Cung Tuyết Thiến ngẩn ra, đờ đẫn bị hắn ôm vào trong ngực, không biết vì sao hắn lại lập tức thay đổi thái độ.
“Nàng có biết không, nghe nói nàng mất tích, bổn Vương đã nóng lòng biết bao nhiêu, ngựa không dừng vó ra ngoài tìm nàng. Sau đó lại nhìn thấy chỗ châu báu cùng ngân lượng đó, bổn Vương liền nghĩ rằng nàng đã gặp bất trắc. May mắn nàng còn sống, nhưng lúc nghe thấy bọn chúng trói nàng lại, nàng có biết bổn Vương đau đớn biết bao không? Bọn chúng cả gan dám đối xử với nàng như vậy. Đáng chết, trên đời này không ai có thể thương tổn nàng.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng vào trong ngực, giống như ôm bảo bối bị mất đi rồi tìm lại được.
Đột nhiên nghe thấy tình cảm được nói ra từ trong miệng hắn, Cung Tuyết Thiến lập tức không biết nên phản ứng như thế nào?
Nhưng mà câu kia: trên đời này không ai có thể thương tổn nàng lại khiến lòng của nàng lập tức mềm nhũn. Nàng không quan tâm trên đời này ai thương tổn nàng, nàng chỉ quan tâm đến hắn. Hắn phải biết rằng, từ trước tới nay, đều là hắn thương tổn nàng.
“Nàng ở bên ngoài sống có tốt không? Ăn có được không? Ngủ có ngon không?” Mộ Dung Trần dịu dàng nhìn nàng hỏi.
Nhưng Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên giãy dụa khỏi hắn: “Đừng đối xử với ta tốt như vậy, đừng dịu dàng với ta như vậy.” Nàng sợ, nàng sợ mình sẽ rơi vào trong nhu tình của hắn không thể kiềm chế. Đã biết rõ sẽ không có kết quá, vậy cũng đừng tiếp tục dây dưa nữa.
“Tâm Nghi, đừng đối xử với ta lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy, dù cho chỉ là trong chốc lát, để cho ta cảm thụ sự tồn tại của nàng, được không?” Trong ánh mắt của Mộ Dung Trần mang theo sự khẩn cầu, mang theo thâm tình nhìn nàng.
“Ngươi hà tất phải như vậy.” Cung Tuyết Thiến không dám nhìn vào đôi mắt hắn, bởi vì ánh mắt hắn luôn có thể không tự chủ mà hấp dẫn nàng, khiến nàng đắm chìm trong tình ý của hắn.
“Ta hối hận rồi, ta hối hận đã thả nàng đi. Tâm Nghi, ta thích nàng.” Mộ Dung Trần lại giữ chặt cánh tay này.
Nước mắt trong khóe mắt lập tức chảy xuống, Cung Tuyết Thiến vẫn một mực nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi nói ngươi thích ta, vậy còn Liễu Nhu thì sao? Ngươi không thích, không yêu nàng ta sao?” Vì sao tình yêu của nam nhân lại nông cạn như vậy?
“Ta thích Nhu Nhi, nhưng mà ta cũng thích nàng. Vì sao ta không thể có được cả hai?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chất vấn.
Một câu khiến trái tim Cung Tuyết Thiến trở nên lạnh giá, cười lạnh nói: “Vì sao không thể có được cả hai? Mộ Dung Trần, ngươi quá tham lam, không, phải nói là ngươi không yêu ai cả, ngươi không yêu ta, ngươi không yêu Liễu Nhu, ngươi chỉ yêu chính bản thân mình thôi. Yêu là ích kỷ, sao có thể cùng lúc có được. Nếu ta cho ngươi biết, ta yêu ngươi, cũng yêu Cơ Tinh Hồn, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Thân mình của Mộ Dung Trần cứng đờ, hắn đương nhiên không cho phép, sao có thể cùng người khác chia sẻ nữ nhân của mình được?
“Mộ Dung Trần, buông tha ta đi, để cho ta quên chàng, cũng xin chàng quý trọng Liễu Nhu của chàng, được không?” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến ẩn chứa khẩn cầu. Nàng chỉ cần một cuộc sống yên tĩnh, im lặng mà chữa trị cho vết thương của mình. Vì sao chuyện đơn giản thế mà nàng lại khó đạt được như vậy?
Nắm tay của Mộ Dung Trần nắm chặt lại. Sao hắn lại không muốn quên nàng? Nhưng càng muốn quên lại càng quên không được, nhất là sau khi Gia Lỗ Tề muốn thành thân với nàng.
“Vương gia, chàng đã từng kể với ta, chàng cùng Liễu Nhu đã yêu nhau như thế nào, tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy sao có thể dễ dàng thay đổi được. Chàng chẳng qua là hiếu kỳ với ta mà thôi, cho nên thấy nam nhân khác tốt với ta, trong lòng chàng mới cảm thấy không tự nhiên. Thật ra, người chàng yêu nhất chính là Liễu Nhu, vẫn luôn là nàng ta.” Cung Tuyết Thiến bắt đầu sách lược công tâm (đánh vào tư tưởng).
Nhưng Mộ Dung Trần chỉ nhìn nàng. Hắn yêu Liễu Nhu, đúng vậy, hắn yêu Liễu Nhu. Hắn cũng không ngừng tự nói với mình như vậy.
“Tâm Nghi, nàng đã trở về.” Giọng nói của thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài. Tiếng nói vừa dứt thì người đã xuất hiện trước mặt.
“Thập tứ Vương gia.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười với hắn.
Mộ Dung Vũ nhìn thấy Mộ Dung Trần liền hơi sững sờ nói: “Hoàng huynh, huynh cũng ở đây sao?”
“Thập tứ đệ, hai người nói chuyện đi, ta đi trước, còn có việc.” Mộ Dung Trần nói, có lẽ hắn nên suy nghĩ lại thật kỹ.
“Được, hoàng huynh đi thong thả.” Mộ Dung Vũ khẽ gật đầu.
Đợi hoàng huynh rời đi rồi, Mộ Dung Vũ mới nhìn nàng cẩn thận từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Thấy nàng ngoài sắc mặt hơi ốm đi thì những thứ khác vẫn rất tốt, liền thở phào nói: “Tâm Nghi, thấy nàng vẫn tốt, ta an tâm rồi.”
“Vũ, cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến biết hắn thật sự quan tâm đến nàng.
“Tâm Nghi, đang yên đang lành, vì sao nàng lại đột nhiên rời đi?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nghi ngờ hỏi.
“Vũ, ta muốn sống một cuộc sống yên lặng thuộc về mình, ta lại càng không muốn khiến mình trở thành chủ đề bàn luận trong miệng mọi người.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên nói.
“Nàng có biết chuyện Gia Lỗ Tề muốn lấy nàng không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Dung Vũ liền nhớ lại, cái đêm nàng rời đi hoàng huynh đã tới, nhất định đã nói với nàng rồi.
“Có lẽ hắn chỉ nói đùa thôi, hắn đường đường là một Vương tử, sao lại có thể lấy một nữ nhân bị hưu được.” Cung Tuyết Thiến tự mình an ủi nói.
“Nhưng mà Tâm Nghi, nàng đã từng nghĩ đến chưa, nếu hắn thật sự muốn lấy nàng, thì nàng sẽ đồng ý hay từ chối?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng chăm chú, hỏi.
“Ý nghĩ của ta không quan trọng đến vậy, thử hỏi Hoàng thượng sẽ cho một nữ nhân bị hưu hòa thân cùng Vương tử sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn.
“Sẽ không, phụ hoàng sẽ không đồng ý.” Mộ Dung Vũ thật khẳng định nói.
“Vậy không phải là được rồi sao.” Cung Tuyết Thiến cũng có cùng ý nghĩ như hắn.
“Nhưng mà nếu Gia Lỗ Tề vẫn khăng khăng muốn lấy nàng, ta nghĩ phụ hoàng…có lẽ sẽ đồng ý. Dù sao thì phụ hoàng cũng muốn giao hảo (qua lại thân thiết) với hắn.” Mộ Dung Vũ đột nhiên nói thêm.
Ơ…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, Hoàng thượng sẽ đồng ý sao? Để một nữ tử thất trinh thay thế công chúa hòa thân? Nếu làm như vậy, Hoàng thượng không cảm thấy đó chính là nỗi sỉ nhục sao?
Cung Tuyết Thiến ngẩn ra, đờ đẫn bị hắn ôm vào trong ngực, không biết vì sao hắn lại lập tức thay đổi thái độ.
“Nàng có biết không, nghe nói nàng mất tích, bổn Vương đã nóng lòng biết bao nhiêu, ngựa không dừng vó ra ngoài tìm nàng. Sau đó lại nhìn thấy chỗ châu báu cùng ngân lượng đó, bổn Vương liền nghĩ rằng nàng đã gặp bất trắc. May mắn nàng còn sống, nhưng lúc nghe thấy bọn chúng trói nàng lại, nàng có biết bổn Vương đau đớn biết bao không? Bọn chúng cả gan dám đối xử với nàng như vậy. Đáng chết, trên đời này không ai có thể thương tổn nàng.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng vào trong ngực, giống như ôm bảo bối bị mất đi rồi tìm lại được.
Đột nhiên nghe thấy tình cảm được nói ra từ trong miệng hắn, Cung Tuyết Thiến lập tức không biết nên phản ứng như thế nào?
Nhưng mà câu kia: trên đời này không ai có thể thương tổn nàng lại khiến lòng của nàng lập tức mềm nhũn. Nàng không quan tâm trên đời này ai thương tổn nàng, nàng chỉ quan tâm đến hắn. Hắn phải biết rằng, từ trước tới nay, đều là hắn thương tổn nàng.
“Nàng ở bên ngoài sống có tốt không? Ăn có được không? Ngủ có ngon không?” Mộ Dung Trần dịu dàng nhìn nàng hỏi.
Nhưng Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên giãy dụa khỏi hắn: “Đừng đối xử với ta tốt như vậy, đừng dịu dàng với ta như vậy.” Nàng sợ, nàng sợ mình sẽ rơi vào trong nhu tình của hắn không thể kiềm chế. Đã biết rõ sẽ không có kết quá, vậy cũng đừng tiếp tục dây dưa nữa.
“Tâm Nghi, đừng đối xử với ta lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy, dù cho chỉ là trong chốc lát, để cho ta cảm thụ sự tồn tại của nàng, được không?” Trong ánh mắt của Mộ Dung Trần mang theo sự khẩn cầu, mang theo thâm tình nhìn nàng.
“Ngươi hà tất phải như vậy.” Cung Tuyết Thiến không dám nhìn vào đôi mắt hắn, bởi vì ánh mắt hắn luôn có thể không tự chủ mà hấp dẫn nàng, khiến nàng đắm chìm trong tình ý của hắn.
“Ta hối hận rồi, ta hối hận đã thả nàng đi. Tâm Nghi, ta thích nàng.” Mộ Dung Trần lại giữ chặt cánh tay này.
Nước mắt trong khóe mắt lập tức chảy xuống, Cung Tuyết Thiến vẫn một mực nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi nói ngươi thích ta, vậy còn Liễu Nhu thì sao? Ngươi không thích, không yêu nàng ta sao?” Vì sao tình yêu của nam nhân lại nông cạn như vậy?
“Ta thích Nhu Nhi, nhưng mà ta cũng thích nàng. Vì sao ta không thể có được cả hai?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chất vấn.
Một câu khiến trái tim Cung Tuyết Thiến trở nên lạnh giá, cười lạnh nói: “Vì sao không thể có được cả hai? Mộ Dung Trần, ngươi quá tham lam, không, phải nói là ngươi không yêu ai cả, ngươi không yêu ta, ngươi không yêu Liễu Nhu, ngươi chỉ yêu chính bản thân mình thôi. Yêu là ích kỷ, sao có thể cùng lúc có được. Nếu ta cho ngươi biết, ta yêu ngươi, cũng yêu Cơ Tinh Hồn, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Thân mình của Mộ Dung Trần cứng đờ, hắn đương nhiên không cho phép, sao có thể cùng người khác chia sẻ nữ nhân của mình được?
“Mộ Dung Trần, buông tha ta đi, để cho ta quên chàng, cũng xin chàng quý trọng Liễu Nhu của chàng, được không?” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến ẩn chứa khẩn cầu. Nàng chỉ cần một cuộc sống yên tĩnh, im lặng mà chữa trị cho vết thương của mình. Vì sao chuyện đơn giản thế mà nàng lại khó đạt được như vậy?
Nắm tay của Mộ Dung Trần nắm chặt lại. Sao hắn lại không muốn quên nàng? Nhưng càng muốn quên lại càng quên không được, nhất là sau khi Gia Lỗ Tề muốn thành thân với nàng.
“Vương gia, chàng đã từng kể với ta, chàng cùng Liễu Nhu đã yêu nhau như thế nào, tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy sao có thể dễ dàng thay đổi được. Chàng chẳng qua là hiếu kỳ với ta mà thôi, cho nên thấy nam nhân khác tốt với ta, trong lòng chàng mới cảm thấy không tự nhiên. Thật ra, người chàng yêu nhất chính là Liễu Nhu, vẫn luôn là nàng ta.” Cung Tuyết Thiến bắt đầu sách lược công tâm (đánh vào tư tưởng).
Nhưng Mộ Dung Trần chỉ nhìn nàng. Hắn yêu Liễu Nhu, đúng vậy, hắn yêu Liễu Nhu. Hắn cũng không ngừng tự nói với mình như vậy.
“Tâm Nghi, nàng đã trở về.” Giọng nói của thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài. Tiếng nói vừa dứt thì người đã xuất hiện trước mặt.
“Thập tứ Vương gia.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười với hắn.
Mộ Dung Vũ nhìn thấy Mộ Dung Trần liền hơi sững sờ nói: “Hoàng huynh, huynh cũng ở đây sao?”
“Thập tứ đệ, hai người nói chuyện đi, ta đi trước, còn có việc.” Mộ Dung Trần nói, có lẽ hắn nên suy nghĩ lại thật kỹ.
“Được, hoàng huynh đi thong thả.” Mộ Dung Vũ khẽ gật đầu.
Đợi hoàng huynh rời đi rồi, Mộ Dung Vũ mới nhìn nàng cẩn thận từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Thấy nàng ngoài sắc mặt hơi ốm đi thì những thứ khác vẫn rất tốt, liền thở phào nói: “Tâm Nghi, thấy nàng vẫn tốt, ta an tâm rồi.”
“Vũ, cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến biết hắn thật sự quan tâm đến nàng.
“Tâm Nghi, đang yên đang lành, vì sao nàng lại đột nhiên rời đi?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nghi ngờ hỏi.
“Vũ, ta muốn sống một cuộc sống yên lặng thuộc về mình, ta lại càng không muốn khiến mình trở thành chủ đề bàn luận trong miệng mọi người.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên nói.
“Nàng có biết chuyện Gia Lỗ Tề muốn lấy nàng không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Dung Vũ liền nhớ lại, cái đêm nàng rời đi hoàng huynh đã tới, nhất định đã nói với nàng rồi.
“Có lẽ hắn chỉ nói đùa thôi, hắn đường đường là một Vương tử, sao lại có thể lấy một nữ nhân bị hưu được.” Cung Tuyết Thiến tự mình an ủi nói.
“Nhưng mà Tâm Nghi, nàng đã từng nghĩ đến chưa, nếu hắn thật sự muốn lấy nàng, thì nàng sẽ đồng ý hay từ chối?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng chăm chú, hỏi.
“Ý nghĩ của ta không quan trọng đến vậy, thử hỏi Hoàng thượng sẽ cho một nữ nhân bị hưu hòa thân cùng Vương tử sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn.
“Sẽ không, phụ hoàng sẽ không đồng ý.” Mộ Dung Vũ thật khẳng định nói.
“Vậy không phải là được rồi sao.” Cung Tuyết Thiến cũng có cùng ý nghĩ như hắn.
“Nhưng mà nếu Gia Lỗ Tề vẫn khăng khăng muốn lấy nàng, ta nghĩ phụ hoàng…có lẽ sẽ đồng ý. Dù sao thì phụ hoàng cũng muốn giao hảo (qua lại thân thiết) với hắn.” Mộ Dung Vũ đột nhiên nói thêm.
Ơ…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, Hoàng thượng sẽ đồng ý sao? Để một nữ tử thất trinh thay thế công chúa hòa thân? Nếu làm như vậy, Hoàng thượng không cảm thấy đó chính là nỗi sỉ nhục sao?