Dung mạo tuấn mỹ của nam tử trước mắt kia khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia băng tuyết cùng hàn ý. Như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ không một chút sai sót, lại mang theo chút lạnh lùng, bạc môi gắt gao hé mở, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Bàn tay đặt ở bên hông một nữ tử, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh băng ngạo nghễ nhìn Cung Tuyết Thiến.
Soái, rất soái (từ này ai cũng bít nên để nguyên cho nó thi vị nha ^^), so với các ngôi sao Hàn Quốc còn đẹp hơn rất nhiều, thật không ngờ trên thế gian này lại có một nam tử tuấn mỹ như vậy, chẳng trách là thiên hạ đệ nhất, không chỉ nói nam nhân, không chừng nữ nhân nhìn thấy đều phải xấu hổ.
“Muội muội, tại sao mỗi lần nhìn thấy Vương gia đều chảy nước miếng như vậy?” Một nữ tử mặc y phục màu đỏ che miệng cười, trong giọng nói mang theo chế giễu.
Nước miếng? Cung Tuyết Thiến theo bản năng lấy tay lau miệng, trời ạ, nàng cư nhiên chảy nước miếng thật? Sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng, rất mất mặt nha. Có điều cũng may, nàng mới chỉ mười tuổi. (Biện hộ, mười tuổi đã hám giai đẹp rùi ^^)
“Ha ha… muội muội cư nhiên còn đỏ mặt, thật hiếm thấy.” Một nữ tử áo tím ở một bên cũng lên tiếng châm chọc.
Ánh mắt Cung Tuyết Thiến liếc sang nữ nhân không có ý tốt này, đối với một đứa nhỏ mười tuổi cũng khắc nghiệt như vậy, nhất định không phải người lương thiện. Có điều nàng không phải Mạnh Tâm Nghi, sẽ không để các nàng tùy ý khi dễ. Nghĩ vậy, nháy mắt bày ra ánh mắt vô tôi, cười ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ, ngươi nói vậy là ý gì? Là người đương nhiên phải đỏ mặt, chẳng lẽ tỷ tỷ không đỏ mặt sao? Chắc là da mặt tỷ tỷ quá dày, nên mới không đỏ được.”
Mọi người sửng sốt, không nghĩ tới nàng cư nhiên không tức giận, trợn mắt, ngược lại còn cười ngây thơ vô tội, rõ ràng lời nói ác độc nhưng khiến cho người ta không thể bắt bẻ.
Mộ Dung Trần khẽ chau mày, mắt nhìn nàng chằm chằm, tuy rằng nàng giả bộ rất giống, nhưng ánh mắt mang theo vài phần giả dối của nàng không thể qua được mắt hắn.
“Ngươi…” Nữ tử áo tím nổi giận đùng đùng, cắn răng trừng mắt nàng, lại không biết làm thế nào?
“Tỷ tỷ, ngươi nổi giận ư? Vì sao vậy?” Cung Tuyết Thiến tiếp tục giả ngây thơ, dù sao nàng mới mười tuổi, trong lòng thầm cười trộm.
Nữ tử áo tím không thể làm gì, chỉ có thể xoay người tựa vào Mộ Dung Trần, giả bộ như muốn khóc làm nũng hắn: “Vương gia, chàng xem, nàng ta cố ý nói vậy.”
Ọe, Cung Tuyết Thiến ghê tởm muốn phun ra, tưởng muốn dựa vào Vương gia được ư, ngươi không thấy ánh mắt lạnh lùng không có nổi một tia ấm áp của hắn sao? Ngươi không thấy được những nữ tử bên cạnh trong mắt đều là chán ghét và ganh tỵ sao? Nhưng là vẫn như trước đem mắt mở lớn chớp chớp nói: “Tỷ tỷ, ngươi đang nói gì vậy? Ta không hiểu?”
Phì, nữ tử bên cạnh nhịn không được, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười khẽ.
“Vương gia, chàng làm chủ cho thiếp.” Vẻ mặt nữ tử áo tím không nhịn được, vặn vẹo thân thể nũng nịu nói.
Cung Tuyết Thiến nhìn nàng chán ghét, nữ nhân như vậy hắn cũng thích, xem ra hắn cũng không tốt cho lắm, may mắn, nàng đang muốn rời đi.
Mộ Dung Trần đúng là chán ghét nàng, nhưng hôm nay nàng cư nhiên lộ ra ánh mắt không hợp với nàng, hắn muốn xem nàng rốt cuộc muốn làm gì?
“Nàng ta chỉ là một đứa nhỏ, nàng so đo làm gì?” Lập tức đẩy nữ tử áo tím ra, tuy rằng giọng nói bình thường, nhưng là ai cũng đều nghe ra giọng điệu đã muốn lạnh lùng cùng mất kiên nhẫn.
“Vương gia nói đúng, thiếp sai rồi.” Nữ tử áo tím thực biết nhìn sắc mặt, lập tức nói, đứng sang một bên.
Không ai dám lên tiếng, bởi vì các nàng đã cảm nhận được Vương gia hôm nay không giống với bình thường, khi các nàng gây chuyện cùng trêu chọc nàng, vô luận quá đáng thế nào, Vương gia hoàn toàn không thèm để ý, ngay cả lần trước đánh nàng thảm như vậy Vương gia cũng không nói gì, hôm nay sao lại như vậy?
Cung Tuyết Thiến không rõ ý nghĩ trong lòng bọn họ, cũng không có bản lĩnh cùng tâm tư đi nghiên cứu. Hiện tại nàng muốn vào việc chính, nghĩ vậy liền trực tiếp nhìn hắn mở miệng yêu cầu: “Vương gia, xin người hưu ta.”
Dung mạo tuấn mỹ của nam tử trước mắt kia khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia băng tuyết cùng hàn ý. Như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ không một chút sai sót, lại mang theo chút lạnh lùng, bạc môi gắt gao hé mở, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Bàn tay đặt ở bên hông một nữ tử, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh băng ngạo nghễ nhìn Cung Tuyết Thiến.
Soái, rất soái (từ này ai cũng bít nên để nguyên cho nó thi vị nha ^^), so với các ngôi sao Hàn Quốc còn đẹp hơn rất nhiều, thật không ngờ trên thế gian này lại có một nam tử tuấn mỹ như vậy, chẳng trách là thiên hạ đệ nhất, không chỉ nói nam nhân, không chừng nữ nhân nhìn thấy đều phải xấu hổ.
“Muội muội, tại sao mỗi lần nhìn thấy Vương gia đều chảy nước miếng như vậy?” Một nữ tử mặc y phục màu đỏ che miệng cười, trong giọng nói mang theo chế giễu.
Nước miếng? Cung Tuyết Thiến theo bản năng lấy tay lau miệng, trời ạ, nàng cư nhiên chảy nước miếng thật? Sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng, rất mất mặt nha. Có điều cũng may, nàng mới chỉ mười tuổi. (Biện hộ, mười tuổi đã hám giai đẹp rùi ^^)
“Ha ha… muội muội cư nhiên còn đỏ mặt, thật hiếm thấy.” Một nữ tử áo tím ở một bên cũng lên tiếng châm chọc.
Ánh mắt Cung Tuyết Thiến liếc sang nữ nhân không có ý tốt này, đối với một đứa nhỏ mười tuổi cũng khắc nghiệt như vậy, nhất định không phải người lương thiện. Có điều nàng không phải Mạnh Tâm Nghi, sẽ không để các nàng tùy ý khi dễ. Nghĩ vậy, nháy mắt bày ra ánh mắt vô tôi, cười ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ, ngươi nói vậy là ý gì? Là người đương nhiên phải đỏ mặt, chẳng lẽ tỷ tỷ không đỏ mặt sao? Chắc là da mặt tỷ tỷ quá dày, nên mới không đỏ được.”
Mọi người sửng sốt, không nghĩ tới nàng cư nhiên không tức giận, trợn mắt, ngược lại còn cười ngây thơ vô tội, rõ ràng lời nói ác độc nhưng khiến cho người ta không thể bắt bẻ.
Mộ Dung Trần khẽ chau mày, mắt nhìn nàng chằm chằm, tuy rằng nàng giả bộ rất giống, nhưng ánh mắt mang theo vài phần giả dối của nàng không thể qua được mắt hắn.
“Ngươi…” Nữ tử áo tím nổi giận đùng đùng, cắn răng trừng mắt nàng, lại không biết làm thế nào?
“Tỷ tỷ, ngươi nổi giận ư? Vì sao vậy?” Cung Tuyết Thiến tiếp tục giả ngây thơ, dù sao nàng mới mười tuổi, trong lòng thầm cười trộm.
Nữ tử áo tím không thể làm gì, chỉ có thể xoay người tựa vào Mộ Dung Trần, giả bộ như muốn khóc làm nũng hắn: “Vương gia, chàng xem, nàng ta cố ý nói vậy.”
Ọe, Cung Tuyết Thiến ghê tởm muốn phun ra, tưởng muốn dựa vào Vương gia được ư, ngươi không thấy ánh mắt lạnh lùng không có nổi một tia ấm áp của hắn sao? Ngươi không thấy được những nữ tử bên cạnh trong mắt đều là chán ghét và ganh tỵ sao? Nhưng là vẫn như trước đem mắt mở lớn chớp chớp nói: “Tỷ tỷ, ngươi đang nói gì vậy? Ta không hiểu?”
Phì, nữ tử bên cạnh nhịn không được, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười khẽ.
“Vương gia, chàng làm chủ cho thiếp.” Vẻ mặt nữ tử áo tím không nhịn được, vặn vẹo thân thể nũng nịu nói.
Cung Tuyết Thiến nhìn nàng chán ghét, nữ nhân như vậy hắn cũng thích, xem ra hắn cũng không tốt cho lắm, may mắn, nàng đang muốn rời đi.
Mộ Dung Trần đúng là chán ghét nàng, nhưng hôm nay nàng cư nhiên lộ ra ánh mắt không hợp với nàng, hắn muốn xem nàng rốt cuộc muốn làm gì?
“Nàng ta chỉ là một đứa nhỏ, nàng so đo làm gì?” Lập tức đẩy nữ tử áo tím ra, tuy rằng giọng nói bình thường, nhưng là ai cũng đều nghe ra giọng điệu đã muốn lạnh lùng cùng mất kiên nhẫn.
“Vương gia nói đúng, thiếp sai rồi.” Nữ tử áo tím thực biết nhìn sắc mặt, lập tức nói, đứng sang một bên.
Không ai dám lên tiếng, bởi vì các nàng đã cảm nhận được Vương gia hôm nay không giống với bình thường, khi các nàng gây chuyện cùng trêu chọc nàng, vô luận quá đáng thế nào, Vương gia hoàn toàn không thèm để ý, ngay cả lần trước đánh nàng thảm như vậy Vương gia cũng không nói gì, hôm nay sao lại như vậy?
Cung Tuyết Thiến không rõ ý nghĩ trong lòng bọn họ, cũng không có bản lĩnh cùng tâm tư đi nghiên cứu. Hiện tại nàng muốn vào việc chính, nghĩ vậy liền trực tiếp nhìn hắn mở miệng yêu cầu: “Vương gia, xin người hưu ta.”