Từ sau khi bị Mộ Dung Trần cảnh cáo, Cung Tuyết Thiến thật sự ngoan ngoãn ở trong Tuyết Uyển, không có việc gì làm liền luyện viết chữ, dù sao nàng cũng thích viết chữ bút lông, còn có thể rèn luyện tính tình.
“Tiểu thư, chữ của người so với trước kia thật đẹp.” Tiểu Vân đi vào, cầm chữ viết bút lông lên, khen nàng.
“Trước kia chữ của ta rất xấu sao?” Cung Tuyết Thiến buông bút hỏi, chắc là không phải chứ?
“Cũng không phải, chỉ là trước kia tiểu thư không có tâm tư viết này nọ, thường thường trêu chọc cho lão gia tức giận rung râu trợn mắt.”Tiểu Vân nhớ lại chuyện trước kia, bất giác nở nụ cười.
“Trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ khác rồi, dù sao bây giờ ta cũng không có chuyện gì làm.” Cung Tuyết Thiến nói, tùy tiện tìm một lý do.
“Tiểu thư, người không buồn ư? Có muốn nô tỳ cùng người đến hoa viên dạo chơi một chút không?” Tiểu Vân thử hỏi.
“Buồn, có điều không còn cách nào khác, ta không muốn ngồi không, rảnh rỗi lại đi tìm việc, lại càng không muốn cùng đám nữ nhân kia phát sinh xung đột gì đó. Ta chỉ muốn bình thản ở đây chờ qua năm năm, sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này.” Cung Tuyết Thiến duỗi người, nàng đã có quyết định của mình.
“Tiểu thư, người thật sự trưởng thành rồi, làm cho nô tỳ không dám tin. Có điều tiểu thư yên tâm, những nữ nhân đó sẽ không dám tìm người phiền toái nữa, lần trước Tiểu thư cào mặt Tình Cơ, không bị Vương gia trừng phạt, các nàng đã không còn dám chọc giận người nữa.” Tiểu Vân nói, trong mắt đều là bội phục.
“Đúng rồi, mặt của Tình Cơ thế nào rồi? Đã tốt lên chưa?” Cung Tuyết Thiến hỏi, nàng thật sự không muốn hủy dung nàng ta, dù sao khuôn mặt của nữ nhân rất quan trọng.
“Tiểu thư yên tâm, đã khá lên nhiều, không có để lại sẹo.” Tiểu Vân hồi đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến thả lỏng tâm.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy người thật sự rất buồn, nô tỳ cùng người đi hoa viên xem cá vàng, được không?” Tiểu Vân đề nghị, tuy rằng tiểu thư đã hiểu chuyện, nhưng nàng cũng không muốn tiểu thư buồn đến hỏng người.
“Được rồi, ta thật sự cũng đã lâu không đi ra ngoài.” Cung Tuyết Thiến nói, cũng nên đi ra ngoài một chút.
“Đúng nha, tiểu thư một tháng rồi không có đi ra ngoài.” Tiểu Vân gật đầu.
Đi đến hoa viên, lần đầu tiên Cung Tuyết Thiến mới thật sự đánh giá hoa viên này, cảm thán đúng là người hoàng gia, nhìn xem: tiểu kiều lưu thủy (Cầu nhỏ bắt qua dòng nước), thính lâu nhã các, mẫu đơn quý báu, hoa lan cao quý, có thể nói cái gì muốn cũng đều có cả.
Nàng ngồi vào một bên đầu cầu gỗ, thả chân xuống dưới, lấy tay bám vào lan can, nhìn đàn cá nhỏ đủ màu bơi qua bơi lại, tâm tư thật sự tốt lên rất nhiều.
“Tiểu thư, nô tỳ đi lấy giúp người một ít đồ ăn cho cá.” Tiểu Vân ở bên cạnh liền nói.
“Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.
Nhìn cá bơi động bên dưới, nhịn không được lắc lư đầu, đung đưa chân hát:
Ngư nha ngư nha tại na thủy trung du,
Hoa nha thoại nha khai tại chi nha đầu,
Kí bất thanh tòng na nhất cá thì hậu nha,
Ngã đích tâm khai thủy cân trứ nhĩ tẩu
Tạm dịch theo ngu ý của ta T_T:
Cá à cá à, bơi bơi trong nước,
Hoa à nói đi, các cánh hoa hé nở đầu cành,
Không còn rõ từ lúc nào
Ttâm của ta đều đã theo ngươi đi mất.
Nàng đang hát vui vẻ, đột nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm nam sinh tò mò dễ nghe, hù dọa nàng nhảy dựng.
“Ngươi đang hát cái gì vậy?”
Từ sau khi bị Mộ Dung Trần cảnh cáo, Cung Tuyết Thiến thật sự ngoan ngoãn ở trong Tuyết Uyển, không có việc gì làm liền luyện viết chữ, dù sao nàng cũng thích viết chữ bút lông, còn có thể rèn luyện tính tình.
“Tiểu thư, chữ của người so với trước kia thật đẹp.” Tiểu Vân đi vào, cầm chữ viết bút lông lên, khen nàng.
“Trước kia chữ của ta rất xấu sao?” Cung Tuyết Thiến buông bút hỏi, chắc là không phải chứ?
“Cũng không phải, chỉ là trước kia tiểu thư không có tâm tư viết này nọ, thường thường trêu chọc cho lão gia tức giận rung râu trợn mắt.”Tiểu Vân nhớ lại chuyện trước kia, bất giác nở nụ cười.
“Trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ khác rồi, dù sao bây giờ ta cũng không có chuyện gì làm.” Cung Tuyết Thiến nói, tùy tiện tìm một lý do.
“Tiểu thư, người không buồn ư? Có muốn nô tỳ cùng người đến hoa viên dạo chơi một chút không?” Tiểu Vân thử hỏi.
“Buồn, có điều không còn cách nào khác, ta không muốn ngồi không, rảnh rỗi lại đi tìm việc, lại càng không muốn cùng đám nữ nhân kia phát sinh xung đột gì đó. Ta chỉ muốn bình thản ở đây chờ qua năm năm, sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này.” Cung Tuyết Thiến duỗi người, nàng đã có quyết định của mình.
“Tiểu thư, người thật sự trưởng thành rồi, làm cho nô tỳ không dám tin. Có điều tiểu thư yên tâm, những nữ nhân đó sẽ không dám tìm người phiền toái nữa, lần trước Tiểu thư cào mặt Tình Cơ, không bị Vương gia trừng phạt, các nàng đã không còn dám chọc giận người nữa.” Tiểu Vân nói, trong mắt đều là bội phục.
“Đúng rồi, mặt của Tình Cơ thế nào rồi? Đã tốt lên chưa?” Cung Tuyết Thiến hỏi, nàng thật sự không muốn hủy dung nàng ta, dù sao khuôn mặt của nữ nhân rất quan trọng.
“Tiểu thư yên tâm, đã khá lên nhiều, không có để lại sẹo.” Tiểu Vân hồi đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến thả lỏng tâm.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy người thật sự rất buồn, nô tỳ cùng người đi hoa viên xem cá vàng, được không?” Tiểu Vân đề nghị, tuy rằng tiểu thư đã hiểu chuyện, nhưng nàng cũng không muốn tiểu thư buồn đến hỏng người.
“Được rồi, ta thật sự cũng đã lâu không đi ra ngoài.” Cung Tuyết Thiến nói, cũng nên đi ra ngoài một chút.
“Đúng nha, tiểu thư một tháng rồi không có đi ra ngoài.” Tiểu Vân gật đầu.
Đi đến hoa viên, lần đầu tiên Cung Tuyết Thiến mới thật sự đánh giá hoa viên này, cảm thán đúng là người hoàng gia, nhìn xem: tiểu kiều lưu thủy (Cầu nhỏ bắt qua dòng nước), thính lâu nhã các, mẫu đơn quý báu, hoa lan cao quý, có thể nói cái gì muốn cũng đều có cả.
Nàng ngồi vào một bên đầu cầu gỗ, thả chân xuống dưới, lấy tay bám vào lan can, nhìn đàn cá nhỏ đủ màu bơi qua bơi lại, tâm tư thật sự tốt lên rất nhiều.
“Tiểu thư, nô tỳ đi lấy giúp người một ít đồ ăn cho cá.” Tiểu Vân ở bên cạnh liền nói.
“Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.
Nhìn cá bơi động bên dưới, nhịn không được lắc lư đầu, đung đưa chân hát:
Ngư nha ngư nha tại na thủy trung du,
Hoa nha thoại nha khai tại chi nha đầu,
Kí bất thanh tòng na nhất cá thì hậu nha,
Ngã đích tâm khai thủy cân trứ nhĩ tẩu
Tạm dịch theo ngu ý của ta T_T:
Cá à cá à, bơi bơi trong nước,
Hoa à nói đi, các cánh hoa hé nở đầu cành,
Không còn rõ từ lúc nào
Ttâm của ta đều đã theo ngươi đi mất.
Nàng đang hát vui vẻ, đột nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm nam sinh tò mò dễ nghe, hù dọa nàng nhảy dựng.
“Ngươi đang hát cái gì vậy?”