“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương sẽ không buông tha ngươi.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần kiên định lạnh lùng, bởi vì thân thể hắn thích sự xúc động của nàng.
Thấy hắn không cho mình đường lui, Cung Tuyết Thiến buộc bản thân phải tỉnh táo lại, lúc lâu sau, mới hít một hơi thật sâu, khôi phục lại bình tĩnh, nói “Dù thế nào đi nữa, ngươi để cho ta quay về Mạnh gia trước, đã năm năm rồi, ta muốn bái tế phụ thân.”
Nàng biết bản thân không thể đối chọi gay gắt cùng hắn, nếu không người bị thiệt chính là mình. Cho nên nàng lại đánh vào tình cảm. Tiểu Vân đó nói hắn rất tôn kính cha, hy vọng nói như vậy ít ra hắn sẽ đáp ứng nàng? Chỉ cần không quay về Vương phủ, thân thể nàng vẫn được tự do.
“Được, Bổn Vương cho ngươi mười ngày, mười ngày sau, ngươi phải quay về Vương phủ.”Mộ Dung Trần gật đầu đáp ứng, xem như là vì sư phụ, hắn sẽ đáp ứng nàng.
“Được. Ta đi trước.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng sẽ dùng mười ngày này để nghĩ cách rời khỏi kinh thành, trốn đến một nơi thật xa.
“Bổn vương đưa ngươi trở về.” Mộ Dung Trần không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, kéo tay nàng định đi.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến gọi hắn lại.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Mộ Dung Trần hơi không kiên nhẫn.
“Ngươi xoay người sang chỗ khác, ta sửa sang lại quần áo một chút.” Mặt Cung Tuyết Thiến hơi đỏ lên nói, dù sao ở kiếp trước nàng vẫn là một Tiểu cô nương chưa trải việc đời.
“Nên xem đều đã xem qua, xoay hay không xoay có khác gì nhau sao?” Mộ Dung Trần lãnh phúng (lạnh lùng + trào phúng) nói nhưng vẫn xoay người sang chỗ khác.
Phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tuyết Thiến ửng đỏ, đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại làm ra vẻ muốn đánh hắn nhưng nghĩ đến mình và hắn chênh lệch rất xa, vẫn là không thể không buông tha.
Đương nhiên hết thảy hành động của nàng đều không qua được mắt Mộ Dung Trần, nhìn thấy động tác của nàng giống như tiểu hài tử đáng yêu khoé môi không tự giác mỉm cười.
Sửa sang lại quần áo xong, Cung Tuyết Thiến cũng không thèm để ý đến hắn liền tự mình đi lên phía trước, tay nàng vô ý lướt nhẹ qua cành hoa đào, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, cho dù trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn?
Đột nhiên sau lưng có cảm giác lành lạnh? Nàng lập tức hồi phục tinh thần, nhìn thấy bốn phía đều là những đôi mắt ghen tỵ tràn ngập hận ý tóe lửa nhìn thẳng vào người nàng.
Làm gì vậy? Nàng sửng sốt, nhìn sang Mộ Dung Trần ở bên cạnh mới lập tức kịp phản ứng, nàng oan uổng muốn chết mất, nếu có lựa chọn, nàng nhất định sẽ cách xa hắn. Nàng không khỏi nhìn hắn nói: “Ngươi cách xa ta một chút, ta cũng không muốn bị ánh mắt của những nữ nhân kia giết chết.”
“Ngươi yên tâm, cho dù ngươi muốn chết, Bổn Vương cũng không cho phép đâu.” Mộ Dung Trần dứt khoát ôm nàng vào trong lòng, không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nàng, tâm tình hắn sẽ tốt lên.
“Ngươi muốn mưu sát ta cũng không cần dùng phương pháp này.” Cung Tuyết Thiến liều mạng giãy dụa kháng nghị.
“Thật đáng ghét.” Mộ Dung Trần không kiên nhẫn liền cúi đầu bao phủ miệng nàng.
Không khí xung quanh nhất thời yên lặng, các tiểu thư nửa ngượng ngùng nửa tò mò lấy khăn che mặt nhìn trộm.
Cung Tuyết Thiến mở to hai mắt, hắn…hắn cư nhiên giữa chốn đông người lại hôn nàng.
Mộ Dung Trần không để ý tới bộ dáng đang ngây ngốc của nàng, liền ôm nàng đi về phía cửa ra của lễ hội hoa đào.
Phía sau ồ lên một mảnh xôn xao, lần này trong ghen tỵ còn có hâm mộ, có thể được đệ nhất mỹ nam tử như Vuơng gia hôn một cái, ôm một cái, đời này cũng đủ thỏa mãn.
“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương sẽ không buông tha ngươi.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần kiên định lạnh lùng, bởi vì thân thể hắn thích sự xúc động của nàng.
Thấy hắn không cho mình đường lui, Cung Tuyết Thiến buộc bản thân phải tỉnh táo lại, lúc lâu sau, mới hít một hơi thật sâu, khôi phục lại bình tĩnh, nói “Dù thế nào đi nữa, ngươi để cho ta quay về Mạnh gia trước, đã năm năm rồi, ta muốn bái tế phụ thân.”
Nàng biết bản thân không thể đối chọi gay gắt cùng hắn, nếu không người bị thiệt chính là mình. Cho nên nàng lại đánh vào tình cảm. Tiểu Vân đó nói hắn rất tôn kính cha, hy vọng nói như vậy ít ra hắn sẽ đáp ứng nàng? Chỉ cần không quay về Vương phủ, thân thể nàng vẫn được tự do.
“Được, Bổn Vương cho ngươi mười ngày, mười ngày sau, ngươi phải quay về Vương phủ.”Mộ Dung Trần gật đầu đáp ứng, xem như là vì sư phụ, hắn sẽ đáp ứng nàng.
“Được. Ta đi trước.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng sẽ dùng mười ngày này để nghĩ cách rời khỏi kinh thành, trốn đến một nơi thật xa.
“Bổn vương đưa ngươi trở về.” Mộ Dung Trần không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, kéo tay nàng định đi.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến gọi hắn lại.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Mộ Dung Trần hơi không kiên nhẫn.
“Ngươi xoay người sang chỗ khác, ta sửa sang lại quần áo một chút.” Mặt Cung Tuyết Thiến hơi đỏ lên nói, dù sao ở kiếp trước nàng vẫn là một Tiểu cô nương chưa trải việc đời.
“Nên xem đều đã xem qua, xoay hay không xoay có khác gì nhau sao?” Mộ Dung Trần lãnh phúng (lạnh lùng + trào phúng) nói nhưng vẫn xoay người sang chỗ khác.
Phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tuyết Thiến ửng đỏ, đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại làm ra vẻ muốn đánh hắn nhưng nghĩ đến mình và hắn chênh lệch rất xa, vẫn là không thể không buông tha.
Đương nhiên hết thảy hành động của nàng đều không qua được mắt Mộ Dung Trần, nhìn thấy động tác của nàng giống như tiểu hài tử đáng yêu khoé môi không tự giác mỉm cười.
Sửa sang lại quần áo xong, Cung Tuyết Thiến cũng không thèm để ý đến hắn liền tự mình đi lên phía trước, tay nàng vô ý lướt nhẹ qua cành hoa đào, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, cho dù trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn?
Đột nhiên sau lưng có cảm giác lành lạnh? Nàng lập tức hồi phục tinh thần, nhìn thấy bốn phía đều là những đôi mắt ghen tỵ tràn ngập hận ý tóe lửa nhìn thẳng vào người nàng.
Làm gì vậy? Nàng sửng sốt, nhìn sang Mộ Dung Trần ở bên cạnh mới lập tức kịp phản ứng, nàng oan uổng muốn chết mất, nếu có lựa chọn, nàng nhất định sẽ cách xa hắn. Nàng không khỏi nhìn hắn nói: “Ngươi cách xa ta một chút, ta cũng không muốn bị ánh mắt của những nữ nhân kia giết chết.”
“Ngươi yên tâm, cho dù ngươi muốn chết, Bổn Vương cũng không cho phép đâu.” Mộ Dung Trần dứt khoát ôm nàng vào trong lòng, không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nàng, tâm tình hắn sẽ tốt lên.
“Ngươi muốn mưu sát ta cũng không cần dùng phương pháp này.” Cung Tuyết Thiến liều mạng giãy dụa kháng nghị.
“Thật đáng ghét.” Mộ Dung Trần không kiên nhẫn liền cúi đầu bao phủ miệng nàng.
Không khí xung quanh nhất thời yên lặng, các tiểu thư nửa ngượng ngùng nửa tò mò lấy khăn che mặt nhìn trộm.
Cung Tuyết Thiến mở to hai mắt, hắn…hắn cư nhiên giữa chốn đông người lại hôn nàng.
Mộ Dung Trần không để ý tới bộ dáng đang ngây ngốc của nàng, liền ôm nàng đi về phía cửa ra của lễ hội hoa đào.
Phía sau ồ lên một mảnh xôn xao, lần này trong ghen tỵ còn có hâm mộ, có thể được đệ nhất mỹ nam tử như Vuơng gia hôn một cái, ôm một cái, đời này cũng đủ thỏa mãn.