Ơ….Liễu Nhu sửng sốt, sao hắn lại nghĩ đến việc hỏi nàng chuyện này, liền nhìn hắn nói: “Trần, làm sao vậy? Không phải thiếp đã nói qua cho chàng rồi sao? Thiếp vẫn luôn ở tại phủ thái tử.”
“Nhu Nhi, ta là muốn hỏi, năm năm này nàng sống có khổ cực hay không?” Mộ Dung Trần ôm nàng nói.
“Bởi vì nhớ đến chàng cho nên không khổ cực.” Liễu Nhu hơi cảm động nói, những ngày tháng đó sao lại không khổ cực được. Những khổ cực nàng đã trải qua, chỉ có nàng mới rõ.
“Sau này sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa.” Mộ Dung Trần nhìn thấy trong ánh mắt của nàng lướt qua một tia không được tự nhiên. Tuy rằng hắn cố gắng muốn khiến mình tin tưởng nàng nhưng đáy lòng lại có một tiếng nói bảo hắn hoài nghi.
“Trần, cám ơn chàng.” Liễu Nhu xích thân mình lại sát hắn, nhưng không biết vì sao trong lòng lại đột nhiên dâng lên một tia bất an.
Đêm khuya.
Bóng dáng Cơ Tinh Hồn lại xuất hiện trong phòng Cung Tuyết Thiến: “Bảo bối, vết thương thế nào rồi? Có đỡ hơn nhiều không?”
“Ừ, đỡ hơn nhiều, không đau nữa, thuốc của ngươi quả nhiên hữu hiệu.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Bảo bối, nàng đoán ra ai muốn giết nàng không?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm hỏi, hắn không tin rằng trong lòng nàng không hoài nghi.
“Ta cũng không phải là thần tiên, sao ta có thể biết được.” Cung Tuyết Thiến nói đùa, thật ra thì không có chứng cứ, nàng cũng không dám suy đoán lung tung.
“Vậy ta nói thẳng cho nàng biết vậy, là quận chúa Minh Nguyệt quốc, còn về phần tại sao, nàng không cần ta nói chứ?” Cơ Tinh Hồn thấy nàng cố ý giả ngốc, dứt khoát nói rõ.
Thật sự là nàng ta? Cung Tuyết Thiến nhìn hắn chằm chằm, nàng tin rằng nếu không có chứng cứ thì Cơ Tinh Hồn sẽ không nói với nàng như vậy.
“Bây giờ nàng biết rồi, nàng muốn làm sao đây? Ta thay nàng giết nàng ta.” Cơ Tinh Hồn nói, dù sao giết nàng ta đối với hắn mà nói thật là dễ như trở bàn tay.
“Không cần.” Cung Tuyết Thiến vội vàng ngăn cản.
“Vì sao? Nàng ta cũng đã muốn lấy mạng của nàng mà nàng vẫn còn không muốn giết nàng ta, đầu óc của nàng có phải bị bệnh không?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, có phải nàng đã quá mức thiện lương không?
“Cơ Tinh Hồn, ta không bệnh, ngươi cũng nói rồi mà. Nàng ta là quận chúa Minh Nguyệt quốc, nếu nàng ta bị giết thì liên lụy sẽ rất lớn.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái, nói.
“Từ lúc nào mà nàng lại quan tâm đến triều chính đại sự. Nói cho cùng, nàng là sợ Mộ Dung Trần bị liên lụy hoặc là đau lòng có phải không?” Cơ Tinh Hồn liếc mắt một cái liền nhìn thấy tâm tư của nàng.
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được, dù sao chuyện này không cần ngươi quan tâm. Hơn nữa trải qua lần này, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ kiềm chế lại, có lẽ sẽ không muốn giết ta nữa, dù sao ta cũng đã rời khỏi Mộ Dung Trần, cũng sẽ đi rất xa.” Cung Tuyết Thiến nói, tỏ vẻ không có gì quan trọng.
“Nàng viện nhiều lý do như vậy, chẳng qua chính là vì trong lòng nàng còn có Mộ Dung Trần, tất cả đều suy nghĩ cho hắn thôi. Nhưng mà ai sẽ suy nghĩ cho nàng đây?” Trong lòng Cơ Tinh Hồn hơi tức giận.
“Không phải còn có ngươi sao? Không phải ngươi vẫn luôn suy nghĩ cho ta sao?” Cung Tuyết Thiến khẽ cười nói.
“Ta đã cố hết sức không lấy lòng rồi, quên đi, ai bảo ta gặp phải nàng.” Cơ Tinh Hồn lại khôi phục nụ cười yêu nghiệt. Thật ra hắn đã sớm nghĩ tới, với tính cách của nàng, nhất định sẽ không đồng ý để hắn đi giết quận chúa.
“Phỏng chừng là tổ tiên ngươi thiếu nợ ta, bằng không sao ta có thể có số mệnh tốt như vậy, có thể làm bằng hữu với Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến nói đùa, ở cùng một chỗ với hắn chính là nhẹ nhàng như vậy.
“Nàng cũng biết là mình tốt số sao? Không bằng gả cho ta đi.” Cơ Tinh Hồn nửa thật nửa giả nói.
“Cơ Tinh Hồn, không bằng ngươi gả cho ta đi.” Cung Tuyết Thiến cũng có ý muốn trêu chọc hắn.
“Có gì khác sao?” Cơ Tinh Hồn nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta thì lỡ sau này ta lại gặp được một mỹ nam tử, ta còn có thể lấy. Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể tam thê tứ thiếp, ta cũng muốn tam phu lục thiếp.” Cung Tuyết Thiến không phục nói.
“Ta thì không sao cả, nhưng mà ta muốn biết, tam phu lục thiếp, nàng “ăn” hết được sao?” Cơ Tinh Hồn mờ ám nhìn nàng.
“Ai cần ngươi lo.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tuyết Thiến vẫn hơi đỏ, trừng mắt liếc hắn một cái.
“Được rồi, bảo bối, ta còn có việc, đi trước đây. Nhưng mà nếu như nàng thay đổi chủ ý, muốn giết nàng ta thì ta tùy thời đều có thể giúp.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Ừ, ta biết rồi.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu. Nàng thật không biết mình có tài đức gì mà có thể có được sự giúp đỡ thật lòng như vậy của hắn?
Một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, nghĩ tới những lời Cơ Tinh Hồn vừa nói. Thật ra nàng đã có cảm giác là Liễu Nhu làm, nhưng nàng không muốn tin tưởng mà thôi. Lại không nghĩ rằng thật sự là nàng ta. Lòng người quả thật hiểm ác. Nàng cũng đã rời khỏi Vương phủ rồi, vậy mà Liễu Nhu vẫn không buông tha nàng, muốn giết nàng diệt hậu họa.
Một nữ tử nhìn có vẻ dịu dàng yếu ớt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiện lương nhưng lại có một trái tim tà ác như vậy. Thật không biết nếu Mộ Dung Trần biết được bộ mặt thật của nàng ta thì sẽ ra sao? Vừa nghĩ tới hắn, trái tim vẫn không tránh khỏi đau đớn. Mặc dù đã rời khỏi hắn nhưng nàng vẫn hy vọng hắn hạnh phúc, cũng hy vọng Liễu Nhu sẽ dừng tay, không nên bức bách nàng, bằng không nàng cũng sẽ không để Liễu Nhu tùy ý ức hiếp mình như vậy.
Vương phủ.
Mộ Dung Trần không hề buồn ngủ, vẫn luôn ngồi ở trong thư phòng ngẩn người. Trong đầu toàn nghĩ đến Nhu Nhi, năm năm trước cùng năm năm sau. Càng không thể tưởng tượng nổi nàng sẽ ám sát Mạnh Tâm Nghi, có phải là thật không? Hắn muốn đi tìm chân tướng nhưng rồi lại sợ biết được chân tướng.
“Đêm hôm khuya khoắt Vương gia không ngủ được, ngồi ở trong thư phòng, chẳng lẽ là cố ý đợi ta?” Bóng dáng của Cơ Tinh Hồn lập tức bay xuống trước mặt hắn.
“Ngươi nói đúng, Cơ Tinh Hồn, đúng là bổn Vương đang đợi ngươi.” Mộ Dung Trần nhìn hắn, vốn muốn tìm hắn nhưng không ngờ hắn lại tự đưa mình tới cửa.
“Vậy chúng ta thật là tâm linh tương thông. Nói đi, Vương gia, ngươi có chuyện gì?” Cơ Tinh Hồn nghênh ngang ngồi vào bên cạnh.
Ơ….Liễu Nhu sửng sốt, sao hắn lại nghĩ đến việc hỏi nàng chuyện này, liền nhìn hắn nói: “Trần, làm sao vậy? Không phải thiếp đã nói qua cho chàng rồi sao? Thiếp vẫn luôn ở tại phủ thái tử.”
“Nhu Nhi, ta là muốn hỏi, năm năm này nàng sống có khổ cực hay không?” Mộ Dung Trần ôm nàng nói.
“Bởi vì nhớ đến chàng cho nên không khổ cực.” Liễu Nhu hơi cảm động nói, những ngày tháng đó sao lại không khổ cực được. Những khổ cực nàng đã trải qua, chỉ có nàng mới rõ.
“Sau này sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa.” Mộ Dung Trần nhìn thấy trong ánh mắt của nàng lướt qua một tia không được tự nhiên. Tuy rằng hắn cố gắng muốn khiến mình tin tưởng nàng nhưng đáy lòng lại có một tiếng nói bảo hắn hoài nghi.
“Trần, cám ơn chàng.” Liễu Nhu xích thân mình lại sát hắn, nhưng không biết vì sao trong lòng lại đột nhiên dâng lên một tia bất an.
Đêm khuya.
Bóng dáng Cơ Tinh Hồn lại xuất hiện trong phòng Cung Tuyết Thiến: “Bảo bối, vết thương thế nào rồi? Có đỡ hơn nhiều không?”
“Ừ, đỡ hơn nhiều, không đau nữa, thuốc của ngươi quả nhiên hữu hiệu.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Bảo bối, nàng đoán ra ai muốn giết nàng không?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm hỏi, hắn không tin rằng trong lòng nàng không hoài nghi.
“Ta cũng không phải là thần tiên, sao ta có thể biết được.” Cung Tuyết Thiến nói đùa, thật ra thì không có chứng cứ, nàng cũng không dám suy đoán lung tung.
“Vậy ta nói thẳng cho nàng biết vậy, là quận chúa Minh Nguyệt quốc, còn về phần tại sao, nàng không cần ta nói chứ?” Cơ Tinh Hồn thấy nàng cố ý giả ngốc, dứt khoát nói rõ.
Thật sự là nàng ta? Cung Tuyết Thiến nhìn hắn chằm chằm, nàng tin rằng nếu không có chứng cứ thì Cơ Tinh Hồn sẽ không nói với nàng như vậy.
“Bây giờ nàng biết rồi, nàng muốn làm sao đây? Ta thay nàng giết nàng ta.” Cơ Tinh Hồn nói, dù sao giết nàng ta đối với hắn mà nói thật là dễ như trở bàn tay.
“Không cần.” Cung Tuyết Thiến vội vàng ngăn cản.
“Vì sao? Nàng ta cũng đã muốn lấy mạng của nàng mà nàng vẫn còn không muốn giết nàng ta, đầu óc của nàng có phải bị bệnh không?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, có phải nàng đã quá mức thiện lương không?
“Cơ Tinh Hồn, ta không bệnh, ngươi cũng nói rồi mà. Nàng ta là quận chúa Minh Nguyệt quốc, nếu nàng ta bị giết thì liên lụy sẽ rất lớn.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái, nói.
“Từ lúc nào mà nàng lại quan tâm đến triều chính đại sự. Nói cho cùng, nàng là sợ Mộ Dung Trần bị liên lụy hoặc là đau lòng có phải không?” Cơ Tinh Hồn liếc mắt một cái liền nhìn thấy tâm tư của nàng.
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được, dù sao chuyện này không cần ngươi quan tâm. Hơn nữa trải qua lần này, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ kiềm chế lại, có lẽ sẽ không muốn giết ta nữa, dù sao ta cũng đã rời khỏi Mộ Dung Trần, cũng sẽ đi rất xa.” Cung Tuyết Thiến nói, tỏ vẻ không có gì quan trọng.
“Nàng viện nhiều lý do như vậy, chẳng qua chính là vì trong lòng nàng còn có Mộ Dung Trần, tất cả đều suy nghĩ cho hắn thôi. Nhưng mà ai sẽ suy nghĩ cho nàng đây?” Trong lòng Cơ Tinh Hồn hơi tức giận.
“Không phải còn có ngươi sao? Không phải ngươi vẫn luôn suy nghĩ cho ta sao?” Cung Tuyết Thiến khẽ cười nói.
“Ta đã cố hết sức không lấy lòng rồi, quên đi, ai bảo ta gặp phải nàng.” Cơ Tinh Hồn lại khôi phục nụ cười yêu nghiệt. Thật ra hắn đã sớm nghĩ tới, với tính cách của nàng, nhất định sẽ không đồng ý để hắn đi giết quận chúa.
“Phỏng chừng là tổ tiên ngươi thiếu nợ ta, bằng không sao ta có thể có số mệnh tốt như vậy, có thể làm bằng hữu với Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến nói đùa, ở cùng một chỗ với hắn chính là nhẹ nhàng như vậy.
“Nàng cũng biết là mình tốt số sao? Không bằng gả cho ta đi.” Cơ Tinh Hồn nửa thật nửa giả nói.
“Cơ Tinh Hồn, không bằng ngươi gả cho ta đi.” Cung Tuyết Thiến cũng có ý muốn trêu chọc hắn.
“Có gì khác sao?” Cơ Tinh Hồn nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta thì lỡ sau này ta lại gặp được một mỹ nam tử, ta còn có thể lấy. Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể tam thê tứ thiếp, ta cũng muốn tam phu lục thiếp.” Cung Tuyết Thiến không phục nói.
“Ta thì không sao cả, nhưng mà ta muốn biết, tam phu lục thiếp, nàng “ăn” hết được sao?” Cơ Tinh Hồn mờ ám nhìn nàng.
“Ai cần ngươi lo.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tuyết Thiến vẫn hơi đỏ, trừng mắt liếc hắn một cái.
“Được rồi, bảo bối, ta còn có việc, đi trước đây. Nhưng mà nếu như nàng thay đổi chủ ý, muốn giết nàng ta thì ta tùy thời đều có thể giúp.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Ừ, ta biết rồi.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu. Nàng thật không biết mình có tài đức gì mà có thể có được sự giúp đỡ thật lòng như vậy của hắn?
Một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, nghĩ tới những lời Cơ Tinh Hồn vừa nói. Thật ra nàng đã có cảm giác là Liễu Nhu làm, nhưng nàng không muốn tin tưởng mà thôi. Lại không nghĩ rằng thật sự là nàng ta. Lòng người quả thật hiểm ác. Nàng cũng đã rời khỏi Vương phủ rồi, vậy mà Liễu Nhu vẫn không buông tha nàng, muốn giết nàng diệt hậu họa.
Một nữ tử nhìn có vẻ dịu dàng yếu ớt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiện lương nhưng lại có một trái tim tà ác như vậy. Thật không biết nếu Mộ Dung Trần biết được bộ mặt thật của nàng ta thì sẽ ra sao? Vừa nghĩ tới hắn, trái tim vẫn không tránh khỏi đau đớn. Mặc dù đã rời khỏi hắn nhưng nàng vẫn hy vọng hắn hạnh phúc, cũng hy vọng Liễu Nhu sẽ dừng tay, không nên bức bách nàng, bằng không nàng cũng sẽ không để Liễu Nhu tùy ý ức hiếp mình như vậy.
Vương phủ.
Mộ Dung Trần không hề buồn ngủ, vẫn luôn ngồi ở trong thư phòng ngẩn người. Trong đầu toàn nghĩ đến Nhu Nhi, năm năm trước cùng năm năm sau. Càng không thể tưởng tượng nổi nàng sẽ ám sát Mạnh Tâm Nghi, có phải là thật không? Hắn muốn đi tìm chân tướng nhưng rồi lại sợ biết được chân tướng.
“Đêm hôm khuya khoắt Vương gia không ngủ được, ngồi ở trong thư phòng, chẳng lẽ là cố ý đợi ta?” Bóng dáng của Cơ Tinh Hồn lập tức bay xuống trước mặt hắn.
“Ngươi nói đúng, Cơ Tinh Hồn, đúng là bổn Vương đang đợi ngươi.” Mộ Dung Trần nhìn hắn, vốn muốn tìm hắn nhưng không ngờ hắn lại tự đưa mình tới cửa.
“Vậy chúng ta thật là tâm linh tương thông. Nói đi, Vương gia, ngươi có chuyện gì?” Cơ Tinh Hồn nghênh ngang ngồi vào bên cạnh.