Mộ Dung Trần oai phong ngồi ở đó, thân thể cứng ngắc, không hề động đậy nhìn những người xa lạ trước mắt.
“Trần Nhi, con sao rồi?” Quý phi nương nương được người dìu, mang vẻ mặt đau buồn đi tới, nhìn hắn. Hoàng thượng ở phía sau cũng đi vào theo.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu phi.” Mộ Dung Trần đứng dậy hành lễ.
“Trần Nhi, con khỏe rồi?” Quý phi nương nương vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn hắn.
“Trần Nhi, con nhận ra phụ hoàng sao?” Hoàng thượng cũng mừng rỡ, nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại khiến bọn họ như rơi vào hầm băng.
“Không biết.” Mộ Dung Trần lắc đầu.
“Trần Nhi, không nhận ra sao con lại biết gọi ta là mẫu phi?” Quý phi nương nương hiển nhiên không thể tin lời hắn nói.
“Là nương tử nói cho con biết, nếu nhìn thấy một người mặc hoàng bào thật uy nghiêm thì phải gọi là phụ hoàng, nếu như gặp một nữ nhân thật ung dung đẹp đẽ quý phái thì phải gọi là mẫu phi.” Mộ Dung Trần dùng ngón tay chỉ Cung Tuyết Thiến, hiển nhiên nói.
Cung Tuyết Thiến đau đầu nhức óc, hắn không thể đừng bắt nàng ra mặt sao? Bây giờ không còn cách nào khác đành phải đi qua hành lễ: “Mạnh Tâm Nghi bái kiến Hoàng thượng, quý phi nương nương.”
“Tâm Nghi, rốt cuộc sao nó lại thế này?” Quý phi nương nương liền giữ lấy nàng.
“Hồi bẩm nương nương, thái y chỉ nói là Vương gia không có bất kỳ dấu hiệu không ổn nào, thân thể cũng rất khỏe, nhưng lại không tra ra nguyên nhân.” Cung Tuyết Thiến trả lời đúng sự thật.
“Vậy là thật, Vũ Nhi cũng nói như vậy.” Quý phi nương nương lập tức bị đả kích mà lui về phía sau vài bước, được thái giám ở phía sau đỡ lấy.
“Người đâu, truyền toàn bộ thái y đến cho trẫm.” Hoàng thượng mang sắc mặt khó coi, ra lệnh.
“Dạ, nô tài tuân chỉ.” Một thái giám lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh, mười mấy thái y vào phòng, vừa muốn hành lễ thì đã bị Hoàng thượng ngắt lời: “Miễn, mau bắt mạch xem Vương gia thế nào?”
“Dạ.” Mười mấy thái y dàn ra, từng người một đều rất thận trọng, rất cẩn thận bắt mạch cho Vương gia.
“Các ngươi nhanh lên, xong chưa?” Mộ Dung Trần có chút không kiên nhẫn thúc giục, nhưng biểu tình kia, giọng điệu kia trăm phần trăm là của một đứa trẻ.
Hắn như vậy khiến cho Hoàng thượng và quý phi nương nương đau lòng khổ sở, vốn là một nhi tử có can đảm có tri thức, có quyết đoán mà lại biến thành như vậy, sao không khiến lòng người chua xót được.
“Vương gia, chờ một chút nữa, xong ngay thôi.” Cung Tuyết Thiến khẽ nói.
“Được rồi, nhưng mà đợi lát nữa nương tử phải hôn nhẹ ta.” Khóe môi Mộ Dung Trần nở một nụ cười.
Khuôn mặt của Cung Tuyết Thiến lập tức đỏ lên, giọng điệu của hắn như một đứa trẻ muốn ăn đường vậy. Người khác muốn cười cũng không dám cười, đều cúi đầu xuống, Hoàng thượng ở đây, nếu dám cười ra tiếng thì trừ phi không muốn sống nữa.
May là thái y đều đã bắt mạch xong, phá vỡ sự xấu hổ này, cùng nhau đứng lên bẩm báo: “Hoàng thượng, nương nương, chúng thần đã kiểm tra cẩn thận, Vương gia không có bất kỳ dấu hiệu không ổn nào, còn về phần vì sao Vương gia lại trở thành thế này thì bọn thần nhất thời vẫn chưa rõ.”
“Chưa rõ, cũng không biết, một đám phế vật, trẫm nuôi các ngươi có tác dụng gì?” Hoàng thượng giận tím mặt.
“Chúng thần vô năng, xin Hoàng thượng thứ tội.”
“Nếu đã vô năng thì giữ lại các ngươi cũng không có tác dụng gì. Người đâu, kéo xuống chém cho trẫm.” Hoàng thượng phẫn nộ ra lệnh.
“Hoàng thượng tha mạng.” Các thái y vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Phụ hoàng, hãy suy tính cẩn thận rồi hẵng làm. Thái y không có cách, cho dù phụ hoàng có giết bọn họ, bọn họ cũng không có cách. Không bằng cho bọn họ cơ hội, để bọn họ cùng trị liệu cho hoàng huynh.” Mộ Dung Phong vẫn luôn ở bên cạnh, đứng ra nói. Hắn cũng không thể để phụ hoàng vì phẫn nộ mà thật sự giết những thái y vô tội đó.
“Được, trẫm nghe lời con, cho bọn chúng ba tháng, nếu ba tháng sau Trần Nhi còn không khỏe lại thì cũng đừng trách trẫm.” Thật ra Hoàng thượng cũng không phải thật sự muốn giết bọn họ, đúng lúc mượn lời này mà có đường lui.
“Tạ ơn Hoàng thượng không giết, chúng thần nhất định cố hết sức.” Thái y tạ ơn.
Tất cả mọi người trong phòng, duy chỉ có Mộ Dung Trần là nhàm chán nhìn bọn họ, không tiếp tục nhịn được nữa đi đến bên cạnh Cung Tuyết Thiến nói: “Nương tử, bọn họ xong chưa? Ta muốn hôn nhẹ.”
“Trần Nhi.” Quý phi nương nương nhìn hắn, vừa đau lòng vừa thất vọng. Nhiều năm cố gắng như vậy đã uổng phí, nước mắt nhịn không được rơi xuống, vì hắn, cũng vì mình.
“Mẫu phi, không cần thương tâm, hoàng huynh sẽ khá hơn, huống chi người còn có chúng con, người cùng phụ hoàng hồi cung nghỉ ngơi trước đi.” Mộ Dung Phong đỡ lấy bà nói.
“Đúng, ta còn có các con nữa.” Quý phi nương nương gật đầu, chuyện đã như vậy rồi, bà còn có thể làm sao?
Hoàng thượng đi rồi nhưng Vương phủ lại không nhờ vậy mà yên tĩnh lại.
Suốt một ngày, từ thái tử, vương gia, công chúa, phò mã, đại thần, phàm là những người có uy tín danh dự đều đến đủ cả, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy Vương gia biến ngốc.
Mệt mỏi suốt một ngày, biết mọi người đã đi rồi, Cung Tuyết Thiến mới mệt mỏi, lập tức ngồi xuống.
“Tâm Nghi, mệt chết đi phải không? Vậy vì sao nàng lại không muốn ta đuổi bọn họ đi?” Mộ Dung Vũ khó hiểu nhìn nàng.
“Bọn họ chính là muốn đến tìm hiểu thật giả, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngốc đến nỗi tin rằng bọn họ thật sự đến thăm Vương gia sao? Nếu mục đích của bọn họ là vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể thỏa mãn bọn họ. Nếu không, bọn họ còn có thể tới nữa. Thật đơn giản, ta liền để bọn họ thấy được trong một ngày, cuộc sống sau này cũng thanh tĩnh, không ai quấy rầy.” Cung Tuyết Thiến giải thích, bằng không, hắn nghĩ rằng nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mới đi tiếp đãi bọn họ sao?
“Ừ, nàng nói rất đúng.” Mộ Dung Vũ thấy đầu nàng đổ đầy mồ hôi, vừa định dùng khăn lụa lau giúp nàng thì cả người bỗng chốc bị người ta đẩy ra.
“Nương tử là của ta, không phải của ngươi, không cho phép ngươi tới gần nàng.” Mộ Dung Trần ngang ngược dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn, sau đó lấy khăn lụa của mình ra lau mồ hôi cho nàng, nói: “Nương tử, ta lau cho nàng, không được để người khác lau cho nàng.”
“Được.” Trên mặt Cung Tuyết Thiến nở nụ cười tươi, hắn ngang ngược, hắn tham lam muốn giữ lấy nàng khiến nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
Mộ Dung Trần oai phong ngồi ở đó, thân thể cứng ngắc, không hề động đậy nhìn những người xa lạ trước mắt.
“Trần Nhi, con sao rồi?” Quý phi nương nương được người dìu, mang vẻ mặt đau buồn đi tới, nhìn hắn. Hoàng thượng ở phía sau cũng đi vào theo.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu phi.” Mộ Dung Trần đứng dậy hành lễ.
“Trần Nhi, con khỏe rồi?” Quý phi nương nương vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn hắn.
“Trần Nhi, con nhận ra phụ hoàng sao?” Hoàng thượng cũng mừng rỡ, nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại khiến bọn họ như rơi vào hầm băng.
“Không biết.” Mộ Dung Trần lắc đầu.
“Trần Nhi, không nhận ra sao con lại biết gọi ta là mẫu phi?” Quý phi nương nương hiển nhiên không thể tin lời hắn nói.
“Là nương tử nói cho con biết, nếu nhìn thấy một người mặc hoàng bào thật uy nghiêm thì phải gọi là phụ hoàng, nếu như gặp một nữ nhân thật ung dung đẹp đẽ quý phái thì phải gọi là mẫu phi.” Mộ Dung Trần dùng ngón tay chỉ Cung Tuyết Thiến, hiển nhiên nói.
Cung Tuyết Thiến đau đầu nhức óc, hắn không thể đừng bắt nàng ra mặt sao? Bây giờ không còn cách nào khác đành phải đi qua hành lễ: “Mạnh Tâm Nghi bái kiến Hoàng thượng, quý phi nương nương.”
“Tâm Nghi, rốt cuộc sao nó lại thế này?” Quý phi nương nương liền giữ lấy nàng.
“Hồi bẩm nương nương, thái y chỉ nói là Vương gia không có bất kỳ dấu hiệu không ổn nào, thân thể cũng rất khỏe, nhưng lại không tra ra nguyên nhân.” Cung Tuyết Thiến trả lời đúng sự thật.
“Vậy là thật, Vũ Nhi cũng nói như vậy.” Quý phi nương nương lập tức bị đả kích mà lui về phía sau vài bước, được thái giám ở phía sau đỡ lấy.
“Người đâu, truyền toàn bộ thái y đến cho trẫm.” Hoàng thượng mang sắc mặt khó coi, ra lệnh.
“Dạ, nô tài tuân chỉ.” Một thái giám lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh, mười mấy thái y vào phòng, vừa muốn hành lễ thì đã bị Hoàng thượng ngắt lời: “Miễn, mau bắt mạch xem Vương gia thế nào?”
“Dạ.” Mười mấy thái y dàn ra, từng người một đều rất thận trọng, rất cẩn thận bắt mạch cho Vương gia.
“Các ngươi nhanh lên, xong chưa?” Mộ Dung Trần có chút không kiên nhẫn thúc giục, nhưng biểu tình kia, giọng điệu kia trăm phần trăm là của một đứa trẻ.
Hắn như vậy khiến cho Hoàng thượng và quý phi nương nương đau lòng khổ sở, vốn là một nhi tử có can đảm có tri thức, có quyết đoán mà lại biến thành như vậy, sao không khiến lòng người chua xót được.
“Vương gia, chờ một chút nữa, xong ngay thôi.” Cung Tuyết Thiến khẽ nói.
“Được rồi, nhưng mà đợi lát nữa nương tử phải hôn nhẹ ta.” Khóe môi Mộ Dung Trần nở một nụ cười.
Khuôn mặt của Cung Tuyết Thiến lập tức đỏ lên, giọng điệu của hắn như một đứa trẻ muốn ăn đường vậy. Người khác muốn cười cũng không dám cười, đều cúi đầu xuống, Hoàng thượng ở đây, nếu dám cười ra tiếng thì trừ phi không muốn sống nữa.
May là thái y đều đã bắt mạch xong, phá vỡ sự xấu hổ này, cùng nhau đứng lên bẩm báo: “Hoàng thượng, nương nương, chúng thần đã kiểm tra cẩn thận, Vương gia không có bất kỳ dấu hiệu không ổn nào, còn về phần vì sao Vương gia lại trở thành thế này thì bọn thần nhất thời vẫn chưa rõ.”
“Chưa rõ, cũng không biết, một đám phế vật, trẫm nuôi các ngươi có tác dụng gì?” Hoàng thượng giận tím mặt.
“Chúng thần vô năng, xin Hoàng thượng thứ tội.”
“Nếu đã vô năng thì giữ lại các ngươi cũng không có tác dụng gì. Người đâu, kéo xuống chém cho trẫm.” Hoàng thượng phẫn nộ ra lệnh.
“Hoàng thượng tha mạng.” Các thái y vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Phụ hoàng, hãy suy tính cẩn thận rồi hẵng làm. Thái y không có cách, cho dù phụ hoàng có giết bọn họ, bọn họ cũng không có cách. Không bằng cho bọn họ cơ hội, để bọn họ cùng trị liệu cho hoàng huynh.” Mộ Dung Phong vẫn luôn ở bên cạnh, đứng ra nói. Hắn cũng không thể để phụ hoàng vì phẫn nộ mà thật sự giết những thái y vô tội đó.
“Được, trẫm nghe lời con, cho bọn chúng ba tháng, nếu ba tháng sau Trần Nhi còn không khỏe lại thì cũng đừng trách trẫm.” Thật ra Hoàng thượng cũng không phải thật sự muốn giết bọn họ, đúng lúc mượn lời này mà có đường lui.
“Tạ ơn Hoàng thượng không giết, chúng thần nhất định cố hết sức.” Thái y tạ ơn.
Tất cả mọi người trong phòng, duy chỉ có Mộ Dung Trần là nhàm chán nhìn bọn họ, không tiếp tục nhịn được nữa đi đến bên cạnh Cung Tuyết Thiến nói: “Nương tử, bọn họ xong chưa? Ta muốn hôn nhẹ.”
“Trần Nhi.” Quý phi nương nương nhìn hắn, vừa đau lòng vừa thất vọng. Nhiều năm cố gắng như vậy đã uổng phí, nước mắt nhịn không được rơi xuống, vì hắn, cũng vì mình.
“Mẫu phi, không cần thương tâm, hoàng huynh sẽ khá hơn, huống chi người còn có chúng con, người cùng phụ hoàng hồi cung nghỉ ngơi trước đi.” Mộ Dung Phong đỡ lấy bà nói.
“Đúng, ta còn có các con nữa.” Quý phi nương nương gật đầu, chuyện đã như vậy rồi, bà còn có thể làm sao?
Hoàng thượng đi rồi nhưng Vương phủ lại không nhờ vậy mà yên tĩnh lại.
Suốt một ngày, từ thái tử, vương gia, công chúa, phò mã, đại thần, phàm là những người có uy tín danh dự đều đến đủ cả, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy Vương gia biến ngốc.
Mệt mỏi suốt một ngày, biết mọi người đã đi rồi, Cung Tuyết Thiến mới mệt mỏi, lập tức ngồi xuống.
“Tâm Nghi, mệt chết đi phải không? Vậy vì sao nàng lại không muốn ta đuổi bọn họ đi?” Mộ Dung Vũ khó hiểu nhìn nàng.
“Bọn họ chính là muốn đến tìm hiểu thật giả, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngốc đến nỗi tin rằng bọn họ thật sự đến thăm Vương gia sao? Nếu mục đích của bọn họ là vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể thỏa mãn bọn họ. Nếu không, bọn họ còn có thể tới nữa. Thật đơn giản, ta liền để bọn họ thấy được trong một ngày, cuộc sống sau này cũng thanh tĩnh, không ai quấy rầy.” Cung Tuyết Thiến giải thích, bằng không, hắn nghĩ rằng nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mới đi tiếp đãi bọn họ sao?
“Ừ, nàng nói rất đúng.” Mộ Dung Vũ thấy đầu nàng đổ đầy mồ hôi, vừa định dùng khăn lụa lau giúp nàng thì cả người bỗng chốc bị người ta đẩy ra.
“Nương tử là của ta, không phải của ngươi, không cho phép ngươi tới gần nàng.” Mộ Dung Trần ngang ngược dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn, sau đó lấy khăn lụa của mình ra lau mồ hôi cho nàng, nói: “Nương tử, ta lau cho nàng, không được để người khác lau cho nàng.”
“Được.” Trên mặt Cung Tuyết Thiến nở nụ cười tươi, hắn ngang ngược, hắn tham lam muốn giữ lấy nàng khiến nàng cảm thấy thật hạnh phúc.