“Rời khỏi nơi này, giống như lần trước vậy, nhưng mà lần này, ta rời đi quang minh chính đại. Có lẽ, sau này sẽ không trở lại nữa. Nhưng mà ta sẽ nhớ ngươi, nhớ rằng ta từng có một bằng hữu tốt như vậy.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Bảo bối, đừng làm giống như là sinh li tử biệt, hình như nàng đã quên, bất luận nàng ở nơi nào, chỉ cần ta muốn tìm nàng thì nhất định sẽ tìm được.” Cơ Tinh Hồn nói, hơn nữa hắn nhất định sẽ tìm nàng.
“Ta đương nhiên tin.” Cung Tuyết Thiến cười nói, nàng chưa từng hoài nghi bản lĩnh của hắn.
“Bây giờ có cái gì cần ta giúp không? Cứ nói đi.” Cơ Tinh Hồn hỏi.
“Thật vậy sao? Vậy giúp thực tế chút đi, ngân phiếu.” Cung Tuyết Thiến giả vờ ra vẻ hám của, đưa tay ra.
“Nàng không cảm thấy là nàng đòi nhầm người à? Chẳng lẽ mấy Vương gia, Vương tử kia không cho nàng ngân phiếu sao? Bạc của bọn họ còn thoải mái, còn nhiều hơn của ta nữa.” Cơ Tinh Hồn nhíu mày nhìn nàng, hắn cũng không tin bọn họ không cho nàng.
“Có cho, nhưng mà có ai lại ngại ngân phiếu nhiều đâu, thứ này, tóm lại càng nhiều càng tốt.” Cung Tuyết Thiến nói. Có câu nói rất đúng, không có gì là không cần đến tiền cả, đây chính là chân lý.
“Bảo bối, tới hôm nay ta mới phát hiện, hóa ra nàng cũng tham tài như vậy?” Cơ Tinh Hồn ôm lấy nàng, yêu nghiệt nói.
“Cũng giống ngươi thôi, ngươi có phát hiện hay không, ta còn thích mỹ nam nữa.” Cung Tuyết Thiến cẩn thận không chạm vào ngực hắn nhưng lại lấy tay lưu manh đùa bỡn trên mặt hắn.
“Vậy thích ta đi, ta rất nguyện ý phối hợp.” Cơ Tinh Hồn ngả đầu tựa vào trên vai nàng, ánh mắt mờ ám.
“Được, mỹ nhân, để đại gia hôn một cái.” Cung Tuyết Thiến dùng ngón tay kéo cằm hắn, yêu nghiệt nha, thật yêu nghiệt, vẻ ngoài lại mị hoặc lòng người như vậy.
“Gia, ta tuân mệnh.” Cơ Tinh Hồn nhỏ giọng nói, nhăn nhăn nhó nhó đưa mặt lại, ánh mắt còn làm ra vẻ quyến rũ.
“Ngươi cách xa ta một chút, người gì đâu mà bán nam bán nữ.” Cả người Cung Tuyết Thiến ớn lạnh, bộ dáng bất nam bất nữ khiến lông tơ của nàng đều dựng đứng lên.
“Đại gia, người ta không chịu, không phải ngài muốn trêu chọc người ta sao?” Cơ Tinh Hồn cũng không định buông tha nàng như vậy.
“Mỹ nhân, đại gia ta sai lầm rồi, ta không nên thấy sắc nảy lòng tham, ta nhận sai, ta hối hận rồi.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến mang theo vẻ hài hước, diễn kịch.
“Đại gia, ngài không sai, ta chính là vô cùng nguyện ý, để ta đến hầu hạ ngài, cam đoan sẽ hầu hạ đại gia đến thoải mái.” Cả giọng nói và nụ cười của Cơ Tinh Hồn đều quyến rũ.
“Đừng, thê tử của đại gia ta quản rất nghiêm.” Cung Tuyết Thiến lập tức lấy tay ngăn cản hắn.
“Muộn rồi, đại gia, hôm nay ta sẽ cho ngài.” Cơ Tinh Hồn lại lập tức ôm lấy nàng, môi muốn chạm xuống.
Ngay tại lúc gần chạm đến môi nàng, Cung Tuyết Thiến lập tức lấy tay đặt ở trên môi hắn, ngăn cản hắn.
Ánh mắt của Cơ Tinh Hồn trở nên ảm đạm, nhưng lập tức cười yêu nghiệt, buông nàng ra nói: “Hôm nay ta buông tha cho nàng.”
Cung Tuyết Thiến không có bỏ qua sự ảm đạm trong mắt hắn. Không phải nàng không hiểu, mà là nàng không thể hiểu. Sao nàng lại không biết từ trước đến nay hắn đều yên lặng giúp đỡ nàng. Nếu như không có hắn, có lẽ hôm nay nàng sẽ không còn đứng ở chỗ này.
Kiễng đầu ngón chân, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn nói: “Cơ Tinh Hồn, cám ơn ngươi.”
Ánh mắt Cơ Tinh Hồn hiện lên một tia sáng, nhìn nàng chằm chằm.
“Ta mệt rồi, muốn ngủ, không tiễn ngươi.” Trên mặt Cung Tuyết Thiến có chút ửng đỏ mất tự nhiên, lập tức nhào lên giường, chui đầu vào trong chăn.
Khóe môi Cơ Tinh Hồn nhếch lên một nụ cười, nàng cũng biết thẹn thùng: “Bảo bối, vậy nàng ngủ ngon, sau này còn gặp lại.” Bất luận nàng tới nơi nào hắn cũng sẽ đến gặp nàng.
******************
“Tiểu thư, quận chúa đến.” Cung Tuyết Thiến đang cho Tuyến lang ăn thì Tiểu Vân đi tới nói.
“Vậy ta đi gặp nàng.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng cũng nên đi gặp nàng ta.
“Quận chúa.” Vừa đi vào đại sảnh, nàng liền mỉm cười chào hỏi.
“Tâm Nghi.” Liễu Nhu cũng khách khí nói, nhưng trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi, nàng luôn tươi cười vô tội như vậy, nhưng trong nụ cười có chứa đao kiếm.
“Quận chúa, mời dùng trà.” Tiểu Vân đặt trà ở bên cạnh nàng, rồi lại đặt một ly trà bên đối diện, xong mới lui xuống.
“Quận chúa, người tới cũng thật khéo, đúng lúc ta cũng muốn gặp quận chúa.” Cung Tuyết Thiến uống một ngụm trà.
“Vậy sao? Vậy cũng thật khéo, không biết Tâm Nghi tìm ta có việc gì?” Trong lời nói của Liễu Nhu chứa ẩn ý, không cười hỏi.
Cung Tuyết Thiến không để ý tới thái độ của nàng ta, trong lòng có thể hiểu được, cũng biết nàng ta có hiểu lầm với mình. Nhưng mà mấy chuyện đó cũng không phải là điểm chính: “Quận chúa, ta là muốn cáo từ người, ta sắp rời khỏi kinh thành.”
“Đang yên đang lành, sao Tâm nghĩ lại nghĩ đến chuyện rời đi.” Trong lòng Liễu Nhu lạnh lẽo, đây chỉ sợ là lạt mềm buộc chặt, cố tình gợi lên hứng thú.
“Ta vẫn luôn muốn rời đi, ra bên ngoài thăm thú, bây giờ vừa lúc có cơ hội cho nên liền quyết định.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra có rất nhiều chuyện mình không cần nói thì trong lòng mọi người cũng biết rõ, không nhất thiết phải nói ra.
“Vậy ta chúc muội thượng lộ bình an, hôm nay lấy trà thay rượu, mời muội một ly.” Liễu Nhu đột nhiên đứng lên, lời của nàng nói thật dễ nghe.
“Cám ơn.” Cung Tuyết Thiến cầm lấy chén trà, mở nắp trà ra, vừa muốn uống thì chợt nghe thấy Liễu Nhu kêu lên.
“Ai da.” Liễu Nhu hoảng hốt hô lên một tiếng, thân mình liền ngã xuống.
“Quận chúa, người làm sao vậy?” Cung Tuyết Thiến cuống quýt đặt chén trà xuống một bên rồi liền đưa tay đỡ lấy nàng.
Một bàn tay của Liễu Nhu vững vàng cầm lấy chén trà, thừa dịp nàng đỡ lấy mình, trong bàn tay còn lại đột nhiên rơi ra một bình sứ nhỏ. Nàng ta dùng tay nhẹ nhàng ấn một cái, cái chai liền mở ra, giữa nắp cùng thân bình được buộc vào nhau bằng một sợ dây, như vậy, nắp bình cũng không bị rơi xuống. Tay chúc bình xuống, một giọt giống như nước mưa rơi vào trong chén trà để mở của Cung Tuyết Thiến. Sau đó, Liễu Nhu nhanh chóng bỏ cái chai vào trong tay áo của mình.
“Không sao, vừa rồi trẹo chân một chút, bây giờ không sao rồi.” Nàng giả vờ như không có việc gì, đứng dậy.
“Rời khỏi nơi này, giống như lần trước vậy, nhưng mà lần này, ta rời đi quang minh chính đại. Có lẽ, sau này sẽ không trở lại nữa. Nhưng mà ta sẽ nhớ ngươi, nhớ rằng ta từng có một bằng hữu tốt như vậy.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Bảo bối, đừng làm giống như là sinh li tử biệt, hình như nàng đã quên, bất luận nàng ở nơi nào, chỉ cần ta muốn tìm nàng thì nhất định sẽ tìm được.” Cơ Tinh Hồn nói, hơn nữa hắn nhất định sẽ tìm nàng.
“Ta đương nhiên tin.” Cung Tuyết Thiến cười nói, nàng chưa từng hoài nghi bản lĩnh của hắn.
“Bây giờ có cái gì cần ta giúp không? Cứ nói đi.” Cơ Tinh Hồn hỏi.
“Thật vậy sao? Vậy giúp thực tế chút đi, ngân phiếu.” Cung Tuyết Thiến giả vờ ra vẻ hám của, đưa tay ra.
“Nàng không cảm thấy là nàng đòi nhầm người à? Chẳng lẽ mấy Vương gia, Vương tử kia không cho nàng ngân phiếu sao? Bạc của bọn họ còn thoải mái, còn nhiều hơn của ta nữa.” Cơ Tinh Hồn nhíu mày nhìn nàng, hắn cũng không tin bọn họ không cho nàng.
“Có cho, nhưng mà có ai lại ngại ngân phiếu nhiều đâu, thứ này, tóm lại càng nhiều càng tốt.” Cung Tuyết Thiến nói. Có câu nói rất đúng, không có gì là không cần đến tiền cả, đây chính là chân lý.
“Bảo bối, tới hôm nay ta mới phát hiện, hóa ra nàng cũng tham tài như vậy?” Cơ Tinh Hồn ôm lấy nàng, yêu nghiệt nói.
“Cũng giống ngươi thôi, ngươi có phát hiện hay không, ta còn thích mỹ nam nữa.” Cung Tuyết Thiến cẩn thận không chạm vào ngực hắn nhưng lại lấy tay lưu manh đùa bỡn trên mặt hắn.
“Vậy thích ta đi, ta rất nguyện ý phối hợp.” Cơ Tinh Hồn ngả đầu tựa vào trên vai nàng, ánh mắt mờ ám.
“Được, mỹ nhân, để đại gia hôn một cái.” Cung Tuyết Thiến dùng ngón tay kéo cằm hắn, yêu nghiệt nha, thật yêu nghiệt, vẻ ngoài lại mị hoặc lòng người như vậy.
“Gia, ta tuân mệnh.” Cơ Tinh Hồn nhỏ giọng nói, nhăn nhăn nhó nhó đưa mặt lại, ánh mắt còn làm ra vẻ quyến rũ.
“Ngươi cách xa ta một chút, người gì đâu mà bán nam bán nữ.” Cả người Cung Tuyết Thiến ớn lạnh, bộ dáng bất nam bất nữ khiến lông tơ của nàng đều dựng đứng lên.
“Đại gia, người ta không chịu, không phải ngài muốn trêu chọc người ta sao?” Cơ Tinh Hồn cũng không định buông tha nàng như vậy.
“Mỹ nhân, đại gia ta sai lầm rồi, ta không nên thấy sắc nảy lòng tham, ta nhận sai, ta hối hận rồi.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến mang theo vẻ hài hước, diễn kịch.
“Đại gia, ngài không sai, ta chính là vô cùng nguyện ý, để ta đến hầu hạ ngài, cam đoan sẽ hầu hạ đại gia đến thoải mái.” Cả giọng nói và nụ cười của Cơ Tinh Hồn đều quyến rũ.
“Đừng, thê tử của đại gia ta quản rất nghiêm.” Cung Tuyết Thiến lập tức lấy tay ngăn cản hắn.
“Muộn rồi, đại gia, hôm nay ta sẽ cho ngài.” Cơ Tinh Hồn lại lập tức ôm lấy nàng, môi muốn chạm xuống.
Ngay tại lúc gần chạm đến môi nàng, Cung Tuyết Thiến lập tức lấy tay đặt ở trên môi hắn, ngăn cản hắn.
Ánh mắt của Cơ Tinh Hồn trở nên ảm đạm, nhưng lập tức cười yêu nghiệt, buông nàng ra nói: “Hôm nay ta buông tha cho nàng.”
Cung Tuyết Thiến không có bỏ qua sự ảm đạm trong mắt hắn. Không phải nàng không hiểu, mà là nàng không thể hiểu. Sao nàng lại không biết từ trước đến nay hắn đều yên lặng giúp đỡ nàng. Nếu như không có hắn, có lẽ hôm nay nàng sẽ không còn đứng ở chỗ này.
Kiễng đầu ngón chân, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn nói: “Cơ Tinh Hồn, cám ơn ngươi.”
Ánh mắt Cơ Tinh Hồn hiện lên một tia sáng, nhìn nàng chằm chằm.
“Ta mệt rồi, muốn ngủ, không tiễn ngươi.” Trên mặt Cung Tuyết Thiến có chút ửng đỏ mất tự nhiên, lập tức nhào lên giường, chui đầu vào trong chăn.
Khóe môi Cơ Tinh Hồn nhếch lên một nụ cười, nàng cũng biết thẹn thùng: “Bảo bối, vậy nàng ngủ ngon, sau này còn gặp lại.” Bất luận nàng tới nơi nào hắn cũng sẽ đến gặp nàng.
“Tiểu thư, quận chúa đến.” Cung Tuyết Thiến đang cho Tuyến lang ăn thì Tiểu Vân đi tới nói.
“Vậy ta đi gặp nàng.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng cũng nên đi gặp nàng ta.
“Quận chúa.” Vừa đi vào đại sảnh, nàng liền mỉm cười chào hỏi.
“Tâm Nghi.” Liễu Nhu cũng khách khí nói, nhưng trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi, nàng luôn tươi cười vô tội như vậy, nhưng trong nụ cười có chứa đao kiếm.
“Quận chúa, mời dùng trà.” Tiểu Vân đặt trà ở bên cạnh nàng, rồi lại đặt một ly trà bên đối diện, xong mới lui xuống.
“Quận chúa, người tới cũng thật khéo, đúng lúc ta cũng muốn gặp quận chúa.” Cung Tuyết Thiến uống một ngụm trà.
“Vậy sao? Vậy cũng thật khéo, không biết Tâm Nghi tìm ta có việc gì?” Trong lời nói của Liễu Nhu chứa ẩn ý, không cười hỏi.
Cung Tuyết Thiến không để ý tới thái độ của nàng ta, trong lòng có thể hiểu được, cũng biết nàng ta có hiểu lầm với mình. Nhưng mà mấy chuyện đó cũng không phải là điểm chính: “Quận chúa, ta là muốn cáo từ người, ta sắp rời khỏi kinh thành.”
“Đang yên đang lành, sao Tâm nghĩ lại nghĩ đến chuyện rời đi.” Trong lòng Liễu Nhu lạnh lẽo, đây chỉ sợ là lạt mềm buộc chặt, cố tình gợi lên hứng thú.
“Ta vẫn luôn muốn rời đi, ra bên ngoài thăm thú, bây giờ vừa lúc có cơ hội cho nên liền quyết định.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra có rất nhiều chuyện mình không cần nói thì trong lòng mọi người cũng biết rõ, không nhất thiết phải nói ra.
“Vậy ta chúc muội thượng lộ bình an, hôm nay lấy trà thay rượu, mời muội một ly.” Liễu Nhu đột nhiên đứng lên, lời của nàng nói thật dễ nghe.
“Cám ơn.” Cung Tuyết Thiến cầm lấy chén trà, mở nắp trà ra, vừa muốn uống thì chợt nghe thấy Liễu Nhu kêu lên.
“Ai da.” Liễu Nhu hoảng hốt hô lên một tiếng, thân mình liền ngã xuống.
“Quận chúa, người làm sao vậy?” Cung Tuyết Thiến cuống quýt đặt chén trà xuống một bên rồi liền đưa tay đỡ lấy nàng.
Một bàn tay của Liễu Nhu vững vàng cầm lấy chén trà, thừa dịp nàng đỡ lấy mình, trong bàn tay còn lại đột nhiên rơi ra một bình sứ nhỏ. Nàng ta dùng tay nhẹ nhàng ấn một cái, cái chai liền mở ra, giữa nắp cùng thân bình được buộc vào nhau bằng một sợ dây, như vậy, nắp bình cũng không bị rơi xuống. Tay chúc bình xuống, một giọt giống như nước mưa rơi vào trong chén trà để mở của Cung Tuyết Thiến. Sau đó, Liễu Nhu nhanh chóng bỏ cái chai vào trong tay áo của mình.
“Không sao, vừa rồi trẹo chân một chút, bây giờ không sao rồi.” Nàng giả vờ như không có việc gì, đứng dậy.