Đột nhiên cánh tay lại bị hắn bắt lấy, thân mình không vững ngã vào lồng ngực hắn.“Thế nào? Đây là vội vã muốn dâng mình sao? Yên tâm, Bổn Vương sẽ không để ngươi thất vọng.” Mộ Dung Trần tà ác nói ở bên tai nàng, liền kéo áo ngủ của nàng làm cho thân thể xinh xắn kiêu ngạo của nàng lộ ra trong không khí.
“Ngươi vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận, lại không thể che lại.
Rầm….Mộ Dung Trần hung hăng đẩy nàng ngã xuống trên giường, lạnh lùng uy hiếp: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi tốt nhất đừng để cho Bổn vương nghe được ngươi lại nói những lời này, bằng không Bổn vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.”
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng xoẹt, quần đùi của nàng cũng nằm trong tay hắn.
“á.” Cung Tuyết Thiến nổi giận, vội vàng dùng chăn bao bọc thân thể trần trụi của mình.
“Lại đây.” Mộ Dung Trần lại lạnh lùng ra lệnh.
“Mộ Dung Trần, ngươi tưởng ngươi là thiên hoàng lão tử sao? Cho dù là thiên hoàng lão tử ta cũng không sợ, có bản lĩnh thì giết ta đi.” Mặt Cung Tuyết Thiến đỏ bừng tức giận, miệng chửi bới.
“Giết ngươi? Yên tâm, hiện tại Bổn Vương còn luyến tiếc.” Mộ Dung Trần một phen liền lôi nàng ra, xoay người một cái liền đặt nàng ở dưới thân, ánh mắt tùy ý lướt khắp trên thân thể nàng.
“Ngươi vẫn nên giết ta.” Cung Tuyết Thiến nhắm mắt lại, xấu hổ muốn tự sát.
“Ta muốn để cho ngươi sống.” Mộ Dung Trần cắn vành tai của nàng, tay để trên ngực nàng.
Cả người Cung Tuyết Thiến lấm tấm mồ hôi, nàng nên làm gì bây giờ? Tuyệt vọng quát: “Mộ Dung Trần, ngươi là tên khốn kiếp, chẳng trách nữ nhân của ngươi không cần ngươi. Đáng đời ngươi, ngươi sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Thân mình Mộ Dung Trần lập tức cứng ngắc, trên mặt nháy mắt lạnh như băng, ánh mắt hừng hực lửa giận nhìn nàng chằm chằm tựa hồ muốn biến nàng thành tro tàn.
Cung Tuyết Thiến sợ hãi nhìn hắn, bộ dạng của hắn tựa như mãnh hổ đang phẫn nộ muốn ăn thịt người, hơi thở nguy hiểm kia hết sức căng thẳng.
Bốp….một cái tát hung hăng đánh vào mặt nàng, trong nháy mắt nàng liền cảm giác được trong miệng ngai ngái, còn có một cỗ nhiệt lưu lưu lại trên khóe miệng.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, không có một tia thương tiếc đồng tình, nháy mắt liền chuyển sang điên cuồng trả thù, thô bạo, không chút nào thương tiếc lấy tay tách hai chân của nàng ra, tựa như phát tiết phẫn nộ tích tụ trong lòng đã lâu.
“Không, đừng.” Cung Tuyết Thiến hoảng sợ nhìn hắn, ánh mắt cầu xin, nàng thật sự bị hù dọa.
Lúc này ánh mắt của Mộ Dung Trần tựa như bị lạc, trong đầu chỉ có duy nhất một hình ảnh, Liễu Nhu miệng đầy máu tươi ngã vào lòng hắn, trên mặt là không cam lòng, hắn rất hận, thực sự hận chính mình không bảo vệ được người mình yêu mến, động tác dưới thân không chút lưu tình, tựa như phát tiết cừu hận trong lòng hắn.
“A…” Đau đớn như tê tâm liệt phế nháy mắt truyền khắp cả người nàng, tiếng kêu thê thảm của Cung Tuyết Thiến vang vọng cả bầu trời đêm, nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Mà hắn tựa như không có chút cảm giác nào, vẻ mặt thù hận phẫn nộ, hung hăng dùng sức va chạm thân thể của nàng.
“Ngươi sẽ không được chết tử tế, cút ngay, ta muốn giết ngươi.” Thân thể đau đớn cùng nhục nhã làm cho Cung Tuyết Thiến không ngừng mắng hắn.
Đột nhiên cánh tay lại bị hắn bắt lấy, thân mình không vững ngã vào lồng ngực hắn.“Thế nào? Đây là vội vã muốn dâng mình sao? Yên tâm, Bổn Vương sẽ không để ngươi thất vọng.” Mộ Dung Trần tà ác nói ở bên tai nàng, liền kéo áo ngủ của nàng làm cho thân thể xinh xắn kiêu ngạo của nàng lộ ra trong không khí.
“Ngươi vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận, lại không thể che lại.
Rầm….Mộ Dung Trần hung hăng đẩy nàng ngã xuống trên giường, lạnh lùng uy hiếp: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi tốt nhất đừng để cho Bổn vương nghe được ngươi lại nói những lời này, bằng không Bổn vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.”
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng xoẹt, quần đùi của nàng cũng nằm trong tay hắn.
“á.” Cung Tuyết Thiến nổi giận, vội vàng dùng chăn bao bọc thân thể trần trụi của mình.
“Lại đây.” Mộ Dung Trần lại lạnh lùng ra lệnh.
“Mộ Dung Trần, ngươi tưởng ngươi là thiên hoàng lão tử sao? Cho dù là thiên hoàng lão tử ta cũng không sợ, có bản lĩnh thì giết ta đi.” Mặt Cung Tuyết Thiến đỏ bừng tức giận, miệng chửi bới.
“Giết ngươi? Yên tâm, hiện tại Bổn Vương còn luyến tiếc.” Mộ Dung Trần một phen liền lôi nàng ra, xoay người một cái liền đặt nàng ở dưới thân, ánh mắt tùy ý lướt khắp trên thân thể nàng.
“Ngươi vẫn nên giết ta.” Cung Tuyết Thiến nhắm mắt lại, xấu hổ muốn tự sát.
“Ta muốn để cho ngươi sống.” Mộ Dung Trần cắn vành tai của nàng, tay để trên ngực nàng.
Cả người Cung Tuyết Thiến lấm tấm mồ hôi, nàng nên làm gì bây giờ? Tuyệt vọng quát: “Mộ Dung Trần, ngươi là tên khốn kiếp, chẳng trách nữ nhân của ngươi không cần ngươi. Đáng đời ngươi, ngươi sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Thân mình Mộ Dung Trần lập tức cứng ngắc, trên mặt nháy mắt lạnh như băng, ánh mắt hừng hực lửa giận nhìn nàng chằm chằm tựa hồ muốn biến nàng thành tro tàn.
Cung Tuyết Thiến sợ hãi nhìn hắn, bộ dạng của hắn tựa như mãnh hổ đang phẫn nộ muốn ăn thịt người, hơi thở nguy hiểm kia hết sức căng thẳng.
Bốp….một cái tát hung hăng đánh vào mặt nàng, trong nháy mắt nàng liền cảm giác được trong miệng ngai ngái, còn có một cỗ nhiệt lưu lưu lại trên khóe miệng.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, không có một tia thương tiếc đồng tình, nháy mắt liền chuyển sang điên cuồng trả thù, thô bạo, không chút nào thương tiếc lấy tay tách hai chân của nàng ra, tựa như phát tiết phẫn nộ tích tụ trong lòng đã lâu.
“Không, đừng.” Cung Tuyết Thiến hoảng sợ nhìn hắn, ánh mắt cầu xin, nàng thật sự bị hù dọa.
Lúc này ánh mắt của Mộ Dung Trần tựa như bị lạc, trong đầu chỉ có duy nhất một hình ảnh, Liễu Nhu miệng đầy máu tươi ngã vào lòng hắn, trên mặt là không cam lòng, hắn rất hận, thực sự hận chính mình không bảo vệ được người mình yêu mến, động tác dưới thân không chút lưu tình, tựa như phát tiết cừu hận trong lòng hắn.
“A…” Đau đớn như tê tâm liệt phế nháy mắt truyền khắp cả người nàng, tiếng kêu thê thảm của Cung Tuyết Thiến vang vọng cả bầu trời đêm, nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Mà hắn tựa như không có chút cảm giác nào, vẻ mặt thù hận phẫn nộ, hung hăng dùng sức va chạm thân thể của nàng.
“Ngươi sẽ không được chết tử tế, cút ngay, ta muốn giết ngươi.” Thân thể đau đớn cùng nhục nhã làm cho Cung Tuyết Thiến không ngừng mắng hắn.