“Hừ…” Quý phi nương nương hừ lạnh vài tiếng, hỏi ngược lại hắn từng câu: “Con cho rằng phụ hoàng của con sẽ vì chuyện này mà giết người sao? Con nghĩ rằng, cho dù chúng ta đồng ý, Gia Lỗ Tề Vương tử đồng ý, vậy còn lão Gia Lỗ Vương thì sao? Ông ta sẽ đồng ý sao? Gia Lỗ Tề Vương tử có thể khăng khăng làm theo ý mình sao?”
Mộ Dung Trần sửng sốt, đúng là hắn đã không nghĩ tới những điều này. Phải, coi như Gia Lỗ Tề Vương tử đồng ý, nhưng lão Gia Lỗ Vương nhất định không đồng ý. Đến lúc đó phụ hoàng chỉ cần thoái thác thì sẽ không có việc gì nữa. Chưa đến mức vì chuyện này mà giết Mạnh Tâm Nghi. Nhưng nếu không phải là phụ hoàng thì còn ai vào đây?
“Có phải nghĩ không ra người thứ hai muốn sát hại nàng ta không?” Dù sao cũng là con của mình nên Quý phi nương nương liếc mắt một cái liền nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ mắt lạnh nhìn bà, chờ bà cho mình một đáp án thỏa mãn.
“Thật ra con vẫn luôn xem nhẹ một người.” Quý phi nương nương nhìn hắn, bà đột nhiên có chút không đành lòng nói ra cái tên đó.
“Người nào?” Mộ Dung Trần sửng sốt.
“Nếu mẫu phi nói cho con biết, người muốn giết Mạnh Tâm Nghi…là Liễu Nhu, con có tin không?” Quý phi nương nương vẫn nói ra.
Cái gì? Mộ Dung Trần khiếp sợ nhìn bà, một lúc lâu sau mới cười lạnh nhìn bà nói: “Bà muốn vu oan cho Nhu Nhi sao? Nhu Nhi sẽ không làm hại Tâm Nghi.”
“Trần Nhi, con rất dễ tin người, có lẽ Liễu Nhu của năm năm trước quả thật sẽ không làm vậy nhưng mà Liễu Nhu của năm năm sau đã hoàn toàn thay đổi. Năm năm cũng đủ để thay đổi một người.”
“Câm miệng, ta không cho phép bà tiếp tục vu khống hãm hại Nhu Nhi.”
“Vương gia, là thật, thật ra lúc Mạnh tiểu thư trú tạm ở am ni cô ngoài thành, nàng ta đã từng phái người đến ám sát hai lần nhưng Mạnh tiểu thư đều được Cơ Tinh Hồn cứu thoát. Vương gia, nếu không tin, có thể tự mình đi hỏi Mạnh tiểu thư.” Công công ở bên cạnh nói.
“Đủ rồi, sao các người lại biết rõ ràng rằng nàng đã bị ám sát hai lần như vậy?” Mộ Dung Trần lạnh lùng trào phúng hỏi lại bọn họ. Bây giờ mà còn giở trò lừa bịp này ra với hắn sao?
“Đó là bởi vì bắt đầu từ ngày đầu tiên Liễu Nhu trở về, ta đã cho người bí mật giám sát nàng ta, cho nên biết rất rõ ràng.” Quý phi nương nương nói, bà còn không phải vì hắn mới làm như vậy sao?
“Một khi đã như vậy, tại sao bây giờ mới nói cho bổn Vương?” Mộ Dung Trần căn bản không thể nào tin lời nói của bọn họ. Bọn họ nhất định đang thương tổn Nhu Nhi một lần nữa. Năm năm trước là vậy, hiện tại vẫn vậy.
“Cho dù ta nói cho con biết, con sẽ tin sao? Nếu hôm nay con không hỏi, mẫu phi cũng sẽ không nói. Chỉ cần nàng ta không thương tổn con thì mẫu phi cũng sẽ không làm gì nàng ta cả.” Quý phi nương nương nói.
Mộ Dung Trần nhìn bà chằm chằm: “Bất kể bà nói thế nào đi nữa bổn Vương cũng sẽ không tin, bỏi vì Nhu Nhi không có lý do gì để thương tổn Tâm Nghi.”
“Không có lý do gì? Lý do nữ nhân thương tổn nữ nhân là gì? Con từ nhỏ lớn lên trong cung, hẳn là phải rõ hơn người bình thường, không phải sao?” Quý phi nương nương cũng hừ lạnh hỏi lại hắn. Ghen, ghen tỵ chính là lý do lớn nhất của nữ nhân.
Sắc mặt Mộ Dung Trần trầm tư, nắm tay nắm chặt lại. Không, sẽ không, hắn đã hưu Mạnh Tâm Nghi rồi, Nhu Nhi không có lý do gì để làm vậy cả.
“Được rồi, có phải hay không, mẫu phi tin rằng con sẽ biết rõ. Con lui ra đi, mẫu phi mệt rồi.” Quý phi nương nương nói xong liền đặt tay vào trong tay công công, đi về phía phòng trong. Bà biết hắn nhất thời khó có thể chấp nhận, nhưng mà bà cũng tin tưởng rằng hắn sẽ hiểu rõ.
Lúc này Mộ Dung Trần mới phất tay áo rời khỏi Hoàng cung, trực tiếp đi về phía Mạnh phủ.
Mạnh phủ.
“Tâm Nghi, mau đến xem, nàng xem ta mang theo cái gì đến đây?” Vừa vào cửa, Gia Lỗ Tề liền gọi lớn.
Cung Tuyết Thiến đang tựa vào giường, nhìn thấy trong lồng ngực hắn ôm một vật nhỏ cả người trắng như tuyết, liền ngạc nhiên hỏi: “Con gì vậy?”
“Tự nàng xem đi, có đáng yêu hay không? Đoán thử xem nó là con gì?” Gia Lỗ Tề đưa vật nhỏ đến trước mặt nàng.
Cung Tuyết Thiến đánh giá cẩn thận, mèo không giống mèo, chó cũng không giống chó, nhìn không ra giống con gì. Nghiên cứu nửa ngày, nàng vẫn cảm thấy giống chó hơn. Hẳn là loại chó quý hiếm gì đó, lúc này mới khẳng định nói: “Là chó có đúng không?”
“Sai, không phải chó, nói ra sợ dọa đến nàng.” Gia Lỗ Tề thần bí nói.
“Vậy rốt cuộc là con gì mà lại đáng yêu như vậy?” Cung Tuyết Thiến nhịn không được đưa tay sờ sờ lông nó.
“Là sói.” Gia Lỗ Tề đắc ý nói, ai cũng đều sợ sói, nhưng mà hắn không sợ.
“Sói?” Cung Tuyết Thiến giật mình hô.
“Có phải bị dọa sợ hay không?” Gia Lỗ Tề nói, nhưng ai biết được câu nói tiếp theo của nàng lại khiến hắn bị hù sợ.
“Gia Lỗ Tề, tặng nó cho ta được không?”
“Tâm Nghi, nàng nói gì cơ? Nàng muốn nó? Nàng không sợ nó sao? Nó là sói, sẽ ăn thịt người đấy.” Nhưng Gia Lỗ Tề lại cố ý lặp lại một lần, hắn nghĩ rằng vừa rồi nàng nghe lầm.
“Ta đương nhiên biết nó là sói, biết nó ăn thịt người, nếu nó không phải sói, ta còn không cần đâu. Đừng nói nữa, tặng nó cho ta đi, chờ nuôi lớn nó rồi, nó nhất định sẽ được ta dạy dỗ vô cùng tốt.” Cung Tuyết Thiến yêu thích không buông tay, vuốt vuốt nó.
“Được rồi, vậy tặng nàng, vốn chỉ là định cho nàng xem thử, xem ra ta chỉ có thể bỏ những thứ mình yêu thích thôi. Nhưng mà, Tâm Nghi, nàng thật đúng là một nữ tử đặc biệt, sao lại thích sóichứ? À, đặt cho nó cái tên đi.” Gia Lỗ Tề nói.
“Người biết không, từ nhỏ ta đã có một ước muốn, rằng có một ngày được nuôi sói, bây giờ rốt cuộc cũng thực hiện được. Vậy gọi nó là Tuyết Lang đi.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Tuyết Lang, rất hay, vậy cứ quyết định như vậy đi, gọi nó là Tuyết Lang.” Gia Lỗ Tề nói, ôm lấy Tuyết Lang nho nhỏ, ánh mắt của nó vẫn còn hơi sợ hãi.
“Tiểu thư, đây là chó sao? Thật đáng yêu, cho nô tỳ ôm một lát đi.” Đúng lúc đó Tiểu Vân đi tới, liền ôm lấy nó.
“Tiểu Vân, nó không phải chó, nó là Tuyết Lang.” Cung Tuyết Thiến cười nói.
“Cái gì? Lang?” Tiểu Vân bị dọa biến sắc, lập tức buông lỏng tay, Tuyết Lang liền rơi xuống khỏi tay nàng.
“Hừ…” Quý phi nương nương hừ lạnh vài tiếng, hỏi ngược lại hắn từng câu: “Con cho rằng phụ hoàng của con sẽ vì chuyện này mà giết người sao? Con nghĩ rằng, cho dù chúng ta đồng ý, Gia Lỗ Tề Vương tử đồng ý, vậy còn lão Gia Lỗ Vương thì sao? Ông ta sẽ đồng ý sao? Gia Lỗ Tề Vương tử có thể khăng khăng làm theo ý mình sao?”
Mộ Dung Trần sửng sốt, đúng là hắn đã không nghĩ tới những điều này. Phải, coi như Gia Lỗ Tề Vương tử đồng ý, nhưng lão Gia Lỗ Vương nhất định không đồng ý. Đến lúc đó phụ hoàng chỉ cần thoái thác thì sẽ không có việc gì nữa. Chưa đến mức vì chuyện này mà giết Mạnh Tâm Nghi. Nhưng nếu không phải là phụ hoàng thì còn ai vào đây?
“Có phải nghĩ không ra người thứ hai muốn sát hại nàng ta không?” Dù sao cũng là con của mình nên Quý phi nương nương liếc mắt một cái liền nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ mắt lạnh nhìn bà, chờ bà cho mình một đáp án thỏa mãn.
“Thật ra con vẫn luôn xem nhẹ một người.” Quý phi nương nương nhìn hắn, bà đột nhiên có chút không đành lòng nói ra cái tên đó.
“Người nào?” Mộ Dung Trần sửng sốt.
“Nếu mẫu phi nói cho con biết, người muốn giết Mạnh Tâm Nghi…là Liễu Nhu, con có tin không?” Quý phi nương nương vẫn nói ra.
Cái gì? Mộ Dung Trần khiếp sợ nhìn bà, một lúc lâu sau mới cười lạnh nhìn bà nói: “Bà muốn vu oan cho Nhu Nhi sao? Nhu Nhi sẽ không làm hại Tâm Nghi.”
“Trần Nhi, con rất dễ tin người, có lẽ Liễu Nhu của năm năm trước quả thật sẽ không làm vậy nhưng mà Liễu Nhu của năm năm sau đã hoàn toàn thay đổi. Năm năm cũng đủ để thay đổi một người.”
“Câm miệng, ta không cho phép bà tiếp tục vu khống hãm hại Nhu Nhi.”
“Vương gia, là thật, thật ra lúc Mạnh tiểu thư trú tạm ở am ni cô ngoài thành, nàng ta đã từng phái người đến ám sát hai lần nhưng Mạnh tiểu thư đều được Cơ Tinh Hồn cứu thoát. Vương gia, nếu không tin, có thể tự mình đi hỏi Mạnh tiểu thư.” Công công ở bên cạnh nói.
“Đủ rồi, sao các người lại biết rõ ràng rằng nàng đã bị ám sát hai lần như vậy?” Mộ Dung Trần lạnh lùng trào phúng hỏi lại bọn họ. Bây giờ mà còn giở trò lừa bịp này ra với hắn sao?
“Đó là bởi vì bắt đầu từ ngày đầu tiên Liễu Nhu trở về, ta đã cho người bí mật giám sát nàng ta, cho nên biết rất rõ ràng.” Quý phi nương nương nói, bà còn không phải vì hắn mới làm như vậy sao?
“Một khi đã như vậy, tại sao bây giờ mới nói cho bổn Vương?” Mộ Dung Trần căn bản không thể nào tin lời nói của bọn họ. Bọn họ nhất định đang thương tổn Nhu Nhi một lần nữa. Năm năm trước là vậy, hiện tại vẫn vậy.
“Cho dù ta nói cho con biết, con sẽ tin sao? Nếu hôm nay con không hỏi, mẫu phi cũng sẽ không nói. Chỉ cần nàng ta không thương tổn con thì mẫu phi cũng sẽ không làm gì nàng ta cả.” Quý phi nương nương nói.
Mộ Dung Trần nhìn bà chằm chằm: “Bất kể bà nói thế nào đi nữa bổn Vương cũng sẽ không tin, bỏi vì Nhu Nhi không có lý do gì để thương tổn Tâm Nghi.”
“Không có lý do gì? Lý do nữ nhân thương tổn nữ nhân là gì? Con từ nhỏ lớn lên trong cung, hẳn là phải rõ hơn người bình thường, không phải sao?” Quý phi nương nương cũng hừ lạnh hỏi lại hắn. Ghen, ghen tỵ chính là lý do lớn nhất của nữ nhân.
Sắc mặt Mộ Dung Trần trầm tư, nắm tay nắm chặt lại. Không, sẽ không, hắn đã hưu Mạnh Tâm Nghi rồi, Nhu Nhi không có lý do gì để làm vậy cả.
“Được rồi, có phải hay không, mẫu phi tin rằng con sẽ biết rõ. Con lui ra đi, mẫu phi mệt rồi.” Quý phi nương nương nói xong liền đặt tay vào trong tay công công, đi về phía phòng trong. Bà biết hắn nhất thời khó có thể chấp nhận, nhưng mà bà cũng tin tưởng rằng hắn sẽ hiểu rõ.
Lúc này Mộ Dung Trần mới phất tay áo rời khỏi Hoàng cung, trực tiếp đi về phía Mạnh phủ.
Mạnh phủ.
“Tâm Nghi, mau đến xem, nàng xem ta mang theo cái gì đến đây?” Vừa vào cửa, Gia Lỗ Tề liền gọi lớn.
Cung Tuyết Thiến đang tựa vào giường, nhìn thấy trong lồng ngực hắn ôm một vật nhỏ cả người trắng như tuyết, liền ngạc nhiên hỏi: “Con gì vậy?”
“Tự nàng xem đi, có đáng yêu hay không? Đoán thử xem nó là con gì?” Gia Lỗ Tề đưa vật nhỏ đến trước mặt nàng.
Cung Tuyết Thiến đánh giá cẩn thận, mèo không giống mèo, chó cũng không giống chó, nhìn không ra giống con gì. Nghiên cứu nửa ngày, nàng vẫn cảm thấy giống chó hơn. Hẳn là loại chó quý hiếm gì đó, lúc này mới khẳng định nói: “Là chó có đúng không?”
“Sai, không phải chó, nói ra sợ dọa đến nàng.” Gia Lỗ Tề thần bí nói.
“Vậy rốt cuộc là con gì mà lại đáng yêu như vậy?” Cung Tuyết Thiến nhịn không được đưa tay sờ sờ lông nó.
“Là sói.” Gia Lỗ Tề đắc ý nói, ai cũng đều sợ sói, nhưng mà hắn không sợ.
“Sói?” Cung Tuyết Thiến giật mình hô.
“Có phải bị dọa sợ hay không?” Gia Lỗ Tề nói, nhưng ai biết được câu nói tiếp theo của nàng lại khiến hắn bị hù sợ.
“Gia Lỗ Tề, tặng nó cho ta được không?”
“Tâm Nghi, nàng nói gì cơ? Nàng muốn nó? Nàng không sợ nó sao? Nó là sói, sẽ ăn thịt người đấy.” Nhưng Gia Lỗ Tề lại cố ý lặp lại một lần, hắn nghĩ rằng vừa rồi nàng nghe lầm.
“Ta đương nhiên biết nó là sói, biết nó ăn thịt người, nếu nó không phải sói, ta còn không cần đâu. Đừng nói nữa, tặng nó cho ta đi, chờ nuôi lớn nó rồi, nó nhất định sẽ được ta dạy dỗ vô cùng tốt.” Cung Tuyết Thiến yêu thích không buông tay, vuốt vuốt nó.
“Được rồi, vậy tặng nàng, vốn chỉ là định cho nàng xem thử, xem ra ta chỉ có thể bỏ những thứ mình yêu thích thôi. Nhưng mà, Tâm Nghi, nàng thật đúng là một nữ tử đặc biệt, sao lại thích sóichứ? À, đặt cho nó cái tên đi.” Gia Lỗ Tề nói.
“Người biết không, từ nhỏ ta đã có một ước muốn, rằng có một ngày được nuôi sói, bây giờ rốt cuộc cũng thực hiện được. Vậy gọi nó là Tuyết Lang đi.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Tuyết Lang, rất hay, vậy cứ quyết định như vậy đi, gọi nó là Tuyết Lang.” Gia Lỗ Tề nói, ôm lấy Tuyết Lang nho nhỏ, ánh mắt của nó vẫn còn hơi sợ hãi.
“Tiểu thư, đây là chó sao? Thật đáng yêu, cho nô tỳ ôm một lát đi.” Đúng lúc đó Tiểu Vân đi tới, liền ôm lấy nó.
“Tiểu Vân, nó không phải chó, nó là Tuyết Lang.” Cung Tuyết Thiến cười nói.
“Cái gì? Lang?” Tiểu Vân bị dọa biến sắc, lập tức buông lỏng tay, Tuyết Lang liền rơi xuống khỏi tay nàng.