Ánh mắt Mộ Dung Trần sâu thẳm giống như hồ nước, gắt gao nhìn sâu đôi mắt đẹp của nàng, giật mình, hắn cảm nhận được từ trong mắt nàng cùng thân thể hắn nhìn thấy chính là không giống của một người, ánh mắt như vậy sẽ không thể có được từ một đứa bé mười tuổi, chính là ánh mắt khiến người ta chán ghét, Mạnh Tâm Nghi trước kia sao?
Tình Cơ lại khiếp sợ không thôi, nàng tựa như không phải đứa bé mặc người khi dễ trước kia nữa, nàng có thể phản kích lại như vậy làm cho các nàng không dám coi thường.
“Vương gia, thiếp biết sai rồi, thiếp xin cáo lui trước.” Tình Cơ vẫn là thông minh lựa theo thời thế, nhìn được trên mặt Vương gia, là dấu hiệu không muốn trừng phạt nàng, cố giằng co chỉ sợ hại chính mình, cho nên phải lui một bước.
“Lui xuống đi.” Mộ Dung Trần phân phó, sau đó lại nói: “Để thái y tới khám cho ngươi, cẩn thận tĩnh dưỡng.”
“Tạ ơn Vương gia.” Tình Cơ cảm động, lệ nóng quanh tròng. Có thể được Vương gia quan tâm như vậy, nàng cũng biết chừng mực.
“Thiếp thân cũng xin cáo lui.” Mai Cơ cùng Lan Cơ cúi người hành lễ.
Trong đại sảnh chỉ còn Cung Tuyết Thiến đứng đó, nhìn thấy không còn việc gì, nàng đã muốn lui xuống, chợt nghe Mộ Dung Trần lãnh phúng nói: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi từ khi nào học được một đống đạo lý này?”
“Ta đương nhiên đã học qua, đừng quên cha ta làm gì? Ta đương nhiên thành thục tứ thư ngũ kinh.” Cung Tuyết Thiến không cười mà nói. Nàng nhớ Tiểu Vân đã nói qua Mạnh lão gia này là thầy dạy học của Vương gia.
“Ta đây cũng muốn thỉnh giáo ngươi, tính cách của nữ nhân là gì?”Mộ Dung Trần nhìn nàng, cười như không cười, con ngươi đen khiến cho người khác không rõ hắn đang nghĩ gì?
Tính cách của nữ nhân là cái gì vậy? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, muốn nói đến Khổng Tử, Mạnh Tử còn có thể, nói đến chuyện nữ nhân bị áp bức, nàng không phải trải qua, cũng không có nghiên cứu, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng nói:“Tam tòng tứ đức, giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc.”
Nói xong không nhịn được nhìn sang bên Tiểu Vân, muốn hỏi mình nói có đúng không, chỉ là Tiểu Vân vẫn cúi đầu, căn bản không phát hiện ra ý của nàng.
“Thật khó tin ngươi có thể hiểu được điều này. Chỉ tiếc, ngươi cũng không được như vậy, dùng ngân oa dâm phụ (Đại khái là một đứa trẻ dâm phụ tham bạc thì phải ==!) hình dung ngươi tuyệt không quá.”Mộ Dung Trần nhớ lại lần đó bị nàng sắp đặt, trong lòng tức giận, giọng nói cũng trở nên ác độc.
“Nếu ta là ngân oa dâm phụ, như vậy còn Vương gia, đừng quên ta là tiểu thiếp của ngươi, Vương gia chính là một tên hoang dâm vô độ, nam nhân phóng đãng háo sắc.” Cung Tuyết Thiến mở miệng phản kích, tuy rằng nàng không biết hắn vì sao nói như vậy, nhưng hắn cũng thật quá đáng, khinh người quá đáng, nghĩ rằng nàng dễ khinh dễ sao?
Ánh mắt Mộ Dung Trần tức giận, bên trong tựa như có hai ngọn lửa thiêu đốt, nháy mắt hòa tan nàng.
Trong Lòng Cung Tuyết Thiến sợ hãi, dù sao hắn cao to như vậy, chỉ sợ mới dùng hai ngón tay đã có thể bóp chết nàng.
“Ha ha ha ha.” Hắn lại đột nhiên cười, khóe môi tà ác cười lạnh nói: “Mạnh Tâm Nghi, vậy đêm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là hoang dâm vô độ, háo sắc phóng đãng, ngươi hãy từ từ ở Tuyết Uyển chuẩn bị cho tốt, chờ Bổn Vương tới sủng hạnh.” Nói xong vung tay áo rời đi.
Ở phía sau, Cung Tuyết Thiến trợn mắt đứng ở đó, hắn nói cái gì? Muốn nàng ở Tuyết Uyển chờ hắn sủng hạnh, trời ơi, hắn sẽ không làm thật chứ? Nàng mới có mười tuổi, theo bản năng sờ trước ngực, ngay cả một chút cũng không có, hắn đối với loại này cũng có hứng thú sao? Cho dù là như vậy, nàng cũng chưa có trưởng thành nha.
Ánh mắt Mộ Dung Trần sâu thẳm giống như hồ nước, gắt gao nhìn sâu đôi mắt đẹp của nàng, giật mình, hắn cảm nhận được từ trong mắt nàng cùng thân thể hắn nhìn thấy chính là không giống của một người, ánh mắt như vậy sẽ không thể có được từ một đứa bé mười tuổi, chính là ánh mắt khiến người ta chán ghét, Mạnh Tâm Nghi trước kia sao?
Tình Cơ lại khiếp sợ không thôi, nàng tựa như không phải đứa bé mặc người khi dễ trước kia nữa, nàng có thể phản kích lại như vậy làm cho các nàng không dám coi thường.
“Vương gia, thiếp biết sai rồi, thiếp xin cáo lui trước.” Tình Cơ vẫn là thông minh lựa theo thời thế, nhìn được trên mặt Vương gia, là dấu hiệu không muốn trừng phạt nàng, cố giằng co chỉ sợ hại chính mình, cho nên phải lui một bước.
“Lui xuống đi.” Mộ Dung Trần phân phó, sau đó lại nói: “Để thái y tới khám cho ngươi, cẩn thận tĩnh dưỡng.”
“Tạ ơn Vương gia.” Tình Cơ cảm động, lệ nóng quanh tròng. Có thể được Vương gia quan tâm như vậy, nàng cũng biết chừng mực.
“Thiếp thân cũng xin cáo lui.” Mai Cơ cùng Lan Cơ cúi người hành lễ.
Trong đại sảnh chỉ còn Cung Tuyết Thiến đứng đó, nhìn thấy không còn việc gì, nàng đã muốn lui xuống, chợt nghe Mộ Dung Trần lãnh phúng nói: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi từ khi nào học được một đống đạo lý này?”
“Ta đương nhiên đã học qua, đừng quên cha ta làm gì? Ta đương nhiên thành thục tứ thư ngũ kinh.” Cung Tuyết Thiến không cười mà nói. Nàng nhớ Tiểu Vân đã nói qua Mạnh lão gia này là thầy dạy học của Vương gia.
“Ta đây cũng muốn thỉnh giáo ngươi, tính cách của nữ nhân là gì?”Mộ Dung Trần nhìn nàng, cười như không cười, con ngươi đen khiến cho người khác không rõ hắn đang nghĩ gì?
Tính cách của nữ nhân là cái gì vậy? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, muốn nói đến Khổng Tử, Mạnh Tử còn có thể, nói đến chuyện nữ nhân bị áp bức, nàng không phải trải qua, cũng không có nghiên cứu, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng nói:“Tam tòng tứ đức, giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc.”
Nói xong không nhịn được nhìn sang bên Tiểu Vân, muốn hỏi mình nói có đúng không, chỉ là Tiểu Vân vẫn cúi đầu, căn bản không phát hiện ra ý của nàng.
“Thật khó tin ngươi có thể hiểu được điều này. Chỉ tiếc, ngươi cũng không được như vậy, dùng ngân oa dâm phụ (Đại khái là một đứa trẻ dâm phụ tham bạc thì phải ==!) hình dung ngươi tuyệt không quá.”Mộ Dung Trần nhớ lại lần đó bị nàng sắp đặt, trong lòng tức giận, giọng nói cũng trở nên ác độc.
“Nếu ta là ngân oa dâm phụ, như vậy còn Vương gia, đừng quên ta là tiểu thiếp của ngươi, Vương gia chính là một tên hoang dâm vô độ, nam nhân phóng đãng háo sắc.” Cung Tuyết Thiến mở miệng phản kích, tuy rằng nàng không biết hắn vì sao nói như vậy, nhưng hắn cũng thật quá đáng, khinh người quá đáng, nghĩ rằng nàng dễ khinh dễ sao?
Ánh mắt Mộ Dung Trần tức giận, bên trong tựa như có hai ngọn lửa thiêu đốt, nháy mắt hòa tan nàng.
Trong Lòng Cung Tuyết Thiến sợ hãi, dù sao hắn cao to như vậy, chỉ sợ mới dùng hai ngón tay đã có thể bóp chết nàng.
“Ha ha ha ha.” Hắn lại đột nhiên cười, khóe môi tà ác cười lạnh nói: “Mạnh Tâm Nghi, vậy đêm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là hoang dâm vô độ, háo sắc phóng đãng, ngươi hãy từ từ ở Tuyết Uyển chuẩn bị cho tốt, chờ Bổn Vương tới sủng hạnh.” Nói xong vung tay áo rời đi.
Ở phía sau, Cung Tuyết Thiến trợn mắt đứng ở đó, hắn nói cái gì? Muốn nàng ở Tuyết Uyển chờ hắn sủng hạnh, trời ơi, hắn sẽ không làm thật chứ? Nàng mới có mười tuổi, theo bản năng sờ trước ngực, ngay cả một chút cũng không có, hắn đối với loại này cũng có hứng thú sao? Cho dù là như vậy, nàng cũng chưa có trưởng thành nha.