Nhìn thấy tiểu thư được Vương gia cứu lên, Tiểu Vân lúc này mới thở phào, lập tức ngồi bệt xuống cạnh bờ hồ.
“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương muốn ngươi biết, muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy.” Ánh mắt Mộ Dung Trần đầy tức giận nói, nàng lại dám dùng cách tự vẫn để uy hiếp hắn.
“Ai nói ta muốn chết.” Cung Tuyết Thiến xoay đầu lại, trưng ra nụ cười chiến thắng đối với hắn, nàng sẽ không chết, nàng chỉ là muốn Mai Cơ nhìn xem ai cao tay hơn ai.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi…” Sắc mặt Mộ Dung Trần tức giận đến khó coi, biết mình bị nàng lấy ra trêu đùa nên giận dữ khẽ buông tay.
“Bùm” một tiếng, Cung Tuyết Thiến liền trơ mắt rơi tõm xuống nước, trong lòng thầm mắng tên nam nhân chết tiệt đột nhiên nói buông là buông, nhưng may mắn thay nàng sớm đã có chuẩn bị.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân lại kinh hãi thét lên, không rõ tại sao Vương gia lại đột nhiên thả tiểu thư ra.
Thị vệ bên cạnh vừa định nhảy xuống nước đã bị Mộ Dung Trần vừa trở về đứng bên bờ ngăn cản: “Không cần giúp nàng.” Hắn còn nhớ năm đó nàng cùng Thập tứ đệ rơi xuống nước, sau đó lại nghe nói chính nàng đã cứu Thập tứ đệ.
Thị vệ dừng bước, đứng cạnh bờ hồ, trên đầu Tiểu Vân đã nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, đột nhiên nhớ đến tiểu thư biết bơi, lúc này mới hơi yên lòng.
Nhưng chờ một lúc, mặt nước lại không hề có động tĩnh gì, Mộ Dung Trần lúc này mới nhăn mặt dữ dội, đồng thời không biết vì sao trong lòng đột nhiên hơi căng thẳng.
“Vương gia, nô tỳ van cầu người, xin người cứu tiểu thư nhà nô tỳ.” Tiểu Vân cũng luống cuống quỳ trên mặt đất cầu xin.
“Các ngươi đi xuống đi.” Mộ Dung Trần lúc này mới ra lệnh để thị vệ đi xuống nước.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lập tức nhảy xuống nước tìm người.
Rất nhanh liền mang Cung Tuyết Thiến cả người ướt sũng, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt lên bờ.
“Tiểu thư, người tỉnh lại đi.” Tiểu Vân lao đến, dùng sức lay nàng.
Khóe môi của bọn người Mai Cơ âm thầm nhếch lên thành nụ cười. Đã chết thật rồi sao? Thật tốt quá. Nghĩ như vậy nhưng bọn họ đều cúi đầu, không muốn biếu hiện quá rõ ràng.
Mộ Dung Trần thấy nàng tựa như đang mất dần dấu hiệu của sinh mệnh, tim lại đột nhiên bị bóp chặt, giống như lúc trước mất đi Nhu Nhi vậy. Hắn đi từng bước về phía nàng, ngồi xổm xuống phân phó: “Tránh ra.”
Hắn còn nhớ năm đó nàng đã cứu Thập tứ đệ như thế nào, cúi người xuống, trong tích tắc môi sắp chạm vào môi của nàng, Cung Tuyết Thiến đột nhiên mở to mắt: “Người muốn làm gì?”
“Ngươi đã tỉnh?” Trong lòng Mộ Dung Trần hiện lên một tia vui sướng, nhưng lời nói kế tiếp của nàng lại khiến hắn thiếu chút nữa thét lên như sấm.
“Tỉnh. Xem ra công phu nín thở của ta đã tiến bộ không ít, lại có thể nín thở trong thời gian lâu như vậy.” Cung Tuyết Thiến cố ý lẩm bẩm, tiếng nói lại không lớn lại không nhỏ, vừa đủ để hắn nghe được.
“Ngươi đang luyện nín thở?” Mộ Dung Trần thật muốn lấy tay bóp chết nàng.
“Bằng không ngươi nghĩ rằng ta làm sao? Bị chết đuối sao? Vậy đã để cho ngươi thất vọng rồi.” Cung Tuyết Thiến phảng phất nở nụ cười đắc ý, vì sao nàng lại phải chọn cái ao kia? Là bởi vì khả năng bơi lội của nàng cực kỳ tốt.
“Mạnh – Tâm – Nghi….” Mộ Dung Trần quát lớn, vẻ giận dữ trên mặt khiến những người ở xung quanh phải lùi ra đến chín mươi dặm, sợ liên lụy đến mình.
“Lỗ tai của ta bị ngươi làm điếc rồi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng che lỗ tai, sau đó nói với Tiểu Vân: “Tiểu Vân, đỡ ta về, ta muốn thay quần áo.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân vội vàng đỡ nàng dậy, đi về phía Tuyết Uyển.
Bọn người Mai Cơ nhìn nhau, bị nàng làm cho hồ đồ. Cứ như vậy là xong sao? Cũng không xử phạt Tiểu Vân? Vừa định gọi Vương gia nhưng lại thấy vẻ mặt tràn đầy lửa giận của hắn đang nhìn Cung Tuyết Thiến chằm chằm, liền phải nuốt xuống những lời định nói. Nàng cũng không dám đi trêu chọc Vương gia lúc này. Bởi Vương gia cũng không có gọi Cung Tuyết Thiến lại, điều này nói lên trong lòng Vương gia vẫn nghiêng về phía nàng, nhưng mối thù này các nàng đã ghi nhớ rồi.
Vẻ mặt bọn họ căm hận, cắn răng lui xuống.
Mộ Dung Trần phẫn nộ phất tay áo: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi dám đùa bỡn Bổn Vương, cứ đợi đấy.”
Tuyết Uyển
“Thật thoải mái, dù sao thì nước ấm vẫn thoải mái hơn nước lạnh.” Cung Tuyết Thiến ngồi trong thùng gỗ, nhắm mắt lại nhưng trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Tuy rằng nàng phải nhảy vào trong ao một lần nhưng ít nhất Tiểu Vân cũng không bị trừng phạt, không cho Mai Cơ kia cơ hội chế giễu.
“Tiểu thư, người còn nói nữa, nô tỳ sắp bị dọa chết rồi, lần sau đừng dọa nô tỳ nữa.” Tiểu Vân nói, mặc dù biết tiểu thư là vì mình, nhưng nàng tình nguyện bị đánh còn hơn là để tiểu thư xảy ra việc ngoài ý muốn.
“Nha đầu ngốc, ngươi quên là ta biết bơi sao? Sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười.
“Tiểu thư, nhưng mà nô tỳ cũng thật bội phục người. Người lại dám trêu chọc Vương gia, lúc ấy nô tỳ bị dọa chết khiếp, sợ Vương gia sẽ trừng phạt người. Nhưng mà cũng thật kỳ quái, Vương gia rõ ràng không xử phạt tiểu thư.” Tiểu Vân vừa cảm thán vừa khó hiểu nói.
“Nói không chừng đầu óc của hắn có vấn đề.” Cung Tuyết Thiến cười vui vẻ.
“Tiểu thư….” Tiểu Vân bị dọa, thiếu chút nữa lấy tay che miệng của nàng lại.
Dáng vẻ khẩn trương của nàng chọc Cung Tuyết Thiến càng cười to hơn.
Ngồi ở trong thư phòng, Mộ Dung Trần nhìn vào tấu chương trên tay nhưng trong lòng lại nghĩ đến một màn bị nàng trêu đùa. Hắn thực sự rất tức giận, thế nhưng trong nháy mắt đó hắn lại càng lo lắng, một loại lo lắng và căng thẳng sợ mất đi nàng.
Hắn không rõ tại sao trong lòng mình lại xuất hiện cảm giác như vậy, cảm giác đó chỉ từng xuất hiện lúc hắn mất đi Liễu Nhu. Nhưng bây giờ vì sao lại xuất hiện? Chẳng lẽ hắn thích nàng? Trước mắt liền hiện lên khuôn mặt quật cường của nàng, còn có nụ cười giả dối kia nữa.
Không…sao hắn lại có thể thích nàng được? Người hắn thích vẫn luôn là Nhu Nhi. Trừ Nhu Nhi ra, sao hắn có thể thích nữ nhân khác. Tuy rằng nàng luôn có thể khiến hắn dễ dàng thỏa mãn nhưng có lẽ đêm nay hắn nên đi tìm nữ nhân khác.
Mai Cơ nhìn thấy Vương gia đột nhiên đến gian phòng của mình, liền kinh ngạc và vui mừng không thôi. Lập tức cả người trưng ra kỹ xảo quyến rũ động lòng người, lấy tay trêu đùa hắn: “Vương gia, để thiếp thân hầu hạ người thật tốt.” Đêm nay nàng nhất định sẽ làm cho Vương gia vui vẻ.
“Được.” Tay của Mộ Dung Trần liền vươn tới trước ngực nàng ta, nhưng trong mắt lại lạnh như băng khiến người khác không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy tiểu thư được Vương gia cứu lên, Tiểu Vân lúc này mới thở phào, lập tức ngồi bệt xuống cạnh bờ hồ.
“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương muốn ngươi biết, muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy.” Ánh mắt Mộ Dung Trần đầy tức giận nói, nàng lại dám dùng cách tự vẫn để uy hiếp hắn.
“Ai nói ta muốn chết.” Cung Tuyết Thiến xoay đầu lại, trưng ra nụ cười chiến thắng đối với hắn, nàng sẽ không chết, nàng chỉ là muốn Mai Cơ nhìn xem ai cao tay hơn ai.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi…” Sắc mặt Mộ Dung Trần tức giận đến khó coi, biết mình bị nàng lấy ra trêu đùa nên giận dữ khẽ buông tay.
“Bùm” một tiếng, Cung Tuyết Thiến liền trơ mắt rơi tõm xuống nước, trong lòng thầm mắng tên nam nhân chết tiệt đột nhiên nói buông là buông, nhưng may mắn thay nàng sớm đã có chuẩn bị.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân lại kinh hãi thét lên, không rõ tại sao Vương gia lại đột nhiên thả tiểu thư ra.
Thị vệ bên cạnh vừa định nhảy xuống nước đã bị Mộ Dung Trần vừa trở về đứng bên bờ ngăn cản: “Không cần giúp nàng.” Hắn còn nhớ năm đó nàng cùng Thập tứ đệ rơi xuống nước, sau đó lại nghe nói chính nàng đã cứu Thập tứ đệ.
Thị vệ dừng bước, đứng cạnh bờ hồ, trên đầu Tiểu Vân đã nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, đột nhiên nhớ đến tiểu thư biết bơi, lúc này mới hơi yên lòng.
Nhưng chờ một lúc, mặt nước lại không hề có động tĩnh gì, Mộ Dung Trần lúc này mới nhăn mặt dữ dội, đồng thời không biết vì sao trong lòng đột nhiên hơi căng thẳng.
“Vương gia, nô tỳ van cầu người, xin người cứu tiểu thư nhà nô tỳ.” Tiểu Vân cũng luống cuống quỳ trên mặt đất cầu xin.
“Các ngươi đi xuống đi.” Mộ Dung Trần lúc này mới ra lệnh để thị vệ đi xuống nước.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lập tức nhảy xuống nước tìm người.
Rất nhanh liền mang Cung Tuyết Thiến cả người ướt sũng, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt lên bờ.
“Tiểu thư, người tỉnh lại đi.” Tiểu Vân lao đến, dùng sức lay nàng.
Khóe môi của bọn người Mai Cơ âm thầm nhếch lên thành nụ cười. Đã chết thật rồi sao? Thật tốt quá. Nghĩ như vậy nhưng bọn họ đều cúi đầu, không muốn biếu hiện quá rõ ràng.
Mộ Dung Trần thấy nàng tựa như đang mất dần dấu hiệu của sinh mệnh, tim lại đột nhiên bị bóp chặt, giống như lúc trước mất đi Nhu Nhi vậy. Hắn đi từng bước về phía nàng, ngồi xổm xuống phân phó: “Tránh ra.”
Hắn còn nhớ năm đó nàng đã cứu Thập tứ đệ như thế nào, cúi người xuống, trong tích tắc môi sắp chạm vào môi của nàng, Cung Tuyết Thiến đột nhiên mở to mắt: “Người muốn làm gì?”
“Ngươi đã tỉnh?” Trong lòng Mộ Dung Trần hiện lên một tia vui sướng, nhưng lời nói kế tiếp của nàng lại khiến hắn thiếu chút nữa thét lên như sấm.
“Tỉnh. Xem ra công phu nín thở của ta đã tiến bộ không ít, lại có thể nín thở trong thời gian lâu như vậy.” Cung Tuyết Thiến cố ý lẩm bẩm, tiếng nói lại không lớn lại không nhỏ, vừa đủ để hắn nghe được.
“Ngươi đang luyện nín thở?” Mộ Dung Trần thật muốn lấy tay bóp chết nàng.
“Bằng không ngươi nghĩ rằng ta làm sao? Bị chết đuối sao? Vậy đã để cho ngươi thất vọng rồi.” Cung Tuyết Thiến phảng phất nở nụ cười đắc ý, vì sao nàng lại phải chọn cái ao kia? Là bởi vì khả năng bơi lội của nàng cực kỳ tốt.
“Mạnh – Tâm – Nghi….” Mộ Dung Trần quát lớn, vẻ giận dữ trên mặt khiến những người ở xung quanh phải lùi ra đến chín mươi dặm, sợ liên lụy đến mình.
“Lỗ tai của ta bị ngươi làm điếc rồi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng che lỗ tai, sau đó nói với Tiểu Vân: “Tiểu Vân, đỡ ta về, ta muốn thay quần áo.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân vội vàng đỡ nàng dậy, đi về phía Tuyết Uyển.
Bọn người Mai Cơ nhìn nhau, bị nàng làm cho hồ đồ. Cứ như vậy là xong sao? Cũng không xử phạt Tiểu Vân? Vừa định gọi Vương gia nhưng lại thấy vẻ mặt tràn đầy lửa giận của hắn đang nhìn Cung Tuyết Thiến chằm chằm, liền phải nuốt xuống những lời định nói. Nàng cũng không dám đi trêu chọc Vương gia lúc này. Bởi Vương gia cũng không có gọi Cung Tuyết Thiến lại, điều này nói lên trong lòng Vương gia vẫn nghiêng về phía nàng, nhưng mối thù này các nàng đã ghi nhớ rồi.
Vẻ mặt bọn họ căm hận, cắn răng lui xuống.
Mộ Dung Trần phẫn nộ phất tay áo: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi dám đùa bỡn Bổn Vương, cứ đợi đấy.”
Tuyết Uyển
“Thật thoải mái, dù sao thì nước ấm vẫn thoải mái hơn nước lạnh.” Cung Tuyết Thiến ngồi trong thùng gỗ, nhắm mắt lại nhưng trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Tuy rằng nàng phải nhảy vào trong ao một lần nhưng ít nhất Tiểu Vân cũng không bị trừng phạt, không cho Mai Cơ kia cơ hội chế giễu.
“Tiểu thư, người còn nói nữa, nô tỳ sắp bị dọa chết rồi, lần sau đừng dọa nô tỳ nữa.” Tiểu Vân nói, mặc dù biết tiểu thư là vì mình, nhưng nàng tình nguyện bị đánh còn hơn là để tiểu thư xảy ra việc ngoài ý muốn.
“Nha đầu ngốc, ngươi quên là ta biết bơi sao? Sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười.
“Tiểu thư, nhưng mà nô tỳ cũng thật bội phục người. Người lại dám trêu chọc Vương gia, lúc ấy nô tỳ bị dọa chết khiếp, sợ Vương gia sẽ trừng phạt người. Nhưng mà cũng thật kỳ quái, Vương gia rõ ràng không xử phạt tiểu thư.” Tiểu Vân vừa cảm thán vừa khó hiểu nói.
“Nói không chừng đầu óc của hắn có vấn đề.” Cung Tuyết Thiến cười vui vẻ.
“Tiểu thư….” Tiểu Vân bị dọa, thiếu chút nữa lấy tay che miệng của nàng lại.
Dáng vẻ khẩn trương của nàng chọc Cung Tuyết Thiến càng cười to hơn.
Ngồi ở trong thư phòng, Mộ Dung Trần nhìn vào tấu chương trên tay nhưng trong lòng lại nghĩ đến một màn bị nàng trêu đùa. Hắn thực sự rất tức giận, thế nhưng trong nháy mắt đó hắn lại càng lo lắng, một loại lo lắng và căng thẳng sợ mất đi nàng.
Hắn không rõ tại sao trong lòng mình lại xuất hiện cảm giác như vậy, cảm giác đó chỉ từng xuất hiện lúc hắn mất đi Liễu Nhu. Nhưng bây giờ vì sao lại xuất hiện? Chẳng lẽ hắn thích nàng? Trước mắt liền hiện lên khuôn mặt quật cường của nàng, còn có nụ cười giả dối kia nữa.
Không…sao hắn lại có thể thích nàng được? Người hắn thích vẫn luôn là Nhu Nhi. Trừ Nhu Nhi ra, sao hắn có thể thích nữ nhân khác. Tuy rằng nàng luôn có thể khiến hắn dễ dàng thỏa mãn nhưng có lẽ đêm nay hắn nên đi tìm nữ nhân khác.
Mai Cơ nhìn thấy Vương gia đột nhiên đến gian phòng của mình, liền kinh ngạc và vui mừng không thôi. Lập tức cả người trưng ra kỹ xảo quyến rũ động lòng người, lấy tay trêu đùa hắn: “Vương gia, để thiếp thân hầu hạ người thật tốt.” Đêm nay nàng nhất định sẽ làm cho Vương gia vui vẻ.
“Được.” Tay của Mộ Dung Trần liền vươn tới trước ngực nàng ta, nhưng trong mắt lại lạnh như băng khiến người khác không biết hắn đang suy nghĩ gì.