“Không sao là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến nói, buông tay đang đỡ nàng ta ra.
“Ta kính muội.” Liễu Nhu bưng chén trà lên, uống hết nước trà trong chén.
“Cám ơn.” Cung Tuyết Thiến không hề nghi ngờ gì, bưng chén trà đặt ở bên cạnh lên lần nữa, không chút do dự liền uống hết.
Ánh mắt Liễu Nhu nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động của nàng, lộ ra nụ cười đắc ý và hung ác, lúc này mới nói: “Tâm Nghi, vậy ta không quấy rầy muội nữa, ta cáo từ trước.”
“Quận chúa, ta tiễn người.” Cung Tuyết Thiến vốn còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại có nhiều lời không nên nói thì hơn, dù sao ở vị trí của nàng cũng rất khó xử.
“Không cần.” Liễu Nhu khách sáo nói, nghĩ mình phải rời đi sớm một chút, xem như không liên quan gì cả.
“Tâm Nghi….quận chúa, người cũng ở đây sao?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Mộ Dung Vũ, thấy Liễu Nhu liền có vẻ sửng sốt, cùng đi với hắn còn có Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong cùng Gia Lỗ Tề Vương tử.
“Phải, ngũ Vương gia, thập tứ Vương gia, Gia Lỗ Tề Vương tử.” Sắc mặt Liễu Nhu cứng đờ, thầm kêu một tiếng không tốt. Sao lại trùng hợp như vậy? Bọn họ cũng đúng lúc đến đây.
Mộ Dung Trần nhìn nàng, mày hơi nhíu lại, sao nàng lại ở chỗ này? Nhưng Liễu Nhu lại chỉ cười dịu dàng với hắn.
“Sao mọi người lại cùng đến vậy?” Cung Tuyết Thiến cười hỏi, càng khiến nàng không ngờ tới chính là ngũ Vương gia cũng đến.
“Tâm Nghi, chúng ta cố ý cùng đến, mời nàng ăn cơm, coi như tiễn nàng, không hoan nghênh phải không?” Gia Lỗ Tề nói.
“Cám ơn, sao lại không hoan nghênh được, nếu ta từ chối thì thật là bất kính. Nhưng mà, như thế này đi, hôm nay ta nấu ăn chiêu đãi mọi người.” Tâm tình Cung Tuyết Thiến cũng rất tốt, nói.
“Tâm Nghi, nàng biết nấu ăn sao?” Mộ Dung Vũ cùng Gia Lỗ tề kinh ngạc nhìn nàng.
“Đương nhiên biết, không tin thì hai người cứ đợi mà nếm thử xem có ngon hay không.” Cung Tuyết Thiến cười, hương vị có ngon không thì nàng không dám nói, ít nhất thì nấu chín là không thành vấn đề.
“Vậy chúng ta nhất định phải nếm thử.” Gia Lỗ Tề cười lớn.
“Quận chúa, người cũng ở lại đi, nếm thử tay nghề của ta.” Cung Tuyết Thiến nói với nàng.
“Được.” Liễu Nhu khẽ gật đầu, bây giờ nàng còn có cách cự tuyệt sao? Độc của Cung Tuyết Thiến sắp phát tác rồi, nếu như nàng khăng khăn muốn đi chỉ sợ sẽ khiến người ta hoài nghi, dứt khoát đồng ý một cách thản nhiên.
“Vậy mọi người chờ ta, ta đi nấu ăn.” Cung Tuyết Thiến nói, đột nhiên cảm giác trước ngực đau đớn, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Tâm Nghi, ta giúp nàng.” Mộ Dung Vũ vừa nói xong liền nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt.
“A…..” Cung Tuyết Thiến lập tức ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay ôm ngực, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, thân mình liền ngã xuống đất, đau đớn cuộn tròn lại.
“Tâm Nghi, nàng làm sao vậy?” Mấy tiếng hoảng hốt vang lên, đồng thời mọi người đều vây quanh nàng. Mộ Dung Trần hơi căng thẳng ôm lấy nàng.
“Đau quá.” Nỗi đau đớn tê tâm liệt phế khiến mồ hôi lạnh trên đầu nàng nháy mắt chảy xuống, nàng cắn chặt hàm răng lại với nhau liều mạng chịu đựng, không ngừng rúc người vào ngực hắn.
“Tâm Nghi, không tốt, nàng trúng độc.” Mộ Dung Trần nhìn sắc mặt xanh tím của nàng, vừa nhìn cũng biết là trúng độc, tuy rằng không biết là trúng loại độc gì?
“Trúng độc?” Sắc mặt của mọi người liền cứng lại, cùng nhau nhìn nàng, bộ dáng của nàng đích thị là do trúng độc.
Liễu Nhu lẳng lặng đứng ở phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt, độc này chỉ cần trong vòng nửa canh giờ không có thuốc giải, thì không thể nghi ngờ sẽ chết ngay. Coi như đợi bọn hắn tìm được thuốc giải cũng không còn kịp nữa.
Cung Tuyết Thiến nhắm chặt hai mắt, răng dùng sức cắn vào môi khiến máu tươi chảy ra, sự đau đớn trong thân thể khiến cả người nàng nhịn không được run rẩy, tay dùng sức bóp chặt cánh tay của Mộ Dung Trần, muốn giảm bớt chút ít thống khổ mình phải chịu.
“Mau lên, truyền thái y.” Mộ Dung Trần kịp phản ứng lại, hét lớn, đau lòng ôm chặt nàng vào lòng.
“Để đệ đi.” Mộ Dung Vũ chạy ra cửa tựa như một cơn gió.
Liễu Nhu đứng ở bên cạnh, nhìn thấy sự đau lòng cùng căng thẳng trong mắt hắn, tay liền nắm chặt lại. Đau lòng đi, lại đau lòng đến tột cùng một lần nữa đi, sau này không còn cơ hội nữa đâu.
Mặt của Cung Tuyết Thiến đột nhiên biến thành màu xanh, sau đó lại biến thành màu đỏ, rồi lại tiếp tục biến thành màu tím.Ba loại màu sắc đồng thời thay đổi.
“Đây là loại độc gì? Kỳ quái như vậy?” Mộ Dung Phong giật mình nhìn nàng.
Gia Lỗ Tề chau mày, trong đầu đột nhiên lóe lên ý nghĩ, hô: “Ta biết rồi, đây là tam sắc tuyệt mệnh độc, nhất định phải giải độc trong nửa canh giờ, nếu không liền hết thuốc chữa.”
“Tam sắc tuyệt mệnh độc? Nửa canh giờ? Vậy phải giải như thế nào?” Mộ Dung Trần lo lắng quát.
“Hoàng huynh, huynh đừng vội, để Gia Lỗ Tề Vương tử suy nghĩ một lát. Biết là độc gì rồi thì nhất định sẽ có cách.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh nói, biết trong lòng hoàng huynh đang lo lắng, nhưng bọn họ sao lại không vội được.
Trong lòng Liễu Nhu trầm xuống, cái gì? Gia Lỗ Tề sao lại có thể biết loại độc này.
“Vương gia, ta biết loại độc này, nhưng mà thuốc giải….ta lại không có.” Sắc mặt của Gia Lỗ Tề cũng ảo nảo.
“Không có thuốc giải sao? Vậy người nào có thuốc giải? Ta đi lấy.” Mộ Dung Phong nói.
“Cho dù là có thuốc giải nhưng trong nửa canh giờ cũng không còn kịp nữa.” Gia Lỗ Tề lắc đầu nói.
“Vậy trước tiên ngài nói cho bổn Vương nơi nào có thuốc giải, dù sao cũng phải đi thử một lần.” Mộ Dung Trần không khống chế được, quát lên. Nghĩ đến sắp mất đi nàng, tim của hắn đau tựa như bị dao cắt.
“Cốc chủ của Kỳ dị cốc, Nam Cung Nhất Kiếm, nhưng mà, từ đây tới đó coi như ra roi thúc ngựa cũng phải ba ngày ba đêm.” Tay Gia Lỗ Tề nắm chặt lại, mà nàng thì chỉ còn không đến nửa canh giờ.
“Chẳng lẽ không có cách khác sao?” Mộ Dung Trần thống khổ nhìn nàng đang giãy dụa trong lòng. Không, hắn không thể để cho nàng chết.
Lúc này trong lòng Liễu Nhu mới thả lỏng, khóe môi lộ ra một nụ cười đắc ý. Hôm nay Mạnh Tâm Nghi chết chắc rồi, ai cũng không cứu được nàng.
“Không biết, ta không nghĩ ra còn có cách nào nữa. Sở dĩ ta biết loại độc này là bởi vì có người đã từng trúng.” Gia Lỗ Tề nói, về phần giải độc, hắn một chữ cũng không biết.
“Không sao là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến nói, buông tay đang đỡ nàng ta ra.
“Ta kính muội.” Liễu Nhu bưng chén trà lên, uống hết nước trà trong chén.
“Cám ơn.” Cung Tuyết Thiến không hề nghi ngờ gì, bưng chén trà đặt ở bên cạnh lên lần nữa, không chút do dự liền uống hết.
Ánh mắt Liễu Nhu nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động của nàng, lộ ra nụ cười đắc ý và hung ác, lúc này mới nói: “Tâm Nghi, vậy ta không quấy rầy muội nữa, ta cáo từ trước.”
“Quận chúa, ta tiễn người.” Cung Tuyết Thiến vốn còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại có nhiều lời không nên nói thì hơn, dù sao ở vị trí của nàng cũng rất khó xử.
“Không cần.” Liễu Nhu khách sáo nói, nghĩ mình phải rời đi sớm một chút, xem như không liên quan gì cả.
“Tâm Nghi….quận chúa, người cũng ở đây sao?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Mộ Dung Vũ, thấy Liễu Nhu liền có vẻ sửng sốt, cùng đi với hắn còn có Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong cùng Gia Lỗ Tề Vương tử.
“Phải, ngũ Vương gia, thập tứ Vương gia, Gia Lỗ Tề Vương tử.” Sắc mặt Liễu Nhu cứng đờ, thầm kêu một tiếng không tốt. Sao lại trùng hợp như vậy? Bọn họ cũng đúng lúc đến đây.
Mộ Dung Trần nhìn nàng, mày hơi nhíu lại, sao nàng lại ở chỗ này? Nhưng Liễu Nhu lại chỉ cười dịu dàng với hắn.
“Sao mọi người lại cùng đến vậy?” Cung Tuyết Thiến cười hỏi, càng khiến nàng không ngờ tới chính là ngũ Vương gia cũng đến.
“Tâm Nghi, chúng ta cố ý cùng đến, mời nàng ăn cơm, coi như tiễn nàng, không hoan nghênh phải không?” Gia Lỗ Tề nói.
“Cám ơn, sao lại không hoan nghênh được, nếu ta từ chối thì thật là bất kính. Nhưng mà, như thế này đi, hôm nay ta nấu ăn chiêu đãi mọi người.” Tâm tình Cung Tuyết Thiến cũng rất tốt, nói.
“Tâm Nghi, nàng biết nấu ăn sao?” Mộ Dung Vũ cùng Gia Lỗ tề kinh ngạc nhìn nàng.
“Đương nhiên biết, không tin thì hai người cứ đợi mà nếm thử xem có ngon hay không.” Cung Tuyết Thiến cười, hương vị có ngon không thì nàng không dám nói, ít nhất thì nấu chín là không thành vấn đề.
“Vậy chúng ta nhất định phải nếm thử.” Gia Lỗ Tề cười lớn.
“Quận chúa, người cũng ở lại đi, nếm thử tay nghề của ta.” Cung Tuyết Thiến nói với nàng.
“Được.” Liễu Nhu khẽ gật đầu, bây giờ nàng còn có cách cự tuyệt sao? Độc của Cung Tuyết Thiến sắp phát tác rồi, nếu như nàng khăng khăn muốn đi chỉ sợ sẽ khiến người ta hoài nghi, dứt khoát đồng ý một cách thản nhiên.
“Vậy mọi người chờ ta, ta đi nấu ăn.” Cung Tuyết Thiến nói, đột nhiên cảm giác trước ngực đau đớn, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Tâm Nghi, ta giúp nàng.” Mộ Dung Vũ vừa nói xong liền nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt.
“A…..” Cung Tuyết Thiến lập tức ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay ôm ngực, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, thân mình liền ngã xuống đất, đau đớn cuộn tròn lại.
“Tâm Nghi, nàng làm sao vậy?” Mấy tiếng hoảng hốt vang lên, đồng thời mọi người đều vây quanh nàng. Mộ Dung Trần hơi căng thẳng ôm lấy nàng.
“Đau quá.” Nỗi đau đớn tê tâm liệt phế khiến mồ hôi lạnh trên đầu nàng nháy mắt chảy xuống, nàng cắn chặt hàm răng lại với nhau liều mạng chịu đựng, không ngừng rúc người vào ngực hắn.
“Tâm Nghi, không tốt, nàng trúng độc.” Mộ Dung Trần nhìn sắc mặt xanh tím của nàng, vừa nhìn cũng biết là trúng độc, tuy rằng không biết là trúng loại độc gì?
“Trúng độc?” Sắc mặt của mọi người liền cứng lại, cùng nhau nhìn nàng, bộ dáng của nàng đích thị là do trúng độc.
Liễu Nhu lẳng lặng đứng ở phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt, độc này chỉ cần trong vòng nửa canh giờ không có thuốc giải, thì không thể nghi ngờ sẽ chết ngay. Coi như đợi bọn hắn tìm được thuốc giải cũng không còn kịp nữa.
Cung Tuyết Thiến nhắm chặt hai mắt, răng dùng sức cắn vào môi khiến máu tươi chảy ra, sự đau đớn trong thân thể khiến cả người nàng nhịn không được run rẩy, tay dùng sức bóp chặt cánh tay của Mộ Dung Trần, muốn giảm bớt chút ít thống khổ mình phải chịu.
“Mau lên, truyền thái y.” Mộ Dung Trần kịp phản ứng lại, hét lớn, đau lòng ôm chặt nàng vào lòng.
“Để đệ đi.” Mộ Dung Vũ chạy ra cửa tựa như một cơn gió.
Liễu Nhu đứng ở bên cạnh, nhìn thấy sự đau lòng cùng căng thẳng trong mắt hắn, tay liền nắm chặt lại. Đau lòng đi, lại đau lòng đến tột cùng một lần nữa đi, sau này không còn cơ hội nữa đâu.
Mặt của Cung Tuyết Thiến đột nhiên biến thành màu xanh, sau đó lại biến thành màu đỏ, rồi lại tiếp tục biến thành màu tím.Ba loại màu sắc đồng thời thay đổi.
“Đây là loại độc gì? Kỳ quái như vậy?” Mộ Dung Phong giật mình nhìn nàng.
Gia Lỗ Tề chau mày, trong đầu đột nhiên lóe lên ý nghĩ, hô: “Ta biết rồi, đây là tam sắc tuyệt mệnh độc, nhất định phải giải độc trong nửa canh giờ, nếu không liền hết thuốc chữa.”
“Tam sắc tuyệt mệnh độc? Nửa canh giờ? Vậy phải giải như thế nào?” Mộ Dung Trần lo lắng quát.
“Hoàng huynh, huynh đừng vội, để Gia Lỗ Tề Vương tử suy nghĩ một lát. Biết là độc gì rồi thì nhất định sẽ có cách.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh nói, biết trong lòng hoàng huynh đang lo lắng, nhưng bọn họ sao lại không vội được.
Trong lòng Liễu Nhu trầm xuống, cái gì? Gia Lỗ Tề sao lại có thể biết loại độc này.
“Vương gia, ta biết loại độc này, nhưng mà thuốc giải….ta lại không có.” Sắc mặt của Gia Lỗ Tề cũng ảo nảo.
“Không có thuốc giải sao? Vậy người nào có thuốc giải? Ta đi lấy.” Mộ Dung Phong nói.
“Cho dù là có thuốc giải nhưng trong nửa canh giờ cũng không còn kịp nữa.” Gia Lỗ Tề lắc đầu nói.
“Vậy trước tiên ngài nói cho bổn Vương nơi nào có thuốc giải, dù sao cũng phải đi thử một lần.” Mộ Dung Trần không khống chế được, quát lên. Nghĩ đến sắp mất đi nàng, tim của hắn đau tựa như bị dao cắt.
“Cốc chủ của Kỳ dị cốc, Nam Cung Nhất Kiếm, nhưng mà, từ đây tới đó coi như ra roi thúc ngựa cũng phải ba ngày ba đêm.” Tay Gia Lỗ Tề nắm chặt lại, mà nàng thì chỉ còn không đến nửa canh giờ.
“Chẳng lẽ không có cách khác sao?” Mộ Dung Trần thống khổ nhìn nàng đang giãy dụa trong lòng. Không, hắn không thể để cho nàng chết.
Lúc này trong lòng Liễu Nhu mới thả lỏng, khóe môi lộ ra một nụ cười đắc ý. Hôm nay Mạnh Tâm Nghi chết chắc rồi, ai cũng không cứu được nàng.
“Không biết, ta không nghĩ ra còn có cách nào nữa. Sở dĩ ta biết loại độc này là bởi vì có người đã từng trúng.” Gia Lỗ Tề nói, về phần giải độc, hắn một chữ cũng không biết.