Mộ Dung Trần xông vào thái y viện, rồi liền định đi vào bên trong.
“Hoàng huynh, thái y đang chẩn bệnh cho nàng, chúng ta vẫn nên đợi một lát.” Mộ Dung Vũ lập tức ngăn hắn lại.
“Thập tứ đệ, đệ nói đi, rốt cuộc sao lại thế này? Sao nàng lại bị thương? Đệ đã làm gì vậy? Không phải đệ vẫn luôn ở cạnh nàng sao?” Mộ Dung Trần dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
“Hoàng huynh, thập bát đệ muốn tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung với đệ, khi trở về vừa đúng lúc nhìn thấy một kẻ bịt mặt đang ám sát Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ cụp mắt xuống. Hắn cũng rất hối hận, vì sao lại không ở cạnh nàng?
“Vậy thương thế của nàng thế nào? Bị thương ở đâu?” Mộ Dung Trần lo lắng hỏi.
“Trên vai và ngực.” Mộ Dung Vũ nói.
“Cái gì? Ngực?” Mộ Dung Trần biến sắc, liền muốn xông vào trong phòng.
Cửa lại đột nhiên được mở ra, một thái y đi tới.
“Thái ý, nói đi, nàng thế nào rồi.” Mộ Dung Trần vội vàng bắt lấy ông ta.
Thái y hoảng sợ, lắp bắp nói: “Bẩm….bẩm Vương gia, vết thương do kiếm trên ngực nàng vẫn chưa tổn thương đến tim, nhưng mà do mất máu quá nhiều nên bị hôn mê.”
“Nói đơn giản một chút, có phải nàng không sao rồi không?” Mộ Dung Trần hỏi.
“Bẩm Vương gia, chỉ cần nàng tỉnh lại thì sẽ không sao.” Thái y thật thận trọng nói.
Mộ Dung Trần lập tức thả ông ta ra rồi xông vào gian phòng bên trong.
“Thần tham kiến Vương gia.” Thái y ở trong phòng nhìn thấy hắn đi vào liền vội vàng hành lễ.
“Vết thương đã được xử lý tốt chưa?” Mộ Dung Trần nhìn nàng đang nằm ở trên giường với sắc mặt tái nhợt, đau lòng hỏi.
“Bẩm Vương gia, đều xử lý tốt rồi, vậy thần đi sắc thuốc.” Thái y hồi đáp.
“Đi đi.” Mộ Dung Trần khẽ phất tay phân phó.
Thái y liền chắp tay lui ra ngoài.
Lúc này Mộ Dung Trần mới đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén chiếc chăn đang đắp trên người nàng lên, liền nhìn thấy trên cánh tay cùng trên bả vai lộ ra của nàng được băng lại. Quần áo trên người loang lổ một mảng lớn vết máu đỏ tươi. Hắn dường như có thể tưởng tượng ra, lúc ấy nàng đã sợ hãi biết bao nhiêu, hoảng sợ biết bao nhiêu.
Mộ Dung Vũ khe khẽ đứng ở sau Mộ Dung Trần, nhìn thấy động tác dịu dàng như vậy của hoàng huynh, hắn liền biết thật ra trong lòng hoàng huynh có nàng.
Đột nhiên Mộ Dung Trần quay phắt người lại nhìn hắn, hung ác chất vấn: “Trong bãi săn sao lại có kẻ ám sát? Có phải là thập nhị đệ hay không?”
“Hoàng huynh, không, không phải thập nhị hoàng huynh đâu. Là một hắc y nhân che mặt, đệ vẫn chưa nhìn rõ hắn là ai.” Mộ Dung Vũ vội vàng hồi đáp.
“Tam Vương gia, thập tứ Vương gia, Tâm Nghi thế nào rồi?” Gia Lỗ Tề đột nhiên xông tới, lo lắng hỏi.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, nàng không sao, may là kiếm vẫn chưa đâm vào tim.” Mộ Dung Vũ nói.
“Nàng không sao là tốt rồi.” Lúc này Gia Lỗ Tề mới thở phào nhẹ nhõm, cũng hỏi giống như Mộ Dung Trần: “Sao trong bãi săn lại có thích khách? Nàng có kẻ thù sao? Ai lại muốn ám sát một nữ tử yếu đuối?”
“Không biết, mà cũng không biết đã bắt được thích khách chưa? Nếu bắt được, hỏi liền biết.” Mộ Dung Vũ nói.
Lúc này Mộ Dung Phong với Mộ Dung Vân cũng đuổi tới, hỏi nàng có sao không.
“Hoàng huynh, nàng không sao, có bắt được thích khách không?” Mộ Dung Vũ hỏi.
“Không có, nhất thời khinh suất nên để hắn chạy mất.” Mộ Dung Vân đáp lời.
“Các đệ cả một đám người mà sao lại để một thích khách chạy mất.” Mộ Dung Trần phẫn nộ không thôi.
“Hoàng huynh, thích khách đã bị thương rồi, nhưng ai biết hắn lại đột nhiên ném ra một quả đạn khói, chúng đệ nhất thời chưa chuẩn bị nên để hắn trốn thoát. Nhưng mà nàng không sao là tốt tồi.” Mộ Dung Phong nói.
“Các đệ đi chuẩn bị xe ngựa đi, ta đưa nàng hồi phủ.” Mộ Dung Trần biết bây giờ có truy cứu cũng không còn ích lợi gì nữa, trước tiên đưa nàng về phủ rồi nói tiếp.
“Được, để đệ đi.” Mộ Dung Vũ đáp.
Lúc này Mộ Dung Trần mới bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tận lực không đựng vào vết thương của nàng. Mãi cho đến lúc lên xe ngựa cũng không đặt nàng xuống. Hắn vẫn luôn ôm chặt nàng vào trong ngực, bảo người đánh xe cho xe chạy cẩn thận, không được lắc mạnh.
Mạnh phủ, Tiểu Vân nhìn thấy nàng cả người đều là máu, hôn mê bất tỉnh được ôm về, thật sự sợ hãi muốn chết, quên luôn cả phản ứng.
“Còn thất thần làm gì? Còn không đi chuẩn bị nước ấm cùng y phục sạch sẽ.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Lúc này Tiểu Vân mới kịp phản ứng, vội vàng đi chuẩn bị.
“Hoàng huynh, chỉ sợ một mình Tiểu Vân không làm hết được, để đệ về phủ tìm hai nha hoàn nhanh nhẹn đến đây.” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh nói.
“Ừ, được.” Mộ Dung Trần khẽ gật đầu, hắn cũng đang có ý này, rồi lại vội vàng dặn dò: “Nhân tiện tìm hai thị vệ võ công cao cường đến đây.”
“Thị vệ?” Mộ Dung Vũ sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được, hoàng huynh là muốn tìm người bảo vệ nàng, liền đáp: “Được, vậy đệ đi làm đây.”
Tiểu Vân đem nước ấm đi tới, cũng đã chuẩn bị y phục sạch sẽ, đứng ở đó không biết nên làm thế nào? Tam Vương gia, Ngũ Vương gia cùng Gia Lỗ Tề Vương tử đều ở đây, sao nàng có thể lau cho tiểu thư được? Thế nhưng bọn họ đều là những người có quyền nên nàng cũng không dám bảo bọn họ rời đi.
“Hoàng huynh, Vương tử, chúng ta ra ngoài trước đi.” Mộ Dung Phong nhận ra sự khó xử của Tiểu Vân.
“Đệ cùng Gia Lỗ Tề Vương tử ra ngoài đi.” Nhưng Mộ Dung Trần lại không có ý tránh đi.
“Vương gia, vì sao ngài lại không rời đi?” Gia Lỗ Tề dừng bước, nhìn hắn hỏi.
“Bổn Vương giúp nàng thay y phục.” Mộ Dung Trần trả lời như lẽ dĩ nhiên.
“Vương gia dựa vào đâu mà giúp nàng thay y phục?” Gia Lỗ Tề hơi khó chịu.
“Dựa vào nàng là nữ nhân của bổn Vương.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần cũng không tốt, trả lời không có chút do dự nào.
“Nhưng mà hình như ngài đã quên rằng ngài đã hưu nàng rồi. Nàng đã không còn là nữ nhân của ngài nữa. Cho nên ngài cũng phải tránh đi.” Gia Lỗ Tề không hề nhân nhượng nói.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, dường như ngài đã quản quá nhiều rồi.” Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần bắn về phía hắn.
Gia Lỗ Tề vừa muốn nói tiếp thì đã bị Mộ Dung Phong ở bên cạnh ngăn lại: “Vương tử, bây giờ không phải là lúc tranh chấp. Tâm Nghi còn đang hôn mê, một mình Tiểu Vân làm thì không được, hoàng huynh chỉ giúp đỡ Tiểu Vân mà thôi, ngài đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta ra ngoài đợi đi.” Nói xong, không đợi hắn đồng ý liền kéo hắn ra ngoài phòng.
Mộ Dung Trần xông vào thái y viện, rồi liền định đi vào bên trong.
“Hoàng huynh, thái y đang chẩn bệnh cho nàng, chúng ta vẫn nên đợi một lát.” Mộ Dung Vũ lập tức ngăn hắn lại.
“Thập tứ đệ, đệ nói đi, rốt cuộc sao lại thế này? Sao nàng lại bị thương? Đệ đã làm gì vậy? Không phải đệ vẫn luôn ở cạnh nàng sao?” Mộ Dung Trần dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
“Hoàng huynh, thập bát đệ muốn tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung với đệ, khi trở về vừa đúng lúc nhìn thấy một kẻ bịt mặt đang ám sát Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ cụp mắt xuống. Hắn cũng rất hối hận, vì sao lại không ở cạnh nàng?
“Vậy thương thế của nàng thế nào? Bị thương ở đâu?” Mộ Dung Trần lo lắng hỏi.
“Trên vai và ngực.” Mộ Dung Vũ nói.
“Cái gì? Ngực?” Mộ Dung Trần biến sắc, liền muốn xông vào trong phòng.
Cửa lại đột nhiên được mở ra, một thái y đi tới.
“Thái ý, nói đi, nàng thế nào rồi.” Mộ Dung Trần vội vàng bắt lấy ông ta.
Thái y hoảng sợ, lắp bắp nói: “Bẩm….bẩm Vương gia, vết thương do kiếm trên ngực nàng vẫn chưa tổn thương đến tim, nhưng mà do mất máu quá nhiều nên bị hôn mê.”
“Nói đơn giản một chút, có phải nàng không sao rồi không?” Mộ Dung Trần hỏi.
“Bẩm Vương gia, chỉ cần nàng tỉnh lại thì sẽ không sao.” Thái y thật thận trọng nói.
Mộ Dung Trần lập tức thả ông ta ra rồi xông vào gian phòng bên trong.
“Thần tham kiến Vương gia.” Thái y ở trong phòng nhìn thấy hắn đi vào liền vội vàng hành lễ.
“Vết thương đã được xử lý tốt chưa?” Mộ Dung Trần nhìn nàng đang nằm ở trên giường với sắc mặt tái nhợt, đau lòng hỏi.
“Bẩm Vương gia, đều xử lý tốt rồi, vậy thần đi sắc thuốc.” Thái y hồi đáp.
“Đi đi.” Mộ Dung Trần khẽ phất tay phân phó.
Thái y liền chắp tay lui ra ngoài.
Lúc này Mộ Dung Trần mới đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén chiếc chăn đang đắp trên người nàng lên, liền nhìn thấy trên cánh tay cùng trên bả vai lộ ra của nàng được băng lại. Quần áo trên người loang lổ một mảng lớn vết máu đỏ tươi. Hắn dường như có thể tưởng tượng ra, lúc ấy nàng đã sợ hãi biết bao nhiêu, hoảng sợ biết bao nhiêu.
Mộ Dung Vũ khe khẽ đứng ở sau Mộ Dung Trần, nhìn thấy động tác dịu dàng như vậy của hoàng huynh, hắn liền biết thật ra trong lòng hoàng huynh có nàng.
Đột nhiên Mộ Dung Trần quay phắt người lại nhìn hắn, hung ác chất vấn: “Trong bãi săn sao lại có kẻ ám sát? Có phải là thập nhị đệ hay không?”
“Hoàng huynh, không, không phải thập nhị hoàng huynh đâu. Là một hắc y nhân che mặt, đệ vẫn chưa nhìn rõ hắn là ai.” Mộ Dung Vũ vội vàng hồi đáp.
“Tam Vương gia, thập tứ Vương gia, Tâm Nghi thế nào rồi?” Gia Lỗ Tề đột nhiên xông tới, lo lắng hỏi.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, nàng không sao, may là kiếm vẫn chưa đâm vào tim.” Mộ Dung Vũ nói.
“Nàng không sao là tốt rồi.” Lúc này Gia Lỗ Tề mới thở phào nhẹ nhõm, cũng hỏi giống như Mộ Dung Trần: “Sao trong bãi săn lại có thích khách? Nàng có kẻ thù sao? Ai lại muốn ám sát một nữ tử yếu đuối?”
“Không biết, mà cũng không biết đã bắt được thích khách chưa? Nếu bắt được, hỏi liền biết.” Mộ Dung Vũ nói.
Lúc này Mộ Dung Phong với Mộ Dung Vân cũng đuổi tới, hỏi nàng có sao không.
“Hoàng huynh, nàng không sao, có bắt được thích khách không?” Mộ Dung Vũ hỏi.
“Không có, nhất thời khinh suất nên để hắn chạy mất.” Mộ Dung Vân đáp lời.
“Các đệ cả một đám người mà sao lại để một thích khách chạy mất.” Mộ Dung Trần phẫn nộ không thôi.
“Hoàng huynh, thích khách đã bị thương rồi, nhưng ai biết hắn lại đột nhiên ném ra một quả đạn khói, chúng đệ nhất thời chưa chuẩn bị nên để hắn trốn thoát. Nhưng mà nàng không sao là tốt tồi.” Mộ Dung Phong nói.
“Các đệ đi chuẩn bị xe ngựa đi, ta đưa nàng hồi phủ.” Mộ Dung Trần biết bây giờ có truy cứu cũng không còn ích lợi gì nữa, trước tiên đưa nàng về phủ rồi nói tiếp.
“Được, để đệ đi.” Mộ Dung Vũ đáp.
Lúc này Mộ Dung Trần mới bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tận lực không đựng vào vết thương của nàng. Mãi cho đến lúc lên xe ngựa cũng không đặt nàng xuống. Hắn vẫn luôn ôm chặt nàng vào trong ngực, bảo người đánh xe cho xe chạy cẩn thận, không được lắc mạnh.
Mạnh phủ, Tiểu Vân nhìn thấy nàng cả người đều là máu, hôn mê bất tỉnh được ôm về, thật sự sợ hãi muốn chết, quên luôn cả phản ứng.
“Còn thất thần làm gì? Còn không đi chuẩn bị nước ấm cùng y phục sạch sẽ.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Lúc này Tiểu Vân mới kịp phản ứng, vội vàng đi chuẩn bị.
“Hoàng huynh, chỉ sợ một mình Tiểu Vân không làm hết được, để đệ về phủ tìm hai nha hoàn nhanh nhẹn đến đây.” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh nói.
“Ừ, được.” Mộ Dung Trần khẽ gật đầu, hắn cũng đang có ý này, rồi lại vội vàng dặn dò: “Nhân tiện tìm hai thị vệ võ công cao cường đến đây.”
“Thị vệ?” Mộ Dung Vũ sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được, hoàng huynh là muốn tìm người bảo vệ nàng, liền đáp: “Được, vậy đệ đi làm đây.”
Tiểu Vân đem nước ấm đi tới, cũng đã chuẩn bị y phục sạch sẽ, đứng ở đó không biết nên làm thế nào? Tam Vương gia, Ngũ Vương gia cùng Gia Lỗ Tề Vương tử đều ở đây, sao nàng có thể lau cho tiểu thư được? Thế nhưng bọn họ đều là những người có quyền nên nàng cũng không dám bảo bọn họ rời đi.
“Hoàng huynh, Vương tử, chúng ta ra ngoài trước đi.” Mộ Dung Phong nhận ra sự khó xử của Tiểu Vân.
“Đệ cùng Gia Lỗ Tề Vương tử ra ngoài đi.” Nhưng Mộ Dung Trần lại không có ý tránh đi.
“Vương gia, vì sao ngài lại không rời đi?” Gia Lỗ Tề dừng bước, nhìn hắn hỏi.
“Bổn Vương giúp nàng thay y phục.” Mộ Dung Trần trả lời như lẽ dĩ nhiên.
“Vương gia dựa vào đâu mà giúp nàng thay y phục?” Gia Lỗ Tề hơi khó chịu.
“Dựa vào nàng là nữ nhân của bổn Vương.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần cũng không tốt, trả lời không có chút do dự nào.
“Nhưng mà hình như ngài đã quên rằng ngài đã hưu nàng rồi. Nàng đã không còn là nữ nhân của ngài nữa. Cho nên ngài cũng phải tránh đi.” Gia Lỗ Tề không hề nhân nhượng nói.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, dường như ngài đã quản quá nhiều rồi.” Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần bắn về phía hắn.
Gia Lỗ Tề vừa muốn nói tiếp thì đã bị Mộ Dung Phong ở bên cạnh ngăn lại: “Vương tử, bây giờ không phải là lúc tranh chấp. Tâm Nghi còn đang hôn mê, một mình Tiểu Vân làm thì không được, hoàng huynh chỉ giúp đỡ Tiểu Vân mà thôi, ngài đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta ra ngoài đợi đi.” Nói xong, không đợi hắn đồng ý liền kéo hắn ra ngoài phòng.