến mở miệng hỏi, nếu có, các nàng có thể đến đó lánh mặt.
“Có.” Một câu đã nhắc nhở Tiểu Vân: “Ở thành đông có một am ni cô rất nhỏ, chúng ta có thể đến đó, để xem sư thái có thể thu nhận và giúp đỡ chúng ta hay không.”
“Được, vậy chúng ta cứ đến đó lánh mặt một khoảng thời gian.” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói.
Cửa am ni cô, Cung Tuyết Thiến vừa gõ cửa, một sư thái khoảng năm mươi mấy tuổi liền ra mở cửa, một tay cầm phật châu (chuỗi tràng hạt) đặt ở trước ngực, lúc này mới hỏi: “Thí chủ, xin hỏi có việc gì sao?”
“Sư thái, ta cùng nha hoàn giữa đường gặp phải kẻ cướp, bị chúng cướp hết toàn bộ ngân lượng, không chỗ an thân. Không biết sư thái có thể thu nhận và giúp đỡ chúng ta được không? Hôm khác nhất định sẽ hậu tạ.” Cung Tuyết Thiến chắp tay trước ngực nói.
Sư thái quan sát các nàng một lúc, nhìn thấy các nàng bộ dáng đáng thương, không giống nói dối, lúc này mới nói: “Thí chủ, xin mời vào.”
“Tạ ơn sư thái, tạ ơn sư thái.” Cung Tuyết Thiến mừng rỡ, quả nhiên trời không tuyệt đường người.
Lại nói về Mộ Dung Trần mang theo thị vệ liên tục đuổi theo đến một con đường nhỏ cũng được coi là rộng rãi, liền mất dấu vết. Bên trái đường nhỏ là hướng đi kinh thành, còn bên phải là hướng đi đến nơi khác.
“Các ngươi tiếp tục đuổi theo ra bên ngoài, nếu có tin tức gì liền dùng bồ câu đưa tin, nếu như không có thì cứ tiếp tục truy tìm.” Hắn phân phó mấy thị vệ.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này Mộ Dung Trần mới quay ngựa trở về kinh thành, muốn bảo các quan địa phương tung tin tức ra.
Ba ngày trôi qua, Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân vẫn yên lặng sống trong am ni cô, không hề để ý tới tin tức bên ngoài.
Mộ Dung Trần âm trầm ngồi ở đó, Mộ Dung Vũ cũng lộ ra sắc mặt không tốt, lại qua ba ngày nữa, vẫn chưa có tin tức gì của nàng.
“Người đâu.” Mộ Dung Trần đột nhiên gọi.
“Vương gia, có gì phân phó.” Một thị vệ tiến vào, chắp tay nói.
“Tung tin ra ngoài, cả nhà thôn dân Lý đại, thôn phụ Lý thị cùng hài tử Bảo Nhi giết người cướp của, quyết định ba ngày sau xử trảm.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
“Hoàng huynh, huynh thật sự muốn giết bọn họ, ngay cả đứa trẻ cũng giết sao?” Mộ Dung Vũ hỏi, hắn không tin, ngay cả một đứa trẻ mà hoàng huynh cũng không tha.
“Vương gia tha mạng, là nàng ta cho tiểu dân số bạc này.” Nam nhân dập đầu nói, lúc này hắn hối hận muốn chết, không nên thấy hơi tiền mà nổi máu tham.
“Vậy sao?” Giọng nói của Mộ Dung Trần lạnh lùng, cho dù Mạnh Tâm Nghi có cho bọn họ ngân lượng thì cũng sẽ không cho bọn họ hết số châu báu cùng bạc đó. Chẳng lẽ nàng không cần nữa sao? Chỉ sợ bên trong có điều gì đó không muốn người khác biết. Hắn đột nhiên nghĩ đến, có phải là bọn họ đã thương tổn nàng hay không? Lập tức lớn tiếng quát: “Nói, nàng ở đâu?”
“Vương gia tha mạng, đó là sự thật, nàng ta thật sự đã đi rồi, tiểu dân không dám lừa người.” Nam nhân sợ hãi dập đầu nói, dù thế nào đi nữa thì những lời hắn đang nói là thật.
“Các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Sắc mặt Mộ Dung đã lạnh như băng, rất tức giận.
“Vương gia, tiểu dân không nói dối, thật sự không nói dối.” Nam nhân đã dập đầu đến nỗi chảy máu.
Mộ Dung Trần nhìn tiểu nam hài bên cạnh, ra hiệu một cái, thị vệ một bên liền kéo tiểu nam hài lên. Bảo Nhi khiếp đảm liếc hắn một cái, rồi lại cúi gằm xuống.
“Tiểu đệ đệ, đừng sợ, nói cho Vương gia biết, đệ thấy đại tỷ tỷ đi đâu?” Thị vệ nhẹ nhàng hỏi ở bên tai nó.
Nam nhân cùng nữ nhân bên cạnh lập tức căng thẳng, nhưng lại không biết làm thế nào.
“Không biết.” Bảo Nhi lắc đầu, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lời nói tiếp theo của Bảo Nhi lại khiến bọn họ như tiến vào địa ngục.
“Đệ chỉ nhìn thấy cha trói đại tỷ tỷ lại thôi.” Bảo Nhi khờ dại nói.
Câu nói đó khiến nam nhân cùng nữ nhân lập tức hoảng sợ, ngã ngồi trên mặt đất.
Trói các nàng lại? Mộ Dung Trần lập tức lộ ra sắc mặt âm trầm, trong mắt tản ra tức giận nói: “Các ngươi còn dám ngụy biện, nói, rốt cuộc các ngươi đã làm gì các nàng?”
“Vương gia, oan uổng.” Lúc này nữ nhân không thể không nói ra: “Nhưng sau đó dân phụ lại lén lút thả các nàng ra, các nàng thật sự đã đi rồi.”
“Ngươi nói thật sao?” Nghe thấy nữ nhân nói như vậy, Mộ Dung Trần hơi yên lòng, các nàng không sao là tốt rồi.
“Dân phụ có mười lá gan cũng không dám lừa Vương gia, hai người đã chạy trốn theo đường sau phòng.” Nữ nhân sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên đầu liên tục rơi xuống.
“Các ngươi đi xem thử có dấu vết có người đi qua không.” Mộ Dung Trần phân phó, nghĩ rằng bọn họ cũng không dám lừa dối hắn.
“Dạ, Vương gia.” Hai thị vệ liền đi về phía sau phòng, thấy có dấu vết rõ ràng chứng tỏ có người đi qua, còn có một mảnh y phục bị vướng lại trên nhánh cây, liền vội vàng lấy xuống.
“Vương gia, sau núi quả thật có dấu vết có người đi qua, còn có cái này nữa, Vương gia, người xem đi.” Thị vệ giao miếng vải rách cho hắn.
Mộ Dung Trần cầm lấy nhìn, chất liệu tơ lụa thượng đẳng như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà thôn dân ở nơi này có thể có được. Lúc này mới vung tay lên nói: “Các ngươi cùng bổn Vương đi tìm người, còn các ngươi áp giải bọn chúng đi, nếu không tìm thấy các nàng thì để bọn chúng chôn cùng.”
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lập tức áp giải cả nhà Bảo Nhi đi về phía trong thành.
Mộ Dung Trần mang theo thị vệ men theo dấu vết Cung Tuyết Thiến đã đi qua mà đuổi theo.
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân cả người chật vật không chịu nổi rốt cuộc cũng đến được cổng thành trước khi trời tối, đi theo đoàn người, các nàng liền vào được thành rất dễ dàng.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Tiểu Vân thở dài hỏi, vào thì vào được rồi nhưng có nhà mà lại không thể về, trên người lại không có tiền bạc.
“Tiểu Vân, trong thành có am ni cô nào không?” Cung Tuyết Thiến mở miệng hỏi, nếu có, các nàng có thể đến đó lánh mặt.
“Có.” Một câu đã nhắc nhở Tiểu Vân: “Ở thành đông có một am ni cô rất nhỏ, chúng ta có thể đến đó, để xem sư thái có thể thu nhận và giúp đỡ chúng ta hay không.”
“Được, vậy chúng ta cứ đến đó lánh mặt một khoảng thời gian.” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói.
Cửa am ni cô, Cung Tuyết Thiến vừa gõ cửa, một sư thái khoảng năm mươi mấy tuổi liền ra mở cửa, một tay cầm phật châu (chuỗi tràng hạt) đặt ở trước ngực, lúc này mới hỏi: “Thí chủ, xin hỏi có việc gì sao?”
“Sư thái, ta cùng nha hoàn giữa đường gặp phải kẻ cướp, bị chúng cướp hết toàn bộ ngân lượng, không chỗ an thân. Không biết sư thái có thể thu nhận và giúp đỡ chúng ta được không? Hôm khác nhất định sẽ hậu tạ.” Cung Tuyết Thiến chắp tay trước ngực nói.
Sư thái quan sát các nàng một lúc, nhìn thấy các nàng bộ dáng đáng thương, không giống nói dối, lúc này mới nói: “Thí chủ, xin mời vào.”
“Tạ ơn sư thái, tạ ơn sư thái.” Cung Tuyết Thiến mừng rỡ, quả nhiên trời không tuyệt đường người.
Lại nói về Mộ Dung Trần mang theo thị vệ liên tục đuổi theo đến một con đường nhỏ cũng được coi là rộng rãi, liền mất dấu vết. Bên trái đường nhỏ là hướng đi kinh thành, còn bên phải là hướng đi đến nơi khác.
“Các ngươi tiếp tục đuổi theo ra bên ngoài, nếu có tin tức gì liền dùng bồ câu đưa tin, nếu như không có thì cứ tiếp tục truy tìm.” Hắn phân phó mấy thị vệ.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này Mộ Dung Trần mới quay ngựa trở về kinh thành, muốn bảo các quan địa phương tung tin tức ra.
Ba ngày trôi qua, Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân vẫn yên lặng sống trong am ni cô, không hề để ý tới tin tức bên ngoài.
Mộ Dung Trần âm trầm ngồi ở đó, Mộ Dung Vũ cũng lộ ra sắc mặt không tốt, lại qua ba ngày nữa, vẫn chưa có tin tức gì của nàng.
“Người đâu.” Mộ Dung Trần đột nhiên gọi.
“Vương gia, có gì phân phó.” Một thị vệ tiến vào, chắp tay nói.
“Tung tin ra ngoài, cả nhà thôn dân Lý đại, thôn phụ Lý thị cùng hài tử Bảo Nhi giết người cướp của, quyết định ba ngày sau xử trảm.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
“Hoàng huynh, huynh thật sự muốn giết bọn họ, ngay cả đứa trẻ cũng giết sao?” Mộ Dung Vũ hỏi, hắn không tin, ngay cả một đứa trẻ mà hoàng huynh cũng không tha.