Mộ Dung Trần ôm Cung Tuyết Thiến đang không ngừng run rẩy vì đau trong lòng phóng ra bên ngoài.
“Hoàng huynh, huynh đi đâu vậy?” Mộ Dung Phong liền ngăn hắn lại.
“Ta cũng không thể để nàng chờ chết, ta muốn đi tìm đại phu thử xem một lần.” Mộ Dung Trần nói.
“Hoàng huynh, huynh hồ đồ rồi, những đại phu tốt nhất đều ở trong Hoàng cung, thập tứ đệ đã đi rồi, huynh cứ ở đây chờ một chút, hẳn là sẽ lập tức tới ngay.” Mộ Dung Phong nói.
“Phải, Vương gia, lúc này chúng ta không thể cuống lên, chúng ta đều quan tâm nàng, chúng ta đều hi vọng nàng không sao.” Gia Lỗ Tề cũng nói.
“Trần, Vương tử nói rất đúng, Tâm Nghi là người tốt nhất định sẽ được trời phù hộ, muội ấy sẽ không sao đâu.” Liễu Nhu cũng ở bên cạnh an ủi. Thái y? Nàng dám đánh cuộc, thái y tuyệt đối không có cách nào, nửa canh giờ sẽ trôi qua rất nhanh, Mạnh Tâm Nghi, ngươi cứ chờ chết đi.
“Tâm Nghi, hãy chịu đựng, bổn Vương nhất định sẽ cứu nàng.” Mộ Dung Trần dừng bước, nhưng vẫn ôm chặt nàng, muốn giảm bớt nỗi thống khổ của nàng.
Cung Tuyết Thiến tuy rằng bị đau đớn giày vò nhưng nàng vẫn có thể nghe được bọn họ nói chuyện đứt quãng. Thuốc giải? Nàng đột nhiên nhớ ra Cơ Tinh Hồn từng cho mình một viên thuốc. Cố nén đau đớn, tay nàng buông cánh tay hắn ra, run rẩy tìm kiếm trong ngực mình.
“Tâm Nghi, nàng muốn lấy vật gì sao? Ngũ hoàng đệ, đệ tới lấy đi.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Vâng, hoàng huynh.” Mộ Dung Phong đi qua, lấy ra từ trong ngực nàng một túi hương, mở ra nhìn vào, bên trong có một viên thuốc.
“Tâm Nghi, là thuốc sao? Nàng muốn uống sao?” Lòng Mộ Dung Trần khẽ động, chẳng lẽ là thuốc giải, vội vàng hỏi.
Cung Tuyết Thiến khó khăn gật đầu.
“Ngũ hoàng đệ, mau lên, đút vào miệng nàng.” Mộ Dung Trần vội vàng phân phó.
“Được, hoàng huynh.” Mộ Dung Phong đáp rồi đưa viên thuốc tới bên miệng nàng.
Cung Tuyết Thiến mở chiếc miệng tràn đầy máu ra, cố sức nuốt viên thuốc vào.
Chỉ trong chốc lát, thân thể run rẩy của nàng dần dần ngừng lại, sắc mặt tuy rằng vẫn có màu xanh tím nhưng đã không còn biến đổi màu sắc nữa.
Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong cùng Gia Lỗ Tề thở phào.
Sắc mặt của Liễu Nhu lập tức khó coi, lẽ nào Mạnh Tâm Nghi có thuốc giải?
“Hoàng huynh, thái y đến rồi, thái y đến rồi.” Mộ Dung Vũ đầu đầy mồ hôi chạy vào, theo sau là mấy thái y cũng đổ đầy mồ hôi như vậy.
“Thái y, qua xem đi.” Mộ Dung Trần ra lệnh.
“Dạ, Vương gia.” Mấy thái y cùng đi qua, từng người một bắt mạch, sau đó nhìn thoáng qua nhau, khẽ gật đầu.
“Nói, rốt cuộc nàng thế nào?” Mọi người cùng nhau lo lắng.
“Hồi bẩm Vương gia, mạch của nàng rất kỳ quái, trong cơ thể tựa hồ có một cổ tà khí nhưng lại giống như đang bị thứ gì đó áp chế lại, không phát huy được. Nhưng mà từ bộ dáng của nàng chúng thần có thể nhìn ra, nàng hẳn là trúng độc nhưng mà lúc này sẽ không có vấn đề gì. Nhưng là loại độc gì…xin thứ cho bọn thần vô năng, không nhận ra.” Mấy thái y cùng nhau hồi đáp.
“Được rồi, bổn Vương biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi.” Mộ Dung Trần phân phó, hắn biết hẳn là viên thuốc nàng uống vừa rồi đang phát huy tác dụng, nhưng mà việc này cũng cho hắn thời gian để tìm thuốc giải.
“Dạ, Vương gia.” Thái y cùng nhau lui ra ngoài, lúc đi qua bên người Mộ Dung Vũ liền trộm liếc mắt.
Mộ Dung Vũ cau chặt mày đi ra theo thái y, chẳng lẽ còn có ẩn tình? Liền lo lắng hỏi: “Thái y, rốt cuộc nàng thế nào.”
“Thập tứ Vương gia.” Mấy vị thái y nhìn nhau tựa hồ không biết có nên nói hay không.
“Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng.” Mộ Dung Vũ nói, vừa nhìn liền biết bọn họ có lời chưa nói ra.
“Thập tứ Vương gia, vậy thần cũng xin nói thật. Mạnh cô nương đã có thai hai tháng rồi, nhưng giải dược và độc dược trong cơ thể nàng đang đối kháng, chỉ sợ giữ không được đứa bé này, chúng thần không dám nói với tam Vương gia.” Thái y nói, thật ra ai cũng biết, đứa bé trong bụng nàng nhất định là của Vương gia.
“Cái gì?” Mộ Dung Vũ chấn động, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi không có cách nào giữ lại đứa bé sao?” Nếu hoàng huynh biết nàng có con của mình nhưng lại giữ không được, thì sẽ càng phẫn nộ hơn.
“Vương gia thứ tội, bọn thần vô năng, thật sự không có cách nào, nếu có cách thì vừa rồi sẽ không giấu diếm tam Vương gia, hiện tại cách tốt nhất chính là nhanh chóng giải độc, có lẽ còn giữ được đứa bé.” Thái y cũng bất đắc dĩ nói.
“Được, bổn Vương biết rồi, chuyện này trước hết đừng nói cho những người khác biết.” Mộ Dung Vũ phân phó.
“Chúng thần hiểu.” Mấy thái y cùng nhau chắp tay nói.
“Được rồi, bây giờ các ngươi đến một bên nghỉ ngơi đi, ta ở đây là được rồi.” Mộ Dung Vũ lại ra lệnh.
“Dạ, Vương gia, chúng thần tuân mệnh.” Thái y đáp lời.
Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn xanh tím như trước, trên đầu không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng không còn đau đớn nữa, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
“Ngũ hoàng đệ, đệ đi chuẩn bị xe ngựa, lương khô cho ta, ta muốn đưa nàng đến Kỳ Dị cốc xin thuốc giải.” Mộ Dung Trần phân phó, đợi nàng tỉnh lại sẽ đi.
“Được, vậy đệ đi ngay.” Mộ Dung Phong đáp, xoay người rời đi.
Liễu Nhu vẫn đứng ở phía sau bọn họ. Nàng rất hận, nàng ta sao lại mạng lớn như vậy, sao lại không chết, nhưng mà mình nên làm sao bây giờ?
“Vương gia, cốc chủ Kỳ Dị cốc tính tình rất cổ quái, sẽ cố ý làm khó dễ ngài, ngài nhất định phải cẩn thận ứng phó.” Gia Lỗ Tề Vương tử nhắc nhở.
“Ta sẽ cẩn thận.” Vì Tâm Nghi, cái gì hắn cũng chịu được.
Lông mi của người trên giường đột nhiên khẽ nhúc nhích mấy cái, Cung Tuyết Thiến cố sức hé mắt. Hình như nàng đã mơ thấy một giấc mơ rất dài, rất kinh khủng. Trong mơ, nàng đau đớn khó chịu, đau triệt nội tâm. Bây giờ cũng cảm giác cả người cô lực, mồ hôi nhỏ giọt. Sao giấc mơ này lại thật như vậy?
“Tâm Nghi, nàng tỉnh rồi, cảm giác thế nào?” Mộ Dung Trần lập tức giữ chặt tay nàng, trong mắt đều lộ vẻ quan tâm.
“Cám ơn trời đất, Tâm Nghi, cuối cùng nàng cũng tỉnh.” Gia Lỗ Tề cùng Mộ Dung Vũ cũng nói.
Ta xảy ra chuyện? Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hơi tỉnh táo lại. Phải, nàng xảy ra chuyện, nàng trúng độc, là nhờ viên thuốc của Cơ Tinh Hồn nên mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng mà sao nàng lại bị trúng độc?
Mộ Dung Trần ôm Cung Tuyết Thiến đang không ngừng run rẩy vì đau trong lòng phóng ra bên ngoài.
“Hoàng huynh, huynh đi đâu vậy?” Mộ Dung Phong liền ngăn hắn lại.
“Ta cũng không thể để nàng chờ chết, ta muốn đi tìm đại phu thử xem một lần.” Mộ Dung Trần nói.
“Hoàng huynh, huynh hồ đồ rồi, những đại phu tốt nhất đều ở trong Hoàng cung, thập tứ đệ đã đi rồi, huynh cứ ở đây chờ một chút, hẳn là sẽ lập tức tới ngay.” Mộ Dung Phong nói.
“Phải, Vương gia, lúc này chúng ta không thể cuống lên, chúng ta đều quan tâm nàng, chúng ta đều hi vọng nàng không sao.” Gia Lỗ Tề cũng nói.
“Trần, Vương tử nói rất đúng, Tâm Nghi là người tốt nhất định sẽ được trời phù hộ, muội ấy sẽ không sao đâu.” Liễu Nhu cũng ở bên cạnh an ủi. Thái y? Nàng dám đánh cuộc, thái y tuyệt đối không có cách nào, nửa canh giờ sẽ trôi qua rất nhanh, Mạnh Tâm Nghi, ngươi cứ chờ chết đi.
“Tâm Nghi, hãy chịu đựng, bổn Vương nhất định sẽ cứu nàng.” Mộ Dung Trần dừng bước, nhưng vẫn ôm chặt nàng, muốn giảm bớt nỗi thống khổ của nàng.
Cung Tuyết Thiến tuy rằng bị đau đớn giày vò nhưng nàng vẫn có thể nghe được bọn họ nói chuyện đứt quãng. Thuốc giải? Nàng đột nhiên nhớ ra Cơ Tinh Hồn từng cho mình một viên thuốc. Cố nén đau đớn, tay nàng buông cánh tay hắn ra, run rẩy tìm kiếm trong ngực mình.
“Tâm Nghi, nàng muốn lấy vật gì sao? Ngũ hoàng đệ, đệ tới lấy đi.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Vâng, hoàng huynh.” Mộ Dung Phong đi qua, lấy ra từ trong ngực nàng một túi hương, mở ra nhìn vào, bên trong có một viên thuốc.
“Tâm Nghi, là thuốc sao? Nàng muốn uống sao?” Lòng Mộ Dung Trần khẽ động, chẳng lẽ là thuốc giải, vội vàng hỏi.
Cung Tuyết Thiến khó khăn gật đầu.
“Ngũ hoàng đệ, mau lên, đút vào miệng nàng.” Mộ Dung Trần vội vàng phân phó.
“Được, hoàng huynh.” Mộ Dung Phong đáp rồi đưa viên thuốc tới bên miệng nàng.
Cung Tuyết Thiến mở chiếc miệng tràn đầy máu ra, cố sức nuốt viên thuốc vào.
Chỉ trong chốc lát, thân thể run rẩy của nàng dần dần ngừng lại, sắc mặt tuy rằng vẫn có màu xanh tím nhưng đã không còn biến đổi màu sắc nữa.
Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong cùng Gia Lỗ Tề thở phào.
Sắc mặt của Liễu Nhu lập tức khó coi, lẽ nào Mạnh Tâm Nghi có thuốc giải?
“Hoàng huynh, thái y đến rồi, thái y đến rồi.” Mộ Dung Vũ đầu đầy mồ hôi chạy vào, theo sau là mấy thái y cũng đổ đầy mồ hôi như vậy.
“Thái y, qua xem đi.” Mộ Dung Trần ra lệnh.
“Dạ, Vương gia.” Mấy thái y cùng đi qua, từng người một bắt mạch, sau đó nhìn thoáng qua nhau, khẽ gật đầu.
“Nói, rốt cuộc nàng thế nào?” Mọi người cùng nhau lo lắng.
“Hồi bẩm Vương gia, mạch của nàng rất kỳ quái, trong cơ thể tựa hồ có một cổ tà khí nhưng lại giống như đang bị thứ gì đó áp chế lại, không phát huy được. Nhưng mà từ bộ dáng của nàng chúng thần có thể nhìn ra, nàng hẳn là trúng độc nhưng mà lúc này sẽ không có vấn đề gì. Nhưng là loại độc gì…xin thứ cho bọn thần vô năng, không nhận ra.” Mấy thái y cùng nhau hồi đáp.
“Được rồi, bổn Vương biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi.” Mộ Dung Trần phân phó, hắn biết hẳn là viên thuốc nàng uống vừa rồi đang phát huy tác dụng, nhưng mà việc này cũng cho hắn thời gian để tìm thuốc giải.
“Dạ, Vương gia.” Thái y cùng nhau lui ra ngoài, lúc đi qua bên người Mộ Dung Vũ liền trộm liếc mắt.
Mộ Dung Vũ cau chặt mày đi ra theo thái y, chẳng lẽ còn có ẩn tình? Liền lo lắng hỏi: “Thái y, rốt cuộc nàng thế nào.”
“Thập tứ Vương gia.” Mấy vị thái y nhìn nhau tựa hồ không biết có nên nói hay không.
“Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng.” Mộ Dung Vũ nói, vừa nhìn liền biết bọn họ có lời chưa nói ra.
“Thập tứ Vương gia, vậy thần cũng xin nói thật. Mạnh cô nương đã có thai hai tháng rồi, nhưng giải dược và độc dược trong cơ thể nàng đang đối kháng, chỉ sợ giữ không được đứa bé này, chúng thần không dám nói với tam Vương gia.” Thái y nói, thật ra ai cũng biết, đứa bé trong bụng nàng nhất định là của Vương gia.
“Cái gì?” Mộ Dung Vũ chấn động, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi không có cách nào giữ lại đứa bé sao?” Nếu hoàng huynh biết nàng có con của mình nhưng lại giữ không được, thì sẽ càng phẫn nộ hơn.
“Vương gia thứ tội, bọn thần vô năng, thật sự không có cách nào, nếu có cách thì vừa rồi sẽ không giấu diếm tam Vương gia, hiện tại cách tốt nhất chính là nhanh chóng giải độc, có lẽ còn giữ được đứa bé.” Thái y cũng bất đắc dĩ nói.
“Được, bổn Vương biết rồi, chuyện này trước hết đừng nói cho những người khác biết.” Mộ Dung Vũ phân phó.
“Chúng thần hiểu.” Mấy thái y cùng nhau chắp tay nói.
“Được rồi, bây giờ các ngươi đến một bên nghỉ ngơi đi, ta ở đây là được rồi.” Mộ Dung Vũ lại ra lệnh.
“Dạ, Vương gia, chúng thần tuân mệnh.” Thái y đáp lời.
Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn xanh tím như trước, trên đầu không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng không còn đau đớn nữa, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
“Ngũ hoàng đệ, đệ đi chuẩn bị xe ngựa, lương khô cho ta, ta muốn đưa nàng đến Kỳ Dị cốc xin thuốc giải.” Mộ Dung Trần phân phó, đợi nàng tỉnh lại sẽ đi.
“Được, vậy đệ đi ngay.” Mộ Dung Phong đáp, xoay người rời đi.
Liễu Nhu vẫn đứng ở phía sau bọn họ. Nàng rất hận, nàng ta sao lại mạng lớn như vậy, sao lại không chết, nhưng mà mình nên làm sao bây giờ?
“Vương gia, cốc chủ Kỳ Dị cốc tính tình rất cổ quái, sẽ cố ý làm khó dễ ngài, ngài nhất định phải cẩn thận ứng phó.” Gia Lỗ Tề Vương tử nhắc nhở.
“Ta sẽ cẩn thận.” Vì Tâm Nghi, cái gì hắn cũng chịu được.
Lông mi của người trên giường đột nhiên khẽ nhúc nhích mấy cái, Cung Tuyết Thiến cố sức hé mắt. Hình như nàng đã mơ thấy một giấc mơ rất dài, rất kinh khủng. Trong mơ, nàng đau đớn khó chịu, đau triệt nội tâm. Bây giờ cũng cảm giác cả người cô lực, mồ hôi nhỏ giọt. Sao giấc mơ này lại thật như vậy?
“Tâm Nghi, nàng tỉnh rồi, cảm giác thế nào?” Mộ Dung Trần lập tức giữ chặt tay nàng, trong mắt đều lộ vẻ quan tâm.
“Cám ơn trời đất, Tâm Nghi, cuối cùng nàng cũng tỉnh.” Gia Lỗ Tề cùng Mộ Dung Vũ cũng nói.
Ta xảy ra chuyện? Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hơi tỉnh táo lại. Phải, nàng xảy ra chuyện, nàng trúng độc, là nhờ viên thuốc của Cơ Tinh Hồn nên mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng mà sao nàng lại bị trúng độc?