Cung Tuyết Thiến trông Mộ Dung Trần suốt ba ngày, chăm sóc hắn cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn. Nhưng mà hắn vẫn chưa tỉnh lại, lo lắng gọi thái y vài lần nhưng thái y vẫn nói rằng không cần lo lắng, hắn sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi.
“Tâm Nghi, ăn chút gì đi, cũng nên nghỉ ngơi một lát, đêm nay ta tới trông hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ đau lòng nhìn khuôn mặt do không ngủ không nghỉ mà tiều tụy của nàng.
“Vũ, ta không sao, ta còn cố gắng được.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, sao nàng có thể đi ngủ được, nàng muốn trông nom hắn, mãi đến khi hắn tỉnh lại mới thôi.
Mộ Dung Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
“Tiểu thư, người nằm trên ghế dựa ngủ một lát đi, nô tỳ trông ở đây.” Tiểu Vân cũng đau lòng nói.
“Không cần, Tiểu Vân, ngươi đi nghỉ đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.” Nàng vẫn lắc đầu như cũ, đừng nói chỉ là ba ngày, cho dù là mười ngày, một trăm ngày, cả đời, chỉ cần hắn chưa tỉnh lại thì nàng đều sẽ trông ở đây.
“Tiểu thư, vậy có việc gì người cứ gọi nô tỳ, nô tỳ ở ngay ngoài cửa.” Tiểu Vân nói xong liền nhẹ nhàng đóng cửa thật kỹ rồi ra ngoài.
Cung Tuyết Thiến lấy tay vuốt ve khuôn mặt hắn, đứng dậy nhẹ nhàng hôn một cái lên môi hắn, thì thào nói: “Trần, vì sao chàng vẫn chưa tỉnh? Có phải chàng đang trừng phạt thiếp hay không? Mau tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi, thiếp sẽ nói cho chàng biết thiếp yêu chàng biết bao nhiêu.”
Ngả đầu tựa vào bên giường, trong mơ mơ màng màng nàng cũng đã ngủ say, chỉ cảm thấy một đôi mắt chăm chú đang nhìn mình chằm chằm, giật mình một cái ngồi dậy, liền nhìn thấy Mộ Dung Trần rõ ràng ngồi dậy, đang nhìn nàng.
Trong lòng mừng rỡ, liền ôm lấy hắn, vừa khóc vừa nói: “Trần, chàng tỉnh rồi, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại. Chàng có biết thiếp rất sợ hãi hay không?” Nhưng trong lòng nàng lại rất vui mừng, rốt cuộc hắn cũng tỉnh.
“Chàng cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không? Còn chỗ nào không thoải mái không?” Cung Tuyết Thiến lập tức buông hắn ra, quan tâm hỏi, vì quá vui mừng nên không chú ý đến ánh mắt xa lạ của hắn.
“Nàng là ai?” Mộ Dung Trần giống như không hề biết nàng, nhìn nàng hỏi.
“Cái gì?” Thân mình Cung Tuyết Thiến cứng đờ, bắt lấy tay hắn, sờ lên khuôn mặt hắn : “Chàng làm sao vậy? Chàng không biết thiếp sao?”
Chân mày Mộ Dung Trần hơi nhíu lại, đột nhiên lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, thân mật nắm lấy tay nàng nói: “Ta biết rồi, nàng là nương tử của ta đúng hay không?”
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy hắn khiến người khác si mê như vậy, như đóa sen nở rộ, thuần khiết mà lại cao nhã, ánh mắt trong suốt như vậy khiến Cung Tuyết Thiến ngây ngẩn cả người.
“Nương tử, nàng làm sao vậy? Tại sao lại không nói chuyện?” Mộ Dung Trần giơ năm ngón tay hươ hươ trước mặt nàng.
Lúc này Cung tuyết Thiến mới kịp phản ứng lại, giọng nói hơi run rẩy: “Chàng….chàng làm sao vậy? Chàng thật sự không biết ta?”
“Không biết.” Mộ Dung Trần lắc đầu, sau đó khóe môi liền nở ra một nụ cười tuấn mỹ, ngả đầu tựa vào vai nàng: “Nhưng mà chỉ cần biết nàng là nương tử của ta là được rồi.”
Hắn ngốc rồi, hắn ngốc rồi. Trong đầu Cung Tuyết Thiến chỉ có một ý nghĩ này, tay chân trở nên lạnh như băng.
“Nương tử, tay nàng lạnh quá, để ta thổi cho nàng.” Nhưng Mộ Dung Trần lại cầm lấy tay nàng, cẩn thận nắm ở trong tay, nhẹ nhàng thổi hơi.
“A…” Cung Tuyết Thiến kêu to, lập tức đẩy hắn ra. Vì sao hắn lại trở nên dịu dàng như vậy? Không, đây không phải là hắn.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân nghe thấy tiếng nàng liền xông vào đầu tiên, mở to mắt nhìn Vương gia đang ngồi trên giường, kinh ngạc và vui mừng kêu lên: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Vương gia tỉnh rồi, thật tốt quá.
“Tâm Nghi, làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ ngay cả y phục cũng chưa mặt chỉnh tề liền chạy đến. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, cũng vui mừng nói: “Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi, thật tốt qua, đệ liền phái người báo cho phụ hoàng và mẫu hậu biết.”
“Chờ một chút.” Lúc này Cung Tuyết Thiến vội vàng ngăn cản.
“Làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ khó hiểu nhìn nàng.
“Chàng ấy, chàng ấy…..” Cung Tuyết Thiến lắp bắp, không biết nên nói hắn thế nào? Điên rồi? Hay là ngốc rồi?
“Hoàng huynh, huynh làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ nhìn về phía Mộ Dung Trần ở bên cạnh.
“Này, ngươi là ai?” Nhưng Mộ Dung Trần lại nhìn hắn, hỏi trước.
“Cái gì?” Mộ Dung Vũ giống như bị đông cứng, đứng ở đó nhìn Mộ Dung Trần chằm chằm.
“Nương tử, hắn ngốc rồi, hắn cũng không biết mình là ai?” Mộ Dung Trần lại quay đầu nhìn Cung Tuyết Thiến, vô tội nói.
“Hoàng huynh, huynh thật sự không biết đệ?” Mộ Dung Vũ liền chụp lấy vai hắn.
“Đau, đau quá, buông ra.” Mộ Dung Trần nhăn mặt, quát.
Mộ Dung Vũ liền buông hắn ra, không thể tin được nhìn hắn: “Hoàng huynh, huynh….” Sao huynh ấy lại trở thành thế này?
“Vũ, truyền thái y.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kịp phản ứng.
“Được, nàng chờ ta.” Mộ Dung Vũ cuống quýt rời đi, hắn không thể tin hoàng huynh lại không nhận ra hắn.
“Nương tử, hắn thật dữ.” Mộ Dung Trần giống như một đứa trẻ, dựa vào người nàng làm nũng.
“Tiểu thư, Vương gia….” Tiểu Vân nhìn thấy cảnh này liền hoàn toàn không kịp phản ứng, đã xảy ra chuyện gì?
Cung Tuyết Thiến lại càng không biết phải làm sao, nhìn hắn đang mang vẻ mặt vô tội, hoàn toàn không biết nên ứng phó ra sao với tình trạng bất ngờ của hắn.
Rất nhanh, trong Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, thái y cũng lập tức chạy tới.
“Thần tham kiến Vương gia.” Thái y vội vàng hành lễ.
“Thái y, xem xem rốt cuộc sao hoàng huynh lại như vậy?” Mộ Dung Vũ nói.
“Dạ.” Thái y đứng dậy, đi qua lấy tay đặt ở trên mạch đập của hắn.
“Ngươi làm gì? Tránh ra.” Mộ Dung Trần liền gạt tay của thái y ra, trừng mắt nhìn hắn, sau đó thật ấm ức nhìn Cung Tuyết Thiến nói: “Nương tử, bọn hắn ức hiếp ta.”
Thái y cũng ngây ngẩn cả người, thập tứ Vương gia nói Vương gia đã mất trí nhớ, chẳng lẽ là thật? Tại sao có thể như vậy?
Cung Tuyết Thiến cố chịu đựng không ngất đi, chỉ dịu dàng nói với hắn: “Không phải, ông ấy không ức hiếp chàng, ông ấy muốn kiểm tra sức khỏe cho chàng thôi, đưa tay cho ông ấy đi.”
“Vậy sao? Vậy được rồi, ta nghe nương tử.” Mộ Dung Trần thật nghe lời đưa tay ra.
Cung Tuyết Thiến trông Mộ Dung Trần suốt ba ngày, chăm sóc hắn cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn. Nhưng mà hắn vẫn chưa tỉnh lại, lo lắng gọi thái y vài lần nhưng thái y vẫn nói rằng không cần lo lắng, hắn sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi.
“Tâm Nghi, ăn chút gì đi, cũng nên nghỉ ngơi một lát, đêm nay ta tới trông hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ đau lòng nhìn khuôn mặt do không ngủ không nghỉ mà tiều tụy của nàng.
“Vũ, ta không sao, ta còn cố gắng được.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, sao nàng có thể đi ngủ được, nàng muốn trông nom hắn, mãi đến khi hắn tỉnh lại mới thôi.
Mộ Dung Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
“Tiểu thư, người nằm trên ghế dựa ngủ một lát đi, nô tỳ trông ở đây.” Tiểu Vân cũng đau lòng nói.
“Không cần, Tiểu Vân, ngươi đi nghỉ đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.” Nàng vẫn lắc đầu như cũ, đừng nói chỉ là ba ngày, cho dù là mười ngày, một trăm ngày, cả đời, chỉ cần hắn chưa tỉnh lại thì nàng đều sẽ trông ở đây.
“Tiểu thư, vậy có việc gì người cứ gọi nô tỳ, nô tỳ ở ngay ngoài cửa.” Tiểu Vân nói xong liền nhẹ nhàng đóng cửa thật kỹ rồi ra ngoài.
Cung Tuyết Thiến lấy tay vuốt ve khuôn mặt hắn, đứng dậy nhẹ nhàng hôn một cái lên môi hắn, thì thào nói: “Trần, vì sao chàng vẫn chưa tỉnh? Có phải chàng đang trừng phạt thiếp hay không? Mau tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi, thiếp sẽ nói cho chàng biết thiếp yêu chàng biết bao nhiêu.”
Ngả đầu tựa vào bên giường, trong mơ mơ màng màng nàng cũng đã ngủ say, chỉ cảm thấy một đôi mắt chăm chú đang nhìn mình chằm chằm, giật mình một cái ngồi dậy, liền nhìn thấy Mộ Dung Trần rõ ràng ngồi dậy, đang nhìn nàng.
Trong lòng mừng rỡ, liền ôm lấy hắn, vừa khóc vừa nói: “Trần, chàng tỉnh rồi, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại. Chàng có biết thiếp rất sợ hãi hay không?” Nhưng trong lòng nàng lại rất vui mừng, rốt cuộc hắn cũng tỉnh.
“Chàng cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không? Còn chỗ nào không thoải mái không?” Cung Tuyết Thiến lập tức buông hắn ra, quan tâm hỏi, vì quá vui mừng nên không chú ý đến ánh mắt xa lạ của hắn.
“Nàng là ai?” Mộ Dung Trần giống như không hề biết nàng, nhìn nàng hỏi.
“Cái gì?” Thân mình Cung Tuyết Thiến cứng đờ, bắt lấy tay hắn, sờ lên khuôn mặt hắn : “Chàng làm sao vậy? Chàng không biết thiếp sao?”
Chân mày Mộ Dung Trần hơi nhíu lại, đột nhiên lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, thân mật nắm lấy tay nàng nói: “Ta biết rồi, nàng là nương tử của ta đúng hay không?”
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy hắn khiến người khác si mê như vậy, như đóa sen nở rộ, thuần khiết mà lại cao nhã, ánh mắt trong suốt như vậy khiến Cung Tuyết Thiến ngây ngẩn cả người.
“Nương tử, nàng làm sao vậy? Tại sao lại không nói chuyện?” Mộ Dung Trần giơ năm ngón tay hươ hươ trước mặt nàng.
Lúc này Cung tuyết Thiến mới kịp phản ứng lại, giọng nói hơi run rẩy: “Chàng….chàng làm sao vậy? Chàng thật sự không biết ta?”
“Không biết.” Mộ Dung Trần lắc đầu, sau đó khóe môi liền nở ra một nụ cười tuấn mỹ, ngả đầu tựa vào vai nàng: “Nhưng mà chỉ cần biết nàng là nương tử của ta là được rồi.”
Hắn ngốc rồi, hắn ngốc rồi. Trong đầu Cung Tuyết Thiến chỉ có một ý nghĩ này, tay chân trở nên lạnh như băng.
“Nương tử, tay nàng lạnh quá, để ta thổi cho nàng.” Nhưng Mộ Dung Trần lại cầm lấy tay nàng, cẩn thận nắm ở trong tay, nhẹ nhàng thổi hơi.
“A…” Cung Tuyết Thiến kêu to, lập tức đẩy hắn ra. Vì sao hắn lại trở nên dịu dàng như vậy? Không, đây không phải là hắn.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân nghe thấy tiếng nàng liền xông vào đầu tiên, mở to mắt nhìn Vương gia đang ngồi trên giường, kinh ngạc và vui mừng kêu lên: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Vương gia tỉnh rồi, thật tốt quá.
“Tâm Nghi, làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ ngay cả y phục cũng chưa mặt chỉnh tề liền chạy đến. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, cũng vui mừng nói: “Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi, thật tốt qua, đệ liền phái người báo cho phụ hoàng và mẫu hậu biết.”
“Chờ một chút.” Lúc này Cung Tuyết Thiến vội vàng ngăn cản.
“Làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ khó hiểu nhìn nàng.
“Chàng ấy, chàng ấy…..” Cung Tuyết Thiến lắp bắp, không biết nên nói hắn thế nào? Điên rồi? Hay là ngốc rồi?
“Hoàng huynh, huynh làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ nhìn về phía Mộ Dung Trần ở bên cạnh.
“Này, ngươi là ai?” Nhưng Mộ Dung Trần lại nhìn hắn, hỏi trước.
“Cái gì?” Mộ Dung Vũ giống như bị đông cứng, đứng ở đó nhìn Mộ Dung Trần chằm chằm.
“Nương tử, hắn ngốc rồi, hắn cũng không biết mình là ai?” Mộ Dung Trần lại quay đầu nhìn Cung Tuyết Thiến, vô tội nói.
“Hoàng huynh, huynh thật sự không biết đệ?” Mộ Dung Vũ liền chụp lấy vai hắn.
“Đau, đau quá, buông ra.” Mộ Dung Trần nhăn mặt, quát.
Mộ Dung Vũ liền buông hắn ra, không thể tin được nhìn hắn: “Hoàng huynh, huynh….” Sao huynh ấy lại trở thành thế này?
“Vũ, truyền thái y.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kịp phản ứng.
“Được, nàng chờ ta.” Mộ Dung Vũ cuống quýt rời đi, hắn không thể tin hoàng huynh lại không nhận ra hắn.
“Nương tử, hắn thật dữ.” Mộ Dung Trần giống như một đứa trẻ, dựa vào người nàng làm nũng.
“Tiểu thư, Vương gia….” Tiểu Vân nhìn thấy cảnh này liền hoàn toàn không kịp phản ứng, đã xảy ra chuyện gì?
Cung Tuyết Thiến lại càng không biết phải làm sao, nhìn hắn đang mang vẻ mặt vô tội, hoàn toàn không biết nên ứng phó ra sao với tình trạng bất ngờ của hắn.
Rất nhanh, trong Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, thái y cũng lập tức chạy tới.
“Thần tham kiến Vương gia.” Thái y vội vàng hành lễ.
“Thái y, xem xem rốt cuộc sao hoàng huynh lại như vậy?” Mộ Dung Vũ nói.
“Dạ.” Thái y đứng dậy, đi qua lấy tay đặt ở trên mạch đập của hắn.
“Ngươi làm gì? Tránh ra.” Mộ Dung Trần liền gạt tay của thái y ra, trừng mắt nhìn hắn, sau đó thật ấm ức nhìn Cung Tuyết Thiến nói: “Nương tử, bọn hắn ức hiếp ta.”
Thái y cũng ngây ngẩn cả người, thập tứ Vương gia nói Vương gia đã mất trí nhớ, chẳng lẽ là thật? Tại sao có thể như vậy?
Cung Tuyết Thiến cố chịu đựng không ngất đi, chỉ dịu dàng nói với hắn: “Không phải, ông ấy không ức hiếp chàng, ông ấy muốn kiểm tra sức khỏe cho chàng thôi, đưa tay cho ông ấy đi.”
“Vậy sao? Vậy được rồi, ta nghe nương tử.” Mộ Dung Trần thật nghe lời đưa tay ra.