Nghe thấy hắn giải thích, vẻ mặt của Mộ Dung Vũ lập tức trở nên nhu hòa hơn, nhìn hắn nói: “Hoàng huynh, đệ không trách huynh, là đệ không nên tới chất vấn huynh.” Ngẫm lại ngày đó cũng là hắn chọc giận hoàng huynh.
“Thập tứ đệ, vậy huynh đệ chúng ta hãy huề nhau, quên chuyện này đi.” Mộ Dung Trần nói, dù đúng dù sai thì cũng hãy để cho nó qua đi.
“Được, hoàng huynh, đệ đã quên rồi.” Mộ Dung Vũ nói, hắn chưa từng vì hoàng huynh đánh hắn mà oán hận hoàng huynh. Hắn tức giận là bởi vì hoàng huynh đối xử không tốt với Tâm Nghi, thương tổn nàng.
“Đi thôi, hôm nay hoàng huynh sẽ uống rượu cùng ngươi.” Mộ Dung Trần lấy tay vỗ lên vai hắn nói.
“Được.” Hắn gật đầu, huynh đệ cuối cùng cũng mở lòng với nhau.
***************************
Đêm khuya ở Tuyết Uyển.
Mộ Dung Trần nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn nàng. Cái nhìn của hắn về nàng vẫn luôn dừng lại ở năm năm trước, dừng lại ở một tiểu cô nương không từ thủ đoạn. Nhưng năm năm trôi qua, có lẽ nàng đã thật sự trưởng thành, thật sự thay đổi. Nhưng một người thật sự có thể thay đổi nhiều như vậy sao?
Cuộc nói chuyện của nàng và Thập tứ đệ vẫn còn vang vọng ở bên tai hắn. Nàng là thật tâm hay là cố ý? Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định chắc chắn, đó là Thập tứ đệ thích nàng, vô cùng thích nàng.
Trong lúc ngủ mơ Cung Tuyết Thiến vẫn cảm giác được một đôi mắt sắc bén luôn luôn nhìn mình chằm chằm, nàng liền giật mình tỉnh lại, ngay lập tức bị xoáy vào đôi mắt đen thâm thúy sắc sảo của hắn.
“Ngươi đang làm gì đấy? Giả quỷ dọa người sao?” Cung Tuyết Thiến tức giận hỏi, may mắn tim của nàng rất tốt, nếu không đã bị hắn hù chết rồi.
“Là ngươi có tật giật mình, nếu như ngươi ngay thẳng thì sợ cái gì?” Mộ Dung Trần không chút khách khí đánh trả.
“Này, ngươi phải biết rõ đây là phòng của ta, đêm hôm khuya khoắt ngươi lén lút đến đây, ta có thể không sợ sao?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, hỏi lại.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cũng nên làm rõ, nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, cái gì gọi là lén lút, đừng nói phòng này là của Bổn Vương, mà ngay cả ngươi cũng là nữ nhân của Bổn Vương. Bổn Vương là đến một cách quang minh chính đại.” Mộ Dung Trần thật không biết đầu óc của nữ nhân này đang nghĩ cái gì, luôn miệng nói yêu hắn nhưng lại chưa từng có biểu hiện yêu thương. Đổi lại là nữ nhân khác, nếu đêm hôm thế này hắn xuất hiện ở chỗ các nàng, các nàng e rằng sẽ vui mừng không thể thốt nên lời. Vậy mà nàng thì ngược lại, sao lại có thể dám nói hắn lén lút đến, hắn việc gì cần phải lén lút.
“Mộ Dung Trần, cái gì mà ta là của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ là của chính ta, vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về bất kỳ kẻ nào.” Cung Tuyết Thiến vô cùng phản cảm với những lời nói như vậy. Không nói đến việc nàng có phải là Mạnh Tâm Nghi hay không, mà cho dù là phải đi nữa thì nàng cũng là do cha mẹ nuôi lớn, chẳng qua chỉ là gả cho hắn mà thôi. Dựa vào cái gì liền biến thành của hắn?
“Xem ra Bổn Vương phải khiến ngươi hiểu rõ một chút cái gì gọi là đạo lý xuất giá tòng phu.” Sắc mặt của Mộ Dung Trần âm trầm, còn chưa có nữ nhân nào dám nói với hắn như vậy.
“Vương gia, ngươi hẳn cũng được xem là đọc rộng hiểu nhiều thi thư, vậy ta xin hỏi ngươi, thành thân cùng lắm thì cũng chỉ là việc nam nữ yêu nhau ở cùng một chỗ. Nhưng cha mẹ lại ban tặng cho nữ nhân sinh mạng, nuôi lớn nàng. Còn ngươi thì sao? Ngươi phải trả giá gì? Dựa vào cái gì mà biến người ta thành người của ngươi? Đây là sự áp bách không công bằng với nữ tử, ngươi hiểu không? Hơn nữa, nếu như phải ở rể nhà gái thì sao? Vậy thì có thể nói là xuất giá tòng thê hay không?” Cung Tuyết Thiến trực tiếp nói ra quan điểm của thời hiện đại.
“Ngụy biện, nói bậy. Đây là quan niệm mấy ngàn năm lưu lại, cho dù là không hợp lý hay áp bách đi chăng nữa thì ngươi cũng phải chịu. Ai bảo ngươi là nữ nhân, mà nữ nhân thì phải tuân thủ tam tòng tứ đức.” Mộ Dung Trần cố ý kích động nàng.
“Phong kiến áp bách ngu muội đến cực điểm.” Cung Tuyết Thiến biết có nói với hắn cũng vô ích liền chửi bới.
“Bớt nói nhảm đi. Đi ngủ.” Mộ Dung Trần không muốn tranh luận dong dài với nàng, liền trực tiếp cởi áo khoác.
“Ngươi muốn ngủ ở nơi này của ta?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn. Không phải chứ? Lại nữa sao?
“Ngươi không phải đang nói thừa sao? Đêm hôm khuya khoắt Bổn Vương không đến ngủ, chẳng lẽ là đến mộng du sao?” Mộ Dung Trần tức giận nói. Nhìn nàng cũng khá thông minh, nhưng vì sao có đôi lúc lại ngu xuẩn như vậy.
“Vương gia, chúng ta có thể thương lượng một chút không? Ngươi xem, ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, có phải cũng nên đến chỗ các nàng nghỉ ngơi hay không?” Cung Tuyết Thiến thương lượng.
“Câm miệng.” Mộ Dung Trần không kiễn nhẫn quát, nàng muốn hắn đến chỗ các nữ nhân khác như vậy sao? Nàng nói thích hắn mà như vậy sao?
Cung Tuyết Thiến theo bản năng lập tức ngậm miệng, thân thể liền bị hắn ôm nằm xuống.
Trái tim bắt đầu căng thẳng đập thình thịch, cũng mang theo sợ hãi. Không phải hắn lại muốn….
Mộ Dung Trần ôm chặt nàng, một mùi hương thiếu nữ đặc biệt trên người nàng liền chậm rãi lan vào trong mũi, khiến trái tim vốn luôn bình thản của hắn nhất thời xáo động. mạnh mẽ
Thân thể dán chặt lấy nàng, cảm thụ được dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, thân mình hắn liền trở nên căng thẳng. Nàng luôn đơn giản tùy tiện như vậy, nhưng lại khiến cho hắn nổi lên dục vọng.
Cung Tuyết Thiến được hắn ôm vào trong ngực, thân mình cứng ngắc khổ sở, vừa định nhẹ nhàng thay đổi vị trí một chút liền cảm giác được có cái gì đó đang kiên quyết đứng vững. Sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, nàng biết đó là cái gì, liền bị dọa cho sợ hãi không dám nhúc nhích. Nàng không muốn tiếp tục thừa nhận sự thống khổ như vậy.
Trong mắt Mộ Dung Trần đều là dục vọng nồng đậm, tay bắt đầu không an phận từ trên eo nàng chuyển động.
Thân thể của Cung Tuyết Thiến lại càng cứng ngắc, lập tức bắt lấy tay hắn, giãy dụa phản kháng, trong mắt chứa đựng sự hoảng sợ, giọng điệu cầu xin nói: “Đừng…Đừng….”
Hơi thở của Mộ Dung Trần đã trở nên gấp gáp, hắn biết hai lần trước đã rất thô bạo nên đã khiến nàng sợ hãi, liền ôm chặt nàng không để cho nàng tiếp tục giãy dụa phản kháng, giọng nói khàn khàn: “Yên tâm, lần này sẽ không giống….”
Sau đó tay trượt đến trước ngực nàng, cúi đầu áp môi lên môi nàng, xoay người một cái liền đặt nàng dưới thân.
Cung Tuyết Thiến không có năng lực phản kháng, trên mặt vẫn mang theo nỗi sợ hãi như trước. Nhưng rất nhanh nàng cũng cảm giác được không giống như trước kia. Cảm giác này thật lạ lẫm khiến nàng cảm thấy khát vọng, cũng làm cho nàng thấy khó chịu khác thường. Ngay sau đó nàng liền hiểu được đây là cảm giác gì.
Ý thức theo sự xâm nhập của nụ hôn và sự thăm dò của bàn tay hắn mà dần dần bị lạc.
Trong phòng nhất thời biến thành một mảnh nóng bỏng.
Nghe thấy hắn giải thích, vẻ mặt của Mộ Dung Vũ lập tức trở nên nhu hòa hơn, nhìn hắn nói: “Hoàng huynh, đệ không trách huynh, là đệ không nên tới chất vấn huynh.” Ngẫm lại ngày đó cũng là hắn chọc giận hoàng huynh.
“Thập tứ đệ, vậy huynh đệ chúng ta hãy huề nhau, quên chuyện này đi.” Mộ Dung Trần nói, dù đúng dù sai thì cũng hãy để cho nó qua đi.
“Được, hoàng huynh, đệ đã quên rồi.” Mộ Dung Vũ nói, hắn chưa từng vì hoàng huynh đánh hắn mà oán hận hoàng huynh. Hắn tức giận là bởi vì hoàng huynh đối xử không tốt với Tâm Nghi, thương tổn nàng.
“Đi thôi, hôm nay hoàng huynh sẽ uống rượu cùng ngươi.” Mộ Dung Trần lấy tay vỗ lên vai hắn nói.
“Được.” Hắn gật đầu, huynh đệ cuối cùng cũng mở lòng với nhau.
Đêm khuya ở Tuyết Uyển.
Mộ Dung Trần nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn nàng. Cái nhìn của hắn về nàng vẫn luôn dừng lại ở năm năm trước, dừng lại ở một tiểu cô nương không từ thủ đoạn. Nhưng năm năm trôi qua, có lẽ nàng đã thật sự trưởng thành, thật sự thay đổi. Nhưng một người thật sự có thể thay đổi nhiều như vậy sao?
Cuộc nói chuyện của nàng và Thập tứ đệ vẫn còn vang vọng ở bên tai hắn. Nàng là thật tâm hay là cố ý? Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định chắc chắn, đó là Thập tứ đệ thích nàng, vô cùng thích nàng.
Trong lúc ngủ mơ Cung Tuyết Thiến vẫn cảm giác được một đôi mắt sắc bén luôn luôn nhìn mình chằm chằm, nàng liền giật mình tỉnh lại, ngay lập tức bị xoáy vào đôi mắt đen thâm thúy sắc sảo của hắn.
“Ngươi đang làm gì đấy? Giả quỷ dọa người sao?” Cung Tuyết Thiến tức giận hỏi, may mắn tim của nàng rất tốt, nếu không đã bị hắn hù chết rồi.
“Là ngươi có tật giật mình, nếu như ngươi ngay thẳng thì sợ cái gì?” Mộ Dung Trần không chút khách khí đánh trả.
“Này, ngươi phải biết rõ đây là phòng của ta, đêm hôm khuya khoắt ngươi lén lút đến đây, ta có thể không sợ sao?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, hỏi lại.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cũng nên làm rõ, nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, cái gì gọi là lén lút, đừng nói phòng này là của Bổn Vương, mà ngay cả ngươi cũng là nữ nhân của Bổn Vương. Bổn Vương là đến một cách quang minh chính đại.” Mộ Dung Trần thật không biết đầu óc của nữ nhân này đang nghĩ cái gì, luôn miệng nói yêu hắn nhưng lại chưa từng có biểu hiện yêu thương. Đổi lại là nữ nhân khác, nếu đêm hôm thế này hắn xuất hiện ở chỗ các nàng, các nàng e rằng sẽ vui mừng không thể thốt nên lời. Vậy mà nàng thì ngược lại, sao lại có thể dám nói hắn lén lút đến, hắn việc gì cần phải lén lút.
“Mộ Dung Trần, cái gì mà ta là của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ là của chính ta, vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về bất kỳ kẻ nào.” Cung Tuyết Thiến vô cùng phản cảm với những lời nói như vậy. Không nói đến việc nàng có phải là Mạnh Tâm Nghi hay không, mà cho dù là phải đi nữa thì nàng cũng là do cha mẹ nuôi lớn, chẳng qua chỉ là gả cho hắn mà thôi. Dựa vào cái gì liền biến thành của hắn?
“Xem ra Bổn Vương phải khiến ngươi hiểu rõ một chút cái gì gọi là đạo lý xuất giá tòng phu.” Sắc mặt của Mộ Dung Trần âm trầm, còn chưa có nữ nhân nào dám nói với hắn như vậy.
“Vương gia, ngươi hẳn cũng được xem là đọc rộng hiểu nhiều thi thư, vậy ta xin hỏi ngươi, thành thân cùng lắm thì cũng chỉ là việc nam nữ yêu nhau ở cùng một chỗ. Nhưng cha mẹ lại ban tặng cho nữ nhân sinh mạng, nuôi lớn nàng. Còn ngươi thì sao? Ngươi phải trả giá gì? Dựa vào cái gì mà biến người ta thành người của ngươi? Đây là sự áp bách không công bằng với nữ tử, ngươi hiểu không? Hơn nữa, nếu như phải ở rể nhà gái thì sao? Vậy thì có thể nói là xuất giá tòng thê hay không?” Cung Tuyết Thiến trực tiếp nói ra quan điểm của thời hiện đại.
“Ngụy biện, nói bậy. Đây là quan niệm mấy ngàn năm lưu lại, cho dù là không hợp lý hay áp bách đi chăng nữa thì ngươi cũng phải chịu. Ai bảo ngươi là nữ nhân, mà nữ nhân thì phải tuân thủ tam tòng tứ đức.” Mộ Dung Trần cố ý kích động nàng.
“Phong kiến áp bách ngu muội đến cực điểm.” Cung Tuyết Thiến biết có nói với hắn cũng vô ích liền chửi bới.
“Bớt nói nhảm đi. Đi ngủ.” Mộ Dung Trần không muốn tranh luận dong dài với nàng, liền trực tiếp cởi áo khoác.
“Ngươi muốn ngủ ở nơi này của ta?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn. Không phải chứ? Lại nữa sao?
“Ngươi không phải đang nói thừa sao? Đêm hôm khuya khoắt Bổn Vương không đến ngủ, chẳng lẽ là đến mộng du sao?” Mộ Dung Trần tức giận nói. Nhìn nàng cũng khá thông minh, nhưng vì sao có đôi lúc lại ngu xuẩn như vậy.
“Vương gia, chúng ta có thể thương lượng một chút không? Ngươi xem, ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, có phải cũng nên đến chỗ các nàng nghỉ ngơi hay không?” Cung Tuyết Thiến thương lượng.
“Câm miệng.” Mộ Dung Trần không kiễn nhẫn quát, nàng muốn hắn đến chỗ các nữ nhân khác như vậy sao? Nàng nói thích hắn mà như vậy sao?
Cung Tuyết Thiến theo bản năng lập tức ngậm miệng, thân thể liền bị hắn ôm nằm xuống.
Trái tim bắt đầu căng thẳng đập thình thịch, cũng mang theo sợ hãi. Không phải hắn lại muốn….
Mộ Dung Trần ôm chặt nàng, một mùi hương thiếu nữ đặc biệt trên người nàng liền chậm rãi lan vào trong mũi, khiến trái tim vốn luôn bình thản của hắn nhất thời xáo động. mạnh mẽ
Thân thể dán chặt lấy nàng, cảm thụ được dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, thân mình hắn liền trở nên căng thẳng. Nàng luôn đơn giản tùy tiện như vậy, nhưng lại khiến cho hắn nổi lên dục vọng.
Cung Tuyết Thiến được hắn ôm vào trong ngực, thân mình cứng ngắc khổ sở, vừa định nhẹ nhàng thay đổi vị trí một chút liền cảm giác được có cái gì đó đang kiên quyết đứng vững. Sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, nàng biết đó là cái gì, liền bị dọa cho sợ hãi không dám nhúc nhích. Nàng không muốn tiếp tục thừa nhận sự thống khổ như vậy.
Trong mắt Mộ Dung Trần đều là dục vọng nồng đậm, tay bắt đầu không an phận từ trên eo nàng chuyển động.
Thân thể của Cung Tuyết Thiến lại càng cứng ngắc, lập tức bắt lấy tay hắn, giãy dụa phản kháng, trong mắt chứa đựng sự hoảng sợ, giọng điệu cầu xin nói: “Đừng…Đừng….”
Hơi thở của Mộ Dung Trần đã trở nên gấp gáp, hắn biết hai lần trước đã rất thô bạo nên đã khiến nàng sợ hãi, liền ôm chặt nàng không để cho nàng tiếp tục giãy dụa phản kháng, giọng nói khàn khàn: “Yên tâm, lần này sẽ không giống….”
Sau đó tay trượt đến trước ngực nàng, cúi đầu áp môi lên môi nàng, xoay người một cái liền đặt nàng dưới thân.
Cung Tuyết Thiến không có năng lực phản kháng, trên mặt vẫn mang theo nỗi sợ hãi như trước. Nhưng rất nhanh nàng cũng cảm giác được không giống như trước kia. Cảm giác này thật lạ lẫm khiến nàng cảm thấy khát vọng, cũng làm cho nàng thấy khó chịu khác thường. Ngay sau đó nàng liền hiểu được đây là cảm giác gì.
Ý thức theo sự xâm nhập của nụ hôn và sự thăm dò của bàn tay hắn mà dần dần bị lạc.
Trong phòng nhất thời biến thành một mảnh nóng bỏng.