Mộ Dung Vũ lộ lên một nụ cười hạnh phúc, đi tới bên cạnh, từ phía sau ôm lấy nàng, cầm lấy tay nàng như muốn nghênh đón cánh hoa đào đang rơi xuống
Cung Tuyết Thiến hoảng sợ vội rút tay về, xoay người lại, sắc mặt đỏ lên xấu hổ nói: “Vương gia chúng ta đi đến phía trước xem.”
“Được.” Mộ Dung Vũ mỉm cười gật đầu, còn tưởng rằng nàng đang thẹn thùng ngượng ngùng.
Cung Tuyết Thiến cũng đang thầm tính toán làm sao mở miệng với hắn.
Cách đó không xa Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Phong và Mộ Dung Vân đang đi tới.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử – Vương gia, vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn vô số vẻ mặt xấu hổ của các nữ nhân, các nàng đều đưa qua cành hoa đào.
Mộ Dung Trần cũng chỉ là lạnh lùng tiêu sái đi qua, vẻ mặt âm trầm không kiên nhẫn.
Phía sau các thiếu nữ đều tỏ vẻ mặt thất vọng nhìn theo bóng lưng của hắn, muốn đem hoa đào đưa cho hai vị Vương gia lại chỉ thấy bọn họ lạnh lùng nhìn các nàng liếc mắt một cái, cái gì vậy? Hoàng huynh không cần? Liền chuyển hướng bọn họ sao?
“Hoàng huynh, huynh không cần bày ra bộ dạng này, huynh nhìn kỹ xem, nói không chừng sẽ tìm thấy người huynh cần”. Mộ Dung Phong bất đắc dĩ nói, hắn biết ở trong lòng hoàng huynh cho đến bây giờ vẫn luôn là Liễu Nhu.
“Chính là, quý phủ của hoàng huynh đã năm năm chưa có nữ nhân nào mới đến, lúc nào cũng ở chung với các nàng như vậy huynh không chán ghét sao?” Mộ Dung Vân ở bên cạnh cũng nói.
“Hóa ra các ngươi trăm phương nghìn kế kéo ta tới nơi này là vì chuyện này ư? Ta đây đi trước, ta còn có chuyện phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở đây làm chuyện nhàm chán”. Mộ Dung Trần biết bọn họ là có lòng tốt, không phải là mình không cảm kích mà là không ai có thể thay thế Liễu Nhu.
“Hoàng huynh, nếu đã đến đây rồi cũng đừng có đi sớm vậy, giúp ta, giúp ta tìm mỹ nữ, cũng không phải ý tồi nha”. Mộ Dung Phong kéo lại, trong lòng hắn vẫn hy vọng có nhiều loại nữ tử như vậy có thể hấp dẫn ánh mắt của hoàng huynh hắn.
“Đúng vậy không bằng hoàng huynh thay ta chọn lựa đi”. Mộ Dung Vân cũng thông minh giữ chặt một cái cánh tay của hắn, không còn cách nào khác, đây là chỉ thị của Ngũ hoàng huynh mà.
“Các ngươi nghĩ ta rảnh rỗi như vậy à?”. Mộ Dung Trần tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn cùng bọn họ tiếp tục đi lên phía trước .
Dọc theo đường đi không ít cô gái đều muốn tung khăn thêu hoa biểu đạt tình cảm ái mộ nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt kia âm trầm đã bị hù dọa làm cho bàn tay các nàng sớm rụt trở về, nghe nói qua Tam vương gia mặc dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử nhưng lại lãnh khốc vô tình.
“Hoàng huynh, huynh không chọn cũng không cần bày vẻ mặt âm trầm dọa người như vậy được không?” Mộ Dung Phong bất đắc dĩ nói.
“Hoàng huynh cười một cái được không? Huynh xem, mỹ nữ đều bị huynh dọa chạy hết rồi”.Mộ Dung Vân cũng trêu chọc.
“Các ngươi tự quản mình cho tốt là được rồi. Dọa chạy mất? Vậy các ngươi tự mình đi đi”.Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn bọn họ, tâm tư bọn họ là gì chính mình vẫn chưa rõ sao?
Ai… Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu một cái. Mộ Dung Vân đột nhiên phát hiện Mộ Dung Vũ đi ở phía trước, bên cạnh hắn còn thoáng có bóng dáng một nữ nhân xa lạ, cảm thấy kinh ngạc mang theo vài phần hứng thú hỏi: “Hoàng huynh, các huynh xem nữ tử bên người Thập tứ đệ là ai?”
Mộ Dung Phong nghe được hắn nói như vậy liền nhìn thấy bóng dáng nữ tử rất mảnh khảnh, lắc lắc đầu nói: “Không quen biết”.
“Chúng ta đi đến đấy xem trộm đi, tiểu tử này rốt cục nghĩ thông suốt rồi ư”. Mộ Dung Vân hưng phấn đề nghị, hắn cũng muốn biết là dạng nữ tử nào mà có khả năng mà hấp dẫn được Thập tứ đệ.
Mộ Dung Vũ lộ lên một nụ cười hạnh phúc, đi tới bên cạnh, từ phía sau ôm lấy nàng, cầm lấy tay nàng như muốn nghênh đón cánh hoa đào đang rơi xuống
Cung Tuyết Thiến hoảng sợ vội rút tay về, xoay người lại, sắc mặt đỏ lên xấu hổ nói: “Vương gia chúng ta đi đến phía trước xem.”
“Được.” Mộ Dung Vũ mỉm cười gật đầu, còn tưởng rằng nàng đang thẹn thùng ngượng ngùng.
Cung Tuyết Thiến cũng đang thầm tính toán làm sao mở miệng với hắn.
Cách đó không xa Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Phong và Mộ Dung Vân đang đi tới.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử – Vương gia, vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn vô số vẻ mặt xấu hổ của các nữ nhân, các nàng đều đưa qua cành hoa đào.
Mộ Dung Trần cũng chỉ là lạnh lùng tiêu sái đi qua, vẻ mặt âm trầm không kiên nhẫn.
Phía sau các thiếu nữ đều tỏ vẻ mặt thất vọng nhìn theo bóng lưng của hắn, muốn đem hoa đào đưa cho hai vị Vương gia lại chỉ thấy bọn họ lạnh lùng nhìn các nàng liếc mắt một cái, cái gì vậy? Hoàng huynh không cần? Liền chuyển hướng bọn họ sao?
“Hoàng huynh, huynh không cần bày ra bộ dạng này, huynh nhìn kỹ xem, nói không chừng sẽ tìm thấy người huynh cần”. Mộ Dung Phong bất đắc dĩ nói, hắn biết ở trong lòng hoàng huynh cho đến bây giờ vẫn luôn là Liễu Nhu.
“Chính là, quý phủ của hoàng huynh đã năm năm chưa có nữ nhân nào mới đến, lúc nào cũng ở chung với các nàng như vậy huynh không chán ghét sao?” Mộ Dung Vân ở bên cạnh cũng nói.
“Hóa ra các ngươi trăm phương nghìn kế kéo ta tới nơi này là vì chuyện này ư? Ta đây đi trước, ta còn có chuyện phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở đây làm chuyện nhàm chán”. Mộ Dung Trần biết bọn họ là có lòng tốt, không phải là mình không cảm kích mà là không ai có thể thay thế Liễu Nhu.
“Hoàng huynh, nếu đã đến đây rồi cũng đừng có đi sớm vậy, giúp ta, giúp ta tìm mỹ nữ, cũng không phải ý tồi nha”. Mộ Dung Phong kéo lại, trong lòng hắn vẫn hy vọng có nhiều loại nữ tử như vậy có thể hấp dẫn ánh mắt của hoàng huynh hắn.
“Đúng vậy không bằng hoàng huynh thay ta chọn lựa đi”. Mộ Dung Vân cũng thông minh giữ chặt một cái cánh tay của hắn, không còn cách nào khác, đây là chỉ thị của Ngũ hoàng huynh mà.
“Các ngươi nghĩ ta rảnh rỗi như vậy à?”. Mộ Dung Trần tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn cùng bọn họ tiếp tục đi lên phía trước .
Dọc theo đường đi không ít cô gái đều muốn tung khăn thêu hoa biểu đạt tình cảm ái mộ nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt kia âm trầm đã bị hù dọa làm cho bàn tay các nàng sớm rụt trở về, nghe nói qua Tam vương gia mặc dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử nhưng lại lãnh khốc vô tình.
“Hoàng huynh, huynh không chọn cũng không cần bày vẻ mặt âm trầm dọa người như vậy được không?” Mộ Dung Phong bất đắc dĩ nói.
“Hoàng huynh cười một cái được không? Huynh xem, mỹ nữ đều bị huynh dọa chạy hết rồi”.Mộ Dung Vân cũng trêu chọc.
“Các ngươi tự quản mình cho tốt là được rồi. Dọa chạy mất? Vậy các ngươi tự mình đi đi”.Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn bọn họ, tâm tư bọn họ là gì chính mình vẫn chưa rõ sao?
Ai… Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu một cái. Mộ Dung Vân đột nhiên phát hiện Mộ Dung Vũ đi ở phía trước, bên cạnh hắn còn thoáng có bóng dáng một nữ nhân xa lạ, cảm thấy kinh ngạc mang theo vài phần hứng thú hỏi: “Hoàng huynh, các huynh xem nữ tử bên người Thập tứ đệ là ai?”
Mộ Dung Phong nghe được hắn nói như vậy liền nhìn thấy bóng dáng nữ tử rất mảnh khảnh, lắc lắc đầu nói: “Không quen biết”.
“Chúng ta đi đến đấy xem trộm đi, tiểu tử này rốt cục nghĩ thông suốt rồi ư”. Mộ Dung Vân hưng phấn đề nghị, hắn cũng muốn biết là dạng nữ tử nào mà có khả năng mà hấp dẫn được Thập tứ đệ.