Khi tiếng ca chấm dứt, nàng liền vội nói: “Công tử, ta có thể rời đi được không? Ta sợ người nhà sẽ tìm không thấy ta.” Nàng tùy tiện viện đại một lý do.
“Được thôi.” Mộ Dung Trần hơi buông lỏng người nàng ra. Nàng cũng thật biết lấy lý do.
Cung Tuyết Thiến giống như được đặc xá liền tựa như muốn chạy đi, nhưng thân mình lại đột nhiên dừng lại ở bên thân người rắn chắc cường tráng, nàng mở to mắt. Không đợi nàng hiểu tại sao lại thế này? Trên môi của nàng liền cảm giác một mảnh mềm mại cùng ấm áp, trong đầu mơ hồ, hắn đang làm cái gì? Có phải hắn hôn nàng không?
Mà có điều nàng chỉ ngây ngốc đứng nhìn để hắn tùy ý dùng cái miệng mềm mại như cánh hoa hấp dẫn mình, một cảm giác kỳ dị ngọt ngào khiến nàng nảy sinh ra một loại xúc động khó hiểu.
Mộ Dung Trần vốn định trừng phạt, giáo huấn nàng một chút nhưng không nghĩ đến hương vị của nàng thanh khiết, lại còn mang theo mùi thơm ngát phảng phất của hoa đào, tuy rằng vẫn còn ngây ngô không có một tia phản ứng, nhưng lại càng làm cho tay hắn không khỏi gắt gao siết lấy eo nàng, mặt khác bàn tay còn lại đặt ở sau đầu nàng, đem đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào trong miệng nàng, làm cho lưỡi nàng đáp lại mình.
Trong đầu Cung Tuyết Thiến hoàn toàn mơ hồ, chỉ có một ý niệm, đây chính là hôn sao? Đây có phải là cách hôn mà trong tiểu thuyết đã viết hay không? Hóa ra cảm giác thực sự tốt đẹp, đột nhiên nàng có cảm giác hắn đang thử mình, nên lập tức tỉnh táo lại, nàng đang làm cái gì vậy? Nàng dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng phát hiện chính mình lại không còn một chút khí lực nào cả.
Dường như cảm nhận được sự phản kháng của nàng, Mộ Dung Trần càng ôm nàng chặt hơn, gần như điên cuồng hôn nàng, tựa hồ như muốn đem nàng hòa nhập vào cơ thể của chính mình.
Cung Tuyết Thiến từ từ thôi không giãy dụa, bởi vì loại cảm giác khó hiểu này càng ngày trở nên mãnh liệt, nàng thậm chí bắt đầu thử thăm dò, chậm rãi đáp lại hắn, lòng nàng hưng phấn nhưng lại sợ hãi, thần bí rồi lại tò mò. Cảm giác đặc biệt làm cho nàng muốn rời đi nhưng lại càng không thể.
Trong rừng hoa đào bay đầy trời, có hai người vẫn gắt gao ôm lấy nhau, hai người hôn nhau như lửa như nước, khó tách rời. Những đóa hoa phấn hồng không ngừng rơi xuống trên đỉnh đầu họ, tạo nên một cảnh tượng đẹp tuyệt mĩ.
Không biết trôi qua bao lâu, thân mình Cung Tuyết Thiến càng ngày càng vô lực, chỉ có thể đem thân mình tựa vào lồng ngực hắn, Mộ Dung Trần liều lĩnh hôn nàng, mi nàng, mắt nàng, vành tai của nàng, thân thể hắn xúc động đến muốn phát đau.
Môi bắt đầu dừng lại trước ngực nàng, dùng răng mở dây buộc trước ngực, hắn muốn nàng, vô cùng muốn nàng.
Cung Tuyết Thiến đắm chìm vào nụ hôn, hoàn toàn nhắm mắt không biết hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Hay là kế tiếp sẽ phát sinh cái gì?
Vạt áo lặng lẽ mở ra, lộ ra một màu đỏ thẫm của yếm, cùng với trước ngực nhô cao.
Mắt Mộ Dung Trần càng thêm tối lại, đầu lưỡi khẽ liếm trước cảnh xuân phóng khoáng của nàng, nàng chỉ cảm thấy trong người có một loại khát vọng, loại khoái hoạt không nói thành lời từ đầu lưỡi hắn truyền đến làm cho nàng hoàn toàn không thể ngăn cản.
Răng khẽ cắn, cái yếm liền rớt xuống dưới, lộ ra một mảnh, cùng với hai bầu ngực là hai nụ hoa đào run lên nhè nhẹ, hắn nhất thời cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, bản thân không thể khống chế được liền ôm nàng nằm ngã ra bãi cỏ được bao phủ đầy hoa.
Khi tiếng ca chấm dứt, nàng liền vội nói: “Công tử, ta có thể rời đi được không? Ta sợ người nhà sẽ tìm không thấy ta.” Nàng tùy tiện viện đại một lý do.
“Được thôi.” Mộ Dung Trần hơi buông lỏng người nàng ra. Nàng cũng thật biết lấy lý do.
Cung Tuyết Thiến giống như được đặc xá liền tựa như muốn chạy đi, nhưng thân mình lại đột nhiên dừng lại ở bên thân người rắn chắc cường tráng, nàng mở to mắt. Không đợi nàng hiểu tại sao lại thế này? Trên môi của nàng liền cảm giác một mảnh mềm mại cùng ấm áp, trong đầu mơ hồ, hắn đang làm cái gì? Có phải hắn hôn nàng không?
Mà có điều nàng chỉ ngây ngốc đứng nhìn để hắn tùy ý dùng cái miệng mềm mại như cánh hoa hấp dẫn mình, một cảm giác kỳ dị ngọt ngào khiến nàng nảy sinh ra một loại xúc động khó hiểu.
Mộ Dung Trần vốn định trừng phạt, giáo huấn nàng một chút nhưng không nghĩ đến hương vị của nàng thanh khiết, lại còn mang theo mùi thơm ngát phảng phất của hoa đào, tuy rằng vẫn còn ngây ngô không có một tia phản ứng, nhưng lại càng làm cho tay hắn không khỏi gắt gao siết lấy eo nàng, mặt khác bàn tay còn lại đặt ở sau đầu nàng, đem đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào trong miệng nàng, làm cho lưỡi nàng đáp lại mình.
Trong đầu Cung Tuyết Thiến hoàn toàn mơ hồ, chỉ có một ý niệm, đây chính là hôn sao? Đây có phải là cách hôn mà trong tiểu thuyết đã viết hay không? Hóa ra cảm giác thực sự tốt đẹp, đột nhiên nàng có cảm giác hắn đang thử mình, nên lập tức tỉnh táo lại, nàng đang làm cái gì vậy? Nàng dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng phát hiện chính mình lại không còn một chút khí lực nào cả.
Dường như cảm nhận được sự phản kháng của nàng, Mộ Dung Trần càng ôm nàng chặt hơn, gần như điên cuồng hôn nàng, tựa hồ như muốn đem nàng hòa nhập vào cơ thể của chính mình.
Cung Tuyết Thiến từ từ thôi không giãy dụa, bởi vì loại cảm giác khó hiểu này càng ngày trở nên mãnh liệt, nàng thậm chí bắt đầu thử thăm dò, chậm rãi đáp lại hắn, lòng nàng hưng phấn nhưng lại sợ hãi, thần bí rồi lại tò mò. Cảm giác đặc biệt làm cho nàng muốn rời đi nhưng lại càng không thể.
Trong rừng hoa đào bay đầy trời, có hai người vẫn gắt gao ôm lấy nhau, hai người hôn nhau như lửa như nước, khó tách rời. Những đóa hoa phấn hồng không ngừng rơi xuống trên đỉnh đầu họ, tạo nên một cảnh tượng đẹp tuyệt mĩ.
Không biết trôi qua bao lâu, thân mình Cung Tuyết Thiến càng ngày càng vô lực, chỉ có thể đem thân mình tựa vào lồng ngực hắn, Mộ Dung Trần liều lĩnh hôn nàng, mi nàng, mắt nàng, vành tai của nàng, thân thể hắn xúc động đến muốn phát đau.
Môi bắt đầu dừng lại trước ngực nàng, dùng răng mở dây buộc trước ngực, hắn muốn nàng, vô cùng muốn nàng.
Cung Tuyết Thiến đắm chìm vào nụ hôn, hoàn toàn nhắm mắt không biết hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Hay là kế tiếp sẽ phát sinh cái gì?
Vạt áo lặng lẽ mở ra, lộ ra một màu đỏ thẫm của yếm, cùng với trước ngực nhô cao.
Mắt Mộ Dung Trần càng thêm tối lại, đầu lưỡi khẽ liếm trước cảnh xuân phóng khoáng của nàng, nàng chỉ cảm thấy trong người có một loại khát vọng, loại khoái hoạt không nói thành lời từ đầu lưỡi hắn truyền đến làm cho nàng hoàn toàn không thể ngăn cản.
Răng khẽ cắn, cái yếm liền rớt xuống dưới, lộ ra một mảnh, cùng với hai bầu ngực là hai nụ hoa đào run lên nhè nhẹ, hắn nhất thời cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, bản thân không thể khống chế được liền ôm nàng nằm ngã ra bãi cỏ được bao phủ đầy hoa.