Mộ Dung Trần ngẩn người ra, hỏi ngược lại nàng: “Bổn Vương nói thích ngươi lúc nào?”
“Ha ha, ha ha….” Cung Tuyết Thiến đột nhiên bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Mộ Dung Trần bị nụ cười của nàng làm cho khó hiểu.
“Vương gia, thích một người là phải nói ra sao? Nếu Vương gia hoàn toàn không thích ta thì sao lại nhiều lần đã khuya rồi còn đến thăm ta.” Cung Tuyết Thiến trả lời, đuôi lông mày vẫn còn mang theo ý cười. Đúng vậy, bây giờ nàng cũng mới phát hiện ra, có phải hắn cũng có cảm giác đối với nàng hay không?
“Đó là vì Bổn Vương cần nữ nhân.” Tựa hồ trong tiềm thức của Mộ Dung Trần có chút kháng cự lại ý nghĩ này, chẳng lẽ hắn thích nàng sao?
“Nữ nhân của Vương gia không phải rất nhiều sao? Vì sao lại muốn đến chỗ ta?” Cung Tuyết Thiến không khách khí hỏi lại.
“Đó là bởi vì ngươi tuổi trẻ lại vô cùng xinh đẹp.” Mộ Dung Trần cũng nhanh chóng trả lời.
“Vậy tức là nói Vương gia yêu thích tuổi trẻ cùng dung mạo xinh đẹp của ta.” Khóe môi của Cung Tuyết Thiến khẽ nhếch lên.
“Bổn Vương nói….” Mộ Dung Trần vừa muốn nói chuyện thì liền bị nàng lấy tay che miệng: “Xuỵt, không cần nói nữa, càng phủ nhận thì lại càng chứng tỏ Vương gia yêu thích ta, ta biết, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Trên môi Mộ Dung Trần cảm nhận được độ ấm trên tay nàng, liền nhẹ nhàng hé miệng ra ngậm lấy ngón tay của nàng.
Trong nháy mắt một luồng điện tê dại theo ngón tay truyền khắp toàn thân khiến nàng không thể tự chủ hơi run rẩy, nàng liền vội vàng rụt ngón tay về.
Mộ Dung Trần không cho nàng kịp trốn, thoắt một cái đã xoay người ép chặt nàng, tay hắn mờ ám lướt qua mặt nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng chằm chằm nói: “Chứng minh cho ta xem ngươi thích ta đến mức nào”.
Thân mình của Cung Tuyết Thiến cứng đờ, nam nhân quả nhiên đúng là động vật, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo ngượng ngùng nói: “Vương gia, có thể dùng cách khác được không?”
“Không thể.” Hắn nhanh chóng chối bỏ lời nàng.
“Nhưng mà…nhưng mà ta không biết….” Nàng cố gắng biện lý do để tránh thoát hắn.
“Không biết thì có thể từ từ học, một lần học không được có thể học hai lần, Bổn Vương không vội.” Mộ Dung Trần ở bên tai của nàng nói xong còn cắn nhẹ vành tai của nàng.
Thân mình mẫn cảm của nàng nhất thời run lên, trong lòng thầm chửi bới hắn đáng chết, còn cái gì mà một lần với cả hai lần. Hắn muốn bao nhiêu lần chứ? Dù chỉ một lần nàng cũng không muốn.
“Vương gia, cái kia…ta thật sự rất ngốc, không bằng, hay là thôi đi.”
“Bổn Vương thích ngốc, vì điều đó sẽ khiến Bổn Vương có cảm giác thành công.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, thấy nàng cứ vòng vo tìm lý do, trong lòng chợt cảm thấy rất tốt. Hắn dường như rất hưởng thụ sự độc đáo như vậy lúc ở chung cùng nàng.
“Vậy được rồi ta sẽ thử xem, Vương gia, trước tiên người hãy nằm xuống.” Cung Tuyết Thiến có vẻ rất kiên quyết nói, hôm nay nếu nàng không trêu đùa hắn thì nàng sẽ không gọi là Cung Tuyết Thiến nữa.
“Được.” Mộ Dung Trần xoay người nằm xuống, trong ánh mắt không tự giác hàm chứa ý cười.
Cung Tuyết Thiến nhìn khuôn mặt anh tuấn không thể tả trước mắt mình. Trong khoảng thời gian ngắn, sắc tâm nổi lên chậm rãi…chậm rãi…vô cùng chậm rãi tiến tới gần môi của hắn.
Nàng thật muốn sờ lên đôi môi mềm mại đó, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, nàng lại không tự chủ đỏ mặt lên, thầm mắng mình cả đời vô dụng, quả nhiên mỹ nam so với mỹ nữ càng đẹp hơn, nhưng nàng lại không thể bị lạc.
Nhẹ nhàng cắn lên cánh môi của hắn, nghĩ đến đôi môi này đã bị không biết bao nhiêu nữ nhân nếm qua, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác ghê tởm. Nàng liền dùng lực hung hăng cắn xuống.
“A….” Mộ Dung Trần bị đau, cau mày đẩy nàng ra quát lớn: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi làm gì vậy?”
“Vương gia, thực xin lỗi, ta cắn hơi nặng, lần sau nhất định sẽ nhẹ nhàng một chút.” Nhìn thấy một loạt những dấu răng trên đôi môi của hắn, Cung Tuyết Thiến cảm thấy trong lòng thực vui vẻ nhưng trên mặt lại biểu hiện sự bối rối, vô tội nói.
“Ngươi còn muốn có lần nữa?” Sắc mặt của Mộ Dung Trần khó coi nhìn nàng chằm chằm.
“Không muốn, nhưng mà người ta đã nói rồi, người ta không biết.” Cung Tuyết Thiến vô tội nhìn hắn nói thầm, lập tức nói thêm: “Vậy ta tiếp tục học vậy”.
Nói xong tay bắt đầu vuốt ve trước ngực hắn.
Mộ Dung Trần lại chăm chú nhìn nàng chằm chằm, sợ nàng lại làm ra chuyện gì nữa.
“Oa….” Cung Tuyết Thiến kêu to một tiếng.
“Sao vậy?” Mộ Dung Trần nhướng mày hỏi.
“Bộ đồ ngủ này của người thật mềm mại, sờ lên cảm giác thật mát, nhất định là được may từ loại tơ lụa tốt nhất có phải không?” Cung Tuyết Thiến yêu thích không buông tay hỏi.
Bởi vì mẹ nàng thích nhất tơ tằm nên từ nhỏ nàng cũng biết rất nhiều.
“Ừ, đây là do các thương nhân buôn tơ cống nạp đến hoàng cung, thông thường dành cho phụ hoàng cùng mấy vị phi tử được sủng ái trong cung dùng, số còn lại chính là cho những hoàng tử như chúng ta. Người bình thường tất nhiên là không có được.” Mộ Dung Trần nói, ánh mắt của nàng rất khá.
“A, ta đã nói mà, loại tơ tốt như vậy người bình thường làm sao có thể mặc nổi.” Cung Tuyết Thiến nói. Nếu y phục tốt như vậy mà tặng cho mẹ nàng, mẹ nhất định sẽ rất vui. Mẹ…sắc mặt của nàng lập tức ảm đạm.
Nhìn thấy nàng đột nhiên không nói lời nào, vẻ mặt lại thương tâm, Mộ Dung Trần thậm chí có cảm giác đau lòng hỏi: “Sao vậy? Ngươi thích sao?”
“Không phải.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống từng giọt từng giọt, sao hắn có thể biết được nàng muốn gì chứ?
“Đang suy nghĩ cái gì?” Giọng nói của Mộ Dung Trần vô cùng ôn nhu, đáng tiếc lúc này không ai cảm giác được điều đó.
“Ta nhớ nhà.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến hiện lên một tia đau xót cùng đáng tiếc, có lẽ nàng không thể trở về được nữa, không được trông thấy cha mẹ nữa. Nghĩ đến đây, cuối cùng bi thương từ trong tim cũng lan tràn, nước mắt lóng lánh tuôn trào.
Nhớ nhà? Mộ Dung Trần nghi hoặc nhìn nàng. Nhà của nàng đã sớm không còn ai, nàng nhớ gì mới được chứ? Nhưng hắn vẫn ôm lấy nàng an ủi: “Nếu nhớ nhà, Bổn Vương sẽ phái người đưa nàng về thăm nhà.”
Nước mắt của Cung Tuyết Thiến lập tức tuôn trào, nàng ghé vào lồng ngực của hắn khóc lên, hắn làm sao biết nàng nhớ cái gì, nơi kia không phải là nhà của nàng.
Mộ Dung Trần ngẩn người ra, hỏi ngược lại nàng: “Bổn Vương nói thích ngươi lúc nào?”
“Ha ha, ha ha….” Cung Tuyết Thiến đột nhiên bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Mộ Dung Trần bị nụ cười của nàng làm cho khó hiểu.
“Vương gia, thích một người là phải nói ra sao? Nếu Vương gia hoàn toàn không thích ta thì sao lại nhiều lần đã khuya rồi còn đến thăm ta.” Cung Tuyết Thiến trả lời, đuôi lông mày vẫn còn mang theo ý cười. Đúng vậy, bây giờ nàng cũng mới phát hiện ra, có phải hắn cũng có cảm giác đối với nàng hay không?
“Đó là vì Bổn Vương cần nữ nhân.” Tựa hồ trong tiềm thức của Mộ Dung Trần có chút kháng cự lại ý nghĩ này, chẳng lẽ hắn thích nàng sao?
“Nữ nhân của Vương gia không phải rất nhiều sao? Vì sao lại muốn đến chỗ ta?” Cung Tuyết Thiến không khách khí hỏi lại.
“Đó là bởi vì ngươi tuổi trẻ lại vô cùng xinh đẹp.” Mộ Dung Trần cũng nhanh chóng trả lời.
“Vậy tức là nói Vương gia yêu thích tuổi trẻ cùng dung mạo xinh đẹp của ta.” Khóe môi của Cung Tuyết Thiến khẽ nhếch lên.
“Bổn Vương nói….” Mộ Dung Trần vừa muốn nói chuyện thì liền bị nàng lấy tay che miệng: “Xuỵt, không cần nói nữa, càng phủ nhận thì lại càng chứng tỏ Vương gia yêu thích ta, ta biết, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Trên môi Mộ Dung Trần cảm nhận được độ ấm trên tay nàng, liền nhẹ nhàng hé miệng ra ngậm lấy ngón tay của nàng.
Trong nháy mắt một luồng điện tê dại theo ngón tay truyền khắp toàn thân khiến nàng không thể tự chủ hơi run rẩy, nàng liền vội vàng rụt ngón tay về.
Mộ Dung Trần không cho nàng kịp trốn, thoắt một cái đã xoay người ép chặt nàng, tay hắn mờ ám lướt qua mặt nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng chằm chằm nói: “Chứng minh cho ta xem ngươi thích ta đến mức nào”.
Thân mình của Cung Tuyết Thiến cứng đờ, nam nhân quả nhiên đúng là động vật, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo ngượng ngùng nói: “Vương gia, có thể dùng cách khác được không?”
“Không thể.” Hắn nhanh chóng chối bỏ lời nàng.
“Nhưng mà…nhưng mà ta không biết….” Nàng cố gắng biện lý do để tránh thoát hắn.
“Không biết thì có thể từ từ học, một lần học không được có thể học hai lần, Bổn Vương không vội.” Mộ Dung Trần ở bên tai của nàng nói xong còn cắn nhẹ vành tai của nàng.
Thân mình mẫn cảm của nàng nhất thời run lên, trong lòng thầm chửi bới hắn đáng chết, còn cái gì mà một lần với cả hai lần. Hắn muốn bao nhiêu lần chứ? Dù chỉ một lần nàng cũng không muốn.
“Vương gia, cái kia…ta thật sự rất ngốc, không bằng, hay là thôi đi.”
“Bổn Vương thích ngốc, vì điều đó sẽ khiến Bổn Vương có cảm giác thành công.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, thấy nàng cứ vòng vo tìm lý do, trong lòng chợt cảm thấy rất tốt. Hắn dường như rất hưởng thụ sự độc đáo như vậy lúc ở chung cùng nàng.
“Vậy được rồi ta sẽ thử xem, Vương gia, trước tiên người hãy nằm xuống.” Cung Tuyết Thiến có vẻ rất kiên quyết nói, hôm nay nếu nàng không trêu đùa hắn thì nàng sẽ không gọi là Cung Tuyết Thiến nữa.
“Được.” Mộ Dung Trần xoay người nằm xuống, trong ánh mắt không tự giác hàm chứa ý cười.
Cung Tuyết Thiến nhìn khuôn mặt anh tuấn không thể tả trước mắt mình. Trong khoảng thời gian ngắn, sắc tâm nổi lên chậm rãi…chậm rãi…vô cùng chậm rãi tiến tới gần môi của hắn.
Nàng thật muốn sờ lên đôi môi mềm mại đó, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, nàng lại không tự chủ đỏ mặt lên, thầm mắng mình cả đời vô dụng, quả nhiên mỹ nam so với mỹ nữ càng đẹp hơn, nhưng nàng lại không thể bị lạc.
Nhẹ nhàng cắn lên cánh môi của hắn, nghĩ đến đôi môi này đã bị không biết bao nhiêu nữ nhân nếm qua, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác ghê tởm. Nàng liền dùng lực hung hăng cắn xuống.
“A….” Mộ Dung Trần bị đau, cau mày đẩy nàng ra quát lớn: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi làm gì vậy?”
“Vương gia, thực xin lỗi, ta cắn hơi nặng, lần sau nhất định sẽ nhẹ nhàng một chút.” Nhìn thấy một loạt những dấu răng trên đôi môi của hắn, Cung Tuyết Thiến cảm thấy trong lòng thực vui vẻ nhưng trên mặt lại biểu hiện sự bối rối, vô tội nói.
“Ngươi còn muốn có lần nữa?” Sắc mặt của Mộ Dung Trần khó coi nhìn nàng chằm chằm.
“Không muốn, nhưng mà người ta đã nói rồi, người ta không biết.” Cung Tuyết Thiến vô tội nhìn hắn nói thầm, lập tức nói thêm: “Vậy ta tiếp tục học vậy”.
Nói xong tay bắt đầu vuốt ve trước ngực hắn.
Mộ Dung Trần lại chăm chú nhìn nàng chằm chằm, sợ nàng lại làm ra chuyện gì nữa.
“Oa….” Cung Tuyết Thiến kêu to một tiếng.
“Sao vậy?” Mộ Dung Trần nhướng mày hỏi.
“Bộ đồ ngủ này của người thật mềm mại, sờ lên cảm giác thật mát, nhất định là được may từ loại tơ lụa tốt nhất có phải không?” Cung Tuyết Thiến yêu thích không buông tay hỏi.
Bởi vì mẹ nàng thích nhất tơ tằm nên từ nhỏ nàng cũng biết rất nhiều.
“Ừ, đây là do các thương nhân buôn tơ cống nạp đến hoàng cung, thông thường dành cho phụ hoàng cùng mấy vị phi tử được sủng ái trong cung dùng, số còn lại chính là cho những hoàng tử như chúng ta. Người bình thường tất nhiên là không có được.” Mộ Dung Trần nói, ánh mắt của nàng rất khá.
“A, ta đã nói mà, loại tơ tốt như vậy người bình thường làm sao có thể mặc nổi.” Cung Tuyết Thiến nói. Nếu y phục tốt như vậy mà tặng cho mẹ nàng, mẹ nhất định sẽ rất vui. Mẹ…sắc mặt của nàng lập tức ảm đạm.
Nhìn thấy nàng đột nhiên không nói lời nào, vẻ mặt lại thương tâm, Mộ Dung Trần thậm chí có cảm giác đau lòng hỏi: “Sao vậy? Ngươi thích sao?”
“Không phải.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống từng giọt từng giọt, sao hắn có thể biết được nàng muốn gì chứ?
“Đang suy nghĩ cái gì?” Giọng nói của Mộ Dung Trần vô cùng ôn nhu, đáng tiếc lúc này không ai cảm giác được điều đó.
“Ta nhớ nhà.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến hiện lên một tia đau xót cùng đáng tiếc, có lẽ nàng không thể trở về được nữa, không được trông thấy cha mẹ nữa. Nghĩ đến đây, cuối cùng bi thương từ trong tim cũng lan tràn, nước mắt lóng lánh tuôn trào.
Nhớ nhà? Mộ Dung Trần nghi hoặc nhìn nàng. Nhà của nàng đã sớm không còn ai, nàng nhớ gì mới được chứ? Nhưng hắn vẫn ôm lấy nàng an ủi: “Nếu nhớ nhà, Bổn Vương sẽ phái người đưa nàng về thăm nhà.”
Nước mắt của Cung Tuyết Thiến lập tức tuôn trào, nàng ghé vào lồng ngực của hắn khóc lên, hắn làm sao biết nàng nhớ cái gì, nơi kia không phải là nhà của nàng.