Mộ Dung Vũ nhìn thấy sắc mặt của nàng rất khó coi nên mới nói: “Được rồi, Tâm Nghi, đừng nghĩ ngợi nữa, nàng vừa mới vội vã trở về, nhất định rất vất vả, nghỉ ngơi một lát cho khỏe đi.”
“Vũ, không sao, ta trở về đây từ am ni cô ở thành Đông.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Cái gì? Nàng vẫn luôn ở tại am ni cô sao?” Mộ Dung Vũ hơi kinh ngạc, hắn và hoàng huynh cứ không ngừng tìm kiếm ở ngoài thành nhưng lại không hề nghĩ tới nàng đã vào thành.
“Sau khi trốn khỏi sơn thôn nhỏ đó, trên người ta cùng Tiểu Vân không còn bạc nữa nên ta liền quyết định trở về trong thành, ở tại am ni cô.” Cung Tuyết Thiến giải thích đơn giản. Nhưng mà nàng không rõ, ngay cả Mộ Dung Vũ và Mộ Dung Trần cũng không biết, vậy thì người nào lại có bản lĩnh cao như vậy, biết nơi nàng ở. Hắc y nhân là người Minh Nguyệt quốc, chẳng lẽ thật là Liễu Nhu?
“Thì ra nàng ở trong thành, chẳng trách chúng ta tìm mãi vẫn không thấy nàng. Cho nên nàng trở về là vì muốn cứu bà ấy cùng đứa trẻ kia phải không?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nói.
“Phải, đại nương là người tốt, chính bà ấy đã thả ta. Bảo Nhi còn nhỏ, không hiểu gì cả, thật vô tội. Ta không thể để bọn họ chết oan như vậy.” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói.
“Chẳng lẽ nàng không nghi ngờ rằng hoàng huynh chỉ là cố ý gạt nàng xuất hiện mà sẽ không thật sự giết bọn họ sao?” Mộ Dung Vũ lại hỏi.
“Đúng là có gạt, nhưng mà ta tin rằng nếu ta thật sự không xuất hiện, hắn sẽ giết bọn họ.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng hiểu hắn rất rõ.
“Tâm Nghi, vẫn là nàng hiểu hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ than thở.
“Gì cơ?” Cung Tuyết Thiến sủng sốt.
“Không có gì, Tâm Nghi, chẳng qua sau khi nghe nói nàng gặp chuyện ở sơn thôn nhỏ kia, chúng ta thật sự rất lo lắng cho nàng, phái rất nhiều người đi tìm nàng nhưng lại không hề có tin tức. Bất đắc dĩ quá, hoàng huynh mới nghĩ ra cách này, lại không nghĩ rằng sẽ hiệu quả như vậy.” Mộ Dung Vũ hơi ảm đạm nói, bọn họ điều hiểu nhau rất rõ.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đúng rồi, sau khi ta đi, mấy người đã nói với Gia Lỗ Tề như thế nào? Có phải bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý rồi không?” Cung Tuyết Thiến hỏi, nếu vậy thì tốt.
“Không phải, chúng ta vẫn luôn gạt hắn, chúng ta sợ nàng đột nhiên biến mắt sẽ khiến Gia Lỗ Tề cho là chúng ta cố ý, cho nên vẫn chưa nói với hắn.” Mộ Dung Vũ nói.
“Ừ, vậy đợi hôm nào đó ta sẽ tự nói với hắn.” Cung Tuyết Thiến nói, xem ra nàng chỉ có thể tự mình giải thích với Gia Lỗ Tề.
“Được, Tâm Nghi, ta không quấy rầy nàng nữa, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Mộ Dung Vũ nói xong, định xoay người rời đi.
“Vũ, đợi một lát.” Cung Tuyết Thiến lên tiếng gọi hắn lại.
“Còn có chuyện gì sao? Nàng nói đi.” Mộ Dung Vũ dừng bước, nhìn nàng hỏi.
“Đưa ta đến phòng giam thăm bọn họ, tiện thể thả bọn họ đi, được không?” Cung Tuyết Thiến nói, chút chuyện nhỏ này, hẳn hắn có thể làm chủ.
“Được, đi thôi.” Mộ Dung Vũ gật đầu, cùng nàng ra khỏi Mạnh phủ, lại nhìn nàng hỏi: “Tâm Nghi, đại nương cùng Bảo Nhi là vô tội nhưng mà nam nhân kia chết cũng chưa hết tội, ngay cả hắn mà nàng cũng muốn thả sao?”
“Nếu ta không thả hắn thì sau này đại nương và Bảo Nhi phải sống ra sao? Ta tin rằng trải qua hôm nay, hắn nhất định sẽ không tái phạm nữa.” Cung Tuyết Thiến nói, nghĩ đến căn nhà cỏ sơ sài kia, nàng không thể tượng tượng được, nếu mất đi nam nhân duy nhất trong nhà thì đại nương và Bảo Nhi phải sống như thế nào?
“Tâm Nghi, nàng thật tốt bụng.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng, ánh mắt lại chứa thêm vài phần nhu tình.
Nhưng Cung Tuyết Thiến lại đột nhiên phát hiện thấy ven đường có bán bánh quế hoa, liền nhìn hắn nói: “Vũ, mua cái kia đi, ta muốn đem cho Bảo Nhi ăn.”
“Được.” Mộ Dung Vũ đi qua, nói với người bán hàng rong: “Bán cho ta một gói bánh quế hoa.”
“Được rồi, công tử.” Người bán hàng rong nhanh chóng gói bánh đưa cho hắn.
Đến phòng giam, thị vệ vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến thập tứ Vương gia.”
“Đứng lên đi, mở cửa phòng giam ra.” Mộ Dung Vũ phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ mở cửa phòng giam ra.
Trong phòng giam, Bảo Nhi nghe thấy tiếng mở cửa liền hoảng sợ, thân mình vùi sâu vào trong lòng mẹ.
“Bảo Nhi, đại nương, là ta.” Cung Tuyết Thiến đưa tay ra đỡ đại nương dậy.
“Tiểu thư, là người.” Đại nương nhìn thấy nàng thì vô cùng ngạc nhiên vui mừng, nước mắt cũng ngăn không được chảy xuống.
“Đại tỷ tỷ, tỷ tới thăm đệ sao?” Bảo Nhi nhìn thấy nàng liền nắm chặt tay nàng nói.
“Ừ, Bảo Nhi, tỷ tới thăm đệ, đệ xem, đại tỷ tỷ mang đồ ngon gì đến cho đệ đây này, mau ăn đi.” Cung Tuyết Thiến đưa bánh quế hoa cho Bảo Nhi.
“Thơm quá nha, đại tỷ tỷ, cám ơn tỷ. Bảo Nhi chưa từng thấy đồ ăn ngon như vậy.” Bảo Nhi nói xong liền ăn ngấu nghiến.
“Ăn từ từ, kẻo nghẹn.” Cung Tuyết Thiến yêu thương xoa xoa đầu nó.
Nam nhân “bộp” một phát, quỳ xuống trước mặt nàng, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Tiểu thư, van cầu người, mọi sai lầm đều là của một mình ta, van cầu người nể tình bà ấy đã thả người đi mà tha cho bà ấy với Bảo Nhi đi, toàn bộ tội lỗi ta xin nhận một mình.”
“Bây giờ ông biết nhận tội rồi, nếu không phải ông quá xem trọng tiền tài thì đã không khiến chúng ta phải rơi vào tình cảnh này. Tiểu thư vốn đã cho chúng ta ngân lượng.” Đại nương khóc đánh hắn.
“Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta.” Nam nhân không đánh trả, mặc cho bà đánh mình. Hắn cũng hận mình muốn chết, hối hận muốn chết, nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi.
“Đại nương, thôi đi, trên đời này có rất ít người thấy hơi tiền mà không nổi máu tham.” Cung Tuyết Thiến ngăn bà lại, huống chi, cuộc sống của họ lại bần cùng như vậy. Nhưng mà, niềm vui duy nhất chính là nam nhân này cũng coi như biết chịu trách nhiệm. Đột nhiên nàng nghĩ đến đệ đệ của hắn, nghi hoặc hỏi: “Thúc thúc của Bảo Nhi đâu?” Cho dù tha cho người kia tội chết thì cũng không thể tha cho hắn một cách dễ dàng được, dù sao cũng phải cho hắn một bài học.
Nam nhân cùng đại nương lập tức trầm mặc.
“Tâm Nghi, nàng nói gì? Thúc thúc của Bảo Nhi? Chẳng lẽ còn một người nữa?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nghi ngờ hỏi.
Không đợi nàng trả lời, Bảo Nhi liền vừa ăn vừa nói: “Đại tỷ tỷ, cha và mẹ nói không muốn để bọn họ biết thúc thúc.”
Cung Tuyết Thiến lập tức hiểu ra, bọn họ đang bảo vệ hắn.
Mộ Dung Vũ nhìn thấy sắc mặt của nàng rất khó coi nên mới nói: “Được rồi, Tâm Nghi, đừng nghĩ ngợi nữa, nàng vừa mới vội vã trở về, nhất định rất vất vả, nghỉ ngơi một lát cho khỏe đi.”
“Vũ, không sao, ta trở về đây từ am ni cô ở thành Đông.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Cái gì? Nàng vẫn luôn ở tại am ni cô sao?” Mộ Dung Vũ hơi kinh ngạc, hắn và hoàng huynh cứ không ngừng tìm kiếm ở ngoài thành nhưng lại không hề nghĩ tới nàng đã vào thành.
“Sau khi trốn khỏi sơn thôn nhỏ đó, trên người ta cùng Tiểu Vân không còn bạc nữa nên ta liền quyết định trở về trong thành, ở tại am ni cô.” Cung Tuyết Thiến giải thích đơn giản. Nhưng mà nàng không rõ, ngay cả Mộ Dung Vũ và Mộ Dung Trần cũng không biết, vậy thì người nào lại có bản lĩnh cao như vậy, biết nơi nàng ở. Hắc y nhân là người Minh Nguyệt quốc, chẳng lẽ thật là Liễu Nhu?
“Thì ra nàng ở trong thành, chẳng trách chúng ta tìm mãi vẫn không thấy nàng. Cho nên nàng trở về là vì muốn cứu bà ấy cùng đứa trẻ kia phải không?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nói.
“Phải, đại nương là người tốt, chính bà ấy đã thả ta. Bảo Nhi còn nhỏ, không hiểu gì cả, thật vô tội. Ta không thể để bọn họ chết oan như vậy.” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói.
“Chẳng lẽ nàng không nghi ngờ rằng hoàng huynh chỉ là cố ý gạt nàng xuất hiện mà sẽ không thật sự giết bọn họ sao?” Mộ Dung Vũ lại hỏi.
“Đúng là có gạt, nhưng mà ta tin rằng nếu ta thật sự không xuất hiện, hắn sẽ giết bọn họ.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng hiểu hắn rất rõ.
“Tâm Nghi, vẫn là nàng hiểu hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ than thở.
“Gì cơ?” Cung Tuyết Thiến sủng sốt.
“Không có gì, Tâm Nghi, chẳng qua sau khi nghe nói nàng gặp chuyện ở sơn thôn nhỏ kia, chúng ta thật sự rất lo lắng cho nàng, phái rất nhiều người đi tìm nàng nhưng lại không hề có tin tức. Bất đắc dĩ quá, hoàng huynh mới nghĩ ra cách này, lại không nghĩ rằng sẽ hiệu quả như vậy.” Mộ Dung Vũ hơi ảm đạm nói, bọn họ điều hiểu nhau rất rõ.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đúng rồi, sau khi ta đi, mấy người đã nói với Gia Lỗ Tề như thế nào? Có phải bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý rồi không?” Cung Tuyết Thiến hỏi, nếu vậy thì tốt.
“Không phải, chúng ta vẫn luôn gạt hắn, chúng ta sợ nàng đột nhiên biến mắt sẽ khiến Gia Lỗ Tề cho là chúng ta cố ý, cho nên vẫn chưa nói với hắn.” Mộ Dung Vũ nói.
“Ừ, vậy đợi hôm nào đó ta sẽ tự nói với hắn.” Cung Tuyết Thiến nói, xem ra nàng chỉ có thể tự mình giải thích với Gia Lỗ Tề.
“Được, Tâm Nghi, ta không quấy rầy nàng nữa, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Mộ Dung Vũ nói xong, định xoay người rời đi.
“Vũ, đợi một lát.” Cung Tuyết Thiến lên tiếng gọi hắn lại.
“Còn có chuyện gì sao? Nàng nói đi.” Mộ Dung Vũ dừng bước, nhìn nàng hỏi.
“Đưa ta đến phòng giam thăm bọn họ, tiện thể thả bọn họ đi, được không?” Cung Tuyết Thiến nói, chút chuyện nhỏ này, hẳn hắn có thể làm chủ.
“Được, đi thôi.” Mộ Dung Vũ gật đầu, cùng nàng ra khỏi Mạnh phủ, lại nhìn nàng hỏi: “Tâm Nghi, đại nương cùng Bảo Nhi là vô tội nhưng mà nam nhân kia chết cũng chưa hết tội, ngay cả hắn mà nàng cũng muốn thả sao?”
“Nếu ta không thả hắn thì sau này đại nương và Bảo Nhi phải sống ra sao? Ta tin rằng trải qua hôm nay, hắn nhất định sẽ không tái phạm nữa.” Cung Tuyết Thiến nói, nghĩ đến căn nhà cỏ sơ sài kia, nàng không thể tượng tượng được, nếu mất đi nam nhân duy nhất trong nhà thì đại nương và Bảo Nhi phải sống như thế nào?
“Tâm Nghi, nàng thật tốt bụng.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng, ánh mắt lại chứa thêm vài phần nhu tình.
Nhưng Cung Tuyết Thiến lại đột nhiên phát hiện thấy ven đường có bán bánh quế hoa, liền nhìn hắn nói: “Vũ, mua cái kia đi, ta muốn đem cho Bảo Nhi ăn.”
“Được.” Mộ Dung Vũ đi qua, nói với người bán hàng rong: “Bán cho ta một gói bánh quế hoa.”
“Được rồi, công tử.” Người bán hàng rong nhanh chóng gói bánh đưa cho hắn.
Đến phòng giam, thị vệ vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến thập tứ Vương gia.”
“Đứng lên đi, mở cửa phòng giam ra.” Mộ Dung Vũ phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ mở cửa phòng giam ra.
Trong phòng giam, Bảo Nhi nghe thấy tiếng mở cửa liền hoảng sợ, thân mình vùi sâu vào trong lòng mẹ.
“Bảo Nhi, đại nương, là ta.” Cung Tuyết Thiến đưa tay ra đỡ đại nương dậy.
“Tiểu thư, là người.” Đại nương nhìn thấy nàng thì vô cùng ngạc nhiên vui mừng, nước mắt cũng ngăn không được chảy xuống.
“Đại tỷ tỷ, tỷ tới thăm đệ sao?” Bảo Nhi nhìn thấy nàng liền nắm chặt tay nàng nói.
“Ừ, Bảo Nhi, tỷ tới thăm đệ, đệ xem, đại tỷ tỷ mang đồ ngon gì đến cho đệ đây này, mau ăn đi.” Cung Tuyết Thiến đưa bánh quế hoa cho Bảo Nhi.
“Thơm quá nha, đại tỷ tỷ, cám ơn tỷ. Bảo Nhi chưa từng thấy đồ ăn ngon như vậy.” Bảo Nhi nói xong liền ăn ngấu nghiến.
“Ăn từ từ, kẻo nghẹn.” Cung Tuyết Thiến yêu thương xoa xoa đầu nó.
Nam nhân “bộp” một phát, quỳ xuống trước mặt nàng, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Tiểu thư, van cầu người, mọi sai lầm đều là của một mình ta, van cầu người nể tình bà ấy đã thả người đi mà tha cho bà ấy với Bảo Nhi đi, toàn bộ tội lỗi ta xin nhận một mình.”
“Bây giờ ông biết nhận tội rồi, nếu không phải ông quá xem trọng tiền tài thì đã không khiến chúng ta phải rơi vào tình cảnh này. Tiểu thư vốn đã cho chúng ta ngân lượng.” Đại nương khóc đánh hắn.
“Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta.” Nam nhân không đánh trả, mặc cho bà đánh mình. Hắn cũng hận mình muốn chết, hối hận muốn chết, nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi.
“Đại nương, thôi đi, trên đời này có rất ít người thấy hơi tiền mà không nổi máu tham.” Cung Tuyết Thiến ngăn bà lại, huống chi, cuộc sống của họ lại bần cùng như vậy. Nhưng mà, niềm vui duy nhất chính là nam nhân này cũng coi như biết chịu trách nhiệm. Đột nhiên nàng nghĩ đến đệ đệ của hắn, nghi hoặc hỏi: “Thúc thúc của Bảo Nhi đâu?” Cho dù tha cho người kia tội chết thì cũng không thể tha cho hắn một cách dễ dàng được, dù sao cũng phải cho hắn một bài học.
Nam nhân cùng đại nương lập tức trầm mặc.
“Tâm Nghi, nàng nói gì? Thúc thúc của Bảo Nhi? Chẳng lẽ còn một người nữa?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nghi ngờ hỏi.
Không đợi nàng trả lời, Bảo Nhi liền vừa ăn vừa nói: “Đại tỷ tỷ, cha và mẹ nói không muốn để bọn họ biết thúc thúc.”
Cung Tuyết Thiến lập tức hiểu ra, bọn họ đang bảo vệ hắn.