Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường suốt ba ngày mới tĩnh dưỡng tốt thân thể đang bị thương, mà Mộ Dung Trần cũng đã phái người đến hạ lệnh, ép nàng ba ngày sau phải quay về Vương phủ.
Ba ngày, nàng có nên dùng ba ngày này để làm chút chuyện gì đó không?
“Tiểu thư, hôm nay là ngày chợ lễ lớn nhất được tổ chức mỗi năm một lần, có thể thấy được rất nhiều đồ vật mới lạ mà bình thường không thể thấy được, tiểu thư không muốn đi xem sao?” Tiểu Vân nói, thực tế là muốn giúp nàng khuây khỏa.
“Thật sao? Vậy chúng ta đi xem xem.” Cung Tuyết Thiến nói, có lẽ đi ra ngoài sẽ tốt hơn nhiều.
Chợ phồn hoa náo nhiệt, dòng người cũng rất náo động, trên đường có rất nhiều người như tiểu thư con quan, phu nhân, công tử cùng các thiếu gia. Ngoài ra còn có những thương nhân nhỏ cùng với những người bán rong. Tất cả đều rất đa dạng hấp hẫn thu hút sự chú ý của mọi người, duy chỉ có mỗi Cung Tuyết Thiến là không yên lòng cứ đi tới phía trước.
Trong một căn phòng ở tửu lâu.
“Cơ môn chủ, đây là mười vạn hai hoàng kim, cám ơn ngươi thay ta diệt trừ kẻ địch.” Một nam nhân độ khoảng hơn năm mươi tuổi có vẻ mặt phúc hậu đem vàng ở trên bàn đưa tới trước mặt hắn, nói tạ ơn ngàn vạn lần.
“Ông chủ Chu quả nhiên sảng khoái, vậy Cơ mỗ xin nhận.” Cơ Tinh Hồn khẽ vung tay, lập tức nhận lấy hoàng kim.
“Cơ môn chủ, tại hạ xin cáo từ.” Ông chủChu chắp tay nói.
“Không tiễn.” Cơ Tinh Hồn nói, chờ đến khi ông ta rời đi mới phân phó người đứng bên cạnh:“Ngươi đem vàng này về Khoái Hoạt Môn.”
“Vâng, môn chủ.” Thuộc hạ liền quay người rời đi.
Cơ Tinh Hồn lơ đãng ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy vẻ mặt hơi ngẩn ngơ của Cung Tuyết Thiến, là nàng? Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tà mị, liền phi thân một cái, thi triển khinh công, ôm nàng trở lại phòng.
“A….” Thân mình bỗng bay lên trời dọa nàng sợ đến mức thiếu chút nữa hét chói tai, nhưng chỉ trong chớp mắt mình lại đứng trên mặt đất, lúc này nàng mới thở phào, khi quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt như cười như không, là hắn?
“Tiểu thư, có phải chúng ta tâm linh tương thông hay không, đúng lúc ta vừa muốn đi tìm nàng, nàng lại xuất hiện.” Cơ Tinh Hồn mờ ám vừa lấy tay ôm nàng vừa nói, cách đây mười ngày, hắn đã biết được thân phận của nàng, nàng chính là Mạnh Tâm Nghi thanh danh lừng lẫy, điều này càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Cung Tuyết Thiến lại bất ngờ không giãy dụa, mà ngược lại nhìn hắn chằm chằm, nàng còn nhớ rõ lúc trước hắn có nói, không có chỗ nào mà hắn không vào được, xem ra hắn nhất định rất lợi hại.
“Tiểu thư cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, xem ra cũng muốn ta.” Cơ Tinh Hồn lấy tay vuốt ve khuôn mặt của nàng.
“Có phải võ công của ngươi rất cao cường không?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên hỏi.
Cô Tinh Hồn sửng sốt, sau đó lại cười quyến rũ: “Không phải, nhưng mà trên giang hồ người có thể đánh thắng được ta chỉ không quá mười người.”
“Vậy ngươi có thể làm giúp ta một việc hay không?” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến vô cùng nghiêm túc.
“Là việc gì?” Cơ Tinh Hồn cảm thấy hứng thú hỏi.
“Giúp ta giết một người!”
“Giết người? Được…nàng muốn giết người nào? Chỉ là giá của ta rất cao.”
“Đương kim tam Vương gia Mộ Dung Trần. Giá bao nhiêu ngươi cứ nói, cho dù khuynh gia bại sản ta cũng không tiếc.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến lộ ra tia tàn nhẫn.
“Cho dù nàng khuynh gia bại sản cũng chưa chắc đã trả đủ, bởi vì giết Vương gia không phải là chuyện nhỏ.” Cơ Tinh Hồn nhìn chằm chằm nàng, không phải nàng là tiểu thiếp của tam Vương gia sao? Tại sao lại muốn giết Vương gia? Chẳng lẽ câu “độc nhất là tâm địa phụ nữ” là đúng.
“Ngươi chỉ cần nói có dám hay không, về phần giá cả, chỉ cần ngươi ra giá, ta sẽ trả.” Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu lên nói, nàng vẫn rất tự tin.
“Được, nhưng ta không cần ngân lượng, ta chỉ cần nàng.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, nói.
“Được, chỉ cần ngươi giết hắn, ta đây chính là của ngươi.” Cung Tuyết Thiến nói, chỉ cần có thể trả thù, dù trả bằng bất cứ giá nào nàng cũng đồng ý.
“Nàng lập tức sẽ là của ta.” Cơ Tinh Hồn đột nhiên cười quỷ dị.
Không đợi Cung Tuyết Thiến phản ứng, cánh cửa phòng đã bị người dùng sức đá văng.
Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường suốt ba ngày mới tĩnh dưỡng tốt thân thể đang bị thương, mà Mộ Dung Trần cũng đã phái người đến hạ lệnh, ép nàng ba ngày sau phải quay về Vương phủ.
Ba ngày, nàng có nên dùng ba ngày này để làm chút chuyện gì đó không?
“Tiểu thư, hôm nay là ngày chợ lễ lớn nhất được tổ chức mỗi năm một lần, có thể thấy được rất nhiều đồ vật mới lạ mà bình thường không thể thấy được, tiểu thư không muốn đi xem sao?” Tiểu Vân nói, thực tế là muốn giúp nàng khuây khỏa.
“Thật sao? Vậy chúng ta đi xem xem.” Cung Tuyết Thiến nói, có lẽ đi ra ngoài sẽ tốt hơn nhiều.
Chợ phồn hoa náo nhiệt, dòng người cũng rất náo động, trên đường có rất nhiều người như tiểu thư con quan, phu nhân, công tử cùng các thiếu gia. Ngoài ra còn có những thương nhân nhỏ cùng với những người bán rong. Tất cả đều rất đa dạng hấp hẫn thu hút sự chú ý của mọi người, duy chỉ có mỗi Cung Tuyết Thiến là không yên lòng cứ đi tới phía trước.
Trong một căn phòng ở tửu lâu.
“Cơ môn chủ, đây là mười vạn hai hoàng kim, cám ơn ngươi thay ta diệt trừ kẻ địch.” Một nam nhân độ khoảng hơn năm mươi tuổi có vẻ mặt phúc hậu đem vàng ở trên bàn đưa tới trước mặt hắn, nói tạ ơn ngàn vạn lần.
“Ông chủ Chu quả nhiên sảng khoái, vậy Cơ mỗ xin nhận.” Cơ Tinh Hồn khẽ vung tay, lập tức nhận lấy hoàng kim.
“Cơ môn chủ, tại hạ xin cáo từ.” Ông chủChu chắp tay nói.
“Không tiễn.” Cơ Tinh Hồn nói, chờ đến khi ông ta rời đi mới phân phó người đứng bên cạnh:“Ngươi đem vàng này về Khoái Hoạt Môn.”
“Vâng, môn chủ.” Thuộc hạ liền quay người rời đi.
Cơ Tinh Hồn lơ đãng ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy vẻ mặt hơi ngẩn ngơ của Cung Tuyết Thiến, là nàng? Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tà mị, liền phi thân một cái, thi triển khinh công, ôm nàng trở lại phòng.
“A….” Thân mình bỗng bay lên trời dọa nàng sợ đến mức thiếu chút nữa hét chói tai, nhưng chỉ trong chớp mắt mình lại đứng trên mặt đất, lúc này nàng mới thở phào, khi quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt như cười như không, là hắn?
“Tiểu thư, có phải chúng ta tâm linh tương thông hay không, đúng lúc ta vừa muốn đi tìm nàng, nàng lại xuất hiện.” Cơ Tinh Hồn mờ ám vừa lấy tay ôm nàng vừa nói, cách đây mười ngày, hắn đã biết được thân phận của nàng, nàng chính là Mạnh Tâm Nghi thanh danh lừng lẫy, điều này càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Cung Tuyết Thiến lại bất ngờ không giãy dụa, mà ngược lại nhìn hắn chằm chằm, nàng còn nhớ rõ lúc trước hắn có nói, không có chỗ nào mà hắn không vào được, xem ra hắn nhất định rất lợi hại.
“Tiểu thư cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, xem ra cũng muốn ta.” Cơ Tinh Hồn lấy tay vuốt ve khuôn mặt của nàng.
“Có phải võ công của ngươi rất cao cường không?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên hỏi.
Cô Tinh Hồn sửng sốt, sau đó lại cười quyến rũ: “Không phải, nhưng mà trên giang hồ người có thể đánh thắng được ta chỉ không quá mười người.”
“Vậy ngươi có thể làm giúp ta một việc hay không?” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến vô cùng nghiêm túc.
“Là việc gì?” Cơ Tinh Hồn cảm thấy hứng thú hỏi.
“Giúp ta giết một người!”
“Giết người? Được…nàng muốn giết người nào? Chỉ là giá của ta rất cao.”
“Đương kim tam Vương gia Mộ Dung Trần. Giá bao nhiêu ngươi cứ nói, cho dù khuynh gia bại sản ta cũng không tiếc.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến lộ ra tia tàn nhẫn.
“Cho dù nàng khuynh gia bại sản cũng chưa chắc đã trả đủ, bởi vì giết Vương gia không phải là chuyện nhỏ.” Cơ Tinh Hồn nhìn chằm chằm nàng, không phải nàng là tiểu thiếp của tam Vương gia sao? Tại sao lại muốn giết Vương gia? Chẳng lẽ câu “độc nhất là tâm địa phụ nữ” là đúng.
“Ngươi chỉ cần nói có dám hay không, về phần giá cả, chỉ cần ngươi ra giá, ta sẽ trả.” Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu lên nói, nàng vẫn rất tự tin.
“Được, nhưng ta không cần ngân lượng, ta chỉ cần nàng.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, nói.
“Được, chỉ cần ngươi giết hắn, ta đây chính là của ngươi.” Cung Tuyết Thiến nói, chỉ cần có thể trả thù, dù trả bằng bất cứ giá nào nàng cũng đồng ý.
“Nàng lập tức sẽ là của ta.” Cơ Tinh Hồn đột nhiên cười quỷ dị.
Không đợi Cung Tuyết Thiến phản ứng, cánh cửa phòng đã bị người dùng sức đá văng.